La Tiểu Lạp chỉ liếc nhìn bức ảnh rồi nói: "Chưa từng thấy."

Giang Nguyệt Lộc hỏi lại: "Ngươi chắc chứ? … Thật sự chưa thấy qua sao? Có khi nào ngươi từng thấy nhưng quên mất rồi không?"

La Tiểu Lạp cười nhạt: "Ngươi nghĩ Quỷ Đô của ta là thành phố của con người các ngươi sao? Đừng nói là ba đứa trẻ này, chỉ cần một mảnh vải trên người chúng hay một chiếc móng tay rơi vào Thành phố Vô Táng, ta cũng sẽ lập tức phát hiện ra."

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Thành phố Vô Táng là Quỷ Đô của ngươi sao?"

"Đúng vậy."

Giang Nguyệt Lộc bần thần: "Vậy là… chúng vẫn không ở đó…"

La Tiểu Lạp đã quen biết Giang Nguyệt Lộc khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy anh thất thần như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ba đứa trẻ này là gì của ngươi?"

Giang Nguyệt Lộc khẽ chạm vào bức ảnh: "Chúng là em trai và em gái của ta."

Em trai và em gái…

Ánh mắt của La Tiểu Lạp thoáng vẻ phức tạp: "Chúng cũng lạc mất như ngươi sao?"

Giang Nguyệt Lộc ngạc nhiên: "Cũng là thế nào?"

La Tiểu Lạp không muốn nhắc đến chuyện của mình, chỉ nói: "Chúng trông vẫn là người sống, nếu chưa chết, sao lại đến Quỷ Đô? Có lẽ ngươi đã bị lừa rồi."

Giang Nguyệt Lộc cũng tự biết điều đó. Thông tin về các em ở Quỷ Đô là do Khổng Trục Ninh cung cấp, mà sau tất cả, ông ta đâu có đáng tin. Nhưng… anh thật sự không còn cách nào khác.

Nếu không ở Quỷ Đô, thì bọn trẻ sẽ ở đâu?

"Thôi vậy." Anh thở dài, cẩn thận cất bức ảnh vào túi áo: "Ta vốn không kỳ vọng nhiều, ta nên…"

"Rầm-!"

Mặt đất dưới chân đột ngột rung chuyển, như thể tất cả họ đang đứng trên một chiếc mai rùa khổng lồ đang lật nhào, khiến ai nấy loạng choạng.

Đặc biệt là Giang Nguyệt Lộc, dưới chân anh đúng lúc lại là một con dốc. Nếu không có Hạ Dực đến đỡ kịp, anh suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất. Ngẩng lên, anh buông lời cảm ơn trong khi đầu óc vẫn quay cuồng.

Trong hoảng loạn, tay anh chạm phải bàn tay lạnh lẽo của Hạ Dực, giọng nói của hắn vang lên giữa tiếng đất đá đổ rào rào: "Không cần cảm ơn ta."

Đất đá trên đầu rơi xuống từng mảng lớn, Đồng Miên ho sặc sựa, hoảng hốt kêu lên: "Nếu rung lắc kiểu này nữa, chẳng mấy chốc mọi thứ sẽ sập hết! Chúng ta phải ra ngoài ngay!"

Nói đùa sao? Trong tình cảnh này, cậu ta là người dễ bị thương nhất, nếu một viên đá rơi trúng thì chắc mạng cậu ta cũng chẳng còn!

Mạc Tri Huyền nhìn quanh, bỗng nhận ra: "Khoan đã. La Tiểu Lạp biến mất rồi!"

Giữa cơn hỗn loạn, vị Đô Chủ bị Quỷ Vương uy hiếp đến mức không dám cử động cuối cùng đã tìm được cơ hội thoát thân, biến mất ngay khoảnh khắc Hạ Dực quay sang giúp Giang Nguyệt Lộc.

