Trấn Uất Đấu như được phủ một lớp lụa mỏng, mờ mờ phản chiếu ánh sáng, bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc. Trên đường, làn sương trắng dài như rắn uốn lượn quanh co.

Tiếng bước chân vụn vặt vang lên phía trước, sương trắng nghe thấy âm thanh liền chuyển động, "xì xì" vẫy đuôi lao về phía có người tụ tập.

Người phụ nữ đưa tay vẫy vẫy để xua tan đám sương mù phiền toái, lo lắng nhìn cô gái trẻ đang ngồi tựa vào tường: "Đang yên đang lành sao lại ngất xỉu thế này? Lâm Uyển, gần đây có phải cô đã quá lao lực khi theo hầu phu nhân không?"

Cô gái tên Lâm Uyển sắc mặt tái nhợt, cô ấy cũng không biết tại sao mình lại ngất xỉu.

Vừa rồi khi đang đi trên đường, cô ấy đột nhiên cảm thấy đau thắt tim, khi tỉnh lại đã được người khác dìu đến ngồi bên đường.

Cô ấy lắc đầu: "Tôi cũng không biết, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu."

"Giống như bị dao rạch bụng..."

Người phụ nữ lo lắng: "Không thể nào, vừa nãy vẫn còn khỏe mạnh mà. Chẳng lẽ..."

"Chẳng lẽ là do ma quỷ?" Vừa thốt ra lời này, người phụ nữ cũng giật mình, sương mù xung quanh tan dần, để lộ những hàng cây u ám bên đường. Bà ta run rẩy lắc đầu: "Tốt hơn là để tôi đi bẩm báo phu nhân trước!"

Bà ta khẽ nói với Lâm Uyển một câu "Tôi sẽ quay lại ngay" rồi vội vã bước vào làn sương mù sâu thẳm.

Con đường lại trở về vẻ tĩnh lặng.

Một cơn gió không biết từ đâu thổi đến khiến chiếc áo xanh của cô gái tung bay. Cô ấy có vẻ rất yêu màu xanh, từ áo đến váy và cả chiếc áo khoác ngoài đều màu xanh, ngay cả hoa tai lủng lẳng cũng là màu xanh biếc.

Chỉ có một bông hoa đỏ rực cài trên tóc, trông rẻ tiền và lòe loẹt, không phù hợp với khí chất thanh nhã của cô ấy.

Nhưng dường như cô ấy rất thích bông hoa đỏ này, đưa tay chỉnh lại cánh hoa rồi bất giác mỉm cười.

"Hổ lang..."

-

Ở một nơi khác trong làn sương mù, Giang Nguyệt Lộc dường như nghe thấy tiếng thì thầm của một cô gái, anh liền ngẩng đầu lên.

Trần Xuyên: "Anh Lộc, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Anh quay lại: "Làm xong chưa?"

"... Còn thiếu một chút, chờ chút nữa là xong rồi." Bên cạnh Trần Xuyên là một tờ bùa trắng, cùng với keo dán, kéo và các vật dụng khác. Lúc này cậu ấy đang bận rộn cắt tóc để dán vào giấy.

Giang Nguyệt Lộc lại bước tới chỗ Triệu Tiểu Huyên, chưa kịp hỏi thì hai cô gái đã tự hào đưa thành phẩm ra: "Làm thủ công thì cứ để chúng tôi lo!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giang Nguyệt Lộc: "Làm tốt lắm."

Trên đoạn đường u ám này, họ trông như đang tham gia một buổi học thủ công của học sinh tiểu học.

Giang Nguyệt Lộc trao thành phẩm của các "học sinh" cho Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm. Hai người này đã cầm sẵn cây gậy gỗ. Nhận lấy tờ bùa đã được dán tóc người, Lâm Thần Âm tỏ ra bực tức vì việc dùng bùa vào "chuyện vô nghĩa" này, anh ta như muốn bỏ cuộc: "Cái gì mà mồi câu, đến dây câu còn chẳng có mà lại muốn... câu bộ xương!"

"Dây câu sao?" Lãnh Tĩnh lấy ra một cuộn dây mảnh: "Tôi có đây."

Lâm Thần Âm tức giận ném xuống đất: "Chết tiệt, sao cái gì anh cũng có vậy?!"

Nói rồi anh ta đi sang một bên để buộc bùa vào dây câu.

"Câu xương" là kế hoạch do Giang Nguyệt Lộc đề xuất.

