[Chúc mừng thí sinh Giang Nguyệt Lộc đã hoàn thành bài kiểm tra đầu vào, vui lòng mang theo giấy tờ và giấy chứng nhận đến trường làm thủ tục báo danh trong vòng ba ngày.]
[Giấy tờ cần thiết: Phiếu đăng ký thí sinh, giấy chứng nhận của bệnh viện tâm thần…]

Khi Giang Nguyệt Lộc tỉnh lại, anh nhìn thấy hai dòng chữ này nhấp nháy trên điện thoại của mình.

Rời khỏi phó bản, thẻ thí sinh lập tức biến thành một chiếc điện thoại nắp gập, thân máy khá dày, còn có cả ăng-ten, trông giống như một mẫu cũ từ nhiều năm trước. Học viện có thể phát triển hệ thống tinh vi đến vậy mà lại không biết cập nhật điện thoại sao?

Anh thầm phàn nàn trong lòng.

Sau đó ngẩng đầu lên nhìn căn phòng quen thuộc.

Không lâu trước đó, anh vừa tự thiêu trong chính căn phòng này, nhưng hiện tại trên người anh không có một vết thương nào.

Trợ lý Triệu Tư Lan nói với anh rằng hôm qua anh đã ngất xỉu tại hiện trường cuộc họp, bác sĩ nói là do làm việc quá sức dẫn đến kiệt sức. Nhưng Giang Nguyệt Lộc lại nghĩ, có lẽ vào giây phút anh ngất xỉu, anh mới trở về từ một thế giới khác.

Vượt qua kỳ thi là có thể quay lại cuộc sống như trước kia sao?

Nói cách khác, những người không trở về tức là đã biến mất trong kỳ thi?

Những người mà anh đã điều tra trước đây đều không trở về, trường thi rất tàn khốc, với tư cách là người từng trải qua, ảnh cảm nhận sâu sắc được rằng một bài kiểm tra đầu vào cấp C cũng có thể loại bỏ rất nhiều người.

Vậy còn Ngôn Phi và những người khác thì sao? Giang Nguyệt Lộc cúi đầu trầm tư.

Qua một lúc lâu, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó - anh vừa lướt qua nhưng vì mới tỉnh dậy đầu óc còn mơ hồ nên không suy nghĩ nhiều. Bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra có điều gì đó không đúng.

Nhìn tin nhắn trên chiếc điện thoại nắp gập: [Vui lòng mang theo giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện tâm thần.]

... Cái gì thế này?

-

Đọc kỹ lại lần nữa, phát hiện nội dung tin nhắn còn khá dài, mặc dù đưa ra những yêu cầu kỳ lạ nhưng lại có kèm theo các giải pháp chi tiết. Ví dụ như giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện tâm thần mà Giang Nguyệt Lộc quan tâm nhất, cũng có chỉ định rõ ràng về phòng khám có thể đến để thực hiện.

Giang Nguyệt Lộc thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Người viết tin nhắn này dường như rất hiểu rõ thành phố nơi anh sống, hướng dẫn anh đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt, đi bộ 900 mét sau đó vào một trung tâm thương mại, đi xuống tầng hầm là có thể nhìn thấy phòng khám.

Giang Nguyệt Lộc làm theo từng bước, bước vào trung tâm thương mại, nhiệt độ lập tức giảm 10 độ.

Cơ sở vật chất đã cũ, trông giống như được xây dựng từ mười năm trước, thang máy kêu cót két mỗi khi anh bước lên, các cửa hàng đều treo biển "bán buôn" và "đại hạ giá", từ từ đi xuống tầng hầm, cuối cùng nhìn thấy biển hiệu "Phù Dung Đường".

So với những cửa hàng xung quanh, phòng khám nhỏ có biển hiệu treo cao và cây tùng đón khách trước cửa này đã được coi là sang trọng. Nhưng cũng vắng vẻ, không có khách nào đến.

Bên trong có mùi thuốc Đông y, còn có mùi dung dịch khử trùng và bệnh nhân. Dọc theo tường là một hàng tủ thuốc Đông y, xếp tầng tầng lớp lớp, bao phủ toàn bộ bức tường bên phải. Bên trái là một tủ kính lớn, trưng bày đầu lâu và một số giấy chứng nhận, bằng khen. Giang Nguyệt Lộc liếc thấy dòng chữ "Giải nhất cuộc thi xoa bóp dành cho người mù", "Gia tộc y học" và "Ảnh tốt nghiệp tại Học viện Y học"...

