"Không thể nào!" Triệu Tiểu Huyên hét lên: "Hôm qua các người còn mời chúng tôi ăn cơm mà..." Vậy mà bây giờ lại muốn diệt cỏ tận gốc!
"Cũng không thể trách họ... Chúng ta vừa mới đào mộ tổ tiên của họ mà."
"Vậy bây giờ phải làm sao đây, làm sao đây!"
Nhìn những người dân Trấn Uất Đấu đang vung dao như thể sắp mổ lợn, ba người bọn họ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại không hề hoảng hốt. Anh nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi lập tức quyết định: "Vào từ đường!"
"Nhưng trong từ đường còn có một người..."
Nhưng so với việc đối phó với một mình Từ bà bà, việc thoát khỏi những người dân đã mất hết lý trí ngoài kia vẫn quan trọng hơn. May mà từ đường cách đó không xa, vài người chạy nhanh về phía trước, Giang Nguyệt Lộc kéo theo Lâm Thần Âm không hề nhúc nhích theo sau. Đá cửa, vào trong, đóng lại, mọi hành động đều liền mạch và nhanh chóng, chặn đám người giấy lại bên ngoài.
"Bây giờ thì sao?!" Trần Xuyên dùng hết sức đè lên cánh cửa, lớn tiếng hỏi: "Bên ngoài đông người quá, sợ là chúng ta không thể trụ được lâu!"
Giang Nguyệt Lộc lạnh lùng nói: "Không trụ được cũng phải trụ."
Một mình Trần Xuyên không đủ sức, Triệu Tiểu Huyên và Khương Tâm Tuệ vội vã gom bàn ghế chặn cửa lại: "Có thể cầm cự được một lúc đấy!"
Khương Tâm Tuệ đang cố gắng di chuyển một chiếc ghế thì đột nhiên hét lên, một cánh tay được bọc trong giấy bất ngờ vươn ra siết chặt cổ cô ta từ phía sau.
Khương Tâm Tuệ theo phản xạ đưa tay lên, nhưng lại chạm vào một bàn tay gầy guộc như bộ xương, cô ta cố mở to mắt: "Bà... khụ khụ... Bà..."
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Triệu Tiểu Huyên tìm được một thứ gì đó rồi ném thẳng vào Từ bà bà: "Thả… thả Khương Tâm Tuệ ra!"
Bà ta cười khẩy: "Thả ra sao? Ngươi không xứng!"
Khi nhìn thấy rõ thứ mà Triệu Tiểu Huyên vừa ném, giọng nói của bà ta càng trở nên độc ác hơn: "Các ngươi... các ngươi thật là quá đáng..." Tiếng cười quái dị vang lên, những chiếc gai giấy trên người bà ta cọ xát vào nhau, tiếng hét thảm thiết chói tai: "Á! Các ngươi thật là quá đáng!!!"
Giang Nguyệt Lộc kịp thời chạy đến, tình cảnh trước mắt khiến Triệu Tiểu Huyên cảm thấy mình đã làm hỏng việc.
Cô ta nhìn xuống mảnh bình vỡ trên đất, trong lúc hỗn loạn, cô ta đã nhặt một thứ trên bàn thờ và ném vào Từ bà bà, nhưng không ngờ đó lại là bình tro cốt mà bà ta quý nhất.
Cô ta nhìn Giang Nguyệt Lộc, nước mắt tuôn rơi: "Xin lỗi... Tôi không cố ý..."
Giang Nguyệt Lộc vỗ nhẹ vào vai cô ta: "Tôi biết." Hành động như đang an ủi em gái này khiến Triệu Tiểu Huyên không thể kìm được mà òa khóc, Trần Xuyên vội ôm lấy cô ta: "Đừng khóc, đừng khóc... Anh Lộc, bà ta sắp phát điên rồi, giờ phải làm sao đây?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Bên trong tuy chỉ có một người nhưng sức chiến đấu lại rất đáng sợ, huống hồ bên ngoài còn có cả một đám người không biết lúc nào sẽ xông vào. Tiếng đập cửa khiến Trần Xuyên lo lắng đến mức đầu như muốn nổ tung.
Giang Nguyệt Lộc vẫn bình thản: "Cho tôi thêm chút thời gian."
Anh quan sát xung quanh, không thấy lối đi nào trong từ đường, rốt cuộc những người giấy bị xích sắt đã xuất hiện từ đâu?
Chắc chắn có một cơ quan nào đó mà anh chưa phát hiện ra.
