Giang Nguyệt Lộc lấy ra chiếc mặt nạ đã tốn kha khá tiền mua về. Chiếc mặt nạ chỉ có phần trên, nền trắng hoa văn đỏ, mắt dài giống hình cáo, đuôi mắt có một nét đỏ kéo dài nghiêng về phía thái dương. Ánh trăng lạnh lẽo tràn vào hai hốc mắt đen, tựa như vật sống đang quan sát mình.
Được gọi là thần vật, nhưng lại mang nét quỷ dị như ma.
Giang Nguyệt Lộc úp mặt nạ lên mặt, buộc chặt rồi nhìn xung quanh, không phát hiện điều gì bất thường.
Phó Mộng Như cười khẩy: "Không biết lấy đâu ra thứ vô dụng này, vứt ngay đi cho đỡ mất mặt. Các cậu cũng lùi lại đi, một mình tôi giải quyết được rồi." Câu cuối cùng là nói với Lãnh Vấn Hàn, cảnh cáo cô bé đừng tới gây rối.
Phó Mộng Như là kiểu người rất muốn thể hiện mình. Trước đó Giang Nguyệt Lộc chỉ nói vài câu đã có thể trấn áp cô ta, điều đó khiến cô ta càng nghĩ càng tức. Mỗi lần ngoảnh đầu lại đều thấy anh và Lãnh Vấn Hàn trò chuyện vui vẻ - hai con người đáng ghét tụ lại một chỗ!
Cô ta chậm rãi kéo ra một sợi dây trắng từ kẽ tay, giương lên cây cung hình bán nguyệt hư ảo, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp mọi hướng. Chỉ cần có thứ gì nhảy ra, cô ta chắc chắn sẽ bắn chết nó bằng một mũi tên. Rồi họ sẽ biết, cô ta không cần bất kỳ ai giúp đỡ!
Bên ngoài khu rừng tối tăm không có tiếng động nào, yên tĩnh đến nỗi như không có kẻ địch, tư thế phòng bị của họ trong mắt sinh vật trong rừng như trò hề. Nhưng từ những góc khuất không thể nhìn thấy, luôn có ánh mắt thèm khát dõi theo họ, chỉ chờ một phút lơ là sẽ lao đến xé xác họ.
Và không biết đó là thứ gì.
Khu rừng tuyết rộng lớn, khi đêm xuống trở nên u tịch, quá phù hợp để tạo nên những cơn ác mộng tàn bạo.
"Suỵt." Giang Nguyệt Lộc giơ tay: "Nó tới rồi."
Phó Mộng Như lườm anh một cái: "Tôi biết."
Cô ta đổi vị trí, giương cung nhắm lại. Không lâu sau, giữa bóng cây xuất hiện một bóng đen, trong mắt cô ta trào dâng ý chí chiến thắng, định bắn mũi tên ra thì bị giữ lại.
Phó Mộng Như tức giận hét lên: "Anh làm cái gì vậy!"
Giang Nguyệt Lộc mặc kệ cô ta vùng vẫy thế nào cũng không buông: "Nhìn cho rõ. Đó không phải quái vật, suýt nữa em đã bắn chết một người rồi đấy."
Phó Mộng Như sững sờ: "Người?"
Nhìn lại, bóng đen đã bước ra vùng tuyết sáng. Ánh trăng chiếu sáng gương mặt của cô ấy, là một cô gái trạc tuổi họ, mặc đồng phục tương tự. Thấy nhiều người như vậy, cô ấy có chút ngạc nhiên: "Trời tối rồi, sao các cậu còn đứng ngoài rìa Trác Lạt Ma?"
Không kịp phản ứng, cô ấy liền kéo tay Tạ Tiểu Nhã đang đứng ngoài: "Mau vào đi."
"Cô thả tôi ra đã, nói rõ ràng đi được không!"
"Trác Lạt Ma là gì vậy?"
"Ở đâu, sao tôi không thấy?"
