Khi con người biến thành bộ xương, họ trở nên nhẹ hơn và nhỏ hơn. Những lớp giấy bọc ngoài khít khao trước kia giờ phồng lên, từng mảnh từng mảnh như những hạt bào tử khổng lồ trôi lơ lửng trong làn khói bụi mờ ảo, nhấp nhô theo nhịp thở.

Một bên là biển xương trắng, một bên là những hình hài quỷ dữ.

Người thân trong quá khứ, giờ đây lại khó nhận ra.

Hoàng lão bá theo bản năng vươn tay về phía trước muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng bất ngờ nghe thấy một tiếng huýt sáo chói tai. Tiếng huýt khiến ông ta và tất cả người dân Trấn Nam đứng chôn chân tại chỗ. Ánh mắt trong veo trở nên mờ đục sau những cuộc đấu tranh trong tâm trí. Những con người kỳ lạ cùng chung một thể xác này đột ngột ngừng lại như những con rối bị giật dây.

Trên mặt đất lại tràn ra vô số người giấy, tạo thành những tiếng "xào xạc" dồn dập.

Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu, lớn tiếng chào: "Đã lâu không gặp, phu nhân!"

Một người phụ nữ với mái tóc búi cao từ từ hạ xuống từ trên cao. Trong quá trình đó, gương mặt của bà ta liên tục thay đổi, như sương mù tụ lại rồi tan biến, cuối cùng định hình thành một khuôn mặt mỹ miều như trong tranh.

Khi đã có đôi mắt, gương mặt ấy trở nên sinh động hơn, dáng vóc cũng trẻ trung hơn.

Bà ta tựa đầu vào tay một cách duyên dáng, uể oải ngả mình trên chiếc bàn cao, như một con cáo đang nằm. Tay bà ta cầm một chiếc tẩu thuốc dài bằng ngọc, vừa nhìn Giang Nguyệt Lộc vừa nhả khói, giọng điệu vô cùng mập mờ.

"Chàng trai trẻ. Không ngờ ngươi nhớ ta đến vậy, còn theo đến tận đây cơ đấy?"

Không đợi trả lời, bà ta lại lần lượt đưa ánh mắt liếc nhìn Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên: "Để ta xem nào, có vẻ không ít người đã vượt qua được câu hỏi vừa rồi nhỉ..."

"Là bà giả mạo giọng nữ của hệ thống, đúng không?"

Lời khẳng định chắc nịch này khiến bà ta hơi khựng lại, mắt mở to hơn.

"Và còn chuyện này nữa. Vượt qua câu hỏi..."

"Đừng nói việc sống sót dễ dàng như giết một con người vậy." Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nói.

Sương mù không thể che giấu nụ cười rạng rỡ của bà ta: "Ôi trời. Những lời lẽ hùng hồn như thế này hãy giữ lại cho chính ngươi sau này!"

Đứng trước thi thể lạnh lẽo của Khương Tâm Tuệ, Triệu Tiểu Huyên giận dữ đến mức siết chặt tay thành nắm đấm.

Chu phu nhân "ừm" một tiếng, dường như ngửi thấy một mùi hận thù đậm đặc, bà ta nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Huyên: "Cô nương xinh đẹp này, có vẻ ngươi rất muốn giết ta nhỉ?"

"Kiến muốn rung cây, lòng can đảm của kẻ ngu ngốc thật đáng khích lệ."

"Nhưng liệu ngươi có thể tiếp tục may mắn trong câu hỏi tiếp theo hay không thì khó nói lắm." Nói xong, bà ta lại cười lớn, chiếc áo choàng mỏng trên vai rung rinh rơi xuống, để lộ bờ vai trắng nõn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Bà ta hoàn toàn không coi những con kiến nhỏ bé này ra gì, dù họ có trả lời đúng câu hỏi, dù họ đã phát hiện ra bí mật giữa hai thị trấn, bà ta vẫn ung dung, lười biếng ngồi trên bàn thờ.

"Ồ?"

Như ngửi thấy mùi gì không dễ chịu, Chu phu nhân ngừng cười, nhíu mày.

