Chương 36: Báo danh 02
Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy tin nhắn này đã là chuyện của ngày hôm sau.
Anh đi một chuyến đến công ty trước. Tuy rằng có thể lấy lý do cơ thể không khỏe để né tránh tiệc xã giao, thế nhưng anh mới tiếp quản công ty được một năm, cả trong lẫn ngoài không có nhiều người đáng tin cậy. Sau khi xử lý xong đầu bưu kiện cuối cùng thì đã là đêm khuya, anh đi xuyên qua công ty trống trải không một bóng người rồi trở về ngôi nhà cũng không một bóng người.
Anh chợp mắt một lát.
Ở trong trường thi, tinh thần luôn ở trong trạng thái căng thẳng lại còn phải thức đêm làm bài, mấy ngày liền chưa được ngủ ngon giấc.
Để tiện liên lạc với thư ký, Giang Nguyệt Lộc không dùng điện thoại nắp gập. Trong nhận thức của anh, mọi chuyện cần chuẩn bị đều đã xong xuôi. Tiếp theo chỉ cần tìm thời gian để báo danh mà thôi.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Giang Nguyệt Lộc nhớ ra chuyện này, anh mở điện thoại ra xem mới biết được giới Vu thuật đã dậy sóng.
Mọi người đều biết rằng từ trước đến nay, học hiện Vu thuật chỉ tuyển sinh qua một kênh nội bộ. Cái gọi là nội bộ chính là các gia tộc tự mình bồi dưỡng ra được người thừa kế, thí dụ như Lâm Thần Âm và anh trai của anh ta đều là thế hệ trẻ được nhà họ Lâm gửi tới học viện. Lâu nay vẫn luôn như vậy, nhưng thời thế giờ đã khác xưa. Vu thuật suy tàn, các gia tộc lớn dần dần hòa nhập vào thế giới hiện đại, trong khi các gia tộc nhỏ thì khó lòng mà tồn tại được. Nhân tài cung cấp cho học viện ngày càng trở nên khan hiếm.
Thế là có người bắt đầu nảy sinh ý định.
Nói đi nói lại, vấn đề vẫn là do số lượng Vu sư quá ít! Chỉ có vài gia tộc, mà cứ lăn qua lăn lại giống như bóp từng giọt kem đánh răng để tính số đầu người vậy. Vấn đề gốc rễ là do số lượng Vu sư quá hiếm nên dẫn đến số lượng người mà học viện có thể tuyển chọn cũng giảm theo.
Bởi vậy còn không bằng mở rộng tầm mắt đến thế giới hiện đại mà tìm kiếm – khi thuyết pháp này vừa được đưa ra đã khiến học viện dấy lên một hồi tranh cãi kịch liệt. Những người xưa bảo thủ vuốt râu mép, nói rằng không thể chấp nhận được. Làm sao có thể so sánh Vu gia với Vu dã được chứ? Có người lập tức ném thẳng những ghi chép từ xa xưa đến nay vào mặt ông ta, dùng những số liệu để chứng minh rằng Vu dã thật sự không hề thiếu những kỳ tài như vậy, chẳng qua là vì thiếu cơ hội để xuất hiện mà thôi, rồi còn tặng kèm thêm một câu: "Đại nhân, thời đại đã sớm thay đổi rồi!"
... Cứ như vậy cãi qua cãi lại một, hai năm. Sau cùng, viện trưởng và bốn học viện lớn đã họp với nhau, thiểu số phục tùng đa số, mới có thể giải quyết xong việc này.
Thế là học viện đã bắt đầu phát thư thông báo trúng tuyển trên diện rộng, mời chào các học sinh đến từ thế giới bên ngoài kể từ năm mươi năm trước.
Trong một khoảng thời gian ngắn, vô số người đã đổ xô vào trường thi, đến mức số lượng bài thi cũng không đủ dùng. Sau một quá trình điều chỉnh, hình thức thi tuyển hiện tại mới được xác định, đó là dùng một số lượng lớn bài thi cấp C làm tiêu chuẩn nhập học. Học sinh nào vượt qua bài thi đều có thể nhập học.
