Thiếu gia Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Uyển với vẻ không vui, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, ngọn lửa dưới đất tan biến như pháo hoa. Nhưng chỉ cần một tia lửa nhỏ bắn vào mặt cô ấy, máu thịt lập tức lõm xuống rồi biến thành màu đen, từ trạng thái bất tỉnh chuyển sang co giật liên tục.

"..."

Mặc dù đồ tể Trương không ngất xỉu nhưng có vẻ như gã cũng đã mù, nửa quỳ trên mặt đất giống như một tượng đá nặng nề.

Thiếu gia Hạ hoàn toàn phớt lờ hai con người khốn khổ đó, hắn ta ngồi xuống ghế đá rồi ngước mắt nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Nói xem nào."

Hắn ta ngồi, Giang Nguyệt Lộc đứng, tạo cảm giác như cấp dưới đang báo cáo tình hình với cấp trên. Thiếu gia Hạ ngồi trầm ngâm không hề tỏ ra khó chịu, như thể cảnh tượng này đã diễn ra trước mắt hắn ta vô số lần. Thật ra, bên cạnh hắn ta rất ít khi xuất hiện những người có thể đối thoại ngang hàng, góc nhìn từ trên xuống này là tầm nhìn mà hắn ta quen thuộc nhất.

"Thật ra rất đơn giản." Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn hai người nằm bất tỉnh dưới đất: "Nếu họ đã không còn tình cảm thì tôi sẽ khiến cho họ nhớ lại những đoạn tình cảm đó."

"Ý tưởng viển vông."

Trước lời chế giễu của Thiếu gia Hạ, Giang Nguyệt Lộc chỉ mỉm cười.

"Tôi không hiểu về ma quỷ, cũng không hiểu về thế giới Vu thuật, chỉ có thể dựa trên kinh nghiệm của mình để đưa ra ý kiến."

"Trí nhớ suy giảm, hành vi rối loạn, những người như vậy ở chỗ chúng tôi cũng có. Một số người già mắc bệnh Alzheimer sẽ dần dần mất đi những ký ức trước đây, không nhớ người thân, không nhớ con cháu, đó cũng giống như mất hết cảm xúc."

"Trước đây tôi có quen một ông lão trong viện dưỡng lão, ông ấy không nhận ra cô y tá đến thăm mình hàng ngày, cũng không nhận ra tôi. Tôi thích đến thăm ông ấy vì ông ấy có rất nhiều sách, mặc dù khi đó ông ấy đã không còn đọc được... À xin lỗi, tôi lạc đề rồi."

Anh nhìn sang Thiếu gia Hạ, nhưng lại thấy cậu thiếu niên tính tình kỳ quặc này đang lắng nghe rất chăm chú, dáng vẻ của hắn ta khiến anh hơi ngạc nhiên.

"Ừm... Cô y tá từng nói với tôi rằng cần phải để ông ấy viết chữ, đọc sách để rèn luyện não bộ, qua đó mới có thể đánh thức ký ức của ông ấy."

Thiếu gia Hạ nhàn nhạt: "Vậy anh định ngồi đây đọc thơ cho bọn họ nghe à?"

Giang Nguyệt Lộc không nhịn được mà bật cười khi tưởng tượng ra cảnh anh ngồi dưới đất đọc thơ cho một bộ xương và một cô gái bất tỉnh. Thiếu gia Hạ mím chặt môi, giận dữ pha lẫn một chút lúng túng. Hắn ta ngơ ngác vì không nói ra câu đó để chọc cười người khác.

"Không cần đọc thơ."

"Ông lão mà tôi đã nhắc đến khi xưa rất thích xem phim truyền hình vào cuối đời, khi xem một số cảnh phim, ông ấy sẽ ngẩn ngơ, sau này tôi mới biết rằng những hình ảnh đó khiến ông ấy nhớ đến người vợ quá cố của mình."

"Sử dụng những hình ảnh tương tự để đánh thức ký ức của họ, đó là cách của tôi. Trương Hổ rất yêu thương vợ mình, dù đã hóa thành bộ xương vẫn không ngừng nghĩ đến cô ấy, Lâm Uyển cũng vậy, cô ấy rất yêu chồng mình." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Chúng ta có thể sử dụng những ký ức sâu đậm của họ để đánh thức thần trí. Tôi biết một số chuyện của họ, chẳng hạn như lần gặp gỡ đầu tiên, hoặc ngày Trương Hổ cầu hôn... bất kỳ cái nào cũng được. Với chúng ta, chỉ cần một khoảnh khắc họ tỉnh táo là đủ."

