Người đối diện từ từ ngẩng đầu lên, miệng không ngừng gọi tên.
"Phinh Đình… Phinh Đình…"
Khuôn mặt của "bà ta" lộ ra dưới ánh trăng, liên tục nhẩm đi nhẩm lại tên của mình.
"Bà ta" lấy chiếc cốc từ trong tủ ra, rót một ly trà và uống. "Bà ta" lấy cây chổi từ sau cửa và quét lại sàn. "Bà ta" lấy chiếc áo khoác ngoài đã gấp lại rồi đặt nó lên đầu giường.
Nếu ngày mai Từ Phinh Đình thức dậy, chắc chắn sẽ lại thấy chiếc cốc, cây chổi và chiếc áo đã thay đổi vị trí. Nhưng bà ta sẽ không nhớ ra người làm những việc đó chính là mình.
Bởi vì bây giờ: "bà ta" không phải là Từ Phinh Đình.
Cửa kêu lên một tiếng kẽo kẹt. Vị khách đêm khuya không ai khác chính là Tần Tuyết, người đã đến đây vào ban ngày.
Khi nhìn thấy "Từ Phinh Đình" tỉnh dậy, hắn ta không tỏ ra kinh ngạc, nhưng khi nghe bà ta nói, hắn ta hơi khựng lại. Giang Nguyệt Lộc đứng bên cạnh quan sát nét mặt của Tần Tuyết và so sánh với Tần Tuyết ban ngày, khí chất của người này có chút thay đổi.
"Phinh Đình, Phinh Đình…"
Tần Tuyết chăm chú nhìn "Từ bà bà" với đôi mắt đờ đẫn và cơ thể cứng đơ, như thể đang ngắm nhìn một tác phẩm vừa hoàn thành, gật đầu khen ngợi: "So với sản phẩm nhà Trương Hổ, cái này hoàn thiện hơn, cái này còn nói được cơ đấy."
Khi hắn ta quan sát người khác, Giang Nguyệt Lộc cũng quan sát hắn ta. Anh nhanh chóng nhận ra Tần Tuyết đã thay đổi ở điểm nào.
Sự tự tin. Bây giờ hắn ta rất tự tin.
Tần Tuyết khi đứng trong đống xác nói về "Phép cộng sinh" và hứa với dân trấn sẽ làm người chết sống lại trông rất hèn mọn, mặt mày ủ rũ không có chút sức sống. Nhưng giờ đây, Tần Tuyết vừa cười vừa nói, giọng điệu hưng phấn đầy tự đắc.
"Nếu ai cũng như ngươi thì ta đâu cần phải bỏ ra nhiều công sức như vậy? Bốn mươi chín ngày, bốn mươi chín ngày, ta đã chờ quá lâu rồi!"
"Ngày mai các ngươi có thể thoát khỏi cơ thể này và tái sinh."
"Hãy làm thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé này của ta, chuyện này không thể thiếu các ngươi được."
"Xong việc rồi các ngươi vẫn có thể sống bên nhau mãi mãi, chỉ là khoảnh khắc đó e rằng phải đợi mười mấy năm nữa."
Tần Tuyết vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Từ Phinh Đình, động tác này của hắn ta trông quyến rũ một cách kỳ lạ, đặt trên gương mặt thanh tú của một thanh niên lại mang đến một cảm giác khó tả. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Mai gặp lại." Hắn ta vẫy tay rồi lẩn vào bóng đêm.
"Từ Phinh Đình" đứng yên một lúc rồi mới quay lại giường nằm xuống.
Bà ta chỉ biết nhẩm tên mình mà còn không trôi chảy. Lẽ nào những người do Nữ Oa mới tạo ra cũng như bà ta, ban đầu có thân xác, rồi dần dần học nói từ những tiếng ê a, sau đó mới từ từ có linh trí?
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nghĩ đến những bức tranh ở Túy Tiên Lâu.
Từ bộ xương trắng cho đến sự tái sinh, từng "người" một hồi sinh từ cõi chết. Nhưng liệu trên đời này thật sự có thể khiến người chết hồi sinh một cách dễ dàng như thế? Nếu biết chết rồi vẫn có thể sống lại, vậy tại sao người ta còn phải sợ cái chết? Nếu con người đánh mất lòng kính trọng đối với sự sống, thế giới sẽ loạn lạc.
