Giang Nguyệt Lộc không để tâm lắm: "Có lẽ gửi nhầm thôi."
Đồng Miên nhìn anh với vẻ mặt khó tin: "Thông báo của Học viện chưa bao giờ sai, huống hồ kỳ thi mà anh sắp tham gia do đích thân Phó viện trưởng gửi đi, không thể nào nhầm lẫn được."
"Cậu có vẻ quan tâm đến kỳ thi của tôi quá nhỉ. Cái gì cũng biết."
Ánh nhìn của Giang Nguyệt Lộc khiến Đồng Miên ấp úng hồi lâu, ngượng ngùng không biết phải nói sao. Cuối cùng chịu đựng đến khi ra khỏi Phố Sa Đọa, cậu ta lập tức chuồn lẹ: "Tôi… tôi có chút việc, sau này lại tìm anh chơi nhé!"
Giang Nguyệt Lộc cả ngày không nghỉ ngơi nên có chút mệt mỏi, quyết định về ký túc xá ngủ một giấc.
Ký túc xá mà Học viện sắp xếp cho anh trông chẳng ra sao, nhưng ít nhất không bị dột (anh không nhận ra tiêu chuẩn của mình đã hạ thấp đến mức này). Ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau tỉnh dậy, nhận được tin nhắn của Học viện xác nhận thông báo trước đó không có sai sót, anh thật sự phải đến trường nữ sinh. Về việc đi như thế nào, đi cùng ai, dường như Học viện có sắp xếp khác.
Theo kế hoạch của họ, lần này cũng là đội mười người, ngoài anh ra đều là các nữ Vu sư năm trên.
Giang Nguyệt Lộc nhìn đồng hồ, còn mười tiếng nữa mới xuất phát, anh quyết định đi thăm em gái của Lãnh Tĩnh.
Thông qua những gì Đồng Miên đã phổ cập hôm qua, anh biết được gia tộc Lãnh là một trong tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc chỉ các gia tộc thờ phụng bốn vị thần linh tối cao, trong thời đại thần lực suy yếu này, có những gia tộc thờ phụng thần linh đã suy tàn đến mức không thể đáp lại lời cầu nguyện của người trong gia tộc, nhưng bốn gia tộc này lại trải qua bao năm tháng mà không suy, đến nay vẫn nhận được sự che chở của tộc thần.
Anh hỏi Đồng Miên, gia tộc Lãnh thờ phụng vị thần nào, nhưng Đồng Miên lại cười cho qua chuyện, không muốn nói thêm: "Chẳng phải anh sắp đến nhà họ Lãnh sao? Đến lúc đó tự xem sẽ biết."
Thật ra, anh cũng không quá tò mò.
Chuyến đi này đến gia tộc Lãnh, một mặt là để giữ lời hứa, mặt khác là cân nhắc đến việc gia tộc lớn có mối quan hệ rộng rãi, có lẽ sẽ có tin tức về bọn trẻ Ngôn Phi.
Có lẽ vì từ nhỏ sống trong cô nhi viện nên tính cách của anh khá thờ ơ, nói dễ nghe là xa cách lịch sự, nói khó nghe là ích kỷ. Anh chỉ dành tâm tư và thời gian cho gia đình mình - những người mà anh đã đặt trong phạm vi bảo vệ.
Trên đường đến nhà họ Lãnh, Giang Nguyệt Lộc xem qua cuốn sổ tay giới thiệu Học viện mà anh lấy được dưới lầu ký túc xá.
Nói đơn giản, Học viện trông rất khác với trường học ngoài đời thực. Việc giảng dạy và thi cử đều diễn ra trong trường thi nên không có các tòa nhà giảng dạy. Những trường thi này cũng không phải là thế giới thực, mà là những không gian ảo được tạo ra bởi một Phó viện trưởng họ Đồng (phần này khá phức tạp, anh không xem kỹ). Để đảm bảo thí sinh trở về từ trường thi có thể nghỉ ngơi, Học viện vẫn có một số cơ sở như nhà ăn, ký túc xá, thư viện, nhưng chỉ chiếm một phần nhỏ, phần lớn hơn là dinh thự của các gia tộc.
Các gia tộc lớn nhỏ cộng lại có đến chín mươi chín, bao quanh tòa nhà chính của Học viện. Mỗi gia tộc có phong cách riêng, kỳ lạ đa dạng, bên ngoài đều thiết lập kết giới, người thường không được phép vào khi chưa có sự cho phép.
Vì vậy, Giang Nguyệt Lộc không thấy gia tộc khác trên đường đi.
Vì khi kết giới được dựng lên, trong mắt người ngoài như được phủ một lớp tranh phong cảnh đẹp, một số Vu sư mạnh hơn có thể nhìn thấy ảo ảnh phản chiếu trong ánh sáng khi đi ngang qua, mờ ảo huyền bí, như lâu đài trên không.
