Trong núi, một con mắt mở ra.
Con mắt đó là một vết nứt đen ngòm.
Mọi sinh linh đều nín thở, như thể đang chứng kiến cận cảnh một quá trình thai nghén.
Ngọn núi như tử cung của người mẹ, từ đó hé mở ra một đường nứt đen, cựa quậy theo nhịp thở.
Không biết đã qua bao lâu, sấm sét lắng dần, mưa cũng ngừng, từ vết nứt đen ấy dần dần toát ra một chút ánh sáng, giống như một đôi mắt trống rỗng đang dõi theo từ bên trong…
"Đó là thần của gia tộc, lẽ ra phải là vậy. Nhưng mà khí tức lại không giống…" Linh đồng nói, hồi tưởng lại. Năm đó nó cũng có mặt tại hiện trường, nhưng với năng lực của mình, nó chỉ có thể đứng vòng ngoài.
Khi ấy, nó đứng cách ngọn núi trăm dặm, nghe thấy tiếng sấm sét vang dội khắp đỉnh núi, những đám mây đen cuồn cuộn xoáy tròn, chẳng chịu tan đi.
Với bản năng của một linh đồng, sinh ra từ khoảng cách mong manh giữa sự sống và cái chết, nó có thể cảm nhận rõ hơn người thường về hơi thở yêu tà.
Lẽ ra đó phải là nơi thần linh giáng thế, nhưng nó lại ngửi thấy mùi tà khí đáng sợ…
Nó định báo cho anh Hai, nhưng mùi tà khí đến rồi đi rất nhanh. Nó nhắm chặt mắt và ngửi rất lâu, nhưng cuối cùng cũng chẳng ngửi được gì.
Người của gia tộc Giang vui mừng đón lấy vị thần mới từ trong núi, ngỡ rằng thời cơ chuyển vận đã đến, nhưng họ không ngờ rằng những điều tuyệt vọng vẫn còn chờ đợi phía sau.
"Vị thần tộc ấy, chẳng biết làm gì cả."
"Không biết nói, cũng không biết di chuyển."
Sau khi rơi ra từ núi, nó chỉ giống như một vật thể trôi nổi trên mặt đất. Ngoại trừ việc không bị phân hủy, nó chẳng khác gì một quả cây hay khúc gỗ.
Gia súc còn tốt hơn nó, vì gia súc có thể chạy nhảy và di chuyển.
Không ai dám nói ra, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ thế này -
Vị thần mới này, chẳng khác gì một kẻ vô dụng.
Một kẻ vô dụng không thể dẫn dắt người của gia tộc Giang, thậm chí còn mang theo một cảm giác suy tàn mơ hồ.
Mọi thứ đều ám chỉ rằng kế hoạch tạo thần đã thất bại.
Đêm trước trận chiến cuối cùng, là một đêm vô cùng yên lặng.
Những thành viên còn lại của gia tộc Giang ngồi lác đác trước tế đàn cổ, vị gia chủ tạm thời của gia tộc ngồi phía trước họ, im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Ngày mai chính là trận chiến quyết định, các vị và ta đều đã tận tâm tận lực."
"Ta mang mối thù sâu như biển, không thể không báo. Nhưng các người thì không…" Anh Hai của gia tộc Giang cười ranh mãnh như một con cáo, dù toàn thân đầy thương tích vẫn nháy mắt với em trai mình.
"Cả đời ta ghét nhất là hành xử theo quy tắc. Nếu anh Cả có mặt tại nơi đây, nhất định sẽ nói những lời đại loại như một người vinh quang thì tất cả vinh quang, một người suy tàn thì tất cả suy tàn để khiến mọi người sục sôi nhiệt huyết với những câu nói ngốc nghếch."
Nghĩ đến anh Cả, anh ta bất giác mỉm cười.
"Nhưng ta thì không phải vậy. Các người mang họ Giang, nhưng mỗi người đều có gia đình, có con cái, có những điều ràng buộc riêng. Không cần phải hy sinh tất cả vì gia tộc. Vậy nên, tối nay, ai muốn đi thì cứ đi, càng đi xa càng tốt."
Nghe anh ta nói sẽ không trách phạt, có vài người lảo đảo đứng dậy, vội vã cúi đầu rời khỏi mà không dám nhìn lại.
Em út của gia tộc họ Giang định ngăn lại, nhưng người anh đã lắc đầu ra hiệu không cần.