Giang Nguyệt Lộc nhìn về phía xa. Giữa những bộ xương trắng, dường như xuất hiện một cái bóng khom lưng.

Chu phu nhân giận dữ hét lên: "Ai cho phép ngươi đến đây?"

Người đến co rúm lại, cúi đầu trả lời: "Tôi thấy từ đường mở cửa nên..."

Suốt mười năm qua, ông ta và bà ta mỗi người trấn giữ một trấn, chưa từng gặp mặt... Nghĩ đến đây, ông ta muốn nhìn thấy phu nhân của mình một lần, nhưng vừa đến thì bị tiếng quát giận dữ làm giật mình lùi lại.

Giang Nguyệt Lộc cuối cùng đã nhìn rõ mặt ông ta.

Chu Tu Viễn, Chu đại nhân.

"Tại sao mở cửa cũng không phải do ngươi?!"

Chu phu nhân hét lên: "Nếu không phải ngươi đưa mấy tên hèn mọn này vào, nơi đây đã không loạn đến vậy!"

Oán mới chồng chất oán cũ, càng nghĩ càng giận, một tràng những lời thô tục khó nghe tuôn ra như đạn bắn, thật khó để liên tưởng bà ta với người phụ nữ mỹ miều ban nãy là cùng một người.

Chu phu nhân liếc thấy vẻ mặt ngây dại của Triệu Tiểu Huyên mới nhớ đến việc giữ gìn hình tượng của mình, bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh và tao nhã: "Hừ, thật là tức chết đi được, tức đến mức mất bình tĩnh."

Chu đại nhân nói: "Tôi cũng không có cách nào, là họ tự muốn vào đây."

"Không có cách không có cách không có cách, đàn ông các ngươi lúc nào cũng có đủ lý do để nói không có cách rồi đổ lỗi cho phụ nữ."

Chu phu nhân trừng mắt nhìn ông ta một cách giận dữ: "Bản thân không có bản lĩnh thì thôi, lại còn phá hoại kế hoạch mười năm của chủ nhân! Mau giải quyết mấy tên tiểu tử này đi!"

"Sao bà lại thô lỗ như vậy..." Chu đại nhân chưa nói hết câu: "Được rồi, được rồi, tôi biết rồi."

Tôi có thể làm gì đây. Được rồi, tôi biết rồi. Câu nói lặp đi lặp lại của những người đàn ông khác nhau nhưng đều chung một lý do.

Triệu Tiểu Huyên nói nhỏ: "Có những lúc anh rất đáng ghét… Bây giờ anh đã hiểu cảm giác đó chưa?"

Trần Xuyên gật đầu: "Đàn ông tệ bạc thật đáng ghê tởm!"

Hai con người đối diện cùng chung mối thù, dù rất ghét nhau nhưng tạm thời liên minh với nhau. Chu phu nhân nén sự ghê tởm cùng hợp sức với ông ta, định thao túng hệ thống giết người như trước: "Tuyệt đối không thể để chúng qua đây! Nghe rõ chưa?"

"Biết rồi..."

Ma nữ kiều diễm và tên tham quan già nhìn chằm chằm vào nhóm Vu sư.

Giọng nói của cả hai hòa quyện vào nhau, đồng thanh đọc câu hỏi của "hệ thống": "Luận đề hai, mười năm qua ở Trấn Uất Đấu..."

Vừa đọc xong câu đầu tiên, giọng nữ đột nhiên ngừng lại. Chu đại nhân kinh ngạc nhìn qua, thấy gương mặt của phu nhân mình thay đổi liên tục, vừa định nói gì đó nhưng như bị đâm một nhát, toàn thân cứng đờ, cúi xuống thở dốc.

Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên khó hiểu: "Họ bị sao vậy?"

"Họ bị sốc phản vệ." Giang Nguyệt Lộc nói.

Từ nãy đến giờ anh chỉ đứng nhìn, dường như đã đoán trước được khoảnh khắc này sẽ xảy ra.