Sau khi bước vào làn sương mù, Lãnh Tĩnh đã nhận thấy có thứ gì đó bám theo họ từ phía sau. Ban đầu không biết đó là một bộ xương, nhưng Giang Nguyệt Lộc rất cảnh giác với người giấy mà anh đã "mổ bụng", trước khi rời đi, anh đã dán một lá bùa định vị lên người nó.

Và la bàn có thể hiển thị vị trí của lá bùa. Lá bùa đó loạng choạng di chuyển phía sau, lúc thì sang trái, lúc lại vòng lại, trông như đang say rượu, loanh quanh nửa giờ đồng hồ mới tiến được trăm mét.

Thấy bộ xương không có gì nguy hiểm, họ cứ để mặc nó lang thang phía sau. Dù sao nó cũng không gây quá nhiều rắc rối.

Làn sương quỷ quái này không biết đã mở ra con đường âm dương nào, vừa bước vào thì la bàn đã quay loạn xạ, dường như bốn phía đều có âm hồn rình rập, họ phải đề phòng rất nhiều thứ.

Cho đến khi trước mắt họ xuất hiện bức tường thành đổ nát và một cổng thành bị bỏ hoang từ lâu, họ mới xác định được nơi mình đã đến.

-"Trấn Nam".

Trên tấm biển gỗ cũ kỹ có khắc hai chữ này.

Mười năm trước, khi bọn cướp tiến vào thành từ phía Nam, lúc Tần Tuyết đến để ngăn chặn tất cả thì dân Trấn Nam đã chết gần hết. Nơi này đã trở thành một thị trấn chết, ngay cả dân Trấn Bắc cũng kiêng kỵ nhắc đến.

"Vậy chúng ta đã vào đây bằng cách nào?"

Giang Nguyệt Lộc lấy một cây gậy vẽ trên mặt đất: "Chuyện này phải xét đến địa hình ban đầu của Trấn Uất Đấu, Trấn Bắc ở bên này, Trấn Nam ở bên kia. Hai nơi này chính là phần đuôi của Trấn Uất Đấu."

Nhưng dù Triệu Tiểu Huyên và hai người còn lại nghiêng đầu nhìn cả buổi cũng không thể nhận ra hình vẽ lộn xộn trên đất là đuôi của cái gì.

Lâm Thần Âm liếc một cái đã thấy hoa mắt: "Anh vẽ cái quái gì thế này!"

Giang Nguyệt Lộc nghiêm túc: "Cái bàn là."

"Trông như bãi phân chó thì có!"

Lâm Thần Âm không còn dễ dàng rơi vào trạng thái đờ đẫn như trước, nhưng lại có xu hướng thay đổi theo hướng cực đoan khác, đó là trở thành một kẻ hay nói lời lẽ thô tục.

Giang Nguyệt Lộc không thèm để ý, tiếp tục vẽ ra một đường nhọn: "Từ đường nằm ở phần nhọn của cái bàn là, là điểm cố định giữa Trấn Bắc và Trấn Nam, chúng ta vào đây thông qua từ đường."

"Trấn Nam là một nơi chết chóc không ai dám vào, có vẻ như họ đã lưu đày những người giấy bị xích tới đây."

"Nhưng trên đường làm gì có ai?"

"Vậy mới nói nơi này rất tà môn." Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn cánh cổng thành đang lung lay trên đầu: "Chưa vào thành đã thế, vào rồi không biết sẽ gặp chuyện gì."

Triệu Tiểu Huyên lập tức rút chân lại, nhanh chóng lùi ra xa cả trăm mét rồi kêu lên: "Vậy tôi không vào đâu!"

Nếu chuyện gì họ cũng quyết định được thì đã không có nhiều người chết đến vậy.

"Thế nào, các anh nghĩ sao?" Giang Nguyệt Lộc quay sang hỏi hai Vu sư.

Lãnh Tĩnh kiên định: "Phải vào." Từ khi phát hiện ra quyển sổ ghi chép, trong lòng anh ấy có một cảm giác bất an không thể diễn tả.

Lâm Thần Âm không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn hướng vào sâu bên trong Trấn Nam.

"Ừ." Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Tôi cũng có cùng suy nghĩ. Nhưng để an toàn hơn, tôi nghĩ vẫn phải thu thập thêm thông tin."

"Chốn hoang vu không có lấy một con chim, anh định hỏi ai?" Lâm Thần Âm chế giễu.

