La Tiểu Lạp sững sờ: "Cái gì?"
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Cậu đã hợp tác với hắn lâu như vậy mà không biết hắn là ai sao?"
La Tiểu Lạp ngập ngừng: "Hắn… hợp tác sao? Ngươi nói là tên mù đó… hắn là thần? Hắn là… thần linh của bọn vu sư sao?"
Trên gương mặt vốn luôn vô cảm của nó hiện lên vẻ kinh ngạc, đến nỗi nói năng lộn xộn.
Thần là gì? Thần linh có xa vời đến mức nào với những kẻ như hắn? Sao lại có thể hợp tác với hắn?
La Tiểu Lạp lắc đầu liên tục như không muốn tin vào sự thật này: "Thần của các ngươi sao có thể từ học viện chạy tới Quỷ Vực? Hắn không phải đang ngủ sao? Vả lại, ta cũng chẳng ngửi thấy mùi hôi thối gì từ hắn cả."
Nghe nó mô tả thần linh là "hôi thối", sắc mặt của Mạc Tri Huyền và những người khác lập tức tối sầm. Nhưng nghĩ lại, với loài quỷ, hương thơm thuần khiết lại là thứ đáng ghê tởm, khí sạch trên thần linh và hương thơm từ nhang đèn đúng là "hôi thối" trong mắt chúng.
Dù giải thích như vậy nhưng vẻ mặt của họ vẫn khó coi như vừa phải nuốt thứ gì đó vô cùng kinh tởm.
Đồng Miên lắc đầu: "Một đứa trẻ thì biết gì? Thần linh hiện diện khắp mọi nơi. Thần có vô vàn hình dạng. Với thân xác phàm tục, làm sao ngươi có thể dễ dàng nhận ra được?"
Hắn ta lẩm bẩm: "Mà nói cho cùng, đó cũng không phải thần linh thật sự…"
La Tiểu Lạp lạnh lùng nói: "Hắn tự xưng là thế, ngươi lại nói không phải. Rốt cuộc có phải hay không, các ngươi không nhận ra sao? Các vu sư bây giờ kém cỏi đến vậy sao?"
"Ngươi-!"
"Được rồi, được rồi." Giang Nguyệt Lộc vừa can ngăn vừa thầm nghĩ: Đúng là hai cực đối lập giữa vu sư và quỷ, gặp nhau chưa nói được mấy câu đã muốn cãi nhau.
Anh quay sang La Tiểu Lạp với vẻ ôn hòa, thậm chí còn ngồi xuống cho thân thiện vì cậu bé quá thấp. Nhưng La Tiểu Lạp lại quay mặt đi, tỏ vẻ không muốn tiếp xúc.
Giang Nguyệt Lộc không bận tâm: "Những gì Đồng Miên nói, tôi cũng đang cố nói với cậu. Nhưng chuyện này dài dòng lắm, phải kể từ khi tôi nhận được thông báo tham gia kỳ thi vòng đầu…"
Nghe anh kể, Mạc Tri Huyền nhíu mày. Liệu Giang Nguyệt Lộc có định tiết lộ bí mật của học viện cho La Tiểu Lạp nghe không? Cậu ta khẽ ho một tiếng, vừa định ngăn cản thì có một vật lạnh băng chặn lại.
Cậu ta cúi xuống nhìn, đó là cây gậy đen của gia tộc Lãnh.
Cậu ta nhướng mày nhìn Lạc Âm, ánh mắt như muốn nói: Cậu không sợ tôi sẽ trừ điểm các cậu sao?
"Phì." Đồng Miên bật cười: "Nếu tôi đoán không nhầm, chắc chắn Hội trưởng Mạc định trừ điểm chúng tôi phải không? Nhưng có điều này tôi muốn trao đổi trước đã."
Mạc Tri Huyền nghiêm mặt: "Trao đổi gì?"
"Cậu vẫn đang liên lạc với thế lực bí ẩn nào đó bên ngoài học viện, đúng không?"
Sắc mặt Mạc Tri Huyền thoáng thay đổi.
"Kẻ đó đã tiết lộ nhiều bí mật cho cậu, khiến đức tin của cậu vào học viện sụp đổ, bắt đầu âm thầm điều tra một số việc." Thấy Mạc Tri Huyền quay đầu nhìn mình, Đồng Miên nhún vai: "Khi cậu và Giang Nguyệt Lộc ở trong nghĩa trang, tôi cũng không ngồi chơi đâu."
"Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc hôm nay?"
Mạc Tri Huyền nghiêm nghị nói: "Sau chuyện này tôi sẽ tự nộp đơn lên học viện để xin chịu phạt, không vì là Hội trưởng mà dung túng cho bản thân. Nhưng đồng thời, những việc này nếu để quỷ vật biết được hôm nay, tôi sẽ báo với viện trưởng để xử lý công bằng. Dù thế nào đi nữa, bí mật của học viện không thể để bọn chúng biết."
Đồng Miên cười: "Viện trưởng cũng... mà thôi. Tôi sẽ không vòng vo nữa, những lá thư mà cậu nhận được, chín phần là gửi từ Quỷ Đô."
Mạc Tri Huyền sững sờ giây lát, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Sự điềm tĩnh này khiến Đồng Miên không khỏi thầm khâm phục.
Mạc Tri Huyền lạnh lùng hỏi: "Cậu có bằng chứng gì?"
Mạc Tri Huyền biết lúc này Đồng Miên không nhắc đến chuyện đó vô lý, chắc chắn cậu ta đã phát hiện được điều gì đó. Nhưng Mạc Tri Huyền vẫn không muốn tin hoàn toàn. ( truyện trên app T Y T )
"Nếu cậu thật sự muốn nghe…" Đồng Miên ghé sát vào tai cậu ta, thì thầm vài chữ rồi từ từ đứng thẳng lên. Gương mặt của Mạc Tri Huyền lúc này đã trở nên trắng bệch.
Lần này cậu ta thật sự tin rồi.
Lãnh Vấn Hàn từ nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: "Nếu cậu muốn tính sổ với cậu ta thì trước hết xem cậu có đủ tư cách không."
Mạc Tri Huyền cúi đầu, khẽ thở dài: "Tất nhiên là tôi không có tư cách đó."
Dấu ấn trên lá thư và cách thức nhận thư mà Đồng Miên nói đều là những điều chỉ mình cậu ta biết. Cậu ta giờ đã chắc chắn mình dính líu tới Quỷ Vực, chỉ có thể liên tục tự hỏi xem liệu có vô tình tiết lộ bí mật nào của học viện không. Sau một hồi suy nghĩ, cậu ta thở dài: "Làm sao cậu biết được?"
"Tôi đã nói rồi, khi các người đang ở nghĩa trang, tôi và Lãnh Vấn Hàn cũng không rảnh rỗi, trong giấc mơ về quá khứ đó chúng tôi tìm ra nhiều manh mối."
Dù giọng nói của cậu ta có vẻ châm biếm nhưng Mạc Tri Huyền vẫn nhận ra nỗi lo lắng ẩn giấu bên trong.
Đồng Miên đang lo lắng điều gì? Những phát hiện đó có vấn đề gì sao? Chúng có hại cho học viện không, hay cho các vu sư?
Mạc Tri Huyền dường như nhận ra cậu ta đang che giấu điều gì. Nhưng không sao.
Những phát hiện đó… tất nhiên chưa thể tiết lộ ngay. Những nhân vật quan trọng vẫn chưa có mặt.
Đồng Miên nhìn lướt qua La Tiểu Lạp, Giang Nguyệt Lộc, Quỷ Vương…
Và cả "thần linh vu sư" mà họ đang nói đến.
Cuộc thi lần này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ. Giang Nguyệt Lộc đã đúng, sau khi phát hiện ra đó là một sợi "thần niệm", cậu ta đã báo với Viện trưởng Khổng và cậu mình.
Giờ đây, nơi này tụ hội cả Quỷ Vương và các Đô Chủ - đây rõ ràng là lực lượng từ Quỷ Vực.
Giang Nguyệt Lộc, Lãnh Vấn Hàn, Mạc Tri Huyền và cả Quỷ Đầu Tiểu Ngũ vẫn đang mê man phía sau cùng với "thần niệm" bí ẩn kia - tất cả đều thuộc về thế lực của vu sư.
Kể từ đêm Trung Nguyên ấy, đã bao lâu rồi họ không đối mặt với nhau như thế này? Vậy mà hôm nay, tất cả lại trùng hợp tụ hội ở đây…
Mỗi người, mỗi quỷ đều có vị trí riêng của mình, nhưng còn Giang Nguyệt Lộc - anh đến đây vì điều gì? Có thực sự là vì em trai em gái của anh không?
