"Thổ phỉ tấn công-"

Người canh gác trên tường thành còn chưa kịp đánh trống báo động thì đã bị bắn chết tại chỗ.

Bầy sói đói nhanh chóng chạy dọc theo những con phố vắng người.

Nửa đầu của đêm hôm đó vang lên những tiếng hét đau đớn, nửa sau lại yên tĩnh không một tiếng động. Máu đỏ thấm đẫm cả thị trấn.

Không ai ngờ rằng, chàng trai trẻ xuất hiện tại đây nửa năm trước lại có thể giết hết bọn cướp chỉ trong nháy mắt. Hận thù với những kẻ giết vợ đã được giải quyết. Những người sống sót đầu óc đắm chìm trong máu tươi ẩm ướt.

Nghe thấy chàng trai trẻ đó giới thiệu mình bằng giọng mệt mỏi, anh ta tên là Tần Tuyết, đến từ thôn Tuyết, đến đây để truyền bá tín ngưỡng của bộ tộc Vu sư của mình - "Phép cộng sinh".

"Một cách để người chết sống lại." Anh ta nói ngắn gọn.

Những cái đầu ngâm trong máu từ từ ngẩng lên.

Một lúc sau, người đầu tiên bước ra.

"Tôi sẵn lòng làm theo, Vu sư Tần, tôi muốn thử… Phép công thạch mà ngài đã nói."

Từ Phinh Đình thậm chí còn gọi sai tên, bà ta chẳng hiểu đó là phương pháp gì, nhưng khi nghe nói có thể làm người chết sống lại, trong đầu bà chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.

Trong biển xác chết và máu tanh yên tĩnh đến rợn người, giọng nói cuồng nhiệt của bà ta liên tục vang lên.

"Chỉ cần ông ấy có thể sống lại-"

"Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"

Nghe thấy tiếng của bà ta, những người đang quỳ hoặc ngồi dưới đất đều vô thức nhìn về phía những người thân đã chết của mình - kỳ lạ thật, khi biết rằng họ có thể sống lại, nỗi đau cũng không còn nặng nề đến thế nữa.

Cái hố lớn trong tim họ từ trước đó bị lấp đầy, không còn thấy gió thổi qua.

Mọi người đều nhẹ nhõm hơn hẳn - sự tuyệt vọng đè nặng trước đó hoàn toàn tan biến.

"Tôi cũng sẵn lòng, tôi cũng sẵn lòng!"

"Hãy cho cha tôi sống lại!"

"Xin ngài, Vu sư Tần, Vu sư Tần!"

Vu sư Tần được mọi người gọi tên chỉ khẽ đáp lại một tiếng.

Vẫn với giọng điệu rất mệt mỏi: "Cơ thể họ đã chết, cần mượn tạm cơ thể của các người một thời gian. Có được không?"

"... Không được! Tôi phản đối!"

Vương Nhị từ đống xác bò ra: "Vì một kẻ đã chết mà muốn lấy cơ thể của lão tử? Lão tử sống sót đã không dễ dàng gì rồi! Ta không đồng ý!"

Từ Phinh Đình nói nhỏ: "Vậy thì ngươi cút đi."

"... Phải rồi, cút đi!"

Có người phản cảm với hắn, nhưng phần nhiều thì sợ rằng sự từ chối của hắn sẽ khiến Tần Tuyết không muốn tiếp tục giúp đỡ.

Những người không đồng ý cũng theo Vương Nhị rời đi.

Nhìn những người còn lại, Tần Tuyết hỏi: "Các người đồng ý chứ?"

Lần này không còn ai phản đối.

Tần Tuyết nhìn lên trời, nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Tốt lắm. Họ nhất định sẽ rất cảm động."

Cơn gió nhẹ cuốn đi cảnh vật, lại chỉ còn một mình Giang Nguyệt Lộc đứng trong căn phòng tối đen. Gợi ý thứ hai đã kết thúc.

"Gợi ý thứ ba sẽ được đưa ra sau mười giây, mười..."

"Chờ đã." Giang Nguyệt Lộc cắt ngang giọng nữ điện tử.

"Thí sinh có vấn đề gì không?"

Anh nhìn về phía rìa căn phòng, có một điều từ nãy đến giờ khiến anh rất băn khoăn.

"Đây là không gian kín phải không? Ý tôi là có ai nhìn thấy tôi từ bên ngoài không?"

