Nhìn thấy ba người có thay đổi sắc mặt, Thiếu gia Hạ hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Câu hỏi phụ đã được kích hoạt."
"Ồ?" Thiếu gia Hạ vui mừng ra mặt, càng nhìn Giang Nguyệt Lộc càng thấy thuận mắt, con búp bê giấy đang ngồi trên vai hắn ta dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nở nụ cười và lăn tròn, hai bàn tay nó vỗ vỗ vào nhau.
Thiếu gia Hạ: "…"
Hắn ta có thể vui nhưng lại không muốn người khác vui cùng, không nói lời nào mà phẩy búp bê giấy bay đi.
Giang Nguyệt Lộc: "…"
Mặt Tần Tuyết lúc đỏ lúc xanh rồi lại tím, trên khuôn mặt không có sức sống của hắn ta lần đầu tiên hiện lên biểu cảm sống động như vậy. Như thể đã suy nghĩ kỹ từ lâu, hắn ta nhanh chóng thừa nhận: "Đúng vậy. Ta đang câu giờ."
"Bây giờ ngươi mới phát hiện thì đã muộn rồi!"
Giang Nguyệt Lộc đắc ý: "Muộn rồi sao? Chưa chắc đâu."
"Nếu người đó đã bỏ chạy thì ngươi cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện đầu hàng, giả vờ bị bắt cũng có thể kéo dài thời gian. Tần Tuyết, ngươi đã đi đến đường cùng nhưng vẫn muốn bảo vệ người kia, người đó nhất định rất quan trọng với ngươi, đúng không?"
Tần Tuyết hét lớn: "Nói nhảm!"
Giang Nguyệt Lộc tiếp tục khiêu khích: "Ta có nói nhảm hay không ngươi là người rõ nhất."
"Trước khi Lâm Thần Âm chết, anh ấy đã đưa cho ta một gợi ý. Tại sao anh ấy lại dùng khẩu hình miệng mà không phải lời nói?"
"Ta thấy rõ câu nói đó, và đã hiểu tại sao anh ấy lại làm như vậy."
Giang Nguyệt Lộc: "Anh ấy nói: Không phải Chu phu nhân."
Khi Giang Nguyệt Lộc nói ra câu này, anh luôn nhìn chằm chằm vào Tần Tuyết, thấy cơ mặt của hắn cứng đờ, anh càng chắc chắn về suy đoán của mình: "Lâm Thần Âm luôn nói rằng anh ấy nghe được giọng nói của thần, sau này bọn ta mới biết cái gọi là giọng nói của thần thực ra là âm mưu của trùm cuối thao túng, mục đích là muốn tẩy não anh ấy."
"Khi bọn ta nhìn thấy bức tranh phu nhân thay thế hệ thống trong từ đường đã mặc định rằng giọng nữ đó là của bà ta, nhưng Lâm Thần Âm - người trực tiếp nghe "thần âm", người duy nhất đối mặt với "thần" - đã chỉ ra sự hiểu lầm này trước khi nhắm mắt."
"Người ra lệnh cho anh ấy liên tục làm sai lệch phán đoán của mình chính là trùm cuối - giọng nữ đó, là người khác!"
"Tại sao anh ấy lại dùng khẩu hình miệng nói với tôi trước khi chết?"
"Có phải vì biết bà ta vẫn ở đây?"
Giang Nguyệt Lộc dồn dập: "Không phải là phu nhân trong tranh, cũng không phải là ngươi. Vậy nữ quỷ mà ngươi bảo vệ rốt cuộc là ai?"
Lời cuối cùng của Giang Nguyệt Lộc nói trúng tim đen của Tần Tuyết, hắn ta trở nên mất bình tĩnh, mặt trắng bệch, vẫn cố gắng chống đỡ: "Câu hỏi là để kiểm tra ngươi, đừng hỏi ngược lại ta… Ở đây chỉ có một mình ta, từ đầu đến cuối chỉ có-"
Đột nhiên, mọi người đều nghe thấy giọng cười của nữ nhân.
Tần Tuyết lập tức cứng lại như một bức tượng đá, rung nhẹ một chút là có thể rơi xuống những mảnh vụn nhỏ - như thể hy vọng của hắn ta lúc này hoàn toàn tan vỡ.
