"Giang Nguyệt Lộc." Giọng nói của người mù vang lên bên tai, nghe như có vẻ rất vui mừng: "Đi theo đi."

"Những người khác đã hoàn thành rồi, giờ chỉ còn lại bên ngươi. Ngươi hãy theo đó mà tiến lên, tìm được Hạ Dực thì cũng là tìm được mảnh ghép cuối cùng. Khi ấy, thiên hạ sẽ được cứu rỗi!"

Có người mù dẫn lối, con đường này trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Giang Nguyệt Lộc cũng hiểu ra vì sao những người khác đều không nhìn thấy anh. Chắc hẳn người mù đã mở ra "lối tắt" đặc biệt cho anh.

Anh đã đi rất lâu mà không thấy bóng dáng ai ở đầu sợi chỉ đỏ, liền hỏi: "Còn bao xa nữa? Tôi nhớ là con đường này không dài đến thế."

Ý anh nhắc đến con đường từ học viện trở về nhà họ Giang.

Người mù bình thản trả lời: "Ngươi vẫn chưa biết hết, đêm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Hóa ra, sau khi Giang Nguyệt Lộc "mất kết nối" và rời đi, dòng thời gian vẫn tiếp tục trôi và câu chuyện ngàn năm trước đã tiến thẳng đến đêm Trung Nguyên.

Ngay từ khi Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn cùng nhóm người đã nghe lén cuộc tranh cãi của các vu sư, một số tai họa đã manh nha.

Tất cả những điều này, Giang Nguyệt Lộc và Hạ Dực đều không hề hay biết.

Lúc đó, anh vẫn đang cùng Hạ Dực an nhiên sống qua ngày trên căn gác mái.

Có Giang Nguyệt Lộc làm tín đồ đầu tiên, Hạ Dực dần trở nên có sinh khí hơn, nói năng cũng bớt vấp váp, thậm chí đôi lúc còn có thể bước ra khỏi gác và đi dạo một vòng trong sân.

Tuy nhiên, khả năng của cậu ta vẫn có giới hạn, không thể đi xa hơn được.

Dù chỉ phục hồi được chút ít nhưng dù sao cậu ta cũng là một vị thần, động tĩnh này sớm đã bị các vu sư quanh khu tế đàn phát hiện.

Một vài gia đình cử người đến điều tra, rồi ngỡ ngàng nhận ra, nguồn gốc của thứ thần lực yếu ớt đó lại xuất phát từ nhà họ Giang.

Gia tộc bị họ tiêu diệt gần hết ấy, chẳng lẽ vị thần của họ đã hồi sinh?

Khi nào?

Nghĩ đến cảnh Giang Nhật Hổ ngày thường khép nép, cúi đầu trước họ nhưng lại không hề nhắc đến điều này, các vu sư bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, nghĩ rằng gia tộc Giang có âm mưu nào đó.

Có người cho rằng dòng dõi nhà họ Giang đã suy tàn, chỉ còn lại Giang Nhật Hổ và Giang Nguyệt Lộc. Ngay cả khi vị thần kia hồi sinh, cũng chỉ là một tiểu thần yếu ớt, chẳng đáng bận tâm.

Nhưng những lời này chủ yếu là do những người trẻ tuổi nói. Người lớn tuổi hơn lại biết mối thâm thù giữa nhà họ Giang và các gia tộc khác. Ai biết được họ có đang âm thầm hồi sinh thần tổ để báo thù không?

Bây giờ là đánh thức thần tổ, còn bước tiếp theo thì sao?

Có phải là sẽ tiêu diệt hết họ không?

Thế là các trưởng lão phất tay quyết định một cuộc tấn công tiêu diệt nhà họ Giang. Thật trùng hợp, cảnh tượng này lại lặp lại y hệt như nhiều năm trước. Nghĩ đến việc sẽ hoàn thành những gì mà tổ tiên chưa làm được, các vu sư đều vô cùng háo hức. Ngày thực hiện đã định, không thể trì hoãn, sẽ là đêm Trung Nguyên.

Kế hoạch ban đầu rất hoàn hảo, nhưng họ không ngờ rằng đêm ấy, có kẻ phản bội trong học viện. Nhà họ Giang chưa bị diệt trừ thì chính bọn họ đã bị đám quỷ từ Quỷ Môn Quan tràn ra đánh phá tan tành.

"Thế nên, thời điểm mà ngươi xuất hiện ở đây là ngay sau khi các vu sư đã phong ấn và giam giữ vị thần của nhà họ Giang." Người mù nói: "Giang Nhật Hổ bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, còn ngươi, Giang Nguyệt Lộc, thì đang tìm mọi cách liều mạng để cứu vị thần ấy."

"Hạ Dực."

Giang Nguyệt Lộc khựng lại.

