Mùi hương của cây cối tràn ngập khắp không gian.

Không biết đã trôi dạt trong thời gian bao lâu, Giang Nguyệt Lộc đột nhiên ngửi thấy một mùi hương gỗ quen thuộc. Anh mở mắt trong làn nước, nhìn thấy những tán cây bao la bao phủ khắp bầu trời, vươn lên như thể muốn chạm tới đỉnh cao của sự thần thánh.

"Cậu thấy gì không?"

Anh quay đầu, thấy Khổng Trục Ninh đang thản nhiên nằm ở một khoảng nước khác.

Khổng Trục Ninh, viện trưởng Khổng.

Giờ nhìn thấy ông ta, trong lòng Giang Nguyệt Lộc trào dâng những cảm xúc phức tạp.

Khi anh rơi xuống vực, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác, chính Khổng Trục Ninh đã ra tay cứu anh, cùng với cậu của Đồng Miên, đưa anh vào một trường thi đặc biệt để giữ lại mạng sống. Tại sao ông ta làm vậy, Giang Nguyệt Lộc cũng không rõ. Thời điểm ấy, Khổng Trục Ninh vẫn chưa là viện trưởng, cứu một kẻ thuộc tàn dư của gia tộc Giang như anh, rõ ràng là hành động nguy hiểm.

Thế mà ông ta lại làm được và bình an vô sự lên làm viện trưởng?

Khổng Trục Ninh đúng là ân nhân cứu mạng của anh, nhưng ông ta cũng khiến anh phải nuôi hy vọng hão huyền suốt nhiều năm và bị ông ta xoay như chong chóng… Nói đến ân cứu mạng, không lôi ông ta ra đánh một trận đã là tốt lắm rồi.

… À mà.

Giang Nguyệt Lộc nhận ra tính cách mình có chút thay đổi.

Không còn trầm tĩnh như trước.

Thật không ngờ là anh lại muốn đấm vị viện trưởng này.

Cái này là gì đây? Đi một chuyến đến đêm Trung Nguyên mà lại hấp thụ cả sự bốc đồng của tuổi mười bảy? Anh muốn đứng dậy, nhưng làn nước như một con bạch tuộc khổng lồ giữ chặt anh lại.

Trôi qua trôi lại thì được.

Nhưng muốn ngồi dậy? Xin lỗi, điều đó tuyệt đối không được phép.

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy bản thân như sắp phát điên, tâm trạng thay đổi quá lớn khiến anh hơi kích động. Để thoát khỏi cảm xúc này, anh nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Khổng Trục Ninh (thực ra ban đầu anh chẳng muốn đáp lời ông ta).

"Cậu thấy gì không?"

Anh thấy cái gì?

"Cây." Anh đáp.

Khổng Trục Ninh biến sắc: "Cây sao?"

Giang Nguyệt Lộc ừ một tiếng: "Một cái cây rất lớn, hình như trước đây tôi cũng từng thấy qua… ông không thấy sao?"

Khổng Trục Ninh lắc đầu: "Vậy thì hỏng rồi. Đó là Kiến Mộc, nếu cậu thấy được nó, điều đó có nghĩa là ký ức của Thần đang hòa vào cậu. Không lâu nữa, cậu sẽ quên hết mọi thứ thôi."

Giang Nguyệt Lộc há hốc miệng.

Khổng Trục Ninh cất giọng: "Sao nhìn tôi như thế?"

"Ông chẳng phải nói có cách sao? Chẳng phải ông còn đưa tôi trở lại đêm Trung Nguyên à?" Giang Nguyệt Lộc hậm hực nói.

Hóa ra, sau tất cả, vẫn là vô ích, cuối cùng anh vẫn phải chết đúng không?

Anh chết thì không sao, nhưng nếu một thứ như vậy giáng xuống cơ thể anh, chẳng phải sẽ khiến thế giới đảo lộn? Không, thực ra thì nó đã khiến thế giới điên đảo rồi. Anh chết thì không vấn đề gì, nhưng Hạ Dực đã chịu đựng hàng trăm năm để có được cuộc sống yên ổn, giờ đây lại phải sống trong một thế giới điên cuồng như thế này sao?

Anh không chấp nhận.

Khổng Trục Ninh trôi trong nước, giọng nói từ xa vọng đến: "Nói như thể tôi là toàn năng ấy. Đừng nói đến chúng ta là phàm nhân, dù có cả thế giới này cùng hợp lực, chúng ta cũng không phải là đối thủ của thần."