"Vậy anh muốn diễn một vở kịch ở đây à?"

Thiếu gia Hạ lười biếng nói: "Nhưng lúc này không có người cũng chẳng có quỷ, e rằng anh sẽ phải diễn một mình."

"Vở kịch này cần hai người, Trương Hổ và Lâm Uyển, thiếu ai cũng không được."

Thiếu gia Hạ ngáp dài, khóe mắt đỏ ngầu ươn ướt: "Được thôi... vậy anh đi tìm người đi. Những người bạn của anh đang đợi bên ngoài không phải sao? Chỉ sợ khi họ đến thì hai người kia đã chết rồi."

Giọng điệu của Thiếu gia Hạ như muốn trêu chọc Giang Nguyệt Lộc, nhưng anh không quan tâm, chỉ mỉm cười nhìn hắn ta: "Sao phải phiền phức như vậy? Người cần tìm xa tận chân trời gần ngay trước mắt."

Thấy Giang Nguyệt Lộc nhìn mình chằm chằm, Thiếu gia Hạ cúi đầu nhìn xuống rồi nhấc con búp bê giấy đang ngồi trên vai lên: "Xem như anh may mắn. Con bé này tính tình rất tệ nhưng lại có hứng thú với anh..."

"Không phải nó."

"Người tôi tìm là một người khác."

Sau một khoảng lặng kỳ lạ, Thiếu gia Hạ nói: "Anh không định nói là tôi đấy chứ?"

"Không phải anh thì còn ai vào đây?"

Thiếu gia Hạ lập tức cứng họng. Trong một khoảnh khắc, hắn ta không biết phải nói gì. 

"Tôi? Tôi không làm được."

"Tại sao không?" Giang Nguyệt Lộc nói: "Chỉ cần nói vài câu thôi mà."

"Không được là không được. Anh lắm lời quá!"

"Ồ, tôi hiểu rồi. Có lẽ anh không biết diễn xuất cho lắm?" Giang Nguyệt Lộc tỏ vẻ như vừa hiểu ra, giọng điệu cũng đầy tiếc nuối: "Xin lỗi anh, lẽ ra tôi nên tìm Lãnh Tĩnh, anh ấy chắc chắn sẽ làm tốt hơn."

Thiếu gia Hạ vừa quay mặt đi ngay lập tức quay lại, nhìn Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt tức giận, vung tay nói: "Được rồi! Đừng khiêu khích tôi, tôi không mắc lừa đâu."

"Đi thôi!" Hắn ta đã đứng dậy.

Đúng là mắc lừa rồi còn gì? Giang Nguyệt Lộc nghĩ thầm.

Búp bê giấy ngồi trên bàn đá, khuôn mặt trắng bệch của nó không giấu được sự thích thú, say sưa theo dõi vở kịch ngày càng hấp dẫn. Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng kể lại quá trình gặp gỡ của Lâm Uyển và Trương Hổ, Thiếu gia Hạ nghe một cách thụ động, thỉnh thoảng chỉ đáp lại bằng những tiếng "à", "ừ".

Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Mưa thì không thể làm được, nhưng cái ô thì có thể nghĩ cách."

Nghe vậy, búp bê giấy bất chợt nảy ra một ý tưởng, nó lập tức bay đi rồi quay lại với một đống lá sen từ ao sen gần đó, hớn hở kéo đến đặt vào tay Giang Nguyệt Lộc.

"Dùng cái này làm ô à?" Giang Nguyệt Lộc vỗ tay tán thưởng: "Em thông minh thật đấy."

Búp bê giấy choáng váng trước lời khen ngọt ngào của Giang Nguyệt Lộc, nó lao đi giống như một con quay, lập tức nhổ thêm một bó hoa mang về cho Giang Nguyệt Lộc.

"Cảm ơn em. Như vậy không chỉ có thể tái hiện cảnh mưa lần đầu hai người họ gặp nhau mà còn giải quyết được cả cảnh tặng hoa khi cầu hôn."

Thiếu gia Hạ khó chịu đập búp bê giấy đang vui vẻ bay xung quanh: "Nhanh lên, bọn họ sắp chết đến nơi rồi!"

"Vậy bắt đầu thôi." Nói rồi Giang Nguyệt Lộc đứng sang một bên. 