Tất cả hy vọng và sự kiên cường của hắn ta đều biến mất. Giọng nói đầy giễu cợt vang lên trong từ đường rộng lớn, làm cho lời giải thích vụng về của hắn ta càng giống một trò đùa.
"Cái tên Vu sư ngu ngốc kia, đến chết vẫn muốn kéo ta xuống nước. Đúng là một Vu sư cương trực, chẳng khác gì anh trai hắn, đúng không?"
Nghe giọng đã biết khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng lời nói lại ác ý vô cùng.
"Nếu các ngươi đến đây mười năm trước hẳn là còn có thể thấy ta bóp đầu anh trai hắn, để hắn bò ra khỏi từ đường như một con chó, bò đến cổng thành, rồi lúc hắn quay đầu lại, bẹp! Đầu liền nổ tung."
Tiếng cười vang vọng trên không.
"Hahaha! Đáng lẽ các người nên thấy vẻ mặt của hắn lúc đó, hắn hận không thể giết chết ta, ăn tươi nuốt sống ta. Nhưng sau này không phải vẫn bị ta sai khiến như một con chó sao. Sự cương trực ngày xưa có đáng là gì chứ?"
Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nói: "Đó không phải là điều mà bà có thể phán xét."
"Ôi trời, tên Vu sư nói nhiều này lại bắt đầu giảng đạo lý rồi à? Nhưng rất tiếc, ta không có thời gian chơi với ngươi."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Bạn của cô vẫn còn ở đây, cô không quan tâm hắn sao?"
"Bạn?" Cô ta giễu cợt: "Ngươi nên hỏi hắn, ta, Kỷ Hồng Trà, có phải bạn của hắn không."
Giang Nguyệt Lộc nhìn Tần Tuyết, hắn ta cúi đầu, vai rủ xuống, đừng nói là hỏi, dường như hắn không còn chút sức lực nào để đối thoại với cô ta.
"Cô ở đây à."
Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy Thiếu gia Hạ đi tới trước bức tường bài vị đã sụp đổ.
"Kỷ Hồng Trà, theo ta về."
So với "nghịch tử" Tần Tuyết, thái độ của Thiếu gia Hạ đối với "nữ nhân" này khác biệt hoàn toàn, chỉ nghe thấy sự không kiên nhẫn nhàn nhạt.
Nghe thấy giọng Thiếu gia Hạ, tấm bài vị không tên trên mặt đất bật lên: "Ta không về đâu!"
"Tất cả bọn họ đều bắt nạt ta, nói ta là con quỷ hạ đẳng, nói ta không xứng làm chủ nhân Quỷ Đô! Ta không về để nhìn sắc mặt chúng. Ngay cả ngươi cũng không quan tâm ta!"
Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên, vai vế của vị Thiếu gia này… có vẻ rất cao?
"Câm miệng." Thiếu gia Hạ không chịu nổi nữa.
Tấm bài vị bị dọa dừng lại giữa không trung rồi rơi xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng khóc oa oa: "Ngươi bảo ta câm miệng… ngươi chưa bao giờ quát ta… ta muốn đi, ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!"
"Kỷ Hồng Trà!"
Một cơn gió quét qua, tấm bài vị trên đất không nhúc nhích. Tần Tuyết im lặng nhìn ra ngoài cửa: "Cô ta đi rồi."
Thiếu gia Hạ không bắt được người về nên đổ hết mọi tội lỗi lên Tần Tuyết: "Sao lúc đầu các ngươi bỏ chạy?"
"Quỷ cũng coi thường chúng tôi, đại nhân. Quỷ cũng như người chia ba sáu chín hạng, bọn chúng đã chế giễu thuộc hạ và Hồng Trà, tính tình Hồng Trà không thể chịu nổi những thứ này."
"Ngươi không biết đến tìm ta sao?"
"Ngài bế quan rồi, đại nhân…"
Thiếu gia Hạ nhìn thoáng xung quanh chẳng còn thấy ai. Nhìn xa hơn, thấy Giang Nguyệt Lộc đã tránh xa tới cửa, dường như sợ cuộc tranh chấp của họ liên lụy đến mình.
Hắn ta càng không vui: "Tránh xa như vậy làm gì?"
