Chu phu nhân kinh ngạc: "Này này, đừng làm như mình là một vị cứu tinh vậy!"
"Kẻ giết họ là bọn sơn tặc, chủ nhân đã làm hại họ đâu? Không hề! Hơn nữa, giờ họ có thể gặp lại người thân cũng là nhờ công lao của chủ nhân đấy chứ?"
Triệu Tiểu Huyên tức giận: "Nhưng hắn đã lừa họ suốt mười năm!"
"Chủ nhân đâu có lừa họ!"
"Hồi sinh người chết có rủi ro, chủ nhân đã nói rõ rồi đấy thôi."
Chu phu nhân cười khẩy: "Ngươi nghĩ là chủ nhân đã xóa ký ức về việc hồi sinh của họ để dễ dàng kiểm soát hơn à? Sai lầm rồi."
"Thần hồn của con người vốn dĩ là một thể, linh hồn từ bên ngoài muốn lặng lẽ xâm nhập, làm sao có thể? Dù đã nói trước nhưng khi trong trận pháp, con người sẽ vô thức chìm vào giấc ngủ và sẽ quên hết mọi lời dặn dò. Để bảo vệ cơ thể mình, họ bắt đầu hợp lý hóa mọi chuyện."
"Nói cách khác, việc hồi sinh - là họ tự quên thôi!"
"Ngươi có biết ban đầu khi Tần Tuyết không nói với họ rằng có ác quỷ tác oai tác quái, họ đã sợ điều gì không?"
"Họ sợ có người đến cướp lấy cơ thể của mình!"
Chu phu nhân cười phá lên: "Họ nói như thể có ai đó sống trong cơ thể họ và muốn hại họ! Nghe vậy ta cũng thấy rất buồn cười. Chỉ một ngày thôi, chỉ một ngày thôi mà đã quên hết những gì mình đã hy sinh rồi sao?"
Hoàng lão bá và Từ Phinh Đình xấu hổ cúi đầu xuống, nước mắt tuôn rơi.
Sự trao đổi ban đầu là vô cùng chân thành và nghiêm túc, đối phương là anh chị em, cha mẹ, vợ chồng, người thân thiết nhất, ai cũng muốn bảo vệ người kia.
"Ban ngày ngươi dùng trái tim này, ta làm người giấy. Ban đêm đổi lại ngươi làm người giấy, chúng ta luân phiên sống tiếp. Ta sẽ không để ngươi chết đâu."
Trên đời này làm gì có cách hồi sinh người chết, người đã chết chắc chắn không thể sống lại được.
Nhưng nếu chôn người chết cùng với máu, xương, thịt, linh hồn và trái tim của mình vào trong đất, ngày đêm chăm sóc, sau này sự sống của các ngươi sẽ như những dây leo lớn lên quấn quýt lấy nhau, không chết không rời. Cách thức chia sẻ giống như một lời nguyền này, ai biết được ban đầu là ai muốn cứu sống ai đâu?
"Không thể nghe tiếp được nữa." Giang Nguyệt Lộc nói.
"Một bên thì giỏi tẩy não, bên kia lại ngoan ngoãn chấp nhận, thậm chí còn không biết phản bác lại. Nếu như vậy, để tôi làm điều đó thay cho các người." Giang Nguyệt Lộc làm ra vẻ như mình rảnh rỗi không có việc gì làm.
"Bà và chủ nhân của bà dường như đều mặc định rằng con người sẽ hy sinh cho người khác, vậy tôi muốn hỏi, trên thế gian này liệu tất cả mọi người có sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho người khác?"
"Mười năm bị nhốt trong thị trấn chết chóc và sống một cuộc sống không phải người không phải quỷ, không ra được, người khác cũng không vào được. Các người chỉ nói qua loa về điều này rồi nắm lấy một hai câu nói của họ mà chỉ trích lớn tiếng. Các người có tư cách gì để chỉ dạy họ?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
"Hơn nữa, chủ nhân của bà trông có vẻ như đang làm thí nghiệm nhỉ? Trong xã hội loài người chúng tôi, để thực hiện một thí nghiệm cần phải tiết lộ đủ thông tin cho người tham gia. Các người nói là tự nguyện nhưng thực chất không công bằng chút nào. Chỉ một câu nói đơn giản mà đã khiến họ bán mạng cho các người, cuối cùng họ chẳng được gì, còn bị một con quỷ như bà điều khiển, nghĩ lại, chết từ mười năm trước còn tốt hơn."
