Đó là một đôi mắt to dị thường, trông như hai cánh cổng khổng lồ phát ra ánh sáng đỏ rực trong bóng tối trước mặt Giang Nguyệt Lộc. Theo tiếng gầm rống của con thú, chủ nhân của đôi mắt từ từ lộ diện.
Chỉ mới thấy đôi mắt mà đã lớn đến vậy, thì thân hình thật của nó phải khổng lồ đến mức nào?
Khi cơ thể đồ sộ của nó hoàn toàn lộ ra từ bóng tối, Giang Nguyệt Lộc mới nhận ra suy đoán của mình quá đơn giản.
Con thú khổng lồ này không rõ là loài gì, nhưng kích thước của nó quá to lớn, đến mức phải cúi đầu lại để không va vào trần hang. Thân hình lực lưỡng ấy co cụm trong hang hẹp, bộ lông phát ra mùi hôi thối nồng nặc, những vết lở loét đầy mình, mỗi lần di chuyển là hàng đống ruồi nhặng bâu kín.
Giang Nguyệt Lộc từ từ lùi lại, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng con thú này dường như cũng có chút e dè với mình.
Lúc mới xuất hiện, nó làm động tác mạnh mẽ, nhưng khi thấy anh - một con người nhỏ bé - nó lại dừng lại, đôi mắt đỏ rực không ngừng dò xét anh, thỉnh thoảng còn ngửi ngửi, trông có vẻ rất cảnh giác.
Anh cảnh giác với dã thú, mà dã thú cũng dè chừng anh.
Chỉ là, con thú ấy thì cục mịch, còn anh thì nhỏ bé. Cảnh tượng này tạo ra một sự tương phản kỳ lạ.
Con thú vừa ngửi ngửi, vừa phát ra âm thanh nhỏ từ sâu trong cổ họng, anh chợt nhớ đến một số con mèo khi vừa tỏ ra thân thiện vừa gầm gừ với con người.
"À…" Giang Nguyệt Lộc nghiêng đầu, nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy sâu trong hang: "Thảo nào ngươi không động đậy được, thì ra bị xích lại."
Dường như đáp lại lời nói của anh, con thú khẽ cử động, kéo theo tiếng leng keng của sợi xích trói buộc nó. Sợi xích đó rất lớn, mỗi lần lay động lại kéo theo bụi đất mịt mù, dường như được làm riêng để kìm hãm con thú này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai lại đi săn một con thú khổng lồ như thế và nhốt nó ở đây?
Anh không muốn nghĩ tiếp về chuyện đó.
"Ta còn việc phải làm…" Anh quay đi, nhưng ngay khi đó, con thú đột nhiên rống lên.
Tiếng rống này còn dữ dội hơn bất kỳ tiếng gầm nào trước đó, khiến Giang Nguyệt Lộc bị đẩy lùi mấy bước, cỏ dại anh bám lấy cũng bị giật đứt, cơ thể anh va mạnh vào vách hang.
Cú va đập làm anh đau đến mức muốn nôn ra cả ngũ tạng.
Rốt cuộc là con thú này phát điên cái gì?
Phải mất một lúc lâu anh mới từ từ đứng dậy được, con thú ở gần đó vẫn đang chăm chú nhìn anh.
Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên.
Ánh mắt của nó đã thay đổi.
Sự sợ hãi lúc trước đã biến mất, giờ đây nó ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ khinh thường và kiêu ngạo, như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé.
Sự thay đổi vô cớ này không phải ngẫu nhiên…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu, anh không thể tiếp tục trì hoãn ở đây nữa. May mắn thay, cú gió thổi vừa rồi đã đẩy anh lại gần cửa hang.
Dù cửa hang này trên không chạm trời, dưới không chạm đất, nhưng bây giờ việc quan trọng nhất là thoát khỏi con dã thú có ý định không rõ ràng này.
Anh bắt chước như những gì đã thấy trong phim, nhìn thẳng vào mắt nó, không để lộ chút sợ hãi nào, chậm rãi lùi về phía lối ra.
