Lòng bàn tay của Thiếu gia Hạ lại bùng lên ngọn lửa xanh lục, có vẻ như cuộc tấn công đơn phương này sắp diễn ra.

Đột nhiên, từ xa xuất hiện một ngọn lửa bùng cháy, một quả pháo sáng với ánh sáng bùa chú bùng nổ trên không, "ầm" một tiếng chiếu sáng cả thị trấn chết chóc.

"..."

Giang Nguyệt Lộc nhận ra pháo hiệu này. Lúc mới vào thành, Lãnh Tĩnh đã từng cho họ xem qua. Nhưng nơi phát tín hiệu không phải từ hướng cổng thành mà có vẻ đã vào sâu bên trong Trấn Nam. Chẳng lẽ Lãnh Tĩnh đã dẫn Triệu Tiểu Huyên và những người khác vào thành?

"Từ đường!" Người phụ nữ hét lên: "Đó là từ đường của bọn ta!"

Trấn Nam cũng có từ đường sao?

Những người dân Trấn Nam đã chết này cứ nghĩ rằng là nhóm của họ gây ra, không nói lời nào đã lao tới. Thiếu gia Hạ giơ tay phẩy nhẹ, vài người lập tức ngã lăn ra. Hắn ta có vẻ không muốn phí lời với đám người này, nhẹ nhàng bay lên mái nhà, định rời đi nhưng lại bị một lực mạnh kéo lại.

Búp bê giấy ngồi trên vai hắn ta, chỉ ngón tay chỉ về phía Giang Nguyệt Lộc.

Nó muốn mang anh đi cùng.

Thiếu gia Hạ cười khẩy: "Ngươi thật sự thích anh ta nhỉ." Nói xong liền giơ tay kéo Giang Nguyệt Lộc lên lưng, lao về phía ngọn pháo sáng.

Không ai hỏi ý kiến Giang Nguyệt Lộc, anh bất ngờ bị ai đó ôm chặt eo và nhấc lên cao. Thiếu gia Hạ có sức mạnh đáng kinh ngạc, dù mang theo một người đàn ông trưởng thành nhưng không hề giảm tốc độ, chỉ trong chớp mắt đã có thể nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, tiến lại gần dưới ánh trăng với tốc độ kinh hoàng.

Dù có ý kiến, Giang Nguyệt Lộc cũng không thể nói ra lúc này.

Vừa rồi trong đầu anh lại vang lên giọng nói của hệ thống, cô ta lạnh lùng thông báo rằng vòng trả lời câu hỏi thứ ba đã bắt đầu.

Anh lướt qua thông tin câu hỏi xuất hiện trên thẻ thí sinh.

Lần này không phải là câu hỏi trắc nghiệm, mà là câu hỏi tự luận. Lãnh Tĩnh nói rằng độ khó của ba lần trả lời sẽ tăng dần, lần đầu không ai thương vong, lần thứ hai đã có hai người chết, liệu lần thứ ba có phải là một cuộc đại khai sát giới? Không phải không có khả năng này, dù sao thì bây giờ hệ thống cũng rất muốn họ chết.

Câu hỏi tự luận 1: Nghi lễ Đêm Trung Nguyên đã tồn tại nhiều năm ở địa phương, có hiệu quả trong việc trấn áp ác quỷ và khích lệ lòng dân. Hãy phân tích sự cần thiết của nghi lễ Đêm Trung Nguyên tại Trấn Uất Đấu.

Trên thẻ chỉ có duy nhất một câu hỏi này.

Nghi lễ...

Lâm Uyển và đồ tể Trương mãi đến vừa rồi mới xác nhận được tình trạng của nhau, suốt mười năm qua không có ai từ Trấn Nam đến thăm Trấn Bắc, cũng không có ai từ Trấn Bắc sang đây, hai thị trấn bị cô lập hoàn toàn.

Đồng thời, người dân Trấn Bắc vẫn tuân theo một bộ quy trình về nghi lễ Đêm Trung Nguyên do Tần Tuyết sắp đặt, nửa năm tránh ác quỷ ẩn nấp trong thành, chỉ sau khi nghi lễ trấn áp xong mới quay lại ngoại thành.

Biết rằng Tần Tuyết là một kẻ khốn kiếp, nhưng liệu nghi lễ này có thực sự hiệu quả?

