"Thương, Bi, Tuyệt, Diệt."
"Bốn tầng đau khổ mà bông hoa Vô Táng phải trải qua, giờ đây Giang Nguyệt Lộc đã cảm nhận tất cả." Giọng nói từ trên cao vọng xuống, xen lẫn chút hả hê.
Nếu lúc này Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên, anh sẽ rơi vào điên loạn khi trực diện với thần linh.
Trước đây anh có thể nói chuyện thoải mái với thần vì đó không phải là bản thể hoàn chỉnh của thần linh, mà chỉ là một mảnh hóa thân từ sức mạnh vĩ đại của ngài. Nhưng giờ đây, kẻ hiện diện lại là bản thể thật sự của thần.
Dù vậy, ngay cả khi anh muốn ngẩng đầu cũng sẽ bị ngăn lại.
Là vật chứa mà thần giáng thế, Giang Nguyệt Lộc sẽ không dễ dàng chết đi. Thần cần một cơ thể hoàn hảo, phù hợp với mình để thực hiện một cuộc tái sinh. Để làm điều này, ngài phải tách rời linh hồn của Giang Nguyệt Lộc ra trước.
Đây là một công việc đòi hỏi sự tinh tế, vì linh hồn và cơ thể của con người kết hợp thành một từ khi sinh ra, trừ khi chết đi thì chúng mới có thể tách rời dễ dàng. Giang Nguyệt Lộc đã sống đi sống lại trong thế giới Vạn Vật Sinh, linh hồn của anh đã ăn sâu vào máu thịt. Muốn tách chúng ra, thần phải khiến linh hồn của anh trải qua một cơn chấn động.
Thần đã luôn chờ khoảnh khắc đó.
Đáng tiếc là Giang Nguyệt Lộc có ý chí kiên định, cho dù anh đã chịu đựng nỗi đau mất em trong ngọn lửa, anh vẫn chịu đựng hai năm dài đằng đẵng, thậm chí đã tự thiêu để giành được tấm "Giấy Báo Trúng Tuyển."
Một con người như vậy sẽ không dễ dàng lung lay, vì vậy thần đã nghĩ ra một ý tưởng-
Nếu như hắn xem trọng các em mình đến vậy, chi bằng để hắn nghĩ rằng họ vẫn còn sống, để hắn dốc lòng tìm kiếm, để rồi cuối cùng nhận ra tất cả chỉ là hư không. Khi ấy, liệu hắn có còn kiên định?
Mục đích mà hắn tin tưởng không hề tồn tại, những người thân yêu mà hắn khắc khoải tìm kiếm đều là giả dối.
Hắn sẽ không còn tìm thấy ý nghĩa của chính mình, hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ tất cả, tâm trí sẽ vỡ vụn.
Quả nhiên, khi biết được sự thật, trên người Giang Nguyệt Lộc cuối cùng cũng nở rộ bông hoa Vô Táng, bông hoa vốn mãi không chịu nở nay đã tức khắc bung bốn tầng cánh. Đây chính là điều thần muốn thấy.
"Nhưng đây vẫn chưa phải điều quan trọng nhất… Không ai biết rằng tuyệt kỹ Vô Táng Hoa của La Tiểu Lạp không chỉ có bốn tầng đau khổ, mà còn một tầng đau đớn chết lặng cuối cùng, hiếm có ai cảm nhận được." Thần linh thích thú nói: "Hôm nay ngươi có cơ hội chứng kiến thêm một tầng nữa."
Khổng Trục Ninh cũng trải nghiệm đau đớn, dù trên người ông ta không có bông hoa Vô Táng.
Nhiều năm qua bị lừa dối, đâu chỉ mình Giang Nguyệt Lộc? Ông ta luôn nghĩ mình là cán cân công lý, là lưỡi dao cải cách học viện. Nhưng giờ đây, ông ta nhận ra mình chỉ là một lưỡi dao rỉ sét trong tay thần và còn là lưỡi dao quay ngược về phía đồng đội của mình.
"Thần linh đại nhân…" Ông ta cất giọng đầy đau khổ và châm biếm: "Ngài biết nhiều thứ thật… Ngài hiểu rõ tuyệt kỹ Vô Táng Hoa của La Tiểu Lạp hơn cả anh trai cậu ấy. Ngài là thần của thế gian, vậy tại sao…" Khổng Trục Ninh ho ra máu: "Tại sao lại hợp tác với lũ quỷ?"