"Vậy anh mau lên đi!" Trần Xuyên hét lên, như thể đang tự tạo động lực cho chính mình.
Dưới sự thúc giục liên tục "Mau cứu Khương Tâm Tuệ " của bạn gái, Trần Xuyên lao lên ôm chặt lấy chân Từ bà bà rồi cắn mạnh một cái.
Cảm giác đau đớn này khiến Từ bà bà đang ngửa mặt lên trời gầm rú phải cúi đầu xuống, giận dữ nâng chân lên định đá văng cậu ấy, nhưng Triệu Tiểu Huyên đã nhào tới ôm chặt chân còn lại của bà ta, khiến cho bà ta bị chế ngự hai bên. Khương Tâm Tuệ nhân cơ hội này bò ra xa, cô ta thở hổn hển: "Khụ khụ... tôi tưởng mình chết đến nơi rồi..."
"Tiểu Huyên, Trần Xuyên, cảm ơn hai người..."
Lời cảm ơn còn chưa kịp nói hết, hai vị ân nhân cứu mạng của Khương Tâm Tuệ đã khóc rống lên: "Á! Tâm Tuệ! Cứu chúng tôi với, cứu chúng tôi với!!!"
Từ bà bà như điên lên, tay nắm chặt lấy họ rồi nhấc bổng lên, không biết làm sao mà một người già yếu như bà ta lại mạnh đến vậy.
Lúc này họ mới hiểu rằng, sự thù hận thuần khiết có thể khiến một người bộc phát sức mạnh khủng khiếp đến nhường nào. Trước đây họ vẫn bình an vô sự chỉ vì cơn thù hận đó chưa nhắm vào họ.
"Ta sẽ giết các ngươi - ta sẽ giết các ngươi-"
Khương Tâm Tuệ sợ đến run rẩy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, trước khi cô ta kịp lao tới cứu người thì một giọng nói đã ngăn cô ta lại: "Đừng động đậy."
Cô ta quay đầu lại: "Lãnh Tĩnh..."
Nhìn thấy Lãnh Tĩnh, Khương Tâm Tuệ như nhìn thấy Quan Thế Âm Nam Hải và Phật Tổ Như Lai. Thấy anh ấy quỳ một chân trên đất, hai ngón tay kẹp ba lá bùa, niệm chú không ngừng, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào bà lão người giấy đang phát điên. Từ bà bà như biết được sự lợi hại của lá bùa, trong nháy mắt không còn đường thoát, bà ta vừa định giơ Trần Xuyên lên chắn trước mặt mình thì Lãnh Tĩnh đã niệm xong chú: "... Phong lai thủy chuyển."
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một dòng nước như thác đổ, mang theo ánh sáng bùa chú lao thẳng về phía Từ bà bà. Bà ta kiêng dè sức mạnh của Vu sư nên vội vàng ném Triệu Tiểu Huyên ra ngoài.
"Tiểu Huyên!"
Thấy Triệu Tiểu Huyên sắp đâm thẳng vào bàn thờ, ai đó đã kịp đỡ lấy cô ta.
Lâm Thần Âm bắt lấy Tiểu Huyên như thể bắt một con gà, anh ta lạnh lùng nhìn Lãnh Tĩnh, dường như rất không đồng tình: "Dùng nước à?"
"Anh không biết là nước không thể làm hại bà ta sao? Anh đọc nhiều sách để làm gì thế, cho chó ăn hết rồi à?" Lâm Thần Âm thả Triệu Tiểu Huyên xuống, anh ta cũng lấy ra ba lá bùa, niệm mấy câu rồi ném đi, bùa lửa lập tức bùng cháy, như sấm sét lao về phía người giấy.
Hai người kết hợp sức mạnh của nước và lửa, sau nhiều đợt tấn công cuối cùng đã dồn Từ bà bà vào góc tường, buộc bà ta phải thả Trần Xuyên ra.
Khương Tâm Tuệ và Triệu Tiểu Huyên không khỏi reo hò.
"Đừng vui mừng quá sớm." Lâm Thần Âm dội gáo nước lạnh: "Nhìn ngoài cửa đi!"
Đồ tể Trương đã đến, ban đầu bọn họ không muốn phá hủy từ đường, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Từ bà bà, bọn họ đã thay đổi suy nghĩ. Một đám người giấy khổng lồ giận dữ lao vào, tiếng va đập vào cửa vang lên như sấm, cánh cửa bị đập đến tan nát, dường như không thể chống đỡ nổi nữa.