Vậy nên Tần Tuyết đã lừa dối Từ Phinh Đình và những người khác, mục đích là biến cơ thể của họ thành "mộ sinh cơ" tình nguyện, ngày đêm cung cấp dưỡng chất. Sau bốn mươi chín ngày, hắn ta sẽ tách hồn ma khỏi cơ thể…
Nhưng không ai nhận thức được điều đó.
Một tia sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, anh nghe thấy sau lưng có tiếng động, như thể Từ Phinh Đình đã mặc quần áo và bước ra khỏi giường. Chiếc cốc, áo khoác ngoài và cây chổi vẫn nằm ở những vị trí mà bà ta không quen thuộc: "ác quỷ" lại ghé thăm trong đêm.
Một tiếng thét chói tai xuyên qua ranh giới giữa ngày và đêm.
Mặt trời bừng lên từ đường chân trời.
Trời sắp sáng rồi.
-[Gợi ý thứ tư]
Lần này người xuất hiện trong gợi ý là Chu đại nhân.
Trong những gợi ý trước, Giang Nguyệt Lộc cũng đã nhìn thấy ông ta, nhưng đều đứng ở vị trí khá xa. Khi thị trấn xảy ra chuyện lớn, theo lý mà nói thì người đứng đầu phải ra mặt gánh trách nhiệm, nhưng Chu Tu Viễn nhút nhát sợ phiền, đêm hôm đó ông ta đã giả làm xác chết nằm trên mặt đất để thoát nạn.
Những lời nói của Tần Tuyết về việc "làm cho người chết hồi sinh", ông ta cũng đã nghe thấy. Nhưng vợ của ông ta không phải chết trong cuộc tàn sát, hơn nữa ông ta cũng không muốn bà ta sống lại.
Tuy nhiên, Tần Tuyết nói rằng sau này những người đó sẽ tuân theo mọi lời nói của ông ta, điều này khiến ông ta rất hứng thú.
Giờ đây, dân trong trấn vô cùng sợ hãi vì những con quỷ xuất hiện nửa đêm, ông ta là người biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. Sau đêm thảm sát, Tần Tuyết quả nhiên như lời hắn ta nói, gọi hồn phần lớn người chết trở về, nhưng những linh hồn đó đều vỡ vụn không thể khôi phục, và người chết cũng không thể sống lại, chỉ có thể vất vưởng trong bóng tối của thị trấn dưới hình hài ma quỷ.
Khi Tần Tuyết nói điều này với ông ta, ông ta đã bị dọa chết khiếp.
"Vậy là ngươi đã lừa họ?"
Dân trong trấn đã điên cuồng vì những người chết sống lại, nếu họ biết rằng Tần Tuyết đã lừa họ… chắc chắn sẽ xông vào xé xác hắn thôi! Và tại sao hắn lại chỉ nói riêng với mình… có phải muốn kéo mình xuống nước không?
Tần Tuyết không thèm để ý: "Được rồi, ông cũng nhát gan quá đấy. Ta có nói là họ không thể sống lại sao? Không chỉ linh hồn cần thời gian để sửa chữa, ta còn phải tạo lại cho họ một cơ thể khác nữa."
Chu đại nhân nghe ra được: "Vậy là cần thời gian?"
Tần Tuyết có vẻ tán thưởng: "Ông cũng thông minh đấy. Đúng vậy. Ta cần mười năm hoặc lâu hơn nữa, ta không thể ở lại đây mãi, vì thế cần tìm một người thay ta quản lý đám người này, không để họ gây chuyện."
"… Chính là ta?"
"Chỉ một mình ngươi thì không đủ." Tần Tuyết cười đắc ý rồi vỗ tay: "Ta còn tìm cho ông một trợ thủ khác, ra đây, gặp lại cố nhân đi."
Từ sau tấm rèm châu bước ra một người phụ nữ kiều diễm với mái tóc búi cao.
