"Phải làm thế nào để hắn nói chuyện đây?" Trần Xuyên đau đầu không hiểu nổi.

Sau khi biến thành bộ xương, đồ tể Trương giống như một cái vỏ rỗng mất đi hai hồn năm phách, trông chẳng khác nào một con zombie trong phim ảnh. Gã chỉ hành động theo bản năng, không thể suy nghĩ, không thể phán đoán, giống như vừa rồi, khi ngửi thấy mùi của người sống, gã lao đến cắn mà không suy nghĩ liệu đó có phải là cái bẫy hay không.

Lúc này dù đã bị bắt nhưng gã cũng không tỏ ra sợ hãi, nhai vài lá bùa rồi cảm thấy vô vị, hốc mắt đen trống rỗng vô hồn nhìn về phía trước. Dù Trần Xuyên có hét vào tai hay điên cuồng vẫy tay trước mặt thì bộ xương vẫn không hề để ý.

Trần Xuyên chán nản ngồi xuống: "Anh Lộc, nghĩ cách gì đi chứ!"

Giang Nguyệt Lộc từ cổng thành quay trở lại, màn sương dường như đặc biệt yêu thích anh, lượn lờ quanh thắt lưng anh. Anh quỳ một gối xuống trước bộ xương rồi nhìn vào hốc mắt trống rỗng, trong lòng biết rõ rằng đồ tể Trương chẳng hề để mắt đến mình, tư tưởng của gã đã lang thang đến một nơi nào đó xa xôi.

"Tôi từng nghe nói, nếu muốn vong hồn mở miệng nói chuyện thì có thể để quỷ nhập xác. Nhưng hắn vẫn chưa chết nên không thể dùng cách đó."

Lãnh Tĩnh gật đầu đồng tình.

Giang Nguyệt Lộc nhìn chăm chú vào bộ xương của Trương Hổ, miệng gã rộng hơn và lớn hơn so với khi còn sống, dù không thể suy nghĩ nhưng cái miệng của gã vẫn mở ra đóng vào một cách vô thức, liên tục gọi tên người vợ đã khuất.

Không thể dùng cách đối phó với quỷ, vậy chỉ còn cách đối phó với con người.

"Lâm Uyển." Giang Nguyệt Lộc thì thầm bên tai gã.

Tên của người cũ vang lên trong không gian hoang vu, một cơn gió lạnh lẽo thổi tới đánh tan màn sương trắng xung quanh, đôi mắt của bộ xương mở to.

"Nàng trông thế nào?"

-

Mỗi khi màn đêm buông xuống, gã sẽ bước đi trên một vùng đất trắng xóa của tuyết. Ở đó không có hoa, không có bạn đồng hành, thậm chí không có cả đường đi.

Gã cứ lững thững bước đi, không thể phân biệt được đâu là phía trước, đâu là phía sau. Thỉnh thoảng gã ngước lên nhìn bông tuyết rơi nhẹ nhàng, nhưng hầu như gã chỉ lặp đi lặp lại những bước chân vô định.

Bước mãi, bước mãi, gã vẫn không nhìn thấy ai, cũng chẳng tự hỏi tại sao. Một khi đã bước vào vương quốc tuyết sâu thẳm này, gã như bị một sự tĩnh lặng nhấn chìm, chậm rãi ngước lên, chậm rãi bước đi, chậm rãi nhớ về một người... Nhớ? Tuyết trắng nuốt chửng màn đêm, cũng gặm nhấm những ký ức ít ỏi còn sót lại, nhưng dường như có một người mà gã không thể quên. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Hôm nay, bầu trời chỉ toàn tuyết bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

"Lâm Uyển."

Gã dừng lại, đôi chân đã bước suốt mười năm mà không cảm thấy mệt mỏi bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên.

À... Tên của người đó... là Lâm Uyển.

"Nàng trông thế nào?"

"Như một con bướm." Gã lẩm bẩm.

"Bướm?"

"Nàng nhỏ bé."

"Bờ vai nhỏ bé, cơ thể nhỏ bé, nàng nhỏ bé. Không dám chạm, gió lớn sẽ cuốn nàng bay mất." Những từ ngữ hỗn loạn được gã lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cũng dần trở nên mạch lạc: "Chiếc váy màu xanh, nàng mặc chiếc váy màu xanh... đứng bên cầu, ướt đẫm... Ta đã đưa cho nàng một chiếc ô giấy màu xanh... Nàng nói." Giọng nói chậm rãi vang lên át cả tiếng tuyết rơi.

