"Anh ơi."

"Anh ơi."

"Anh làm sao vậy? Anh?"

Ngôn Âm liên tục gọi, tiếng gọi khiến Giang Nguyệt Lộc giật mình thoát khỏi cơn mê trong làn mồ hôi lạnh, anh quay đầu lại và đối diện với một khuôn mặt đáng sợ.

Khuôn mặt của Ngôn Âm... các đường nét dường như tan chảy, như một món đồ chơi chưa hoàn thiện bằng đất sét, không có mắt, mũi, miệng; không biết âm thanh phát ra từ đâu, cậu không ngừng hỏi: "Anh làm sao vậy, anh?"

Giang Nguyệt Lộc lùi lại, nhưng lại va phải sân khấu trải thảm đỏ.

Anh quay đầu lại, thấy Ngôn Lộ trong bộ váy cưới đang tao nhã cúi người về phía anh, ánh mắt như con thú săn mồi nhìn xuống anh: "Anh, anh làm sao vậy?"

Gương mặt cô cũng không có ngũ quan.

Những người tham dự đám cưới liên tục đi tới, một số đứng phía sau Ngôn Lộ, một số khác đứng sau Ngôn Âm. Gương mặt họ cũng trống trơn, không ngừng lặp lại lời gọi: "Anh ơi, anh ơi."

Tiếng gọi vọng lại trong sảnh cưới như tiếng chuông khổng lồ vang rền.

Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương của Giang Nguyệt Lộc, anh vô thức cúi xuống nhìn phong bì đen trong tay. Trên đó in rõ dòng chữ "Giấy Báo Trúng Tuyển" - bốn chữ ấy giống như một khuôn mặt không ngũ quan, cười nhăn nhở gọi tên anh: "Anh ơi, anh ơi!"

Anh hốt hoảng ném chiếc phong bì đang gọi mình, quay đầu chạy khỏi sảnh cưới.

Mặt đất dưới chân anh không ngừng nứt ra, phong bì như chiếc đồng hồ báo thức vang lên những hồi hấp hối, đánh thức thế giới thực.

Những sinh vật mặt trống từ trong sảnh cưới tràn ra, chúng rơi dần vào các khe nứt dưới chân, tiếng kêu thảm thiết bám đuổi anh từng bước, Giang Nguyệt Lộc không dám ngoái lại, chỉ còn biết cắm đầu chạy về phía trước.

Cuối cùng, anh thấy một bóng người.

Tiếng vỡ nát đột nhiên dừng lại, khung cảnh biến đổi hoàn toàn, anh đang đứng trong một lớp học sáng sủa. Giang Nguyệt Lộc nhìn ra cửa lớp, phát hiện người đó chính là… bản thân anh.

Là anh của thời trung học, khi mới mười mấy tuổi.

Tiếng đọc bài vang lên từ lớp học, trước cửa là hình ảnh một Giang Nguyệt Lộc trẻ tuổi, dáng vẻ ngạo nghễ. Anh bỗng nhớ ra đây là thời điểm nào. Hồi trung học, có lần anh thức khuya vì mừng sinh nhật nên không dậy nổi, hôm sau đến lớp muộn và bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng ngoài.

Tiết học gần hết, giáo viên chủ nhiệm bước ra, bản thân anh lúc đó đang thành khẩn nhận lỗi.

Mọi thứ y hệt ký ức của anh.

Đột nhiên, ngay trước mặt anh, phía bên kia lớp học xuất hiện một phòng học giống hệt, như một trang giấy gấp đôi, tạo ra bản sao hoàn toàn giống nhau từ lớp học, giáo viên đến chính anh lúc trẻ.

Nhưng có một chút khác biệt.

Phiên bản Giang Nguyệt Lộc kia không nhận lỗi, thái độ ương bướng khiến giáo viên chủ nhiệm nổi giận, lôi vào văn phòng tiếp tục mắng.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên.