Thần liếc xuống: "Ngươi cũng đã biết rồi nhỉ."
"Khó mà không biết… Bao năm nay ngài luôn chìm vào giấc ngủ, hóa ra là để giấu diếm chúng tôi những chuyện này… Ngài lợi dụng chúng tôi rồi lại muốn lợi dụng lũ điên trong Quỷ Vực… Bọn chúng đâu phải con dân của ngài, cũng chẳng nhân từ như loài người… Ngài không lo ngại hậu quả khi thất bại sao-"
Một tia sáng lạnh lẽo giáng xuống, Khổng Trục Ninh lập tức bị đánh ngất, nhưng ông ta nhanh chóng bị cơn đau đánh thức, trong đầu vang vọng hàng ngàn âm thanh-
"Phàm nhân sao có thể dò thấu lòng dạ thần quỷ!"
Những tiếng ngân vang nghiêm nghị xoay vần quanh ông ta ở tầm thấp, khiến tay chân Khổng Trục Ninh run rẩy, đầu bị một lực mạnh mẽ ghì lên, bản năng sinh tồn khiến ông ta ôm lấy đầu trong sợ hãi - không thể nhìn, nhìn sẽ điên, nhìn sẽ chết!
Thật may mắn, thần không có ý định giết ông ta ngay lập tức. Nhưng ngay cả chút ánh sáng len qua kẽ ngón tay cũng khiến mắt ông ta đau nhức như muốn vỡ tung, hơi thở từ bàn tay phát ra tiếng rít như cánh quạt gãy.
"Thật đáng thương cho kẻ phàm trần. Đến cả nhìn ta một lần ngươi cũng không làm nổi…"
Giọng thần chứa đầy sự thương hại.
"Từ lâu các ngươi đã yếu ớt như thế. Các ngươi còn nhớ lần đầu tiên khi khát khao truyền đạt thần dụ của trời cao chứ? Lúc ấy, ta rất đỗi nghi ngờ. Ta tự hỏi, tại sao dưới mặt đất lại xuất hiện một loài côn trùng khác biệt, một loài mà hằng ngày không chỉ nghĩ đến ăn uống mà còn mong mỏi đối thoại với ta."
"Nói chuyện với ta là phải trả giá, điều này chẳng cần ta nói, các ngươi - những sinh vật thông minh như các ngươi - cũng sẽ nhanh chóng nhận ra. Ta đợi các ngươi từ bỏ… nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng khẩn cầu của các ngươi một lần nữa."
"Khi ấy bọn ta… thật sự quá cô độc."
"Trời đất bao la, ta và hắn là hai sức mạnh lớn nhất trên thế gian, đại diện cho âm và dương, thiện và ác, đen và trắng… Mọi sự đối lập đều hội tụ ở ta và hắn. Quyền năng khổng lồ này khiến bọn ta không còn đối thủ, mỗi ngày ngoài việc lắng nghe tiếng của các ngươi, thật sự không còn việc gì thú vị khác để làm."
Nhắc đến sức mạnh đồng hành cùng mình - chính là loài "quỷ" trong truyền thuyết - thần nói với giọng đầy hoài niệm.
Ngài đứng im suy tư một lúc lâu rồi mới chậm rãi hoàn hồn: "… Ồ, ngươi đang cố kéo dài thời gian sao? Kéo dài cho ai? Cho con quỷ trẻ tuổi ấy à?"
"Dù câu chuyện của bọn họ có làm ta cảm động đến mấy, ta cũng phải nói một câu… cho dù là hắn, hay thậm chí người bạn già của ta có xuất hiện, hôm nay cũng chẳng ích gì."
"Sinh mệnh của Giang Nguyệt Lộc, ta phải định đoạt."
Khổng Trục Ninh nằm trên mặt đất, nói không ra hơi: "Ai nói là tôi đang kéo dài thời gian… Tôi chỉ muốn cậu ấy chết nhanh hơn thôi!"
Chẳng ai hiểu nổi vì sao Khổng Trục Ninh bỗng nhiên vùng lên trong cơn hấp hối. Ông ta đột ngột bỏ tay che mặt, vẻ không sợ chết ấy khiến thần linh trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, để mặc ông ta loạng choạng lao đến trước mặt Giang Nguyệt Lộc, tay nhanh chóng niệm một lá bùa chết chóc, giơ tay định đập thẳng xuống ngực anh.
