Ngoại trừ việc không có họ tên, tấm bài vị đó không có gì khác biệt so với các bài vị khác. Sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, Lãnh Tĩnh thở dài: "Chúng ta ra ngoài xem tình hình thế nào đã."
Giang Nguyệt Lộc không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn vào bàn thờ.
Lư hương rơi vài hạt tàn hương, nến cháy dở, sau mỗi tấm bài vị đều có một chiếc bình nhỏ màu đen, kích thước chỉ bằng lòng bàn tay trẻ em, đặc biệt là được niêm phong bằng lá bùa.
"Ồ." Lãnh Tĩnh bất ngờ nhận ra: "Phạm vi bài thi là sinh cơ mộ, nhưng từ khi vào đây lại chưa thấy gì liên quan đến sinh cơ, tôi còn tưởng là hệ thống chơi chữ..."
"Hóa ra nó ở đây."
Sinh cơ mộ?
Giang Nguyệt Lộc chỉ nghe nói đến sinh cơ. Những người làm ăn thường mê tín, kiếm đủ tiền rồi còn muốn kéo dài tuổi thọ nên mới tìm cách xoay chuyển vận mệnh. Nhưng anh không thích những thứ này, mỗi khi có ai nhắc đến đều lãng sang chuyện khác.
Thấy Giang Nguyệt Lộc có vẻ không hiểu, Lãnh Tĩnh bắt đầu giải thích.
Sinh cơ. Cội nguồn của sự sống. Nghe có vẻ là một khái niệm trừu tượng nhưng chỉ cần hình dung nó như một nguồn năng lượng bẩm sinh của con người thì sẽ dễ hiểu hơn.
Khi sống, vận khí của một người có lúc lên lúc xuống. Khi chết, sinh cơ cũng không lập tức biến mất mà tồn tại dưới một dạng vật chất khác lan tỏa vào trời đất, chỉ liên kết với người thân hoặc hậu duệ của mình. Đây cũng là lý do tại sao nhiều người nói rằng vào ngày thứ bảy sau khi chết có thể nghe thấy tiếng bước chân, hoặc đôi khi mơ thấy người thân đã khuất.
Việc coi sinh cơ như vận khí hay tuổi thọ cũng không hoàn toàn chính xác. Nhưng thường khi người ta nghĩ đến sinh cơ, họ đều muốn thay đổi vận mệnh hoặc kéo dài tuổi thọ, vì vậy dẫn đến sự nhầm lẫn khi diễn giải.
Ngày trước có những ghi chép nói rằng có người sắp tận số nhưng không muốn ra đi, tìm đến một nơi phong thủy tốt để đào một ngôi mộ sinh cơ cho mình, sau đó lấy tóc, móng tay, quần áo và bát tự chôn xuống, hy vọng có thể dùng một cái chết giả để lừa được thần linh, kéo dài thêm vài năm tuổi thọ.
Nhưng nếu phân tích kỹ thì những truyền thuyết này không đáng tin.
Chẳng lẽ chỉ một ít tóc và bát tự là có thể thay thế cho cái chết của một người? Hơn nữa, nếu thần linh thực sự tồn tại trên đời này, chẳng lẽ họ không thể tính toán ra rằng người này vẫn còn sống?
"Vậy sinh cơ và sinh cơ mộ đều là trò lừa người à?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
Lãnh Tĩnh lắc đầu: "Không hoàn toàn như vậy."
Sinh cơ là năng lượng, giống như sự chú ý của con người. Ở đây dùng nhiều thì ở kia sẽ ít đi. Có câu "Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất".
Dù nói vậy, có những người không cần gieo sinh cơ cũng có thể thay đổi vận mệnh. Những người này thường đã trải qua biến cố lớn, sau cú sốc không gục ngã mà ngược lại còn kiên cường vực dậy, cắn răng chịu đựng, thách thức số phận và quyết tâm sống như một con người.
Nghe vậy, Giang Nguyệt Lộc khẽ cười, anh nghĩ rằng nói thì dễ, làm mới khó.
