Gặp lại người yêu cũ cách biệt qua hai khoảng thời gian là cảm giác như thế nào?
Giang Nguyệt Lộc từng xem một bộ phim mà ở đoạn kết, hai nhân vật chính gặp lại nhau sau khoảng cách thời gian dài đằng đẵng. Nhân vật nữ nhìn thấy gương mặt mờ ảo của người yêu cũ, gương mặt ấy dần hồi sinh trong ký ức. Cô ấy có một câu thoại khiến Giang Nguyệt Lộc ghi nhớ sâu sắc-
"Như thể lại yêu anh ấy một lần nữa."
Lúc này đây, mọi thứ giống hệt như câu chuyện đó.
Hạ Dực quay đầu nhìn anh: "Mệt rồi sao?"
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Không hề."
Hạ Dực lại hướng ánh mắt về phía cánh đồng nơi chiến trận đang bùng nổ.
Không cần nhìn kỹ cũng biết rằng, những vu sư và yêu quỷ đang hăng máu chém giết.
Trận chiến đêm Trung Nguyên chưa bao giờ gần đến thế trong tầm mắt Giang Nguyệt Lộc. Trước đây, anh chỉ nghe về trận chiến ấy qua lời kể của Đồng Miên và Khổng Trục Ninh.
Nhưng giờ đây, nó hiện ra một cách thê lương và sống động ngay trước mắt anh, như một trò chơi trải nghiệm thực tế đến mức cực hạn. Anh rõ ràng nhận thức rằng mình không phải đang đóng vai ai cả; anh chính là Giang Nguyệt Lộc, một nhân chứng của câu chuyện xưa.
Nhiều năm trước, anh và Hạ Dực từng cùng nhau bước đi trên cánh đồng này.
Khi đó, ngọn lửa theo sau bước chân họ, từng đợt bùng lên như những đóa hoa bi thảm rực rỡ trải dài trên cánh đồng.
Tiếng gào thét và khóc lóc vọng lại từ xa, nhưng anh đã không còn cảm giác gì.
Người thân cuối cùng của Giang Nguyệt Lộc đã qua đời, linh hồn của Giang Nhật Hổ đã về nơi nghĩa địa của gia tộc Giang. Dù cách cả trăm năm vẫn đoàn tụ, chẳng thể gọi là thảm kịch hoàn toàn.
Mối dây liên kết gia đình đã bị cắt đứt, trong không gian này anh chẳng cần bận tâm chuyện sinh tử của con người.
Càng không cần bận tâm đến bản thân.
Điều duy nhất anh quan tâm là vị thần linh trước mặt, người đang nhanh chóng đến gần cái chết.
Hạ Dực sẽ chết, rồi tái sinh, chuyển hóa thành oán hận vô biên mà kết thành một thực thể mới - một Hạ Dực hoàn toàn khác. Trong đêm nay, cậu ta vừa diệt vong, vừa tái sinh.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng một lực lượng mạnh mẽ bỗng siết chặt linh hồn anh, như thể bị giam cầm trong cơ thể này, không thể thốt lên một lời, cũng không thể cử động.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn Hạ Dực.
Hạ Dực quan sát anh: "Ngươi mệt rồi sao?"
Anh muốn lắc đầu, nhưng cổ như có ý chí riêng, lại gật đầu. Một giọng quen thuộc vang lên từ miệng anh: "Anh tôi… thật sự đã chết sao?"
Giang Nguyệt Lộc lạnh cả người.
Nhưng rất nhanh anh đã nhận ra, có lẽ đây chính là bản thân anh của năm xưa.
Đây là khoảnh khắc Trung Nguyên năm ấy, tái hiện từng chi tiết một.
Khổng Trục Ninh đã đưa anh vào đêm Trung Nguyên và nguồn năng lượng từ ông ta giúp anh có thể tự do trong thời gian đầu. Nhưng sau khi giải quyết con quái thú kia, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể dần cứng đờ.
Khi năng lượng của Khổng Trục Ninh hoàn toàn cạn kiệt, anh sẽ bị nhốt trong cơ thể này, không thể hành động ngẫu hứng, cũng không thể ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh.
Giang Nguyệt Lộc hiểu rằng Khổng Trục Ninh hẳn đã tính toán mọi thứ.