"Với lại cô là ai? Sao tôi phải nghe lời cô?"
Phó Mộng Như lạnh lùng: "Nửa đêm xuất hiện ở đây, không phải quỷ thì là gì? Tôi thấy cô mới đáng nghi!" Nói rồi túm lấy Tạ Tiểu Nhã ném cho bạn đồng hành, dùng năm ngón tay chộp lấy cổ cô gái khiến cô ấy hét lên: "Tôi đang giúp các cậu, tôi không phải là quỷ thật mà!"
Một nhóm nữ sinh mỗi người một câu, tình hình trở nên rối tinh rối mù.
Lúc này vẫn cần người lớn ra mặt.
Giang Nguyệt Lộc lấy giấy tờ giơ ra trước mặt cô gái: "Họ là học sinh mới chuyển đến, tôi là giáo viên dẫn đoàn. Chúng tôi muốn tới trường trước khi trời tối, nhưng trên đường có chút chuyện nên trì hoãn."
Nói xong câu này, anh dùng sức gỡ tay Phó Mộng Như ra khỏi cổ cô gái. Phó Mộng Như tức giận, nhưng lại nghĩ đúng là vì mình trì hoãn quá nhiều thời gian nên đành bỏ qua, không cãi cọ nữa.
Giang Nguyệt Lộc đỡ cô gái đang ho khan đứng dậy, Lãnh Vấn Hàn đưa khăn tay đến.
Cô ấy nhận lấy, khẽ cảm ơn, lại nhìn Giang Nguyệt Lộc với vẻ mặt: "Là giáo viên sao? Ừm, đúng là giáo viên..." Mặt cô ấy đỏ lên, rời mắt khỏi bộ trang phục nổi bật của anh.
Giang Nguyệt Lộc áy náy: "Học sinh của tôi có chút lỗ mãng. Nhưng tôi biết em không phải quỷ." Nói xong tháo mặt nạ xuống.
Vừa rồi anh làm theo cách của chủ tiệm sử dụng một lần, trên cơ thể cô gái hiện lên sắc màu hòa bình, dù không thuần khiết nhưng đúng là người chứ không phải quỷ.
"Cứ gọi tôi là cô giáo Lộc Nguyệt."
Cô gái sợ hãi liếc Phó Mộng Như một cái, đối phương dường như đặc biệt hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của cô ấy, lại làm động tác xòe năm ngón tay, dọa cô ấy trốn sau lưng Giang Nguyệt Lộc: "Em... em là Chúc Linh, học sinh lớp 10-3 Trường Nữ sinh."
"Em ra ngoài vì... nghe thấy có tiếng động." Cô ấy lấp liếm.
Giang Nguyệt Lộc biết cô ấy không nói thật, nhưng chủ động giải thích lý do ra ngoài với giáo viên thì dù là người mới tới anh vẫn đủ lý do để chắc chắn rằng Chúc Linh là cô bé ngoan, kiểu trẻ con không giỏi nói dối.
Giang Nguyệt Lộc không quan tâm lý do cô ấy ra ngoài: "Có vẻ em không sợ bóng đêm? Tôi nghe nói nơi này sau khi trời tối rất nguy hiểm nên mới nhanh chóng dẫn học sinh lên đường."
Chúc Linh gật đầu: "Đêm xuống rất nguy hiểm, nhưng có Trác Lạt Ma thì không cần sợ."
"Trác Lạt Ma?"
Lần thứ hai nghe thấy từ này.
Chúc Linh đứng lên, đi về hướng mà mình xuất hiện khi nãy, ra hiệu mọi người đi theo. Giang Nguyệt Lộc đi đầu, Lãnh Vấn Hàn theo sau, Phó Mộng Như do dự một giây rồi cũng đuổi theo. Khi vượt qua Lãnh Vấn Hàn, cô ta còn ưỡn ngực ngẩng đầu, nhận được ánh mắt lạnh lùng không gợn sóng của đối phương, cô ta càng tức hơn. ( truyện trên app T Y T )
Đi không bao xa, Chúc Linh dừng lại.
