Mở cánh cửa ra, Giang Nguyệt Lộc thấy trước mắt là một không gian nhỏ như buồng điện thoại hiện đại, bên ngoài nhìn vào không nghĩ rằng nó lại nhỏ như vậy. Bên trong không có ai, điều này khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Nơi tù túng thế này, nếu có thêm một người nữa thì chắc là chật chết mất.

"Hửm?"

Anh bước về phía góc phòng, ở đó có một bệ đá vuông vức, bên trên hình như có thứ gì đó. Bề mặt bám đầy bụi dày, nhìn như đã lâu không ai sử dụng. Sau khi phủi hết mạng nhện đi thì lộ ra một thứ có hai hàng trên dưới, đan chuỗi bằng hạt tròn...

"Giải tính?"

Không biết đã bao nhiêu năm rồi Giang Nguyệt Lộc chưa nhìn thấy cái giải tính. Thời hiện đại có điện thoại, máy tính, máy tính xách tay, ít nhất cũng có máy tính cầm tay, những công cụ tính toán cổ xưa như thế này dường như đã chìm vào quá khứ, anh chỉ từng thấy ở các phiên đấu giá và trong tay một số nhà sưu tầm đồ cổ.

Phải nói là, khí chất cổ kính của giải tính rất hợp với nơi này.

Giang Nguyệt Lộc không vội xem xét ngay, anh đi một vòng quanh phòng, không tìm thấy thứ gì khác mới quay lại trước bệ đá. Nhìn kỹ hơn, anh nhận thấy có gì đó không đúng.

Bệ đá phủ đầy bụi và mạng nhện, nhưng hạt giải tính lại nhẵn bóng sáng loáng, như thể được sử dụng thường xuyên.

Giang Nguyệt Lộc dường như thấy cảnh vô số người bước vào cửa hàng, đi thẳng đến bệ đá. Họ biết rõ cái gì quan trọng nhất ở đây, vì vậy không lãng phí chút thời gian nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào - bệ đá và sàn nhà gần cửa ra vào khá sạch sẽ là minh chứng, vì có người thường xuyên qua lại.

Xem ra hạt giải tính là chìa khóa để phá giải cửa hàng "không người" này.

Giang Nguyệt Lộc đưa tay ra: "..."

Làm sao để gẩy nhỉ?

Anh thử gẩy lung tung vài cái, không gian trước mặt đột nhiên chao đảo, trong chốc lát đã đưa anh đến một nơi khác. Nơi đây là các tòa lầu đài cao tầng mang đậm phong cách Trung Hoa,  rèm mỏng màu đỏ thẫm tung bay trong gió, mùi hương thoang thoảng theo gió lan ra, cùng với đó là tiếng người vang vọng.

"Đặt cược đi nào, tôi cược Tài!"

"Anh có biết đếm không đấy?"

"Đếm à? Trong sòng bạc kỵ nhất là nói thua, người đâu, tống cổ ra ngoài cho tôi-"

Không ít người vây quanh bàn chăm chú nhìn những con xúc xắc bay lượn. Những bàn như thế này có đến hàng trăm cái trong sòng bạc, mà đây chỉ là những gì anh có thể thấy. Trên lầu dưới lầu đều là tiếng hò hét đặt Tài đặt Xỉu, có vẻ như vài cái gẩy tùy tiện của anh đã cộng trừ nhân chia gì đó và đưa anh đến sòng bạc này.

Giang Nguyệt Lộc định tiến lại gần nghe xem họ đang cược cái gì thì bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.

"Nghe nói chưa? Hạng nhất Giang Nguyệt Lộc - lại sắp đi thi rồi đấy! Tin này tuyệt đối chính xác, ngàn năm có một đừng bỏ lỡ, nào nào, bắt đầu cược thôi!"

"Hạng nhất thì có gì ghê gớm, năm nào chẳng có..."

"Năm nào chẳng có thì đúng, nhưng có ai vượt qua được một nghìn điểm không? Bao năm qua cũng chỉ có Chủ tịch ưu tú của Học viện mới có thể so bì thôi!"