Ông ta thừa biết nguồn lực của mình có hạn và tình thế hiện tại chắc chắn là điều mà ông ta mong muốn.
Thay vì để anh can thiệp, Khổng Trục Ninh muốn anh chứng kiến toàn bộ diễn biến…
Giang Nguyệt Lộc bình tĩnh lại, cảm nhận dòng cảm xúc của mình trong thân thể từ quá khứ.
Đó là một sự lo lắng rất chân thật.
Năm ấy, anh và Giang Nhật Hổ là anh em gắn bó như hình với bóng, không như hiện tại. Với Giang Nguyệt Lộc của khoảnh khắc này, sáng sớm còn cùng Hạ Dực vui đùa trong căn gác, đêm xuống đã là cuộc chiến giữa vu sư và quỷ yêu, kèm theo thảm sát của đám vu sư nhắm vào gia tộc Giang…
Khi ấy, anh hoàn toàn không hay biết, vì thế mà hoang mang tột độ.
Băng qua cánh đồng cùng Hạ Dực, lo lắng cho sinh mạng của anh trai, anh đã sớm kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.
Vậy nên mới thừa nhận rằng mình mệt mỏi và lo lắng hỏi về anh trai Giang Nhật Hổ…
Giang Nguyệt Lộc hoàn toàn thấu hiểu cảm giác ấy, nó giống hệt nỗi lo lắng anh dành cho Ngôn Phi và những người khác. Lần đầu tiên anh cảm nhận rằng, họ thật sự là cùng một người.
Tất cả những cảm xúc bên trong cơ thể anh hòa quyện với nhau, ký ức từ quá khứ và tương lai hòa lẫn tự nhiên như nước hòa vào nước.
Nhìn "Hạ Dực" của quá khứ an ủi "Giang Nguyệt Lộc", anh dần hiểu rõ sự thay đổi mà thời gian mang lại.
Giang Nguyệt Lộc của quá khứ là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi dễ bối rối. Hạ Dực trong quá khứ cũng chỉ là một vị thần non nớt vừa mới ra đời.
Liệu họ có thể thoát khỏi cuộc hỗn loạn cách đây cả trăm năm? Có lẽ, nhiều năm sau, anh và Hạ Dực có thể làm được, nhưng bây giờ thì chưa.
Giang Nguyệt Lộc nhìn họ bị những oan hồn không ngừng đuổi theo, khi ấy vị thần của gia tộc, Hạ Dực, vẫn còn ngây ngô trước sự giết chóc. Chủ yếu là Giang Nguyệt Lộc phải khéo léo dùng vu thuật để đánh bại những kẻ truy sát.
Khi sức lực Giang Nguyệt Lộc cạn kiệt, Hạ Dực sẽ cắn răng mà xông lên.
Máu lạnh lẽo của những con quỷ văng lên mặt cậu ta, cậu ta cẩn thận dùng đầu ngón tay lau từng chút một, không để giọt máu nào chạm vào tay áo - bộ quần áo này là Giang Nguyệt Lộc chuẩn bị cho cậu ta, cậu ta không muốn làm bẩn nó.
Hạ Dực của thời điểm ấy vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời.
Dù không muốn giết chóc, nhưng vì Giang Nguyệt Lộc, cậu ta vẫn chấp nhận làm điều đó.
Càng về sau, cậu ta càng thành thạo, mỗi nhát chém càng dứt khoát.
Cả hai cùng cầm cự một khoảng thời gian, lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng phía sau bỗng trở nên tĩnh lặng đáng ngờ. Khu rừng tối tăm chìm trong bóng tối đầy rẫy nguy hiểm ẩn nấp, họ không dám lơ là chút nào.
Tiếng quạ đồng loạt kêu rợn người, đôi mắt đỏ thẫm hiện lên trong rừng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy thân thể mình bị nỗi sợ hãi siết chặt trong giây lát.
Đây là ác quỷ hung tàn nhất mà họ đã chạm trán trên đường chạy trốn. Những trận chiến trước đây chỉ là những pha đối đầu lẻ tẻ, hai thiếu niên vẫn chưa thấy rõ sự tàn khốc thật sự của chiến trường.