Thấy anh vẫn cầm chiếc ô lá sen mà không đưa cho mình, Thiếu gia Hạ bỗng nhận ra điều gì đó: "Không phải anh định bảo tôi đóng vai… vợ đấy chứ?"

Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng sửa lại: "Là vợ của Trương Hổ."

"Tôi đã tiếp xúc với Trương Hổ nhiều lần, chắc chắn hắn không còn xa lạ gì với tôi nữa, lát nữa toàn bộ sự chú ý của hắn sẽ dồn vào Lâm Uyển nên không thể không đề phòng."

Lời giải thích hoàn toàn hợp lý, nhưng sự kiên nhẫn của Thiếu gia Hạ không cho phép.

Hắn ta cảm thấy mình không nên đồng ý một việc ngớ ngẩn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nén cơn giận xuống, mặt mày nhăn nhó khó chịu: "... Nhanh lên, bắt đầu đi."

Đồ tể Trương và Lâm Uyển đã được đỡ dậy, tựa lưng vào hàng rào ngồi ở hàng ghế khán giả đặc biệt, nhưng giờ đây một người là bộ xương, người kia thì nhắm nghiền mắt, sự sống đang dần rời bỏ họ, họ hoàn toàn không hay biết về những gì đang diễn ra xung quanh.

Giang Nguyệt Lộc thừa nhận bản thân đang đánh cược.

Tình cảm của Trương Hổ đối với vợ mình cảm động đến trời đất, nhưng vừa rồi khi Lâm Uyển bị ngọn lửa thiêu đốt, bộ xương ấy giống như mù điếc, không hề có bất kỳ phản ứng gì. 

Thật đáng thương.

Người mà gã ngày đêm mong nhớ suốt mười năm qua lại chỉ cách một bức tường từ đường sang Trấn Nam. Suốt mười năm gã chỉ mong được gặp lại cô ấy một lần, nhưng khi ngày đó đến, gã đã biến thành một bộ xương vô hồn, không thể lao đến bên vợ mình như trước đây

Chiếc ô xanh mướt mở ra trên đầu, dường như cơn mưa đang rơi.

Mọi thứ như quay trở lại mùa mưa u ám năm đó, khi gã nhìn thấy một sắc đỏ rực rỡ bên cầu.

Màu đỏ chói lọi xuất hiện trong một nơi chết chóc khiến gã nhìn không chớp mắt, nhìn mãi... cho đến khi màu đỏ ấy in sâu vào tâm trí gã.

Đỏ hay xanh đều là những màu sắc cực kỳ thu hút, nhìn một lần là nhớ mãi, phải mất nhiều năm để tẩy xóa.

"Mưa to quá. Cô nương..." Gã lắp bắp: "Cô cầm ô của ta đi, như vậy sẽ không bị ướt."

"Ngươi tặng ta sao?"

Giang Nguyệt Lộc ngây người hồi lâu, suýt nữa lạc khỏi vai diễn.

Không trách anh được, ai mà ngờ lại được nghe giọng nói dịu dàng như vậy từ một kẻ như Thiếu gia Hạ. Anh khẽ "ừm" một tiếng rồi đưa chiếc ô lá sen ra, khi trao tay, anh chạm vào những ngón tay lạnh lẽo của đối phương.

"Vậy ta sẽ nhận."

Búp bê giấy ngồi trên hàng rào nhìn họ trao đổi qua lại, đầu lắc lư như cái trống bỏi.

"Ô..." Lâm Uyển nhắm mắt, thở hổn hển: "Trương Hổ..."

Xem ra đã có tác dụng!

Giang Nguyệt Lộc vội nháy mắt ra hiệu: "Ta thấy bông hoa này đẹp quá nên mua, không biết có hợp với nàng không... Uyển Nhi, để ta giúp nàng cài lên được không?"

Giọng Thiếu gia Hạ đều đều như đang đọc báo: "À, ta thấy rất đẹp, hãy cài lên giúp ta, Trương Hổ!"

Diễn xuất quá kém... Giang Nguyệt Lộc nhắm mắt lại, nhưng anh ngửi thấy một mùi hương.

Mở mắt ra, Thiếu gia Hạ đã đứng bên cạnh, giúp anh diễn cảnh "cài trâm hoa".

Giữa họ có sự chênh lệch chiều cao, anh phải nâng tay lên mới có thể cài được. Bông hoa được búp bê giấy nhặt được từ đầm lầy của người chết tỏa ra khí u tối của cõi âm, nhưng dường như lại hợp với khí chất của vị thiếu gia này một cách lạ thường. Nghĩ vậy, Giang Nguyệt Lộc nâng tay lên, đột nhiên nghe thấy đồ tể Trương lên tiếng.