Cây ở đây khác với bên ngoài, khoảng cách giữa các cây dường như đã được tính toán kỹ lưỡng, từng cây nối tiếp nhau, chia mặt đất thành các phần. Giữa chúng buộc một sợi dây thừng, trên sợi dây dài treo giấy năm màu, vàng, xanh lá, đỏ, trắng, xanh dương, năm màu giấy dùng sợi trắng khâu lại với nhau. Không biết giấy đó làm từ gì mà kiên cố không thể phá vỡ.
Lúc này gió thổi qua, những dải giấy năm màu rủ thẳng xuống mặt đất không hề lay động, trông như có thần lực.
Chúc Linh nói: "Đây là Trác Lạt Ma."
Cô ấy cúi đầu, bắt đầu lẩm nhẩm.
"Bầu trời màu xanh."
"Mặt đất màu vàng."
"Sự sống màu xanh lá."
"Lửa màu đỏ."
"Sự thuần khiết màu trắng."
Giọng lẩm nhẩm của cô như thần chú vang vọng trong rừng tuyết, đến khi kết thúc, cô ấy ngẩng đầu, chắp tay thành kính: "Trác Lạt Ma bảo vệ bình an, bảo hộ chúng ta, xin hãy che chở cho những người mới đến này. Cảm ơn ngài."
Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, ngoài Lãnh Vấn Hàn, các cô gái khác thấy cảnh này đều lộ vẻ thành kính, ngay cả Phó Mộng Như cũng không ngoại lệ. Những đứa trẻ này đều lớn lên trong Học viện Vu sư, từ nhỏ được tắm mình trong ân sủng của thần, sự tôn kính và sợ hãi với thần đã khắc vào xương tủy.
Do đó, họ càng tin vào thuyết bát tự, cho rằng Lãnh Vấn Hàn là người không may mắn, trên đường tránh như tránh rắn rết cũng là điều dễ hiểu.
"Trường Nữ sinh ở phía sau Trác Lạt Ma." Chúc Linh nói: "Cô giáo Lộc Nguyệt, để em dẫn mọi người về."
Một lúc im lặng.
"Cô giáo Lộc Nguyệt?"
Phó Mộng Như gắt: "Gọi anh đấy, giáo viên Lộc Nguyệt!"
Lộc Nguyệt... chính là anh. Giang Nguyệt Lộc chợt nhớ ra: "Được, vậy làm phiền em."
Xem ra anh phải dần quen với thân phận giáo viên nữ nóng bỏng này rồi.
-
Mọi người đi dọc theo con đường nhỏ trong rừng, tuyết trên đường dường như đã được dọn dẹp, đi không khó như trong rừng tuyết. Càng gần trường, Trác Lạt Ma càng nhiều, trong bầu không khí yên tĩnh, những dải giấy năm màu thẳng tắp lặng lẽ nhìn họ đến gần rồi đi qua, tiễn họ đi xa, như thần bảo hộ đưa họ tới nơi an toàn.
Khi đứng trước cổng trường, ánh mắt xa xôi dính chặt trên người họ mới biến mất.
Cuối cùng cũng thấy cổng trường, Tạ Tiểu Nhã vì trước đó nghi ngờ Chúc Linh mà cảm thấy áy náy, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, nhờ có cậu mà chúng tôi mới tới được đây."
Chúc Linh luôn miệng nói không sao.
Phó Mộng Như nhìn họ thân mật mà tỏ ra khinh thường: "Không cần có cô ta chúng ta cũng tới được. Mấy thứ bẩn thỉu đó, đến mười con cũng không đủ tôi chém đâu!"
Nói xong còn vung nắm đấm làm Chúc Linh hoảng sợ. Giang Nguyệt Lộc cười nham hiểm như phản diện: "Đúng đúng, em giỏi nhất, một đao tiễn mười con, giờ thì dẫn mọi người về phòng nghỉ ngơi đi."