Chỉ một người thôi đã suýt giết được họ, nếu tất cả cùng xông vào thì làm sao giữ được tính mạng?
Huống hồ kẻ dẫn đầu lại là một đồ tể!
Không chừng kết cục của nhóm Vu sư sẽ giống như miếng thịt heo mà họ đã ăn ngày hôm đó, bị cắt thành từng miếng từng miếng...
Trần Xuyên run rẩy, muốn khóc nhưng không có nước mắt: "Anh Lộc, anh nói thật đi, còn bao lâu nữa?"
Giang Nguyệt Lộc không trả lời.
Anh liếc nhìn bàn thờ lần nữa, trực giác mách bảo anh rằng cơ quan nằm ngay tại đây.
Trong đầu anh không ngừng tua lại cảnh tượng đêm Trung Nguyên, biểu hiện của tất cả mọi người, Chu đại nhân, đồ tể Trương... phân tích, tạm dừng và kiểm tra từng hành động. Vì hoạt động não bộ quá căng thẳng nên thị giác của anh trở nên kém đi.
Cái ghế đỡ cửa rơi xuống, cánh cửa bị đá bung, lộ ra một khe hở.
"Giang Nguyệt Lộc! Á! Nhanh lên!!!"
Những người giấy xuất hiện khi nào? Sau khi Chu đại nhân nói "Đưa người lên", tất cả ánh sáng đều tắt, và thứ đầu tiên xuất hiện là bóng đen khổng lồ.
Bóng đen?
...
Giang Nguyệt Lộc quay lại, quan sát toàn bộ từ đường, trong tầm nhìn của mình, anh tự động loại bỏ Trần Xuyên đang đứng sau cửa lớn tiếng gọi và cũng phớt lờ Từ bà bà đang ôm mảnh bình vỡ trong góc. Đúng vậy, có một chỗ không giống với đêm hôm đó. Bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, trong từ đường không có một ngọn đèn nào.
Nhưng đêm hôm đó, cả từ đường được thắp sáng bởi ánh nến, sáng như ban ngày!
Trần Xuyên cảm thấy lưng mình đang rung lên, đồ tể Trương đã đá cánh cửa hơn chục lần qua lớp ván gỗ, cậu ấy nôn khan một cái, mặt mày tái mét: "Giang Nguyệt Lộc..."
Giang Nguyệt Lộc nói: "Phải có ánh sáng."
Trần Xuyên nhắm mắt bất lực: "... Đến nước này rồi mà anh còn muốn đọc Kinh Thánh à?! Xin đừng mà, cha xứ ơi!"
"Lâm Thần Âm!"
Người bị gọi giật mình đáp lại: "Gì nữa đây?"
Giang Nguyệt Lộc chỉ vào bàn thờ: "Thắp hết nến lên."
"Hừ... tôi không làm-" Lời chưa dứt, anh ta dường như nghĩ ra điều gì, cau mày rồi liếc nhìn Lãnh Tĩnh, khi thấy Lãnh Tĩnh cũng gật đầu với mình, Lâm Thần Âm liền rút ra lá bùa rồi vẩy về phía bàn thờ.
Tấm bùa vẽ ra một đường cong hoàn hảo trên không trung rồi rơi xuống, "xoẹt" một tiếng, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, cả bàn thờ bỗng chốc trở thành một quả cầu lửa, cháy rực từ bên trong ra bên ngoài, sự việc này khiến những người giấy đang đập cửa bên ngoài cũng phải ngừng lại.
"Các ngươi muốn làm gì?" Đồ tể Trương hét lên thảm thiết: "Đừng phá hủy từ đường của bọn ta!"
Nghĩ rằng nhóm Vu sư này bị dồn vào đường cùng nên định đốt nhà, đồ tể Trương bỗng nhiên bộc phát sức mạnh, hai cú đá của gã khiến cánh cửa vỡ tung.
Thấy gã vào, Trần Xuyên gào lên rồi nắm lấy hai cô gái lăn đến bên cạnh Giang Nguyệt Lộc: "Anh Lộc, gần xong chưa, nhanh lên đi!"
Ánh mắt của Giang Nguyệt Lộc vẫn tìm kiếm thứ gì đó quanh bàn thờ, cuối cùng anh phát hiện ra trong ánh lửa có một cái bóng khác thường: "...Tìm thấy rồi."
Câu nói này như một sự cứu rỗi.
Mắt Trần Xuyên trợn to đến mức như muốn lòi ra ngoài: "Nhanh lên, nhanh lên!"
