Chẳng mấy chốc, người dân Trấn Nam đã đứng chật kín trong từ đường.
Trần Xuyên chỉ từng thấy nhiều người như vậy trong các buổi đào tạo, và lần đó là cả một bộ phận phục vụ. Hơn nữa, nhân viên không bao giờ nhìn cậu ấy với ánh mắt như thế này cả.
Những người này trông như chỉ muốn xẻ thịt cậu ấy ra vậy!
Trần Xuyên trở nên nhỏ bé khi bị bao vây xung quanh, cậu ấy không biết phải làm sao, cứ ấp úng mãi: "Các vị… các cô chú, anh chị, xin hãy nghe tôi nói…"
"Ai là đại thẩm của ngươi?"
"Ta đâu có đệ đệ nào như ngươi!"
Câu nói Trần Xuyên ngay lập tức bị hàng trăm lời nói khác phản bác, cậu ấy suýt ngất xỉu thì đột nhiên cảm thấy có ai đó đứng cạnh mình, quay đầu nhìn: "… Tiểu Huyên?"
Triệu Tiểu Huyên kiên định nắm lấy tay bạn trai: "Em sẽ giúp anh."
"Thưa ông, xin ông hãy nhớ lại, sau khi chúng tôi vào thành, chúng tôi đã làm gì gây hại cho các ông chưa?"
"Chuyện này thì…"
Triệu Tiểu Huyên chỉ vào bức tường bài vị, hiên ngang nói: "Vừa rồi còn có một kẻ điên định phá hủy từ đường của các ông đấy! Chính chúng tôi đã không màng tính mạng ngăn cản hắn, vì điều đó mà có người trong số chúng tôi phải hy sinh…"
Cô ta không quan tâm, đổ hết tội lỗi cho Lâm Thần Âm thì đã sao, giờ anh ta không có ở đây, cô ta nói gì chẳng được!
Ông lão đứng đầu giơ tay ra hiệu, có người liền đi tới góc từ đường kiểm tra.
Sau khi quay lại, người đó thì thầm vào tai ông ta: "Hoàng lão bá, đúng là có một cô gái đã chết." Ông ta gật đầu.
"Trấn Nam của bọn ta từ trước đến nay không có người ngoài xâm nhập, các ngươi là ai, đến từ đâu?"
Giọng ông ta vẫn rất nghiêm khắc, dường như chưa hoàn toàn tin tưởng họ. Trần Xuyên nhớ lại lời dặn dò trước đó của Giang Nguyệt Lộc, liền nói: "Chúng tôi là Vu sư, đến Trấn Uất Đấu này để chủ trì nghi lễ theo thông báo đặc biệt."
Vừa nghe những lời này, đám đông vừa yên tĩnh lại lập tức bắt đầu xôn xao.
"Vu sư? Chẳng phải đã đến rồi lại đi rồi sao?"
"Sao họ lại biết về nghi lễ?"
"Yên lặng, yên lặng!" Ông lão hét lên hai tiếng, ngăn chặn suy đoán và những lời bàn tán của người dân trong trấn, ánh mắt nhìn về phía hai người họ: "Thông báo đâu? Có thể đưa ra xem không?"
"Có, có chứ!"
Trần Xuyên lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy tờ thông báo đã dẫn họ đến đây, trên đó viết "Trấn ta nhiều năm qua chịu đựng nạn ác quỷ, đặc biệt triệu mời người có tài đến để trấn áp, trước nghi lễ Đêm Trung Nguyên...". Ông lão cầm lấy lấy tờ giấy xem kỹ từng chữ, tuy nét chữ và văn phong khác với những thông báo bọn họ từng đưa ra trước đây, nhưng ý nghĩa thì không khác gì mấy, đều là tìm kiếm Vu sư đến Trấn Uất Đấu trước nghi lễ Đêm Trung Nguyên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Vậy nên, điều này càng làm bọn họ thấy lạ.
Ông ta nghi ngờ hỏi: "Nghi lễ Đêm Trung Nguyên đã qua hai ngày rồi, nếu đúng như vậy… tại sao các ngươi vẫn chưa rời đi?"
"Bởi vì, bởi vì…"
"Chuyện đó không quan trọng!" Triệu Tiểu Huyên giành lại thế chủ động: "Thưa ông, chúng tôi là khách quý được Chu đại nhân mời đến, và chúng tôi cũng đã giúp ông ấy giải quyết vấn đề. Ông cứ nghi ngờ chúng tôi, lại còn đe dọa chúng tôi, như vậy có hợp lý không?"
"Chu đại nhân?"
Ông ta lẩm bẩm cái tên đã lâu không nghe: "Cô nương này có phải nhầm chỗ rồi không, ở đây bọn ta không có Chu đại nhân nào cả."
