"Không có gì. Tôi nhớ nhầm thôi."

Nghe vậy Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên cũng không còn hoảng hốt.

Trên đường về, anh tìm cơ hội hỏi thêm vài lần nữa, không có ý định làm họ sợ hãi nên sử dụng những câu hồi tưởng kiểu "Khi ở Trấn Uất Đấu các cậu đã làm thế này thế kia, còn tôi thì thế này thế kia", Trần Xuyên còn tưởng anh vừa ra khỏi phó bản đã bắt đầu hoài niệm.

Ký ức hai bên dần dần khớp lại, hững điểm sai lệch cũng theo đó xuất hiện.

Giang Nguyệt Lộc phát hiện Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên không phải quên hết mọi chuyện ở Trấn Uất Đấu.

Họ nhớ Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm, nhớ tất cả đồng đội, cũng nhớ ba lần xuất hiện câu đố như thế nào và được giải quyết ra sao.

Giống như chỉ đường khi lái xe, họ đi cùng một đường đến đích, nhưng ở những ngã rẽ quan trọng lại tách nhau ra.

Trong ký ức của Trần Xuyên, trùm cuối của Trấn Uất Đấu là Chu đại nhân và Chu phu nhân, hoàn toàn không có ấn tượng gì về bức tranh. Điều này có nghĩa là mọi thứ liên quan đến chủ nhân của bức tranh đều đã bị xóa sạch. Quan trọng hơn là bị xóa một cách khéo léo, hai người này hoàn toàn không nhận ra ai đó đã động chạm đến ký ức của họ.

Nhìn Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên như thế, Giang Nguyệt Lộc cảm thấy rùng mình.

Bây giờ anh còn có ích nên họ mới nhân từ cho anh giữ lại ký ức?

Nếu anh cản trở tiến trình kế hoạch, liệu họ có âm thầm xóa sạch ký ức của anh như cách đã làm với Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên?

Đây mới chỉ là ký ức, nếu một ngày nào đó mạng sống của anh trở thành chướng ngại, liệu người của Học viện có âm thầm xóa bỏ anh không?

Nhìn ra anh đang mang nhiều tâm sự, Trần Xuyên đoán rằng Phó viện trưởng chắc chắn đã nói điều gì khiến anh không vui.

Vì vậy cậu ấy nghĩ đủ mọi cách để khiến anh vui lên: "Anh Lộc, anh chưa đi xem ký túc xá phải không?"

Giang Nguyệt Lộc ngẩn người: "Ký túc xá?"

Thấy đã thành công thu hút sự chú ý của Giang Nguyệt Lộc, Trần Xuyên hớn hở: "Đúng vậy, ký túc xá! À đúng rồi, anh đến muộn nên chưa nghe, chị gái hệ thống nói hôm nay chúng ta có thể vào ký túc xá đấy."

"Tôi đã từng vào 985, 211, nhưng chưa biết trường của Vu sư trông thế nào. Anh Lộc, anh nói xem có phải trên tường sẽ dán đầy bùa chú và lơ lửng trên không không?"

Giang Nguyệt Lộc cười: "Đâu phải đang tu tiên."

Sau đó, Trần Xuyên kể cho anh nghe về hướng dẫn vào trường. Hóa ra nơi họ vừa đến báo danh không phải là Học viện, những tòa lầu bằng ngọc khổng lồ như tiên cảnh bồng bềnh đó dường như chỉ là một văn phòng. Các tổ chức như Hiệp hội Giáo dục, Trung tâm cấp giấy chứng nhận, Hội đồng giảng viên… đều nằm ở đó, ngoài ra còn có một số tổ chức dân sự và hội thí sinh.

Do tính chất đặc biệt của nó, Học viện Vu sư chỉ có thể được đặt tại nơi kín đáo tránh thế gian.

Giang Nguyệt Lộc nghĩ, chẳng lẽ nó ở sâu trong núi rừng?

Theo cách Trần Xuyên hướng dẫn, anh tìm đến chỗ không có bóng cây, lật mặt sau của thẻ thí sinh, một thứ giống như trận pháp truyền tống được kích hoạt. Giống như khi vào nơi báo danh ở bia đá, chỉ trong chớp mắt đã đến cách xa ngàn dặm.

