Giang Nguyệt Lộc bước đến và ngồi xuống bên cạnh Hạ Dực.
Khu vực tế lễ rộng lớn như sân bóng khiến anh phải tốn không ít sức lực mới có thể trèo qua đống giá đồng và đi đến đây. Trong suốt quá trình ấy, Hạ Dực không hề quay lại nhìn anh.
Thậm chí, khi một thanh đồng rơi xuống đất vang lên tiếng động ầm ĩ, cậu ta cũng không mảy may chú ý.
Hạ Dực nằm ngửa trên mặt đất, không có bất kỳ thương tích nào nhưng vẫn bất động, đôi mắt dõi theo những tầng mây trôi lướt qua. Không rõ những đám mây đã trôi qua trong mắt cậu ta bao nhiêu lần.
Cậu ta không nói gì, Giang Nguyệt Lộc cũng im lặng.
Hạ Dực ngắm nhìn mây trời, còn Giang Nguyệt Lộc lặng lẽ nhìn cậu ta.
Nhìn vào những áng mây chầm chậm trôi qua đáy mắt của Hạ Dực, Giang Nguyệt Lộc bỗng cảm thấy một sự tĩnh lặng đến bình yên, tâm hồn dường như đạt đến trạng thái an tĩnh tuyệt đối.
Người nhà họ Giang nói Hạ Dực đầy tà khí, nhưng Giang Nguyệt Lộc lại cảm nhận được thần tính từ cậu ta.
Nhìn lâu, anh cũng học theo Hạ Dực, nằm xuống bên cạnh và ngắm nhìn những đám mây. Giang Nguyệt Lộc không rõ Hạ Dực xuất hiện nơi đây với vai trò gì vào khoảnh khắc này.
Chắc chắn đây không phải thực thể của Hạ Dực, vì biến cố đó đã xảy ra hơn trăm năm.
Có lẽ cũng như những linh hồn còn sót lại khác, Hạ Dực và nơi tế lễ này là những di vật của quá khứ. Việc phong ấn bị phá vỡ khiến cậu ta vô tình hiện diện.
Khi những dao động này qua đi, cậu ta sẽ tan biến, trở về với giấc ngủ ngàn thu cùng các linh hồn khác.
Sự hiện diện của Giang Nguyệt Lộc bây giờ thực chất cũng chẳng mang lại ý nghĩa gì lớn lao.
Nhưng Giang Nguyệt Lộc lại cảm thấy, bỏ mặc Hạ Dực nằm cô độc như vậy, thật sự quá đỗi xót xa.
Nghe câu chuyện trước đó, lòng anh đã xót xa không nguôi. Và khi được nhìn tận mắt, anh không ngần ngại bước tới, dù bước đi của anh có phần vấp váp, lảo đảo.
Cứ ở bên cạnh cậu ta đi, dù chỉ là một cái bóng, dù không có ý nghĩa gì.
Nhưng cứ ở cạnh cậu ta.
"Ngươi là ai?"
Một tiếng hỏi bất ngờ kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ, Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào, Hạ Dực đã quay đầu về phía mình. Đôi mắt đỏ thẫm vốn đang phản chiếu những đám mây xanh giờ lại in hình khuôn mặt hơi ngạc nhiên của anh.
"Tôi… tôi là…" Giang Nguyệt Lộc thoáng chút bối rối.
Hạ Dực, tại sao Hạ Dực lại có thể nói chuyện với mình?
Cậu ta vốn chỉ là một cái bóng còn sót lại… và khác với Lão Tam nhà họ Giang cùng các tộc nhân đã khuất khác. Họ từng là con người, khi còn sống có những cảm xúc mãnh liệt để lại ý niệm và nói chuyện với anh cùng Mạc Tri Huyền.
Người nhà họ Giang không nói Hạ Dực cuối cùng đã đi đâu, nhưng nghĩ cũng biết, "búp bê" không tên này chắc chắn đã nằm yên tại nơi tế lễ ấy rất lâu.
Những người đời sau nhà họ Giang đã bỏ cậu ta trên gác xép mà không quan tâm đến nữa, chứng tỏ rằng suốt hàng trăm năm sau đó, cậu ta vẫn không đem lại phúc lành nào cho gia tộc.