Đi qua những cảnh đẹp vô thực này, anh đến trước cửa dinh thự của gia tộc Lãnh.
Vì trên người anh có mang ấn ký của Phó viện trưởng Lãnh nên kết giới của ngôi nhà đã nhận ra, lập tức rút lại, một ngôi nhà lớn kiểu Trung Quốc từ từ hiện ra trước mắt. Trên cửa gỗ treo một tấm bảng chữ, uốn lượn như câu chú cổ xưa, anh chỉ nhận ra một chữ "Lãnh" bằng giáp cốt văn.
Cửa gỗ hé mở, lộ ra một con đường nhỏ. Hai bên đường treo đèn lồng, bên trái là đỏ, bên phải là trắng, ánh sáng mờ mờ, như đôi mắt kỳ lạ lặng lẽ nhìn người đến. Hiện giờ vẫn chưa đến chiều tối nhưng nhà họ Lãnh đã thắp hết đèn.
Đi theo con đường đèn lồng đến cuối, một ông lão tóc bạc trắng đang nheo mắt cười, lịch sự chào hỏi: "Là cậu Giang Nguyệt Lộc mà thiếu gia Cảnh Sơn đã nhắc đến phải không?"
"Tôi là quản gia của phủ, gọi tôi là bác Ôn được rồi."
Ông lão cư xử nhã nhặn lễ độ, như công tử nhà quyền quý học hành thành tài trở về.
Giang Nguyệt Lộc gọi một tiếng bác Ôn: "Tôi đến thăm tiểu thư Lãnh." Nói ra thì thật xấu hổ, anh còn chưa biết cô bé tên gì.
Quản gia Ôn cười thân thiện: "Tôi biết. Mời đi theo tôi."
Theo quản gia Ôn đi lên một con đường khác ẩn giấu trong rừng trúc, Giang Nguyệt Lộc vô thức quay đầu nhìn về phía sâu trong đèn lồng, trong ánh sáng tầng tầng lớp lớp dường như có bóng dáng ai đó…
"Cậu Giang?"
"À, tôi đến ngay."
Rừng trúc cũng có hàng hàng đèn lồng, chẳng lẽ nhà họ Lãnh sợ bóng tối?
Dường như đoán được suy nghĩ của anh, quản gia Ôn đi phía trước quay đầu lại giải thích: "Đây là truyền thống trong nhà, mỗi ngày sau trưa phải thắp sáng tất cả nến và đèn lồng, để cả dinh thự được tắm trong ánh sáng và hơi ấm."
Ông ấy cười hiền hòa: "Cậu Giang có lẽ không biết, con người sau khi chết linh hồn sẽ đi qua đường Hoàng Tuyền, nơi đó quá tối quá đen, nếu không cầm đèn lồng sẽ không tìm thấy đường chuyển sinh, nếu linh hồn vì thế mà bất an bối rối thì sẽ làm người sống sợ hãi."
Không nói thì không sao, càng nói càng giống đang đi trên con đường âm dương.
Hồ nước đi qua sâu đen như mực, không những không phản chiếu bóng người mà ngay cả bóng anh cũng bị nuốt chửng.
Giang Nguyệt Lộc cười: "Nơi này là đường Hoàng Tuyền sao?"
"Dù là đường Hoàng Tuyền cũng không sao, cậu vẫn sẽ an toàn."
Quản gia Ôn quay đầu lại: "Vì nơi đây là nhà họ Lãnh."
Sự kiêu hãnh trong giây phút đó chỉ xuất hiện thoáng qua, ông ấy nhanh chóng trở lại với dáng vẻ lịch sự chu đáo như ban đầu, đi thêm vài bước, bóng trúc in lên đèn lồng khẽ lay động, một giọng nói chậm rãi truyền tới.
"Cậu Giang, đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm nay nhà họ Lãnh nghe được tin tức của tiểu thiếu gia, chúng tôi đều rất biết ơn cậu."
"Sau này nếu cần giúp đỡ, nhà họ Lãnh nhất định không từ chối." Ông ấy dừng lại: "Nếu có việc mà thiếu gia Cảnh Sơn và gia chủ không tiện ra mặt, cứ đến tìm tôi. Có lẽ không giúp được gì nhiều, nhưng tôi nhất định sẽ cố hết sức vì cậu."
Giang Nguyệt Lộc tin rằng, đây chắc chắn là lời hứa lớn nhất mà ông ấy có thể đưa ra. Nói là sức mọn, nhưng chắc chắn đó là tất cả những gì ông ấy có thể dâng hiến.
"Mặc dù sẽ không có ngày đó... nhưng tôi sẽ nhớ lời ông nói."
Quản gia Ôn cười hiền từ: "… Hóa ra người cứu tiểu thiếu gia lại là người như cậu."