Giang Nguyệt Lộc: "Vậy mục đích đưa tôi về lại là gì?"

Khổng Trục Ninh: "Để cậu trò chuyện với mối tình đầu của mình một chút thôi."

Giang Nguyệt Lộc nhìn ông ta chằm chằm một hồi lâu đến nỗi Khổng Trục Ninh có phần bối rối: "Cậu có thể đừng nhìn tôi như thế không? Người nhà của cậu có chút điên rồ, ngày trước còn lạnh lùng đến mức như chưa từng biết yêu thương khi nói chuyện với tôi. Bây giờ nhớ lại mọi thứ rồi, chắc chắn sẽ làm khó dễ tôi. Trôi đi chỗ khác, đừng có nhìn tôi nữa."

Nói xong, ông ta còn tự mình trôi ra xa hơn, ra vẻ muốn rạch ròi giới hạn với Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc không nhịn được mà bật cười: "Không ngờ viện trưởng Khổng lại là người như thế này."

Khổng Trục Ninh cười hề hề: "Cậu còn chưa biết nhiều điều đâu. Ôi chao, nằm trên phiến đá này thật thoải mái… Nói thật, tôi không muốn làm viện trưởng, từ đầu đã không muốn rồi, phí thời gian, tốn sức quá mà. Lão Đồng kia làm tạm vài năm mà đã rã rời, tôi ấy à? Tôi còn mỏng manh hơn ông ta nhiều."

Giang Nguyệt Lộc: "Ông còn yếu hơn phó viện trưởng Đồng sao?"

Khổng Trục Ninh: "Thì đúng vậy. Đến mức người như tôi mà cũng làm viện trưởng bao nhiêu năm rồi, haiz, chắc học viện này sắp tàn rồi."

Ông ta cứ lải nhải những lời vô nghĩa, Giang Nguyệt Lộc quyết định tránh xa, tìm cách tự mình thoát ra. Nhưng Khổng Trục Ninh lại giống như một ông già cô đơn lâu năm, bắt được ai là nói mãi không dừng: "Tôi ấy, chẳng có tham vọng gì. Hồi đó nếu không phải là thần dụ ban xuống, tôi đâu có dính vào chuyện phiền phức của cậu làm gì?"

"Sau đó thì phiền phức không dứt ra được. Nếu cậu cứ nằm trong trường thi mà mơ mộng quên đời thì thôi, nhưng không ngờ Thần lại thích cậu, thế là lại đến lượt tôi phải ra tay xử lý. Trời biết, ước nguyện lớn nhất của tôi không phải là trở thành một viện trưởng được ngàn đời nhớ đến; tôi chỉ muốn có vợ con, sống một cuộc đời bình yên ấm cúng bên bếp lửa mà thôi."

Giang Nguyệt Lộc vừa nghe vừa lơ đễnh, đến câu cuối thì hơi khựng lại.

Anh nhớ tới những món đồ chơi trẻ em trong phòng viện trưởng và bức ảnh gia đình đặt ở nơi sáng nhất trên bàn. "Gia đình của ông thì sao? Vẫn ổn chứ?"

Thần đã phá hủy cả thế giới, những người sống trong đó chắc chắn sẽ chịu kết cục không tốt... liệu gia đình của viện trưởng có ngoại lệ?

Thế mà Khổng Trục Ninh lại cười, đáp: "Vẫn ổn cả."

Giang Nguyệt Lộc thấy có gì đó kỳ lạ: "Ông đã sắp xếp cho họ rồi sao?"

Khổng Trục Ninh cười nhạt: "Sao tự nhiên cậu lại quan tâm tới tôi thế? Yên tâm đi, dù tôi có chết cũng sẽ không để gia đình tôi phải chết. Họ đang ở nơi an toàn nhất rồi."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy có gì đó không đúng.

"Dù sao cũng đang rảnh, kể tôi nghe chuyện gia đình ông đi."

Khổng Trục Ninh bật cười: "Cậu sao thế, cậu rốt cuộc là Giang Nguyệt Lộc hay là Thần đây? Thôi được, đã muốn nghe thì tôi sẽ kể cho."

Trong số các vu sư của học viện, Khổng Trục Ninh luôn là kẻ lập dị.

Ông ta không quan tâm đến việc nâng cao năng lực, cũng không muốn tiến thân trong học viện. Ngay từ khi sinh ra, ông ta đã không có hứng thú với những thứ đó.

