Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên đi cùng một người trông rất quen mắt. Giang Nguyệt Lộc nhìn kỹ, nhận ra đó chính là cậu thanh niên năng động mà anh đã gặp ở quảng trường trước đây.
"Trần Xuyên, anh có thấy Lộc ca của chúng ta đâu không? Anh đã gặp anh ấy chưa?"
"Tôi cũng đang tìm đây... Cái gì mà Lộc ca của chúng ta! Anh đúng là không biết điều mà!"
Hai người vừa kéo vừa cãi nhau không ngừng, đám đông xung quanh nhiệt tình nhường chỗ cho họ. Dù cách một biển người nhưng Giang Nguyệt Lộc cuối cùng vẫn thấy được Trần Xuyên đang làm ầm lên.
"Anh Lộc, anh ở đây à!" Triệu Tiểu Huyên mừng rỡ kêu lên.
Giang Nguyệt Lộc: "... Sao cô lại đột nhiên xuất hiện từ phía sau vậy."
"Tôi và Trần Xuyên đang chia nhau tìm anh đấy, quảng trường lớn quá mà... Đồ ngốc! Em tìm thấy anh Lộc rồi, anh ấy ở đây này!"
Trần Xuyên nghe thấy vậy vội vàng gỡ chân mình ra khỏi kẻ bám đuôi đang ôm chặt không buông, "Buông ra cho tôi" và "Dẫn tôi đi" càng cãi càng to tiếng, không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải kéo theo cái đuôi nặng nề đi tới. Nhìn đám đông ồn ào lũ lượt theo sau Trần Xuyên, Giang Nguyệt Lộc nghĩ thôi kệ, đành chấp nhận vậy.
Đám người hiếu kỳ chạy đến giữa chừng cũng có chút xấu hổ, cảm thấy bộ dạng hóng hớt của mình quá đáng ghét.
Thế là bọn họ dừng lại trong quảng trường, hai ba nhóm tụm lại với nhau, người đi dạo, người đứng nghe, ai cũng cố tình làm ra vẻ không quan tâm nhưng đều dựng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên phía Giang Nguyệt Lộc.
Trần Xuyên tức giận mắng: "Triệu Vệ Long, buông ra ngay!"
Triệu Tiểu Huyên châm chọc: "Anh vẫn chưa cắt đuôi được kẻ bám dai như đỉa này sao?"
Triệu Vệ Long phủi phủi quần rồi đứng dậy: "Chúng ta đều là người một nhà, có thể đừng xa lạ thế không? Tính tròn lại, anh Lộc cũng coi như là người nhà của tôi, hôm nay lần đầu gặp mặt, anh Lộc xin-" Chữ "chào" nghẹn lại không nói ra được: "Xin xin xin..."
Đây chẳng phải là tên điên mà anh gặp ở quảng trường sao!
Giang Nguyệt Lộc đưa tay ra: "Chào cậu."
Trần Xuyên nói: "Bắt tay với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ là người đứng thứ mười một thôi."
Triệu Vệ Long phản bác: "Tôi đứng thứ mười, cảm ơn."
Triệu Tiểu Huyên xen vào: "Đó là vì hạng mười gian lận bị loại nên cậu mới có cơ hội thay thế... Từ nhỏ đến lớn đều là nhờ may mắn vượt bậc."
Triệu Tử Long cười sung sướng: "Cảm ơn vì đã khen."
Cậu ta nói xong quay người đi, nắm chặt tay Giang Nguyệt Lộc rồi bắt đầu khóc lóc nói: "Nghe nói anh còn sáng tạo ra một vị thần phải không? Tự thờ phụng chính mình, thật là một ý tưởng táo bạo!"
"Thần thi cử đại nhân, ngài có thể ban cho tôi một cơ hội quý báu để tôi trở thành người đầu tiên cảm nhận được ân đức của thần không?"
Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên đá cậu ta ra xa: "Làm gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ!"
Giang Nguyệt Lộc xoa dịu từng người: "Ai cũng có cơ hội, ai cũng có cơ hội..."
Đột nhiên có một giọng nói từ xa truyền đến, có vẻ cuộc cãi nhau ầm ĩ bên này đã khiến ai đó khó chịu: "Hạng nhất? Chẳng qua là gặp may thôi. Đề thi cấp C- cũng đáng để các người làm ầm lên sao?"
Trần Xuyên tức giận: "Là A chứ không phải C!"
Bốn người nhóm Cua Biển nhìn Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt khiêu khích, từ khi gặp người này trên quảng trường, không hiểu tại sao họ luôn cảm thấy khó chịu, vì vậy mới cố tình va vào anh.
"Thì sao nào? Cũng chỉ là kẻ vô dụng ăn may. Nếu chúng tôi có thể đến Thành phố Người Giấy, chắc chắn không chỉ dừng lại ở vị trí thứ hai, hơn nữa cũng không cần dựa vào người khác mới đạt được vị trí đó."