Anh chế giễu Chu phu nhân: "Có vẻ như chủ nhân của bà chưa từng nói với bà rằng vượt qua giới hạn của hệ thống quá lâu sẽ bị sốc phản vệ nhỉ?"

"Lần trước bà không dám giết người nữa, tôi đã hơi nghi ngờ."

"Bà vẫn e ngại hệ thống. Điều đó chứng tỏ nơi này vẫn tồn tại một số quy tắc bà buộc phải tuân theo." ( truyện trên app T Y T )

"Đừng quên, nơi này vốn là trường thi được lập ra để thi cử, sau đó mới mới đến lượt bà và ông ta ngồi hưởng vinh hoa phú quý trong cái thành tiên nhạc này. Trước đó vượt qua giới hạn hệ thống phải thay đổi câu hỏi một lần, bây giờ bà vẫn tiếp tục mạo hiểm sao?"

Trên mặt anh hiện lên dòng chữ "Bà đúng là ngu ngốc".

"Phản tác dụng thì sao? Vết thương này không thể làm hại được ta..." Chu phu nhân muốn đứng thẳng lên nhưng lại đau đến nỗi phải cúi xuống lần nữa, tứ chi như bị kéo căng ra bởi sức mạnh vô hình nào đó khiến bà ta không thể tiếp tục cử động.

"Bà sai rồi." Giang Nguyệt Lộc cười khẩy: "Có nhiều cách để đưa những thứ mất cân bằng trở về trạng thái bình thường."

"Không chỉ làm suy yếu bên mạnh hơn, mà còn có thể tăng cường cho bên yếu hơn."

Anh chỉ về phía tấm màn đang rơi từ trên trời xuống, trôi nổi với ánh sáng của phù chú, giống như khối lập phương đen mà họ đã thấy trong lần trả lời câu hỏi đầu tiên. Tấm màn rơi xuống không một tiếng động, ngăn cách họ với hai người kia.

Sự giam cầm này cũng giống như một cách bảo vệ.

"Ồ... lại phải chia ra để trả lời câu hỏi à?" Triệu Tiểu Huyên than thở: "Đừng mà, đừng mà."

"Không phải trả lời câu hỏi, mà là gợi ý."

Giang Nguyệt Lộc giải thích: "Để cho chúng ta thêm một chút cơ hội thông qua việc cung cấp thông tin gợi ý."

"Nhớ sử dụng đá gian lận." Trước khi hai người kia biến mất, Giang Nguyệt Lộc chỉ kịp nói câu này.

-

"Quét thông tin thí sinh hoàn tất, nhận diện hoàn tất."

"Điểm số bài làm của thí sinh được xác nhận, hiện tại đứng hạng nhất."

Giọng nữ trong hệ thống lần này công khai thứ hạng của thí sinh, nghe có vẻ nhẹ nhàng, như đang trấn an các thí sinh đang hoảng sợ.

Điều này khiến Giang Nguyệt Lộc nhớ lại, bài kiểm tra đầu vào ban đầu chỉ có mức độ khó là C-. Giống như kỳ thi đại học, kỳ thi của Học viện Vu thuật cũng đã trải qua nhiều lần thử nghiệm trước khi chính thức đưa ra cho thí sinh. Đề thi mức C không quá khó, cũng không quá dễ, là bài kiểm tra phù hợp nhất cho việc sàng lọc ban đầu.

Nhưng vì có sự xuất hiện đột ngột của chủ nhân Quỷ Đô, một con quỷ độc ác đã khiến độ khó tăng vọt lên mức độ kinh hoàng của cấp S.

Dĩ nhiên, đây là điều mà Giang Nguyệt Lộc chỉ biết sau này.

Hiện tại, anh vẫn đang lắng nghe kỹ lời công bố của giọng nữ trong hệ thống.

"Qua quá trình kiểm tra, nhiều lần phát hiện câu hỏi trong phiên bản này đã bị thay đổi, sau khi điều chỉnh bằng quyền hạn cấp hai, vẫn có thể sẽ bị thay đổi, không loại trừ khả năng có người cố ý gian lận hoặc các trường hợp khác."