"Một nghìn điểm?!"

"Mau mau mau, đặt cược đi!"

Một đám đông ầm ầm kéo đến. Tên tiểu nhị vui như mở cờ trong bụng, lắc xúc xắc càng lúc càng hăng: "Các vị đừng vội, nghe tôi nói đã, lần này cậu ta sẽ đi đến nơi..."

Đang dựng tai nghe xem tên đề thi của mình là gì thì cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, anh đã trở lại căn phòng nhỏ không người. So với sòng bạc lớn khi này, khoảng cách này không phải là nhỏ.

Mùi hương không còn nữa, đại sảnh cũng không còn, đồ trang trí xa hoa cũng không còn.

Chỉ còn lại căn phòng nhỏ khô cằn cũ kỹ và những hạt giải tính bóng loáng...

Những hạt đó còn khẽ khàng nhắc nhở: "Trải nghiệm miễn phí một lần cho tân sinh viên đã kết thúc, để có thể tận hưởng dịch vụ tốt hơn nhanh hơn, xin vui lòng nạp tiền ngay."

Thật đen tối!

Giang Nguyệt Lộc không cam lòng móc ra ít tiền ném lên, ngay lập tức bị giải tính ngấu nghiến nuốt chửng. Nhân tiện nói thêm, tiền tệ dùng ở Học viện là giấy bạc, nhìn bề ngoài thậm chícó chút giống tiền vàng mã đốt cho người chết, nhưng ở đây lại cực kỳ đắt đỏ, 1 tờ giấy bạc tương đương khoảng 100 nhân dân tệ.

Lần trước khi hoàn thành phó bản không chỉ tặng anh đạo cụ mà còn tặng 666 tờ giấy bạc. Hơn nữa, hạng nhất còn có học bổng 8888 sẽ được trao tại lễ khai giảng.

Nói chung, hiện giờ Giang Nguyệt Lộc không thiếu tiền.

Nhưng anh rất ghét kiểu thúc giục người ta nạp tiền - khác gì với những cửa hàng trong thế giới thực luôn dụ dỗ gửi tin nhắn email làm phiền?

Giải tính nhận được tiền, thỏa mãn nói: "Nạp tiền thành công, bạn có thể tiếp tục trải nghiệm tại cửa hàng chúng tôi. Nếu hài lòng với dịch vụ của tôi, hãy nhớ đánh giá cao nhé."

"Chúng tôi còn có các gói quà tặng trị giá 68, 168 và 198, mỗi gói đều có quà tặng kèm và những ưu đãi bất ngờ. Khách hàng nếu cần có thể tiếp tục nạp..."

"Không cần không cần." Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi muốn đi bán đồ, gẩy thế nào?"

Giải tính kiên nhẫn chỉ dẫn cho anh. Giang Nguyệt Lộc nghĩ đây là thái độ phục vụ sau khi đã nạp tiền, nếu không có tiền thì có lẽ sẽ là chuyện khác. Có thể sẽ có một đám tay chân mặc áo đen đeo kính đen vào đánh anh bất tỉnh ném xuống địa ngục, làm những việc đáng sợ với anh.

"Khách hàng suy nghĩ nguy hiểm quá đấy nhé, Căn phòng nhỏ của Giải tính là cửa hàng được yêu thích nhất ba năm liền trong Thập Bát Thương Phố, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy đâu."

Giang Nguyệt Lộc tức giận: "Vậy đừng có nghe lén suy nghĩ của tôi nữa!"

Anh muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Đưa tay gẩy hai hạt, ánh sáng trước mắt biến đổi như kính vạn hoa, rất nhanh anh đã được đưa đến Sở giao dịch.

Nơi này tương đối yên tĩnh, ánh sáng mờ ảo, giống như một quán bar lúc hoàng hôn. Giang Nguyệt Lộc gõ gõ lên quầy, phía sau dựng lên hai cái sừng cong, có vẻ như là một con vật đang tiếp đón mình.