Nhưng giờ đây, họ đã thấy.
Con quỷ này đã theo mùi mà bám theo họ đến đây, nó không chỉ là một kẻ hung hãn cắn xé, mà còn giữ lại ý thức của con người. Sự ranh mãnh của con người kết hợp với sự hung dữ của quỷ, khiến nó hiểu rõ cách săn mồi, đặc biệt chờ đến lúc Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực mệt lử mới xuất hiện.
Trên đường đuổi theo, nó gặm nhấm xác của những con quỷ khác - tất cả đều là những con quỷ mà Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực đã giết.
Những xác chết đó quá tầm thường.
Không thể nào sánh được với bữa tiệc trước mắt.
Hai người này… không chỉ là con người. Nó có thể ngửi thấy một người tồn tại trên cõi nhân gian, nhưng người còn lại không phải… Dù không phải, mùi vị của người đó còn thơm ngon, hấp dẫn hơn.
Dãi chảy ròng ròng, con quỷ phải cố gắng lắm mới kìm nén được bản thân, và khi không thể nhịn được nữa, nó lao thẳng về phía hai người. Hạ Dực theo bản năng chắn phía trước, nhưng Giang Nguyệt Lộc cũng hành động tương tự, khiến cả hai va vào nhau, trong tích tắc khựng lại, mùi hôi thối đã phả vào mặt.
Nguy hiểm -!
Đến cả Giang Nguyệt Lộc của hiện tại cũng nắm chặt tay vì lo lắng cho hai thiếu niên bé nhỏ ấy.
"Gầm…"
Con ác quỷ đột ngột rú lên đau đớn, và Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc nhìn thấy con quái thú khổng lồ bất ngờ xuất hiện, cắn gãy cổ con quỷ và bắt đầu ăn thịt nó.
Chỉ trong chốc lát, ác quỷ đã trở thành bữa ăn của kẻ khác.
Trong đêm hỗn loạn này, kẻ yếu luôn là mồi của kẻ mạnh.
Bầy côn trùng trong rừng lặng lẽ quan sát từ bên ngoài, như thể biết rõ kết quả của cuộc chiến. Chúng chờ đợi, đợi khi con quái thú no nê sẽ tới lượt chúng được chia phần.
"Hạ Dực, đây chẳng phải… con quái thú mà chúng ta vừa thả ra sao…" Giang Nguyệt Lộc ngỡ mình hoa mắt, quay lại xác nhận với Hạ Dực.
Hạ Dực cũng nhận ra. Đây chính là con quái thú mà cậu ta thả ra, cậu ta chắc chắn không thể nhầm.
"Sao nó lại đến đây?" Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm.
Con quái thú ấy đã bị giam cầm nhiều năm, vậy mà sau khi được tự do, nó lại không rời khỏi nơi này ngay sao?
Con quái thú đang ăn ngấu nghiến bỗng dừng lại, rồi nằm xuống trước mặt Hạ Dực và Giang Nguyệt Lộc, lăn một vòng, phát ra tiếng rầm rì như địa chấn. Gương mặt già nua của nó thoáng ửng đỏ, ngượng ngùng quay đầu qua một bên, nhẹ nhàng phô ra phần bụng tương đối sạch sẽ.
Giang Nguyệt Lộc kinh ngạc: "Nó… nó muốn chúng ta xoa bụng nó à?"
Hạ Dực hơi do dự: "Có vẻ là vậy."
Giang Nguyệt Lộc xoa xoa lớp lông trên bụng nó, con quái thú càng thêm vui sướng, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, đôi mắt đỏ rực khiến Giang Nguyệt Lộc cảm thấy gần gũi.
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Gọi ngươi là Tiểu Hồng nhé!"
"Nó đến giúp chúng ta, vậy xem ra cũng có duyên. Mang nó theo cùng để chạy trốn thôi?"
Dĩ nhiên chẳng có gì ngăn cản được, có con quái thú đi cùng, họ chẳng cần phải tự đi nữa, có thể ngồi trên lưng nó mà tận hưởng cảm giác băng qua ngàn dặm.
Mùi tanh nhè nhẹ của lông thú phả vào mũi, cảnh đêm vụt qua nhanh như điện, khiến anh bất giác có cảm giác như họ có thể đi mãi mãi, mà người anh yêu lại đang ở ngay bên cạnh.
