Giang Nguyệt Lộc đáp: "Là hắn. Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt hắn trong gợi ý... Đúng rồi, các cậu cũng đã thấy gợi ý mà phải không?"

Quay đầu lại, anh thấy hai cái bóng đã lùi xa cả trăm mét, giọng nói vọng qua từ đường nghe có vẻ rất trống trải nhưng vẫn nghe ra được giọng sụt sùi của hai người kia: "Mẹ nó, trùm cuối xuất hiện rồi mà anh ấy còn đứng đó!"

Vẫn còn có người có cùng thắc mắc như họ.

"Anh điềm tĩnh hơn tôi nghĩ đấy?" Thiếu niên áo đỏ hỏi với vẻ đầy hứng thú.

Giang Nguyệt Lộc không muốn gọi hắn là thiếu niên nữa, không lịch sự cho lắm. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi tên. Hơn nữa, anh cũng đã nghe Lãnh Tĩnh nói rằng quỷ thường không tiết lộ tên thật cho người khác, nên dù có hỏi thì cũng chưa chắc đã nói.

Thiếu niên không vui: "Anh phân tâm rồi."

"À? Ồ. Tôi đang suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi của anh."

Câu trả lời này rõ ràng khiến hắn ta hài lòng, sắc mặt hắn ta cũng dịu đi phần nào. Giang Nguyệt Lộc không ngờ cách anh dùng với em gái lại có hiệu quả với hắn ta.

Quay lại vấn đề trước đó, anh giải thích: "Vì tôi không cảm nhận được sự nguy hiểm từ hắn."

Người ta vẫn nói, ánh mắt của kẻ muốn giết người không thể che giấu được. Nhưng Tần Tuyết đột nhiên xuất hiện ở đây dường như không có ý định giết chóc gì - nói thẳng ra, hắn ta mới là người nên giận dữ nhất lúc này, vậy mà giờ đây hắn ta lại còn ít hiện diện hơn cả tảng đá trong đống đổ nát.

Hơn nữa, hắn ta là quỷ.

Sự ác ý, sát ý và oán hận của quỷ đều cao hơn con người nhiều lần. Ở điểm này, hắn ta thậm chí không bằng Chu phu nhân. Một kẻ như vậy thật khó để liên tưởng hắn ta với "kẻ đứng sau mọi chuyện", "trùm cuối duy nhất của Thành phố Người Giấy".

Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên vẫn đang run lên vì sợ: "Hắn di chuyển rồi, hắn tới rồi, hắn tới rồi..."

Nhưng Tần Tuyết chỉ thất thần đi tới rồi quỳ xuống trước mặt Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc: "..."

Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên: "..."

Người duy nhất không ngạc nhiên chỉ có "kẻ bắt giữ" đến từ Quỷ giới bên cạnh. Giang Nguyệt Lộc chợt nhận ra Tần Tuyết đang quỳ trước anh.

Hóa ra anh có địa vị khá cao trong Quỷ giới?

"Ừm." Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Kẻ ngỗ nghịch anh đang tìm là hắn sao?"

"Coi như là vậy."

Giang Nguyệt Lộc nghi ngờ liếc nhìn bụng của Thiếu gia Hạ, cậu thiếu niên cảm thấy khó chịu, vành tai dần đỏ lên, tức giận nói: "Không phải tôi sinh ra."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu. Vậy thì chắc là người khác sinh ra thay hắn ta rồi.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một con quỷ có thể sinh con, anh chân thành tán thưởng: "Thật không ngờ, thai quỷ lại có tốc độ phát triển nhanh như vậy. Nhìn qua thì có vẻ đứa trẻ còn lớn tuổi hơn bố mình."

Tần Tuyết: "..."

Ngay cả hắn ta, một kẻ không còn sinh khí, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Giang Nguyệt Lộc.

Ngay lập tức, Tần Tuyết bị đạp văng vào đống đá vụn, hắn ta đau đến mức la hét nhưng không dám có bất kỳ lời oán trách nào. Giang Nguyệt Lộc nghe thấy giọng nói lạnh lùng bên cạnh: "Đừng ngẩng đầu lên." Tần Tuyết vội đáp vâng.

Cú đá đến bất ngờ, Giang Nguyệt Lộc chỉ cảm thấy một luồng gió mạnh thổi làm tóc anh bay.

Gương mặt thiếu niên đỏ lên: "Không phải của tôi, cũng không phải người khác sinh thay tôi. 'Kẻ ngỗ nghịch' chỉ là một cách nói, anh hiểu không?"

Giang Nguyệt Lộc đáp: "Hiểu rồi."

"Vậy đừng nhìn bụng của tôi nữa… của tôi…"

"Bụng." Giang Nguyệt Lộc giúp hắn nói ra hết câu rồi vội vàng xin lỗi: "Tôi sẽ không nhìn nữa."