Trước mặt anh giờ có hai con đường, một bên, anh cùng thầy giáo vẫn đứng ở cửa lớp; bên kia, anh đang theo thầy giáo đi xa dần.

Tiếng đổ domino nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Từng phòng học giống hệt nhau nối tiếp xuất hiện, từng giáo viên và anh thực hiện những hành động khác nhau, vô số thế giới rực rỡ đan xen nhưng cũng tuân theo một trật tự nào đó, từ từ mở ra trước mắt anh.

"Sinh nhật?" Một giáo viên lớn tiếng quở trách: "Sinh nhật của em không phải là hôm qua, định lừa thầy hả, Giang Nguyệt Lộc?"

Sinh nhật của mình không phải hôm qua sao...

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy bối rối. Anh bị những thế giới này làm cho chóng mặt, anh biết rõ ngày sinh của mình, làm sao lại nhầm được? Anh đã tổ chức sinh nhật đó bao nhiêu năm rồi, sao có thể nhớ nhầm?

Vô số giáo viên và vô số phiên bản Giang Nguyệt Lộc, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt họ từ từ nhòa đi, cuối cùng trở thành những người không mặt như Ngôn Âm và Ngôn Lộ.

Anh nhận ra nơi này cũng sắp sụp đổ.

Giang Nguyệt Lộc cất bước, tiếp tục đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, anh thấy chính mình ở những thời điểm khác: anh của những ngày trung học… anh của lần đầu đến nhà họ Ngôn… và anh của ngày được nhận nuôi, lần đầu gặp bố mẹ nuôi nhà họ Ngôn.

Tất cả những người ấy đều không có mặt.

Tất cả những khung cảnh đó lần lượt tan vỡ, đẩy anh không ngừng tiến lên phía trước.

Thậm chí anh còn nhìn thấy bệnh viện nơi mình sinh ra, người mẹ chưa bao giờ gặp mặt… Khi thế giới này sụp đổ, trước mắt anh xuất hiện một hành lang u tối, chỉ có ánh sáng le lói ở cuối hành lang, nơi có một cánh cửa.

Anh đẩy cửa bước vào, nhận ra nơi này là một phòng bệnh khác. Người mẹ vừa hóa thành vô diện giờ đang oằn mình trong cơn đau đẻ, máu thịt từ từ hiện lên trên gương mặt bà. Nếu cảnh trước đó kết thúc bằng sự tan rã của cái chết, thì đây là sự tái sinh trở lại bình thường.

Ở đây, mọi người đều có ngũ quan.

Anh được sinh ra tại nơi này, rồi lại đến cô nhi viện, rồi lại được bố mẹ nhà họ Ngôn nhận nuôi, rồi lại gặp Ngôn Phi và Ngôn Lộ… Một vòng lặp quen thuộc lại tái diễn trước mắt.

Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nhận ra, nếu những lớp học trung học xuất hiện trong các vòng lặp này được cắt nối lại với nhau, chúng sẽ tạo thành cảnh chồng chéo khiến anh hoa mắt khi nãy.

Vậy những vòng lặp này… liệu có điểm kết thúc không?

Đây rốt cuộc là thế giới gì?

-

Thần linh lơ lửng trên không, thờ ơ nhìn xuống phía dưới.

Đây là một không gian kỳ dị, dường như không có khái niệm về trời đất, nếu phải ví von thì giống như thần đang cầm một chiếc kính viễn vọng đen khổng lồ, to hơn cả một thành phố và dõi theo Giang Nguyệt Lộc bên trong đó.

Ngài nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc chìm đắm trong giấc mộng đẹp, nhìn thấy anh mở phong thư, nhìn thấy thế giới của anh từng bước sụp đổ, chia rẽ.

"Hắn sắp chạm đến chân tướng rồi, phải không?"

Đây không phải là lời tự nói, thần đang nói với ai đó.