Trước tiên, hãy xem lý do thực hiện nghi lễ mà Chu đại nhân đã đưa ra, lý do là để trấn áp ác quỷ còn sót lại bên ngoài. Ác quỷ là có thật, họ cũng đã từng gặp chúng, chính là những người giấy phát ra tiếng "xào xạc" do Chu phu nhân điều khiển. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Vì quỷ có tồn tại nên phải thực hiện nghi lễ trấn áp, đúng, nói vậy cũng không sai.

Nhưng nếu không thực hiện nghi lễ trấn áp... liệu mọi người có bình an vô sự?

Những con quỷ đó vốn dĩ đã được con người điều khiển, nếu có người ra lệnh cho chúng: nửa năm này các ngươi phải giết người để hoàn thành chỉ tiêu, nửa năm sau các ngươi đều phải nghỉ ngơi không được động đậy. Như vậy chẳng phải cũng có thể tạo ra hiệu ứng "chúng ta bị hại, nên chúng ta phải làm điều gì đó để răn đe họ" sao?

Tóm lại là phải thực hiện nghi lễ này. Nghi lễ rất quan trọng. Vậy nó quan trọng ở đâu?

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại đêm ở từ đường.

Nghi lễ bắt đầu vào Đêm Trung Nguyên mỗi năm, do Chu đại nhân chủ trì và bắt buộc phải có một Vu sư tọa trấn, vì vậy mỗi năm ông ta đều tìm kiếm một Vu sư phù hợp.

Lâm Thần Âm khi đó mở đàn làm pháp không có gì đặc biệt, phản ứng của Chu đại nhân càng giống như diễn một vở kịch, chỉ là làm theo quy trình. Phần thực sự quan trọng nằm ở phía sau, phía sau có gì?

Người giấy bị xích .

Một nhóm người giấy bị xích, được cho là bọn cướp đã phạm tội năm đó biến thành, chúng bị giam giữ trong Trấn Nam. Nhưng sau khi Giang Nguyệt Lộc vào thành, ngoài Lâm Uyển ra thì không thấy ai khác...

Đột nhiên anh có một ý nghĩ điên rồ.

Liệu Lâm Uyển có phải là người giấy bị xích?

Nhưng con người có thể biến thành người giấy nhỏ như vậy sao...?

Ngay lập tức, một giọng nói trong đầu bác bỏ suy nghĩ của anh: Tại sao không thể? Lâm Uyển đã chết, cô ấy không phải người.

Lâm Uyển và đồ tể Trương đều đã chết vào lúc anh rạch lớp giấy ra, hiện tại chưa có bất kỳ động tĩnh nào khác, những người dân Trấn Nam vừa gặp vẫn sống nhăn răng, chứng tỏ mấu chốt nằm ở lớp giấy đó. Nếu không động đến nó, quy luật đã kéo dài suốt mười năm qua vẫn sẽ tiếp tục.

Giấy phong ấn một người sống, giấy cũng phong ấn một người chết, họ đã không gặp nhau suốt mười năm qua, cơ hội duy nhất gặp mặt là... ( truyện trên app tyt )

Chính là nghi lễ đó.

Nhưng người sắp đặt tất cả chuyện này chắc chắn không đơn giản chỉ là muốn họ gặp mặt, ác quỷ Tần Tuyết dường như cũng không có hứng thú với tiền tài... Trong nghi lễ đó, từ những tiếng roi quất xuống liên tục cùng những lời chửi rủa, hắn ta chỉ cảm nhận được một sự căm thù dâng trào có thể nhấn chìm một người...

Hận thù?

Lãnh Tĩnh từng đề cập đến Thanh Quỷ, hận trời hận đất hận bố mẹ, không có oán hận thì không thành quỷ.

Chẳng lẽ con quỷ đó muốn tích tụ những oán hận để có thể phá hủy cả một thị trấn?

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ rõ ràng câu trả lời của mình rồi nộp lên.

Sau khi nộp không có bất kỳ hình phạt nào, anh chuyển sự chú ý sang tình hình hiện tại.

Pháo tín hiệu đã tắt, nhưng họ có thể ngửi thấy mùi khói, có vẻ như đã sắp đến nơi.

Ngồi trên "chuyến bay miễn phí", cuối cùng Giang Nguyệt Lộc cũng có cơ hội hỏi thăm tình hình "chuyến bay" của mình: "Xin lỗi, vừa rồi tôi phải làm bài thi."

Thấy đối phương không đáp lại, anh suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: "Cảm ơn đã đưa tôi đến đây."