Thấy khuôn mặt của bà ta, Chu đại nhân kêu lên: "Ninh Ninh! Sao lại thế, không phải bà đã chết rồi sao…"
Chu phu nhân mỉm cười, đôi mắt đầy phong tình, nói một câu "Lâu rồi không gặp" rồi trở lại bên cạnh Tần Tuyết, cung kính gọi một tiếng "Chủ nhân". Chu đại nhân ngây người nhìn ánh mắt sùng bái và cuồng nhiệt của bà ta. Giờ đây tất cả đều đã dành cho người đàn ông khác.
"Các người cũng coi như là người quen cũ, ta không cần phải giới thiệu nhiều." Tần Tuyết thay đổi giọng điệu: "Tóm lại, không thể để họ biết linh hồn người chết đã trở lại và vẫn đang ở bên cạnh họ."
Chu đại nhân hỏi: "Tại sao không để họ biết? Dù chỉ là linh hồn thì những người đó cũng sẽ rất cảm kích ngươi…"
Tại sao không để họ biết?
Biết rồi không phải sẽ càng biết ơn sao?
Quản lý sẽ dễ hơn nhiều, không cần phải dùng đến hai con rối một trong một ngoài để giám sát mãi thế này.
Làm thêm chuyện thừa thãi là khiến họ quên đi, để họ không còn chút ấn tượng gì về Phép cộng sinh, chỉ nghĩ rằng người thân yêu đã bị tàn sát, trong khi những tên sơn tặc đã bị xử tử vẫn đang ở bên cạnh như hổ rình mồi… Tận hưởng sự tuyệt vọng, đau khổ và thù hận này, để ngươi - Tần Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn sao?
Ông ta cúi đầu xuống, nghe thấy giọng cười quỷ dị của Tần Tuyết: "Ta không cần lòng biết ơn."
"Hạnh phúc đều là rác rưởi, chỉ có đau khổ mới lâu dài. Một năm, hai năm, ba năm, ta dám nói bọn chúng nhất định sẽ không nhớ đến những người đã chết này nữa!" Tần Tuyết tức giận nói: "Rồi lại sống cuộc sống vui vẻ của chúng, như thể những người chết chưa từng xuất hiện. Chúng sẽ không hiểu sao lúc đó chúng lại khóc nhiều như vậy, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, ha ha ha, nói dối, nói dối!"
Tần Tuyết cười như kẻ điên, dang hai tay ra làm động tác như muốn ôm trọn mọi thứ.
"Thời gian sẽ không chữa lành - chỉ có hận thù!"
"Hãy mãi mãi hận thù, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi hận thù!"
Đây có phải là lời mà một Vu sư nên nói không? Không, còn không giống lời của một con người… Cuộn giấy từ từ cuộn lại, che đi vẻ mặt kinh ngạc của Chu đại nhân.
-[Gợi ý thứ năm]
Tâm trí của Chu đại nhân rời khỏi ký ức, ánh mắt hướng về Từ bà bà.
Người phụ nữ cứng đầu bướng bỉnh ấy giờ đây đã gầy đi nhiều, yếu đuối như một con thỏ.
Lạ thay, nhìn những người đang mơ màng đấu tranh, ông ta lại không hề cảm thấy áy náy, những người này vốn dĩ chẳng mấy khi tôn trọng vị quan từ xa tới như ông ta. Giờ đây, ông ta nói một là một, hai là hai, bảo đi bước chân nào thì họ mới dám bước… trong lòng thoáng qua một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Phu nhân… vợ của ông ta.
Bây giờ chắc đang quan sát từ một nơi tối tăm nào đó nhỉ?
Nói hay thì là vợ chồng hợp tác, nhưng thực tế lại là bị giám sát, ông ta không được Tần Tuyết tin tưởng nên mới có thêm vợ ông ta - dù sao thì bà ta gọi "Chủ nhân" nghe còn ngoan hơn cả ông ta.
Thật là nghe lời! Ông ta ngẫm nghĩ.
Lúc còn sống bà ta có bao giờ ngoan ngoãn thế này không? Từ khi mất con, bà ta giống như mụ điên mất kiểm soát.
Chu đại nhân phất tay: "Vu sư Tần sắp đến rồi, mang đồ lên đi."