"Chậc." Thần linh bỗng thấy phiền lòng, ngài chỉ khẽ gạt tay một cái đã hất Khổng Trục Ninh ra xa như hất văng một viên đá sỏi lạc lõng trên bánh kem, để ông ta rơi xuống đất, phát ra tiếng động lớn, sống chết không rõ.
"Ngươi muốn giết hắn sao?"
Ngài không phải không hiểu ý của Khổng Trục Ninh.
Trong tình hình này, ngài cần đến cơ thể của Giang Nguyệt Lộc. Nếu Khổng Trục Ninh giết anh trước đó, cơ thể của anh sẽ chết theo linh hồn và ngài sẽ không đạt được mục đích.
Ngài không hiểu tại sao Khổng Trục Ninh lại hành động như thế khi ngài còn ở đây… Liệu Khổng Trục Ninh đã điên rồi chăng, đến mức muốn giết Giang Nguyệt Lộc ngay trước mặt thần?
Thần có thể nghe rõ tiếng ông thì thào từ xa, dù máu hòa cùng lời nói, nhưng lại cảm nhận được niềm vui trong giọng nói: "Ta… làm được rồi… làm được rồi…"
Làm được điều gì chứ?
Cảm giác mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát khiến thần khó chịu, ngài liền hạ xuống, không còn ở nơi cao cao tại thượng nữa mà tiến lại để kiểm tra xem Khổng Trục Ninh đã làm gì trên người Giang Nguyệt Lộc.
Giang Nguyệt Lộc vẫn chìm trong cơn ác mộng, mày nhíu chặt, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Thần linh kiểm tra ngực anh, nơi Khổng Trục Ninh đã đặt tay đập xuống. Ngay lập tức, ngài phát hiện ra điều gì đó khác thường. Ngực Giang Nguyệt Lộc lấp lánh, tựa như có một con bướm đã chết đậu ở đó, đôi cánh tan ra, nhưng những hạt bụi lấp lánh vẫn phủ trên bề mặt.
Dù nó không đe dọa đến tính mạng, thần linh vẫn khẽ vung tay, thổi bay lớp bụi sáng ấy. Nhưng chúng lấm tấm và khó làm sạch, ngài nhanh chóng mất kiên nhẫn, muốn gỡ luôn cả lớp da trên ngực Giang Nguyệt Lộc để dọn dẹp - dù sao ngài cũng chỉ cần một cái xác, việc nó còn hoàn hảo hay không không quan trọng.
Vừa nghĩ đến đó, cơ thể Giang Nguyệt Lộc đột nhiên có biến.
Giống như cơn ác mộng đang ở đỉnh điểm, cơ thể anh run rẩy dữ dội, từng hơi thở nặng nề kéo dài. Thần linh rất xem trọng cái xác này, ngài biết chắc chắn Khổng Trục Ninh đã làm gì đó khiến tình trạng của Giang Nguyệt Lộc trở nên tồi tệ, lập tức ngài biến mất khỏi vị trí.
Chỉ trong một giây, ngài đã xuất hiện trước mặt Khổng Trục Ninh, giận dữ túm lấy tóc ông ta: "Ngươi đã làm gì?"
Khổng Trục Ninh cố mở mắt, ý thức mơ hồ, bật cười một tiếng, máu tuôn ra từ miệng: "Tôi đã nói rồi… tôi muốn cậu ấy… chết nhanh hơn… chết nhanh hơn…"
Giang Nguyệt Lộc đâu có sắp chết.
Chờ đã.
Chờ đã!
Thần túm lấy Khổng Trục Ninh, rồi lại lóe lên một lần nữa, lập tức quay lại bên cạnh Giang Nguyệt Lộc. Trông anh càng tệ hơn so với trước, khi thần nhìn kỹ sắc mặt anh, ngài càng chắc chắn phán đoán của mình - Giang Nguyệt Lộc đang sắp sửa tiến vào tầng đau khổ thứ năm, anh sắp nở ra một bông hoa Vô Táng hoàn chỉnh! ( truyện trên app tyt )
Thần liếc nhìn Khổng Trục Ninh với ánh mắt nguy hiểm.