Phải thừa nhận rằng, mấy năm sống trong Vạn Vật Sinh thực sự đã dạy anh không ít điều.
Những thứ đã học được đó liệu có phải giả dối không?
Nếu là giả dối, thì làm sao lại có thể cứu mạng anh lúc này?
"Grrrr…"
Hai con mắt đỏ rực của con thú nhìn anh với vẻ thích thú khi anh đang cố gắng trốn thoát chậm chạp.
Giang Nguyệt Lộc thấy lòng lạnh ngắt, con thú này rất thông minh, giờ đây nó đang coi anh như một món đồ chơi, không hề vội vàng, chỉ chờ con chuột nhỏ này tiếp tục vùng vẫy.
Giang Nguyệt Lộc buộc phải nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
Lúc đầu con thú rất sợ anh, điều này là chắc chắn.
Sau đó thì sao?
Dường như sau một lúc ngửi ngửi, nó mới bắt đầu gầm lên với anh. Mùi của anh có gì kỳ lạ sao… Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó.
Không phải mùi của anh có vấn đề. Con thú này rõ ràng là đang phân biệt thứ gì đó.
Chờ đã.
Phân biệt…
Phải chăng lúc đầu nó đã nhận lầm anh thành người khác?
Giang Nguyệt Lộc càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Trong mắt dã thú, con người chỉ là sinh vật hai chân hai tay và một cái đầu, chúng phân biệt con người qua mùi hương. Chắc chắn nó đã nhầm anh với một người khác - một người đã khiến nó vô cùng sợ hãi, kinh hoàng.
Con thú cũng có vẻ mơ hồ không rõ vì sao người trước mặt lại khác đi, nhưng nó thật sự không ngửi thấy mùi quen thuộc ấy từ anh. Người đã trói và không ngừng hành hạ nó mang trên mình một mùi kỳ lạ. Không khó ngửi, nhưng rất khó chịu.
Con thú há rộng cái miệng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn trước mặt Giang Nguyệt Lộc, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, nước dãi nhỏ xuống như tấm màn mưa.
Nhưng Giang Nguyệt Lộc không mảy may để ý, anh nhìn chăm chú vào một vết thương ở chân sau của con thú. Ở đó, một mảnh giấy vàng bị lật lên, trên đó còn có những ký tự màu đỏ tươi.
Những ký tự này, chính là chú văn.
Là chú văn của vu sư!
Không còn nghi ngờ gì nữa... Lá bùa này đã từng bị thiêu đốt, nhưng chưa cháy hết nên Giang Nguyệt Lộc mới nhìn thấy. Anh quay người đi, con dã thú lập tức gầm lên, tiến đến gần vài bước, khiến sợi xích phát ra tiếng loảng xoảng. Anh đành bất lực dừng lại. Rõ ràng, việc rời khỏi đây là bất khả thi.
Nếu không thể lùi, chỉ còn cách tiến lên.
Giang Nguyệt Lộc nhìn chăm chú vào mắt con thú, từ từ tiến lại gần chân sau của nó.
Con thú vốn dĩ coi anh như trò tiêu khiển, nên chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ hứng thú dõi theo dáng điệu loay hoay của anh. Nhưng khi nó phát hiện Giang Nguyệt Lộc nhắm vào vết thương kia, cơn giận của nó lập tức bùng phát.
"Chỗ này… chắc đau lắm nhỉ?" Giang Nguyệt Lộc chỉ vào lá bùa đã bị đốt hơn nửa.
Lá bùa ấy đã bám chặt vào vết thương lở loét, trong cái hang lạnh lẽo, ẩm ướt này, con thú không có đầu óc của con người để nhận thức vì sao chân nó lại đau đớn. Nhưng nó biết chắc rằng lá bùa này là nguồn cơn của đau đớn.
Mỗi lần cố gắng xé lá bùa, nó lại bị chú ngữ phản lại, để lại cảm giác bỏng rát trong miệng. Qua năm tháng, nó chẳng còn dám động vào nữa.
Cứ thế, vết thương trở nên trầm trọng.