"Nàng... thích hoa... không?"

Gã đã tỉnh!

Bộ xương "răng rắc" kêu lên từng tiếng rồi cứ thế bật dậy. Tình cảm mãnh liệt đã kéo gã trở lại từ biển chết, một giọng nói liên tục gọi gã, bảo với gã rằng người gã yêu đang ở ngay bên cạnh.

Lâm Uyển cũng từ từ tỉnh lại, mở mắt ra thấy một bộ xương đứng trước mặt nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.

Cô ấy ngẩn ngơ một lúc rồi dùng giọng nói rất quen thuộc hỏi: "Là Hổ lang đó sao?"

Hốc mắt của bộ xương đột nhiên tuôn ra dòng máu, gã gật đầu liên tục.

"Ta đã rất nhớ chàng... ngày nhớ, đêm cũng nhớ... Không ngờ lại có thể gặp lại chàng một lần nữa..." Cô ấy thở dài nói: "Ông trời rốt cuộc cũng không bạc đãi ta."

Lâm Uyển quay sang nhìn Giang Nguyệt Lộc, ánh mắt đầy sự áy náy: "Xin lỗi, lúc nãy tôi đã khiến ngài bị thương."

"Là ngài đã dẫn Hổ lang đến đây sao? Vừa rồi tôi đã thấy trong ký ức của chàng ấy."

Thấy ký ức của gã?

Giang Nguyệt Lộc nhớ lại việc mình dùng dao rạch lớp da giấy, trong lòng bỗng có chút áy náy: "... Nếu tôi không can thiệp, có lẽ hắn đã sống lâu hơn."

Lâm Uyển lắc đầu: "Tôi đã hiểu mọi chuyện. Mạng sống của tôi đã sớm kết thúc, chính nhờ chấp niệm của Hổ lang mà tôi có thể ẩn náu trong thị trấn ma quái này, sống thêm mười năm đã là phước lành của tôi. Huống chi nhìn Hổ lang bây giờ..." Cô ấy lo lắng nhìn bộ xương, nước mắt trào ra: "Nếu không vì tôi, có lẽ chàng ấy đã có một cuộc sống tốt hơn."

"Người lạ."

"Tôi đã nhớ lại tất cả rồi. Những năm qua, tôi và phu nhân đã làm rất nhiều việc sai trái." ( truyện trên app tyt )

Lâm Uyển thở dài u uất, ngẩng đầu lên trong ánh sáng lấp lánh: "Hôm nay tôi và Hổ lang sẽ được giải thoát, nhưng những người bạn của tôi vẫn đang bị che mắt, ngài nhất định... phải chấm dứt tất cả mọi chuyện."

"Bi kịch này lẽ ra đã nên kết thúc từ mười năm trước."

Giang Nguyệt Lộc vội vàng hỏi: "Kẻ đã lừa dối các người chính là Chu phu nhân và Chu đại nhân sao?"

"Ngài thông minh lắm, nhưng... còn có một con ác quỷ khác mà ngài không thể tưởng tượng nổi, hắn đã phản bội và trốn khỏi Địa Ngục Quỷ Đô nhiều năm, nơi đây chính là căn cứ của hắn. Hắn rất mạnh, ngài phải cẩn thận..."

Hai người họ ôm chặt nhau như sắp hòa làm một, giọng nói cũng càng lúc càng yếu.

"Con ác quỷ mà cô nói có phải là Tần Tuyết?"

"Đúng là hắn, nhưng mà..." Lâm Uyển thều thào, giọng cầu khẩn: "Chu phu nhân là một người đáng thương, xin đừng trách bà ấy..."

Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến, bộ xương quay đầu lại, không nói lời nào nhưng giống như đang cảm ơn. Hai người ôm nhau hóa thành hai bộ xương khô, không còn âm thanh nào phát ra, Giang Nguyệt Lộc nhìn rất lâu mới thu hồi ánh mắt.

"Sao anh biết con ác quỷ đó là Tần Tuyết?"

Thiếu gia Hạ không hề động lòng trước cái chết của hai người, hắn ta tò mò hỏi Giang Nguyệt Lộc điều mà hắn ta quan tâm.

"Người mà anh đang tìm, chính là Tần Tuyết phải không?"