Giang Nguyệt Lộc thản nhiên nói: "Ít nhất là không phải nhìn thấy gương mặt kinh tởm của bà, nghe bà nói những lời đáng khinh thế này."
"Ngươi-!!!"
Chu phu nhân tức giận đến mức không thể kiềm chế, bà ta điên cuồng giãy giụa để thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống.
Hoàng lão bá biết Giang Nguyệt Lộc đang nói giúp cho mình nên trong lòng rất cảm kích. Nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "... Những năm qua ta đã gặp nhiều đứa trẻ như các ngươi, nhưng không ai trong số họ có thể ra ngoài."
Gió trong từ đường chậm lại.
Ông ta dường như lại nhìn thấy những thanh niên mặc áo choàng Vu sư, có người dừng lại ở vạch xuất phát, có người dừng lại giữa chừng, cũng có người đã đến Trấn Nam, chỉ cách sự thật một bước chân. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Ông ta nói với âm lượng mà Giang Nguyệt Lộc có thể nghe được: "Ngoài ngươi ra, còn có hai người nữa đã gặp bọn ta." Ông ta dường như muốn nói, ngươi phải đi tìm họ, xem họ có còn sống hay không. Nhưng lời nói đã không thể thốt ra.
Thời gian của ông ta chỉ trôi qua vào ban đêm, bây giờ khoảng cách âm dương không còn tiếp tục, ông ta sẽ dần dần tan biến trong sự giằng xé mâu thuẫn này. Điều đó không có gì đáng tiếc, cuộc sống dựa trên một tia hy vọng mong manh thì một ngày nào đó cũng sẽ vụt tắt.
Nhưng dù vậy, ông ta vẫn muốn nhìn thấy gương mặt của vợ mình thêm lần nữa.
Như thể nghe thấy lời gọi của họ, kén giấy vỡ ra, từng bộ xương trắng bơi qua màn sương đen đến bên người thân. Máu thịt của Hoàng lão bá và những người khác cũng từ từ tan chảy, giống như Lâm Uyển, họ tan biến vào nhau, điều "không thể cùng chết cùng ngày cùng năm" mười năm trước giờ đây đến quá muộn.
Những tia sáng chớp lóe lướt qua má Giang Nguyệt Lộc, thì thầm bên tai như những lời cảm ơn.
Lâm Uyển đã nói đúng, mọi thứ lẽ ra nên kết thúc từ lâu rồi.
Giang Nguyệt Lộc liếc thấy Chu phu nhân đang giãy giụa để thoát khỏi sự kiểm soát và lao tới chỗ mình, bà ta vẫn luôn miệng hét "Không!".
Đã quá muộn. Giang Nguyệt Lộc cầm thanh kiếm được khai quang lên, lần này, anh phá hủy tất cả các sinh cơ mộ trên bàn thờ.
Bao gồm cả bài vị vô danh trên cùng.
"Hệ thống!" Giang Nguyệt Lộc gấp gáp: "Tôi muốn trả lời câu hỏi."
"Câu hỏi thứ hai là gì?"
Việc kiểm soát của hệ thống đối với bản đồ đang dần sụp đổ, nhìn chung đó là điều tốt vì nó sẽ khiến Học viện phát hiện ra và phái người đến. Nhưng liệu họ có thể cầm cự đến lúc đó không?
Trước khi điều đó xảy ra, họ chỉ có thể tự bảo vệ mạng sống của mình.
Hệ thống cũng đang cố gắng hết sức để duy trì: "Câu hỏi tự luận thứ hai. Chu phu nhân và Chu đại nhân trong hai thị trấn đã đóng vai trò gì..."
Chu phu nhân căm hận nói: "Ngươi đừng hòng!"