Đến phòng trà tiếp khách đã có mấy vị nữ quyến chờ sẵn, thấy Giang Nguyệt Lộc đến, một người phụ nữ mặc trang phục trắng đơn giản tao nhã đứng lên tiếp đón: "Cậu Giang."
"Đây là con gái nhỏ của tôi…" Lãnh phu nhân lần lượt giới thiệu: "Nghe nói ân nhân cứu anh trai đến nên chúng cũng muốn gặp."
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi không làm gì cả, phu nhân. Nói cho cùng tôi cũng không thể cứu được anh ấy."
Lãnh phu nhân lắc đầu nói: "Từ khi đèn hồn của con trai tôi đột ngột tắt, tôi đã biết nó không còn trên đời… Đừng nói là cậu, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu được nó. Tôi luôn lo lắng nếu không nhanh chóng đưa nó vào đất an táng, e rằng ngay cả nửa tia tàn hồn cũng không giữ được."
"Người như chúng tôi rất coi trọng nhân quả luân hồi. Mười năm trước chết đi, đó là số mệnh của con trai tôi, tôi đã mất mười năm để dần dần hiểu ra điều này. Nhưng nếu phải tận mắt nhìn nó bị kẻ ác áp bức, đến cuối cùng hồn bay phách tán… đó mới là nỗi đau cắt lòng."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Xin phu nhân nén bi thương."
Đối diện với người mẹ không ngừng khóc, anh không biết nên an ủi thế nào. Suy nghĩ một lát, anh nói: "Lãnh phu nhân, bà có muốn biết chuyện cuối cùng của Lãnh Tĩnh không?"
Lãnh phu nhân ngước lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Anh kể lại những chuyện sau khi vào thành không sót chi tiết nào, để bà ấy biết con mình đã sống như thế nào trong mười năm qua. Anh cố ý bỏ qua những phần đau khổ, chỉ nói về những ngày tháng chung sống vui vẻ. Lãnh phu nhân như thấy được con mình ngồi trước đống lửa trại đùa giỡn với người khác, sinh động như thật, dường như chưa từng rời đi.
Nghe nói đến giây phút cuối cùng, Lãnh Tĩnh vẫn giúp anh sống sót, Lãnh phu nhân không kiềm được nước mắt tuôn rơi: "Đúng vậy, đúng vậy, con tôi chính là như vậy… Nó chưa từng thay đổi."
Mấy mẹ con ôm nhau khóc, anh nhận lấy khăn tay quản gia Ôn đưa rồi lần lượt đưa cho từng người.
Lãnh phu nhân lau nước mắt: "Hôm nay tôi đến đây chỉ vì những điều này, giờ đã như ước nguyện."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Mong phu nhân giữ gìn sức khỏe, Lãnh Tĩnh dưới suối vàng biết bà vẫn còn nhớ thương, có lẽ sẽ không nỡ đi đầu thai."
Phu nhân nghẹn ngào: "Đúng vậy, đúng vậy."
Giang Nguyệt Lộc lướt nhìn những tiểu thư xinh đẹp bên cạnh: "Không biết ai là em gái của Lãnh Tĩnh? Anh trai cô ấy có để lại lời nhắn cho cô ấy."
Lãnh phu nhân nghe vậy, nhíu mày: "Nói như vậy, có lẽ là để lại cho người đó…"
Bà ấy gượng cười.
"Cậu Giang, không giấu gì cậu. Sau khi sinh Lãnh Tĩnh, vì bệnh nên tôi đã ra ngoài để an dưỡng. Mấy đứa trẻ này cũng được sinh ra bên ngoài phủ, chỉ khi lễ Tết mới về nhà chính gặp anh trai. Cũng chính vì thế mà tình cảm giữa anh em không được thân thiết… Đây là điều tôi luôn tiếc nuối."
"Sức khỏe quan trọng, phu nhân không làm gì sai cả."
"À… đúng rồi." Bà ấy đột nhiên do dự, trong đáy mắt đong đầy cảm xúc phức tạp khó dứt bỏ: "Vì Lãnh Tĩnh ở lại nhà chính nên nó và anh chị em ở đây thân thiết hơn, trong số những đứa trẻ này… người đó thân với nó nhất."
Người đó?
Sao lại cung kính như vậy?
Nếu là em gái của Lãnh Tĩnh, chẳng phải là vãn bối của Lãnh phu nhân sao?
Hơn nữa sự kính trọng của bà ấy phần lớn đến từ sự sợ hãi, bà ấy rất sợ, con gái bà ấy cũng thế, ngay cả sắc mặt bác Ôn cũng có chút khác thường. Lúc này vì nhắc đến "người đó", ngay cả tên chưa kịp nói ra đã bị mấy cô con gái ngăn cản: "Mẹ, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà!"
Quản gia Ôn kịp thời giải vây: "Phu nhân, chuyện tiếp theo hãy để tôi giải thích với cậu Giang."