Khi được sinh ra thế nào thì giờ vẫn như thế ấy.
Sinh ra đã không nhìn người, không nhúc nhích, giờ cũng vậy.
Hẳn cậu ta không có nhiều cảm xúc hay biến động để níu giữ chấp niệm với oán hận chồng chất oán hận như Lão Tam nhà họ Giang… Thế mà vì sao cậu ta lại có thể nói chuyện?
Và còn nhìn về phía mình.
Điều này thật sự khó mà lý giải.
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể cho rằng khu vực tế lễ này khác với các phần khác trong nghĩa địa, còn cái bóng của Hạ Dực cũng không giống với các tộc nhân khác của nhà họ Giang khác. Là "thần tộc" của gia tộc, dù chỉ là một sản phẩm thất bại, cậu ta vẫn là một sự tồn tại đặc biệt. Và cái bóng của cậu ta chắc cũng đặc biệt.
Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên định trả lời Hạ Dực, nhưng không ngờ cậu ta đã quay lại, tiếp tục ngắm nhìn trời xanh.
"..."
Hạ Dực dường như không quan tâm việc anh có trả lời hay không.
Giang Nguyệt Lộc có chút ấm ức, lại nhớ đến hình ảnh "vị thần nhỏ" ngoan ngoãn anh nhặt được trên gác xép.
Khi đó, cậu ta rất nghe lời.
"Tôi là Giang Nguyệt Lộc."
Không hồi đáp.
"Tôi sẽ gặp lại cậu sau này."
Vẫn không phản ứng.
"Sau này, cậu sẽ có một cái tên rất đẹp."
Chẳng hề lay động.
Giang Nguyệt Lộc ngồi dậy, tiến sát lại gần Hạ Dực. Hành động này thật tùy tiện, che mất cả bầu trời xanh trong lành mà cậu ta đang ngắm, buộc đôi mắt đỏ thẫm ấy chỉ phản chiếu gương mặt anh - một gương mặt hơi nhắn nhó, như thể có phần ấm ức.
Lúc này, anh mới nhận ra, thật ra anh không chịu nổi việc Hạ Dực thờ ơ với mình.
"Cậu ở đây bao lâu rồi?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
Giang Nguyệt Lộc sợ cậu ta không hiểu nên bổ sung: "Cậu ở đây bao lâu rồi? Từ khi được sinh ra đã nằm đây mãi sao? Không ai đến thăm cậu à?"
Một lúc lâu sau, Hạ Dực mới trả lời: "Có."
Khi cậu ta nói, ánh mắt dường như không có tiêu điểm.
Điều này khiến Giang Nguyệt Lộc có chút bất an, vì như thể anh không thể nào nắm bắt được Hạ Dực.
"Họ đâu rồi? Lại rời đi rồi phải không?" Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm tự nói, không chờ Hạ Dực trả lời: "Nhất định là đã bỏ đi, thấy cậu không có ích lợi gì, không giúp được gì, nên họ bỏ cậu lại."
Người trước mặt cúi mắt xuống, nói những lời lạ lùng.
Hạ Dực dùng đôi mắt đỏ thẫm nhìn anh.
Là một tàn dư phi nhân tính còn sót lại, cậu ta đã không nhớ nổi thời gian cụ thể là bao lâu nữa. Chỉ còn nhớ chủ nhân đã từng đứng dậy ở nơi này, rời khỏi khu tế lễ, bỏ cậu ta rơi xuống đất mà không ngoảnh lại.
Người đó chắc chắn phải được coi là chủ nhân của cậu ta.
Dù sao thì cậu ta chỉ là một dòng cảm xúc kỳ dị, một dao động bất thường. Là ý niệm thoáng qua của chủ nhân khi cậu ta nhìn ngắm mây trời.
Và cậu ta là một thứ bị vứt bỏ, giống như những mảnh xương cốt và oán niệm bị giam cầm trong nghĩa địa này hàng trăm năm, không thể nào ra ngoài như chủ nhân.