Trong bóng tối, Giang Nguyệt Lộc lần tìm rồi bấm vào cơ quan, mặt đất rung chuyển dữ dội, một lối đi kỳ lạ mở ra phía sau bàn thờ, sương trắng dày đặc tràn ra từ đó.
Giang Nguyệt Lộc hét lên: "Chạy ra phía sau!"
Đó là con đường mà những hồn ma người giấy đi qua, cũng là nơi giam giữ chúng, như địa ngục trần gian. Nhưng lúc này không còn thời gian để suy nghĩ, mọi người nhanh chóng chạy vào làn sương mù.
"Ôi trời!" Trần Xuyên vừa tiêu hao quá nhiều sức lực, bước chân chậm lại, lúc này đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cậu ấy.
Giọng nói rợn người của đồ tể Trương vang lên như lời phán quyết của Diêm Vương: "Ngươi không thoát được đâu."
"Trần Xuyên, Trần Xuyên!"
Triệu Tiểu Huyên lo lắng, níu lấy tay áo Giang Nguyệt Lộc: "Giúp tôi cứu anh ấy, giúp tôi cứu anh ấy với!"
Lãnh Tĩnh rút ra lá bùa: "Để tôi."
Giang Nguyệt Lộc ngăn anh ấy lại: "Chờ đã, hãy nhìn xem."
"Còn nhìn gì nữa?!" Triệu Tiểu Huyên sốt ruột: "Trần Xuyên bị bắt rồi kìa!"
"Tiểu Huyên, có gì đó không đúng..." Khương Tâm Tuệ nói: "Cô quay lại nhìn xem."
Rốt cuộc là có gì kỳ lạ? Triệu Tiểu Huyên lo lắng quay lại, nhưng cô ta ngạc nhiên khi thấy Trần Xuyên vẫn an toàn, không hiểu tại sao, đồ tể Trương không còn động đậy nữa sau khi nói xong câu đó. Trần Xuyên như bị một người sống bắt giữ, nhưng người này chỉ trong chớp mắt đã trở thành một bức tượng bất động.
Bởi vì là bức tượng nên Trần Xuyên cũng không thể vùng vẫy thoát ra, chỉ đành đứng lơ lửng giữa không trung.
Lâm Thần Âm nói: "Những người khác cũng không động đậy nữa."
Khương Tâm Tuệ tinh mắt nói: "Từ bà bà cũng vậy!"
Như thời gian ngưng đọng, những kẻ vừa mới bước vào cửa và Từ bà bà đang co ro trong góc đều không nhúc nhích. Có người vẫn giữ tư thế một chân bước vào cửa, một chân bên ngoài. Bọn họ không còn nói chuyện, dường như hơi thở cũng biến mất.
Từ đường giờ chỉ còn lại tiếng của nhóm Vu sư.
Mặc dù tình hình không còn nguy hiểm nhưng lại vô cùng kỳ lạ.
Triệu Tiểu Huyên vội vã chạy đến cứu bạn trai, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại nhớ ra một chuyện khác: "... Đêm qua, tất cả những người này đều biến mất."
Lãnh Tĩnh gật đầu.
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ: "Phạm vi hoạt động của chúng ta lúc đó chỉ là nhà của Chu đại nhân, nơi đặt quan tài của Lưu Thạch Đầu, dù có ra ngoài tìm cũng chỉ tìm trên đường, không thấy ai thì quay lại."
"Chúng ta chưa từng đến nhà của họ."
"Ý của anh là..."
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm: "Có thể là họ chưa từng biến mất."
"Họ vẫn ở đây. Tất cả vẫn ở đây. Ở trong nhà của họ. Nhưng họ đã biến thành một thứ khác, không biết nói, không biết cử động."
Lãnh Tĩnh nghe mà lạnh cả sống lưng: "Ý anh là họ đột nhiên biến thành xác chết?"
"Tôi không biết." Giang Nguyệt Lộc nói.
"Nhưng tốt thôi. Đêm qua chúng ta không biết vì không tìm được. Bây giờ người đã ở ngay trước mắt, chỉ cần nhìn là biết."
Triệu Tiểu Huyên đã cứu được Trần Xuyên, cô ta không biết phải diễn tả với Giang Nguyệt Lộc thế nào: "Khi tôi chạm vào đồ tể Trương, có một cảm giác rất kỳ lạ..."
Cơ bắp săn chắc của đồ tể mềm nhũn, Triệu Tiểu Huyên dễ dàng kéo Trần Xuyên ra khỏi tay gã, cô ta cứ tưởng rằng bàn tay đó sẽ chắc như kìm sắt.