Giang Nguyệt Lộc cũng hỏi lại.

Hai câu hỏi va vào nhau trong không gian, rồi "bùm" một tiếng, cả hai đều lùi lại. Họ đang thăm dò ranh giới an toàn, cũng đang tìm kiếm giới hạn không thể chạm tới. Đáng tiếc là bây giờ họ không ngang hàng, bất kể là khả năng sinh tồn trong thế giới ma quỷ hay về kiến thức Vu thuật, Thiếu gia Hạ đều vượt trội hơn anh.

Vì vậy, người nắm giữ cánh đồng phải nhượng bộ người chỉ cầm cọng rơm cứu mạng.

Thiếu gia Hạ không ngại chuyện người khác biết đáp án, hắn ta thoải mái thừa nhận: "Đúng. Sao anh đoán ra được?"

Giang Nguyệt Lộc cũng không giấu giếm quân bài của mình: "Trước đó chúng tôi đã tìm thấy một cuốn sổ ghi chép về quá khứ, trong đó có đề cập đến một con ác quỷ đến từ Địa Ngục Quỷ Đô đang tồn tại ở đây. Anh nói anh đang tìm người, tôi liền nghĩ đến hắn."

"Anh không phải là người ở đây, cũng không phải là Vu sư. Ngoài việc đến từ Địa Ngục Quỷ Đô, tôi tạm thời chưa nghĩ ra anh có thể là ai khác."

Giang Nguyệt Lộc nhìn Thiếu gia Hạ với vẻ tò mò: "Nhưng nếu anh được phái đến để bắt Mười Hai Loạn Quỷ Vu, có lẽ anh cũng rất mạnh, có thể anh là một trong mười hai chủ nhân của Địa Ngục Quỷ Đô?"

Thiếu gia Hạ không trả lời.

"Còn anh làm sao đoán ra được người đó là Tần Tuyết?"

Thiếu gia Hạ hỏi lại: "Làm thế nào anh đoán ra được ác quỷ chính là Tần Tuyết?"

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục: "Trấn Nam và Trấn Bắc chắc chắn bị ngăn cách bởi một trận pháp Vu thuật khổng lồ. Nếu không thì những người từng đi qua Trấn Nam sao chẳng ai phát hiện ra có điều bất thường… Không thể nào…"

"Những Vu sư biết về Vu thuật thì có rất nhiều, cũng không loại trừ khả năng sau khi Tần Tuyết rời đi lại có một Vu sư khác đến đây. Nhưng không phải ai cũng có quan hệ thân thiết với Chu đại nhân để dễ dàng thực hiện kế hoạch này. Nếu không thì cũng chẳng giao Trấn Bắc hướng về dương gian cho Chu đại nhân quản lý. Trong mười năm qua, ông ta chắc hẳn đã hưởng được rất nhiều lợi lộc, sống như một vương gia nhàn tản."

"Dù vậy, cũng không thể khẳng định chắc chắn đó là hắn, chỉ có thể nói là có khả năng."

"Nhưng việc Lâm Uyển thừa nhận nhanh chóng như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của tôi."

Giang Nguyệt Lộc nghĩ rằng Lâm Uyển có lẽ muốn giải đáp thêm những khúc mắc trước khi ra đi, cô ấy là một cô gái tốt bụng. Chỉ không rõ những việc sai trái mà cô ấy nói là gì, và tại sao sau khi nhắc đến Tần Tuyết, cô ấy lại nói thêm vế 'nhưng mà' phía sau, có phải chỉ đơn giản là muốn nói đỡ cho Chu phu nhân? Hay là còn điều gì khác...

"Thiếu gia Hạ."

"Hmm?"

Giang Nguyệt Lộc do dự: "Người mà anh đang tìm chỉ là..." Lời vừa nói ra, anh bỗng nghe thấy từ xa vang lên tiếng trống kèn, âm thanh ồn ào truyền đến. Tiếng hét của một người phụ nữ phá vỡ sự tĩnh lặng của thị trấn ma quái.

"Lâm Uyển?!"

Người phụ nữ đã quay trở lại cùng với một nhóm người. Thấy Lâm Uyển đã chết, bà ta nhìn chằm chằm vào Thiếu gia Hạ đang nhàn nhã và Giang Nguyệt Lộc đang bối rối: "Các ngươi... các ngươi dám động vào người của bọn ta!"

"Giết chúng…"

"Không chừa một ai!"

Đùa nhau à... lại đến nữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play