"Nàng rất thích."

Trong thế giới trắng xóa, những mầm xanh bắt đầu nhú lên, gã mơ màng nhìn vào những sự sống đột nhiên xuất hiện, và một bông hoa đỏ rực đã thu hút sự chú ý của gã.

Ký ức tan biến như cát trôi trở về, hình ảnh dần trở nên rõ ràng hơn.

"Bông hoa đỏ... Ngày ta ngỏ lời muốn lấy nàng làm vợ, ta đã tặng nàng một bông hoa đỏ."

"Mọi người đều cười nàng, nói rằng nàng lấy người xấu xí, tặng hoa cũng quê mùa." Một bông tuyết rơi vào hốc mắt trống rỗng của gã như thể vết nước mắt: "… Nhưng nàng nói rất thích."

Cô gái nhỏ trong chiếc váy xanh ngẩng đầu lên, trên mái tóc vẫn cài bông hoa đỏ mà gã vừa tặng, nụ cười rạng rỡ vô cùng.

"Ta luôn đeo trâm ngọc màu xanh, nhưng đây là lần đầu tiên đeo hoa đỏ. Thôi thì cũng phải thay đổi chút mới thú vị... Vậy nên, chúng ta cũng sẽ thay đổi cuộc sống."

"Có thể làm phu nhân của chàng, ta rất vui!"

Sự can đảm và e thẹn của nàng thật hơn cả cái thế giới tuyết trắng này.

"Bây giờ nàng ở đâu?"

"Biến thành..." Giọng gã yếu dần.

"Biến thành?"

"Biến thành bướm rồi." Gã ngẩng đầu, gió từ phía khác thổi mạnh tới, mặt đất băng tuyết lặng lẽ như đang rung chuyển trong cơn giận dữ, gã lại rơi vào trạng thái mê man giữa những cơn chấn động dữ dội.

"... Sống, ừ, nàng vẫn sống... Nàng đã đi, đã đi mất rồi..." Khi gã tự hỏi nhiều hơn, tuyết bỗng gầm lên như thể đang giận dữ gào thét vào mặt gã.

-

"Không ổn!" Giang Nguyệt Lộc vươn tay chạm vào bộ xương đang không ngừng rung lắc, nhưng gã đột nhiên bật dậy rồi nhảy vọt ra phía sau họ.

Gã không tấn công những người đã bắt mình, mà chỉ nhìn đăm đăm vào cổng thành phía trước.

"Hắn bị sao vậy?" Trần Xuyên nói: "Không giống như đang bỏ chạy."

Triệu Tiểu Huyên kêu lên: "Hoa, đằng kia có hoa kìa!"

Màn sương trước cổng thành tan đi, để lộ con đường và những ngôi nhà hoang tàn, gạch ngói phủ đầy rêu phong. Nhưng hướng mà bộ xương đang đi về lại có một đám cỏ xanh, hoa đỏ được ai đó chăm sóc cẩn thận.

Bộ xương nhìn rất lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn sâu vào bên trong Trấn Nam, từ lồng ngực gã bật ra hai tiếng gọi khẩn thiết-

"Lâm Uyển, Lâm Uyển!"

Chưa kịp dứt lời, gã đã điên cuồng lao về phía cổng thành, Giang Nguyệt Lộc là người phản ứng đầu tiên, nhưng ngay khi anh định mở miệng thì một bóng đen khác đã lướt qua.

"Lâm Thần Âm!"

Lâm Thần Âm không ngoái đầu lại, lao theo bộ xương vào thành.

"Tôi sẽ đuổi theo." Giang Nguyệt Lộc không do dự: "Ba người ở lại đây." Anh quay đầu nhìn Lãnh Tĩnh: "Anh cũng ở lại."

Không đợi Lãnh Tĩnh trả lời, anh đã lao vào đêm đen của Trấn Nam, màn sương bị tốc độ của anh đánh tan, nhưng ngay sau khi bóng dáng anh biến mất, sương mù lại bao phủ, hoàn toàn che khuất thành phố ma quái. ( truyện trên app tyt )

-

Sân vườn của căn nhà cũ đầy cỏ dại, bên hàng rào có đặt một chiếc bàn đá thô sơ, Lâm Uyển ngồi gục đầu xuống bàn đá, thần sắc mệt mỏi.

Cô ấy dường như... ngày càng yếu đi.