Khi mở mắt ra, không thấy bóng dáng Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên đâu. Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra đã được đưa thẳng đến ký túc xá của anh.

Trên cửa ký túc xá treo tên anh, còn dán một tấm ảnh, ngốc nghếch, mờ mịt, chẳng biết bị chụp trộm lúc nào. Anh đã thấy quá quen với việc Học viện tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Vừa định vào nghỉ ngơi thì đá phải một vật gì đó mềm mại màu đen.

Thứ đen đó còn kêu lên: "Ôi, mông của tôi!"

Giang Nguyệt Lộc cảnh giác: "Ai?"

Quỷ à?

Không trách anh nghĩ vẩn vơ khi đang ở Học viện Vu sư, bởi không khí trong ký túc xá rất âm u. Mùi gỗ mục và hơi ẩm của mưa đọng lại, đưa tay không thấy ngón, bước đi loạng choạng, sàn gỗ kêu cót két, nhờ những ngọn nến leo lét dọc hành lang anh mới nhìn rõ người nằm sõng soài dưới đất là ai.

"Đồng Miên?"

"Là tôi đây." Cậu ta rên rỉ.

Giang Nguyệt Lộc nghi ngờ: "Có đau thật không thế? Tôi đâu có dùng sức."

Đồng Miên vịn tường đứng dậy, trông yếu ớt như sắp gãy: "Không liên quan đến anh, do sức khỏe tôi kém."

Giang Nguyệt Lộc càng nghi ngờ: "Không phải cậu là bác sĩ à?"

Đồng Miên nói: "Ai nói bác sĩ là phải khỏe mạnh? Có người miễn dịch kém, tay chân yếu ớt mà."

Giang Nguyệt Lộc thầm ghi nhớ, định sau này cách cậu ta xa một chút. Anh lịch sự nói: "Tránh ra, để tôi mở cửa."

Đồng Miên cảm động vô cùng: "Anh tốt thật đấy Giang Nguyệt Lộc, tôi có chuyện muốn tìm anh nên chỉ ở trong ký túc xá anh một lát thôi."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Vậy lát nữa gặp." Nói xong, cửa "rầm" một tiếng đập vào đầu mũi của Đồng Miên. Cậu ta ngơ ngác cả buổi, dùng sức đập cửa: "Mở cửa ra! Có bản lĩnh giành hạng nhất thì cũng phải có bản lĩnh mở cửa đi chứ!"

Cửa lại mở, Giang Nguyệt Lộc đã thay xong đồ ngủ.

Đồng Miên trợn mắt há mồm: "Anh thay quần áo nhanh vậy sao?"

Giang Nguyệt Lộc mất kiên nhẫn: "Cậu có chuyện gì không? Không có tôi đóng cửa đấy."

"Có có có! Anh đúng là nhẫn tâm!" Đồng Miên muốn khóc mà không ra nước mắt.

Cậu ta không biết rằng một loạt sự kiện trước đó đã khiến Giang Nguyệt Lộc mặc định cậu ta là chân sai vặt của Học viện. Độ thiện cảm đã tụt dốc không phanh.

Thấy Giang Nguyệt Lộc vẫn cứng miệng, Đồng Miên biết con đường lấy thông tin của mình còn dài, nghĩ ra một cách khác: "Đúng rồi, anh còn chưa mua đồ dùng cho khai giảng đúng không?" Nhìn từ khe cửa hé mở, có thể thấy ký túc xá vẫn còn mới tinh, chưa có đồ gì.

Giang Nguyệt Lộc bắt đầu suy nghĩ.

Anh sắp phải tham gia kỳ thi tiếp theo, đồ dùng thì không cần nhưng phải chuẩn bị một số vũ khí phòng thân. Trong thế giới Vu thuật này gọi là gì nhỉ? Bùa, kiếm đào?

Trước hết cứ xem thế nào đã, bây giờ trên người anh chỉ có một đạo cụ cấp A... Đúng rồi, anh còn chưa xem đạo cụ đó là gì.

"Ở gần đây có chỗ nào mua đồ không?"

Đồng Miên gật đầu lia lịa: "Có, cả một tầng lầu!"

Giang Nguyệt Lộc trầm ngâm: "Vậy chắc cũng có thể bán đồ."