Thiếu gia Hạ nhìn thẳng về phía trước, không thèm để ý đến anh.

Anh chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cơ mặt của hắn ta không mấy thoải mái.

Còn búp bê giấy thì ngược lại, nó vui vẻ cọ vào tóc của Giang Nguyệt Lộc, anh cũng mỉm cười nói cảm ơn nó.

Chỉ cảm ơn bằng lời thôi chưa đủ, thấy nó còn đang xoa xoa tay chờ đợi, Giang Nguyệt Lộc lấy ra một tờ bùa: "Chỉ còn lại cái này thôi."

Búp bê giấy "phập" một cái nuốt vào, nó còn liếm môi như chưa đủ thỏa mãn.

Thiếu gia Hạ liếc nhìn sang: "Anh vừa cho nó ăn cái gì vậy?"

Hắn ta khó khăn lắm mới nhặt được một "món hàng" thú vị nên không muốn nó chết vì ăn những thứ linh tinh.

Giang Nguyệt Lộc nói: "Bùa. Hình như nó rất thích."

"Bùa à?"

Giang Nguyệt Lộc khó hiểu: "Tôi cũng thấy lạ. Bùa không phải để trừ tà sao?"

Thiếu gia Hạ suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía trước: "Đừng cho nó ăn những thứ này nữa."

Giang Nguyệt Lộc miệng nói biết rồi nhưng lại dùng ánh mắt ám chỉ với búp bê giấy rằng "sẽ cho tất cả những thứ em muốn".

Búp bê giấy tức giận, nó lầm bầm mắng Thiếu gia Hạ một hồi rồi lại quyến luyến dựa vào Giang Nguyệt Lộc.

"Đến nơi rồi."

Thiếu gia Hạ nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây, nhưng lại thả tay sớm khiến Giang Nguyệt Lộc lăn xuống rừng cây. Hắn ta giữ chặt búp bê giấy đang la hét không ngừng, cười nói: "Anh ta đã vui vẻ suốt đoạn đường đến đây, cũng nên nếm chút khổ sở."

"Ơ?" Trong rừng vang lên giọng nói của Giang Nguyệt Lộc.

Anh phủi đi những chiếc lá trên người, vén những cành khô trước mặt, trước mắt chính là từ đường của Trấn Nam. Anh thầm nghĩ, vị Thiếu gia Hạ này tuy rằng tính tình không tốt nhưng thực ra lại rất chu đáo, nơi anh cần đến cuối cùng cũng đã đến.

Anh quay đầu lại cười với Thiếu gia Hạ: "Cảm ơn. Anh thật sự rất chu đáo."

"…"

Bỏ lại Thiếu gia Hạ im lặng phía sau, Giang Nguyệt Lộc vừa đi về phía từ đường vừa quan sát xung quanh, địa hình ở đây rất giống với Trấn Bắc, bên ngoài cửa cũng có những cây cổ thụ cao ngất.

Từ đường lại càng giống với Trấn Bắc.

Anh không thấy Lãnh Tĩnh và những người khác bên ngoài, nhưng trên mặt đất có tàn tích của pháo hiệu. Không dừng lại lâu, anh đi thẳng vào từ đường.

Bố trí bên trong từ đường cũng giống với Trấn Bắc, có một bức tường cao đầy những bài vị. Tuy nhiên, từ kiến trúc của Trấn Nam đến cây cối nơi này đều mang một cảm giác mục nát khó tả, trên bàn thờ dù có đặt nến và những vật dụng khác nhưng cũng đều rỉ sét, giống như đã rất nhiều năm không ai sử dụng.

Từ sâu trong tòa nhà chết chóc và đổ nát này đột nhiên vang lên những tiếng thút thít.

"Triệu Tiểu Huyên? Trần Xuyên!"

Hai người đang ngồi trong góc, tóc tai bù xù, mặt mũi dơ bẩn, khi nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc mới có chút thần sắc, nhưng rất nhanh lại u ám trở lại. Giang Nguyệt Lộc lần đầu tiên thấy hai con người năng động vui vẻ này mang vẻ mặt đau buồn như vậy.

Khi anh bước tới gần mới phát hiện có một người đang nằm dưới đất. Khương Tâm Tuệ nhắm mắt như đang ngủ.

"Tâm Tuệ chết rồi…" Triệu Tiểu Huyên thút thít.