Có ý chí là một chuyện, thực hiện được lại là chuyện khác, mà kiên trì suốt mười năm thì lại là chuyện khác nữa. Nhiều người nói "Tôi không tin vào số phận", nhưng thực tế có rất ít người thực sự thay đổi được số phận của mình.
Dù hơi lạc đề nhưng anh vẫn hiểu được ý của Lãnh Tĩnh.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Anh muốn nói rằng việc thay đổi vận mệnh là rất khó, nhưng không phải là không thể."
Hoàn toàn từ bỏ bản thân trong quá khứ để chào đón một cuộc sống mới có được xem là đã thay đổi vận mệnh?
Nhưng để làm điều đó cần phải trả cái giá rất đắt, có mấy ai chịu đựng được sự giày vò ngày đêm? Vua Việt Vương Câu Tiễn thời xưa kiên trì nằm gai nếm mật để báo thù, nhưng trong lịch sử cũng không có nhiều người như ông.
Lãnh Tĩnh nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng. Lãnh Tĩnh xuất thân từ một gia tộc Vu sư truyền thống và nghiêm khắc, người lớn tuổi trong gia tộc rất coi trọng việc học hành của thế hệ trẻ. Một người thông minh như Giang Nguyệt Lộc chắc chắn sẽ được họ yêu quý.
Một ý nghĩ dần hình thành trong đầu Lãnh Tính, sau khi rời khỏi đây, anh ấy muốn giới thiệu Giang Nguyệt Lộc với gia tộc của mình để có thể nhanh chóng kết nối với Giang Nguyệt Lộc trước khi anh bị gia tộc khác thu hút.
"Lãnh Tĩnh?" Thấy anh ấy ngây người, Giang Nguyệt Lộc lên tiếng gọi.
"... Xin lỗi, chúng ta đang nói đến đâu rồi? À, đúng vậy. Gieo sinh cơ rất khó, nhưng không phải là không thể."
Những thứ liên quan quá phức tạp, đối với cả khổ chủ và Vu sư đều là một thử thách khó khăn. Chưa kể, sinh cơ mộ sau khi được gieo cũng phải mất nhiều năm tháng chờ đợi, không phải là thứ có thể thấy kết quả ngay lập tức.
"Vậy nên, có người đã nghĩ ra một cách tiện lợi hơn."
Giang Nguyệt Lộc tự trả lời: "Mượn dùng."
Lãnh Tĩnh có phần ngạc nhiên khi Giang Nguyệt Lộc đã nói đúng, nhưng rồi lại thấy không quá bất ngờ. Anh ấy gật đầu: "Đúng vậy. Không dám thử bát tự của mình nhưng bát tự của người khác thì lại không sao."
"Hơn nữa, thử nghiệm với bản thân không an toàn, tốt hơn là tìm đến hàng chục, hàng trăm người có bát tự tương đồng. Nếu một người không thành công, coi như bỏ qua, cũng không tiếc. Trong số một trăm người chắc chắn sẽ có một người thành công, đúng không?"
"À."
"Chờ đã..." Lãnh Tĩnh đột nhiên vỗ vào đầu mình: "Nhầm rồi, nhầm rồi."
"Sao vậy?"
"Sinh cơ mộ, xét cho cùng cũng là chuyện của người sống giả làm người chết..." Lãnh Tĩnh thấp giọng, ánh mắt lướt qua những bài vị trên bàn thờ.
"Ở đây thờ cúng toàn người chết, những cái bình này chắc không phải dùng để gieo sinh cơ." Lãnh Tĩnh tự thấy sai lầm này thật không đáng có: "Xin lỗi. Vì đột nhiên nghĩ đến phạm vi của bài thi nên tôi đã quá tự mãn..."
"Chưa chắc đâu."
Giang Nguyệt Lộc nói một cách thản nhiên: "Có phải hay không thì rất đơn giản, mở ra xem là biết."
Nói xong, anh đưa tay gỡ lá bùa, hành động này khiến Lãnh Tĩnh ngỡ ngàng há hốc miệng.