Trương Hổ và những người khác vẫn đợi bên ngoài, nghe lời của Chu đại nhân mới mang đồ vào. Họ cầm trong tay những sợi xích sắt mỏng dài màu đen, dây xích rủ xuống, một bên khóa lại bằng ổ khóa, treo những con búp bê giấy nhỏ - những con búp bê giấy mà Giang Nguyệt Lộc đã thấy ở từ đường, hóa ra đây là lần đầu tiên chúng xuất hiện.
Bây giờ chúng chỉ là những con búp bê giấy bình thường nhất, lơ lửng trong gió, không có động tác hoặc biểu cảm như con người, không sống động như sau này.
Trương Hổ và những người khác đặt dây xích lên bàn thờ rồi lui sang một bên.
Giống như đã tính sẵn thời gian, Tần Tuyết cũng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy hắn ta, Từ bà bà từ trạng thái điên loạn trở nên phấn chấn hẳn.
Sau lần này, những con ác quỷ sẽ bị trấn áp vào trong búp bê giấy, không thể làm hại họ nữa.
Tần Tuyết nói: "Bắt đầu đi."
…
Từ Phinh Đình là người đầu tiên tỉnh lại.
Bà ta ngồi dậy, phát hiện mình đã ngất trong từ đường, bên ngoài trời cũng đã tối đen. Bà ta nhớ khi đến từ đường vẫn còn là buổi chiều, Vu sư Tần Tuyết nói nghi lễ bắt đầu, thắp hương lên, rồi họ ngủ thiếp đi trong những lời niệm chú…
Bây giờ trời đã tối rồi sao?
Từ Phinh Đình sợ toát mồ hôi lạnh, đến đêm là ác quỷ sẽ xuất hiện!
"Không sao đâu."
Phía trên vang lên giọng của Tần Tuyết, Từ Phinh Đình nhìn lên thấy hắn ta chỉ vào bàn thờ: "Những con ác quỷ đó đã bị ta trấn áp vào trong những con búp bê giấy, chúng sẽ không còn lang thang trong trấn nữa."
Thấy sắc mặt bà ta tốt hơn, Tần Tuyết bình thản giải thích: "Chúng cũng sẽ không đến làm phiền các người nữa, các người có thể sống một cuộc sống bình thường rồi."
"Thật không?"
"Bà đi xem đi."
Từ Phinh Đình cúi người xuống nhìn vào búp bê giấy.
Trước đó nằm trên bàn rõ ràng chỉ là một búp bê giấy nhỏ cắt ra từ tờ giấy, bây giờ lại dựng đứng dậy, giơ cánh tay và đôi tay linh hoạt. Dù không có miệng nhưng bà ta cảm thấy nó đang hét lên điều gì đó.
Nhìn thấy khuôn mặt của bà ta, tiếng hét câm lặng của búp bê giấy trở nên mạnh mẽ hơn, còn liên tục cố gắng kéo xích để chạy về phía bà ta, dọa bà ta lùi lại vài bước.
"Vu sư Tần, Vu sư Tần!"
"Đừng lo, nó không đi xa được đâu."
Lời nói như một lời nguyền, trong không khí bỗng nghe thấy tiếng xì xì như rắn bò, dây xích sắt cuộn lại quanh bàn theo động tác của búp bê giấy rồi nhanh chóng bị kéo căng.
Lực nảy lại khiến búp bê giấy ngã nhào rồi lăn vài vòng, nó vẫn cố gắng giơ tay về phía Từ Phinh Đình-
"Nó đang làm gì vậy?" Hành động kỳ lạ khiến Từ Phinh Đình thấy khó hiểu.
"Ác quỷ còn có thể làm gì, có lẽ vẫn còn tham lam, muốn hại bà thôi."
Tần Tuyết thản nhiên nói dối: "Ban đầu làm bà sợ đến mức mất hồn mất vía, hoành hành không chút kiêng dè trong trấn, bây giờ lại thất bại trong gang tấc, bị nhốt trong xích sắt không thể di chuyển, bà đoán nó sẽ căm hận đến mức nào?"
Từ Phinh Đình khinh bỉ: "Đáng đời nó!"
Nói rồi vẫn không nguôi giận, bà ta quay lại đối diện búp bê giấy: "Đáng đời ngươi! Đây là quả báo của ngươi!"