Trước mắt cô ta không ngừng hiện lên những hình ảnh sau khi vào thành.

Mặc dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nhưng cô ta và Khương Tâm Tuệ đã trở nên thân thiết, họ là hai cô gái duy nhất trong nhóm, luôn trò chuyện và động viên lẫn nhau.

Nếu không gặp nhau ở đây, chắc hẳn cô ta và Khương Tâm Tuệ sẽ trở thành những người bạn rất tốt, cùng đi dạo phố uống trà sữa, trao đổi về những chàng trai yêu thích, mỗi ngày hỏi hôm nay ăn gì.

Triệu Tiểu Huyên thút thít không ra tiếng.

Giang Nguyệt Lộc cúi xuống, ánh mắt lướt qua thi thể lạnh lẽo của cô gái rồi ngay lập tức thu lại.

Anh nhớ cô gái này.

Rất thông minh, cũng rất điềm tĩnh. Quan trọng nhất là ngay cả khi bước vào một nơi tối tăm như vậy nhưng cô ấy vẫn giữ lòng thiện lương, điều này không ai trong số Vu Hùng và những người khác có được.

Anh không nhận ra rằng giọng mình trở nên lạnh lùng: "Cô ấy chết như thế nào?"

Triệu Tiểu Huyên nghẹn ngào không nói nên lời, Giang Nguyệt Lộc nhìn sang Trần Xuyên: "Cậu nói đi."

"Anh đi khỏi không lâu... chúng tôi ở lại nghỉ ngơi tại chỗ, không bao lâu sau thì Lâm Thần Âm lại quay lại, anh ta nói anh ta biết cách để vượt qua kỳ thi, vòng trả lời câu hỏi thứ ba sắp bắt đầu, bảo chúng tôi theo anh ta vào thành."

Trần Xuyên giơ tay nói: "Nhưng chúng tôi không ai đi cả!"

"Trước đó anh ta đã phán đoán sai, chúng tôi đều biết, không dám theo anh ta vào. Huống hồ lúc đó anh ta trông..." Trần Xuyên nhíu mày: "Anh ta trông điên loạn hơn cả trước đây, giống như bị cái gì đó khống chế vậy."

"Thấy chúng tôi không nghe theo, Lâm Thần Âm đứng ngây ra một lúc rồi nổi điên lên, nắm lấy Khương Tâm Tuệ chạy vào trong thành, chúng tôi thấy vậy mới theo vào."

""Chạy theo anh ta đến đây, Lãnh Tĩnh nói không thể không báo cho anh nên đã bắn pháo hiệu, rồi vòng trả lời câu hỏi thứ ba bắt đầu."

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ, thời gian có vẻ trùng khớp.

Và dường như anh cũng biết nguyên nhân cái chết của Khương Tâm Tuệ.

"Bởi vì cô ấy trả lời sai câu hỏi! Cô ấy đi theo Lâm Thần Âm, cô ấy không biết câu trả lời đúng, cô ấy cũng không có đá gian lận, chúng tôi không thể nói cho cô ấy!"

"Là hệ thống đã giết cô ấy, là Lâm Thần Âm đã giết cô ấy!"

Triệu Tiểu Huyên gần như sụp đổ: "Còn hai câu hỏi nữa, họ sẽ đến giết chúng ta! Không ai trong chúng ta có thể thoát được!"

"Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà…"

Giang Nguyệt Lộc để Trần Xuyên đỡ Triệu Tiểu Huyên vào góc nghỉ ngơi, dù ngồi dựa vào tường nhưng ánh mắt cô gái vẫn nhìn về phía người bạn nằm trên đất, nước mắt bất giác tuôn rơi.

Triệu Tiểu Huyên thầm nghĩ, tôi có thể hiểu cảm giác của cô, Tâm Tuệ.

Lúc Viên Hưởng chết, chắc cô cũng cảm thấy tội lỗi như tôi bây giờ phải không?

Chỉ là không ngờ rằng, sự thấu hiểu ấy lại phải trả bằng mạng sống của cô.

Nhìn bạn gái thẫn thờ, thần trí Trần Xuyên bị kéo lại.

"Lãnh Tĩnh đâu?"

"Anh ấy đuổi theo Lâm Thần Âm rồi."

Cậu ấy nghĩ một lúc rồi gọi Giang Nguyệt Lộc: "Anh Lộc."