Bên trong những chiếc bình này không phải tro cốt thì cũng là đồ vật của người đã khuất, như vậy chẳng khác nào đào mộ tổ tiên của người khác.
Lãnh Tĩnh trố mắt nhìn Giang Nguyệt Lộc mở liên tiếp vài chiếc bình đen, không thèm để ý những cái tên như "Phu quân Hoàng Ngọc Sinh", "Ái thê Lâm Uyển" ghi trên bài vị như đang tức giận nhìn mình, khuôn mặt anh không hề biến sắc, cúi người nhìn vào bên trong bình với vẻ bình thản.
"Anh nói đúng." Giang Nguyệt Lộc quay lại.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào những thứ mờ đục và bết dính trong bình - móng tay, tóc, mẩu giấy, những chữ như "Từ Phinh", "Trương Hổ" lờ mờ hiện ra...
Lãnh Tĩnh kinh ngạc: "Đây là..."
"Từ bà bà, đồ tể Trương... có lẽ tất cả đều ở đây."
Giang Nguyệt Lộc nhìn lên bức tường dày đặc bài vị: "Cả trấn này đều là sinh cơ mộ của người sống."
-
Vừa bước ra khỏi từ đường, Giang Nguyệt Lộc đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Triệu Tiểu Huyên: "Nhìn này, chúng tôi đã lấy được thẻ gỗ xuống rồi!"
Ba người họ hợp sức và kết quả thực sự như mong đợi. Không biết Triệu Tiểu Huyên đã dùng cách gì để trèo lên, nhưng lúc này dưới gốc cây đã trải ra một mảng "màu đỏ", từ xa nhìn như một đám hoa đỏ thẫm, gần lại mới thấy những mảnh gỗ ghép lại với nhau.
"Thẻ đỏ chính là những thứ này?" Giang Nguyệt Lộc nghĩ thầm, cầm lên một tấm và quan sát kỹ.
Những tấm thẻ này đã có từ lâu, dấu vết của thời gian và thời tiết đã để lại trên đó những vết tích loang lổ, nhưng lớp sơn đỏ trên bề mặt vẫn không bị tróc, dưới ánh nắng càng trở nên rực rỡ - rực rỡ đến mức chói mắt.
"Hử?"
Nghe thấy Giang Nguyệt Lộc lên tiếng nghi hoặc, Lãnh Tĩnh cúi xuống xem: "Có chuyện gì vậy?"
"Có kim không?"
Lãnh Tĩnh lục lọi trong chiếc túi vải vàng của mình một hồi rồi lấy ra vài cây kim bạc cuộn trong một gói vải. Trần Xuyên ngạc nhiên: "Bùa với mai rùa thì còn hiểu được, nhưng kim bạc dùng để làm gì? Đâm ma quỷ à?"
Lãnh Tĩnh lắc đầu: "Dùng để thử độc."
Triệu Tiểu Huyên không hiểu: "Ma quỷ cũng có thể hạ độc sao?"
"Cái này là để đối phó với con người." Lãnh Tĩnh nói nhỏ: "Vu sư không chỉ giao tiếp với thần linh mà còn phải đối phó với nhiều loại người khác nhau, ác quỷ rất tàn nhẫn, nhưng lòng người cũng hiểm độc."
Giang Nguyệt Lộc nghe Lãnh Tĩnh nói vậy cũng không biểu lộ gì, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào tấm thẻ gỗ. Anh nhận lấy kim bạc rồi cẩn thận cắm vào tấm thẻ. Những người xung quanh đều bị thu hút.
Tấm thẻ gỗ trông có vẻ nguyên khối, nhưng sau vài lần thử, anh đã tìm ra đúng chỗ, từ từ đẩy cây kim vào trong.
Khương Tâm Tuệ tò mò hỏi: "Không có dây buộc... sao hai tấm thẻ có thể dính chặt vào nhau được chứ?"
Giang Nguyệt Lộc nói: "Việc này phải nhờ người duy nhất biết vu thuật trong chúng ta là Lãnh Tĩnh."
