Giang Nguyệt Lộc không ngờ rằng vừa xoay người đi, những cành cây khô dưới chân bỗng sống dậy như những con côn trùng chết giả, bật lên bám chặt lấy anh, trói chặt ngay bên cạnh chiếc lồng sắt.
Anh không muốn đấu trực diện với "Hạ Dực giả" này, gượng cười nói: "Ngươi làm thế với ta để làm gì? Ngươi đối xử với ta như vậy làm ta buồn lắm đấy."
"Ngươi vừa thấy ta đã bỏ chạy, ta còn buồn hơn đấy." Một nụ cười lạ lẫm nở trên gương mặt "Hạ Dực" khiến Giang Nguyệt Lộc cảm thấy khó chịu vì sự giả tạo này.
Gương mặt anh thoắt chốc trở nên ghét bỏ: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Người nên hỏi là ta mới phải. Trước đây ta có hỏi ngươi, ngươi còn chưa trả lời mà." Người đó lạnh lùng nói: "Bây giờ nói đi, ngươi có thấy trận pháp đồ trong nghĩa trang không?"
Giang Nguyệt Lộc giận đến bật cười: "Nếu ta không muốn nói thì sao?"
"Không muốn nói à?"
Gương mặt với đôi mắt màu vàng đậm áp sát vào anh, lạnh lùng như một con sâu máu lạnh. Giang Nguyệt Lộc đã từng thấy ánh mắt này vô số lần và cũng cảm nhận được cái luồng khí âm u quen thuộc này.
Tên giả mạo "Hạ Dực" này, hóa ra nó đến từ Quỷ Đô. Hắn mang theo khí tức của quỷ!
Một bàn tay lạnh ngắt mở rộng các ngón tay, áp nhẹ lên cổ anh và buông lời đe dọa.
"Không nói cũng không sao, ta có thừa thời gian để vui đùa với ngươi."
Chưa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng lách tách của những tia lửa bùng nổ. Nhiệt độ xung quanh đột ngột thay đổi, ngọn lửa xanh quen thuộc bùng cháy dữ dội quanh đó như để bày tỏ tâm trạng tột cùng của người sở hữu nó. Giang Nguyệt Lộc bỗng cảm thấy lòng mình ấm lên: "Hạ Dực-!"
"Ngươi nhầm rồi, ta ở sau lưng ngươi đây." Giọng nói mang theo một chút ác ý, tay siết chặt, bóp lấy cổ Giang Nguyệt Lộc.
Ngay khi nó định ra tay, một lực mạnh mẽ đẩy nó lùi lại. Nó nhanh chóng buông tay, như chạm phải ngọn lửa cấm kỵ, theo sau đó là tia lửa xanh quét ngang qua, bao trùm lấy Giang Nguyệt Lộc và một nửa chiếc lồng sắt. Sự thay đổi bất thường của nhiệt độ khiến sắc mặt nó tái mét, suýt nữa không thể duy trì hình dạng biến hóa.
Ban đầu còn tưởng Giang Nguyệt Lộc gọi nhầm tên, giờ thì nó có thể chắc chắn. Quỷ Vương Hạ Dực, thật sự đã đến!
Trước mặt Giang Nguyệt Lộc xuất hiện bóng dáng quen thuộc, anh ngã vào một vòng tay ấm áp.
"Ngươi ổn không?"
Anh ngơ ngác nhìn Hạ Dực. Một phần vì anh chưa kịp hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra. Vừa mới đây, Giang Nguyệt Lộc còn thấy gương mặt này dối gạt mình, nhưng lúc này anh chắc chắn, đây là Hạ Dực thật sự.
Một phần khác, trái tim anh chợt dâng lên cảm giác ngọt ngào xen lẫn cay đắng. Đã bao lâu rồi anh không gặp lại người này? Giữa khoảng thời gian xa cách đằng đằng đó đã xảy ra biết bao chuyện, anh không ngờ lại gặp hắn trong tình cảnh này... Anh cố gắng kìm nén nhịp đập loạn nhịp của trái tim mình.
Trong suốt hơn hai mươi năm qua, chưa từng có lần nào nó đập mạnh như thế này.