"Ninh Ninh!" Chu đại nhân hét lên: "Nếu lại làm gián đoạn câu hỏi thì bà sẽ chết đấy!"
"Câm miệng!"
Chu đại nhân bất lực: "Bà thực sự đã yêu hắn…"
Chu phu nhân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội, cố gắng ngắt lời thông báo của hệ thống để thay đổi câu hỏi một lần nữa - ít nhất là một câu hỏi mà Giang Nguyệt Lộc không biết. Hoàn toàn không liên quan gì đến những gợi ý mà hệ thống đã đưa ra.
Có điều gì mà Giang Nguyệt Lộc còn chưa biết không?
Anh có trí nhớ như chụp ảnh, nắm rõ từng chi tiết về Trấn Uất Đấu. Anh biết mối liên hệ giữa Trấn Nam và Trấn Bắc, cũng biết chủ nhân làm tất cả những việc này để nuôi dưỡng sinh cơ mộ. Hệ thống còn cho anh đặc quyền, giờ đây anh còn biết cả nguồn gốc của búp bê giấy.
Ít nhất phải là người không liên quan gì đến cả thị trấn… Đúng rồi, đúng rồi. Đôi mắt bà ta lóe sáng.
Thấy bà ta như vậy, Giang Nguyệt Lộc thầm nghĩ không ổn, người phụ nữ này lại muốn đổi câu hỏi!
"Câu hỏi tự luận thứ hai. Chu phu nhân và Chu đại nhân…"
Hệ thống kẹt lại ở đây như bị bóp nghẹt cổ họng, lặp đi lặp lại chữ "đại nhân" nhiều lần một cách máy móc. Những lời nói ban đầu như bị ai đó xóa bỏ hoàn toàn, khi hệ thống hoạt động trở lại đã trở thành giọng nữ độc ác mà Giang Nguyệt Lộc quen thuộc: "Không phải muốn trả lời câu hỏi sao? Thử câu này đi."
Chỉ trong chốc lát, từ sâu trong bài vị vốn dĩ im lặng đột nhiên vang lên âm thanh cát sỏi trống rỗng.
Những con búp bê giấy ngủ yên trong bóng tối đồng loạt ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp của mẹ, chúng như những chiếc trống trắng mới tinh bay về phía mẹ.
"Xào xạc, xào xạc, xào xạc…"
Không có tiếng thì thầm, chúng không thể mở miệng.
Nhưng với tốc độ cực nhanh, chúng đã đáp lại lời triệu hồi của Chu phu nhân, đội quân búp bê giấy đang bất động đột nhiên thổi phồng lên từ phía cuối, trong vòng vài giây đã tăng kích thước lên gấp vài lần rồi lao ra khỏi bóng tối.
Chu phu nhân hét lên: "Mang chúng lại đây!"
Đội quân búp bế giấy giống như những con kiến trắng mang theo hai người nữa rồi xếp thành hai hàng bên trái và bên phải phía sau mẹ chúng, sau đó lao vút lên không trung.
Triệu Tiểu Huyên nhìn rõ hai người bị bọc trong giấy trắng: "…"
"Anh Lộc. Đó là…"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi thấy rồi."
Búp bê giấy vẫn đang tràn ra khỏi bóng tối, chẳng mấy chốc hai dải băng trắng phát sáng đã được nâng lên trước mặt họ. Rộng khoảng một người, cao bằng từ đường, băng lụa giấy trắng khổng lồ phất phới trên mặt đất tạo ra những cơn gió mạnh, bài vị bị gió thổi tung, vài người dân trong trấn đứng im cũng bị gió cắt ngang.
Để xoay chuyển tình thế, Chu phu nhân không tiếc làm liều, khác hẳn với những trò vặt vãnh ở Túy Tiên Lâu, lần này bà ta dùng mọi cách để giết họ.
Dù gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng hai người bị trói trên dải băng trắng vẫn không tỉnh dậy.
"Lãnh Tĩnh! Lâm Thần Âm!"
Hai người nhanh chóng bị búp bê giấy đưa lên cao, bất kể Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên có hét thế nào cũng không mở mắt.
Họ như bị treo trên đài hành hình, chờ đợi phán quyết tiếp theo.