Lãnh phu nhân thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tốt quá." Nói rồi bà ấy vội vàng chào tạm biệt rồi dẫn con gái rời khỏi phòng trà, so với lúc vào tiếp khách thì như hai người khác nhau. Mà tất cả chuyện này đều bắt nguồn từ việc nhắc đến "người đó".
Sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại quản gia Ôn và anh.
"Cậu Giang, có lẽ cậu vẫn chưa biết thần linh mà gia tộc chúng tôi thờ phụng là ai phải không?"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu. Quản gia Ôn bắt đầu từ tốn kể.
"Vu sư có thể giao tiếp với quỷ thần. Nhưng nhà chúng tôi không đi theo con đường thông thần, mà là đạo u minh. Đi xuống, là đường Hoàng Tuyền, âm tào địa phủ, đó mới là thiên hạ và là nguồn gốc sức mạnh của của nhà họ Lãnh chúng tôi. Đó cũng là lý do tại sao chư thần suy vong mà chúng tôi vẫn độc tôn, vì trên đời có người sống, sẽ có người chết, chỉ cần có người chết thì sẽ cần giao tiếp với linh hồn."
"Con gái là âm, con trai là dương, vì vậy người kế thừa con đường này trong gia tộc chỉ có thể là nữ."
"Chúng tôi gọi đó là Lạc Âm Quan. Bên ngoài cũng gọi là Tẩu Âm Sai, Nhân Gian Âm Sai."
Giang Nguyệt Lộc nhẩm đi nhẩm lại danh xưng này: "Lạc Âm Quan. Lạc Âm Quan. Rơi vào cửa âm gian địa phủ. Nghe có vẻ là công việc đáng sợ nhưng lại để một cô gái đảm đương?" Nếu để Ngôn Lộ làm chuyện này, chắc chắc anh là người đầu tiên không đồng ý.
Ông ấy cười: "Có thể thông với u minh, cai quản âm phủ, đây là việc ai ai cũng ước ao trong giới Vu sư. Huống hồ chỉ cần trở thành Lạc Âm Quan thì có thể trở thành người thừa kế của gia tộc Lãnh, nhiều năm nay không biết có bao nhiêu người muốn làm mà không làm được."
Ông ấy nhìn về phía mấy cô gái đã rời đi: "Con gái nhà họ Lãnh khi sinh ra, người đầu tiên nhìn thấy không phải bố mẹ, mà là Vu sư chuyên tu mệnh lý, ông ta sẽ tính toán ngày giờ sinh của đứa trẻ. Chỉ có người con gái bát tự tứ trụ thuần âm mới có thể trở thành Lạc Âm Quan."
"Nhưng những cô gái như vậy cực kỳ hiếm gặp, lần Lạc Âm Quan trước qua đời đã là chuyện cách đây một trăm năm."
"Mười lăm năm trước, nhà họ Lãnh cuối cùng đã đón chào một cô bé bát tự thuần âm."
Ông ấy kể xong mọi chuyện, quay lại nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Cô ấy không phải con của thiếu gia Cảnh Sơn, đúng hơn là thật may mắn khi cô ấy không phải con của thiếu gia. Vì thân phận đặc biệt, cô ấy vừa sinh ra đã bị mang đi, lớn lên trong tế đàn của nhà chính. Bố mẹ cô ấy qua đời không lâu sau đó, vì bát tự quá cứng khắc người khắc mình mà bị gieo tiếng không lành là người xui xẻo, những năm qua rất ít người có thể tiếp cận cô ấy, tiểu thiếu gia chính là một trong số đó."
"Nói nhiều như vậy, thật ra là muốn báo trước cho cậu Giang đây về thân phận của đặc biệt của cô ấy." Quản gia Ôn dẫn dắt câu chuyện vô cùng uyển chuyển.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Chuyện này…"
Thấy Giang Nguyệt Lộc ngập ngừng, ông ấy liền hiểu ý: "Nếu cậu không muốn cũng không sao."
"Không phải là tôi không muốn. Chỉ là có chút nghi ngờ, cô ấy không tiện gặp người khác trong tế đàn sao?"
Ông ấy không ngờ Giang Nguyệt Lộc quan tâm đến điều này, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu.
"Vậy thì không sao. Phiền ông báo cho cô ấy một tiếng."
Thấy quản gia Ôn vẫn đứng, Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, bát tự của cô ấy…" Bác Ôn vào thẳng vấn đề: "Có lẽ cậu gặp rồi sẽ xảy ra một số chuyện xui xẻo."
Giang Nguyệt Lộc càng thấy kỳ lạ: "Đó là do tôi xui xẻo, không liên quan gì đến cô ấy."
Quản gia Ôn bật cười: "… Tôi biết tại sao cậu và tiểu thiếu gia có thể trở thành bạn tốt rồi, cậu Giang." Ông ấy bảo Giang Nguyệt Lộc đứng đợi một lát rồi tự mình đi hỏi. Một lúc sau, bác Ôn vội vã trở lại, rối rít xin lỗi: "Thật ngại quá, hôm nay tiểu thư có lẽ không thể gặp cậu được."