Giang Nguyệt Lộc không phải một đứa trẻ, anh biết thứ cảm xúc này là gì. Nhưng khi anh nhận ra mình đã thích Hạ Dực thì đã quá muộn màng.
"Sao thế? Không sao chứ?"
Thấy Giang Nguyệt Lộc không phản hồi, Hạ Dực có chút lo lắng. Nhưng ngay giây phút đó, người trong vòng tay anh bất ngờ đưa tay chạm nhẹ vào mắt anh.
Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Mắt của cậu... đẹp thật đấy."
Hạ Dực: "..."
"Hừ…" Một tràn cười chua chát vang lên từ phía đối diện, ngay khi ngọn lửa xanh biến mất, nó thấy Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực ôm nhau trước mặt, khoe khoang tình cảm. Nghĩ đến những gì họ đã làm với nó và anh trai mình, nó cảm thấy ghê tởm đến cùng cực.
"Cười cái gì chứ." Hạ Dực bình thản đặt Giang Nguyệt Lộc xuống, không thèm nhìn nó lấy một cái. "Ngươi còn định mặc bộ da này bao lâu nữa, nghĩ lần này ta sẽ tha cho ngươi sao?"
"Ngài tưởng ta muốn mặc à? Nếu không vì... hừ." Giang Nguyệt Lộc nghe giọng điệu của hắn như một đứa trẻ bướng bỉnh, khiến anh thoáng nhớ đến một người quen cũ.
Dưới ánh mắt của Hạ Dực và Giang Nguyệt Lộc, kẻ đóng giả "Hạ Dực" hậm hực tháo bỏ lớp vỏ bọc, thân hình hắn co lại, trở thành một đứa trẻ mặc áo trắng.
Bộ đồ trắng toát cộng thêm vẻ mặt nhăn nhó, u ám và rầu rĩ của nó, chẳng khác nào một hung thần đen đủi.
Bao năm trôi qua, Hạ Dực vẫn không thể không bực mình khi thấy gương mặt này. "Anh trai ngươi cũng không mấy dễ coi, nhưng ít ra còn sáng sủa hơn ngươi chút. Ngươi có biết mình đen đủi thế nào không mà còn dám mò tới đây gây sự?"
Giọng điệu hệt như đang dạy bảo cháu trai…
"Ta cần gì phải sáng sủa? Chuyện vui vẻ để anh trai lo là được rồi, đó đâu phải sở trường của ta. Huống hồ, ta cũng không cần trở thành thuyền trường của Thành phố Quỷ, chỉ cần tìm một chỗ nằm là đủ rồi."
Từ những lời nói không mấy lên xuống cảm xúc của nó, Giang Nguyệt Lộc dần đoán ra một phần sự thật.
"Nó… có phải là…" Giang Nguyệt Lộc định hỏi, nhưng Hạ Dực nắm tay anh lại, ra hiệu im lặng. "Nếu chỉ cần tìm chỗ nằm là đủ, sao ngươi lại tự tiện liên hệ người ngoài để lập mưu với vu sư trong học viện?"
"Mưu mô ư?"
Cậu bé áo trắng bật cười như vừa nghe một điều vô lý, đôi mắt u ám cũng bớt đi phần nào: "Ta là ai, còn bọn họ là ai? Ta lại cần phải bày mưu với bọn họ sao?"
"Không biết từ lúc nào mà ta không còn hiểu nổi ngài nữa… Ngay cả với anh trai ta, với các Đô Chủ của Quỷ Đô… Bọn vu sư kia ngang nhiên bước vào nhà chúng ta, làm anh trai ta mất mặt, ngài cũng chỉ đứng nhìn!" Cậu bé thở hổn hển, rõ ràng hiếm khi bực tức mà nói nhiều đến vậy, cuối cùng lại gào lên với Hạ Dực: "Vậy mà ngài còn không cho ta đi tìm anh trai!" ( truyện trên app tyt )
"Anh trai ngươi phạm lỗi, đang bị giam cấm. Ta sớm muộn cũng sẽ thả hắn ra, ngươi vội cái gì?"
Nó ngây người: "Ngài… sẽ thả anh ấy ra sao?"
"Ta là loại quỷ dữ ăn thịt người chắc?"