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, đặt tay lên trán: "Anh đừng nói gì thêm."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Được rồi, các người cứ nói chuyện đi."

Anh nghĩ rằng hai người họ có chuyện cần bàn bạc, bản thân không tiện ở lại, liền đi tìm Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên, tiện thể giải thích quan hệ giữa Thiếu gia Hạ và Tần Tuyết. Nghe nói hai con quỷ này đều đến từ Quỷ Đô, hai người họ trợn mắt há hốc miệng, Giang Nguyệt Lộc phải giúp họ đóng lại từng cái một.

Trần Xuyên lắc đầu: "Anh có biết không, vừa rồi anh đang trò chuyện vui vẻ với hai con quỷ đó."

Giang Nguyệt Lộc nghĩ, không có, tôi chỉ đang quan sát cách giáo dục của Quỷ giới với cự ly gần thôi. Khá là thô bạo đấy.

Ba người đang nói chuyện bỗng nghe thấy Thiếu gia Hạ gọi họ qua.

Giang Nguyệt Lộc trấn an: "Đừng sợ, hắn là người tốt. Trước đó hắn đã giúp tôi đánh lạc hướng kẻ địch, làm diễn viên miễn phí, còn cho tôi đi nhờ nữa."

Trần Xuyên: "..." Cái gì thế này!

Ba người tiến lại gần, nhìn thấy trùm cuối của bản đồ lần này là Tần Tuyết đang quỳ rạp trên đất, mặt mũi bầm dập, kế bên còn một vũng máu lớn, dường như vừa trải qua một trận đối xử tàn bạo. Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên càng thêm nghi ngờ câu nói "hắn là người tốt" của Giang Nguyệt Lộc.

Thấy Giang Nguyệt Lộc lại gần, Thiếu gia Hạ dường như rất vui: "Anh còn một câu hỏi chưa trả lời?"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu.

Thiếu gia Hạ hỏi: "Anh có trả lời được không?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi vẫn chưa biết câu hỏi là gì."

"Đơn giản mà. Hỏi là biết thôi."

Rất nhanh ba người đã thấy cách hỏi đơn giản và thô bạo. Một cú đá vào gáy, Tần Tuyết đập mặt xuống đất rồi phun ra máu: "Câu hỏi... câu hỏi là về ta, giải thích thân phận của ta..."

Thiếu gia Hạ vui vẻ: "Nghe thấy chưa?"

Giang Nguyệt Lộc có chút mâu thuẫn: "Ừm... Nghe thấy rồi."

"Trả lời được không? Chắc chắn được chứ!"

Anh gật đầu.

Thiếu gia Hạ hô lên hai tiếng "Vạn tuế", vừa vỗ tay vừa cười tủm tỉm: "Vậy anh thử trả lời đi. Nếu có chỗ nào chưa rõ thì cứ hỏi." Cách hỏi thế nào, hỏi ai, họ đã chứng kiến tất cả.

Nhưng, tại sao hắn ta lại làm như vậy?

Cho điểm miễn phí, nhìn có vẻ là hành động lấy lòng, nhưng anh sẽ không vì nghĩ vậy mà tự mãn.

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lúc, thử hỏi: "Còn một câu hỏi phụ nữa, có thể trả lời không?"

"Còn có câu hỏi phụ sao? Sao tôi không biết." Hắn ta khó chịu nhìn Tần Tuyết đang run rẩy nằm dưới đất rồi đồng ý với Giang Nguyệt Lộc: "Tất nhiên có thể, có bao nhiêu câu hỏi thì trả lời bấy nhiêu."

Giang Nguyệt Lộc: "Vậy để tôi thử xem. Nếu có gì sai sót mong được chỉ dẫn."

Thiếu gia Hạ nói: "Nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi." Tần Tuyết lau vết máu trên mặt, từ từ ngồi dậy, bắt đầu nghe câu trả lời của Giang Nguyệt Lộc.

-

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy khá kỳ diệu.

Trùm cuối ngồi đối diện, hai phe trước đó đánh nhau sống chết cũng ngồi đối diện nhau, chỉ thiếu một cái bàn ở giữa để đặt ít hạt dưa ra gặm. Không khí kỳ quái mà thoải mái này chính là do vị Thiếu gia họ Hạ kia tạo ra.

Hắn ta đã có phần không kiên nhẫn.

Giang Nguyệt Lộc ho khan một tiếng: "Ừm... Bắt đầu từ đâu đây."

Trần Xuyên hỏi: "Thầy Giang. Thầy đã sớm biết rằng hắn mới là kẻ xấu đứng sau mọi chuyện phải không... À tôi không nói thầy đâu!" Trần Xuyên theo quán tính chỉ vào Tần Tuyết, cậu ấy muốn khóc nhưng không được, chết tiệt, đều tại bầu không khí, bầu không khí lúc này quá thoải mái!