Ông ta rất đồng tình với quan điểm của những kẻ muốn thoát ly thế tục: thời đại của thần vu đã qua rồi, giờ là thời đại của con người cai trị, trước hết chúng ta là con người, rồi mới là vu sư.

Cống hiến cho thần bao nhiêu đời người như thế chưa đủ hay sao? Thế giới này rộng lớn như vậy, tôi muốn đi ra ngoài và ngắm nhìn nó.

Những lời này, trong tai các vu sư già, chẳng khác nào sự báng bổ. Vu sư sinh ra là để phụng sự thần linh, đời này qua đời khác đều như vậy. Những ai muốn rời bỏ gia tộc để hòa nhập vào thế giới loài người là kẻ phản bội thần linh, và tất nhiên sẽ bị thần linh từ bỏ, phải gánh chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.

Khổng Trục Ninh chỉ cười.

Ông ta nói với họ: "Thật sao? Nhưng tôi mới thấy Triệu Tứ và Trương Tam đấy, bọn họ ra ngoài sống tốt lắm, chẳng hề hấn gì cả."

Các vu sư già tức giận đến phát run, Khổng Trục Ninh lại an ủi bằng cách vỗ lên trán họ.

"Các bậc đại sư cứ yên tâm, thần không chấp nhặt như vậy đâu. Thần yêu thương mọi người, bất kể người đó là vu sư hay người thường, tình yêu ấy không phân biệt. Đó mới là lòng bao dung lớn lao. Đừng áp đặt suy nghĩ phàm nhân của các ngươi lên thần linh, đó mới là báng bổ đấy."

Với một người như Khổng Trục Ninh, các vu sư già cố đẩy ông ta càng xa càng tốt, cho ông ta làm một giáo viên ở vùng rìa xa nhất của học viện, không cho đụng đến bất cứ bí mật nào.

Thỉnh thoảng, họ vẫn phái người đến giảng dạy cho ông ta, mong có thể kéo kẻ lệch lạc này về đường chính đạo. Nhưng hết lần này đến lần khác, Khổng Trục Ninh vẫn lém lỉnh không chừa, cứ trưng bộ mặt không thể cứu vãn được của mình, cuối cùng họ đành bỏ mặc, mặc ông ta tự sinh tự diệt.

May mắn là Khổng Trục Ninh không phải là loại gây rắc rối như Ô Dạ Minh.

Ông ta từng nói rằng, điều ước lớn nhất của mình chỉ là có vợ, có con, và cuộc sống bình yên bên bếp lửa. Ông ta thích đắm mình trong những thứ giản dị của đời thường.

Với một người như thế, chắc cũng chẳng thể tạo nên sóng gió gì lớn lao.

Vậy nên các vu sư cũng nhắm mắt làm ngơ, coi như không có sự tồn tại của ông.

Nhưng ai mà ngờ, Khổng Trục Ninh sau này lại trở thành viện trưởng, thậm chí còn là vu sư gần gũi nhất với thần dụ?

"Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà." Khổng Trục Ninh thở dài trong làn nước.

Giang Nguyệt Lộc càng nghe, càng thấy không đúng.

Rất mâu thuẫn.

Nếu Khổng Trục Ninh thực sự không muốn phục vụ vu sư, tại sao sau này lại liên tục lắng nghe thần dụ? Bất kể là tự nguyện hay không, chính tay ông ta đã thúc đẩy mọi thứ, trở thành công cụ của thần trong học viện.

Là ông ta đã gửi thư báo cho gia tộc Giang, biến Giang Nguyệt Lộc thành vật chứa của thần. Nói cách khác, nếu không có ông ta, có lẽ Giang Nguyệt Lộc đã chết từ đêm Trung Nguyên rồi… Không đúng.

Phúc lành mà Hạ Dực ban cho anh, sao lại không thể giữ mạng cho anh?

Là Khổng Trục Ninh đã nhúng tay vào, dẫn anh đi trước một bước!

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy tim mình đập thình thịch như muốn vỡ tung.

Đi xa hơn… phải chăng việc Hạ Dực trao cho anh trái tim cũng nằm trong kế hoạch?

Có trái tim của Hạ Dực, anh mới có thể sống sót.

Hạ Dực trao trái tim đi, mới không đến mức điên cuồng mà tìm anh.