Giọng nói khàn khàn quyến rũ: "Chào bạn, chưa vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi hương của bạn, thật quyến rũ, như một quả nho tím chín mọng... Bạn cần gì nào?"

... Thật kỳ lạ.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Xem cái này đáng giá bao nhiêu."

Nói rồi anh đưa đạo cụ cây bút ra, chỉ nghe bên trong lạo xạo tiếng đeo kính, dường như đang chăm chú quan sát: "Đồ dùng thí sinh? Chất lượng rất tốt, không có dấu vết đã qua sử dụng, chắc chắn muốn bán chứ?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu.

Hiệu quả của bút viết hăng say rất hấp dẫn -  trả lời đúng một lần, đặt trong phó bản Thành phố Người Giấy trước đây còn có thể cứu mạng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhưng cây bút này còn có một hiệu ứng tiêu cực.

[Khi viết hăng say, tiêu hao trí lực.]

[Hãy cố gắng vượt qua câu hỏi này! Dù sau đó có trở thành kẻ ngốc cũng không sao! Người mẹ khổ cực nuôi dưỡng bạn trưởng thành, hy vọng bạn thành tài, chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Nói linh tinh gì vậy!

Mẹ ở đâu ra, đừng thêm thiết lập kỳ quái cho người ta chứ?

Nói đơn giản, dùng cây bút này trả lời đúng câu hỏi sau đó sẽ rơi vào trạng thái mông lung, không mất máu nhưng mất tinh thần. Nhưng trả lời câu hỏi cần suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên giảm trí thông minh thế này là DEBUFF chết người, Giang Nguyệt Lộc quyết đoán từ bỏ.

Chỉ dành cho một câu hỏi, nếu thêm một chút có lẽ anh sẽ cân nhắc.

Vì vậy thoạt nhìn trông có vẻ như anh kiên quyết muốn bán, thực tế là đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng những chuyện này không cần nói với Đồng Miên, cậu ta hiểu lầm mình là đồ điên cũng không sao.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Bán đi."

"Thật tuyệt vời. Cây bút mang hương thơm của bạn, tối nay tôi sẽ ôm nó ngủ...”

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Bên trong vang lên tiếng giải tính lạch cạch, Giang Nguyệt Lộc nghe thấy báo giá: "Lấy một con số may mắn, thuận buồm xuôi gió, bán cho tôi 3666 thế nào?"

Giang Nguyệt Lộc: "Được."

"Dùng tiền mặt hay quẹt thẻ?"

"Quẹt thẻ?"

Chủ cửa hàng giải thích đó là thẻ thí sinh.

Một chiếc thẻ thí sinh kiêm cả vé tàu điện ngầm, phiếu ăn, vé vào cửa, bây giờ lại khai sáng thêm tính năng mới - thẻ ngân hàng. Đây mới là thẻ đa năng.

Giang Nguyệt Lộc nghĩ ngợi: "Tạm thời chưa cần quẹt thẻ, tôi còn muốn mua ít đồ."

"Chúng tôi chỉ bán, không mua."

"Nhưng nếu dùng cơ thể bạn trả thì tôi rất sẵn lòng..." Giọng nói lại trở nên mờ ám mờ ám.

Giang Nguyệt Lộc: "... Không cần."

Một lúc sau, anh trở lại Căn phòng nhỏ của Giải tính.

"Khách hàng chỉ nói muốn bán đồ, vì vậy tôi đưa bạn đến tiệm cầm đồ, không vấn đề gì đâu nhé. Nếu muốn mua bán hàng hóa, phải đến Sở giao dịch."

Giang Nguyệt Lộc im lặng gẩy hai cái.

Giải tính: "Phải nạp tiền trước đã."

"... Cố tình à."

"Không đâu nhé. Không đâu nhé."

Mấy phút sau, Giang Nguyệt Lộc cuối cùng cũng đến Sở giao dịch. Mở miệng câu đầu tiên: "Có thứ gì có thể giết chết cái giải tính bên ngoài không? Tôi muốn mua một cái."

Chủ cửa hàng: "Cái này... có lẽ chưa có."