"Để đảm bảo tính công bằng của kỳ thi lần này, hiện tại điều động quyền hạn cấp một để cân bằng lại trường thi, do số lượng thí sinh sống sót hiện tại so với trước kia đã giảm đáng kể, đánh giá rằng độ khó của kỳ thi lần này thực sự đã tăng lên. Vì vậy, cung cấp thêm thông tin gợi ý cho thí sinh, hãy xem xét kỹ từng thông tin và sau đó trả lời câu hỏi tự luận."

"Cảnh báo-"

Giọng nữ nhẹ nhàng bỗng trở nên nghiêm khắc: "Nếu còn xảy ra việc câu hỏi bị thay đổi hoặc điều chỉnh, quyền giám sát của [Thành phố Người Giấy] lần này sẽ được giao cho Học viện Vu thuật xử lý."

Có nghĩa là Học viện sẽ phái người đến đây?

"Gợi ý đầu tiên như sau, mời thí sinh Giang Nguyệt Lộc xem."

Một cuộn tranh từ từ mở ra trước mắt anh.

Lần đầu trả lời câu hỏi và sau đó là gợi ý giả tại Túy Tiên Lâu, trải nghiệm "xem phim" mở ra cho anh quá nhanh, lần này anh có nhiều thời gian hơn để quan sát.

Nó giống như một quá trình chuyển đổi từ phòng chiếu phim toàn màu đen sang hình ảnh ba chiều toàn màu sắc.

Một thứ chuyển đổi thành một thứ khác, ngay cả khi chồng lấp cũng sẽ để lại dấu vết. Nếu không để lại, có thể vì tốc độ quá nhanh ngoài khả năng của mắt thường.

Giang Nguyệt Lộc tin rằng, nếu hiện tại có một máy quay ghi lại cảnh này, sau đó tua chậm, chắc chắn sẽ thấy ánh sáng mờ nhạt xuất hiện trong lúc chuyển đổi, giống như dòng chảy của phù chú đã hình thành không gian rộng lớn mà anh đang đứng chỉ trong nháy mắt.

Sức mạnh của phù chú cổ đại và công nghệ khoa học viễn tưởng tương lai tạo ra một cảm giác mâu thuẫn, nhưng nó thật sự đang hiện diện trước mắt anh.

Hệ thống đã đưa anh trở về Trấn Uất Đấu của hơn mười năm trước.

Thời điểm này, tai họa có lẽ vẫn chưa xảy ra, thị trấn yên bình, thỉnh thoảng gặp một vài người quen như Lâm Uyển, Trương Hổ. Trông họ như chưa quen biết, đi lướt qua nhau trong đám đông.

Lâm Uyển xách giỏ đi ngang qua anh, những người này đều không nhìn thấy anh.

Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng trên đường cũng xuất hiện một người mà anh chưa từng gặp.

Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc xõa dài, thần sắc u ám, cúi đầu chậm rãi đi đến dưới cây đại thụ trước từ đường, không nói không rằng lấy từ trong bọc ra một tấm vải vàng, trải dưới chân rồi ngồi lặng lẽ ở đó.

Giang Nguyệt Lộc không cảm nhận được một chút sức sống nào từ anh ta, lưng anh ta cong lại như bị ai đó đấm mạnh.

Thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện, nhưng giọng cũng rất mệt mỏi.

"Cậu trai, ngày nào cậu cũng đều đến đây ngồi dưới gốc cây này chắc cũng đã nửa tháng rồi nhỉ?"

Anh ta ừ một tiếng.

"Cậu muốn nhìn cây, nhìn trời hay nhìn chim vậy?" Người kia cười giễu cợt, cố ý ưỡn người. 

Không quan tâm đến lời nói thô lỗ của người kia, chàng trai trẻ giải thích: "Tôi đến đây để truyền bá một loại pháp thuật."

"Pháp thuật?"

Có người nghe nhầm thành "mã thuật" nên tụ lại xem cho biết.

*Mã thuật: Kỹ thuật cưỡi ngựa

Ai cũng muốn xem chàng trai trẻ mặt mày nhợt nhạt này có thể làm trò gì, một lớp người che khuất ánh mặt trời trên cao, không ai nhận ra rằng khi bị bóng tối dần dần che phủ, chàng trai trẻ thở nhẹ một hơi.