Nhiều năm qua vẫn luôn là như thế, nhưng năm nay đột nhiên lại xuất hiện một trường thi cấp A. Để hình dung độ khó của nó, có thể nói rằng có những lớp học đến khi tốt nghiệp cũng không có mấy người vượt qua được bài thi cấp A!
Vậy mà giờ đây, một bài thi cấp A tựa như kim tự chiêu bài “Cạch” một cái đặt ngay tại phòng thi đầu vào. Điều quỷ quái nhất là thật sự có người vượt qua được. Càng kỳ lạ hơn nữa, có người đi tra cứu trong ghi chép và phát hiện bài thi "Thành phố người giấy" là dành cho người ngoài chứ không phải cho người trong nội bộ. Nói cách khác, những thí sinh bên trong đều là người bình thường với kiến thức chuyên ngành bằng 0 - dẫu vậy, vẫn có ba người vượt qua được?!
Một tin tức truyền mười, mười truyền trăm. Toàn bộ giới Vu thuật đều vì chuyện này mà sôi sục. Các cấp học không biết đã mở bao nhiêu nhóm để thảo luận, thậm chí còn có lời đồn rằng cả bốn gia tộc lớn đều đã mở các cuộc họp cấp cao và rất coi trọng vấn đề này.
Mà người khởi xướng chuyện này là Giang Nguyệt Lộc lại đang ngủ. Khi anh xem mấy tin tức này, trên đầu còn lùm xùm mấy sợi tóc chỉa lên do ngủ không ngon.
Muốn hỏi những tin tức nội bộ này là ai đã nói cho anh biết...
Giang Nguyệt Lộc nhìn vào điện thoại. Ngoài những tin nhắn từ hệ thống của học viện, tất cả các tin nhắn khác đều đến từ cùng một người.
[Đồng Miên?]
Đối phương trả lời trong vòng chưa đến một giây: [Bà mẹ nó, anh thực sự rất có bản lĩnh nha, đoán hay như thần? Sao đoán ra được hay vậy?]
Giang Nguyệt Lộc hơi cạn lời.
[Tin nhắn có ghi tên cậu.]
[...]
Về cơ bản, điện thoại này vẫn là thẻ học sinh, do đó nó giống như một phương thức liên lạc xác thực danh tính. Giang Nguyệt Lộc nhớ đến một cách diễn đạt rất cũ nhưng lại là cách hình dung rất phù hợp - mạng nội bộ Renren* của trường.
*Một nền tảng mạng xã hội bên trung (renren.com).
Hàn huyên hai câu, Giang Nguyệt Lộc phát hiện người này cứ lén lén lút lút. Anh còn chưa biết hành vi âm thầm liên hệ với học sinh giống Đồng Miên đang làm có thể bị coi là lấy quyền công làm việc tư. Nếu bị học viện phát hiện ra, nhẹ thì thông báo phê bình, nặng thì tước giấy phép Vu y. Có điều Đồng Miên si mê thì si mê, cũng không phải ai cậu ta cũng làm như vậy. Việc liên lạc riêng tư thế này là lần đầu tiên cậu ta làm, chỉ đơn giản vì Giang Nguyệt Lộc mang đến sức hấp dẫn quá lớn.
Bài thi cũ làm sao thăng cấp thành bài thi mới, trong đó đã xảy ra chuyện gì, Giang Nguyệt Lộc làm thế nào để vượt qua. Cậu ta rất muốn biết có được không hả!
[Đại thần. Các anh đã trải qua chuyện gì trong thành phố người giấy vậy?]
[Theo tôi được biết, bài thi thăng cấp hàng năm vẫn liên tục tăng hai cấp trở lên, chẳng qua là Boss trong trường thi mạnh lên. Các anh cũng vậy sao?]