Giọng của Giang Nguyệt Lộc vọng tới: "Đây là chuyện của Quỷ giới, chúng tôi nghe không tiện đâu." Ý nói anh quản lý con mình thế nào thì tùy, đừng kéo người khác vào.
Triệu Tiểu Huyên nói: "Trời ơi! Kết quả có rồi, kết quả có rồi!"
Trần Xuyên nói: "Tôi cũng nhận được rồi, huhuhu tôi không dám xem."
Giang Nguyệt Lộc nhìn trên thẻ học sinh đúng là hiện lên kết quả kỳ thi lần này.
[Chúc mừng thí sinh Giang Nguyệt Lộc đã vượt qua kỳ thi lần này]
[Điểm số của bạn trong [Thành phố Người Giấy] như sau:]
[Ba câu hỏi trắc nghiệm đều đúng, cộng 30 điểm]
[Hai câu hỏi trắc nghiệm (phiên bản khó) đều đúng, cộng 50+50=100 điểm]
[Ba câu hỏi luận đều đúng, cộng 120 điểm]
[Kích hoạt câu hỏi phụ và trả lời đúng, cộng 200 điểm]
[Điểm tổng của bạn là 450 điểm, đứng thứ nhất trong kỳ thi lần này và phá kỷ lục lịch sử của đề thi [Thành phố Người Giấy], được thưởng thêm 500 điểm, tổng cộng: 950 điểm]
Giang Nguyệt Lộc có chút tiếc nuối: "Chưa đạt được một nghìn điểm."
Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên: "…" Học bá thật sự đáng sợ.
Như thể nghe được nỗi tiếc nuối của anh, hệ thống thân thiện lên tiếng: "Cấp độ của đề thi lần này C- cần được tái định mức, sau khi Hiệp hội giáo dục Vu sư thảo luận, nếu cấp độ của đề thi được nâng lên sẽ dựa vào biểu hiện của bạn để cộng thêm điểm, vì vậy…"
"Vậy có thể đạt một nghìn điểm?" Giang Nguyệt Lộc hớn hở.
Có lẽ chưa từng gặp con nghiện điểm nào lố bịch như vậy, hệ thống nhất thời bối rối: "… Đúng vậy."
Nhìn lại điểm số một lần nữa, Giang Nguyệt Lộc hài lòng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đụng phải một vật nhỏ. Anh nhặt con búp bê giấy rơi trên đất lên, hỏi: "Sao vậy?"
"Nguy hiểm! Nguy hiểm! Ừm ừm!"
Theo hướng nó chỉ, Giang Nguyệt Lộc thấy đột nhiên có lửa bùng lên từ người Tần Tuyết, ngọn lửa mang theo bùa chú phù văn cuộn khắp bốn phía, trong chớp mắt đã bao vây họ trong lửa. Đồng tử anh phản chiếu ngọn lửa đỏ vàng càng cháy càng mạnh, toàn thân cứng đờ không động đậy, như thể lại bị cuốn vào cơn ác mộng đã cháy hàng nghìn lần.
-
Lần đầu tiên bị dẫn đến trước cửa biệt thự đó, trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng sẽ sớm bị bỏ rơi.
Ở trong cô nhi viện đến năm mười bảy tuổi, anh đã gặp đủ kiểu cha mẹ nuôi, biết rằng càng giàu có càng khó hầu hạ. Hơn nữa họ dẫn bạn về nhà thường cũng không phải để nhận nuôi, rất có thể có bạn thì tiện hơn nên tùy tiện tìm một đứa trẻ.
Cửa mở ra.
"Từ giờ đây sẽ là nhà của con." "Bố" đã vào trước, vừa tháo cà vạt vừa phàn nàn về môi trường cô nhi viện tồi tệ thế nào. Ông ta không nghe thấy tiếng "Vâng" của anh.
Cẩn thận bước vào, bên ngoài sảnh sang trọng có ba đứa trẻ đang đứng.
Trong lòng anh không ngừng kêu gào, gia đình có trẻ con càng khó hầu hạ, trẻ con có thể ghen tị với anh, chạy đi mách người lớn, đến lúc đó có khi còn bị vu khống là kẻ ăn trộm đồ.
"Ồ. Đây là em trai em gái của con, nhớ chăm sóc chúng nhé."