Cái tên đó khi thốt ra từ miệng người mù nghe có cảm giác lạ lẫm, nhưng anh ta nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Đó là cái tên mà ngươi đặt cho vị thần ấy à? Đặt tên cho thần linh, đúng là chuyện chỉ ngươi mới nghĩ ra."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Anh cũng đã nói rồi, đây là chuyện đã xảy ra từ lâu, Giang Nhật Hổ là Giang Nhật Hổ, còn tôi là tôi, đừng trộn lẫn tôi… với Giang Nguyệt Lộc kia."

Người mù cười khẽ: "Được thôi. Xin lỗi đã đường đột."

Nhưng anh ta có thể nhận ra rằng, Giang Nguyệt Lộc giờ đây không còn phản đối kịch liệt như ban đầu.

Giờ đây, dường như anh cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình…

"Ngươi có biết vì sao Hạ Dực lại bị giam giữ không?"

"Rồng sa nước cạn, hổ sa đồng bằng. Dù sao thì hắn cũng là một vị thần, làm sao có thể dễ dàng bị nhốt vào lồng bởi tay phàm nhân? Đám người kia chẳng khác nào đang tự mình chuốc lấy thất bại, họ có thể hại được ngươi và anh trai ngươi, nhưng nếu muốn đối đầu với hắn, e rằng phải cân nhắc lại liệu mình có đủ sức hay không. Nếu không thực sự cần thiết, họ cũng chẳng dám động đến thần linh."

Giọng nói từ bóng tối cất lên với sự vui mừng kín đáo.

"Nếu hắn luôn ở lại nhà họ Giang, tất nhiên sẽ bình an vô sự. Dù không mang lại phúc lành gì cho gia tộc, cũng không nhận được sự cúng bái, nhưng giữa nhà họ Giang và hắn vẫn có mối liên hệ tương trợ lẫn nhau, cả hai bên che chở cho nhau. Hơn nữa…"

"Hơn nữa ngươi cũng đã thờ phụng hắn trong suốt một thời gian dài nên hắn đã hồi phục lại được một phần sức mạnh."

Giang Nguyệt Lộc hiểu ra, chỉ cần Hạ Dực không rời khỏi khu sân nhà họ Giang, các vu sư kia sẽ chẳng thể làm gì được. Nhưng vì sao cậu ấy lại bị giam cầm?

"Tất cả đều là vì ngươi đó, Giang Nguyệt Lộc."

Anh sững người: "Vì tôi?"

"Đúng vậy. Đám vu sư đã tung tin đồn rằng Giang Nhật Hổ gặp chuyện và ngươi liền hốt hoảng chạy ra ngoài. Đợi đến khi ngươi biến mất, đám vu sư kia có vô số cách để khiến hắn tin rằng ngươi cũng gặp nạn."

"Buồn cười là, ban đầu đây là phương án có nhiều phiếu phản đối nhất. Ai cũng nghĩ hắn sẽ không ngu ngốc đến mức biết rõ nguy hiểm mà vẫn bước vào bẫy. Vậy mà, hắn lại thực sự làm vậy."

"Ngươi không biết đâu, vẻ mặt của họ khi thấy hắn trúng kế rất đáng xem. Chẳng ai dám tin rằng việc mà tổ tiên không làm được lại có thể dễ dàng hoàn thành như vậy. Họ hân hoan ăn mừng, nhưng vị thần ấy thì sao? Hắn chỉ lo lắng cho ngươi, còn hỏi ngươi đang ở đâu."

Giọng nói bình thản của người mù, dù trầm lắng, lại như tiếng sấm rền vang, xé toạc tầm nhìn của anh. Mắt Giang Nguyệt Lộc nhỏe đi, trước mắt mờ đi không thấy rõ đường. Không để ý, anh ngã vồ xuống đất.

Có lẽ anh đã đập vào một tảng đá, chân đau đến mức tưởng như gãy. Khi gượng dậy, vẻ ngoài trông thảm hại, chân phải đau nhói, nhưng trong lòng Giang Nguyệt Lộc chỉ nghĩ đến một chuyện khác: Hạ Dực lúc đó chắc hẳn đã chịu khổ hơn mình bây giờ, nỗi đau của cậu ấy chắc chắn cũng đau đớn hơn nhiều…

Người mù chờ anh đứng dậy, giọng nói càng thêm sâu lắng: "Trăm năm trước hắn đã giúp ngươi, giờ đến lượt ngươi giúp lại hắn. Nhìn đi, hắn ở ngay phía trước, hắn đến vì ngươi, nhất định đừng phụ lòng hắn…"

Giọng nói chìm dần vào bóng tối.

Sợi chỉ đỏ căng ra, run lên bần bật khiến tim anh đập mạnh. Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên. Phía trước hiện ra một tia sáng mờ nhạt, ánh đỏ dịu nhẹ, trải dài vệt máu dưới đất, một chiếc lồng leo gỗ khô hiện ra trước mắt.