Đông Tây kết hợp, pháp lực vô biên.

Kiến thức của vị tiên sinh này cũng thật uyên thâm.

Anh gõ nhẹ lên bàn kính, trên đó có một đứa trẻ tóc xoăn đang ngủ say: "Nhóc con, tôi tìm bác sĩ."

"Ai là nhóc con." Tóc xoăn đẩy cặp kính gọng tròn lên, lộ ra khuôn mặt trẻ con chưa trưởng thành, trông như đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng lại ngơ ngác nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Tôi là bác sĩ đây."

Giang Nguyệt Lộc: "…"

"Chờ chút." Anh móc chiếc điện thoại nắp gập ra kiểm tra tên bác sĩ của "Phù Dung Đường" trên tin nhắn.

Cậu nhóc tóc xoăn thấy anh lấy ra chiếc điện thoại do Học viện phát từ trong túi quần, vui mừng đến mức lắp bắp: "Anh, anh vượt qua kỳ thi rồi à?"

Giang Nguyệt Lộc ừ một tiếng, ánh mắt di chuyển không ngừng, không có thời gian để ý tới cậu ta.

"Là đề thi nào vậy? Để tôi đoán xem nào. Bài kiểm tra đầu vào cũng chỉ có mấy loại thôi mà…[Đại Chiến Thiên Lôi 008], [Tuyết Quỷ Gả Cây] hay là [Vũ Trụ Giấy Bạc], đó là những đề thi cấp C+, người mới mà dính phải là xui tận mạng!"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Thành phố Người Giấy."

"Thành phố Người Giấy à... chỉ là cấp C-, cũng tàm tạm..." Tóc xoăn vừa mới xị mặt xuống ngay lập tức hứng khởi trở lại, vây quanh anh hỏi không ngừng: "Vậy trong đó có người giấy thật không? Người giấy là trùm cuối à? Tôi nghe nói đề thi này còn chia ra thành phiên bản dễ và khó trong phần trắc nghiệm, đây là lần đầu tiên thử nghiệm trong đề thi kiểm tra đầu vào. Lúc đó còn có nhiều người không hiểu mà, nhưng tôi nghĩ nên để thí sinh tự chọn-"

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời cậu ta: "Hình như cậu biết rất rõ."

"Tất nhiên rồi! Nơi này của tôi có biết bao thí sinh qua lại, mỗi người tôi đều có thể nghe ngóng được chút thông tin, đừng coi thường chút ít đó, tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, nhìn này! Tích thành một quyển dày cộp đấy!"

Giang Nguyệt Lộc liếc qua, thấy cậu ta cầm lên một quyển sổ ghi chép to tướng trên bàn, dày bằng cả một bộ bách khoa toàn thư.

Bên trên có cả hình vẽ lẫn chữ viết, bây giờ lật đến phần ghi chép về "Thành phố Người Giấy", anh nhìn thấy những người giấy đủ hình thù khác nhau - cậu nhóc tóc xoăn này vẽ ra dựa trên đủ thứ nghe ngóng được.

Anh chợt nhận ra, vừa rồi cậu ta cúi đầu là đang đọc ghi chép. Tập trung đến mức anh còn tưởng cậu ta đang ngủ.

Giang Nguyệt Lộc kéo tin nhắn xuống cuối cùng, thấy tên của cậu nhóc. Ngay lúc đó, anh mới bừng tỉnh. Bản thân là người đọc một lần là nhớ nhưng lại cố tình quên mất cái tên này, như thể có một sức mạnh vô hình che phủ hai chữ trong tin nhắn.

- Đồng Miên.

“Thích nghiên cứu bản thế sao không tham gia?”

Câu nói của anh làm Đồng Miên đang líu ríu bỗng yên lặng, cặp kính dày che đi sự u ám trong mắt cậu ta. Nhưng rất nhanh cậu ta đã ngẩng đầu lên, gấp lại cuốn sổ ghi chép màu đỏ, hỏi: "Anh đến làm giấy chứng nhận phải không? Tên là gì?"

"Giang Nguyệt Lộc."