Có phải cô ấy đã bệnh rồi không? Hay như Tư Ngọc thẩm nói, ác quỷ đang đến tìm cô ấy?

Có lẽ chính là những con quỷ đó. Mười năm qua, những người sống sót ở Trấn Nam chỉ có thể tồn tại nhờ vào nghi lễ trấn áp của Vu sư Tần Tuyết, cuộc sống trong nội thành ngày càng u ám và ngột ngạt. Dù đã chịu đựng đến mức đó nhưng những tên cướp đã hóa thành ác quỷ vẫn không buông tha họ.

Có lẽ đời cô ấy đã đến lúc chấm dứt... Cô ấy lơ mơ nghĩ.

Chỉ tiếc rằng từ giờ sẽ không ai giúp đỡ phu nhân nữa... Phu nhân, thực ra bà ấy rất đáng thương.

Trong vũng nước đục ngầu phản chiếu ánh trăng mờ ảo, một gợn sóng nhỏ lăn tăn, không hiểu sao, cô ấy đột nhiên cảm nhận được có người đứng bên cạnh. Là Tư Ngọc thẩm quay lại sao?

Cô ấy cố gắng ngẩng đầu lên nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào.

Bên ngoài hàng rào chỉ là những con phố cũ kỹ, đầy sương mù, vắng lặng, không một bóng người. Nhưng Lâm Uyển vẫn nghe thấy tiếng "leng keng" vang vọng huyền ảo, cô ấy liếc nhìn xuống vũng nước đục ngầu kia, nội thành cũ kỹ không ai ghé thăm, thậm chí nước đọng cũng đã trở nên hôi thối. Nhưng lúc này nó bỗng nhiên trong vắt lạ kỳ, mỗi khi tiếng chuông vang lên, những gợn sóng bắt đầu lan rộng.

"... Ai đó?" Giọng cô ấy yếu ớt không thốt thành lời.

"Ngươi sắp chết rồi."

Một giọng nói pha chút chế giễu vang lên từ trên cao.

Lâm Uyển khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng đen đứng trên mái nhà, ánh trăng mờ mịt bị hắn ta che khuất, chỉ phác họa rõ ràng hình dáng và một góc áo đỏ rực.

Hắn ta nhìn Lâm Uyển từ trên cao, cười nửa miệng.

"Bông hoa đỏ?"

Lâm Uyển vô thức sờ lên trâm hoa trên tóc, nụ cười của kẻ đứng trên mái nhà càng rõ ràng hơn: "Ta thích màu đỏ, nhưng bông hoa này thật xấu xí."

Sao lại xấu... Cô ấy thậm chí không đủ sức để phản bác, cuối cùng ngã xuống đất vì không thể chống lại cảm giác mệt mỏi đè nặng. Cùng lúc đó, những tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng bước chân gấp gáp khiến những viên gạch xanh cũng rung chuyển, sương mù tan biến hết.

Một bộ xương trắng xuất hiện trên đường.

Bước chân của gã đột nhiên chậm lại, nhìn quanh quất rồi dừng trước sân nhà nơi Lâm Uyển ngã xuống.

"Đứng lại!"

Giang Nguyệt Lộc đuổi theo suốt đoạn đường, cuối cùng cũng bắt kịp.

Bộ xương đã chạy điên cuồng, dường như đã cạn kiệt sức lực, gã cúi đầu rồi gục xuống đất. Giang Nguyệt Lộc thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiến lại gần thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Ngươi cũng sẽ chết."

Giọng điệu trêu chọc, chỉ có Thiếu gia Hạ mới nói được như vậy.

"..."

Giang Nguyệt Lộc bỗng nhận ra rằng, đến giờ anh vẫn chưa biết Thiếu gia Hạ tên thật là gì.

Thiếu gia Hạ đứng giữa sân vẫn mặc bộ đồ đỏ, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng màu áo dường như trở nên rực rỡ hơn, thái độ của hắn ta vẫn như cũ, không thèm để mắt đến ai khác, tâm trí hoàn toàn tập trung vào hai người đang nằm bất động dưới đất... hai người?

Lúc này anh mới nhận ra trong sân có một cô gái.

So với đồ tể Trương, cô gái này có đầy đủ mũi, miệng, máu thịt.

Nhưng cũng không hẳn là người sống.

Thậm chí còn không giống người sống hơn cả bộ xương trắng của Trương Hổ.

