[Thôn Tuyết vô danh nước Bắc, nơi có hơn ba trăm ngày trong năm chìm trong tuyết lạnh giá. Các bạn đến đây, cải trang thành một nhóm học sinh chuyển trường cấp ba, nhập học tại Trường Nữ sinh duy nhất trong thôn Tuyết.]
[... Á!]
[Phán đoán sai, phán đoán xuất hiện lỗi! Bạn không phải con gái, bạn là con trai, ôi trời, tôi đã sờ phải thứ gì vậy, tôi sờ phải…]
Hệ thống phát ra tiếng hét thảm thiết như sắp chết. Giang Nguyệt Lộc cảm thấy khó hiểu, hóa ra điều mà Học viện gọi là "Chúng tôi sẽ giúp bạn giải quyết vấn đề thân phận" là đưa anh vào trường thi để hệ thống tự lo liệu sao?
Thế giờ phải làm sao, chẳng lẽ cắt ngay tại chỗ? Giang Nguyệt Lộc không sao, đau thì chịu chút là được, nhưng sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi mất.
[Bạn là thí sinh của trường thi này, là con gái, là thí sinh của trường thi này, là con gái…] Hệ thống lặp lại ba lần liên tiếp như thể đang tự tẩy não. Kỳ lạ thay, trong những tiếng nói đó, cơ thể của Giang Nguyệt Lộc dần thay đổi, một cái cây trước mắt anh thấp xuống, chiều cao của anh lập tức giảm đi mười centimet.
Khung xương cũng nhỏ lại, làn da trở nên mịn màng trắng trẻo, tóc dài đến thắt lưng.
Chỉ có ngực là không thay đổi, phẳng lì như thể lõm vào, Giang Nguyệt Lộc cúi đầu thậm chí có thể thấy được bàn chân của mình. Anh ngẩng đầu, nhíu mày tỏ ý không hài lòng, điều này làm hệ thống vốn đã suy yếu do bị sốc trở nên dữ tợn hơn.
[Trở thành cô gái xinh đẹp như vậy mà còn không biết đủ! Còn muốn gì nữa? Nằm mơ đi!]
Anh không ngờ được rằng người đầu tiên tấn công mình sau khi vào lại chính là hệ thống.
Hệ thống mỗi trường thi dường như đều khác nhau, ngoại trừ cái trong Thành phố Người Giấy bị giả mạo. Lần này Giang Nguyệt Lộc gặp phải một hệ thống trọng nữ khinh nam, mang gen sợ nam giới nặng nề.
Giọng hệ thống già hơn mười lần so với lúc nãy, yếu ớt tuyên đọc.
[Mười bạn nữ sinh cấp ba đến Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân, bề ngoài là hoạt động dưới danh nghĩa học sinh, nhưng âm thầm điều tra bí mật đen tối của ngôi trường này…]
[Phán đoán sai, lại xuất hiện lỗi phán đoán!]
Giang Nguyệt Lộc: "Lại chuyện gì nữa?"
[Bạn hỏi tôi, tôi cũng muốn hỏi bạn đấy! Bạn đã hai mươi bảy tuổi, làm sao giả thành học sinh cấp ba được?!]
Giang Nguyệt Lộc: "Phân biệt tuổi tác không được đâu."
"Lặp lại cách làm lúc nãy đi, giới tính còn thay đổi được, tuổi tác không thành vấn đề."
[Đâu có dễ vậy!]
[Bạn không nghe ra sao? Thay đổi giới tính cho bạn xong tôi đã kiệt sức rồi này! Bạn còn muốn vắt kiệt tôi, bạn là ác quỷ!]
Hệ thống sụp đổ: [Tóm lại tuổi tác không thay đổi được. Nhưng bạn có thể chọn thách thức theo một kiểu khác. Không tham gia với tư cách học sinh, mà với tư cách giáo viên.]
Giang Nguyệt Lộc: "Nói rõ hơn đi."