Ba người họ tự giác nhường chỗ cho Giang Nguyệt Lộc.
"Anh có dao không?" Anh nhìn Lãnh Tĩnh: "Tốt nhất là dao đã khai quang."
Lãnh Tĩnh giống như Doraemon, anh ấy lấy ra một con dao nhỏ trong chiếc túi vàng của mình ném cho Giang Nguyệt Lộc, Giang Nguyệt Lộc cầm lấy rồi khéo léo chơi đùa vài đường, khen ngợi: "Cảm ơn, rất vừa tay."
Lưỡi dao sắc bén rạch qua lớp giấy trắng.
Cảm giác này giống như rạch bụng một người phụ nữ để lấy đứa bé ra, anh chưa từng trải qua cơn đau của việc sinh nở, nhưng lúc này lại cảm thấy hành động của mình thật tàn nhẫn và vô nhân tính. Phụ nữ mang thai chín tháng mười ngày, nhưng cái "bào thai" quấn quanh người sống này đã mười năm, rốt cuộc sẽ sinh ra thứ gì?
Không có máu chảy ra, giấy trắng cũng không biết đau, toàn bộ quá trình "sinh nở" diễn ra chưa đến nửa phút. Rất nhanh, hình dạng thật của Trương Hổ đang ẩn náu bên trong dần lộ diện.
Triệu Tiểu Huyên và những người khác tò mò bên trong là gì, thấy vậy liền thò đầu ra nhìn.
Khi nhìn thấy rõ thứ bên trong, họ như bị dội một gáo nước lạnh lên người-
-Trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên Triệu Tiểu Huyên đối mặt với bộ xương người.
Đó là một bộ xương trắng hoàn chỉnh.
"Thảo nào mọi người đều bất động, hóa ra là đã chết rồi..." Khương Tâm Tuệ nói nhỏ.
Trần Xuyên không tin nổi: "Nhưng... nhưng khi tôi bị bắt, đó chắc chắn là một bàn tay, nếu là xương thì tôi có thể phân biệt được chứ."
Khi cậu ấy vùng vẫy đập loạn xạ, cảm giác rõ ràng đó là một bàn tay, không thể nào tin được đó là một bộ xương.
Lãnh Tĩnh nói: "Chỉ có lúc này họ mới biến thành như vậy."
Lãnh Tĩnh nhìn ra ngoài trời, lời nói vừa rồi của Giang Nguyệt Lộc đã nhắc nhở anh ấy rằng thời điểm dân trấn biến mất hôm qua cũng là vào ban đêm. Những người ở đây khi đến đêm dường như bị đưa xuống âm phủ, đến một thế giới khác, đợi khi trời sáng họ mới trở lại, như thể đang qua lại giữa cõi âm và dương...
Lãnh Tĩnh ngẩn người, đờ đẫn nhìn bộ xương trắng trong lớp giấy.
Chẳng lẽ...
"Hắn còn thở."
"Hắn chưa chết."
Lời phản bác khiến mặt Khương Tâm Tuệ tái mét.
Giang Nguyệt Lộc nhìn chằm chằm vào bộ xương của Trương Hổ: "Hắn vẫn còn sống."
Bộ xương trắng vẫn còn đang thở! Như thể đang chìm vào giấc ngủ!
Anh lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác: "Mau rời khỏi đây."
Triệu Tiểu Huyên và những người khác nghe thấy bộ xương vẫn còn sống sợ đến mức chạy trối chết, sợ rằng lối thoát trong làn sương sẽ đột ngột đóng lại, Lâm Thần Âm và Lãnh Tĩnh cũng vội vã chạy theo sau.
Trước khi rời khỏi, Giang Nguyệt Lộc quay lại nhìn bộ xương đang nằm bất động trên mặt đất.
Sương mù đã bao trùm lên cả từ đường, những bóng người giấy ẩn mình trong đó, sau khi biết bên trong là những bộ xương trắng, họ không thể nào nhìn chúng bằng ánh mắt như trước nữa.
"Giang Nguyệt Lộc!"
"Đến ngay đây." Anh trả lời, bóng dáng biến mất trong làn sương mù.
Qua một giờ, hai giờ...
Trong từ đường yên tĩnh không một tiếng động, sương trắng dày đặc âm thầm dệt nên một tấm lưới mờ ảo.
Một tiếng "rắc" vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Bộ xương tỉnh dậy, lảo đảo đứng lên, đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng bước vào sâu trong màn sương.