Giang Nguyệt Lộc: "Hy vọng các ông nghiên cứu phát triển, chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng."

Anh bắt đầu suy nghĩ khả năng: "Cũng không nhất thiết phải tiêu hủy nó, dụng cụ nào đánh cho nó một trận mà không gây thương tích chắc có chứ? Ông thấy đấy, vừa giúp khách hàng giải tỏa áp lực, vừa kiếm được tiền, một công đôi việc, hơn nữa không thấy nó ngồi đó kiếm tiền quá dễ dàng sao? Một tháng nó nhận bao nhiêu?"

Chủ cửa hàng: "À… cái này cái này. Mười vạn giấy bạc chắc..."

"Mười vạn?" Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc lắc đầu: "Tôi thật tiếc cho các ông."

Chủ cửa hàng: "À… cái này cái này. Đôi lúc chúng tôi cũng cảm thấy vậy..."

"Nói chung hãy cân nhắc. Nếu cần thiết tôi sẽ đầu tư." Giang Nguyệt Lộc không muốn bỏ lỡ cơ hội kinh doanh này.

Chủ cửa hàng gật đầu, nói: "Không biết quý khách muốn mua thứ gì?"

"Đợi một lát. Ông không có sở thích kỳ quái gì chứ?"

"À... thích ôm gấu bông ngủ, tính không... khó nói quá. Rõ ràng là quỷ mà lại sợ ngủ một mình."

"Thế thì không sao."

Giang Nguyệt Lộc quay lại chuyện chính: "Tôi muốn mua ít lá bùa."

"Lá bùa à, có nhiều lắm. Chúng tôi có bùa chú của các danh gia, hiệu quả siêu phàm, quý khách xem đây là bùa Lôi Thần, nó có thể hạ gục mười con quỷ nhỏ không thành vấn đề. Còn có bùa Thủy Thần này, thích hợp đối phó với hồn ma chết cháy. Nhưng không nên dùng dưới lòng đất, vì thổ khắc thủy, hiệu quả sẽ giảm bớt."

"Không biết quý khách sắp đi phó bản nào?"

Giang Nguyệt Lộc cũng không biết, thông báo còn chưa gửi đến.

Không biết người trong sòng bạc lấy tin tức từ đâu ra?

"Lấy vài bùa tấn công thông dụng đi." Giang Nguyệt Lộc nghĩ một lát: "Có bùa nào cường thân hộ thể không? Cũng lấy một ít. Nếu có thể giữ mạng thì càng tốt."

Chủ cửa hàng vội lấy cho anh một sấp.

Giang Nguyệt Lộc không do dự trả tiền ngay, bùa chú không rẻ, số tiền tiết kiệm cũng vì vậy mà vơi một nửa. Thấy anh chi tiền hào phóng, chủ cửa hàng ân cần hẳn: "Còn cần gì nữa không? Chỗ tôi có kiếm đào, tiền bát quái, cần gì có nấy. Nếu không có, cũng có thể đi cửa hàng khác lấy về."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Những thứ đó thì không cần."

Anh đột nhiên nhớ ra: "Tôi muốn thứ có thể phân biệt được quỷ."

Nếu có thứ này, có lẽ sẽ nhận ra Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh sớm hơn. Vì anh không biết gì nhiều nên chỉ có thể miêu tả như vậy, nhưng chủ cửa hàng hiểu ngay.

"Có chứ có chứ."

Nói rồi lấy ra cho anh một đống gương đồng, nước mắt trâu, sừng tê giác... Giang Nguyệt Lộc để ý một chiếc nửa mặt nạ, cầm lên: "Cái này được."

Chủ cửa hàng nhiệt tình nói: "Khách hàng thật có mắt nhìn, chiếc mặt nạ này tên là ‘Kính Thần’, nghe nói là vật dụng của Thần Sứ từ xa xưa, đến nay vẫn còn chút thần lực yếu ớt lưu lại."

"Đeo vào không chỉ nhìn thấu hình quỷ mà còn có thể bức lui tiểu quỷ đại sát tứ phương!"