Nó chưa kịp hiểu Giang Nguyệt Lộc định làm gì, chỉ trong khoảnh khắc chần chừ đó, Giang Nguyệt Lộc đã chạm vào vết thương, cố gắng hòa nhịp với chú ngữ trên tấm bùa nhờ năng lực cảm thông của mình, vốn là thứ anh rèn luyện được trong suốt nửa năm ở học viện.
Vu sư sử dụng tấm bùa này hẳn là người tài năng xuất chúng.
Nếu lá bùa chưa bị cháy quá nửa, có lẽ anh đã không thể làm được gì.
"Grrr…"
Nhưng chỉ một cú kéo nhẹ đã khiến con thú đau đớn cùng cực, bản tính hung hãn của nó bùng lên.
Nó lập tức lao về phía Giang Nguyệt Lộc!
Giang Nguyệt Lộc không hề hoảng loạn, anh đã chuẩn bị từ trước khi động vào lá bùa. Chỗ anh ngã xuống có một góc chết hõm vào vách hang; nếu anh có thể chui vào đúng lúc con thú tấn công sẽ có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng biện pháp này chỉ là kế sách tạm thời, vậy nến anh đã quyết định làm dịu cơn giận của con thú trước khi rời đi.
Trước khi luồng khí hôi thối ập đến, Giang Nguyệt Lộc lao nhanh về phía trước.
Trong khoảnh khắc chạy, anh giật mạnh lá bùa sắp rơi ra, khiến thịt và xương bị kéo theo, cơn đau càng dữ dội hơn, khiến con thú hận không thể xé xác anh, lao tới với tốc độ còn nhanh hơn, chỉ vài bước đã đuổi kịp và ngoạm lấy chân phải của anh, hất mạnh ra sau.
Giang Nguyệt Lộc rên lên một tiếng rồi bị quăng ngược lại, nhưng anh vừa kịp thấy hàm răng sắc nhọn của nó lao đến trước mặt, theo bản năng tránh được điểm yếu.
"Bong!"
Một làn sóng vô hình lan tỏa xung quanh.
Cú cắn dự đoán không xảy ra, Giang Nguyệt Lộc từ từ hạ khuỷu tay xuống, con thú vẫn giữ móng vuốt trên chân anh, gầm gừ lạ lùng, đầu lắc lư, mắt nhìn quanh với vẻ nghi hoặc.
"Bong!"
Tiếng chuông lại vang lên.
Tiếng chuông vọng vang khắp hang động, đôi tai của con thú run lên, móng vuốt như bị bỏng, rụt lại và lùi sâu vào trong bóng tối của hang.
"Bong-"
Con thú sợ đến nỗi nằm phục xuống, hai chân trước dán chặt xuống đất, không dám nhúc nhích.
Ngay cả khi nó từng nhận nhầm Giang Nguyệt Lộc, nó cũng chưa bao giờ sợ hãi đến thế... Giang Nguyệt Lộc cố gắng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh nhưng tiếng chuông đã khuếch tán khắp hang động, không để lại manh mối. Mùi hương thanh tao kỳ lạ tỏa ra bên cạnh, anh ngẩng đầu nhìn lên.
Và anh nhìn thấy Hạ Dực.
Thiếu niên đôi mắt đỏ từ xưa đến nay vẫn không thay đổi dung mạo, chỉ có khí chất là khác biệt nhiều.
Ban đầu, vị thần nhỏ anh cứu được rất trong sáng thuần khiết, có chút ngây thơ, đáng yêu; khác biệt hoàn toàn với Quỷ Vương Hạ Dực sau này, lạnh lùng cao ngạo.
Giang Nguyệt Lộc sẽ không nhận nhầm người, nhưng hiện tại anh lại có chút mơ hồ.
Hạ Dực trước mặt này, không giống với bất kỳ ai trong số họ.
Nếu nói về sự thuần khiết, cậu ta trông cao quý vô cùng, nhưng lại tỏa ra luồng khí không lành... thứ khí này tràn ngập khắp Quỷ Vực.
Hạ Dực liếc nhìn anh, có lẽ là để xác nhận Giang Nguyệt Lộc có bị thương hay không, vì điều này ảnh hưởng đến số phận của con quái thú.