Cậu bé cao nhất kéo tay áo người đàn ông: "…"
"Lại gì nữa?"
Cậu bé há miệng: "Em gái lại tè dầm rồi."
"Sao lại tè dầm nữa? Mẹ mày đâu?" Người đàn ông càu nhàu đi lên lầu bỏ mặc chúng. Tay cậu bé vẫn giữ tư thế kéo tay áo, Giang Nguyệt Lộc ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, hỏi: "Em gái em đâu?"
Anh không thân mật quá, chính vì không biết nịnh hót ai nên anh mới ở lại cô nhi viện, trở thành "đứa trẻ" lớn tuổi. Hơn nữa anh cảm thấy sẽ không ở đây lâu, đã sắp đi rồi thì không cần thiết liên quan đến mấy đứa trẻ này.
Nhưng, bỏ mặc không lo cũng không được, trẻ nhỏ như vậy làm sao biết thay tã đây?
…
Sau khi xử lý xong mọi thứ, đứa bé nằm trên chiếc giường sạch sẽ, hai cậu bé "wow" một tiếng như thể Giang Nguyệt Lộc đã dùng phép màu làm cho mọi thứ trở lại bình thường.
Chúng e thẹn nói với Giang Nguyệt Lộc tên của mình và em gái.
Giang Nguyệt Lộc phát hiện chúng thậm chí còn không biết viết tên mình. Cậu bé lớn nhất trông như đã bảy tám tuổi (sau này mới biết là mười tuổi, vì suy dinh dưỡng mà không thể cao nổi) viết vẫn còn ngoằn ngoèo không quen.
Trên đời làm gì có bố mẹ nào không yêu thương con mình. Lúc đó anh chưa biết.
Sau này mới từ từ nhận thức được, nếu không có những bố mẹ vô tâm như vậy thì làm sao trong cô nhi viện lại có nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi đến thế? Nhìn anh đi, anh không phải một trong số đó sao.
…
Bốn mùa hè trôi qua, những đứa trẻ suy dinh dưỡng ngày xưa cuối cùng đã được anh nuôi lớn. Giang Nguyệt Lộc nhìn Ngôn Phi và Ngôn Âm mà không khỏi cảm thấy tự hào.
Nhưng nhìn thấy vết bùn trên người chúng, lại bất đắc dĩ: "Anh đã nói với các em bao nhiêu lần rồi, người ta đánh mình thì mình phải đánh trả lại, anh có không cho các em ăn cơm không?"
Ngôn Âm nói: "Em đã đánh trả lại rồi!"
Giang Nguyệt Lộc rất hài lòng: "Làm tốt lắm."
Ngôn Phi xen vào: "Em có đánh trả lại nhưng không coi chừng Lộ Lộ." Nói rồi tránh sang một bên, lộ ra Ngôn Lộ cả người đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt là sạch sẽ, chớp chớp mắt, gọi một tiếng anh.
Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu: "Ai làm? Ai làm?"
"Là A Hoàng nhà hàng xóm."
Vừa dứt lời, liền thấy Giang Nguyệt Lộc lao vào bếp, vang lên tiếng gà bay chó chạy, Ngôn Phi che mắt và tai em gái, không cho các em nhìn thấy người anh dữ dằn cầm xẻng rượt đuổi, lại đá Ngôn Âm đang cười khúc khích một cái: "Còn cười, mau đi giúp anh đi." Ngôn Âm ngoan ngoãn chạy theo.
…
Đêm xảy ra hỏa hoạn, anh đã ngủ. Điều này rất bất thường.
Khi ngọn lửa bùng lên, anh đứng chân trần trong vườn. Điều này cũng rất bất thường.
Điều đáng sợ nhất là anh không thể động đậy.
Anh có thể nghe thấy tiếng khóc và tiếng hét bên trong,nhưng không thể động đậy. Giữa anh và biệt thự dường như có một vách ngăn không thể vượt qua. Sau này pháp y nói cho anh biết thời điểm cứu hộ tốt nhất là khi nào, Giang Nguyệt Lộc tính toán, nếu anh có thể động đậy, hoàn toàn có thể cứu được ba đứa trẻ.
Nhưng tiếc là anh không thể động đậy. Anh quá vô dụng.