Trong lòng nó chợt thoáng lên một câu "Lẽ nào không phải?" nhưng không dám thốt ra. Nó nhìn ra được, tâm trạng Hạ Dực lúc này cực kỳ tồi tệ. Hành động của nó đã làm Hạ Dực nổi giận.
Ánh mắt phức tạp của nó dừng lại trên người vu sư bên cạnh Hạ Dực.
Nó biết người này là Giang Nguyệt Lộc, người đã bước lên con tàu Ouroboro của anh trai nó, phá nát Thành phố Quỷ. Kỷ Hồng Trà và Tần Tuyết cũng đã thua dưới tay Giang Nguyệt Lộc, sau đó anh ta còn gặp Tô Thiết và phá tan Thành phố Mầm Đen của hắn ta nữa?
Thật lòng mà nói, nó chẳng quan tâm liệu Giang Nguyệt Lộc sau này có đấu với mình hay không. Nhưng người này đã khiến anh trai nó không còn vui vẻ…
Kẻ nào lấy đi niềm vui của anh trai nó cũng chẳng khác gì lấy đi nỗi u ám của nó, nên nó đã đồng ý với người kia… bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ thi này.
"Còn không nói gì thì cút khỏi đây đi." Hạ Dực lạnh lùng nói.
"Tại sao ta phải rời đi? Ta còn chưa làm xong chuyện của mình mà." Nói đến đây, nó bỗng vui hơn một chút. Dù khuôn mặt luôn u ám nhưng nó thoáng nét tươi vui, giọng điệu có phần phấn khởi. "Ngài vẫn đến muộn rồi, mọi thứ đã được sắp đặt đâu vào đấy."
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của nó thoáng nhìn về phía mình.
Mỗi lần nhìn anh, ánh mắt của nó đều lạnh nhạt và khó chịu.
"Hừ… dù ngài không trả lời câu hỏi của ta cũng chẳng sao. Dù sao ngài cũng đã đến đây rồi, có ngài và mấy người khác…"
"Vài vu sư khác phải không?" Hạ Dực bỗng nhiên chen vào.
Nụ cười của nó đông cứng lại.
"Kế hoạch của ngươi không phải là dùng cái cớ cứu thế giới để lôi kéo bọn họ chạy loanh quanh vô ích để quay về quá khứ… Ngươi muốn những đoá hoa Vô Táng âm thầm mọc trên người họ, khiến họ chết dần trong giấc mơ… La Tiểu Lạp, ngươi còn ngốc hơn anh trai ngươi."
La Tiểu Lạp khi lập kế hoạch này đã dự liệu rằng sớm muộn gì Hạ Dực cũng sẽ nhận ra, nên giờ nó không hề nao núng.
"Ngài đã nhìn thấu, vậy ta cũng không cần giấu nữa."
"Khi ngài giam anh trai ta, ta đã lên kế hoạch cho tất cả. Người kia cần năng lực của ta, còn ta cần hắn đưa Giang Nguyệt Lộc ra khỏi học viện, thế là bọn ta hợp tác."
"Hợp tác?" Hạ Dực khinh bỉ. "Ngươi biết hắn là ai không?"
La Tiểu Lạp thờ ơ: "Là ai cũng được, miễn hắn có thể giết Giang Nguyệt Lộc."
"Vậy ra… không có chuyện cứu nhân loại nào cả, bài kiểm tra này cũng là giả. Quỷ Vương đại nhân, người mà ngài yêu quý lại chẳng nhìn ra cái trò lừa bịp tầm thường này, ta thật sự không hiểu vì sao ngài quý trọng hắn đến vậy?" Ánh mắt phức tạp của La Tiểu Lạp đổ dồn về phía Giang Nguyệt Lộc.
"Nếu ngươi nói như vậy về hắn thì bọn ta không thể làm ngơ được nữa rồi."
Một giọng nói không thuộc về ba người họ bỗng vang lên.
Kể từ lúc Hạ Dực xuất hiện, không gian mờ mịt như trong mơ cũng dần thay đổi. Giang Nguyệt Lộc không rõ có phải Hạ Dực đã đoạt lại quyền kiểm soát từ tay La Tiểu Lạp hay không, nhưng không gian đã sáng rõ hơn, lồng sắt dưới chân cũng biến mất.