Mạc Tri Huyền lo lắng nói: "La Tiểu Lạp biết bí mật của học viện, chúng ta không thể để-"

"Bốp!" Một cú đập mạnh vào gáy khiến cậu ta lịm đi. Giang Nguyệt Lộc và Đồng Miên nhìn thấy Mạc Tri Huyền từ từ đổ xuống dưới chân Lãnh Vấn Hàn, người vừa dứt khoát giáng một cú mạnh mẽ. Lãnh Vấn Hàn lại túm cổ áo kéo cậu ta lên.

"…"

Lãnh Vấn Hàn nhận ra ánh mắt của họ, mím môi nói nhỏ: "Cậu ta ồn ào quá, sẽ cản trở chúng ta."

"Làm tốt lắm, Vấn Hàn." Giang Nguyệt Lộc bật cười, tiếng động xung quanh càng lúc càng lớn, không thể tiếp tục đuổi theo La Tiểu Lạp được nữa. "Ra ngoài thôi!"

Vừa dứt lời, mặt đất lại rung lên dữ dội hơn, như thể có một con quái vật dưới lòng đất vừa nghe thấy kế hoạch của họ và muốn giết chết họ trước.

"Không ổn-!!"

Một tảng đá khổng lồ đột ngột rơi xuống, mọi thứ trước mắt Giang Nguyệt Lộc tối sầm lại. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, những mảnh vụn không rơi trúng người anh. Từng đợt bụi bặm ngột ngạt nhanh chóng tan biến, khi anh mở mắt ra đã thấy mình cùng Hạ Dực đứng giữa một không gian sáng sủa bên ngoài.

Hạ Dực từ từ buông tay anh ra: "Ngươi không sao chứ?"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó bất ổn với Hạ Dực.

"Ánh sáng chói quá…"

Đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, đôi mắt của Giang Nguyệt Lộc hơi nhức nhối, anh theo phản xạ đưa tay lên che mắt. Đột nhiên, một tiếng kêu đau đớn từ phía sau vang lên, anh quay lại thì thấy Đồng Miên và những người khác cũng đã ra ngoài, nhưng trong tình trạng hết sức thảm hại.

Đồng Miên vừa phủi bụi đất trên đầu, định mở miệng chửi rủa thì ngực bỗng nhói lên, phun ra một họng máu rồi ngã quỵ xuống.

"Đồng Miên!"

Mạc Tri Huyền đã từng đọc qua một số y văn cổ của vu y, lúc này ngoài cậu ta ra không ai có thể cứu Đồng Miên. Lãnh Vấn Hàn lập tức cho cậu ta tỉnh lại bằng một cú đập rồi giải thích tình hình. Mạc Tri Huyền không buồn hỏi ai đã làm mình ngất đi mà ngay lập tức kiểm tra cơ thể của Đồng Miên. Một lúc sau, cậu ta lắc đầu: "Trên đầu cậu ta có vết thương, chắc vừa bị đá rơi trúng."

Giang Nguyệt Lộc vội hỏi: "Bị trúng chỗ nào?"

Mạc Tri Huyền xoay đầu Đồng Miên, Giang Nguyệt Lộc cúi xuống quan sát kỹ, ban đầu không thấy gì, nhìn lại thật kỹ mới thấy một vết xước nhỏ, máu rỉ ra chút ít.

Giang Nguyệt Lộc: "…"

Anh ngước lên nhìn Mạc Tri Huyền, cậu ta như hiểu ý: "Thân thể của cậu ta anh đâu có lạ gì, chỉ cần một vết xước cũng đủ nguy hiểm rồi. Đúng là xui xẻo."

Giang Nguyệt Lộc thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Tri Huyền thấy Giang Nguyệt Lộc không trở lại bên Hạ Dực, tưởng anh có điều gì muốn nói với bọn họ. Nhưng khi nhìn quanh, Giang Nguyệt Lộc càng cảm thấy khó hiểu: "Không đúng…"

"Đây chẳng phải tế đàn lúc chúng ta vừa đến sao? Vậy ra chúng ta vẫn ở trong trường thi à?"