"Kỳ thi của Học viện giống như các kỳ thi của xã hội loài người, chỉ cho phép thí sinh ở lại trong phòng thi, cùng với giám thị và hệ thống đảm bảo kỳ thi diễn ra suôn sẻ." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Về việc quan sát từ bên ngoài, điều này là bị cấm tại Học viện."

"Còn có vấn đề gì khác không?"

Giang Nguyệt Lộc thu lại ánh mắt: "Hết rồi."

Mười giây đếm ngược bắt đầu. Khi đếm đến "không", không còn thấy bóng dáng Giang Nguyệt Lộc ở đó nữa.

Một ngọn lửa xanh xuất hiện, thiêu rụi toàn bộ căn phòng.

Bên ngoài căn phòng, từ đường trong thị trấn ma quỷ hiện ra sau ngọn lửa, thiếu niên ngồi trên cành cây cổ thụ trông rất khác so với lần đầu gặp Giang Nguyệt Lộc. Những vết đỏ kéo dài từ cổ xuống như thể đã bị đốt cháy một lần.

Hắn ta đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Giang Nguyệt Lộc ở lại trong căn phòng.

Giang Nguyệt Lộc đã nhìn nhiều lần về hướng hắn ta rồi lại bối rối thu lại ánh mắt, tất cả những điều này hắn ta đều nhìn thấy.

Giờ bóng người đã biến mất, cậu thiếu niên mới tự nói với chính mình: "Kỳ thi mà lão già đó nghĩ ra... như chuyện hoang đường, vậy mà cũng có thể trở thành hiện thực."

Không ai trả lời hắn ta. Nhưng hắn ta dường như rất giỏi nói chuyện một mình.

Dưới gốc cây lại vang lên giọng hắn ta: "Mới đến gợi ý thứ ba sao? Cũng lâu thật đấy, Giang Nguyệt Lộc."

"Để khỏi khiến tôi phải đợi quá lâu ở đây, tốt nhất anh nên tranh thủ thời gian..."

Trong cơn gió đêm, lửa quỷ nhấp nháy, búp bê giấy nhảy múa chậm rãi trên vai hắn ta.

[Gợi ý thứ ba]

Hiện tại, Giang Nguyệt Lộc đang đứng trong một không gian cực kỳ khó hiểu.

Anh đang ở trong phòng. Phòng của một người phụ nữ.

Căn phòng này đơn sơ và chật chội, khó có thể tin rằng sẽ xảy ra biến cố gì. Nhưng nếu không có gì xảy ra thì không thể trở thành gợi ý quan trọng cho câu hỏi. ( truyện trên app tyt )

Đây là phòng của Từ bà bà, bà ta vừa mới thức dậy, đun nước, rửa mặt, dọn dẹp nhà cửa, may vá... Nhìn có vẻ như một ngày bình thường của một phụ nữ góa chồng. Tuy nhiên, Giang Nguyệt Lộc dần dần phát hiện ra thần kinh của bà ta có chút bất thường.

Từ lúc tỉnh dậy, bà ta đã rất hoảng loạn, liên tục lẩm bẩm gì đó, đi đi lại lại trong phòng.

Nếu giải thích rằng chồng mất khiến bà ta phát điên cũng hợp lý.

Trong gợi ý trước, Tần Tuyết đã đồng ý giúp bà ta hồi sinh Hoàng Ngọc Sinh, nhưng hiện tại trong căn phòng này chỉ có một mình Từ Phinh Đình, đồ dùng sinh hoạt cũng chỉ dành cho một người, Hoàng lão bá mà họ gặp ở Nam Trấn không xuất hiện ở đây.

Nhưng nhìn qua nhìn lại, trạng thái của Từ Phinh Đình lúc này hoàn toàn không phải thất vọng - mà là sợ hãi.

Bà ta đi lại trong phòng như một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lục lọi kiểm tra mọi ngóc ngách, nhìn vào hang chuột, cả chiếc màn treo úp ngược cũng phải nhấc lên xem. Theo đà không phát hiện thấy gì, gương mặt bà ta ngày càng trở nên đáng sợ, toàn thân run rẩy: "Lại đến rồi… lại đến rồi!"

"Vu sư Tần... Vu sư Tần... Vu sư Tần!"

Bà không ngừng gọi tên Tần Tuyết, như thể cái tên này thay thế cho một câu thần chú có thể bảo vệ bà an toàn.

Cửa kẽo kẹt mở ra: "Có chuyện gì vậy?"