[Nhưng Boss trong thành phố người giấy vốn không cao cấp lắm, dù có nâng lên tối đa cũng chỉ đạt được cấp B đi, được B+ đã là ông trời phù hộ rồi. Sao lại biến thành cấp A được nhỉ? Tôi thật sự quá tò mò rồi...]
Đồng Miên nói không ngừng nghỉ, nhưng phát giác ra người bên này vẫn không trả lời lại, yếu ớt lên tiếng:
[Đại thần, còn ở đấy không?]
Giang Nguyệt Lộc lắc lắc nước trên tay, tranh thủ bấm hai cái: [Ở.]
Ngay sau đó, điện thoại lại rung lên ong ong ong. Lúc này, anh không trả lời lại. Báo danh chỉ còn lại một ngày cuối cùng, anh phải nắm chắc thời gian.
Cầm tài liệu chạy tới địa điểm, Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh tìm nơi báo danh đã được chỉ định trong tin nhắn - Quảng trường Nhật Quang. Như tên gọi của nó, vừa đến giữa trưa, ánh nắng sẽ trải đầy khắp quảng trường. Hôm nay cũng vậy, vì nắng quá gắt nên không có nhiều người.
Anh đột nhiên bị người khác va phải, tài liệu trong tay rơi vương vãi trên mặt đất.
“Xin lỗi nhé, hơi đông người.”
Nhiều người lắm sao? E rằng chỉ là một cái cớ qua loa.
Giang Nguyệt Lộc liếc mắt một cái, phát hiện bốn người họ đi ngang hàng, trông giống hệt một con cua hoành hành ngang ngược. Đội hình này mà không va vào người khác thì có vẻ hơi khó. Sau khi để lại một lời xin lỗi nhẹ nhàng, bọn họ cũng không quay lại nhìn anh. Bốn người băng qua quảng trường như xuyên qua chốn không người, khiến nhiều người phải ngoái đầu lại nhìn theo.
“Cho cậu.” Một chàng trai tràn đầy sức sống giúp anh nhặt tờ chứng nhận trên mặt đất: “Không thiếu đồ gì chứ?”
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: “Cảm ơn.”
“Hử? Cậu cũng tới báo danh hả?”
Giang Nguyệt Lộc gật đầu.
Hành động xa cách của cậu ta nhanh chóng được hiểu thành e dè và bẽn lẽn. Chàng trai vui mừng nói: “Tốt quá rồi, tôi cũng đi một mình, vậy chúng ta có thể cùng nhau đi báo danh. Ai da, tôi còn chưa tới học viện lần nào! Không biết sẽ thế nào nữa.”
Nghe vậy, bốn người ở tuốt đằng trước đang đi thành nhóm cua, tên càng cua lớn (Giang Nguyệt Lộc tự tiện đặt tên) trong đó ngoái đầu lại, cười khinh bỉ một tiếng.
Giọng chàng trai nhỏ xuống: “Mấy người đi phía trước chắc cũng đi báo danh. Này! Cậu đừng nhìn thẳng vậy, bọn họ không giống chúng ta đâu.”
Giang Nguyệt Lộc nói: “Không giống chỗ nào?”
“Bọn họ được một trăm điểm đấy! Một trăm điểm, cậu có biết đó là khái niệm gì không?”
Giang Nguyệt Lộc nói: “Khái niệm thi rớt.”
“Haha… Cái trò đùa này không buồn cười chút nào. Đó chính là một trăm điểm… là điểm số mà biết bao thí sinh đều tha thiết ước mơ. Cậu biết vừa qua tôi thi được bao nhiêu điểm không? Vừa đủ đạt sáu mươi điểm.”
Giang Nguyệt Lộc nói thẳng vào trọng tâm: “Vậy quả thực có hơi thấp.”
“…”
Bị anh chẹn họng liên tiếp hai lần, chàng trai không phục nói: “Vậy cậu thi được bao nhiêu?”
“Một nghìn.”