Giang Nguyệt Lộc luôn tin rằng Hạ Dực là bất khả chiến bại. Một khi Hạ Dực đến, những ảo giác của gã mù kia sẽ tự động biến mất. Không cần Khổng Trục Ninh phải xuất hiện, trường thi này lẽ ra đã bị phá vỡ. Nhưng bất ngờ là họ vẫn còn ở trong lời nói dối do La Tiểu Lạp và thần niệm dệt nên, và nơi vừa sụp đổ thực chất chỉ là tế đàn trong giấc mộng của họ.

Anh nhìn Hạ Dực đầy nghi ngờ.

Lẽ nào… Hạ Dực đã bị thương?

"Ha ha…"

Giang Nguyệt Lộc và những người khác nghe thấy tiếng cười thì lập tức cảnh giác. Tiếng cười này quái dị, dội lại khắp nơi mà không thấy bóng người, nhưng lại như vang lên từ mọi hướng.

"Ha ha… Ha ha ha…"

Một bóng người bất chợt xuất hiện giữa không trung, chính là "thần niệm" đã dụ họ tới đây.

Trước đây, hắn đã hóa thân thành gã mù để dẫn dắt họ vào giấc mộng.

Trước đó nữa, hắn còn chiếm lấy thân xác của Giang Nguyệt Lộc.

Giờ đây, hắn lại hóa thành một người hoàn toàn xa lạ. Gương mặt này quá đỗi bình thường, nhìn lâu lại khiến người ta cảm thấy kỳ quặc, vì không có gì nổi bật để ghi nhớ, cứ như thể sẽ quên ngay khi vừa nhìn qua.

Khuôn mặt ấy vẫn liên tục thay đổi.

Trong chốc lát, hắn lần lượt biến thành gương mặt đàn ông, phụ nữ, trẻ con, người già - tất cả các khuôn mặt của thế gian cứ thế thay phiên nhau hiện lên. Giọng nói của hắn vọng đến từ trong bóng tối, nghe xa xăm như tiếng vọng qua chiếc chuông khổng lồ, càng làm tăng thêm vẻ huyền bí.

Trong cảnh tượng này, hắn thực sự trông giống như một vị "thần" lạnh lùng nhìn xuống họ từ trên cao.

Giang Nguyệt Lộc cảm nhận được rằng hắn đã thay đổi so với lần trước. Có lẽ là… đã "tiến hóa" toàn diện. Sức ép hắn tạo ra giờ đây mạnh mẽ hơn trước nhiều.

Không tự chủ, Giang Nguyệt Lộc lùi lại một bước, hỏi với vẻ bất lực: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Những chiếc lá khô dưới chân khẽ rung rinh.

"Muốn gì ư?"

"Phải. Kế hoạch của ngươi đã bị vạch trần, chẳng có đại họa nào cả. Tất cả đều là ngươi và La Tiểu Lạp bày ra để giết ta mà thôi."

Những chiếc lá dưới chân biến từ úa vàng sang xanh mướt, rồi từ xanh mướt lại trở về chết chóc.

"Giết ngươi? Là một trò lừa ư?"

Theo tiếng thở dài của "vị thần" trên cao, dường như có một sợi dây vô hình siết chặt tim anh. Giang Nguyệt Lộc không hiểu sao lại có chút lo sợ.

"Ngươi là thần dân của ta, sao ta lại giết ngươi?" Vị thần trên không thở dài: "Con đường của ta không phải để giết người, mà để cứu người, Giang Nguyệt Lộc."

Nghe hắn gọi tên mình, lòng anh càng thêm bất an. Mọi thắc mắc chưa có lời giải về việc tìm kiếm người thân, cảm giác mơ hồ khi bước đi trong màn sương mù, cùng với sự kỳ lạ ở Hạ Dực, tất cả đều khiến anh bất an hơn nữa.

Đứng trước vị thần, anh cảm giác như có sức mạnh đè nặng khiến anh không thể ngẩng đầu lên.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, anh cố đấm vào đầu để tỉnh táo lại.

Trong cơn hỗn loạn, anh vô thức nhìn về phía Hạ Dực, nhưng lại chết lặng khi thấy vị Quỷ Vương này, người chưa bao giờ biểu lộ đau đớn, giờ đây ánh mắt lại chứa đựng sự giằng xé.