Cuối cùng, khi xác định rằng Giang Nguyệt Lộc không bị thương, cậu ta mới tiến về phía con quái run rẩy - bây giờ chỉ còn là một kẻ đáng thương.
"Cậu…"
Giang Nguyệt Lộc theo phản xạ muốn ngăn cản, nhưng Hạ Dực không định đoạt mạng nó. Nghe thấy người mình quan tâm cất lời, Hạ Dực nhanh chóng quay đầu lại, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại không biết nói gì.
Hắn đâu có định giết nó.
Có lẽ bản thân anh đã bị Quỷ Vương đầy quyết đoán ấy ảnh hưởng quá sâu sắc.
"Cậu định làm gì với nó vậy?" Giang Nguyệt Lộc chỉ hỏi được vậy.
Hạ Dực nghiêm nghị đáp: "Cho nó một bài học."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu.
Con quái thú này khiến anh ngã đau điếng người, đúng là đáng để nó nếm đòn. Anh thong thả ngồi xuống đất, chờ xem Hạ Dực sẽ xử lý ra sao.
Nhưng anh nhìn mãi, Hạ Dực chỉ giơ tay đứng đó. Sau một lúc, Giang Nguyệt Lộc thắc mắc: "Cậu... chẳng lẽ không biết phải trừng phạt nó thế nào sao?"
Hạ Dực luôn ở trong căn gác, chẳng hiểu sự đời, có lẽ thật sự là như vậy.
Dường như vừa thấy Giang Nguyệt Lộc suýt bị cắn nên bản năng của Hạ Dực bùng lên, tiếng chuông ba hồi đã làm con quái sợ đến phải lùi lại. Nhưng khi đến lúc phải ra đòn, cậu ta lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Dực mím môi, tai hơi đỏ lên.
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Thì ra là cậu thật sự không biết à."
Hạ Dực nhìn anh bối rối.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Thôi nào, chỉ cần cậu đứng trước mặt nó là nó đã khiếp rồi, thế cũng đủ dọa nó sợ lắm rồi." Hạ Dực nghe vậy, chậm rãi hạ tay xuống.
Giang Nguyệt Lộc từ phía sau có thể thấy rõ ràng điều đó, cảm thấy rất buồn cười.
Lúc này đây, dường như anh chẳng còn quan tâm đến gì nữa.
Nỗi đau khổ trước đó cũng dần lắng xuống. Anh vốn định vứt bỏ hết, trở thành kẻ nằm trên đất không suy nghĩ gì. Nhưng sự xuất hiện của Hạ Dực lại lấp đầy tâm trí anh.
Vừa ngọt ngào vừa cay đắng, vừa nặng nề vừa dịu êm.
Nghĩ lại, anh và Hạ Dực cũng có phần giống nhau, cả hai đều từng trải qua những khoảng trống.
Chỉ là Hạ Dực trống rỗng từ lúc ban đầu, còn anh, sau này mới dần trống rỗng.
Đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Dực đứng bên cạnh. Giang Nguyệt Lộc thốt lên một cách vô thức: "Sao cậu lại đến đây?" Nói xong mới hối hận.
Chẳng phải mình đã biết lý do sao? Dĩ nhiên là Hạ Dực đến để cứu mình.
Giang Nguyệt Lộc lấp liếm: "Chắc những người đó đã dựng lên đủ chuyện dối trá nhỉ, có lẽ còn nói rằng tôi sắp chết đến nơi. Thực ra tôi vẫn ổn, còn khỏe mạnh lắm."
Hạ Dực đáp: "Cũng không hẳn sai. Sự thật là ngươi đang bị giam cầm."
Giang Nguyệt Lộc: "Ừ, bị trói rồi ném vào đây, lại còn bị nhốt cùng một con quái thú. Mà này, cậu đến bằng cách nào? Bay đến à?"
Hạ Dực lắc đầu: "Chỉ trong một ý niệm mà thôi."
Giang Nguyệt Lộc nhoẻn miệng cười: "Thần bí quá, nghe chẳng hiểu gì cả."