Triệu Tiểu Huyên đứng hình: "Chính là Chu đại nhân!"
"Chu Tu Viễn Chu đại nhân, quan phụ mẫu của Trấn Uất Đấu, các vị không biết sao?"
"Nếu là cái tên này, thì đúng là có biết. Nhưng người này đã chết từ mười năm trước rồi, cô nương nói nhận được thông báo từ ông ta, còn được ông ta đón tiếp nồng nhiệt, có lẽ là gặp phải quỷ vào nghi lễ Đêm Trung Nguyên rồi chăng?" Giọng ông ta có chút châm biếm, nghe ra có vẻ rất ghét vị quan phụ mẫu này.
Thấy Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên mặt mày ngơ ngác, ông ta nói tiếp: "Không biết hai vị nghe nói về nghi lễ Đêm Trung Nguyên từ đâu, nhưng người tiết lộ tin tức quan trọng của địa phương này chắc đã hiểu nhầm một số chuyện."
"Trấn ta đã thuộc quyền quản lý của phu nhân từ mười năm trước. À, là vợ của tên tham quan đó, vì không muốn cái họ bẩn thỉu cả ông ta làm ô danh bà ấy nên bọn ta chỉ gọi bà ấy là phu nhân."
"Phu nhân…"
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên nhìn nhau, chẳng phải là Chu phu nhân mà họ gặp ở Túy Tiên Lâu sao?
Bà ta vẫn còn sống sao? Không đúng! Bà ta đã chết lâu rồi.
Lúc này Triệu Tiểu Huyên mới nhận ra có điều gì đó không đúng, đột nhiên cô ta cảm thấy toàn thân lạnh toát.
… Những người họ nhắc đến đều được cho là đã chết, lúc này ông lão kia còn cho rằng họ đang nói nhảm.
… Thực ra những người đang đứng trước mặt họ mới chết cách đây mười năm.
Giang Nguyệt Lộc nghe thấy tất cả, đứng ở chỗ kín đáo quan sát bức tường bài vị trước mặt.
Những cái tên trên bài vị cũng có thể chứng minh điều này.
Tình hình ở đây hoàn toàn trái ngược với Trấn Bắc, tất cả những cái tên viết trên bài vị đều là những người dân Trấn Bắc mà anh từng gặp: Trương Hổ, Từ Phinh Đình…
"Xin lỗi đã làm phiền." Giang Nguyệt Lộc bước ra.
"Có thể hỏi tên ông là gì không?"
"Hoàng..." Chưa đợi ông ta nói xong, Giang Nguyệt Lộc cắt ngang: "Hoàng Ngọc Sinh, đúng không?"
Hoàng lão bá ngây người một lúc: "Đúng vậy. Nhưng làm sao ngươi biết? Ta chỉ mới gặp ngươi lần đầu."
"Gặp ông lần đầu là đúng, nhưng tên của ông tôi đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi." Giang Nguyệt Lộc nhìn vào bài vị trước mặt ông ta: "Mười năm qua, vợ ông luôn nhớ về ông, lúc nào cũng nhắc tên ông."
"Vợ ta…"
"Từ Phinh Đình, đúng không?"
"Đúng vậy. Nhưng sao ngươi biết…"
Giang Nguyệt Lộc không giải đáp thắc mắc của ông ta, ánh mắt liếc qua những người phía sau ông ta: "Vương Tư Ngọc."
Người phụ nữ bị gọi tên giật mình, bà ta chính là Tư Ngọc thẩm mà Lâm Uyển đã nhắc đến.
"Bây giờ bà còn làm món cơm đậu đỏ không? Thành Siêu và Thành Tiểu Tứ vẫn luôn chờ bà đấy."
Nghe đến tên chồng và con trai, trên mặt Tư Ngọc thẩm cũng hiện lên vẻ bối rối tương tự: "Làm sao ngươi biết…"
"Phương Dung Dung, Hồ Đông Hưng…" Những người bị anh gọi tên đều tỏ ra hoang mang, bọn họ không thể lý giải được tại sao chàng trai trẻ trước mặt lại có thể biết chính xác bọn họ là ai: "Ai, là ai đã nói cho ngươi biết?"
"Là tờ giấy đó chăng?" Trần Xuyên nói nhỏ: "Anh Lộc không phải là có trí nhớ siêu phàm sao?"
Giang Nguyệt Lộc dường như nghe thấy lời cậu ấy nói, anh lắc đầu: "Chỉ nhớ dai thôi thì vẫn không thể biết được ai là ai."