Bên trong là một thiếu niên với đôi mắt đỏ thẫm.

Mái tóc đen dài buông xuống, trải dài ra ngoài lồng, cậu ta im lặng nhìn thẳng vào Giang Nguyệt Lộc.

"Tôi vừa mới gặp cậu." Giang Nguyệt Lộc không biết mở đầu thế nào, chỉ nở một nụ cười gượng gạo: "Không biết có tính là gặp cậu hay không."

Hạ Dực hỏi: "Ở đâu?"

Giọng nói của cậu ta khiến mắt Giang Nguyệt Lộc chợt cay xè. Có lẽ vì quá lâu rồi không gặp cậu ta.

Quá lâu không gặp, lại có bao chuyện xảy ra, vừa nghe giọng nói đó, lòng anh vừa đau đớn vừa nhức nhối.

"Ở nghĩa địa nhà họ Giang."

Hạ Dực gật đầu hiểu ý: "Ngươi không muốn lại gần ta chút sao?"

Giang Nguyệt Lộc đáp: "… Được, được."

Anh vội vàng bước tới cạnh lồng gỗ, vừa đến gần thì lập tức nhìn thấy những vết thương ghê rợn trên cổ tay thiếu niên, lớp da bị rách toạc. Những vệt máu chảy ra khỏi lồng là từ đây mà có.

"Sao lại thế này-" Giang Nguyệt Lộc bàng hoàng, giận dữ: "Là bọn chúng làm sao?!"

Anh vừa giận vừa đau lòng, nhớ lại những ngày từng giữ Hạ Dực trên căn gác xép. Anh biết trước đây Hạ Dực đã trải qua khổ cực, nhưng không sao, từ giờ về sau mọi chuyện sẽ khác, anh sẽ chăm sóc cho cậu ta thật tốt.

Khi đã quyết định, Giang Nguyệt Lộc thậm chí không nỡ để Hạ Dực phải làm bất cứ việc gì nặng nhọc. Người mà anh trai hay gọi là lười biếng nhất, nay lại chăm chỉ như một con trâu già, im lặng làm việc trên căn gác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mục đích là vì điều gì?

Chỉ là để Hạ Dực có một cuộc sống tốt hơn.

Nhìn cổ tay từng được anh chăm sóc, giờ da thịt lại rách toạc, Giang Nguyệt Lộc đau nhói trong lòng.

Thấy anh cứ nhìn chăm chú vào vết thương như muốn báo thù, Hạ Dực dường như đoán được suy nghĩ của anh, khéo léo chuyển chủ đề: "Ta có thể chảy máu, ngươi không thấy kỳ lạ sao?"

"Hả? Chảy máu… đúng rồi, sao cậu lại chảy máu?"

Hạ Dực là thần.

Và cái bóng của cậu ta đã nói với Giang Nguyệt Lộc trên núi đồng rằng bên trong cậu ta trống rỗng. Thân thể của cậu ta vốn không có máu thịt, vậy tại sao lại có thể chảy máu?

Giang Nguyệt Lộc chợt nhớ lại lời của cái bóng.

"Chủ nhân đã… có một trái tim."

Trái tim?

Một trái tim ấm áp, có thể đập.

Bề mặt da thịt dưới lòng bàn tay cậu ta không khác gì con người, ấm áp và có nhịp đập nhẹ nhàng, sâu hơn nữa là tiếng máu đang chảy trong cơ thể. Trong đôi mắt của thiếu niên cũng ánh lên một tia sáng khác biệt.

Điều duy nhất không thay đổi là ánh mắt của cậu ta vẫn như lúc đầu, luôn luôn hướng về phía anh.

Trong mắt chỉ có mình Giang Nguyệt Lộc.

Giang Nguyệt Lộc dụi mắt, sợ Hạ Dực nhận ra mắt mình đỏ hoe, cúi đầu giả vờ chăm chú nhìn kỹ vào những vết thương dữ tợn. Nhưng khi mắt anh chạm đến cổ tay, anh dừng lại thoáng chốc, dường như từ vết thương sâu đến tận xương ấy ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.

Anh chưa kịp nghĩ nhiều thì Hạ Dực đột nhiên rút tay lại: "Ngươi ở nghĩa địa vui lắm à?"

"Vui gì chứ, nghe được một câu chuyện buồn thì có. Nhưng… cũng không hẳn là chuyện xấu, chí ít tôi đã biết được quá khứ của cậu." Anh cười nói.

Trước đây, Giang Nguyệt Lộc từng có chút không vui.

Hạ Dực hiểu rõ anh, ngay cả những bí mật anh chưa biết Hạ Dực đều biết. Nhưng anh lại chẳng hiểu gì về thiếu niên mắt đỏ này, hoàn toàn không biết gì về quá khứ của cậu ta trước khi trở thành Quỷ Vương.

Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Dực đã trở thành một vị thần sa ngã như thế nào?

Vào đêm Trung Nguyên ấy, khi cậu ta bị nhốt ở đây, rõ ràng vẫn còn là một vị thần…

Chẳng lẽ, tất cả những điều này là do đám vu sư tàn ác đó gây ra? Chúng làm vậy để trả thù nhà họ Giang?

Giang Nguyệt Lộc đắm chìm trong suy nghĩ miên man, hoàn toàn không nhận ra rằng Hạ Dực đã áp sát lồng gỗ, khoảng cách giữa họ trở nên rất gần. Cậu ta dường như rất quan tâm đến những gì Giang Nguyệt Lộc đã thấy trong nghĩa địa, liên tục dò hỏi.

Hỏi nhiều quá, Giang Nguyệt Lộc liền giơ tay đặt lên môi Hạ Dực, cau mày nghiêm túc nói: "Cậu đang bị thương, lo nghĩ những thứ đó làm gì?"

Hạ Dực khẽ nhếch môi, nở một nụ cười.

Hơi thở của cậu ta phả vào lòng bàn tay khiến Giang Nguyệt Lộc cảm thấy nhồn nhột, mặt đỏ bừng. Anh vội rút tay lại, tự nắm tay mình như để lưu giữ cảm giác ấm áp ấy thêm chút nữa.

"Sau đó thì sao? Gặp được cái bóng của ta, rồi ngươi bước ra ngoài sao?"

Thấy cậu ta vẫn muốn biết thêm, Giang Nguyệt Lộc cũng thành thật kể hết: "Sau đó tôi đi theo sợi chỉ đỏ này, cứ đi mãi, và rồi đến được chỗ của cậu."

Anh còn cố ý lắc nhẹ sợi chỉ đỏ ấy, Hạ Dực mỉm cười, kéo sợi chỉ vào trong lòng bàn tay và nắm chặt. Hành động có phần lạnh lùng này trông có chút khác lạ, không giống cách cậu ta hành xử ở giai đoạn này, nhưng Giang Nguyệt Lộc không nghĩ ngợi nhiều, vẫn mỉm cười nói: "Cậu còn muốn biết gì nữa, tôi sẽ nói hết cho cậu nghe."

"Thật chứ?"

"Thật. Thật không thể thật hơn."

Nhưng Hạ Dực nhanh chóng hỏi: "Ngươi đã từng nhìn thấy trận pháp của Quỷ Môn Quan chưa?"

Giang Nguyệt Lộc không ngờ cậu ta lại hỏi điều này: "Trận pháp? Sao cậu lại hỏi về thứ đó?"

"Chỉ là tò mò thôi, ngươi đã từng thấy chưa?"

Anh lắc đầu: "Chưa từng."

"Thật không?"

Đây là lần thứ hai cậu ta nói "thật không". Sự nghi ngờ này khiến Giang Nguyệt Lộc hơi khó chịu, vừa định nhướng mày để trách cứ "vị thần nhỏ không nghe lời" này thì bất chợt một ý nghĩ nảy lên trong đầu.

Tại sao Hạ Dực lại quan tâm đến trận pháp Quỷ Môn Quan?

Lúc này, chẳng phải cậu ta nên lo lắng cho sự an toàn của mình như lời người mù đã nói sao?

Nhưng từ khi xuất hiện, chủ đề của cậu ta luôn hướng anh về nghĩa địa của nhà họ Giang… Chẳng lẽ, tất cả chỉ để hỏi về trận pháp?

Một hạt giống ngờ vực nảy mầm, những chi tiết bị bỏ qua trước đây dần dần nổi lên.

Chẳng hạn như, những vết thương trên cổ tay Hạ Dực.

Đột nhiên, anh nhớ ra, mùi hương đó, anh đã từng ngửi qua.

Chỉ trên cơ thể quỷ mới có loại mùi này.

Nhưng Hạ Dực bây giờ vẫn chưa sa ngã để trở thành Quỷ Vương, vậy tại sao trên người cậu ta lại có tà khí?

...

Một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu.

Thiếu niên trước mắt này, thực sự là Hạ Dực sao?

"Sao ngươi không nói gì?" Câu hỏi bất chợt khiến Giang Nguyệt Lộc giật mình. Khi nhìn rõ, tim anh thót lại. Từ lúc nào mà Hạ Dực đã tiến sát anh đến vậy.

Đôi mắt đỏ thẫm của cậu ta hiện lên một tia sáng kỳ dị, xen lẫn màu đen ánh vàng. Cậu ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười hoàn toàn xa lạ: "Giang Nguyệt Lộc?"

Giang Nguyệt Lộc vội lùi lại tránh né.

Đây không phải là Hạ Dực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play