Phó Mộng Như hất tay ra, không hài lòng: "Vậy còn anh?"
"Tôi phải đến văn phòng giáo viên." Giang Nguyệt Lộc nhìn thoáng qua tòa nhà dạy học cổ kính: "Hình như có người chưa về."
Phó Mộng Như nói: "Lấy được tin tức nhớ chia sẻ, đừng quên chúng ta là đồng đội."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu rời đi, chưa đi được mấy bước đã quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: "Lãnh Vấn Hàn."
Anh nhìn cô bé đi theo sát mình, mái tóc trắng gần như tan vào tuyết: "Em phải về phòng cùng họ." Đối diện với đôi mắt lạnh lùng nhưng kiên định, anh thở dài, ngồi xổm xuống giải thích.
"Chúng ta là một đội, không thể chỉ nghĩ cho mình. Có việc Giang Nguyệt Lộc làm được, đương nhiên cũng có việc Lãnh Vấn Hàn làm được." Anh kiên nhẫn nói tiếp: "Nếu anh cướp việc của em làm, em có vui không?"
Cô bé nói: "Em không sao."
Giang Nguyệt Lộc nghiêng đầu nhìn cô bé, hành động rất ngây ngô nhưng thái độ lại rất kiên quyết: "Nhưng anh sẽ thấy có vấn đề." Hơn nữa nhiệm vụ của anh rất nguy hiểm, không cần thiết để cô bé đi theo.
Cô bé khẽ hỏi: "Anh sẽ khó chịu sao?"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Một chút."
"Em hiểu rồi." Cô bé nghe lời đi về phía ngược lại, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt còn trắng hơn cả tuyết: "Người khác không nói nên em không biết họ có khó chịu không. Anh sẽ nói, anh..." Cô bé chớp mắt: "Anh rất tốt."
Giang Nguyệt Lộc nhìn cô bé đi qua bên kia, cảm thấy mình giống như một ông bố già đưa con đi học làm công tác tư tưởng. Và ngay lập tức, công việc của đứa trẻ khác lại cần anh.
Phó Mộng Như hét lên: "Không thể nào, chẳng lẽ anh bắt tôi dẫn cô ta về?"
Giang Nguyệt Lộc cho Phó Mộng Như ánh mắt gợi ý: "Tôi có tin sẽ chia sẻ, đừng quên chúng ta là đồng đội." Anh có ý chỉ vào Lãnh Vấn Hàn.
Phó Mộng Như miễn cưỡng quay sang Lãnh Vấn Hàn: "Vậy cô ngoan ngoãn đi theo, lạc thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"
-
Bên trong tòa nhà giảng dạy có mùi hương liệu cháy xém, cảm giác không giống trường học, mà giống phòng thờ trang nghiêm. Lúc này là đêm khuya, các giáo viên đều đã về nhà, chỉ có cuối hành lang là còn sáng.
Văn phòng giáo viên mà Chúc Linh nói đến chính là ở đây.
Anh gõ cửa, bên trong đáp lại "vào đi." Âm thanh không rõ, như vừa nhai đồ ăn vừa nói.
"Làm phiền rồi." Anh bước vào, theo thói quen quan sát một vòng.
Đây là một căn phòng vuông vắn, đặt ba chiếc bàn cùng kích cỡ, chất đầy đồ lặt vặt và sách vở, không thấy máy tính bàn phím, trông có vẻ cũ kỹ. Trên chiếc bàn đặt xa nhất có một ngọn đèn sáng, đây là nguồn sáng duy nhất trong phòng, anh không thể nhìn rõ người ngồi sau bàn là ai, chỉ nghe loáng thoáng tiếng nhai đồ ăn liên tục.
"Sắp tới kỳ thi giữa kỳ rồi, sao lại có học sinh và giáo viên mới chuyển đến nữa vậy?"