…
Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng giải thích cho La Tiểu Lạp về những chuyện đã xảy ra, khi đứng dậy còn không quên nhìn sang Mạc Tri Huyền đang đứng thẫn thờ ra đó. Việc tiết lộ bí mật của học viện cho Đô Chủ Quỷ Đô chẳng khiến anh cảm thấy hối hận chút nào, bởi với học viện, anh không hề có cảm tình, thậm chí còn có chút ác cảm.
Nhưng Mạc Tri Huyền thì không như vậy.
Anh nghĩ rằng vị Hội trưởng đáng kính này sẽ ngăn mình lại, ít nhất cũng phải nói vài câu về việc trừ điểm…
Nhưng do đứng khá xa, Mạc Tri Huyền cúi đầu nên Giang Nguyệt Lộc không thể thấy rõ. Anh chỉ có thể cao giọng gọi: "Mạc Tri Huyền, cậu ổn chứ?"
Giọng của Mạc Tri Huyền nghe có vẻ chán nản: "Tôi không sao."
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Vậy tại sao trông cậu buồn thảm thế…"
Đồng Miên mỉm cười, vẫy tay: "Đừng lo lắng. Hội trưởng Mạc vốn dĩ có căn cơ tốt, nhưng những đoá Vô Táng Hoa trên người cậu ta còn nhiều hơn chúng ta, trông u sầu một chút cũng là đương nhiên."
La Tiểu Lạp nghe vậy không khỏi hả hê. Giang Nguyệt Lộc vô thức chạm vào cổ mình, nhưng chẳng cảm thấy gì cả.
La Tiểu Lạp ban đầu cúi đầu trầm tư, nhưng thấy động tác của anh thì nặn ra một nụ cười khó hiểu: "Khả năng của ta không dễ kích hoạt như vậy đâu."
Giang Nguyệt Lộc đang chờ nó nói thêm, không ngờ lại bị kéo quay lại chủ đề trước đó: "Vậy nên ngươi vừa nói là, thần linh của đám vu sư trong học viện thật sự đã thức tỉnh… mà việc đầu tiên hắn làm là đổi lấy thân thể của ngươi? Việc ngươi đến con tàu của anh trai ta cũng là do hắn gián tiếp tác động sao?"
Giang Nguyệt Lộc đáp: "Có lẽ không chỉ con tàu của anh trai ngươi."
Từ chuyện của Tần Tuyết, Kỷ Hồng Trà, đến Kim Mộc Tê và Tô Thiết sau này.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng nếu không có sự cố với Tô Thiết, có lẽ bản thân đã phải tìm đến Ô Dạ Minh.
La Tiểu Lạp bán tín bán nghi: "Làm sao ngươi dám chắc chắn như vậy?"
Giang Nguyệt Lộc đáp ngay: "Vì Tô Thiết."
"Tô Thiết?"
"Lời cuối cùng trước khi chết của hắn là một chữ Khổng. Ngươi hẳn phải hiểu rõ hơn ta, đó là họ của ai."
La Tiểu Lạp tất nhiên biết rõ. Người mang họ Khổng có vô số trên đời, nhưng ở đây chỉ có thể là Khổng Trục Ninh - Viện trưởng Khổng.
Là người đầu tiên nhận được thần dụ, ông ta có khả năng tác động đến mọi chuyện.
"Không chỉ Viện trưởng Khổng. Hệ thống của học viện cũng là do vị Thần Sứ đó kiểm soát, ngay từ đầu đã từng bước dẫn dắt ta vào ván cờ này."
Đây cũng là một người quen cũ nên La Tiểu Lạp đã phần nào tin tưởng. Nhưng nó vẫn không dễ dàng để Giang Nguyệt Lộc thoải mái như vậy, nó khó chịu bĩu môi nói: "Tô Thiết là quỷ đấy. Ngươi cũng tin lời của hắn sao?"
Chưa đợi Giang Nguyệt Lộc trả lời, Hạ Dực đứng lặng một bên bỗng nhìn qua. La Tiểu Lạp theo phản xạ nghĩ rằng hắn định ra tay với mình, vội co chân lùi lại.