Nhìn thấy bà ta như vậy, búp bê giấy thu mình lại sợ hãi, tay mò mẫm trên mặt như thể có thứ gì đó không ngừng chảy ra từ mắt. Động tác kỳ lạ này khiến Từ Phinh Đình nhớ lại chồng mình, ngày bà ta đồng ý lấy ông ta, ông ta vui mừng đến rơi lệ, khi khóc cũng giống như thế này, vuốt ve khuôn mặt như một đứa trẻ.
Nhưng ác quỷ lại lộ ra cùng biểu cảm giống chồng bà ta, đây thật là sự sỉ nhục.
Từ Phinh Đình tức giận đến run rẩy, tiện tay chộp lấy một sợi roi sắt rồi quất lên búp bê giấy. Búp bê giấy ngây ngốc nhìn bà ta, nó không tránh né, để mặc roi mưa rơi xuống người.
Tiếng roi quất đánh thức những người khác, Từ Phinh Đình nói lại lời của Tần Tuyết cho họ nghe, có người không tin, bà ta liền chỉ vào búp bê giấy đang run rẩy cố gắng vươn tay về phía mình: "Các ngươi xem đi, nó vẫn muốn hại ta đây!" Nói rồi lại quất mạnh một cái. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau một hồi trút giận, dân trấn liên tục nói cảm ơn và nhất trí quyết định lấy ngày hôm nay làm "Đêm Trung Nguyên" hàng năm, mãi mãi không quên nỗi đau khi người thân yêu bị kẻ thù giết hại, mỗi năm một lần trút hết oán giận.
Khi mọi người rời đi hết, trên bàn thờ từ từ vang lên tiếng khóc.
Hoàng Ngọc Sinh yếu ớt nói: "Ngươi sẽ gặp báo ứng, ác giả ác báo."
Tần Tuyết cười đáp: "Ta chính là quỷ, ta mong điều đó biết bao."
Hắn ta lạnh lùng nhìn những con búp bê giấy đang khóc thảm: "Nhưng ai sẽ báo thù đây? Các ngươi thậm chí còn không phải là xác sống, chỉ có thể mục rữa ngày qua ngày ở đây, đến ngày gặp lại người thân còn phải chịu đựng cảnh đánh đập, thật đáng thương! Dù là hận hay yêu thì các ngươi cũng sẽ không nhớ, chỉ cho rằng tất cả đều là do ta ban ơn, nghe theo lời khuyên của ta, sống mãi trong thị trấn tối tăm u ám này… Ai sẽ đến cứu các ngươi!"
Hoàng Ngọc Sinh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Giang Nguyệt Lộc đứng bên cạnh nhìn. Có vẻ như anh đã biết họ đã phải chịu đựng nỗi đau như thế nào trong mười năm qua.
Mỗi khi tỉnh lại, họ đều nhìn thấy các Vu sư của Học viện, có lẽ khoảnh khắc đó họ cũng dấy lên hy vọng? Nhưng trong mười năm qua đã có biết bao Vu sư phải bỏ mạng, họ vẫn chìm đắm trong vòng luân hồi vô tận mà chịu đựng khổ đau. Hy vọng hết lần này đến lần khác biến thành tuyệt vọng.
Cái đêm mà búp bê giấy vươn tay ra với Từ Phinh Đình, rốt cuộc nó đang nghĩ gì?
"Sẽ có người đến."
Có lẽ họ không nghe thấy, nhưng Giang Nguyệt Lộc vẫn nói: "Mười năm sau, sẽ có người đến cứu các ngươi."
"Ngươi nghĩ ngươi đang cứu cái gì vậy?!"
Một tiếng hét giận dữ xé toang căn phòng, không gian mà hệ thống cố gắng duy trì tan vỡ thành từng mảnh, anh lại trở về từ đường, nhìn thấy gương mặt giận dữ của Chu phu nhân. Giang Nguyệt Lộc không để ý đến bà ta, ánh mắt lướt qua và dừng lại ở Hoàng lão bá đang đứng yên dưới đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Nhìn xem, sẽ có người đến cứu các người." Anh nhẹ nhàng nói.