Tựa như có vô số sợi dây vô hình siết chặt cơ thể hắn, buộc hắn phải hành động trong bất lực.

Vị thần trên cao cũng nhận ra điều đó, hắn thở dài thương cảm: "Ngươi biết vì sao hắn đau khổ đến thế không? Hắn mang trong mình những hạt giống của nhân quả, vốn dĩ nên đứng về phía ta, nhưng hắn lại không cam lòng."

"Hạ…"

Trên người Hạ Dực bất ngờ xuất hiện vô số vết thương khiến Giang Nguyệt Lộc lo lắng khôn nguôi, nhưng anh hoàn toàn không thấy kẻ thù là ai: "Hạ Dực-!"

Một cơn gió mạnh từ trên cao thổi tới, ép anh trở lại vị trí ban đầu. Dù anh đã dốc hết sức mình, nhưng không thể tiến lại gần Hạ Dực được nữa. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của Hạ Dực bị xé rách, và lúc này, cuối cùng anh cũng thấy được vũ khí gây thương tích là gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Những sợi dây.

Từng sợi dây mảnh bắn ra từ mọi hướng, dệt thành một cái lồng kín kẽ. Dù Hạ Dực di chuyển thế nào, cái lồng ấy vẫn theo sát. Những sợi dây ấy quấn quanh cổ tay, khớp xương, cổ của hắn… như sợi chỉ điều khiển một con rối. Trên thế gian này, kẻ có thể trói buộc Quỷ Vương, ngoài thần linh, còn ai khác?

Giang Nguyệt Lộc quay đầu, phẫn nộ gào lên: "Là ngươi làm, là ngươi làm phải không!"

"Ngươi đã hiểu lầm rồi, con trai của ta. Các vu sư không dạy ngươi sao? Thần có màu gì?"

Giang Nguyệt Lộc sững sờ.

Anh không thích những buổi học. Đến học viện cũng không phải vì muốn học hành.

Nhưng đó lại là bài học đầu tiên, vì vậy anh vẫn nhớ - thần không có màu.

Thần hòa cùng vạn vật, ở khắp mọi nơi, vậy nên thần không có màu sắc.

Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước lại nhìn về phía Hạ Dực… những sợi dây đó là màu đen.

"Màu đen là của ai?" Vị thần vẫn từ tốn hỏi với vẻ từ bi. Ngay cả Giang Nguyệt Lộc cũng cảm thấy bất an, tại sao anh lại nghi ngờ vị thần từ bi như vậy? Ngài rõ ràng rất khoan dung khi đã tha thứ cho sự xúc phạm của anh.

"Màu đen… là…"

Một sợi dây căng chặt trong đầu anh, đứt phựt.

Người vượt trên Quỷ Vương, có thể ngang hàng với thần linh, chỉ có truyền thuyết xưa…

Chỉ có quỷ… mới là màu đen.

Vị thần mỉm cười dịu dàng nhìn anh: "Con trai của ta, cuối cùng ngươi cũng đã hiểu. Tất cả những gì ta làm, thực ra đều là vì ngươi."

Cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lồng ngực, Giang Nguyệt Lộc thì thầm: "Vì ta sao?"

"Đúng vậy. Ngươi xem xung quanh, đây có còn là trường thi lúc trước không?"

Giang Nguyệt Lộc mờ mịt nhìn quanh, nhận ra rằng Đồng Miên và những người khác đã biến mất, bóng dáng Hạ Dực cũng trở nên xa xăm. Anh dường như bị đưa đến một nơi lạ lẫm trên cao.

Bên dưới là những tòa nhà cao tầng, xa hơn có núi và sông, dường như đây là một thành phố nhân gian rộng lớn, ở phía xa còn là những cánh đồng bạt ngàn. Anh thấy vô số ánh sáng lấp lánh từ những ô cửa sổ, từng gia đình đều đang yên bình dưới những ngọn đèn.

Đã từng, anh cũng là một phần của thế giới này.