Trần Xuyên: "Mày!"
Gã càng cua hống hách: "Bị tao nói trúng tim đen rồi chứ gì? Đồ nhát cáy!"
Những ngày qua họ cũng đứng ngồi không yên, đi khắp nơi dò hỏi về lai lịch của những người đứng đầu. Sau vài lần phân tích, họ tin rằng Thành phố Người Giấy có nhiều yếu tố nước. Đặc biệt khi âm thầm giao đấu với người đứng thứ hai, họ phát hiện sức chiến đấu của hai người này rất kém, từ trên xuống dưới không tìm thấy điểm gì nổi bật.
Do đó, họ càng không để Giang Nguyệt Lộc vào mắt.
Đối với những người như vậy, cho dù đạt được S cũng có lý do để tranh cãi, ưu điểm của người khác đều là tình cờ may mắn, chỉ có bản thân họ ngồi vào vị trí đầu tiên mới là hợp lý.
Nhưng mà, người ta hơn mình vài chục điểm là may mắn, hơn một nghìn điểm cũng là may mắn sao?
Mọi người đều có mắt, huống chi ở đây còn có các chuẩn Vu sư đến từ các gia tộc khác nhau, thực sự là kẻ ngoại đạo đang múa rìu qua mắt thợ. Ban đầu thấy nhóm Cua Biển đắc ý, mọi người chỉ xem như trò đùa, bây giờ nghe họ nói những lời xúc phạm, ai nấy liền quay đầu chào hỏi Giang Nguyệt Lộc.
Vô tình ủng hộ ai, làm xấu mặt ai, tất cả đều biết rõ.
"Những người không liên quan, xin rời đi." Giọng nữ phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "Các thí sinh sau đây xin mời đến trước Thang Trời. Giang Nguyệt Lộc, Trần Xuyên, Triệu Tiểu Huyên. Mang thẻ thí sinh của các bạn theo."
Giang Nguyệt Lộc vỗ nhẹ lên vai Trần Xuyên, bảo cậu ấy thả lỏng.
"Đi thôi."
-
Trên Thang Trời là quần thể kiến trúc được chống đỡ bởi những cột trụ trắng khổng lồ, đi bộ trong hành lang dài nói chuyện sẽ có tiếng vọng lại. Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn hai con chim đen trên xà ngang cao, vì quá cao nên chúng trông giống như hai chấm mực nhìn mình chằm chằm.
Trong mắt chúng, có lẽ nhóm chúng ta chỉ nhỏ bé như kiến. Anh thầm nghĩ.
Từ nãy đến giờ, Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên vẫn im lặng, dường như sự uy nghiêm đã khiến họ áp lực đến nghẹt thở. Để trấn an họ, giọng nữ lại vang lên từ trên cao, đặc biệt dịu dàng: "Đừng lo lắng."
"Chỉ là hỏi một số việc xảy ra trong trường thi, các bạn cứ trả lời thật là được."
"Ngoài ra... người tiếp đón các bạn là Phó viện trưởng Lãnh, ông ấy có một số chuyện riêng muốn gặp các bạn."
Giang Nguyệt Lộc nhạy bén hỏi: "Họ Lãnh?"
"Người mà các bạn gặp trong trường thi, Lãnh Tĩnh, là con út của ông ấy. Mười năm trước biến mất trong trường thi không tung tích, mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy đã chết. Nhưng bố của cậu ấy lại không tin, vì đèn hồn của cậu ấy vẫn sáng trên bàn thờ gia tộc."
"Và vào ngày trước hôm qua, đèn hồn yếu ớt đó đã tắt."
Ngày hôm trước... là khi họ rời khỏi Thành phố Người Giấy.
"Đứa con mất tích mười năm nhờ các bạn mà có tin tức. Dù tin tức này rất nặng nề, nhưng ít ra còn hơn không biết gì." Giọng nói nhẹ nhàng của cô ta có một sức mạnh xoa dịu, khiến tâm trạng căng thẳng của họ được thả lỏng: "Vì vậy, các bạn không cần quá lo lắng."
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Tôi có thể hỏi cô một câu được không?"
Cô ta hơi ngạc nhiên: "Tất nhiên là được."
Giang Nguyệt Lộc đưa mắt nhìn lên cao, những hoa văn đám mây may mắn cuộn quanh thân cột: "Giọng nữ hệ thống trong trường thi cũng là cô phải không?"
Cô ta im lặng trong giây lát rồi bật cười: "Đến nơi rồi. Chúc các bạn may mắn."
Đợi khi giọng nói hoàn toàn biến mất, Trần Xuyên mới lên tiếng: "Rốt cuộc có phải cô ta không cũng không có câu trả lời..."