Không nghe thấy câu trả lời, gương mặt của Ngài lại xuất hiện bên một bên thái dương - thần linh không có khái niệm quay đầu, chỉ cần Ngài muốn có mắt ở đâu, đôi mắt sẽ tự mọc ra ở đó.

Đôi mắt mới mọc gần tai nhìn vào sinh vật đầy máu bên cạnh chiếc kính viễn vọng, ánh mắt của Ngài lóe lên sự hứng thú, ý niệm của thần lay động, sinh vật đó khẽ trở mình.

Khổng Trục Ninh nằm trên mặt đất, toàn thân chấn thương nặng, đôi mắt vẫn mở to, không chết không sống mà dán chặt ánh nhìn lên thần linh phía trên. Thấy vậy, thần bật cười.

"Vừa rồi, người bạn thân của ngươi đã chết. Ta không hiểu lắm, sao đứa cháu của hắn lại ôm chiếc xe lăn mà khóc vậy?"

Máu đã mờ đi tầm nhìn của Khổng Trục Ninh, yết hầu tổn thương của ông ta chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ: "Tại sao… tại sao…"

"Tại sao cái gì? À, ngươi vẫn còn chấp niệm về câu hỏi khi bước vào đây. Nhưng chẳng phải ta đã trả lời rồi sao?"

Ngài đã trả lời rồi, câu trả lời chính là biến Khổng Trục Ninh thành một kẻ máu me đầm đìa.

"Nói về lý do… thật ra nếu không có ngươi, ta cũng chẳng làm được đến mức này." Ngài khẽ thở dài, vẻ mặt có chút bâng khuâng.

"Sức mạnh của ta đã suy yếu… ngươi là người hiểu rõ điều đó nhất. Để làm được những việc này, ta phải dựa vào các ngươi… Khổng Trục Ninh, ngươi đã hoàn thành rất tốt, ta rất hài lòng. Sau khi mọi chuyện kết thúc, có lẽ ta sẽ cho ngươi sống sót… có lẽ vậy."

"Tại sao… ngài là… thần của chúng tôi… ngài phải… bảo vệ…"

"Thôi, thôi. Giữ sức đi."

Ngài bất lực xoay người Khổng Trục Ninh lại: "Cũng may còn có ngươi để giết thời gian, Giang Nguyệt Lộc chậm chạp đến phát chán, bao giờ hắn mới phát hiện ra đây?"

"Ô?"

Thấy Giang Nguyệt Lộc trong chiếc kính viễn vọng xuất hiện ở một căn phòng khác, Ngài mỉm cười, một nụ cười chân thành như con người: "Ồ, cuối cùng cũng sắp phát hiện rồi."

"Không biết khi biết được mọi chuyện, ngươi sẽ đau đớn đến mức nào… Cứ đau khổ đi, cứ tuyệt vọng đi, để nỗi tuyệt vọng đó thấm vào từng tế bào trong cơ thể ngươi, như thế…"

"Bông hoa mới sắp nở rộ."

-

Anh đang ở trong phòng khách nhà họ Ngôn.

Chiếc đồng hồ treo tường lắc lư, đã gần đến giờ tan học của các em. Chẳng mấy chốc, giọng của Ngôn Lộ vang lên ở cửa, tiếng cười giòn tan của em gái vọng vào khiến Giang Nguyệt Lộc cũng bất giác mỉm cười theo.

"Anh!"

Ngôn Lộ đẩy cửa chạy vào, lao vào vòng tay anh, anh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô bé. Ngôn Âm và Ngôn Phi bước vào sau thay dép và cũng gọi "Anh!" hai lần. Trái tim Giang Nguyệt Lộc dần bình ổn lại, khuôn mặt của ba đứa trẻ này đều rõ ràng, có ngũ quan đầy đủ.

Từng khuôn mặt đều rạng ngời, chúng hào hứng kể với anh về những chuyện vui ở trường hôm nay.