Đó là giọng nói của một vị Phật có thể cứu con người thoát khỏi đau khổ!

Từ Phinh Đình nắm chặt lấy hy vọng cuối cùng: "Vu sư Tần, hắn lại đến rồi, con ác quỷ đó lại đến nữa..." Vừa nói, bà ta vừa liếc nhìn xung quanh. Nhìn bà ta hoảng loạn như thế, có vẻ như đã bị dọa liên tục trong nhiều ngày.

Tần Tuyết vẫn tỏ ra điềm tĩnh: "Bà nói từ từ thôi."

Từ Phinh Đình dần dần bình tĩnh lại rồi liếc nhìn cây chổi tựa vào cạnh cửa: "… Tối qua, cây chổi này không phải đặt ở đây."

"Bà chắc chắn chứ?"

Từ Phinh Đình rất chắc chắn chỉ về một hướng: "Tôi luôn đặt nó ở đây, chỉ có… chỉ có A Sinh mới treo chổi cạnh tủ."

"Còn cái áo này nữa!"

Từ Phinh Đình chộp lấy cái áo vải thô trên giường, nhưng rồi vội vàng vứt nó ra xa như bị rắn cắn: "Cái áo này tôi đã xếp gọn cất trong tủ! Nhưng sáng nay nó lại được đặt bên cạnh gối của tôi, ngay bên cạnh gối của tôi!!!"

"Còn có cái cốc, cái xô, con dao…"

Bà ta thở không ra hơi, mắt trợn tròn như lên cơn co giật: "Vị trí đều đã thay đổi, chỉ sau một đêm, tất cả đều thay đổi... bởi vì ác quỷ - là ác quỷ đã sử dụng chúng!"

Bà ta hét lên những chữ cuối cùng, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Những lời nói lộn xộn kèm theo cảm xúc hỗn loạn, nếu nói bà ta là một người điên cũng có thể tin được.

Bây giờ là lúc nào? Giang Nguyệt Lộc nghĩ.

Đã bao lâu kể từ ngày trên vách đá? Tại sao bà ta lại giống như trở thành một con người khác như vậy?

"Đúng rồi. Đó là khí tức của ác quỷ."

Tần Tuyết đập tan hy vọng cuối cùng của bà ta: "Hắn chưa đi, hắn vẫn đang đeo bám bà."

Từ Phinh Đình ngây người, đứng bất động một lúc.

"Rốt cuộc hắn muốn gì? Chồng tôi đã bị hắn giết. Nếu muốn giết tôi như giết ông ấy cũng được, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không chịu nổi nữa… Vu sư Tần, tôi không muốn mỗi ngày tỉnh dậy đều thấy đồ đạc thay đổi…"

Ở đây cũng có gì đó không ổn.

Giang Nguyệt Lộc như đang viết chú thích, lời của Từ Phinh Đình nghe như thể hoàn toàn quên mất chuyện "Phép cộng sinh", bà ta mặc định rằng chồng mình đã chết.

Chẳng lẽ không hề có sự hồi sinh?

Không, tất cả những người ở Trấn Nam đều đã được hồi sinh.

Vậy thì có lẽ Tần Tuyết đã xóa đi đoạn ký ức này?

Từ Phinh Đình ngồi bần thần.

Dường như bà ta lại nhìn thấy.

Ác quỷ lẻn vào từ bên ngoài. Ác quỷ đi lại trong phòng. Ác quỷ uống nước. Ác quỷ bước đến bên giường cúi xuống nhìn bà ta. Khuôn mặt đen kịt không nhìn rõ ngũ quan, đôi mắt quỷ lóe sáng đầy khinh bỉ và đẫm máu chăm chú nhìn bà ta, thưởng thức nỗi sợ hãi và giận dữ của bà ta... nhìn bà ta ngày càng điên loạn mà không thể làm gì được hắn, nỗi đau khổ giằng xé của bà ta khiến hắn vô cùng thích thú.

Vu sư Tần chắc chắn sẽ có cách.

Bà ta đã chứng kiến, bà ta đã thấy Tần Tuyết giết bọn cướp cứu những người trong trấn như thế nào, hắn ta nhất định sẽ có cách!

"Xin lỗi. Hiện tại trong trấn đầy rẫy ác quỷ." Gương mặt mệt mỏi của Tần Tuyết nói ra những lời không liên quan gì đến mình, khó ai tưởng tượng được tại sao hắn ta lại làm ra hành động giết cướp cứu người ban đầu.