"Không vấn đề gì." Lãnh Tĩnh cười và nhận lấy tấm thẻ gỗ, tấm thẻ trong tay anh ấy như một khối "Rubik" lật qua lật lại, vừa nghiên cứu vừa nói ra suy nghĩ của mình: "Vu thuật không tự nhiên mà có, không phải đọc một câu chú rằng thẻ hãy hợp nhất thì chúng sẽ ghép lại với nhau. Vu thuật không phải là trò ma quỷ, nó cũng có quy tắc của riêng mình."
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nhớ lại những lời Thiếu gia Hạ đã nói tối qua khi hắn ta nâng tảng đá lớn.
Liệu ý của hắn ta có giống với ý của Lãnh Tĩnh?
Hòn đá không thể tự dưng bay lên, Vu sư hoặc là dùng bùa chú để tạo ra sức gió đẩy hòn đá sang một bên; hoặc như hắn ta, dùng một nhóm người giấy bị điều khiển để nâng hòn đá lên. Nói chung, giống như các vị thần cổ đại vá trời, dời núi, lấp biển... loại sức mạnh này quá xa vời đối với con người. Những gì con người có thể làm được chỉ là một phần nhỏ nhoi, ngay cả những Vu sư với thân phận là người hầu của thần linh cũng chỉ đang mượn chút ít sức mạnh của thần để làm việc.
Vị Thiếu gia Hạ đó, rốt cuộc là ai?
"... Đúng rồi!"
Lãnh Tĩnh đột nhiên kêu lên rồi lấy ra một lá bùa lửa quấn quanh kim bạc, lẩm bẩm vài câu: "Cấp cấp như luật lệnh."
Lửa lập tức nuốt chửng tấm bùa, như thể có sự sống mà hút vào cây kim bạc, thân kim sáng lên với ánh sáng đỏ thay đổi luân phiên, như một dòng ánh sáng biến mất sâu trong tấm thẻ gỗ. Phần còn lại của cây kim bạc cắm sâu vào tấm thẻ nhanh chóng phát huy tác dụng, sau khi tấm thẻ rung lên, đột nhiên "cạch" một tiếng rồi vỡ ra làm đôi.
Phần bên trong của hai tấm thẻ vẫn còn màu đỏ tươi, nhưng bề mặt lại không mịn màng giống mặt sau, dường như còn khắc vài ký tự bí mật.
Giang Nguyệt Lộc nhặt lên: "Tên à?"
Anh lật ngược tấm thẻ để những người khác có thể nhìn rõ.
Hai tấm thẻ gỗ sau khi bị tách ra, dày khoảng bằng đốt ngón tay út, bên trong vẫn còn sót lại những mảnh bùa chưa cháy hết. Thứ khiến hai tấm thẻ có thể dính chặt vào nhau mà không cần đến bất kỳ thứ gì bên ngoài có lẽ chính là vì lá bùa nằm giữa chúng, lúc này bùa đã bị Lãnh Tĩnh đốt cháy nên chúng mới tách ra.
Dưới lá bùa, hai bên trái và phải đều khắc tên người.
Tấm thẻ trong tay Giang Nguyệt Lộc có khắc ba chữ: Hoàng Ngọc Sinh.
"Cái tên này nghe quen lắm, hình như đã thấy ở đâu đó..." Triệu Tiểu Huyên cố gắng nhớ lại.
Khương Tâm Tuệ nói: "Đúng rồi! Ở từ đường. Lúc đó Từ bà bà ôm một tấm bài vị có ghi tên phu quân của bà ta, chính là Hoàng Ngọc Sinh!"
Trần Xuyên hỏi: "Còn tấm kia thì sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Nguyệt Lộc cầm lên rồi đọc to tên trên đó: "Từ Phinh Đình."
Tên của Từ bà bà.
Lãnh Tĩnh lấy thêm một tấm thẻ gỗ khắc chữ đỏ rồi dùng phương pháp trước đó để tách chúng ra, tiếp tục có được hai cái tên: "Trương Hổ, Lâm Uyển."