Vừa lắng nghe, Giang Nguyệt Lộc vừa vô tình liếc qua tủ kính đối diện.

Chiếc tủ kính của nhà họ Ngôn phản chiếu hình ảnh rõ nét, đến mức có thể thấy cả nét mặt của bốn người. Nhìn một bóng người trong tủ, Giang Nguyệt Lộc chợt sững lại.

"Sao thế, anh?"

Giang Nguyệt Lộc không biết mình làm sao có thể hỏi thành lời: "Tại sao… em lại gọi anh là anh?"

"Vì anh chính là anh trai của bọn em mà."

Giọng của Giang Nguyệt Lộc run rẩy: "Nhưng anh không có mặt, sao các em biết được anh là ai?"

"Vì Giang Nguyệt Lộc là anh trai của bọn em."

Giang Nguyệt Lộc như sắp phát điên.

Anh bật dậy, chạy vào bếp, lấy một con dao và rạch mạnh lên mặt mình. Nỗi đau sắc nhọn ấy chẳng thể sánh với sự giằng xé trong lòng. Anh trở lại chỗ Ngôn Phi và những người khác, hét lên: "Như thế này còn nhận ra không? Còn nhận ra không?"

"Được chứ."

"Anh là anh trai của bọn em."

"Phải rồi, Giang Nguyệt Lộc chính là anh."

Ngôn Lộ mỉm cười ngọt ngào. Anh tuyệt vọng ném con dao đi, hét lên một tiếng.

Tiếng hét của anh xé toạc không gian phòng khách, cả căn phòng bỗng vỡ vụn, không gian trên đầu anh vặn xoắn, cuốn đi tất cả. Không biết đã ngồi co người trên sàn bao lâu, ôm đầu trong nỗi kinh hoàng, cuối cùng anh mới ngẩng đầu lên. Lần này, đứng trước mặt anh không còn là ba đứa trẻ, mà là hai người hoàn toàn không nên có mặt ở đây.

Phó viện trưởng Đồng và Viện trưởng Khổng.

Giữa họ, còn có một phiên bản khác của chính anh.

Giang Nguyệt Lộc đã quá quen với việc nhìn thấy vô số phiên bản của mình xuất hiện trong thế giới kỳ lạ này, nhưng lần này anh có linh cảm khác biệt. Bản thân của anh ở đây có điều gì đó đặc biệt.

Anh chăm chú nhìn vào "anh" kia.

Khoảng mười bảy, mười tám tuổi, người đầy thương tích, mắt nhắm nghiền.

Anh từng thấy bản thân này rồi.

Trong kỳ thi vừa qua, anh đã quay về quá khứ, trước đêm Trung Nguyên năm ấy, anh đã tìm thấy Hạ Dực trong căn gác của nhà họ Giang và đặt cho hắn một cái tên.

Đó chính là anh của năm ấy, khi gặp Hạ Dực.

Khổng Trục Ninh giơ tay che mặt Giang Nguyệt Lộc, khi bàn tay ông ta buông xuống, Giang Nguyệt Lộc đã không còn là chàng trai mười bảy, mười tám tuổi nữa. Anh đã trở thành chính mình hiện tại, khuôn mặt mà anh vẫn nhìn thấy trong gương mỗi ngày.

Viện trưởng Khổng: "Không còn thời gian nữa, Giang Nguyệt Lộc bị thương rất nặng. Tôi đã nghe thần dụ, nếu muốn chữa lành cho cậu ấy, phải đưa cậu ấy vào trường thi của ông."