Sau này ngay cả khi nằm mơ thấy lửa cháy, anh cũng không thể động đậy, như thể sợi xích đó đã cột chặt vào chân anh.
Lửa lại cháy lên trước mắt.
"Giang Nguyệt Lộc!"
Anh vô thức bước đi, đến khi có người gọi anh, anh đã đi về phía ngọn lửa… từ cứng ngắc trở nên thuần thục, từ đi thành chạy, từ chạy thành lao.
"Không kịp nữa rồi… anh ấy đã lao vào rồi." Trần Xuyên ngây người nhìn vào sâu trong ngọn lửa.
-
"Tam Khí Uy Tinh, tổng lĩnh Lôi Binh. Nhiếp Phục Quỷ Tà, Biến Hóa Thông Linh." Thiếu gia Hạ cười nói: "Lại dùng bùa lửa để đốt ta, ngươi trốn mấy ngày nửa tháng cũng có chút cá tính đấy."
Nghe giọng điệu của hắn có vẻ không tức giận mà ngược lại khá hài lòng.
"Đồ của Vu gia, không phải thứ mà ngươi muốn dùng là dùng được. Đám đó nhỏ mọn lắm, xem đi, cháy vào người mình rồi kìa."
Tần Tuyết đau đến mức chết đi sống lại.
Lại nhìn thấy bàn tay của Thiếu gia Hạ đưa ra, dù cổ tay quấn đầy ngọn lửa nhảy nhót nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì, còn có thể thúc giục Tần Tuyết: "Được rồi, về thôi."
Đòn tấn công hết sức của Tần Tuyết dường như chỉ là vết cào nhẹ khiến Thiếu gia Hạ ngứa ngáy.
Tần Tuyết càng thêm tuyệt vọng. Thiếu gia Hạ chạm nhẹ, hắn ta liền co lại thành một luồng sáng trắng rồi biến mất trong tay áo. Lúc này Thiếu gia Hạ mới liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Phiền phức chết đi được. Phải đợi lửa cháy hết mới về được."
Nghĩ vậy, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ bên ngoài ngọn lửa.
Khi nhìn rõ người lao vào là ai, hắn ta cũng có chút khó tin: "…Giang Nguyệt Lộc?"
"Đi." Người toàn thân bốc lửa không nói lời nào, tóm lấy cổ tay hắn ta: "Tôi đưa anh ra ngoài."
Thiếu gia Hạ ngây người: "Hả?"
Một ngọn lửa lao tới Giang Nguyệt Lộc, bị anh không vui phủi đi, anh còn có chuyện muốn hỏi hắn. Không ngờ một cái phủi tay, trước mắt đột nhiên có lỗ hổng, Giang Nguyệt Lộc liều mạng kéo hắn lao ra ngoài.
"…" Thiếu gia Hạ vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ có thể giúp đỡ trước, theo sau Giang Nguyệt Lộc vừa "chạy trốn", vừa phủi lửa sang hai bên, bận rộn vô cùng.
Cuối cùng khi ra ngoài, người cháy đen quay lại: "Anh không sao chứ?"
"Tất nhiên không sao, nhưng tại sao cậu lại—"
"Thế thì tốt."
"…"
Thiếu gia Hạ nhìn kỹ mặt Giang Nguyệt Lộc, tốt lắm, rất tốt, cháy không nhẹ. Như cảm nhận được cơn giận của hắn, ngọn lửa phía sau dần dần tắt đi. Giang Nguyệt Lộc nhìn đống tro tàn dưới đất, lẩm bẩm: "Không sao thì tốt rồi." ( truyện trên app T Y T )
Thiếu gia Hạ nói: "Cậu lao vào làm gì!"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Có chút lo lắng cho anh."
Thiếu gia Hạ nghẹn lại. Hắn bắt đầu nghĩ liệu mình có quá dữ không. Dù chủ quan vẫn không thể chấp nhận chuyện mình cần người khác lo lắng. Luôn cảm thấy trong đầu Giang Nguyệt Lộc, mình là một kẻ yếu đuối?
Không cẩn thận liền nói: "Không cần cậu lo."
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "…… Được rồi."
Hỏng bét. Có phải càng dữ hơn rồi không!
Hắn nghiến răng nói: "Cậu qua đây."
Giang Nguyệt Lộc: "Hả?"