"Một cái tên xuất hiện trên đề thi, thật ra cũng chỉ là một ký hiệu, một con số. Để biết người đó là ai, là người thế nào, sống động ra sao, vẫn cần phải tận mắt chứng kiến."
"Nhưng các người đã chết lâu rồi."
Trong từ đường rộng lớn bỗng chốc trở nên im lặng, yên tĩnh đến mức ngột ngạt và đáng sợ.
"Cuộc sống của các người đã dừng lại từ mười năm trước cùng với cái chết, nhưng không phải vì chết mà không thể sống động."
"Tôi đã đi qua những con đường mà các người từng đi, đến những ngôi nhà mà các người từng ở, tôi đã nhìn thấy dấu vết các người để lại trong nhà mình, tôi nghe những người còn sống nhắc đến các người."
"Ôi trời! Ông ấy sao? Ông ấy lúc nào cũng không nỡ mua quần áo, một chiếc áo khoác ngoài vá chằng vá đụp mà cũng mặc được bao nhiêu năm, tôi nói với ông ấy bao nhiêu lần mà ông ấy vẫn không chịu thay đổi. Không còn cách nào khác, tôi đành phải làm cho ông ấy mãi thôi." Người phụ nữ ngừng tay thêu, dịu dàng nhìn chiếc áo treo sau cánh cửa, chiếc áo khoác ngoài đơn sơ đầy những mảnh vá.
"Ông nhà tôi tính tình ngang bướng, sở thích lớn nhất trong đời là uống một chén rượu trắng sau bữa ăn. Dạ dày ông ấy không tốt, tôi rất ít khi để ông ấy uống, vì chuyện này không biết cãi nhau bao nhiêu lần. Hàng xóm đều nói tôi và ông ấy cãi nhau cứ như đánh trận vậy, không ai chịu nhường ai. Ông ấy cứng đầu, tôi còn cứng đầu hơn ông ấy…"
"Nếu hỏi ông ấy có điểm gì tốt thì…" Gương mặt đầy nếp nhăn của bà ta bất giác nở nụ cười: "Chắc là có thể dựa dẫm trong những lúc tôi cần."
"Tôi thường nói người như ông ấy dù có xuống Hoàng Tuyền cũng có thể tập hợp được lũ quỷ xung quanh, có khi còn được chúng khen ngợi nữa."
Nhìn vật nhớ người. Người ta thường nói nhìn vật nhớ người. Người mất, vật vẫn còn, những món đồ cũ của người đã khuất được treo cẩn thận sau cửa, trước cửa sổ, trong tủ.
Dù không còn sống nhưng vì có người liên tục nhắc đến tên của họ nên họ vẫn có thể quanh quẩn đâu đó trong thế gian.
Một lần tưởng nhớ, là một lần sống lại.
Những đoạn đối thoại ấy tựa như những làn khói nhẹ từ xa xưa bay về đây, nhẹ nhàng đậu xuống từng người, để mỗi nỗi nhớ đều có chỗ mà về.
Đó chính là cách mà anh nhận ra họ là ai.
"Bởi vì có người ngoài kia vẫn còn nhắc đến tên các người." Anh nói.
Hoàng lão bá lẩm bẩm: "Ngoài kia? Ngoài kia là đâu?"
Trần Xuyên không đành lòng: "Thưa ông. Ngoài kia… chính là Trấn Bắc. Những người mà các vị thờ cúng đều vẫn còn sống. Từ bà bà, đồ tể Trương, chúng tôi đều đã gặp ngoài kia. Các vị… thực ra các vị đã…"
Cậu ấy bịn rịn không nỡ nói ra, sợ rằng bọn họ sẽ không chấp nhận được sự thật rằng mình đã chết. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng trong đám đông lại nghe thấy vài tiếng thút thít: "… Thật tốt quá."
"Họ vẫn còn sống ư."
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, đàn ông, lúc này tất cả đều rưng rưng nước mắt.
Ngày ngày đêm đêm sống trong thị trấn tối tăm này, so với việc oán hận kẻ thù, nỗi sợ hãi ác quỷ, nhớ nhung và tiếc nuối ngày càng sâu đậm hơn với người đã khuất. Tiếc rằng họ không thể cùng nhau già đi, xót xa rằng họ không thể cùng nhau chết đi. Tâm trạng nặng nề do mười năm thờ cúng chất chồng đều tan biến khi nghe thấy "họ vẫn còn sống".
Thậm chí họ còn quên mất bản thân rốt cuộc là gì khi biết tin những người ngoài kia còn sống.
Ánh mắt luôn kiên định nhìn về phía người khác làm sao có thể lưu luyến chính mình?
Nhưng Hoàng lão bá vẫn ngoan cố: "Khoan đã."
Ông ta và Từ bà bà đều là những người ngoan cố nhất trong cả hai thị trấn, không đến Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định.