Ông ấy nói không thể gặp, không phải là không muốn gặp.
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tôi quên mất nửa tháng trước tiểu thư vừa giúp nhà khác lạc âm trở về." Quản gia Ôn áy náy giải thích thêm: "Lạc âm hao tổn nhiều năng lượng, mỗi lần kết thúc đều ngủ mười ngày nửa tháng, đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Không sao, để lần sau vậy."
Trước khi rời đi, anh lại nhớ ra. Em gái của Lãnh Tĩnh khoảng mười lăm tuổi, hẳn cũng là học sinh của Học viện, Phó viện trưởng Lãnh đã nói nhà họ cũng sẽ cử người đi, chẳng lẽ chính là cô bé?
Quản gia Ôn lại rất quả quyết: "Không thể là cô ấy. Tiểu thư rất ít khi tham gia kỳ thi. Cũng không thích ra ngoài với người khác."
"Hiểu rồi."
Giang Nguyệt Lộc nhìn đồng hồ, còn vài tiếng nữa là đến giờ tập hợp xuất phát. Anh tạm biệt quản gia rồi một mình xuyên qua rừng trúc để trở về đường đèn lồng lúc đầu vào.
Lần này, anh lại thấy bóng dáng nhỏ bé ấy.
Giang Nguyệt Lộc gạt bụi cây cao nửa người ra rồi đi vào.
Một thiếu nữ tóc trắng mắt trắng ngồi tựa vào cây, làn da trắng nhợt như tuyết. Cô bé cầm một hộp cơm màu trắng, chậm rãi nhai đồ ăn, nhìn Giang Nguyệt Lộc không chớp mắt. Khi anh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt, cô bé cũng không có bất kỳ thay đổi gì về cảm xúc, chỉ có đôi môi khẽ mở khép liên tục mới thấy được là người sống.
"Đồ ăn của em có vẻ không tốt cho sức khỏe đâu." Giang Nguyệt Lộc nhận xét.
Cô bé không nói gì, giữ nguyên tư thế nhìn anh, miệng vẫn nhai thức ăn.
"Em có biết không? Mì cũng có thể dùng để đan áo len đấy."
Tốc độ chớp mắt của cô bé chậm lại, Giang Nguyệt Lộc cầm lấy đôi đũa trong tay cô bé, cảm nhận được ngón tay cô bé lạnh như băng.
Đồ trong tay bị lấy đi cũng không phản ứng, nhưng khi đôi đũa đan thành một chiếc áo len nhỏ từ sợi mì thì nét mặt cô bé có chút thay đổi - thay đổi không đáng kể, chỉ là đôi mắt hơi mở to.
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy mình rất có tài trong việc chọc cười trẻ con, vì chưa bao lâu, cô bé tóc dài đã bắt đầu chia sẻ phần cơm không ngon của mình cho anh.
Anh "hừm" một tiếng, không muốn ăn những thứ được đưa đến trước mặt, chúng trông không ngon lắm. Nhưng hành động này lại bị cô bé hiểu là từ chối, cô bé vội vàng rút lại hộp cơm rồi ngồi xuống im lặng ăn.
Chỉ là không còn nhìn Giang Nguyệt Lộc nữa.
Trẻ con bình thường chẳng phải sẽ giận dỗi sao? Hoặc là buồn bã. Cô bé lại dễ dàng chấp nhận sự từ chối của người khác, sự chấp nhận theo lẽ thường này như thể đã diễn ra hàng trăm hàng nghìn lần.
Trên hộp cơm xuất hiện thêm một viên kẹo, cô bé mắt trắng ngước nhìn anh.
"Chỉ có một viên này thôi." Giang Nguyệt Lộc dùng cằm ra hiệu cho cô bé cầm lấy.
"Cho… em."
Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng dường như đã quá lâu không nói chuyện nên khó thành câu. Anh mơ hồ nhớ lại lần đầu gặp bọn trẻ Ngôn Phi, vì không ai dạy dỗ nên viết chữ hay nói chuyện đều có vấn đề.
Giọng anh trở nên dịu dàng: "Ừ, của em."
Cô bé lại đưa hộp cơm ra: "Cho… anh."
Lần này Giang Nguyệt Lộc cầm lấy ăn. Cô bé mắt trắng như lần đầu được chia sẻ thức ăn với người khác, cảm giác vô cùng mới lạ (dù sự mới lạ của cô bé không thể hiện ra ngoài, chỉ là quay đầu nhìn hành động của Giang Nguyệt Lộc nhiều hơn một chút). Món ăn bình thường ăn rất lâu mới hết, lần này chẳng mất bao lâu thì trống trơn.
Giang Nguyệt Lộc nhìn đồng hồ, gần như đến giờ phải đi, nhưng vừa đứng lên đã bị kéo lại.