Đồng Miên nhanh chóng giúp anh làm xong giấy tờ, thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận trong tay, cậu ta hỏi: "Anh đang không hiểu tại sao nhập học mà lại cần giấy chứng nhận có vấn đề tâm thần đúng không?"

Đúng là Giang Nguyệt Lộc không hiểu.

Đồng Miên giải thích: "Tờ giấy này không đơn giản chỉ là giấy xác định bệnh tật, anh đã tham gia kỳ thi của Học viện nên chắc hẳn đã biết, một số thứ Học viện đưa ra không thể dùng khái niệm của thế giới hiện tại để lý giải."

Điện thoại không thể coi là một chiếc điện thoại bình thường, ngoài việc nhắn tin liên lạc còn có thể dùng làm thẻ thí sinh. Điều này anh hiểu.

“Vậy tờ giấy này rốt cuộc là gì?”

Giang Nguyệt Lộc biết rõ bản thân không có bệnh gì, vấn đề tâm thần càng là chuyện vô căn cứ.

Đồng Miên nói: "Thứ này chủ yếu dùng để chứng minh anh có khả năng giao tiếp với thần linh, thời cổ đại, chúng tôi gọi nó là thông thần. Thần dụ không thể trực tiếp truyền đạt cho loài người, khi đó chúng ta - những Vu sư - chính là trung gian giữa thần và người."

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại: "Giống như Thập Vu trong [Sơn Hải Kinh]?"

Trong [Sơn Hải Kinh] có một quốc gia toàn Vu sư - Vu Hàm Quốc. Ở đó có một ngọn núi linh thiêng tên là Đăng Bảo. Thập Vu đi lại trên ngọn núi linh thiêng, đảm đương trách nhiệm liên lạc giữa trời và đất.

Vì vậy trong một số giai đoạn lịch sử, Vu sư vẫn là một sự tồn tại rất tôn quý và hiển hách trong một quốc gia. Nói dưới một người, trên vạn người cũng không ngoa.

Đồng Miên gật đầu: "Vu sư khi thông thần thường rơi vào trạng thái điên cuồng, hành vi thất thường, trông giống như có vấn đề về thần kinh. Vì vậy xét theo nghĩa nào đó, đây có thể dùng để đánh giá những thí sinh tại Học viện Vu sư có đạt yêu cầu hay không. Nhưng thật ra tờ giấy này chỉ đang chứng minh anh có khả năng thông thần hay không thôi. Cầm lấy đi."

Khả năng thông thần? Giang Nguyệt Lộc lại chẳng cảm nhận được gì. Đợi đã, hình như hơi đau bụng… Ồ, do chưa ăn gì nên đau dạ dày.

Giang Nguyệt Lộc cầm lấy, vẫy vẫy tờ giấy mỏng: "Sao cậu biết được?"

Mới nói chuyện vài câu đã làm giấy chứng nhận. Là ý gì, "trị liệu bằng lời nói" trong truyền thuyết đây sao?

Đồng Miên cười: "Từ lúc anh bước vào cửa đến giờ, tôi vẫn luôn quan sát. Đánh giá đã bắt đầu, cũng đã kết thúc. Đây là năng lực độc quyền của tộc chúng tôi, người khác không nhìn thấy được."

"Bởi vì thần linh mà chúng tôi thờ phụng nắm giữ năng lực Vu y… À đúng rồi, anh tin thờ vị thần nào?"

Là tín ngưỡng mà anh điền lúc đầu? Giang Nguyệt Lộc mơ hồ nhớ lại.

"Thần thi cử."

Đồng Miên ồ lên, gãi đầu: "Lẽ nào trong thời gian tôi không ra ngoài, Học viện lại tăng thêm một vị thần à? Nhưng tôi chưa từng nghe nói."

Vốn dĩ cậu ta đã rất tò mò, nghe nói có vị thần mà mình không biết xuất hiện, lập tức mở sổ ghi chép ra định ghi lại, mong đợi nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Xin hỏi là vị thần nào?"

"Tôi." Giang Nguyệt Lộc chỉ vào mình.

"Đúng rồi, anh tin thờ vị thần nào?"

"Chính là tôi."

Trao đổi qua lại vài câu, cuối cùng mới biết Giang Nguyệt Lộc nói đến Thần thi cử chính là bản thân anh.

Đồng Miên ngẩn người một lúc, kính mắt từ từ trượt xuống: "... Hả?"