"Không có chim nhưng có một bộ xương."

"Anh định thu thập thông tin từ một bộ xương à?" Lâm Thần Âm nhìn Giang Nguyệt Lộc như thể nhìn một kẻ điên.

"Nhỡ đâu nó không nguy hiểm như chúng ta nghĩ thì sao? À, không phải vì tôi thấy nó đi loạng choạng mà cho rằng không có gì đáng lo." Câu nói hờ hững của Giang Nguyệt Lộc khiến Lâm Thần Âm đành nuốt xuống câu "Có khi nó cố tình đi như vậy để làm chúng ta lơ là cảnh giác."

Nhưng Giang Nguyệt Lộc nói thêm một câu khiến mọi người ngạc nhiên hơn.

Anh đặt tay lên chiếc thắt lưng buộc lỏng lẻo, bộ đồ Vu sư quá rộng so với eo của anh, anh nói một cách rất tự nhiên: "À, đúng rồi. Đêm hôm trước khi các anh ra ngoài tìm người, tôi đã vào một ngôi nhà gần nhất và thấy một người giấy đang ngủ bên trong."

"…"

Đừng dùng giọng điệu hờ hững như vậy để nói chuyện này chứ!

"Lúc đó tôi cũng không biết bên trong là bộ xương, chỉ đứng đó quan sát một lúc, thấy nó thực sự đang ngủ. Tôi cũng muốn xem bên trong là gì, nhưng chỉ có một mình nên không dám làm gì."

Không dám?

Anh đứng quan sát bộ xương như thể đang quan sát chuột bạch mà lại bảo là không dám? 

Nghĩ đến việc vừa rồi trong từ đường, Giang Nguyệt Lộc chắc chắn đã biết rằng người giấy sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, Lâm Thần Âm càng tức giận hơn: "Vậy sao anh còn diễn?"

"Diễn? Tôi đâu có diễn."

"Tôi thực sự muốn biết người giấy bị xích bị giam ở đâu, hơn nữa cũng đã mất khá nhiều công sức để tìm."

Lâm Thần Âm tức nghẹn.

Giang Nguyệt Lộc không muốn kéo dài chủ đề này, anh vỗ tay hai cái.

"Tóm lại, nếu người giấy chưa bị phá hủy thì sẽ ngủ đến sáng hôm sau. Đồ tể Trương lang thang khắp nơi có lẽ vì tôi đã mổ bụng hắn, làm gián đoạn chu kỳ nào đó, hắn không còn bị bao bọc trong lớp da giấy, cũng không còn vào giấc ngủ đúng giờ."

Giang Nguyệt Lộc còn kể về việc mình đã nhờ đồ tể Trương đi bẻ cành cây, gã chỉ dùng một tay nhưng suýt nữa bẻ gãy cành cây to bằng bắp đùi.

"Sức mạnh của bọn họ dường như đến từ lớp giấy thần kỳ đó đó, cởi ra thì sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, tình thế của chúng ta bây giờ là sáu chọi một."

Giang Nguyệt Lộc nhìn xung quanh: "Vì vậy tôi nghĩ có thể câu hắn lên, tranh thủ khi hắn còn tỉnh táo thì nhanh chóng tận dụng. Nếu đợi đến sáng, chúng ta cũng không biết hắn sẽ biến thành thứ gì."

Tận dụng...

Đó là bộ xương người, đừng nói như thể hắn là một lọ tiêu trên bàn nhà anh vậy...

Giang Nguyệt Lộc trình bày kế hoạch một cách lưu loát, không hề ngắt quãng, rõ ràng là đã nghĩ kỹ từ trước.

Lãnh Tĩnh chỉ biết cười khổ.

Có vẻ như Giang Nguyệt Lộc đã sớm nghi ngờ về bộ xương dưới lớp giấy, cho đến khi trong từ đường có Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm thì mới rạch mở lớp giấy. Người này biết rõ điểm mạnh và điểm yếu của mình. Không am hiểu Vu thuật, anh chỉ có thể khai thác trí nhớ và trí tuệ của mình, cũng như lợi dụng các vu sư khác.

Họ đã vô tình trở thành một phần trong kế hoạch của Giang Nguyệt Lộc. Cảm giác này thật khó chịu... nhưng lại không thể không nghe theo vì anh đã chọn một con đường phù hợp nhất trong tình huống hiện tại.