Đồng Miên tò mò: "Anh muốn bán cái gì?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Đạo cụ cấp A."

Đồng Miên: "..." Cậu ta không nghe nhầm chứ?

Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn cậu ta, bổ sung: "Tôi chưa xem. Xem rồi không thích mới bán."

Đồng Miên: "..."

Nụ cười tự tin kia là sao, anh nghĩ lý do anh đưa ra rất hợp lý à? Thật là quá đáng!

-

Đồng Miên nhanh chóng dẫn Giang Nguyệt Lộc đến nơi. Trên đường đi, anh đã thấy vị Vu y này yếu ớt đến mức nào - bị cành cây cào trúng đã chảy máu đầu, đá phải đá thì nghe tiếng răng rắc như gãy xương.

Lúc này, tầm quan trọng của bác sĩ mới thể hiện. Giang Nguyệt Lộc nhìn Đồng Miên bình thản khâu lại vết thương trên đầu, "rắc rắc" hai cái nối lại xương, tiếp tục giảng giải về "Phố Sa Đọa".

Đại khái mỗi trường đại học đều có một con phố ăn vặt, và có lẽ con phố ăn vặt nào cũng có tên là Phố Sa Đọa.

Nhưng Học viện Vu sư không phải nơi dành cho người thường, nên "sa đọa" càng triệt để hơn.

"Khi báo danh phải tìm chỗ không có bóng nắng, khi đến Học viện phải tìm chỗ không có bóng cây. Chúng ta không tìm bóng, mà là Kiến Mộc."

Truyền thuyết kể rằng nói đất Quảng Chi Dã là trung tâm của trời đất, nơi đó mọc một cây cổ thụ cao lớn, như thang trời nối liền trời đất. Thời cổ đại chỉ có Vu sư mới đủ tư cách lên xuống Thang Trời, họ lắng nghe ý chỉ của thần, truyền đạt ý nguyện của dân, gánh vác trách nhiệm kết nối trời đất. Người ta nói rằng Cây thần đồng chính là kỳ tích của loài người do tổ tiên xa xưa dựng lên để thờ cúng thần linh.

Tuy nhiên, Thần Cây cũng vậy, Thang Trời cũng vậy, đều là những khái niệm trừu tượng.

Các Vu sư phân tán ở các bộ lạc không nhất thiết phải từ bốn phương tám hướng đến đây, leo lên leo xuống một cái thang dài không thấy cuối để giao tiếp với thần linh sẽ mệt chết.

"Vì vậy giữa các Vu sư có một quy ước bất thành văn."

"Nơi không bóng là nơi thông thần. Không bóng nắng, không bóng cây, không bóng nhà... Nơi nào không có bóng đều là nơi được thần linh che chở."

Đồng Miên tỏ vẻ thần bí: "Nhưng chỉ có Phố Sa Đọa chìm trong bóng tối."

Sau lưng cậu ta chính là lối vào Phố Sa Đọa, biển hiệu đề bốn chữ: Vô Phúc Chi Địa.

Bên trong phố tối tăm không ánh sáng, bên ngoài phố sáng sủa rực rỡ, như thể có một đường dài vô hình ở lối vào,phân chia ranh giới giữa cõi âm và dương gian.

Dù hiện tại chỉ là Vu sư nửa vời nhưng Giang Nguyệt Lộc cũng có thể cảm giác được từng cơn gió nặng nề âm khí từ sâu trong ngõ hẻm thổi ra, nghe mùi không phải là thứ tốt đẹp gì.

Giang Nguyệt Lộc nhàn nhạt: "Tôi tưởng Vu sư và ma quỷ không đội trời chung, hóa ra vẫn có thể chung sống hòa bình."

Đồng Miên nói: "Vu sư cũng là người, người đều thích những điều mới lạ, nghe những chuyện kỳ quái, ngày nào cũng sống như thần thánh, ai cũng mệt chết đi được."

"Huống hồ những con quỷ ở đây không giống như trong phó bản, từ lâu đã quy phục hướng thiện, không ăn thịt người cũng không hại người, nếu hỏi có gì đặc biệt thì có lẽ là rất chăm chỉ kiếm tiền thôi. Thí sinh sau giờ học đến đây dạo chơi chỉ để tìm cảm giác mới lạ, thật sự mà nói, chúng tôi cũng không vui vẻ gì khi có người muốn so sánh Phố Sa Đọa với Thành phố Quỷ." ( truyện trên app tyt )

Nghe có vẻ còn có Thành phố Quỷ lớn hơn.