Ngài chắc chắn Khổng Trục Ninh không có ý giúp mình, hành động này nhất định có mưu đồ khác.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Khổng Trục Ninh bật cười yếu ớt: "Khó chịu lắm đúng không?"
"Ngươi nói gì?"
"Tôi nói… cảm giác không đoán được suy nghĩ của người khác thật khó chịu phải không? Trước kia là chúng tôi đoán ý của ngài… giờ ngài cũng thử cảm giác lo lắng và bất an này xem sao…"
Những lời nói ấy rành rọt, không chút ngắt quãng, như thể ông ta cố giữ lại chút hơi tàn cuối cùng để nói cho hết, sự độc địa này khiến ông ta cảm thấy hả dạ khi có thể chọc giận thần linh.
"Ngươi-!"
Thấy thần nâng tay, Khổng Trục Ninh thì thào: "Không cần ngài giết tôi, tôi sẽ chết sớm thôi. Ngài muốn biết tôi vừa làm gì đúng không? Tôi sẽ nói cho ngài biết… nhưng trước tiên, ngài có hiểu gì về Giang Nguyệt Lộc không?"
Thần bật cười chế giễu: "Ngươi nói gì?"
Khổng Trục Ninh: "Tôi hỏi ngài, ngài có hiểu gì về Giang Nguyệt Lộc không? Ngài muốn cậu ấy đau khổ… vậy ngài có biết điều gì khiến cậu ấy đau khổ nhất không?"
Trước khi thần kịp nói thêm, Khổng Trục Ninh lại ngắt lời: "Giết chết em trai, em gái của cậu ấy chăng? Để cậu ấy nhận ra ký ức và cuộc đời trước đây đều là giả dối? Ha ha… ngài chỉ biết đến những thứ đó thôi. Cũng phải thôi, ngài chỉ bắt đầu chú ý đến cậu ấy từ khi cậu ấy vào Vạn Vật Sinh… nhưng đừng quên, cậu ấy còn có một quãng đời trước đó…"
Thần linh biến sắc: "Ý ngươi là… Giang Nhật Hổ sao?"
Khổng Trục Ninh lắc đầu liên tục.
"Không phải, không phải… Thật nực cười, ngài chẳng biết gì cả mà lại muốn khiến cậu ấy khai nở tầng cánh hoa đau đớn thứ năm…"
Thần túm chặt tóc của Khổng Trục Ninh, nhưng đôi mắt của ông ta lúc này đã mờ mịt, gần như điên loạn. Hai con ngươi của ông ta nổ tung, nhưng ông ta không cảm thấy chút đau đớn nào. Đã mất đi tầm nhìn nên ông ta chỉ có thể dựa vào cảm giác để hướng về phía Giang Nguyệt Lộc, một nụ cười chân thành hiện lên trên khuôn mặt đầy thương tích. Đối với người ấy, ông ta luôn cảm thấy mình mắc nợ.
Nhưng nụ cười ấy, khi hiện lên trên khuôn mặt đầy máu và đau đớn của ông ta, chỉ càng thêm phần đáng sợ.
"Tôi biết cậu ấy… Tôi hiểu Giang Nguyệt Lộc… sớm hơn ngài nhiều… Tôi biết ai là người quan trọng nhất đối với cậu ấy… Tôi đã nhìn thấy… cái đêm mà cậu ấy cùng Hạ Dực bỏ trốn…"
"Vì thế - tôi đã đánh thức ký ức ấy của cậu ấy!"
Khổng Trục Ninh cười dữ dội: "Tôi đã khiến cậu ấy nhớ lại - đêm Trung Nguyên năm đó, lý do Hạ Dực trở thành quỷ! Và cách cậu ấy tan biến khỏi thế gian… tất cả - tôi đã khiến cậu ấy nhớ lại hết rồi!"
"Cậu ấy sẽ đau đớn đến tận cùng-!"
Nhưng đồng thời, cậu ấy cũng sẽ có một cơ hội sống sót. Khổng Trục Ninh thì thầm trong lòng.
Năm ấy, ông ta đã chứng kiến cuộc chia ly bên bờ vực thẳm.
Ông ta đã thấy Hạ Dực đã liều mạng cứu Giang Nguyệt Lộc ra sao-
Vì thế, lần này, Hạ Dực chắc chắn sẽ lại xuất hiện để cứu Giang Nguyệt Lộc.