"Bằng chứng đâu?"
"Thông báo có thể giả mạo, những thông tin này ngươi cũng có thể thu thập được, dựa vào đó bịa ra những lời nói dối để lừa bọn ta, làm được điều này không khó. Nhưng ta chỉ cần bằng chứng, thấy tận mắt mới tin."
"Ngươi nói họ vẫn còn sống, làm sao chứng minh?"
Trần Xuyên nghe mà sững sờ, chuyện này, chuyện này làm sao chứng minh được chứ!
Giang Nguyệt Lộc lại gật đầu nói: "Chuyện này rất đơn giản."
Đơn giản chỗ nào! Trần Xuyên sợ những người này phát hiện ra cậu ấy đang run rẩy, dù mồ hôi chảy đầm đìa nhưng vẫn cố gượng cười.
Ánh mắt lo sợ của anh vẫn dõi theo Giang Nguyệt Lộc. Này này, chúng ta hiện đang ở Trấn Nam đấy! Vừa rồi còn phải đi một đoạn đường dài mới đến được đây, làm sao có thể đi đến Trấn Bắc bắt một người ra đây chứng minh?
Cậu ấy điên cuồng ra hiệu cho Giang Nguyệt Lộc, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại càng bình tĩnh hơn.
"Không chỉ một người, tất cả mọi người tôi đều có thể đưa đến đây."
Trần Xuyên: "…" Ngất xỉu.
Không để ý đến Trần Xuyên đang ngất đi và Triệu Tiểu Huyên đang xoa huyệt nhân trung cho cậu ấy, Giang Nguyệt Lộc yêu cầu mọi người thắp nến trong từ đường, sau khi làm xong mọi việc, anh bước tới trước bàn thờ rồi đứng yên không động đậy.
Anh nói rất đơn giản, và đúng là rất đơn giản thật.
Trần Xuyên và những người khác đã quên mất một điều.
Họ vào đây bằng cách nào?
Một thị trấn của người sống, một thị trấn của người chết, được kết nối bởi từ đường nằm trong những cây cổ thụ. Vì họ đã đi từ từ đường Trấn Bắc sang Trấn Nam nên con đường trở về cũng phải mở ra từ đây.
Từ đường của Trấn Bắc chỉ cần tìm thấy cơ quan kích hoạt dưới ánh nến là có thể mở ra.
Nhưng Trấn Nam dường như khép kín hơn Trấn Bắc, vì vậy anh đoán rằng cách mở sẽ không đơn giản như trước.
Nhưng anh không chiến đấu một mình.
Túi vàng của Lãnh Tĩnh đã giúp anh ở Túy Tiên Lâu, bây giờ cũng thế.
Vị Vu sư đã để lại tất cả các pháp khí quý giá của mình cho Trần Xuyên sau khi rời khỏi từ đường, dường như đã tiên đoán trước cảnh tượng ngày hôm nay. Trong túi có một thanh kiếm sắc bén, được dán ba đoạn bùa phú đã vẽ sẵn, chuôi kiếm cũng được niêm phong, trên đó viết một dòng chữ nhỏ.
[Sử dụng để mở từ đường trong tình huống nguy cấp]
Giang Nguyệt Lộc nắm chặt thanh kiếm, dùng hết sức chém về phía trước.
Lá bùa bốc cháy khi thanh kiếm vung lên, ngọn lửa rực rỡ lập tức bao trùm toàn bộ thân kiếm, sóng nhiệt cuồn cuộn lan tỏa bốn phía, giống như một đại dương vô hình bị chẻ đôi, những con sóng cao vút gào thét lao về phía đám đông.
Nhưng bàn thờ vẫn không bị ảnh hưởng. Bức tường cao làm từ bài vị cũng không.
Lấy lưỡi kiếm làm trung tâm, màn đen nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ trước mắt, khi tất cả chìm vào bóng tối, từ xa xa bỗng hiện lên những đốm sáng trắng như sao.
"…"
"Đó là…"
Giang Nguyệt Lộc nói nhỏ: "Thông rồi."
Trước mặt chính là những bộ xương đang ngủ say trong bộ quần áo giấy, dựa trên một nghi lễ nào đó không rõ tên, bọn họ sẽ hóa thành bộ xương và ngủ say vào ban đêm. Đồng thời, ở nơi mà bọn họ không biết, những người mà bọn họ nhắc đến sẽ hóa thành thân cơ thể bằng xương thịt thay thế bọn họ sống về đêm.
Tương sinh tương khắc, qua lại lẫn nhau, chia sẻ thân xác, dai dẳng suốt mười năm qua.
Đến hôm nay, họ lại gặp nhau.