"Qua đây!"
Trong lòng thầm hét lên "lần thứ hai rồi, cậu đã dữ lần thứ hai rồi" Hồng Y Quỷ Vương hơi cúi đầu xuống, lại thấy khoảng cách quá xa, hắn ấn vào vai Giang Nguyệt Lộc kéo lại gần, nhân lúc đối phương ngẩn ra đã thổi một hơi vào giữa trán.
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy giữa chân mày nóng lên rồi lại lạnh đi. Cảm giác kỳ cục, giống như bản thân hắn vậy.
Anh tò mò sờ sờ giữa hai chân mày.
"Sau này anh lo cho tôi, không cần chạy đến xem." Thiếu niên chỉ tay nói: "Chỉ cần hơi thở này còn thì tôi còn bình an vô sự."
Giang Nguyệt Lộc cười nói: "Vậy thì tốt. Hạ… Thiếu gia Hạ."
Quỷ Vương ngẩn ra, theo bản năng nói: "Lần sau gặp tôi, có thể gọi tên tôi."
"Tôi tên Hạ Dực."
-
"Vừa rồi anh làm chúng tôi sợ chết đi được!"
Dù đã qua hai mươi phút nhưng Giang Nguyệt Lộc vẫn bị Trần Xuyên hét: "Kéo không nổi mà lao vào lửa, đối phương là quỷ đó, quỷ đó, tôi phải nói bao nhiêu lần đây, hắn đã chết từ lâu rồi, có đốt nữa thì sao?"
Triệu Tiểu Huyên chen vào: "Em thấy anh chỉ dám hùng hổ lúc này thôi, vừa nãy người ta còn ở đây sao anh không nói?"
Trần Xuyên: "Anh nể mặt hắn thôi."
Triệu Tiểu Huyên không tin, vẫy tay nói: "Đi thôi anh Lộc, thầy gọi chúng ta rồi."
Giang Nguyệt Lộc: "Đến ngay đây."
Mười phút trước, người của Học viện Vu sư đã đến, vị thiếu niên kia - không.
Sau khi Hạ Dực nói tên mình liền biến mất không còn bóng dáng. Giang Nguyệt Lộc nhìn từ đường đổ nát, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc.
Anh quay đầu lại: "Đợi một chút."
Anh đi đến trước bức tranh, lấy đá vụn trên đó xuống, dùng dây đỏ buộc ở cửa. Làm xong việc này liền ra khỏi cửa, mơ hồ nghe thấy anh trò chuyện với người khác. Triệu Tiểu Huyên hỏi anh, người trong tranh đẹp lắm sao, còn muốn xem thêm lần nữa? Giang Nguyệt Lộc chỉ cười rồi nói đó là một bức tranh rất đẹp.
Trong từ đường không một tiếng người chỉ nghe thấy tiếng chim hót.
Không biết qua bao lâu, bức tranh đột nhiên lay động, thoát khỏi dây buộc, bay qua từ đường, bay qua thị trấn không người.
Mặt nước trong vắt phản chiếu một chiếc lá sen mới mọc, những tấm thẻ đỏ trên cây dưới bầu trời xanh va vào nhau tạo nên tiếng vọng mãi không dứt, gió cuốn những trang giấy chưa cháy hết bay lên.
Trả lá cây lại cho cây, trả dây đỏ lại cho tình nhân, trả sự bình yên lại cho bến thuyền.
"Ta thích tất cả người trong thị trấn này, Viễn lang, chàng nhất định sẽ lập được nhiều công trạng ở đây."
"Vậy nhờ lời chúc này của phu nhân."
Tranh bay khắp thị trấn, nhìn thấy đồ tể Trương mỉm cười, Lâm Uyển xấu hổ, Từ Phinh Đình nhàn nhã… Họ từng có cuộc sống bình dị yên ổn như vậy.
Giấy trắng vô tình, nhưng người có tình.
Những trang giấy không còn là mỹ nhân hư vô trống rỗng, mà là thị trấn đẹp đẽ không ngừng nối tiếp, mỗi con phố đều ngập tràn ánh nắng, mỗi người đều mỉm cười rạng rỡ.
-"Đó là một bức tranh rất đẹp."
Có người viết chú thích cho họ.
Vậy thì có thể sống lại một lần nữa.