Váy xanh, dáng người nhỏ nhắn, đặc biệt là bông hoa đỏ trên tóc, rất dễ để xác định danh tính cô gái này - Lâm Uyển, vợ của đồ tể Trương. Cô ấy đã chết cách đây mười năm, tại sao lại xuất hiện ở Trấn Nam?

"Thật đáng tiếc." Thiếu gia Hạ nói: "Tôi định hỏi cô gái này vài điều."

Giọng nói của hắn ta nghe như rất tiếc nuối, Giang Nguyệt Lộc chợt nghĩ, không hỏi thì không biết: "Hỏi chuyện gì?"

"Chuyện riêng."

"À. Ừ." Xem ra không tiện nói với anh.

Giang Nguyệt Lộc gật đầu tỏ ý hiểu rồi đi vòng qua Thiếu gia Hạ đang đứng lặng để kiểm tra cơ thể của Lâm Uyển. Thấy anh hiểu chuyện như vậy, Thiếu gia Hạ lại cảm thấy khó chịu, đôi mắt đỏ ngầu của hắn ta liên tục liếc nhìn lưng anh, một cảm giác rất không hài lòng.

Tôi không nói, anh không biết hỏi à?

Thiếu gia Hạ hắng giọng, Giang Nguyệt Lộc quay đầu nhìn hắn ta.

"Mặc dù là chuyện riêng nhưng cũng không phải là không tiện nói." Hắn ta mím môi: "Ta đến đây để tìm người."

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Ồ."

Một con quạ bay qua, lại thêm một khoảnh khắc im lặng khó xử.

Không đợi anh hỏi, Thiếu gia Hạ tiếp tục chủ động chia sẻ chuyện riêng: "Tôi không phải là Vu sư, cũng không phải là người ở đây."

"Ồ."

"..."

Không nói nữa!

Giang Nguyệt Lộc phì cười, an ủi Thiếu gia Hạ đang giận dỗi: "Thiếu gia đến tìm ai?"

Ban đầu không muốn trả lời, nhưng lời lại tự động thốt ra: "Một kẻ phản bội."

Kẻ phản bội? Hắn ta bao nhiêu tuổi mà nói thế?

Giang Nguyệt Lộc vừa định châm chọc thì thoáng thấy ngón tay của Lâm Uyển cử động, sợ mình nhìn nhầm, anh nhìn kỹ hơn, chỉ thấy cô ấy đột nhiên xòe năm ngón tay rồi bóp lấy cổ anh!

Chưa kịp phản ứng, Thiếu gia Hạ quay lại, mặt tối sầm, ngọn lửa xanh xuất hiện trên mặt đất.

Giang Nguyệt Lộc đã chứng kiến sức mạnh của ngọn lửa này, dù bị bóp cổ nhưng anh vẫn cố gắng mở miệng: "Khoan đã..." Anh muốn giơ tay ngăn cản, nhưng vị Thiếu gia ngang tàng này có vẻ rất tức giận, ngọn lửa bùng cháy dữ dội như sắp nuốt chửng Lâm Uyển.

Bộ xương quỳ bên ngoài hàng rào đột nhiên đứng dậy, loạng choạng chắn trước ngọn lửa.

"Không lượng sức mình."

Thiếu gia Hạ hừ một tiếng, đôi mắt đỏ rực lóe sáng.

"Chờ... chờ đã!" Giang Nguyệt Lộc cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lâm Uyển: "Anh nhìn mắt cô ấy xem!"

"Mắt?" Thiếu gia Hạ nhìn sang, đôi mắt của cô gái vô hồn, dường như không tự kiểm soát được.

Nhưng không tự kiểm soát thì sao, dám làm hại người trước mặt ta? Từ xưa đến nay chỉ có ta hại người khác!

"Anh nói đúng, họ sắp chết!" Sợ không ngăn được hắn ta, Giang Nguyệt Lộc vội nói: "Trước khi chết, tôi muốn hỏi họ vài câu! Anh cũng có chuyện muốn hỏi phải không?"

"Họ đã không còn ý thức, cũng không có tình cảm. Dù có hỏi cũng chẳng nhận được câu trả lời." Thiếu gia Hạ lạnh lùng nhắc nhở.

"Nếu tôi có cách để họ tỉnh táo lại thì sao?"

Thiếu gia Hạ không chút do dự: "Vậy thì cứ làm theo ý anh."

Giang Nguyệt Lộc khẽ cười: "Được, giao kèo vậy nhé."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play