Đám cành khô bị Quỷ Vương thiêu rụi từ lúc nào.
Chỉ còn sợi dây đỏ mỏng mảnh buộc hờ trên ngón tay mình, Giang Nguyệt Lộc vừa nhìn xuống thì đã bị Hạ Dực lạnh lùng nắm lấy, giật đứt và ném đi.
Giang Nguyệt Lộc: "…"
Anh còn chưa kịp nói gì, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.
Một số người xuất hiện và bước đến cạnh anh, trao nhau ánh mắt hiểu ý.
Đồng Miên cất giọng giễu cợt: "Nói cái gì mà Quỷ Vương đại nhân tại sao lại quý trọng Giang Nguyệt Lộc, ngươi là ai mà dám nói thế?"
Mạc Tri Huyền ho khẽ một tiếng, ngăn cậu ta lại: "Nói vậy là hơi quá rồi. Tôi nghĩ nó vừa mất người thân, tâm trí rối loạn nên mới lỡ lời thôi."
Lãnh Vấn Hàn thẳng thắn hơn, giơ cây gậy đen phóng thẳng về phía trước, dừng lại ngay trước mặt La Tiểu Lạp. Như thể muốn nói, nếu ngươi không cẩn thận với lời lẽ của mình, đừng trách ta "dạy dỗ" ngươi.
La Tiểu Lạp: "…"
"Các ngươi…"
"Làm sao mà bọn ta có mặt ở đây đúng không?" Đồng Miên châm biếm: "Cái trò vặt của ngươi, bọn ta đã phát hiện ra ngay khi vừa vào, ngay cả bọn ta còn nhận ra thì nói gì đến Giang Nguyệt Lộc."
Giang Nguyệt Lộc thầm cười gượng trong lòng. Đồng Miên đúng là đang khoác lác.
Thực ra, phải đến khi anh xuống được tế đàn dưới lòng đất và nói chuyện với gã mù kia, anh mới cảm thấy có gì đó không ổn. Sau đó, khi có một giấc mơ kỳ lạ, anh càng chắc chắn điều này.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của La Tiểu Lạp, anh nói: "Hoàn toàn không có cái đại họa trăm năm khó gặp nào cả… Không, có lẽ cũng có, nhưng đó chính là tai họa mà ngươi tự tạo ra, La Tiểu Lạp."
"Ngươi muốn mọi người chết chìm trong nỗi buồn đau tuyệt vọng vô hạn. Ngươi và anh trai ngươi, Kim Mộc Tê, đúng là hoàn toàn trái ngược nhau. Một kẻ là cực điểm của niềm vui, còn ngươi là cực điểm của nỗi u sầu."
Giang Nguyệt Lộc cúi xuống, liếc nhìn đóa hoa trắng xóa nở rộ trên vai mình, kéo dài đến tận tim. Nỗi buồn u sầu dường như len lỏi vào tận sâu trái tim qua từng cành lá - đây chính là năng lực của La Tiểu Lạp, thứ nó dùng làm vũ khí để giết chết anh.
"Ngươi muốn liên kết với tên mù đó để giết ta, ngươi hận ta, điều đó ta hiểu. Ta đã gây ra rắc rối cho anh trai ngươi, ngươi tìm đến trả thù cũng là hợp lý. Cảm giác bảo vệ người thân, ta rất hiểu."
La Tiểu Lạp quay mặt đi, ra vẻ không muốn chấp nhận điều Giang Nguyệt Lộc nói về tình cảm của hắn dành cho anh trai mình.
Thế nhưng, lời tiếp theo của Giang Nguyệt Lộc khiến nó không thể không quay lại: "Ngươi hận ta, có thể vì ngươi muốn báo thù cho Kim Mộc Tê, hoặc vì thứ tình cảm không thể nói thành lời của loài quỷ các ngươi, điều đó không quan trọng."
"Nhưng có một điều: Tại sao ngươi lại chọn hợp tác với tên mù kia-" Anh ngừng lại, lần đầu tiên trên gương mặt của Giang Nguyệt Lộc, La Tiểu Lạp thấy hiện lên biểu cảm này.
"Tại sao ngươi lại chọn hợp tác với thần linh của vu sư để giết ta?"