Bóng người sau bàn vừa nhai vừa than phiền, ngẩng đầu lên, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt tròn trĩnh của bà ta, là một cô giáo khoảng bốn mươi tuổi. Bà ta nhìn Giang Nguyệt Lộc, mắt trợn tròn, ngay cả đồ ăn trong miệng cũng quên nuốt.
"Chào cô. Em là Lộc Nguyệt." Giang Nguyệt Lộc đưa giấy tờ và hồ sơ chuyển trường của mình ra.
"À, ồ, ồ..."
Bà ta cầm lên xem, nhưng ánh mắt vẫn khó rời khỏi người Giang Nguyệt Lộc: "Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bảy."
"Đã kết hôn chưa?"
"Chưa."
Bà ta hứng thú hẳn: "Thế có bạn trai chưa?"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu.
Bà ta càng phấn khởi hơn nữa, vội vã đặt hồ sơ sang một bên, thân thiện nắm lấy tay anh, nhìn từ trên xuống dưới: "Đẹp, gương mặt đẹp, ngoại hình đẹp, không chê vào đâu được. Tôi làm mối cho cô nhé?"
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Được chứ."
Nói rồi anh lấy tay bịt miệng bà ta lại: "Nhưng trước hết nói về chuyện của Trường Nữ sinh đã, em cần làm gì tiếp theo."
Rất có tinh thần làm việc đấy, phải tìm một người biết chăm lo gia đình, hai người sẽ hợp nhau. Bà ta vui vẻ bỏ tay Giang Nguyệt Lộc ra: "Tôi ăn nhờ cái miệng này, đừng có mà bịt nguồn tài nguyên của tôi. Hmm... Nói từ đâu nhỉ."
"Tôi xem qua hồ sơ của cô rồi, kinh nghiệm chưa đủ, lên lớp trên có thể phải rèn luyện vài năm, trước tiên dạy lớp 10 đi? Để tôi xem lớp nào trống... Hmm? Lớp 10-3 à."
Bà ta nhíu mày, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Dạy môn Thường thức cho lớp 10-3, được không?"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Được ạ."
Thấy anh đồng ý dứt khoát mà không hỏi gì, bà ta thầm nghĩ anh vẫn phải trau dồi thêm về các mối quan hệ xã hội. Lại nghĩ đến lớp 10-3, bà ta có chút không đành.
"Lớp 10-3 cái gì cũng tốt, từ trước đến nay thành tích thi cử không tệ, cũng không có ai bị loại, dễ dạy lắm. Nhưng mà..."
Đến rồi.
Thông thường, sau từ "nhưng mà" mới là trọng điểm.
"Nhưng mà lớp 10-3 có một cái gai, không sợ trời không sợ đất, rất khó dạy." Bà ta thở dài: "Nhưng con bé đó lại là hạng nhất, không thể bắt bẻ, sau này cô cứ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, có bị chọc giận cũng coi như không thấy."
Khó lắm. Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Nếu em không làm vậy thì sao?"
Sao mà cứng đầu thế?
Bà ta cố tình dọa anh: "Vậy thì kết cục sẽ giống giáo viên trước, bị con bé đó đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập phải cuốn gói khỏi Trường Nữ sinh."
"Nhà trường không có biện pháp nào sao?"
Mặt mũi xinh đẹp, bên trong lại ngây thơ. Bà ta thầm thở dài, không biết chừng bị con bé đó chơi cho thế nào nữa.
"Có chứ. Tối nay còn bị nhốt trong phòng giam không cho ra đấy thôi." Bà ta như nhớ ra điều gì: "Chắc cũng đến giờ rồi, giáo viên Lộc Nguyệt, cô nhớ đưa con bé đó ra khỏi phòng giam nhé, tôi đi trước đây, tạm biệt-" Vèo một cái đã biến mất, Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy một cơn gió thơm mùi cơm thổi qua mặt.
Anh nói với theo: "Ít nhất nói cho tôi biết em ấy tên là gì chứ."
"Tên là Hạ Dực-!!!"
Tiếng vọng trong hành lang.