Nhưng không ngờ Hạ Dực chỉ lạnh lùng nói một câu: "Hắn không muốn chết, cầu xin ta tha mạng cho. Câu trả lời này là món quà cuối cùng của hắn."
Thế nhưng Tô Thiết vẫn chết.
Không giống như Kỷ Hồng Trà hay Tần Tuyết, bọn chúng là những kẻ hạ đẳng, chết cũng không đáng kể. Tô Thiết lại có thực lực vượt trội, thậm chí còn mạnh hơn cả La Tiểu Lạp và anh trai nó, vậy mà vẫn chết dễ dàng như vậy… Khi nhận được tin, La Tiểu Lạp cũng khó mà tin nổi.
Nó tưởng tượng lại cảnh Tô Thiết dâng món quà đẫm máu cuối cùng của mình, nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không thể sống sót.
La Tiểu Lạp cẩn trọng hỏi: "Có ai… dám ra tay trước mặt ngài sao?"
Hạ Dực nhìn nó.
La Tiểu Lạp đối diện với đôi mắt đỏ rực ấy, vội cúi đầu, lắng nghe giọng nói bình thản của hắn: "Theo ngươi thì còn ai nữa?"
Quỷ Vương đứng trên vạn vật, uy quyền tuyệt đối.
Thứ có thể kiềm chế được hắn… không phải là không có.
Những vị thần đang ngủ, những kẻ quỷ quyền không ở đây… đều có thể là những tồn tại như vậy, nhưng tất cả đều là huyền thoại cổ xưa.
Vậy nói tới nói lui, chính là thần linh của đám vu sư đã thức tỉnh và sắp đặt ván cờ này?
"Cái đó…" La Tiểu Lạp còn muốn hỏi Giang Nguyệt Lộc vài điều, nhưng thấy anh đang nhíu mày nhìn Quỷ Vương trong bóng tối. Rất hiếm khi nó cảm nhận được thứ cảm giác quen thuộc từ họ.
Ngày xưa, khi anh trai và nó vẫn ở bên nhau, không một ai có thể chen chân vào thế giới của hai người.
Nhưng Giang Nguyệt Lộc và Quỷ Vương đại nhân không phải là anh em, vậy tại sao họ lại thân mật và gắn bó đến mức ấy?
…
Trong bóng tối, Hạ Dực nhận ra ánh mắt của La Tiểu Lạp, ngước lên nhìn lại. Và Giang Nguyệt Lộc càng thêm cảm giác có gì đó bất thường.
Không đúng.
Tình trạng của Hạ Dực hoàn toàn không ổn.
Hắn luôn như ngọn lửa giận dữ sôi sục, chưa bao giờ bình lặng thế này. Sao lại có thể toát lên vẻ bình thản, dường như đã nhìn thấu sống chết? Nếu không phải anh chắc chắn rằng đây là Hạ Dực thật, anh gần như đã nghĩ đây lại là một trò đùa khác của La Tiểu Lạp.
Ngay khi Giang Nguyệt Lộc định lên tiếng, Hạ Dực cũng mở lời cùng lúc.
"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Gương mặt vẫn là vẻ yên tĩnh đến đáng ngại, Hạ Dực thậm chí còn mỉm cười, như đang an ủi anh.
"Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi." Nói xong, Hạ Dực khuyến khích anh bằng ánh mắt, ngầm bảo anh tiếp tục trò chuyện với La Tiểu Lạp.
Với sự hiện diện của Hạ Dực, Giang Nguyệt Lộc biết mình không cần lo lắng. Hơn nữa, anh thực sự còn vài chuyện quan trọng cần hỏi La Tiểu Lạp.
"La Tiểu Lạp."
"Sao?"
La Tiểu Lạp quay đầu lại, thấy trước mắt mình là một bức ảnh cũ.
Trong ảnh, người duy nhất mà nó nhận ra là Giang Nguyệt Lộc. Còn hai cậu bé và một cô bé đứng cạnh anh thì chẳng giống anh chút nào. Nhưng từng người đều nở nụ cười thật lòng.
Đó là nụ cười rạng rỡ nhất, đau đớn nhất đối với một con quỷ sầu muộn như La Tiểu Lạp - nụ cười mà mẹ nó từng nói, chỉ có giữa những người thân mới có.
Giang Nguyệt Lộc nghiêm túc hỏi: "Trong Quỷ Đô của ngươi, ngươi đã từng thấy ba đứa trẻ này chưa?"