"Trừ việc bảo vệ các người mỗi đêm, ta không thể làm gì khác."

Nói dối. Giang Nguyệt Lộc nghĩ.

Hắn ta đang nói dối. Hoàn toàn không có ác quỷ nào cả.

Từ Phinh Đình tuyệt vọng ngồi sụp xuống, nỗi sợ hãi kéo dài suốt một tháng qua đã biến bà ta thành một người tàn tạ đến mức không còn đủ sức để oán hận, có lẽ việc đối diện trực tiếp với ác quỷ hay bị chúng giết chết cũng không khiến thể bà ta sợ hãi hơn được nữa.

Bà ta đã bị biến chất bởi nỗi sợ hãi lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.

Nếu không có những con quỷ này thì tốt biết bao...

Bà ta vô thức nghĩ, nhưng lời đó buột miệng thốt ra.

"Giá mà không giết chúng thì..."

Nghe thấy lời lẩm bẩm của bà ta, Tần Tuyết quay đầu lại, nghiêm giọng: "Bà nói cái gì?"

Từ Phinh Đình bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sự hối hận, xấu hổ và căm thù tấn công bà ta dồn dập, làm cho ruột gan bà ta như bị xoắn chặt.

"Bà nói rằng giá mà không giết chúng à?"

Tần Tuyết lên án: "Sao bà có thể nói ra những lời như vậy? Người chồng đã chết của bà dưới suối vàng chắc chắn sẽ rất khổ sở nếu nghe được."

"Chúng là những kẻ đã tàn sát dân trong trấn của bà, bà không giết chúng mà chỉ muốn bảo vệ sự yên bình của chính mình thì khác gì những kẻ đó?"

"Bà không khác gì những kẻ giết chồng bà!"

Tần Tuyết càng nói, Từ Phinh Đình càng cúi đầu thấp hơn.

Sau khi hắn ta dứt lời, Từ bà bà đã không còn mặt mũi nào nhìn ai: "Tôi điên rồi Vu sư Tần. Tôi bị điên nên mới nói ra những lời chết tiệt này. Tôi đáng chết, tôi đáng chết!"

"Do bà đã quá sợ hãi. Khi người ta sợ hãi sẽ nói ra những lời không thật lòng."

"Không thật lòng.."

"Bà quên rằng chúng đã chặt đầu chồng bà rồi mang đến trước mặt bà với vẻ mặt đắc ý như thế nào rồi sao?"

Tôi không quên!

Bà ta hét lên trong lòng.

"Bà quên rằng sau khi ta giết chúng đã làm thế nào để bà nhớ kỹ gương mặt của chúng rồi sao?"

Tôi không quên! Mặt của người chết lần đầu gần sát mắt tôi, cả đời này tôi không bao giờ quên được!

"Thù hận sâu nặng như biển máu này, chẳng lẽ bà đã quên?"

Tần Tuyết chế nhạo: "Chỉ vì bà ngủ không ngon mấy ngày."

"Tôi không quên, tôi không quên!" Bà ta lặp đi lặp lại câu này một kẻ thần kinh.

"Không quên thì tốt."

Tần Tuyết liếc nhìn bà ta, dường như đang cân nhắc điều gì đó: "Gần đây ta nghĩ ra một cách."

"Nhờ có phúc trạch sâu dày của trấn các người, còn có một cây bảo thụ... Được rồi, bà nghỉ ngơi đi, ngày mai đến từ đường ta sẽ giải quyết mọi chuyện."

Sau khi Tần Tuyết rời đi, một ngày trôi qua rất nhanh.

Đêm khuya, Từ Phinh Đình trằn trọc mãi mới ngủ được, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn dầu đang cháy phát ra âm thanh lách tách, rất nhanh, cả bấc đèn cũng cháy hết, một tiếng "bụp" vang lên, trong phòng bỗng chốc tối đen.

Giang Nguyệt Lộc ngồi trước bàn, anh đứng lâu nên hơi mỏi.

Bất ngờ rơi vào bóng tối, mắt phải mất một lúc lâu mới thích nghi được, đợi khi mọi thứ xung quanh dần dần hiện lên từ trong bóng đêm, Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy có một người ngồi đối diện mình.

Cửa không có tiếng động, chứng tỏ người này không từ bên ngoài vào.

Trong phòng ngoài anh ra còn ai khác?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play