Có lẽ vì còn vương vấn duyên nợ với chủ nhân, nên dù cách biệt bởi thời gian và khoảng cách, cậu ta vẫn có thể cảm nhận được phần nào hành động của người ấy.
Ban đầu, là chẳng có gì cả.
Trạng thái "chẳng có gì" ấy lại là điều quen thuộc với cậu ta, bởi khi chủ nhân cùng cậu ta ngắm nhìn mây trời, người cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Khi người đời mắng nhiếc cậu ta là kẻ vô dụng, là đồ trống rỗng, họ đã nói đúng. Chủ nhân và cậu ta chính là những kẻ trống rỗng.
Nhưng về sau, dường như chủ nhân đã có những cảm xúc khác.
Chủ nhân có cảm xúc.
Khi nhận ra điều này, cậu ta kinh ngạc đến mức không kiềm chế được mà lật mình.
Rồi đến khi nhận ra "kinh ngạc" cũng là một loại cảm xúc, cậu ta không thể kìm nén nữa.
Cảm giác đó chưa từng xuất hiện trước đây, như một tia sáng đột ngột bừng lên trong một không gian trống rỗng vĩnh hằng. Cậu ta ngạc nhiên, bối rối, không hiểu sao chủ nhân lại từ "chẳng có gì" mà dần dần có một trái tim.
Lần ấy là lần đầu tiên cậu ta đứng dậy, bước đến rìa khu vực giá đồng.
Những lá bùa máu bay phấp phới trên đầu, bên ngoài có rất nhiều linh hồn của các tộc nhân lang thang. Khi họ thấy cậu ta xuất hiện, ban đầu là sửng sốt, rồi kinh ngạc, cuối cùng là mắng chửi.
Cậu ta luôn hiểu họ mong đợi điều gì.
Nếu bản thân cậu ta có thể sớm bước ra như thế này, có lẽ họ đã không phải chết. Những linh hồn oan khuất ấy vừa chửi mắng vừa khóc, nhưng không nhận ra vị thần mang đến sự thay đổi thực sự đã không còn ở đây, chỉ còn lại một thứ quái vật bị vứt bỏ, một di vật không hơn. Đến cả một ý niệm thực sự cũng không có.
Bởi khi chủ nhân ra đời, cậu ta không hề có một trái tim.
"Làm sao để có một trái tim?" Cậu ta hỏi Giang Nguyệt Lộc.
Bàn tay của cậu ta từ từ đặt lên ngực mình. Đôi mắt mờ nhạt, để cho bóng mây đi qua lại, ánh lên một tia hoang mang.
"Bên trong bụng ta, không có gì cả. Không có dạ dày, không có phổi và cũng không có trái tim."
Cậu ta trống rỗng.
Một chiếc vỏ người, bên trong không có bất cứ gì. ( truyện trên app tyt )
Giang Nguyệt Lộc nhìn tay cậu ta dừng lại ở vị trí dạ dày, nhớ lại Hạ Dực mỗi lần ăn uống đều chỉ như một nghi thức, trên mặt không lộ ra chút niềm vui nào.
Là vì cậu ta không có dạ dày sao?
Những món ăn mà người thường cảm thấy vui vẻ khi thưởng thức, với cậu ta chỉ trôi xuống cổ họng, rơi vào khoảng tối tăm trống rỗng bên trong.
Ánh mắt của Giang Nguyệt Lộc trở nên dịu dàng: "Tại sao lại trống rỗng?"
"Bởi vì…"
Bóng tàn dư khẽ nheo mắt, hồi tưởng lại thời điểm chủ nhân ra đời nhiều năm trước.
Cậu ta nhớ lại cảnh người nhà họ Giang dùng bông nhồi vào ngực chủ nhân, khiến chiếc vỏ người xẹp lép của cậu ta căng phồng trở lại. Bụng của chủ nhân được lấp đầy bằng những thứ vô tri - gỗ, đồng, đất, lửa, sợi tơ. Rất nhiều thứ, nhưng không hề có sự sống.
Cảm giác trống trải từ lúc sinh ra vẫn không ngừng bủa vây, chủ nhân bị vô vàn lời cầu nguyện kéo căng, nới rộng. Cậu ta bao la đến mức có thể chứa cả trời đất.