Giang Nguyệt Lộc không hỏi thêm: "Tôi chỉ thấy không vừa mắt Học viện, chứ không làm khó những con quỷ làm việc đàng hoàng có chứng chỉ."

"Con quỷ làm việc?"

Đồng Miên cười phá lên: "Có lý, có lý!"

Hai người bước vào Phố Sa Đọa, ánh sáng trời lập tức tối lại, những bức tường đổ nát phủ đầy rêu xanh, dây leo rên rỉ trong bóng tối. Trông giống như một nơi hoang tàn đổ nát, thực khó tin rằng sẽ có người buôn bán ở đây.

Giang Nguyệt Lộc thấy lác đác vài học sinh đi phía trước, nhưng không lâu sau người đã biến mất, có vẻ đã tìm được cửa hàng vừa ý.

Đồng Miên không để tâm: "Chúng ta phải đến nơi khác, không phải ai cũng vào được."

Nói xong, cậu ta móc ra một que diêm dài ngoằng từ trong túi, ngọn lửa bùng lên, mặt đất rung chuyển rồi nứt ra, một bậc thang dẫn xuống hiện ra trước mắt.

Đồng Miên làm động tác mời: "Chào mừng đến Thập Bát Thương Phố."

Những cửa hàng tạo thành tòa nhà, tòa nhà chôn sâu dưới đất.

Tòa nhà ngầm này không được xây bằng bê tông cốt thép, Giang Nguyệt Lộc bước đi trong đó, xuyên qua từng lớp xương trắng nhìn thấy các cửa hàng kỳ dị - đúng vậy, nơi này được xây dựng từ xương, là bộ xương thực sự.

Cửa hàng cũng muôn hình vạn trạng. Có cái treo màn mỏng giống động bàn tơ. Có cái sủi bọt máu kỳ dị. Còn có những con rắn dài cuộn tròn thè lưỡi phì phì nhìn anh không rời mắt.

Một tầng, hai tầng... khiến người ta có ảo giác đang bị đày xuống địa ngục.

Không biết đã qua bao lâu, Đồng Miên cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa hàng.

"Đây là tiệm cầm đồ." Đồng Miên không nhịn được hỏi: "Anh thật sự muốn bán à?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Không có tác dụng gì."

"Là đạo cụ gì vậy?"

"Một cây bút."

[Cây bút, mệnh căn của thí sinh]

[Một cây bút có thể đưa bạn lên thiên đường, cũng có thể đưa bạn xuống địa ngục]

[Bạn có muốn giao phó vận mệnh của mình cho cây bút này không? Bạn sẽ nhận được sự trợ giúp của nó, vung bút viết hăng, bách chiến bách thắng!]

Đồng Miên: "Cái này không tốt sao!"

Giang Nguyệt Lộc: "Vận mệnh của tôi tại sao phải giao cho một cây bút."

Đồng Miên: "..."

Giang Nguyệt Lộc: "Cậu không vào à?"

Đồng Miên yếu ớt xua tay: "Thôi. Tôi không nỡ nhìn, đứng ngoài đợi anh cũng được."

Giang Nguyệt Lộc mặc kệ cậu ta.

So với những cửa hàng khác, cửa hàng này có chút mộc mạc, bên ngoài nhìn có vẻ bình thường, không khác gì cửa hàng ở dương gian.

Nhưng ở nơi này, sự bình thường ngược lại là một loại quỷ dị.

Giang Nguyệt Lộc gõ cửa mấy lần vẫn không có ai trả lời.

"Nơi này có người thật không..."

Vừa rồi còn có người đứng, giờ mặt đất chỉ còn lại gió lạnh từng cơn. Nhìn quanh bốn phía, ngoài tiếng nước nhỏ giọt khe khẽ thì không nghe thấy tiếng người trong phạm vi mười dặm.

Trong địa ngục u minh này, dường như chỉ còn lại một mình anh.

Đúng lúc này bỗng có tiếng "kẽo kẹt".

Cánh cửa tự mở ra.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play