Cô bé dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo, mọi thứ đều làm nhẹ nhàng, nói chuyện cũng vậy: "Tên của anh…"
"Giang Nguyệt Lộc." Anh im lặng chờ một lát.
Cô bé nhìn anh, đôi mắt trắng không có cảm xúc.
"Khi hỏi tên người khác, phải cùng trao đổi tên mình. Như vậy trông thân thiện và lịch sự hơn, người khác sẽ thích em hơn." Anh kiên nhẫn: "Em sẽ có nhiều bạn tốt hơn, không phải ăn cơm một mình nữa."
"Vì đây là lần đầu tiên, nên để anh hỏi em."
"Em tên là gì?"
Cô bé mở miệng: "Lãnh Vấn Hàn."
Là con nhà họ Lãnh? Giang Nguyệt Lộc xoa đầu cô bé: "Được rồi. Lần sau phải nhớ nhé."
Đèn lồng đong đưa trong gió, trong ngôi nhà lớn im lìm như không có ai. Mái tóc dài trắng như tuyết trải dưới gốc cây, cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn về hướng anh rời đi.
-
[Vui lòng tập hợp tại quảng trường vào lúc tám giờ, không cần mang theo vật dụng khác…]
Ra khỏi nhà họ Lãnh, Giang Nguyệt Lộc định giải quyết vấn đề cơm nước.
Ngoài quảng trường có một dãy cửa hàng, chủ quán là người nhà của các gia tộc - những người không thể vào Học viện trở thành Vu sư sẽ được gia tộc sắp xếp đến đây trở thành nhân tài các ngành nghề. So với Vu sư, cuộc sống của họ vô lo vô nghĩ giống người bình thường hơn.
Giang Nguyệt Lộc chọn một quán ngẫu nhiên, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa có thể nhìn ra quảng trường.
Đang ăn dở, bỗng nghe người bên cạnh nói với giọng điệu tiếc nuối.
"Đáng thương thật, đã là năm thứ mười rồi nhỉ?"
"Nhìn bà ấy bây giờ, chẳng ai nghĩ đó là người mẹ mười năm trước ai ai cũng ngưỡng mộ."
Giang Nguyệt Lộc nhìn theo ánh mắt chỉ trỏ của người bàn bên thì thấy một người phụ nữ đang ngồi dựa vào tường ngoài quảng trường. Tóc bà ấy được buộc bằng vải rách, quần áo giày dép trông rất bẩn thỉu, nếu có ai đi qua, bà ấy sẽ phát một tờ rơi cho đối phương, nhưng nhiều người bị bà ấy dọa cho sợ hãi, né tránh, bịt miệng đi vòng qua.
"Đã tìm mười năm rồi phải không?"
"Kể từ khi hai đứa con mất tích mười năm trước, ngày nào bà ấy cũng ngồi ngoài quảng trường phát tờ rơi. Nếu là thí sinh còn đỡ, đa số là người qua đường, làm sao vào trường thi giúp bà ấy tìm con? Vả lại, bà ấy còn không biết con mình vào trường thi nào."
"Ngày nào cũng ngồi đó, thật khó coi. Học viện không có ai quan tâm à?"
"Sao lại không quan tâm? Nhưng ai nói gì cũng vô ích. Bà ấy cũng trở mặt với người nhà, nhất quyết không tin vào lời Học viện, nói muốn tự mình tìm. Chậc, cặp song sinh năm đó khiến ai nấy đều ngưỡng mộ."
"Nói bà ấy có phúc, hai đứa trẻ đều vào được Học viện, ngay cả trong các gia tộc lớn cũng chưa từng xuất hiện một cặp đôi thiên tài như vậy. Thời đến vận chuyển, ông trời cuối cùng cũng ưu ái nhà họ Lâm các người rồi… Lúc đó ai cũng nói thế, mọi người cũng từng nghe qua rồi phải không?"
Những người khác liên tục gật đầu đồng ý.
"Ai ngờ lại xảy ra chuyện đó."
"Tội nghiệp, tội nghiệp! Hai đứa con mất tích suốt mười năm không có tin tức, nếu là tôi chắc tôi cũng điên mất thôi."
"Con anh mới ba tuổi thôi nhỉ, đã tìm Vu y xem qua chưa?"
"Xem rồi, nói là có thể vào được. Nó có chí…"
Thương cảm vài câu xong họ lại chuyển sang đề tài khác. So với một người phụ nữ khốn khổ mười năm, con cái nhà mình vẫn khiến người ta quan tâm hơn. Vài người không nhận ra, chàng trai ngồi ăn cơm cạnh cửa sổ đã biến mất.
Giang Nguyệt Lộc đến quảng trường đối diện, buổi tối trời trở lạnh, mây đen dày đặc như sắp có mưa.