Vẻ mặt của chàng trai kiểu: là cậu điên rồi hay là do tôi điên.
Giang Nguyệt Lộc sửa lời nói: “Không đúng. Không phải một nghìn.”
Chàng trai thở phào: “Tôi đã nói rồi mà..."
“Tính sai rồi, có lẽ là hơn một nghìn.” ( truyện trên app T Y T )
“… Cậu đừng nói đùa nữa!”
Tình hữu nghị của hai người còn chưa bắt đầu đã lập tức vỡ vụn. Chàng trai dừng bước ở quảng trường có khắc bốn chữ “Quảng trường Nhật Quang” trên bia đá, xua tay nói: “Thôi, cậu cứ tiếp tục nằm mơ đi, tôi đi báo danh trước.” Vừa dứt lời, người đã biến mất không thấy dấu vết.
Giang Nguyệt Lộc ngược lại không vội đi vào, chắp tay sau lưng, tản bộ một vòng xung quanh.
Quảng trường Nhật Quang tràn ngập ánh nắng. Cây cối và bồn hoa đều hiện lên bóng dưới ánh sáng, duy chỉ có dưới khối bia đá khổng lồ trước mặt này là không có bóng. Điều này không liên quan đến thời gian. Trong suốt cả ngày, từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, chỉ ở đây mới không xuất hiện bóng. Vừa khớp với câu nói về địa điểm báo danh kia: "Trong cánh đồng hoang dã, nơi giữa trưa không có bóng, là nơi có thể tìm ra Vu, là con đường dẫn tới cõi thần linh."
Anh đứng ở nơi không có bóng, thời gian trôi qua trong chốc lát.
Âm thanh đầu tiên bùng lên, khác hẳn với âm thanh yên tĩnh ở quảng trường ban chiều. Bốn phương tám hướng đều vang lên âm thanh như thể đông nghịt người.
Giang Nguyệt Lộc mở mắt ra, nhìn thấy gạch đá của quảng trường đã đổi mới hoàn toàn, toàn bộ trắng như tuyết, bậc thang ở tận cùng không biết dẫn đến nơi nào trên trời. Trên quảng trường đầy người, có nam có nữ, có người mặc trang phục chính thống, trông giống như đạo bào nhưng không hoàn toàn giống, vẫn giữ những đặc điểm mà anh không hiểu rõ, ví dụ như thiết kế ở phần eo và tay áo, giống như để tiện di chuyển và mang theo vũ khí. Còn có một số người để trần nửa trên, cúng tế thần linh bằng thân thể, khắc họa những đồ đằng và chú văn cổ xưa phức tạp.
Cũng có một số người mặc trang phục giống anh.
Nhưng ở đây, mặc dù bình thường không phải là điều tốt nhưng cũng không phải là điều xấu.
Những người được gia tộc đưa đến đây học Vu thuật chỉ vây quanh giao tiếp với những người quen thuộc, không thèm liếc mắt đến những người bình thường như bọn họ. Mà sau khi trải qua bài thi xét cấp bậc đầu tiên, một số cấp bậc kỳ lạ cũng xuất hiện trong số các học sinh bình thường.
Ví dụ, nhóm bốn người ngang ngược như cua. Giang Nguyệt Lộc lại nhìn thấy bọn họ.
Họ ngẩng cao đầu, bị tốp năm tốp ba người vây quanh trò chuyện.
“Ngay cả Vu gia cũng bị coi thường à..."
“Đây không phải chuyện đương nhiên hả? Đề thi của họ khó nhất, pháp khí và phù chú dường như không có tác dụng, những người tài năng đến từ các gia tộc khác đều bó tay. Chỉ có bốn người này sống sót.”
“Chiến tích này, nếu là tôi thì tôi có thể khoe khoang đến sang năm!”
“Còn nói là đề thi khó nhất hả? Bây giờ có bài thi cấp A nữa kìa.”