Những năm tháng họ lỡ nhau, vừa khéo là khoảng thời gian Giang Nguyệt Lộc bồi dưỡng, phục hồi… Không lẽ, khoảng thời gian đó cũng là chuẩn bị cho ca phẫu thuật của phó viện trưởng Đồng?

Nghĩ lại cũng thấy hợp lý, làm sao chỉ một cuộc phẫu thuật lại có thể biến anh thành vật chứa cho thần được? Chắc chắn phải qua vài trăm năm cải tạo!

Đây là… là…

Giang Nguyệt Lộc gần như không thể thở nổi.

Đây là một âm mưu khổng lồ đã được sắp đặt suốt trăm năm, kéo theo số phận của vô số người!

"Sao cậu lại im lặng thế? Có nghe tôi nói không đấy?" Khổng Trục Ninh đập tay xuống mặt nước, gọi với khi thấy Giang Nguyệt Lộc nãy giờ không đáp lại. Giang Nguyệt Lộc hít sâu để bình tĩnh hơn, rồi chậm rãi hỏi: "Viện trưởng Khổng, vợ của ông tên gì?"

"Cậu hỏi tên vợ tôi làm gì…" Khổng Trục Ninh nhíu mày khó chịu.

"Vợ ông tên gì?" Giang Nguyệt Lộc vẫn hỏi với giọng nghiêm nghị.

Thái độ nghiêm túc của Giang Nguyệt Lộc khiến Khổng Trục Ninh cảm thấy áp lực, đành đáp: "Hứa San San."

"Con gái ông thì sao? Tên là gì?"

"… Khổng Ninh San."

Ninh… San… tên cô bé được ghép từ hai chữ của bố mẹ sao?

Giang Nguyệt Lộc tiếp tục hỏi những chi tiết khác về gia đình Khổng Trục Ninh, như thời điểm con gái ông ta chào đời, ngày sinh nhật, quan hệ giữa ông ta và vợ, có thường cãi nhau không… Khổng Trục Ninh vừa cảm thấy kỳ lạ vừa dần bực bội, cuối cùng không nhịn được mà lớn tiếng: "Rốt cuộc cậu muốn gì? Sao lại quan tâm đến chuyện nhà của tôi thế? Đến cả chúng tôi đi ngủ lúc nào cậu cũng muốn biết sao?"

Nhưng Giang Nguyệt Lộc không bận tâm đến lời ông ta nói, anh chỉ tập trung vào việc Khổng Trục Ninh trả lời từng câu hỏi. Mặc dù mọi câu trả lời của Khổng Trục Ninh đều hợp lý, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người đã đẩy mình đến Học viện chính là Khổng Trục Ninh, anh không thể dễ dàng tin tưởng ông ta được.

Phía bên kia, một lúc lâu sau không nghe thấy động tĩnh từ Giang Nguyệt Lộc, Khổng Trục Ninh bắt đầu cảm thấy lo lắng, tưởng rằng Giang Nguyệt Lộc bị câu hỏi làm cho bối rối. Ông ta ho khan một tiếng rồi nói: "Cậu cũng đừng -"

"Viện trưởng Khổng." Giang Nguyệt Lộc đột nhiên gọi Khổng Trục Ninh một tiếng khiến ông ta sững người.

Từ khi đến đây, anh chưa từng xưng hô một cách trang trọng như thế với ông ta.

Theo phản xạ, Khổng Trục Ninh đáp: "Có chuyện gì?"

Giọng của Giang Nguyệt Lộc nghe rất bình thản, nhưng chất chứa một sự nghiêm túc đến đáng sợ.

"Vì sao ông lại đưa tôi quay lại đêm Trung Nguyên? Hiện giờ chúng ta bị mắc kẹt ở đây và việc thần giáng thế cũng chưa kết thúc. Vậy ông lấy đâu ra sự tự tin rằng tôi có thể thay đổi tất cả những điều này?"

Khổng Trục Ninh lúng túng: "Sao tự dưng lại quay về vấn đề đó rồi… Tôi đã nói rồi, chúng ta -"

Giang Nguyệt Lộc cắt ngang: "Ông thực sự không hề có ý định thay đổi điều gì cả, đúng không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khổng Trục Ninh ngớ người: "Cậu nói vớ vẩn gì thế…"

"Tôi nói rằng, ông chưa bao giờ muốn thay đổi mọi thứ cả. Ông thật lòng mong muốn việc thần giáng thế sẽ xảy ra."