Anh đã từng… từng ngồi ăn cùng ai? Anh đã từng dạy ai viết chữ? Ba bóng dáng mờ ảo kia… là ai? Tâm trí của anh bắt đầu chậm lại, việc đứng quá gần vị thần khiến anh không thể chịu nổi.

"Khắp nơi đều là trường thi, nhân gian chính là trường thi lớn nhất. Ngươi có biết ta muốn dùng nó để làm gì không?" Giọng nói của vị thần nhẹ bẫng, đôi mắt trắng xóa nhìn xa xăm lấp lánh vẻ cuồng nhiệt.

"Rầm-!"

Một bóng người từ trên cao rơi xuống như một tảng đá, va xuống đất tạo thành một cái hố lớn.

Giang Nguyệt Lộc chậm rãi tiến đến mép hố và thấy La Tiểu Lạp đang nằm úp mặt xuống đất, không rõ sống chết.

"Ta đã hợp tác với hắn, nhưng phạm vi của sự hợp tác này lớn hơn rất nhiều so với những gì các ngươi tưởng. Hắn nghĩ rằng chỉ cần gieo hạt giống Vô Táng Hoa trong trường thi nhỏ này, nhưng thực ra, ta đã khiến Vô Táng Hoa nở rộ khắp thế gian."

"Thế gian…" Giang Nguyệt Lộc vô thức lẩm bẩm: "Ý ngươi là… tất cả những người trên mảnh đất này sao…"

"Đúng vậy, tất cả mọi người. Giờ đây, họ đều đang chìm trong trạng thái tuyệt vọng nhất của cuộc đời mình. Thế gian này làm sao mà không có tiếc nuối và đau khổ? Ngay cả những đứa trẻ nhỏ cũng sẽ khóc thét vì nhớ mẹ, chỉ cần vương một chút cơ hội của sự sầu muộn, hoa sẽ nở… và họ sẽ chết trong lúc nó nở rộ."

Thần mỉm cười tựa như gió xuân: "La Tiểu Lạp còn không biết rằng hắn thực ra còn mạnh hơn anh trai hắn nhiều. Suy cho cùng… khổ đau kéo dài hơn niềm vui rất nhiều."

Giang Nguyệt Lộc chất vấn: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì… để nhiều người phải chết như vậy?"

"Ta ư? Ta đã nói rồi. Tất cả đều là vì ngươi."

"Ngươi có biết ta đã đợi ngày này bao lâu không? Để thần linh thực sự lại một lần nữa giáng thế, để thế giới này có thể đón chào thần linh trong tiếng ca tụng… chẳng phải tiếng khóc của phàm nhân chính là bản nhạc tuyệt vời nhất sao? Ta đâu còn vu sư gia tộc Mạc để tấu nhạc cho thần linh nữa, lẽ nào một chút niềm vui nhỏ bé này, phàm nhân cũng không muốn dâng hiến cho ta sao?"

"Phàm nhân chung quy một cái chết, nhẹ như lông hồng hay nặng như Thái Sơn. Từ nay về sau, không cần để họ tự mình lựa chọn nữa."

"Ta là thần linh mà họ ngưỡng mộ và yêu kính nhất… Ta sẽ dẫn dắt họ luân hồi trong cõi sinh tử, giống như đã làm từ nghìn năm trước…"

Tầm nhìn của Giang Nguyệt Lộc bắt đầu trở nên mờ nhòa, trong ánh mắt anh, hiện lên một vòng tròn mờ ảo tựa mặt trời.

Tiếng than khóc vang vọng khắp nơi, tiếng gào thét liên tục, sự cảm thông của anh lúc này tràn ra như muốn kết nối cả trời đất, như thể chạm đến tất cả mọi người.

Những âm thanh từ xa xôi truyền đến, đứt đoạn, anh nghe mãi mới hiểu.

Đó là tiếng thở dài của thần, vang lên đầy âm u, khiến linh hồn anh run rẩy.

"Nếu không phải ngươi tự thiêu thân đến tìm ta, làm sao ta có thể tìm thấy ngươi trong ba cõi nhân gian? Có người đã hết sức nỗ lực che giấu tung tích của ngươi, vậy mà cũng đã trăm năm trôi qua…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play