"Phép cộng sinh." Anh ta nói: "Pháp thuật mà tôi truyền bá, gọi là phép cộng sinh."

"Phép cộng sinh? Là gì vậy?"

"Ngươi đã nghe bao giờ chưa?"

"Chưa…"

"Ồ ồ ồ!" Lại là tên vô lại lúc nãy, hắn thô lỗ nói: "Cộng sinh ấy mà! Tôi biết. Là ghép mặt bà vợ xấu xí của tôi và tiên nữ lại với nhau, như vậy tôi sẽ có một người vợ đẹp như tiên!"

"Vương Nhị Ma Tử, ngươi đừng có mà mơ!"

Gây ra bao tiếng cười đùa nhưng hắn lại càng đắc ý, tên vô lại dẫm mạnh lên tấm vải vàng trước mặt chàng trai trẻ: "Này này, ngươi nói xem ta nói có đúng không!"

"Hoàn toàn không đúng."

Anh ta mệt mỏi nói: "Ngươi nói không đúng chút nào. Đó chỉ là giấc mơ hão huyền của ngươi thôi. Cả đời này của ngươi mà lấy được vợ đã là phúc phần, ngươi nên tạ ơn trời đất đi."

Lời nói nghe có vẻ châm biếm, nhưng giọng điệu mệt mỏi của anh ta khiến nó trở nên sát thương hơn.

Vương Nhị bị sỉ nhục nặng nề, mất mặt không biết giấu vào đâu, định giơ chân đá anh ta nhưng đột nhiên ngã nhào ra sau, như thể có ai đó nắm lấy chân hắn cố tình trêu chọc. Nhìn lại không thấy ai, Vương Nhị run lên vì sợ, chỉ để lại một câu "Ngươi cứ chờ đó!" rồi chạy mất dạng.

Một tràng cười tinh quái của kẻ vừa giở trò vang lên.

Chàng trai trẻ liếc nhìn lên trời, bất lực thở dài. Anh ta không nói lời nào, nhấc lên một nhành cỏ xanh trên tấm vải vàng rồi cắt một đoạn từ gốc.

"Cỏ cây cắt từ gốc đem trồng ở chỗ khác sẽ nhanh chết, nhưng trồng dưới gốc cây thì sẽ sống. Một nhành cỏ trở thành hai nhành, hai nhành cùng sống tiếp." Anh ta cúi đầu lẩm bẩm giống như đang tự nói với chính mình, những người đứng xem thất vọng bỏ đi, chỉ còn Lâm Uyển lặng lẽ nhìn anh ta trồng phần rễ đã cắt một nửa dưới cây cổ thụ, cuối cùng cả Lâm Uyển cũng rời đi.

Anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào chồi xanh qua mái tóc che mắt.

"Người ta cầu khấn khắp nơi, nhưng làm sao biết được thần cây mới là mẹ của đất…"

"Ting-"

Âm thanh vang lên, gió lùa dần xóa nhòa mọi thứ xung quanh. Đạo sĩ, dân trấn và phố xá đều biến mất, chỉ còn màu đen trong phòng thi trước đó.

"Gợi ý đầu tiên kết thúc."

"Gợi ý tiếp theo bắt đầu, thí sinh Giang Nguyệt Lộc đã chuẩn bị xong chưa?"

Giang Nguyệt Lộc đoán chừng mình đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghĩ lại, từ nãy đến giờ hệ thống luôn nhẹ nhàng, như thể anh là một đóa hoa mong manh không chịu nổi va chạm, sau đó mới nhận ra đây là "sự quan tâm nhân văn" từ tinh thần nhân đạo của hệ thống. Vì lứa thí sinh này của họ thật sự quá thê thảm.

Dù thế nào cũng nên tỏ ra là mình muốn xem thêm chút nữa nhỉ?

"Rất muốn xem, làm ơn, cảm ơn!"

Hệ thống: "..." Không cần làm màu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play