[Bạn là giáo viên thực tập dẫn chín học sinh đến đây, nhiệm vụ là giúp học sinh lớp mình nỗ lực vượt qua kỳ thi. Họ thi trượt, bạn sẽ mất mạng. Họ đạt thành tích cao, điểm của bạn sẽ tăng gấp đôi.]
[Nhưng nhớ rằng, nhiệm vụ của bạn cũng bao gồm phát hiện bí mật đen tối của Trường Nữ sinh.]
Học sinh chỉ cần đảm bảo bài thi của mình, còn giáo viên phải đảm bảo cho cả lớp. Trên cơ sở đó, giáo viên còn phải chia sức để hoàn thành nhiệm vụ khác.
Giang Nguyệt Lộc: "Nghe có vẻ khó hơn làm học sinh nhỉ?"
[Nhưng phần thưởng cũng phong phú hơn, chỉ là rất ít người chọn con đường này… Được rồi. Rời khỏi kỳ thi sẽ không bị trừ điểm, bạn cũng có thể chọn thoát ra rồi vào lại trường thi khác.]
Nghĩ đến việc Giang Nguyệt Lộc có thể rời khỏi đây, hệ thống không giấu được sự vui mừng: [Tôi sẽ giới thiệu cho bạn hệ thống trường thi khác để họ chăm sóc bạn thật tốt.]
"Đã đến đây rồi, cứ thi thôi." Giang Nguyệt Lộc nói: "Làm giáo viên cũng được."
[…]
Gì mà giáo viên cũng được! Đừng nói như thử thách rất đơn giản vậy!
Hệ thống từ bỏ việc thuyết phục, nhanh chóng duyệt qua thông tin, thay đổi thân phận cho Giang Nguyệt Lộc: [Được rồi, cô giáo Lộc Nguyệt. Nhiệm vụ đầu tiên của bạn là tìm chín học sinh bị lạc trong rừng tuyết.]
"Cái này dễ tìm."
[?] Bạn chắc chứ.
"Các cô ấy đánh nhau, nơi nào ồn nhất thì nơi đó là chỗ họ."
Giang Nguyệt Lộc buộc tóc lại rồi bước lên vách tuyết, nghe từ phía bắc truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm, anh búng tay một cái: "Tìm thấy rồi. Những học sinh đáng yêu của tôi."
-
Sấm sét từ lá bùa bắn ra, một cái cây khác đổ xuống ầm ầm.
Sâu trong rừng tuyết không còn yên tĩnh nữa, dưới đất đầy dấu vết đánh nhau, lớp đất đen lộ ra như vết thương trong tuyết. Vài cô gái đứng trên khoảng trống, đều là trang phục nữ sinh mười bảy, mười tám tuổi. Người đứng đầu buộc tóc đuôi ngựa cao, cổ, cổ tay và ngón tay đều phủ đầy dây trắng, đôi mắt đen bốc lên lửa giận ngùn ngụt.
"Cô chiếm chỗ của Lan Trạch!" Cô ta tức giận chất vấn: "Nhà họ Lãnh đã định Lan Trạch rồi, sao cô lại nhảy vào dự thi?"
Cô gái tóc trắng không hề sợ hãi trước lá bùa cô ta vung ra. Cô bé như muốn làm dịu cơn giận của đối phương nên tiến thêm một bước về phía họ.
"Đừng đến đây!"
"Đừng để cô ta đến gần Mộng Như, cô ta sẽ khắc chết chúng ta!"
Phó Mộng Như nhíu mày, ra lệnh: "Đứng yên ở đó, đừng động đậy."
Cô gái mắt trắng nhẹ nhàng nói: "Tôi đã từ chối mới đến lượt cô ấy. Giờ thì tôi đồng ý nên tôi đến."
Cô bé muốn giải thích rõ ràng chuyện này nhưng lại khiến Phó Mộng Như càng tức giận hơn: "Cô đắc ý cái gì, cô đang khiêu khích tôi à?"
Cô bé vẫn rất điềm tĩnh: "Tôi không có."