Một cơn gió lớn thổi qua, thổi bay hết tờ rơi trong tay người phụ nữ, nhân viên quản lý trong cửa hàng thò đầu ra mắng: "Này! Bà làm vậy là tôi bị mắng đấy, biết không?"
Người phụ nữ liên tục xin lỗi, khom lưng nhặt những tờ rơi dưới đất.
Giang Nguyệt Lộc nhặt một tờ dưới chân mình, trên đó là mặt của Lâm Thần Âm.
Dù là thế giới của Vu sư, nhưng tờ rơi tìm con cũng không khác gì so với những gì anh đã thấy trong đời thực. Còn cả nỗi đau khổ tuyệt vọng, thương tâm khi con chết, chắc cũng giống bất kỳ bố mẹ nào trên thế giới này.
Mắt Phó viện trưởng Lãnh đỏ hoe, Lãnh phu nhân cũng nước mắt lưng tròng. Như thể câu thần chú giống nhau xuyên qua hai thế giới khác nhau, khắc sâu vào cái gọi là con người.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhặt ngay, nhặt ngay…"
"Đừng đuổi tôi đi, tôi còn phải ở đây đợi con tôi, làm ơn, đừng đuổi tôi đi…"
Người phụ nữ ngồi xổm dưới đất, lặp đi lặp lại những lời giống nhau. Mười năm qua đã nói đi nói lại rất nhiều lần, cũng bao lần hy vọng rồi lại tan vỡ, bà ấy đã kiệt sức. Nhưng ngay lúc này, bà ấy nghe thấy một giọng nói, một giọng nói khiến cơ thể nặng trĩu của bà ấy khẽ động đậy.
"Bà tìm người tên là Lâm Thần Âm và Lâm Thính Chi phải không?"
Người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn bóng người cao gầy trong mưa: "Phải, phải, phải."
Giang Nguyệt Lộc đỡ bà ấy dậy: "Tôi đã gặp anh ấy…"
Nửa giờ sau.
Giang Nguyệt Lộc trở lại quảng trường, Đồng Miên ồ lên một tiếng khi thấy anh: "Không ngờ anh có thể khuyên được Lâm phu nhân, làm được việc mà mười năm nay Phó viện trưởng không làm được, không hổ là Giang Nguyệt Lộc."
"Tôi không làm gì cả, chỉ nói với bà ấy vài chuyện bà muốn nghe thôi."
Đồng Miên tò mò nói: "Nhưng mấy năm nay, Học viện vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho bà ấy mà."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Nghĩ cũng biết họ sẽ nói gì. Đưa một cái tên trường thi rồi nói rằng con bà ấy đã biến mất ở đó, còn thi thể đâu, người đâu, chết như thế nào, tất cả đều không đề cập đến."
"Lãnh phu nhân biết những chuyện này là vì bà ấy xuất thân từ gia tộc lớn. Thế gia tộc nhỏ thì không xứng đáng được biết à? Đã là gia tộc nhỏ thì qua loa đại khái là được mà, đây chính là suy nghĩ của họ." Giang Nguyệt Lộc đảo mắt nhìn quanh quảng trường, mọi thứ ở đây không giống như thứ mà con người có thể xây dựng nên.
"Hào quang thần thánh cũng không thể tiêu diệt được bản tính bẩn thỉu của con người. Dù có xưng là Vu sư - những người thân cận với thần linh nhất cũng không thể tách rời bản chất con người. Tham lợi quên nghĩa, ức hiếp kẻ yếu, không khác gì đời thực."
Đồng Miên há hốc miệng: "Anh biết mình đang nói gì không? Anh dám nói những lời như thế ở đây à?"
Giang Nguyệt Lộc: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
"Đúng… Không đúng. Không đúng! Chờ một chút! Vậy rốt cuộc anh đã nói gì với Lâm phu nhân?"
Giang Nguyệt Lộc liếc qua: "Cậu lại muốn moi tin tức về Thành phố Người Giấy à?"
"Đáng ghét! Bị phát hiện rồi."
Lần này Đồng Miên không đeo bám đến cùng, điều này khiến Giang Nguyệt Lộc có chút bất ngờ.
"Thôi, thôi. Những cái đó không quan trọng nữa. Tôi đến đây không phải để nghe ngóng, mà là đến để tiễn anh đấy."
"Anh không biết bây giờ sòng bạc đặt cược điên cuồng đến mức nào đâu, lần này người được cử đi không phải dạng tầm thường! Có đại tiểu thư nhà họ Phó…" Đồng Miên liệt kê một loạt tên: "Hơn nữa còn có cả vị Lạc Âm Quan nhà họ Lãnh cũng sẽ đi cùng!" ( truyện trên app tyt )
Nghe đến đây, Giang Nguyệt Lộc mới liếc nhìn cậu ta: "Không thể nào!"
"Sao lại không, tin tức vừa truyền ra từ sòng bạc cách đây mười phút trước đấy!"