Cậu ta là vị thần cần lắng nghe lòng người.
Nhà họ Giang, khi tạo ra cậu ta, đã nặn nên một hình hài đủ sức chứa đựng hàng ngàn mong ước.
Nhưng trời đất thì có núi non, có sông ngòi, có biết bao con người.
Trời đất rất náo nhiệt.
Còn chủ nhân lại chẳng có gì cả.
Cậu ta ta nằm đó, còn chẳng biết cảm giác thôi thúc trong lòng khi ấy được gọi là đói.
Mong muốn mãnh liệt muốn nuốt chửng thứ gì đó để lấp đầy dạ dày, mà không có dạ dày thì nuốt luôn của người khác để có một cái dạ dày. Mây và mưa, lửa và núi cũng ngon miệng, khi nhìn chúng, cậu ta bất giác nuốt nước bọt.
Vậy lần đầu tiên cảm giác đói biến mất là khi nào?
Khi chủ nhân của cậu ta được nhặt lên từ căn gác và được người ta đặt cho một cái tên.
"Hạ Dực."
"Hạ Dực."
Cậu ta cuối cùng cũng có một cái tên, giống như trời đất có núi non và sông ngòi, cậu ta cũng có thứ gì đó để lấp đầy sự sống, để lấp kín cái thân xác trống rỗng. Tên gọi là thứ tuyệt diệu nhất trên đời. Nó khiến cậu ta và cả chủ nhân đều trở nên bớt trống trải.
"Ta biết ngươi… chính là ngươi…" Cái bóng để một tay lên ngực, nơi có thể sinh ra trái tim. Tay kia thì chầm chậm đưa ra phía trước, định chạm vào gương mặt của Giang Nguyệt Lộc.
Cậu ta vẫn chưa từng biết con người đã trao cho cậu ta cảm xúc trông như thế nào.
Hôm nay, cuối cùng cậu ta đã thấy.
Cậu ta không cần phải nằm đây mà ngắm mây trời trôi qua mãi nữa.
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy một sự lạnh lẽo trên má, một giọt nước mắt lăn khỏi đôi mắt của cái bóng còn sót lại. Anh vừa định theo bản năng đưa tay lau đi thì trước mắt đã chìm vào bóng tối.
Thứ còn le lói trong bóng tối là sợi chỉ đỏ buộc trên ngón tay anh.
Sợi chỉ đỏ chạy xuyên qua màn đêm, đung đưa như thể đang nắm lấy bàn tay ai đó ở phía trước.
Giang Nguyệt Lộc bước vào vùng sáng mờ nhạt, bước đi chông chênh, theo sợi chỉ đỏ uốn lượn không dứt. Không biết anh đã đi bao lâu, trước mắt bỗng sáng bừng, tai anh vang lên tiếng binh khí chạm nhau leng keng.
Ánh sáng đỏ rực tràn ngập khắp nơi, những đèn bùa treo đầy bầu trời đêm.
Yêu quái và ma quỷ đẫm nước lội qua dòng sông, còn phía bên kia là hàng ngàn vu sư cầm pháp khí chống cự.
Đêm nay là đêm Trung Nguyên, đêm mà trăm quỷ ra khỏi cõi âm.
Sợi chỉ đỏ vẫn kéo dài phía trước, kiếm đao và nanh vuốt đều không thể cắt đứt nó, Giang Nguyệt Lộc tiếp tục tiến bước. Anh đi ngang qua Mạc Tri Huyền và Lãnh Vấn Hàn, đi ngang qua Đồng Miên. Anh biết đêm Trung Nguyên nào mình đã đặt chân đến.
Chính là đêm xảy ra biến cố lớn ấy. Cuối cùng anh cũng đã đến đây.
Thời gian không ngừng trôi. Khi anh ở trong nghĩa địa, thời gian bên ngoài vẫn tiếp tục trôi qua.
Họ không thể nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc. Dù anh đã lướt qua từng người, họ vẫn chuyên tâm dõi theo đối tượng nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ mà người mù đã giao phó.
Nhưng anh cứ đi theo sợi chỉ đỏ.