"Còn dám nói bậy!" Phó Mộng Như đưa lá bùa quấn vào dây trắng trên ngón tay, niệm chú, tia sét bùng lên mạnh hơn, mấy cô gái phía sau cô ta đều kinh ngạc há miệng: "Mộng Như, cậu làm vậy sẽ gây tuyết lở, rừng này không chịu nổi một đòn của cậu đâu!"
"Hôm nay tôi nhất định phải dạy cô ta một bài học!" Phó Mộng Như vung lá bùa ra.
Bên kia, cô gái mắt trắng không làm gì cả.
Đôi mắt mờ mịt phản chiếu tia sét đang xông tới, đối với cô bé thì đây không phải là cuộc tấn công nghiêm trọng, dễ dàng hóa giải. Nhưng cô bé lại nghĩ đến chuyện khác - thay đổi suy nghĩ đến đây, có phải là sai lầm không.
Cô bé đã nhiều năm không vào trường thi, vì mỗi lần hợp tác với người khác đều thất bại, nhún nhường như hôm nay đã khá lắm rồi.
Có lẽ không nên làm gì cả, những thương tích lẽ ra phải nhắm vào kẻ địch thì lại hướng về mình, rồi thất bại, rồi rời khỏi - một nghìn lẻ một lần kinh nghiệm đã cho cô bé biết rằng, quả nhiên vẫn không được.
Cô bé vẫn nên ở lại tế đàn đến khi trời đất hoang tàn.
Vậy lần này tại sao muốn thay đổi?
Cô bé nhớ lại người đã ngồi dưới gốc cây cùng mình chia sẻ đồ ăn, anh nói mình sẽ có nhiều bạn bè.
"Ừ?"
Cô gái mắt trắng nhìn thấy người bỗng xuất hiện trước mặt, mắt hơi mở to: "Anh…"
Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại: "Anh đã dạy em rồi, khi giao tiếp với người khác phải tự giới thiệu tên mình trước. Tên là điều kiện tiên quyết của tình bạn. Đã trao đổi tên với nhau thì sẽ không đánh nhau nữa."
Thật sao? Cô bé nghĩ vu vơ rồi gật đầu, bắt đầu tự giới thiệu với Phó Mộng Như: "Chào cậu, tôi là Lãnh Vấn Hàn, là thí sinh thay thế Lãnh Lan Trạch tham gia kỳ thi."
Giang Nguyệt Lộc chen vào: "Còn phải khen ngợi đối phương nữa."
"Ừ." Cô bé tiếp tục: "Lá bùa sét của cậu rất đẹp."
Giang Nguyệt Lộc: "Hoàn hảo! Em làm được rồi."
Lãnh Vấn Hàn chớp mắt khi được khích lệ: "Ừ!"
"Đừng nói những điều vô ích đó!" Phó Mộng Như tức đến không nói nên lời, quay sang nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Còn cô, cô từ đâu chui ra thế, trời ạ, sao cô cao hơn chúng tôi cả cái đầu vậy?!"
"Cô cũng là thí sinh à?"
"Sao mặc khác chúng tôi vậy?"
"Chân của chị ấy dài quá, đồ cũng đẹp nữa."
Vài cô gái bị thu hút bởi trang phục khác biệt của Giang Nguyệt Lộc. Mặc dù đều mặc đồng phục nhưng váy qua gối của họ nhìn là đã biết dành cho học sinh, còn áo của Giang Nguyệt Lộc ôm nhẹ, lộ ra vòng eo thon, dưới còn quyến rũ bắt mắt, khiến một đám nữ sinh vừa thèm vừa ghen tị.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi là giáo viên của các em, đồ đương nhiên khác là phải khác."
"Giáo viên?!" Một đám nữ sinh kêu lên.
Anh lấy chứng chỉ ra chứng minh thân phận: "Theo nhiệm vụ hệ thống giao, tôi phải dẫn các em đến Trường Nữ sinh trong rừng tuyết."
"Vậy à." Một cô gái mặt tàn nhang nhanh chóng chấp nhận: "Vậy chúng ta mau đi thôi."
"Khoan đã."