"Nếu tôi cũng chết, có thể nhờ anh đưa Tiểu Huyên ra ngoài không? Tôi không có gì để đền đáp anh, trông anh có vẻ chẳng thiếu thứ gì…"

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời cậu ấy: "Đừng nói những lời xui xẻo như vậy."

"Được rồi." Trần Xuyên uể oải nói: "Vậy lát nữa phải làm gì?"

Nói xong câu này, cậu ấy cũng tự cảm thấy xấu hổ, đây là câu hỏi mà cậu ấy đã hỏi nhiều nhất trong suốt chặng đường. Trong thế giới cũ, cậu ấy dựa vào sự chăm chỉ để có chỗ đứng trong thành phố lớn, nhưng đến thế giới này, cậu ấy vẫn không thể bằng những người tài giỏi.

Đang ngẩn người thì có ai đó vỗ vai Trần Xuyên.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt hiền hòa của Giang Nguyệt Lộc: "Trước đây cậu làm gì?"

"Hả?" Cậu ấy ngơ ngác, không hiểu Giang Nguyệt Lộc hỏi câu này có ý gì.

"Trước đây công việc của cậu là gì?"

"À, tôi làm nhân sự."

Trần Xuyên ngại ngùng nói: "Chỉ là tuyển người, giao tiếp với người, chẳng có gì đặc biệt cả."

"Cậu sai rồi. Nhân sự rất hữu ích." Giang Nguyệt Lộc nhìn ra ngoài: "Lát nữa sẽ có vài người Trấn Nam đến đây, tôi cần cậu giao tiếp với họ, hỏi họ chút chuyện."

"Giao tiếp… với người dân Trấn Nam…"

Trần Xuyên lẩm bẩm: "Tôi cũng không biết phải nói gì nữa."

"Nói về tất cả những gì chúng ta đã thấy khi vào thành, về Trấn Bắc, không phải những chuyện này cậu cũng đã trải qua sao?"

"Dùng tài ăn nói của cậu, bằng những cách diễn đạt dễ hiểu nhất, dễ chấp nhận nhất để giao tiếp với họ. Trước đây cậu đã làm những việc như vậy nên chắc chắn có thể làm được. Hơn nữa, có thể tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà ở thành phố lớn, điều đó chứng tỏ cậu là người có năng lực."

Trần Xuyên ngẩn người nhìn Giang Nguyệt Lộc, bản thân cũng dần bị thuyết phục.

"Có những việc chỉ có cậu mới có thể làm." Giang Nguyệt Lộc nói.

Không biết vì sao, cậu ấy vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Trong lồng ngực như có một dòng nước xiết trào dâng, khiến lời nói của cậu ấy như bị xô ngã vài lần mới thốt ra được: "Được, anh Lộc, tôi sẽ làm tốt việc này!"

Chẳng phải chỉ là vài người Trấn Nam thôi sao!

Giang Nguyệt Lộc vỗ nhẹ lên vai Trần Xuyên.

Bên ngoài ồn ào từ lúc nãy, những người dân Trấn Nam cuối cùng cũng đã tới. Trần Xuyên như vừa tham gia một cuộc đua 100 mét, tinh thần phấn chấn, đứng ở cửa như một nhà vô địch đấu kiếm, hoàn toàn không nhận ra nếu chỉ là vài người như Giang Nguyệt Lộc nói, thì tại sao bên ngoài lại có thể náo nhiệt đến vậy.

-Dù có bao nhiêu người xông vào, mình cũng không để họ làm phiền anh Lộc!

Tiếng hò hét trong lòng vừa dứt, cửa đã bị đẩy ra.

Lần này người bước vào là một ông lão có ánh mắt sắc lạnh, khí thế của ông ta lập tức đánh bại nhà vô địch đấu kiếm, biến cậu ấy thành một người học trò non nớt.

Trần Xuyên hắng giọng, "Chào ông, tôi muốn bàn bạc với ông một việc."

Ông ta giơ tay lên cao: "Tiểu tử, ngươi phải nói chuyện với tất cả mọi người ở Trấn Nam này!"

Trần Xuyên: "Sao? Tất cả mọi người?"

Nói xong, cả trăm người lũ lượt tràn vào từ đường, Trần Xuyên ngây người nhìn đám đông, thầm nghĩ làm nhân sự có cần phải giao tiếp với nhiều người cùng lúc như vậy không?

Có vẻ… có vẻ không giống như lời anh Lộc nói lắm!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play