Giang Nguyệt Lộc không để ý cách gọi kỳ lạ của cậu ấy, gật đầu nói: "Cũng không khó lắm."

Tần Tuyết hỏi nhỏ: "Vậy sao?"

Giang Nguyệt Lộc lại kể về một việc không liên quan: "Từ lúc vào đây, chúng ta đã không ít lần nghe thấy những tiếng khóc, không biết các cậu còn nhớ không?"

Triệu Tiểu Huyên gật đầu như giã tỏi: "Tôi nhớ! Tâm Tuệ đã nói rồi. Trên đường họ vào đây đã nghe thấy tiếng khóc. Sau đó anh và Vu Hùng cũng nói về chuyện này trên bàn ăn."

Giang Nguyệt Lộc tổng kết: "Tiếng khóc luôn xuất hiện vào ban đêm."

Anh kể lại việc mình cùng Thiếu gia Hạ đi thăm khám gian phòng của Chu gia vào ban đêm, Trần Xuyên không nhịn được liếc nhìn cậu thiếu niên đang nghe say mê kia, nghĩ thầm quan hệ của hai người này không đơn giản. Nhưng cậu ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảm giác đi dạo nửa đêm với một con quỷ trùm cuối là như thế nào.

Theo một nghĩa nào đó, anh Lộc đúng là một vị thần.

"Kỳ lạ ở chỗ, lần đó tiếng khóc dường như cố ý dẫn tôi đến gian phòng phía sau Chu gia." Giang Nguyệt Lộc ngừng một lát: "Sau này mới biết đây là một gợi ý, có người đang chỉ điểm chúng ta, bảo chúng ta chú ý đến Chu phu nhân và bức tranh kia, trong đó có quỷ."

"Nhưng người này là ai chứ?"

Mắt Trần Xuyên sáng lên: "Là Hoàng lão bá đúng không, ông ta đã sớm muốn vạch trần mọi chuyện rồi!"

Giang Nguyệt Lộc phủ nhận: "Không đúng." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Triệu Tiểu Huyên: "Chẳng lẽ là đồ tể Trương? Anh xem, đêm đó anh gặp hắn trước rồi mới nghe thấy tiếng khóc."

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục phủ nhận: "Cũng không đúng."

Nhìn hai người xụ mặt, Giang Nguyệt Lộc cười: "Thật ra người này không phải là người Trấn Nam, cũng không phải người Trấn Bắc, các cậu phát hiện ra mới là lạ."

Hai người đấm ngực kêu khổ: "Rốt cuộc là ai vậy?"

Giang Nguyệt Lộc trả lời: "Là Lưu Thạch Đầu."

"Lưu Thạch Đầu?" Triệu Tiểu Huyên rất ngạc nhiên: "Ông ta không phải người Trấn Bắc sao? Sau đó ông ta đã chết... Cái gì?"

"Cô cũng nhận ra có gì đó không đúng phải không. Nếu ông ta là người Trấn Bắc thì sẽ không bị hành quyết, mỗi người bọn họ đều có mối quan hệ tương ứng với sinh cơ ở Trấn Nam. Hơn nữa, chính Lưu Thạch Đầu cũng từng nói ông ta không có người thân, lớn lên nhờ ăn cơm trăm nhà."

"Vậy nên cái chết của ông ta là một màn giả chết, một kế kim thiền thoát xác."

Trần Xuyên nghe mà mù mờ: "Ý anh là sao, ông ta không chết sao?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Tất nhiên ông ta không chết. Bởi vì ông ta còn phải trù tính kế hoạch trăm năm, đúng không, Tần Tuyết?"

Tần Tuyết cười khổ: "Ngươi đã sớm nhận ra rồi."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không hẳn. Lúc đầu tôi còn không biết Lưu Thạch Đầu chính là Tần Tuyết đóng giả."

"Đêm đó dân trong trấn biến mất, tôi đi xem bộ xương trong giấy rồi còn kiểm tra quan tài, nhưng bên trong không có xác. Lúc đó chỉ cảm thấy việc giả chết này khá kỳ lạ."

Tần Tuyết: "Ra là vậy. Đêm đó ngươi đã làm không ít việc nhỉ."

Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Lúc đó ta vẫn chưa biết ngươi là phạm nhân đào tẩu từ Quỷ Đô, nghe vị... Thiếu gia này giải thích ta mới hiểu, ngươi giả chết có lẽ là để trốn."

Tần Tuyết nghe xong, dường như rất sốc.

Hắn ta dè dặt: "... Đại nhân, những chuyện này cũng cần kể cho hắn nghe sao? Sau này hắn sẽ trở về nhân gian, có khả năng phía Vu sư cũng sẽ biết."