Giang Nguyệt Lộc ngắm nhìn Hạ Dực, vô tình thốt lên: "Sau này cậu phải nhớ đến tôi đấy."
Hạ Dực nhíu mày: "Ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi."
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Tôi biết cậu sẽ không bỏ tôi mà đi đâu. Nhưng… tôi chỉ nói thế thôi. Có lẽ vì anh trai và tôi đã chia lìa, bố mẹ cũng rời xa tôi từ rất sớm, nên tôi luôn cảm thấy trên đời này, ai rồi cũng sẽ phải rời xa nhau. Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta cũng vậy nhỉ?"
Hạ Dực nhìn anh ôm gối, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi.
Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn cậu ta: "Coi như tôi chỉ nói đùa thôi. Nhưng nếu ngày đó thật sự đến, cậu nhất định phải sống tốt đấy."
Gương mặt Hạ Dực thoáng biến sắc: "Ngươi…"
"Cậu nghĩ tôi sẽ chết sao?" Giang Nguyệt Lộc cười và lắc đầu. "Tôi sẽ không chết đâu. Tôi sẽ cố gắng hết sức sống tiếp, sống đến ngày chúng ta gặp lại."
Nhưng không ngờ, ngày ấy đến rất nhanh.
Sau bảy ngày chạy trốn, đội quân vu sư truy đuổi gia tộc Giang cuối cùng cũng đuổi kịp họ.
Bảy ngày đã trôi qua, trận chiến giữa vu sư và quỷ đã đi vào giai đoạn mệt mỏi. Bọn chúng cuối cùng đã có thể dồn lực đối phó với những tàn dư của gia tộc Giang đang chạy trốn.
Giang Nguyệt Lộc không ngờ bọn chúng lại xem anh còn nguy hiểm hơn cả việc trừ quỷ, thà tiêu diệt anh trước để bảo vệ học viện. Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng có thể hiểu được.
Ai bảo Hạ Dực lại chạy trốn cùng anh?
Có lẽ trong mắt các vu sư, anh không chỉ là một kẻ tàn dư mà còn là kẻ dị giáo đã dụ dỗ thần linh trốn thoát và gây rối, phải diệt trừ tận gốc.
Bọn chúng không nhất thiết phải quá tàn nhẫn với quỷ, nhưng nhất định sẽ tàn nhẫn với kẻ đồng loại.
Con người vốn là như thế mà, phải không?
Anh và Hạ Dực ngồi trên lưng Tiểu Hồng, đối diện với đội quân vu sư đang bừng bừng sát khí.
Anh nhìn thoáng qua và không thấy Ô Dạ Minh.
Giang Nguyệt Lộc của hiện tại, bị giam trong cơ thể quá khứ, cũng cảm nhận được tầm nhìn của chính mình trong ký ức. Nhưng ngay khi ý nghĩ "Ô Dạ Minh dường như không có mặt ở đây" vừa xuất hiện, đầu anh choáng váng, như bị một gậy giáng mạnh, mắt tối sầm, rồi chìm vào dòng nước đen ngòm vô tận…
Cảm giác không còn sức lực, không thể cử động này, giống hệt như lần đầu bị giam cầm.
Giữa lúc Giang Nguyệt Lộc sắp chìm ngập trong không gian và thời gian hỗn loạn, một giọng nói lạ lẫm vang lên: "Ồ? Năng lượng Khổng Trục Ninh gieo vào đã cạn rồi sao? Thôi được… đúng là oan nghiệt, để ta giúp ngươi lần cuối…"
"Ngươi là ai…"
Anh mơ hồ không rõ mình đang ở đâu, cũng không nhìn thấy bóng đen ấy là ai.
"Đừng hỏi nữa, mau trở về đi."
"Nếu không đi, sẽ không kịp gặp lại…"
"Gặp lại cái gì…"
Trán anh bị đẩy mạnh vào dòng nước, anh giật mình tỉnh lại, đối diện với đôi mắt đỏ thẫm đau đớn đến tận tâm can của Hạ Dực. Là Hạ Dực!
Đã có chuyện gì xảy ra?