-

Giang Nguyệt Lộc đi khỏi từ lâu nhưng Đồng Miên vẫn còn đấm ngực giậm chân, trăm điều không thông: "Trên đời làm gì có một thí sinh như vậy chứ! Sao lại nghĩ ra chuyện thờ phụng chính mình được!"

“Sao anh ta lại dám làm vậy cơ chứ!”

Đồng Miên lắc đầu: "Đã nói đừng tuyển chọn từ người thường, người được tuyển vào sẽ không có kiến thức gì. Con người ngày nay có kính sợ quỷ thần gì đâu? Thờ phụng chính mình, những lời này cũng thật không may... Anh ta không sợ sao?"

"Nhưng mà…"

Cậu ta ngập ngừng một lúc: "Chỉ số cảm thông thật sự rất mạnh."

Cậu ta đã cảm nhận được ngay khi Giang Nguyệt Lộc bước vào nên mới nhanh chóng làm giấy chứng nhận. Nhưng bây giờ lại muốn xác nhận lần nữa. Vì vậy cậu ta gọi một dải ngọc xanh trên tường: "Tiên sinh?"

Dải ngọc rơi xuống tay cậu ta rồi dựng thẳng đứng, giống như một chiếc nhiệt kế cỡ đại.

"Người vừa rời đi, chỉ số cảm thông cụ thể bao nhiêu?"

Trong phòng khám này, mắt cậu ta là cửa ải đầu tiên, có thể cảm nhận được có hay không, nhiều hay ít. Ngọc tiên sinh là cửa ải thứ hai, nó lơ lửng trên tường và hòa thành một thể với cả căn phòng, có thể nói khi Giang Nguyệt Lộc vừa vào trung tâm thương mại, dải ngọc đã bắt đầu đo lường anh. Cuối cùng sẽ hiện ra một giá trị rồi gửi đến Học viện.

Hiển thị cụ thể bằng thang điểm từ "1-10".

Thí sinh được chọn từ người thường, đa phần chỉ từ "2-3", thuộc tiêu chuẩn trung bình và dưới trung bình. Nhưng người này chắc mạnh hơn một chút, Đồng Miên dự đoán Giang Nguyệt Lộc sẽ rơi vào khoảng "4".

Dòng chất lỏng xanh biếc trong suốt từ từ dâng lên, rất nhanh vượt qua mức 3, lên đến khoảng 4 thì dừng lại.

Đồng Miên nói: "Quả nhiên."

Vừa định đặt Ngọc tiên sinh trở lại thì nghe thấy vị tiên sinh ngàn năm mới mở miệng khẽ hừ một tiếng, trong ánh mắt của Đồng Miên, màu xanh biếc đột nhiên rung chuyển, liên tục vượt qua mức 4, 5, 6... vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Mắt Đồng Miên trợn tròn, kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này: "Tiên sinh, ngài hỏng rồi sao, tiên sinh à!"

Màu xanh biếc đã tràn ra, Ngọc tiên sinh bắt đầu nôn khan: "Nhiều quá, nhiều quá rồi!"

"... Nhiều quá?"

"Thằng nhóc đó… nhiều… quá..." Dải ngọc ngã sang một bên như đã chết.

Chỉ là một thí sinh đã vượt qua bài kiểm tra đầu vào cấp C, làm sao có thể khiến Ngọc tiên sinh trở nên như vậy?!

Đồng Miên vô cùng sợ hãi, mắt liếc sang chiếc điện thoại nắp gập của mình.

Ở đó đang nhấp nháy một tin nhắn.

[Sau khi Hiệp hội Giáo dục bàn bạc thống nhất, quyết định xếp lại cấp độ của đề thi đầu vào lần này "Thành phố Người Giấy"] ( truyện trên app T Y T )
[Từ cấp C nâng lên cấp A]

[Đề thi "Thành phố Người Giấy" sẽ không mở lại, ba thí sinh vượt qua kỳ thi lần này sẽ được cộng điểm và cấp pháp khí cấp A để bồi thường…]

Đồng Miên không dám tin vào tai mình: "Đề thi cấp A?!"

Cậu ta nhìn ra ngoài phòng khám, bóng dáng thanh niên mặc áo hoodie kia đã biến mất.

"Rốt cuộc anh ta là ai vậy?!!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play