Khổng Trục Ninh tức đến bật cười: "Giang Nguyệt Lộc, tôi không phải là người tham vọng lớn lao, cũng không phải như Phó viện trưởng Đồng mà muốn cứu giúp cả thế gian. Nhưng những điều cơ bản về đúng sai tôi vẫn phân biệt được. Hơn nữa, tôi sẽ không bao giờ lấy tính mạng của vợ con mình ra làm trò đùa. Có cậu ở đây, họ có thể chưa chắc sống lâu trăm tuổi, nhưng nếu là thần giáng xuống, tất cả chúng ta đều không có chút hy vọng sống sót."

"Vợ con ông thực sự có thể sống lâu trăm tuổi sao?"

Khổng Trục Ninh sững sờ trong chốc lát, tưởng mình nghe nhầm: "Cậu nói gì?"

"Tôi hỏi, vợ con ông có thực sự tồn tại không?"

Khổng Trục Ninh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười: "Tôi hiểu rồi, cậu điên rồi."

Một cảm giác xót thương bao trùm lấy Giang Nguyệt Lộc. Anh quay sang nhìn người đàn ông đang chìm trong nước, người đã là một vu sư suốt trăm năm, là người gần gũi với thế giới của thần linh nhất.

Ông ta ngày đêm lắng nghe thần dụ, sống qua lời nguyền mà tuổi thọ của vu sư không quá hai mươi, nhưng ông ta đã cứng rắn sống đến độ tuổi này. 

Những hành động mâu thuẫn của ông ta, hệt như một con rối bị ai đó điều khiển, đầu dây mối nhợ đều được nối lên trời cao.

Trong tai Giang Nguyệt Lộc như vang lên tiếng gió từ quá khứ.

- Càng gần với thế giới của thần, càng dễ hóa điên.

"Là ông đã điên rồi, Khổng Trục Ninh. Ông đã sớm trở nên điên loạn." Giang Nguyệt Lộc đẩy bức ảnh gia đình trên bàn trong phòng viện trưởng ngã xuống, nụ cười hạnh phúc của cả gia đình trong ánh sáng ấm áp biến mất trong bóng tối. 

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nụ cười của hai người đứng cạnh Khổng Trục Ninh cứng ngắc, giống hệt những con búp bê giả tạo.

Như thể họ lại đang đứng trong dòng thời gian quá khứ.

Giang Nguyệt Lộc quay lưng khỏi chiếc bàn, nhìn thấy Khổng Trục Ninh đang ngồi giữa đống đồ chơi, ôm lấy một món đồ như thể đó là báu vật. 

"Mỗi ngày khi tan làm về nhà, mở cửa bước vào, ai là người chào đón ông?"

Đồng tử của Khổng Trục Ninh bắt đầu mở to.

Một làn sóng cảm xúc cuộn lên trong cuộc đời ông ta. Ông ta thấy mình mở cửa ngôi nhà sáng đèn ấy hết lần này đến lần khác, mỉm cười nói "Anh về rồi đây". Cô con gái nhỏ lao vào vòng tay ông ta, cười khúc khích và lấy đi món đồ chơi ông ta vừa mua. Còn vợ ông ta thì từ bếp bưng ra những món ăn nóng hổi, gọi ông ta lại ăn khi còn nóng.

Đó là cuộc sống hạnh phúc nhất của ông ta, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế.

Nhưng lời nói của Giang Nguyệt Lộc như một con dao sắc bén, cứa đứt giấc mộng ấy từ trên cao. Khổng Trục Ninh ngước mắt lên, thấy Giang Nguyệt Lộc nhìn mình với vẻ mặt đau đớn, khiến ông ta như vừa tỉnh táo lại, đôi mắt như được thay mới.

Trong căn nhà sáng đèn, ông ta đứng đó một mình, lặp đi lặp lại những động tác như đang múa một mình trong không trung, trên bàn ăn là những món ăn không ai đụng đến, còn phòng trẻ phát ra tiếng cười của những món đồ chơi.

Căn phòng chật chội với hạnh phúc giả tạo đó, hóa ra chỉ có một mình ông ta đang đóng vai người chồng, người bố.

Giang Nguyệt Lộc hỏi một cách xót xa, nhưng đối với Khổng Trục Ninh, giọng của anh nghe như lời nguyền của quỷ dữ.

"Viện trưởng Khổng, vợ con ông… họ thật sự có thể sống lâu trăm tuổi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play