Tại sao cậu ấy lại đau khổ đến vậy?
Hạ Dực của trăm năm trước luôn thản nhiên như một vị thần, chưa bao giờ thể hiện vẻ mặt xúc động thế này!
"Giang Nguyệt Lộc, đừng buông tay…" Tiếng nói qua hàm răng nghiến chặt vang lên từ phía trên đầu anh.
Lúc này, anh mới nhận ra tình cảnh của mình. Ngọn gió lạnh buốt thổi từ trên cao xuống, khi anh quay đầu nhìn lại, phía dưới là một vực sâu không đáy, những lớp sương mỏng phía sau giống như tơ nhện của những con nhện khổng lồ, chờ trực để kéo linh hồn anh vào cõi chết.
Ngã xuống vực sâu thế này, không nghi ngờ gì sẽ chết ngay tại chỗ.
Chưa kịp quay lại, anh đã thấy không xa trên vách đá là xác của con quái thú khổng lồ, đôi mắt đỏ trừng trừng hướng về phía chủ nhân nó, không khép lại được trong cái chết.
Trái tim Giang Nguyệt Lộc quặn thắt.
Tiểu Hồng đã chết…
Con thú đã cõng họ bảy ngày trời cuối cùng đã bị vu sư giết chết.
Tiếp theo là ai, là mình, hay là Hạ Dực?
"Đừng nghĩ đến chuyện bỏ lại ta." Hạ Dực siết chặt tay anh, môi cậu ta rỉ máu từng mảng: "Bọn chúng mang theo ác quỷ để hòng nuốt chửng ta. Sau lưng ta bây giờ cũng là vực sâu, ngươi chết thì ta cũng không thể sống. Vậy nên tuyệt đối… không được… bỏ rơi ta. Ta không muốn…"
Ta không muốn lại một mình.
"Ta nằm trên tòa tháp suốt hàng trăm năm, chẳng ai phát hiện ra ta, chẳng ai yêu ta, chẳng ai giống như ngươi… Giang Nguyệt Lộc, ngươi đã đặt tên cho ta, ngươi không thể bỏ ta lại…"
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống mặt anh, đây là trận mưa đầu tiên vị thần của nhà họ Giang dành cho họ.
"Đây là… gì vậy?" Hạ Dực chưa bao giờ khóc, vẻ mặt ngơ ngác đau khổ.
"Là nước mắt."
Giang Nguyệt Lộc nhìn thần linh của mình đầy cảm khái.
Từng có lúc, thân thể cậu ta trống rỗng vang vọng, cậu ta chẳng hiểu điều gì, bị lãng quên trên tòa tháp mà chưa từng đặt chân đến nơi nào.
Chính anh đã mang đến cho cậu ta sự sống, ban cho cậu ta một thân thể biết đau đớn và cảm nhận được máu thịt.
Anh nhẹ nhàng nói với Hạ Dực: "Cậu còn nhớ tôi đã nói với cậu không? Con người có thất tình lục dục, có trái tim nên mới hiểu thế nào là đau khổ, thế nào là niềm vui. Bây giờ cậu rất buồn, nên mới rơi nước mắt…"
Hạ Dực khẽ hỏi: "… Nước mắt, giống như giọt nước trên mặt ngươi sao?"
Hiện tại, cậu ta đang lơ lửng bên bờ vực, lồng ngực đè nặng bởi tảng đá lớn.
Thình thịch, thình thịch…
Thình thịch, thình thịch…
Dường như trong lồng ngực ấy, một trái tim mới mẻ đang dần hình thành, đập mạnh như tiếng sấm vang rền.
Khi được sinh ra làm thần linh, chưa một ai chúc mừng cậu ta. Nhưng giờ đây, trái tim cậu ta đang lớn lên, cậu ta được sinh ra lần nữa với tư cách con người, không còn phải âm thầm lắng nghe ước nguyện của kẻ khác.
Mà là có một tiếng lòng riêng, chỉ muốn Giang Nguyệt Lộc nghe thấy.
Vị thần linh ngày trước, hôm nay là Hạ Dực, khẽ cất lời: "Ta nguyện ước đến muôn vạn kiếp sau, sẽ không bao giờ rời xa Giang Nguyệt Lộc."