"Lảng tránh không trả lời cũng là một câu trả lời." Giang Nguyệt Lộc nói: "Đi gặp Phó viện trưởng trước đã."
Bóng dáng ba người biến mất trong hành lang.
Những hoa văn mây cuộn trên thân cột như sống dậy, quấn quanh leo trèo, rất nhanh đã che kín hành lang trống trải. Trong màn sương mù xám trắng sâu thẳm xuất hiện mấy cái bóng cao thấp không đồng đều, hoặc to lớn như người khổng lồ, hoặc thấp bé như người lùn, tất cả đều phát ra ánh sáng không thể nhìn thẳng. Trong đó có một bóng dáng trông giống phụ nữ: "Các vị tin đã rồi chứ."
Giọng nói của cô ta chính là giọng nữ vừa giảng giải cả đoạn đường cho ba người họ.
"Đã rời khỏi trường thi mấy ngày rồi mà vẫn có thể nhận ra giọng tôi. Tư chất của cậu ta trăm năm hiếm gặp, Dải Ngọc không hề nói sai." ( truyện trên app tyt )
"Nếu các vị vẫn chưa tin, có thể chờ xem diễn biến."
"Dù sao kỳ nhập học tiếp theo cũng sắp đến rồi..."
-
"Kỳ thi thứ hai?" Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc hỏi.
Sau khi vào trong, họ đã gặp Phó viện trưởng Lãnh, đối phương thân thiện hỏi thăm vài câu rồi để Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên về trước, sau đó dặn dò Giang Nguyệt Lộc một việc.
Đó là tham gia một kỳ thi khác trước lễ khai giảng.
Giang Nguyệt Lộc có chút khó hiểu. Sau khi nhập học, thí sinh sẽ được phân lớp giảng dạy, họ sẽ phải tham gia các kỳ thi mô phỏng của từng giai đoạn và thậm chí là thi giữa kỳ và cuối kỳ sau khi hoàn thành các khóa học bắt buộc.
Điều đó có nghĩa là ít nhất phải hơn một tháng nữa mới đến kỳ thi tiếp theo.
Nhưng anh lại phải vội vàng tham gia kỳ thi khác?
Lãnh Cảnh Sơn nói: "Kỷ Hồng Trà, cậu từng nghe qua cái tên này chưa?"
Giang Nguyệt Lộc gật đầu.
Lãnh Cảnh Sơn nói: "Chúng tôi đã phát hiện ra tung tích của cô ta."
Giang Nguyệt Lộc hơi ngạc nhiên. Tốc độ làm việc của Học viện quá nhanh. Nhưng nghĩ lại, điều này cũng nằm trong dự liệu. Một Học viện có thể thao túng sinh tử của nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại không tìm được một lệ quỷ?
"Cô ta giết quá nhiều người, phải để cô ta trả giá bằng máu." Đôi mắt đen như mực của Lãnh Cảnh Sơn ánh lên sự sát phạt tàn khốc, khiến ông ấy trở nên nghiêm nghị hơn.
Giang Nguyệt Lộc nhắc nhở: "Còn có Tần Tuyết."
Gương mặt Lãnh Cảnh Sơn tối sầm lại.
Tần Tuyết đã bị bắt trở lại Quỷ giới, nghe nói đang phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất. Nhưng tại sao lại giao một kẻ giết người cho quỷ để xét xử? Những sinh vật khát máu kia nói gì đi nữa thì ông ấy cũng không tin.
Khổ nỗi...
Giọng của ông ấy trầm xuống: "Chúng tôi không thể động vào hắn."
"Tại sao?"
"Bởi vì chúng tôi không thể vào Quỷ giới..." Gương mặt ông ấy hiện lên vẻ đau khổ: "Đó là Hiệp ước được ký kết giữa Vu sư và Quỷ giới hàng chục năm trước."
"Chúng không qua đây, chúng tôi cũng không qua đó, hai bên không xâm phạm nhau mới có được mấy chục năm yên bình này."
Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Nhưng chúng đã qua đây. Còn ẩn nấp trong thị trấn và giết chết con trai ông."
"... Tôi biết." Phó viện trưởng lạc giọng.
Hoàng hôn đã đến, gần chạm thời khắc ma mị, ánh chiều tà đỏ rực chảy dài trên sàn nhà như một dòng sông máu.
Lãnh Cảnh Sơn im lặng một lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt chỉ còn lại sự quyết liệt: "Vì vậy, phải tranh thủ trước Quỷ giới tìm được lệ quỷ khác, bắt cô ta về rồi tự tay xử lý cô ta!"
Rất khí thế, rất nhiệt huyết.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Nhưng tại sao lại là tôi?"
"Bởi vì cậu đã nghe qua giọng cô ta."
Giang Nguyệt Lộc nhún vai: "Tôi không có quyền từ chối phải không?"