Chu phu nhân cười thỏa mãn: "Bây giờ xin mời các ngươi trả lời câu hỏi."
"Câu hỏi tự luận thứ hai. Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh rốt cuộc là ai?"
Giang Nguyệt Lộc còn chưa kịp nói gì thì Chu phu nhân đã giả vờ che miệng lại: "À. Quên nói với ngươi. Câu hỏi này ban đầu là trả lời thân phận của Chu phu nhân và Chu đại nhân, sau khi trả lời đúng thì hai người này sẽ bị trừng phạt. Tuy đã đổi câu hỏi nhưng vẫn phải theo quy tắc ban đầu."
"Nghĩa là - dù ngươi trả lời đúng thì họ cũng phải chịu trừng phạt thôi."
Triệu Tiểu Huyên hỏi: "Trừng phạt gì… trừng phạt gì?"
Chu phu nhân thản nhiên: "Chết đấy."
Triệu Tiểu Huyên sững sờ: "Đùa cái gì vậy! Lãnh Tĩnh và các người không giống nhau, anh ấy không giết nhiều người như vậy!"
"Ta không quản được đâu, đây là quy tắc do hệ thống đặt ra." Chu phu nhân vui vẻ vỗ tay: "Được rồi, mời các ngươi trả lời câu hỏi."
Dù có trả lời đúng câu hỏi, Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm cũng sẽ chết.
Giang Nguyệt Lộc đứng trong từ đường, cúi đầu không nói.
"Anh Lộc, anh biết đáp án không?" Trần Xuyên hỏi nhỏ.
Giang Nguyệt Lộc gật đầu.
Trần Xuyên nhìn lên không trung, rất xa, không nhìn thấy người, nhưng cậu ấy vẫn nhớ nụ cười của Lãnh Tĩnh. Ban đầu mang ý nghĩ thử vận may nên chọn anh ấy, sau đó nhiều lần thoát chết mới biết lựa chọn ban đầu là vô cùng chính xác. Lúc đầu cậu ấy và Tiểu Huyên tại sao lại cảm thấy anh ấy rất tốt?
Là vì anh ấy có một túi pháp khí sao?
Không phải.
Là vì anh ấy đã nói với mình và Tiểu Huyên rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ không bỏ rơi họ. Sau đó thì sao, anh ấy đã làm được, đúng không? Trên suốt hành trình, anh ấy luôn dẫn dắt họ, giống như anh Lộc, chưa từng coi họ là gánh nặng.
Triệu Tiểu Huyên nhớ lại ngày hôm đó họ ăn trưa cùng nhau, khi đó mọi người đều có mặt, không hề biết rằng chỉ sau một đêm đã có nhiều người chết như vậy. Sau đó từng người một… đều bỏ họ mà đi.
Không trả lời câu hỏi, họ sẽ chết.
Trả lời đúng, Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm cũng sẽ chết.
Phải làm sao đây…
Triệu Tiểu Huyên nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt tuyệt vọng, trong cơn hoảng loạn, dường như cô ta có thể bình tĩnh lại khi nhìn người này. Nhưng Giang Nguyệt Lộc lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Khí tức u ám ẩn nấp trong màn sương dày đặc, dường như lại là ánh nhìn đã xuất hiện trong căn phòng đen trước đó.
"Nhạy cảm nhỉ."
Trên cây cổ thụ cách đó không xa, một góc áo đỏ thấp thoáng.
Ngọn lửa xanh cuộn quanh chân hắn ta giống như một trận pháp cổ xưa, ở giữa gắn với một đồ án bí hiểm.
"Nếu anh không nỡ, tôi cũng không ngại giúp anh."
Hắn ta giơ tay lên, ngọn lửa xanh tụ lại thành một cây cung cong, hai mũi tên lửa lạnh lẽo sẵn sàng bắn ra, đôi mắt sắc như chim ưng nhắm vào từ đường xa xa, nụ cười trên môi ngay lập tức biến mất.
Chờ đợi khoảnh khắc Giang Nguyệt Lộc nói "Không", mũi tên sẽ bắn chết hai người đang hôn mê kia.