Phó viện trưởng Đồng: "Nhưng trường thi này vừa thử nghiệm, còn rất nhiều vấn đề, không ai biết khi vào trong sẽ thế nào…"

Viện trưởng Khổng: "Không còn lựa chọn nữa, nếu không đưa cậu ấy vào, chắc chắn cậu ấy sẽ chết. Nếu cậu ấy chết… sẽ không còn ai kiểm soát được Quỷ Vực nữa - ông biết điều đó mà! Con quỷ đó, vị thần sa ngã đó, nếu hắn trốn vào Quỷ Vực… học viện của chúng ta đã kiệt quệ sau trận chiến này, không thể chống chọi thêm nữa…"

Phó viện trưởng Đồng gật đầu, như thể đã đưa ra quyết định cuối cùng.

"Trường thi này là ta cải tiến từ thế giới thu nhỏ của Vạn Vật Sinh. Khác với những thế giới khác, nơi này không thích hợp cho học sinh thực nghiệm. Trường thi này không có quá khứ cố định, mỗi giây đều là tương lai tươi mới… ông khó mà hiểu điều này đúng không?"

"Thôi bỏ đi. Cứ coi đây là một thế giới muốn gì được nấy."

Phó viện trưởng Đồng cảm thán: "Thần nói đúng, để phục hồi linh hồn vỡ nát của Giang Nguyệt Lộc, Vạn Vật Sinh là nơi thích hợp nhất. Cậu ấy cần phải trải qua những vòng đời khác nhau ở đây, phải cảm nhận sự sống lặp đi lặp lại mới có thể củng cố niềm tin trong tim và chữa lành linh hồn đã tàn lụi…"

Anh nhìn thấy Phó viện trưởng Đồng từ mặt đất nhặt một ít đất, nặn thành ba hình người nhỏ. Viện trưởng Khổng bên cạnh bật cười: "Ngày xưa Nữ Oa nặn người, nay lại đến lượt ông-"

Phó viện trưởng Đồng: "Cái miệng xui xẻo này, ông dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế à?"

"Để cậu ấy cảm nhận được ý nghĩa của sự sống, cần có những mối quan hệ quan trọng, vậy thì, hãy cho cậu ấy một khởi đầu u buồn… chẳng hạn, bị bố mẹ bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện."

"Nhưng sau đó, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn… chẳng hạn, được một gia đình giàu có nhận nuôi…"

"Cậu ấy nhất định phải có người để yêu thương, con người không thể sống thiếu tình cảm. Như vậy cậu ấy sẽ hồi phục nhanh hơn… tình bạn? Tình yêu? Không, vẫn là tình thân thì hơn…"

Họ đang nói gì đó, nhưng Giang Nguyệt Lộc hoàn toàn không nghe thấy.

Anh chỉ thấy ba hình người nhỏ bằng đất khi rơi xuống đất thì bắt đầu lớn lên, gió thổi qua khiến chúng càng cao hơn, chẳng mấy chốc đã thành hai bé trai và một bé gái. Chúng không như anh, không có quá trình trưởng thành thành người lớn, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên độ tuổi và dáng vẻ đã bị thiêu cháy đến chết.

Vạn vật sinh sôi, chúng được sinh ra chỉ để chữa lành cho anh.

Giờ đây, ba đứa trẻ đứng bên cạnh anh.

Giang Nguyệt Lộc mười bảy tuổi ấy, không còn nghi ngờ gì, chính là quá khứ của anh.

Vì giờ đây anh không còn đứng yên nhìn mọi chuyện, mà đã trở về nơi tất cả bắt đầu, trở lại với chính cơ thể của mình trong quá khứ. Khi mở mắt ra, anh vẫn còn thấy bóng dáng xa dần của phó viện trưởng Đồng và viện trưởng Khổng.

Ánh mắt anh dừng lại trên ba khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, rõ ràng là một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và vui mừng, nhưng nước mắt anh lại lăn dài.

Ngôn Lộ ngơ ngác hỏi: "Anh ơi, sao anh lại khóc?"

Vì anh trai sẽ không bao giờ tìm thấy các em nữa.

Vì các em được sinh ra từ bùn đất và vốn không tồn tại trong thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play