Lãnh Tĩnh xoa trán: "Thôi… cứ làm theo lời anh ấy đi!"

Giang Nguyệt Lộc cười: "Tốt lắm. Vậy tôi sẽ nói qua kế hoạch của mình."

"-Câu bộ xương."

Bộ xương hay quỷ vật đều là những thứ nặng âm khí, chúng sẽ thèm khát dương khí mà chúng thiếu. Sáu người sống với khí dương dồi dào đang ở đây, nhanh chóng sử dụng tóc, bùa và cành cây làm thành năm chiếc cần câu đơn giản. Lãnh Tĩnh nhìn la bàn, thấy điểm sáng xanh nhạt đã đến gần: "Hắn đến rồi."

Sáu người nhanh chóng leo lên tường thành.

Những chiếc cần câu thả xuống từ làn sương mù, những lá bùa dính hơi người phất phơ trong không trung.

Chỉ chờ bộ xương cắn câu.

Từ xa phát ra tiếng "rắc" của cành cây khô bị dẫm gãy.

Làn sương như đang trêu ngươi tràn về phía cổng thành, vừa rồi còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, giờ thì hoàn toàn biến mất. Họ bám trên tường thành, bên dưới và phía xa chỉ thấy một màn sương trắng xóa, quang cảnh không khác gì trên đỉnh tiên sơn.

Bộ xương cao lớn chậm rãi bước ra từ làn sương, cuối cùng cũng tiến gần đến cổng thành. ( truyện trên app tyt )

Tư thế của bộ xương rất kỳ lạ, tứ chi không vững như đứa trẻ mới học đi, lảo đảo lảo đảo trông rất rất buồn cười. Sau bao lần ngã, Khương Tâm Tuệ cuối cùng không nhịn được cười phá lên.

Thấy Khương Tâm Tuệ cười, Triệu Tiểu Huyên cũng cười theo, cô ta khẽ đung đưa sợi dây trong tay, muốn bộ xương vụng về này nhanh chóng cắn câu.

Cái mũi đen trống rỗng như ngửi thấy gì đó, bộ xương đang nằm trên đất liền bò dậy, tiếp tục lảo đảo tiến đến dưới những cần câu với tư thế buồn cười khi nãy.

Gã ngửi ngửi xung quanh, Trần Xuyên và những người khác tranh nhau kéo bùa làm mồi như đang thi câu cá, khiến bộ xương cũng loay hoay qua lại, từ xa nhìn vào, trông như đang nhảy múa trong màn sương.

Cuối cùng, bộ xương mất kiên nhẫn nhảy lên cắn chặt một lá bùa.

"Á!" Triệu Tiểu Huyên phấn khích reo lên: "Tôi thắng rồi!"

Sáu người lặng lẽ trèo xuống, từ từ tiến lại gần bộ xương Trương Hổ hóa thành, gã đang há miệng nhai lá bùa một cách vui vẻ, lá bùa nhảy nhót trong miệng gã như kẹo nổ.

Chẳng buồn chạy trốn, cũng không kháng cự nhiều, bộ xương nhanh chóng bị Lãnh Tĩnh trói chặt.

Hàm răng không còn máu thịt vẫn há ra khép lại.

"Hắn đang nói gì đó thì phải?" Triệu Tiểu Huyên cúi xuống lắng nghe, đối diện với con mồi mà mình câu được, bộ xương cũng không còn đáng sợ nữa.

Hốc mắt trống rỗng không còn nhãn cầu chăm chú nhìn vào khoảng trống trên đầu cô ta, thì thầm điều gì đó: "..."

"Uyển..."

"Uyển Nhi..."

Giang Nguyệt Lộc nói bâng quơ: "Có lẽ hắn đang gọi tên người vợ quá cố Lâm Uyển của mình."

So với nỗi nhớ nhung của bộ xương, lúc này anh lại bận tâm một điều khác.

Anh nhìn lên không trung, sương mù đã tan bớt, năm cần câu vẫn còn xiên chéo trên tường thành, lá bùa dán tóc người phất phơ trong gió. Vừa rồi bộ xương đó đã lao tới cắn mồi của anh, cũng cắn cả mồi của Khương Tâm Tuệ và Trần Xuyên.

Duy chỉ có mồi của Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm là nó không động đến.

Bộ xương hoàn toàn bỏ qua hai Vu sư pháp lực cao cường này.

Liệu đây có phải là một sự tình cờ?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play