Phó Mộng Như không vui: "Trước khi tôi vào, nghe nói kỳ thi lần này có thêm một tân sinh, là anh đúng không? Anh thi năm nhất còn không qua, chỉ vì đạt hạng nhất kỳ thi đầu vào mà tự đắc. Nhiệm vụ giáo viên thực tập cũng dám nhận? Tôi khuyên anh mau bỏ cuộc đi. Nếu không…"
Giang Nguyệt Lộc nghiêng đầu cười: "Nếu không thì sao?"
"Nếu không thì anh chết lúc nào không hay!" Phó Mộng Như lạnh lùng cảnh cáo.
Lãnh Vấn Hàn lên tiếng bảo vệ: "Anh ấy sẽ không chết."
Phó Mộng Như nổi giận: "Tôi đang nói, cô chen vào làm gì, cô ghê gớm lắm sao?"
Nhìn đầu ngón tay cô ta lại lóe tia điện, Giang Nguyệt Lộc ngay lập tức sử dụng quyền hạn giáo viên của mình: "Phó Mộng Như, vai trò của em là học sinh giỏi nhất, chăm chỉ nhất và nghe lời giáo viên nhất, như bây giờ mấy lần chống đối giáo viên, hẳn là em sẽ bị trừ rất nhiều điểm nhỉ?"
"Anh-" Phó Mộng Như hừ một tiếng, dường như lấy làm vui vì câu "học sinh giỏi nhất", cô ta cao giọng: "Thôi. Việc chính quan trọng. Xếp hàng xuất phát!"
Bắt kẻ cầm đầu trước tiên, bắt trẻ con phải bắt đầu từ đầu sỏ. Giang Nguyệt Lộc rất hiểu đạo lý này.
Phó Mộng Như tính tình phô trương, thực lực lại vượt trội, thoạt nhìn đã biết là người đứng đầu nhóm nữ sinh này. Những người khác nghe lời không có tác dụng, chỉ cần Phó Mộng Như đi theo anh thì mọi chuyện mới suôn sẻ.
Nhưng mà, ngoại trừ một nữ sinh.
Cô bé không giống với nhóm bọn họ.
Giang Nguyệt Lộc cúi đầu liếc nhìn, phát hiện Lãnh Vấn Hàn bám sát theo mình mà không đi cùng các cô gái khác. Vì dáng người quá nhỏ nhắn, lớp tuyết dày nhất có thể vùi đến đầu gối cô bé, nên mỗi bước lại thành hố, di chuyển rất khó khăn. Anh nhớ đến tin tức nghe được trong sòng bạc, xác nhận cô gái tóc dài trắng trước mắt này chính là Lạc Âm Quan hiếm có trong truyền thuyết.
"Em không có chiêu thức riêng à?"
Cô bé ngơ ngác nhìn anh.
Giang Nguyệt Lộc chỉ Phó Mộng Như đang đi phía trước: "Như lá bùa sét vừa nãy cô ấy dùng, chiêu thức có thể dùng để đi trên tuyết, em cũng có chứ?"
Lãnh Vấn Hàn gật đầu.
"Bây giờ em dùng đi, sẽ đi nhanh hơn đấy."
Lãnh Vấn Hàn từ tốn: "Em chậm quá, xin lỗi."
"Không. Sao em lại nghĩ vậy?" Giang Nguyệt Lộc cười xoa đầu cô bé: "Anh chỉ đang dạy em."
Lãnh Vấn Hàn chắp tay, vỗ ra một con quỷ xám xịt rồi ra lệnh: "Cõng ta đi." Con quỷ ngay lập tức cõng cô bé lên và tăng tốc tiến về phía trước.
Cô bé nhẹ nhàng hỏi: "Anh có muốn đi cùng không?"
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Anh không cần. Anh có nhiều bùa."
Cô bé ngồi trên lưng quỷ như đi trên đất bằng, giày tất ướt sũng cũng được Giang Nguyệt Lộc dạy dùng bùa lửa sấy khô. Cả người trở nên thoải mái dễ chịu, ấm áp từ chân truyền đến lòng - ấm áp, một cảm giác rất xa lạ.