Thiếu gia Hạ liếc nhìn Tần Tuyết: "Thì sao?"

"Không có." Hắn ta lại cúi đầu xuống: "Thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ không nên hỏi."

"Được rồi. Tiếp tục đi. Đừng lãng phí thời gian." Thiếu gia Hạ không kiên nhẫn thúc giục.

Trần Xuyên tò mò: "Tôi còn có một câu hỏi! Thầy Giang. Quan tài không có người, Lưu Thạch Đầu là cô nhi... Chỉ dựa vào những điều này mà suy ra hắn đã giả mạo Lưu Thạch Đầu sao?"

"Anh xem này, đúng là hắn giả mạo Lưu Thạch Đầu là tiện lợi nhất, cũng có thể giám sát Chu đại nhân không nghe lời bất cứ lúc nào... Nhưng lập luận như vậy có phải là chưa đủ chặt chẽ không?"

"Tôi biết." Giang Nguyệt Lộc gật đầu, nói: "Nhưng bản thân Lưu Thạch Đầu không phải luôn đang cho chúng ta câu trả lời sao?"

Trần Xuyên nghe mà sởn tóc gáy: "Ông ta… ông ta… ông ta ở đâu chứ?"

Giang Nguyệt Lộc nói: "Những tiếng khóc đó."

"Lần đầu tôi nghe tiếng khóc đã thấy kỳ lạ, bởi vì dường như đó không phải tiếng của một người, có nam có nữ, có người già có trẻ nhỏ. Sau này trò chuyện với Tần Tuyết vào ngày diễn ra nghi lễ Đêm Trung Nguyên thì tôi mới biết Lưu Thạch Đầu từng học nghề múa rối bóng từ một nghệ nhân lão luyện."

Trần Xuyên nói: "Đúng đúng! Khi chúng ta tới Túy Tiên Lâu, trong phòng còn có con rối của ông ta."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Người học nghề múa rối bóng từ nhỏ có thể bắt chước bất kỳ giọng nói nào, dù đã mười năm qua đi nhưng giọng hát của ông ta vẫn không hề thay đổi."

"Ông ta ẩn náu trong trấn suốt mười năm, sợ gây chú ý nên không dám biểu diễn quá lộ liễu, chỉ có thể hòa vào tiếng gió đêm, dùng tiếng khóc dẫn dắt người đến sau phát hiện bí mật, giúp ông ta trả thù."

"Đối với những người nhát gan hơn khi nghe thấy tiếng khóc này vào ban đêm cũng sẽ chạy trốn ngay lập tức, tránh xa khỏi thị trấn ma quỷ u ám này."

"Trong những năm qua, ông ta đã cứu không ít người."

Tần Tuyết nói: "Nếu đã như vậy, lúc đầu không nên để hắn sống."

Từ lúc xuất hiện, hắn ta không hề có cảm xúc, chỉ khi nói câu này mới thấy hắn ta đúng là một con ác quỷ.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Vậy thì câu hỏi của tư đến đây, Tần Tuyết. Nếu ngươi đã tốn công sức giả chết để tránh bị bắt, vậy tại sao không nhân lúc Chu phu nhân vừa tranh thủ được một chút thời gian cho ngươi để bỏ trốn? Dù bắt được ngươi là điều tốt, nhưng hành động của ngươi lại trái với lẽ thường."

Tần Tuyết giận dữ: "Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi."

Giang Nguyệt Lộc: "Ngươi đang câu giờ cho người khác, đúng không?"

Tần Tuyết khựng lại: "Ta nói rồi, không liên quan đến ngươi."

Giang Nguyệt Lộc: "Nhìn ngươi xem, ngay cả khi kích động cũng không hề nóng nảy, kẻ thao túng sinh tử của cả thị trấn thực sự là ngươi sao, Tần Tuyết?"

"Hay là." Giang Nguyệt Lộc thay đổi giọng điệu, ánh mắt rời khỏi Tần Tuyết, nhìn sang kẻ bắt giữ với vẻ mặt vô cảm kia: "Thiếu gia Hạ, kẻ đào tẩu mà anh đến bắt là người khác à?"

"Ting-"

Hệ thống im lặng bấy lâu cuối cùng cũng phát ra âm thanh.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm nó làm ra thông báo như vậy, thậm chí chính nó cũng có chút kích động, liên tục chúc mừng ba lần.

"Chúc mừng thí sinh, chúc mừng thí sinh, chúc mừng Giang Nguyệt Lộc!"

"Bạn đã kích hoạt câu hỏi phụ, có khả năng phá kỷ lục trả lời câu hỏi trong kỳ thi này, xin hãy cố gắng hơn nữa!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play