Giết quỷ thì hơi quá, nhìn thấu hình quỷ là đủ. Giang Nguyệt Lộc hỏi giá, không ngờ rẻ hơn anh tưởng, lập tức mua ngay. Chủ cửa hàng vui vẻ tính tiền, anh đột nhiên nhớ ra: "Không có tác dụng phụ chứ?"

Anh đã bị cây bút kia dọa sợ.

Chủ cửa hàng liên tục lắc đầu: "Đây là vật dụng của Thần sứ giả sao lại có tác dụng phụ chứ?"

Giang Nguyệt Lộc: "Thế thì tốt."

Để tiện mang theo, anh vẫn bỏ mặt nạ và lá bùa vào thẻ. Lần này thu hoạch không ít, khi quay lại Căn phòng nhỏ của Giải tính, cái giải tính dường như biết tin gì đó, ủ rũ không muốn tiếp, cũng không còn thái độ hõa nhã như ban nãy, nó yếu ớt nói: "Hoan nghênh lần sau ghé thăm."

Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Ra khỏi cửa, Giang Nguyệt Lộc thấy Đồng Miên đang dựa vào tường.

Cái người vừa nãy như biến mất giờ lại từ đâu nhảy ra, Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Cậu đi đâu thế?"

Đồng Miên cười: "Quan tâm tôi vậy sao? Tôi đi dạo quanh đây mua ít..." Đang nói dở, quay đầu lại thì thấy Giang Nguyệt Lộc đã đi xa, cậu ta hét lên: "Anh chờ tôi với!"

Giang Nguyệt Lộc tất nhiên không đứng lại, Đồng Miên chỉ đành chạy theo: "Anh còn chưa nói với tôi anh gặp gì trong Thành phố Người Giấy đâu đấy!"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Đó là việc của tôi, tại sao phải nói cho cậu."

Đồng Miên vừa chạy vừa rớt hai giọt nước mắt: "Còn lần thi tới nữa, anh cũng chưa nói cho tôi biết!"

Giang Nguyệt Lộc cũng không biết mình sẽ thi cái gì. Nhưng trễ thế này rồi có lẽ thông báo đã gửi. Nghĩ vậy anh lấy thẻ thí sinh ra xem, đúng là có tin nhắn đến cách đây ba phút trước.

"Phải kỳ thi tới không? Là gì là gì?"

Giang Nguyệt Lộc đọc tên đề thi: "Trường nữ sinh Thụ Nhân."

"Cậu nghe qua chưa?"

"Đương nhiên rồi! Rất nổi tiếng." Đồng Miên thao thao bất tuyệt: "Thôn Tuyết xinh đẹp và các cô gái xinh đẹp khiến nó nổi bật giữa muôn vàn phó bản - đó, chính là Trường nữ sinh Thụ Nhân chỉ có nữ sinh mới vào được! Tỷ lệ cược mỗi năm đều bỏ xa các phó bản khác, ai mà không thích nhìn những cô gái xinh đẹp thân thiết nhau chứ?"

"Các cô gái đánh nhau cũng rất đẹp mắt, nữ quỷ cào nhau cũng đẹp... Trường nữ sinh Thụ Nhân đúng là một dòng suối trong trong những phó bản bản thỉu này." Đồng Miên đẩy kính, vui vẻ nhún nhảy, nghĩ đến nhà mình còn có mô hình bách hợp của Thập Bát Thương Phố, cậu ta sắp nổi bong bóng hồng.

"Đợi đã, chỉ nữ sinh mới vào được..."

Đồng Miên ngập ngừng quay lại, đánh giá Giang Nguyệt Lộc.

Ừm. Gương mặt thì rất đẹp, dáng người cũng mảnh khảnh, ngoại hình rất dễ nhầm. Nhưng cậu ta là bác sĩ, phiếu khám sức khỏe rõ ràng viết: Giang Nguyệt Lộc, giới tính nam.

Cậu ta sụp đổ thành một pho tượng xám xịt: "Việc tốt như thế tại sao lại đến lượt anh chứ?!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play