Lãnh Vấn Hàn chậm rãi: "Chưa ai dạy em… những điều này."
Cô bé có thể làm tốt việc người khác giao, nhưng lại không biết phải áp dụng những điều mình biết vào đâu. Như luôn làm bài nối, một đầu là tài năng xuất chúng của cô bé, một đầu là những lễ nghĩa thường thức được bố mẹ dạy, học được trong giao tiếp xã hội. Nhưng khi cô bé cầm bút lên lại không biết phải nối đến đâu, chỉ có thể ngồi yên ở đầu này ngày qua ngày, nhìn những lẽ đời chảy qua trước mặt mình đến nơi xa xăm.
"Anh trai em không dạy em sao?"
"Anh trai… không hay đến thăm."
"Vậy à." Giang Nguyệt Lộc lại xoa đầu cô bé: "Vậy sau này anh sẽ dạy em." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô bé lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ khác lạ trên đầu - đó là sắc trắng sạch sẽ chưa từng ai chạm vào, sạch sẽ đến lạnh lẽo. Nhưng Giang Nguyệt Lộc đã chạm vào cô bé rất nhiều rất nhiều lần.
Phó Mộng Như đi phía trước hô to: "Lạ quá, cô ơi."
Cô ta cố ý kéo dài hai từ "cô ơi": "Cô xem này, chúng ta đi theo bản đồ của cô, nhưng đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy cổng Trường Nữ sinh đâu."
Giang Nguyệt Lộc không hề ngạc nhiên: "Tôi biết."
"Cô biết?" Phó Mộng Như muốn chế nhạo anh, nhưng vì điểm số lại nhịn: "Vậy cô xem đường đi, đừng đi lạc."
"Không lạc đâu." Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Nếu không vì em, chúng ta đã đến nơi rồi."
"Hả?!" Phó Mộng Như không thể tin nổi: "Vì tôi? Cô nói cái gì đấy?"
"Em không đọc đề à?"
"Tất nhiên là đọc rồi! Lại còn đọc rất kỹ!" Phó Mộng Như tức đến không nhịn được: "Đừng có lạc đề, cái này liên quan gì đến đề thi, chúng ta đang nói tại sao chưa đến trường!"
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Quan hệ mật thiết đấy."
"Trang năm dòng bốn đề thi có ghi rằng thôn Tuyết về đêm cực kỳ nguy hiểm, vì thế dân làng gần đó đều không ra ngoài ban đêm, gia súc cũng sẽ nhốt lại hết tránh để chúng chạy ra ngoài bị thứ kỳ quái giết mất."
"Thứ kỳ quái…" Cô gái mặt tàn nhang tên Tạ Tiểu Nhã hỏi: "Là gì thế?"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Tôi không biết, trên đề chỉ ghi đến thế."
Tạ Tiểu Nhã vẫn tò mò hỏi tiếp: "Nhưng em không thấy trên đề có dòng này."
"Dòng này nhỏ lắm, không nhìn kỹ là không thấy đâu."
"Cô giáo nói không sai." Một nữ sinh khác tên Hứa Lễ nói: "Lúc các cậu nói chuyện, tôi đã đi kiểm tra xung quanh thì thấy trong vòng mười dặm đã không còn sinh vật sống và ánh đèn."
"Nếu vừa rồi chúng ta xuất phát sớm hơn thì không…"
Phó Mộng Như trừng mắt nhìn đối phương, cô gái không dám nói tiếp.
"Sợ gì! Thấy là giết."
Phó Mộng Như lộ ra dây trắng trên tay, nhìn vết tích không may mắn màu xanh đen, nhíu mày: "Có thứ gì đó đang đến gần."
Cô ta nhìn màu xanh đen lan rộng, từng chữ từng chữ: "Không chỉ một, rất nhanh, năm trăm mét, một trăm mét…" Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn sâu trong rừng rậm tĩnh lặng, giọng nói bắt đầu nhỏ dần.
"Chúng đã đến. Đang ở quanh chúng ta."