Thấy anh đồng ý, thái độ của Lãnh Cảnh Sơn cũng trở nên hòa nhã hơn: "Yên tâm. Tôi sẽ không để cậu chiến đấu một mình, lần này còn có các Vu sư năm trên đến trợ giúp, gia đình chúng tôi cũng sẽ cử người tới."
"Thông tin cụ thể sẽ chờ thông báo. Tối nay hoặc sáng mai sẽ có."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu, quay người định rời đi thì nghe thấy Phó viện trưởng gọi lại: "... Thằng bé ra đi có đau đớn không?"
Anh nhanh chóng nhận ra đối tượng được nhắc đến là Lãnh Tĩnh.
"Không có gì đau đớn, anh ấy nói đã báo được mối thù lớn, không còn tâm nguyện gì nữa."
"Nhưng anh ấy rất nhớ em gái của mình. Phó viện trưởng Lãnh, tôi có thể gặp cô ấy không?"
Nghe anh nói vậy, Phó viện trưởng thất thần một lúc lâu rồi khoát tay nói: "Tôi đã dặn rồi, cậu có thể tự do ra vào nhà họ Lãnh."
"Cảm ơn."
Đã bước đi, nhưng lại dừng lại, Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh bốn phía rộng rãi, nghĩ đến ngôi từ đường đơn sơ đổ nát đêm đó: "Lãnh Tĩnh rất tốt, hai người vừa đi ra ngoài là người anh ấy cứu."
Lãnh Cảnh Sơn sững sờ nhìn anh.
"Mười năm trước chết đi không chịu khuất phục, mười năm trời tàn hồn vẫn cố giãy giụa không tiêu tan, con của ông rất dũng cảm."
Đôi mắt Lãnh Cảnh Sơn bỗng ươn ướt: "Tôi biết. Tôi đều nhìn thấy... Đèn hồn của con tôi vẫn luôn sáng, chưa bao giờ tắt... Tôi luôn nhìn thấy."
"... Giang Nguyệt Lộc."
"Sao thế, Phó viện trưởng Lãnh?"
"Có phải cậu rất ghét Học viện không?"
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên: "À. Tôi cứ tưởng mình giấu kỹ lắm rồi."
"Nếu ông đã nhìn thấu, vậy tôi cũng không cần giấu nữa."
"Ông có biết khi mọi người tranh giành nhau vị trí thứ nhất, tôi đã nghĩ gì không?"
"Tôi đang nhìn nơi này."
"Nơi cao cao tại thượng, hào nhoáng rực rỡ, nhưng chôn vùi biết bao oan hồn, khiến vô số người chết này." Anh nói ra từng chữ từng chữ với giọng điệu đay nghiến: "Nếu tôi có khả năng, chắc chắn không phải muốn đứng thứ nhất, cũng không phải trở thành Thần thi cử tự thờ phụng chính mình."
"Cậu muốn..."
"Tôi muốn phá hủy nơi này. Phá hủy mọi thứ, để nơi này biến mất khỏi thế gian."
"Không để lại dấu vết gì." Anh để lại câu này rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
-
Đi bộ một lúc lâu trong hành lang, anh nhìn thấy Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên từ đằng xa.
Trần Xuyên chạy vội tới: "Anh Lộc! Anh... sắc mặt anh tệ quá... Ông ấy hỏi anh chuyện gì vậy?"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Chuyện về Kỷ Hồng Trà. Ông ấy bảo tôi đi tham gia kỳ thi, kịp về trước lễ khai giảng... Sao vậy?"
Anh dừng lại nhìn Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên, nhìn vẻ mặt bối rối của họ dường như vô cùng xa lạ với cái tên anh vừa nhắc đến.
"Anh Lộc, Kỷ Hồng Trà là ai vậy?"
Giang Nguyệt Lộc theo bản năng nói: "Chính là người cùng Tần Tuyết..."
Không đúng. Một giọng nói vang lên trong đầu anh và phủ nhận mọi thứ.
Vừa rồi tại sao lại bảo họ ra ngoài? Rõ ràng họ cũng từng gặp Kỷ Hồng Trà, cũng từng nghe thấy giọng của cô ta.
Anh đổi câu hỏi: "Hai người còn nhớ Thiếu gia Hạ không?"
"Chính là người đã cùng chúng ta vào thành, vào Chu gia, đi cùng một đoạn đường dài, còn ở Túy Tiên Lâu gặp Chu phu nhân... Hai người lúc đó còn rất sợ hắn ta, Tiểu Huyên, cô còn gọi hắn là ông chủ-"
Lời nói ngưng bặt.
Nhìn thấy họ càng ngày càng mơ hồ, trống rỗng, Giang Nguyệt Lộc nghĩ không cần hỏi nữa.
Họ đã quên hết tất cả.