Nhưng quản gia Ôn rõ ràng đã nói…
"Nghe nói nhà họ Lãnh tìm một cô gái khác trong nhà chính, nhưng Lạc Âm Quan vào phút cuối lại thay đổi ý định, đồng ý tham gia kỳ thi lần này. Tôi cũng thấy lạ… Nhưng có cô ấy tham gia cũng tốt."
"Được rồi, đi theo tôi!"
Đồng Miên kéo anh nhảy vào pháp trận thông tin của Thập Bát Thương Phố, âm thanh bốn phương tám hướng lập tức bao phủ lấy Giang Nguyệt Lộc. Loáng thoáng nghe thấy lời giải thích của Đồng Miên: "Ở đây, chỉ số cảm thông càng cao càng nghe thấy nhiều tiếng người, bên anh có ồn không?"
Giang Nguyệt Lộc: "Tương đương một vạn cái quạt gió gào bên tai."
Đồng Miên kinh ngạc: "Vậy mà anh vẫn bình tĩnh thế à!"
Giang Nguyệt Lộc: "Tôi có thể chọn chế độ tắt tiếng."
Đồng Miên nhìn Giang Nguyệt Lộc chưa đầy ba giây đã thông thạo trận pháp thông tin: "… Được thôi."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Thập Bát Thương Phố làm sao biết được kỳ thi lần sau?" Lần trước cũng vậy, anh còn chưa nhận được thông tin thì đã lan đến sòng bạc.
"Sòng bạc có người, có thể lấy được tin tức mới nhất, nên những gì anh không biết, sòng bạc biết, những gì anh biết, sòng bạc cũng biết. Hơn nữa bọn họ cũng muốn kiếm tiền, quảng cáo trước về trường thi sẽ thu hút nhiều người đến cược hơn."
Đúng như cậu ta nói, trong trận pháp dù có hàng vạn âm thanh cũng không át được dòng tin nhắn được ghim trên không, là tên đề thi và người tham gia lần này.
[E2081X - "Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân"]
[Môn học áo dụng: Môn Mộc]
[Phạm vi kiểm tra: Dây thừng ngũ sắc]
[Người tham gia: Lãnh Vấn Hàn, Phó Mộng Như, Hứa Lễ…]
Nhìn tên là biết toàn là nữ sinh. Lại thêm thời điểm này, thí sinh mới cũ đều chờ khai giảng, chẳng có mấy trường thi mở cửa. Tin tức này vừa tung ra đã gây chấn động.
Hơn nữa người có tâm sẽ nhận ra, lần này nhiệm vụ tập hợp không ít Vu sư năm trên, nhân lực ưu tú, quy mô lớn, có vẻ kỳ thi tại Trường Trung học Nữ sinh Thụ Nhân lần này khác biệt hoàn toàn so với trăm ngàn lần trước… Bên ngoài vẫn náo nhiệt, nhưng bên trong đã bắt đầu nổi sóng ngầm.
Trên các tòa nhà màu trắng cao ngất, một ánh mắt quỷ dị dõi xuống quảng trường và Thập Bát Thương Phố.
"Nhìn kìa, con người đã ăn mừng rồi…"
"Hai con quỷ cấp thấp thoát ra từ Quỷ Đô lại khiến chúng phải cử Lạc Âm Quan chưa trưởng thành… Nếu mười vị chủ nhân của Quỷ Đô hiện thế, chắc chắn sẽ không còn thấy cảnh náo nhiệt như thế này nữa."
Cô ta thương tiếc chạm vào những ngọn đèn thế gian trong gương nước, treo trên con đường ngoài quảng trường, nhẹ nhàng bảo vệ chúng trong tay như những hạt mầm yếu ớt.
"Thời gian hữu hạn… hãy tận hưởng đi con người."
Trong sòng bạc Thập Bát Thương Phố ầm ầm sôi động.
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Lãnh Vấn Hàn, là Nhân Gian Âm Sai sao?"
"Nói là tôi không nhìn nhầm đi."
"Anh không nhìn nhầm đâu, chính là cô ấy, cô ấy đã bò ra từ lòng đất rồi!"
"Ban đầu cứ tưởng Phó Mộng Như đã ghê lắm rồi, giờ lại có cả Lãnh Vấn Hàn."
"Không biết các cậu có phát hiện điểm sáng không."
"Lộc Nguyệt này là ai?"
"Quan tâm cô ta là ai làm gì, nghe tên là biết mỹ nữ rồi!"
Giang Nguyệt Lộc: "…"
Bên tai truyền đến giọng nữ quen thuộc: "Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, kỳ thi lần hai sắp bắt đầu, xin vui lòng đọc kỹ đề thi, đến trường thi trong nửa tiếng nữa, đồng đội của bạn đã chờ ở đó-"
Giọng nói đột nhiên ngắt quãng, tiếng chuông cảnh báo vang lên chói tai.
"Đồng đội của bạn - đang bị tấn công!"