Tên của đồ tể Trương là Trương Hổ, gã đã cưới người phụ nữ mà gã yêu thương, tên là Lâm Uyển.
"Hứa Chi Ân, Phương Dung Dung."
"Vương Lâm, Vương Tư Ngọc."
"Hồ Đông Tiến, Hồ Đông Hưng."
Những tấm thẻ đỏ lần lượt được tách ra, những cái tên đã ôm nhau bao lâu nay dường như lần đầu tiên trong cuộc đời bị tách rời ra. Nếu không có sự can thiệp, có vẻ chúng có thể ở bên nhau trên cây này mãi mãi, không bị quấy rầy cho đến tận cùng của thế giới.
Những tấm thẻ đỏ trải thành từng cặp dưới gốc cây, số lượng tăng lên gấp đôi, trông như một biển hoa đỏ thắm.
Giang Nguyệt Lộc nhận ra một nửa số tên vì đã được ghi trong đề thi, cũng là những người vẫn còn sống ở Trấn Uất Đấu. Nhưng nửa còn lại, hình như...
Không đúng!
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, anh đột nhiên nhớ lại một cảnh tượng trong ký ức.
Ngay vừa nãy, không lâu trước đó, có một cảnh tượng.
Anh chỉ liếc qua nhưng ở đó đã ghi lại tất cả tên của những người này.
Là trong từ đường, những tấm bài vị dựng đứng, liên miên như núi!
Là những bài vị chỉ dành cho người chết!
Anh nhìn lại tấm thẻ gỗ, khoảnh khắc này như một luồng điện chạy qua cơ thể, cảm giác run rẩy lan khắp người - hai tấm thẻ gỗ dính chặt vào nhau, một tấm thuộc về người sống, một tấm thuộc về người chết.
Sinh cơ mộ trong từ đường, bài vị thờ người chết, bình đựng người sống.
Chồng của Từ Phinh Đình là Hoàng Ngọc Sinh, vợ của Trương Hổ là Lâm Uyển.
Còn có Hứa Chi Ân và Phương Dung Dung, Vương Lâm và Vương Tư Ngọc, Hồ Đông Tiến và Hồ Đông Hưng... Những người này, hoặc là anh em ruột thịt, hoặc là người thân thiết, tất cả đều đã chết cách đây mười năm.
Ngẩng đầu nhìn lại những tấm thẻ gỗ treo đầy trên cây, từng nét mực đỏ vẽ lên quá khứ, mỗi cặp thẻ gỗ sẽ ôm nhau, va chạm vào nhau và phát ra tiếng kêu "cạch cạch" mỗi khi gió thổi qua, như những tiếng cười trong thời bình.
Như đang khóc mà như đang kể, ánh nắng như một khúc ca ai oán.
Biển thẻ gỗ đỏ dưới tán cây vì nhiễm phải hơi thở của cái chết mà tràn ngập oán khí và âm khí. Dù lúc này ánh nắng mặt trời đã biến mất khỏi đỉnh đầu, trời đang dần tối lại, nhưng bóng đỏ dưới tán cây lại càng thêm âm u rùng rợn.
"Các ngươi... đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu nhìn.
… Chết tiệt.
Vô số bóng người từ thành phố bỏ hoang đi ra, những người dân đã biến mất trong đêm đột nhiên xuất hiện trên đường, họ nhìn chằm chằm vào những tấm thẻ đỏ bị tách rời dưới tán cây với ánh mắt không thể tin nổi, toàn thân run rẩy không kiểm soát được dưới bóng tối.
Từ trong từ đường vang lên tiếng thét của Từ bà bà: "Có người... có người động vào bình của ta!"
Nghe thấy những lời này, những người dân Trấn Uất Đấu như điên lên, hàng chục ánh mắt muốn giết người chiếu thẳng vào họ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống họ ngay lập tức.
Đồ tể Trương nhìn chằm chằm vào cái tên "Lâm Uyển" dưới gốc cây, mắt nhắm chặt rồi quay lưng lại.
"Ngươi dám động vào... vào... của chúng ta..."
"... Giết chúng."
"Không chừa một ai!"