Anh liếc thấy Hạ Dực mang theo thứ gì đó màu xanh tươi, liền với tay giật lấy. "Đây là… sao cậu lại mang cái thứ này ra ngoài?" Anh không giấu được nụ cười, vì Hạ Dực thực sự đã mang theo một chậu cây nhỏ để đi cứu người.
Chậu cây này là vật trang trí trên căn gác, Hạ Dực rất thích nó, ngày nào cũng tưới nước. Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của cậu ta, cây phát triển nhanh chóng, phần nhô lên khỏi đất tròn tròn như một búp xanh nhỏ, còn được buộc thêm một sợi dây lụa đỏ, trông rất tự hào và vui vẻ.
Giang Nguyệt Lộc đau đớn, nhưng vẫn muốn trêu cậu ta: "Thích đến thế cơ à, ra ngoài đánh nhau mà cũng phải mang theo sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hạ Dực nhạy bén hỏi: "Ngươi sao vậy?"
Vừa chạm vào cổ tay Giang Nguyệt Lộc, anh lập tức rên lên một tiếng. Hạ Dực nhìn qua là biết, dù không có vết thương ngoài nhưng rõ ràng anh đã bị thương bên trong.
"Không thể chậm trễ ở đây nữa, chúng ta cần rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
"Rời khỏi đây, rồi sao nữa?"
Giang Nguyệt Lộc nghĩ, tất cả đã là quá khứ, chẳng thể nào thay đổi.
Bây giờ, anh trai của anh có lẽ đã bị vu sư hãm hại, còn bản thân anh cũng sắp đối mặt với số phận ấy. Anh sắp tiến tới đoạn kết ngày xưa, nơi mà sự tan vỡ của linh hồn đã xảy ra.
Anh không đau lòng cho mình, nhưng lại cảm thấy trái tim đau nhói.
Đây là điểm chia lìa giữa anh và Hạ Dực, nơi mà linh hồn anh tan vỡ.
Sau này gặp lại… là rất nhiều năm sau đó.
"Được thôi, đi nào. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là sao." Giang Nguyệt Lộc để Hạ Dực đỡ mình đứng lên, cảm giác như sức lực trong người đang dần bị rút cạn. Anh cứ nghĩ đó là do bị ngã, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ là do hành động ngược dòng thời gian gây ra.
Nếu cứ ở đây, anh - kẻ ngoại lai - sẽ ngày càng yếu đi.
Nhưng, không sao cả…
Hai người vừa định rời đi thì bỗng nghe tiếng rên rỉ từ phía sau.
Quay đầu lại, thấy con quái thú đang nằm trên đất, cúi gằm đầu, chăm chú nhìn họ, ánh mắt chứa đầy khát khao sống sót. Giang Nguyệt Lộc đối diện với đôi mắt đỏ rực ấy một lúc lâu, lòng chợt dấy lên chút cảm thương cho màu mắt giống Hạ Dực. "Dù nó là thứ mà đám vu sư kia đặt ở đây để hành hạ tôi, nhưng bị xích thế này thì cũng thật đáng thương."
Hạ Dực hiểu ý ngay: "Để tôi thả nó ra."
Như thể hiểu được điều họ nói, con quái khổng lồ không rõ loài mừng rỡ ngẩng đầu, phát ra tiếng rên rỉ như của chú chó con.
Hạ Dực vung tay, chỉ trong một ý niệm, xiềng xích từng được đặt cấm chế nghiêm ngặt lập tức đứt làm đôi. Con thú cũng không ngờ mình lại được giải thoát dễ dàng đến thế, nó do dự nhúc nhích đôi chân, khi thực sự cảm nhận được sự tự do mới ngẩng cao đầu, hú vang xé trời, dường như đang ăn mừng khoảnh khắc giải thoát hôm nay.
Tiếng hú vang vọng, thỏa mãn vô cùng. Giang Nguyệt Lộc hít một hơi thật sâu, cùng Hạ Dực bước qua màn nước.
"Đi thôi."
Nó sẽ có kết cục của riêng nó, và chúng ta cũng vậy.