“Cậu có tin không, dù sao tôi cũng không tin. Một trăm điểm rất hiếm, sao có người có thể đạt được một nghìn điểm chứ, quá vô lý rồi!”
Giang Nguyệt Lộc đi qua đám đông, đến nơi điểm danh. Một bức tường lớn ngang nhiên xuất hiện trước mặt, nhưng dòng nước đỏ chập trùng lên xuống, chỉ cần có người đi qua, sẽ tự động đông về trạng thái rắn, Giang Nguyệt Lộc thấy nhiều người đưa thẻ sinh viên lên tường, giống như thợ hồ quét tường, tường hiện lên một viên gạch đỏ, từ từ sáng lên, xếp hạng và điểm số của học sinh hiện ra trên viên gạch.
Vì vậy anh thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đây là một hệ thống khá tư nhân hóa.
Nếu công bố điểm giống trong xã hội hiện đại thì mọi người sẽ thấy điểm và thứ hạng của nhau, vậy sẽ gây bất lợi cho anh. Cây to đón gió, người nổi tiếng thường dễ bị ghen ghét. Giang Nguyệt Lộc quen hành động cẩn trọng, không muốn bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Anh hoàn thành điểm danh một cách an toàn.
Nhưng vào đúng lúc này, một giọng nữ đột ngột vang lên trong không trung.
Cua, người đồ đằng và nhân sĩ đạo bào đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời.
"Tất cả học sinh đã điểm danh xong. Tiếp theo sẽ tiến hành theo quy trình, các thí sinh hãy nghỉ ngơi tại học viện, ba ngày sau sẽ tổ chức lễ khai giảng."
Dòng người chầm chậm rời đi, Giang Nguyệt Lộc cũng hòa vào trong đám đông.
Chưa đi được bao xa thì anh nghe thấy giọng nữ bất lực gọi tên mình.
"Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, xin hãy đứng yên."
Giang Nguyệt Lộc cảnh giác: "..."
"Những thí sinh xếp trong top mười cần ở lại đây, sẽ có người tiếp đón các bạn." Cô giải thích lý do. Trước đây cũng đã từng nói qua một lần nhưng Giang Nguyệt Lộc thực sự đến quá muộn nên không nghe thấy chuyện này.
"Anh Lộc, có phải là anh Lộc không?"
"Anh Lộc là người ở đâu vậy!"
Anh đột nhiên nghe thấy giọng Trần Xuyên.
Hỏng bét. Anh bỗng nhớ ra rằng điểm số của Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên tăng mạnh hình như là nhờ sự dẫn dắt của anh. Là bao nhiêu nhỉ... Giang Nguyệt Lộc thực sự đã quên sạch chuyện này, anh không để tâm đến điểm số của người khác.
Nhưng giọng nữ trên không trung rất chu đáo thông báo cho anh.
"Thí sinh hạng nhì, xin đừng làm ồn ở đây."
Tôi á, hạng nhì?
Vậy chẳng phải là tất cả mọi người đều đang nhìn anh?
Nhân tiện cũng đang tìm anh?
Hiếm khi cảm thấy bực bội đến mức muốn chửi thề, Giang Nguyệt Lộc định tìm một nơi ẩn náu để tránh qua cơn sóng gió này. Nhưng quảng trường này xây dựng quá trống trải, nhìn qua hai lượt đã khiến anh cảm thấy tuyệt vọng.
"Anh ta là hạng nhì?"
"Đồng hạng nhì. Đều đến từ thành phố người giấy."
"Thế thì sao, là trường thi cấp A?"
Mọi người đã thay đổi cách nhìn về Trần Xuyên, thầm nghĩ tiền đồ của người này không thể đo đếm, chắc chắn sẽ trở thành Xuyên gia trong tương lai. Và người được Xuyên gia gọi là anh Lộc, chắc không phải là—
"Hạng nhất?"
"Thần thi nghìn điểm?"
"Chết tiệt!"
Quảng trường lặng im phút chốc rồi đột ngột xôn xao lên.