"Gia chủ, sao có thể nói như thế… Chúng tôi nguyện đi theo ngài."
"Một ngày mang họ Giang, cả đời là người họ Giang. Trong lúc nguy nan thế này, làm sao ta có thể bỏ mọi người?"
"Chết thì chết thôi, bọn chúng hiếp người quá đáng, phen này quyết chiến đến cùng!"
Những người còn lại la ó, tiếng hô của họ khiến anh Hai của gia tộc Giang cảm thấy vô cùng sảng khoái. Anh ta cất tiếng khen ngợi rồi nâng chén rượu lên: "Những ngày qua quả thật là kìm nén quá nhiều, chưa bao giờ ta thấy sảng khoái như hôm nay. Ngày mai đến, chúng ta sẽ xông ra ngoài mà chiến!"
"Hay lắm!"
"Nghe theo gia chủ!"
"Xông ra ngoài mà chiến!"
Không ai nhìn về phía tế đàn sâu thẳm.
"Thần tộc" của họ đang mở mắt, nhưng chẳng nhìn về phía họ.
Kể từ khi sinh ra đến nay, vị "thần" ấy chưa bao giờ có sự thay đổi nào.
Họ đã thất vọng. Không còn ai mong chờ vào thần linh để tìm kiếm tương lai nữa.
Tương lai nằm trong tay mình, những vu sư đã bị đẩy đến đường cùng, đến cả thần tộc cũng mất, chợt lờ mờ hiểu ra một chân lý - Thời đại thần trị sẽ đến hồi kết, từ lâu đã đến lúc con người tự mình cai quản.
Khi thần tộc thật sự biến mất, họ còn có thể dựa vào ai đây?
Có lẽ họ nên dựa vào chính bản thân từ lâu rồi.
Anh Hai của gia tộc họ Giang suy ngẫm về điều này mà không hề cảm thấy đó là sự bất kính với trời cao.
Nếu trời thật sự có mắt, thì người trung hậu như anh Cả sẽ không mất mạng.
"Hừ…" Lão tam của gia tộc Giang uống cạn chén rượu, tiến lại gần anh trai: "Anh, ngày mai cũng giao cho em một đội quân đi, em muốn xông lên trước để trả thù cho anh Cả!"
Nghe thấy đứa em út nghiến răng ken két, Lão Nhị của gia tộc Giang mỉm cười đáp: "Được thôi, không uổng công các anh chiều chuộng em bấy lâu." ( truyện trên app T Y T )
Anh ta tự tay rót rượu cho em mình, như lúc nhỏ hay dỗ dành nó.
"Uống hết chén rượu này, anh sẽ giao cho em."
Lão Tam uống một hơi cạn chén.
Rồi cậu ta lập tức ngã gục xuống đất, đầu óc quay cuồng, khi mở mắt ra thì ba ngày đã trôi qua.
Mọi sự đã an bài.
Linh đồng bỗng đau đớn vô cùng, nó ngẩng đầu lên, giọng nói đã thay đổi: "Người anh thứ hai của ta, cùng với tất cả những người trong tộc, đều đã mất trong trận chiến khốc liệt mà ta không có mặt ấy."
"Chỉ còn lại ta… chỉ còn mình ta sống sót…"
Chấp niệm còn sót lại của Lão Tam nhà họ Giang vẫn thấp thoáng tiếng thì thầm không cam tâm, hàng trăm năm trôi qua, những giọt máu lệ trên mặt cậu ta vẫn chưa hề tan biến. Cậu ta nhớ những khoảnh khắc đau thương, nhớ ánh mắt của những người đã khuất.
Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy trên khuôn mặt đẫm máu và nước mắt ấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc – đó là gương mặt của Giang Nhật Hổ. Họ thật sự rất giống nhau.
Hóa ra, Giang Nhật Hổ là hậu duệ của Lão Tam gia tộc Giang sao?
Trong những năm tháng mà cái họ Giang bị tất cả mọi người truy sát, anh ấy đã sống sót bằng cách nào?
"Bọn họ không tìm thấy xác của ta nên biết rằng ta vẫn còn sống. Sau khi bị phát hiện, để sống sót, ta đã giả làm kẻ vô dụng, quỳ gối cầu xin trước mặt kẻ thù…"
Thực ra, Lão Tam của gia tộc Giang vốn ít khi xuất hiện, vì thế cậu ta không kiêng dè như hai người anh.
Nói thì nói vậy, nhưng muốn che giấu trời cao biển rộng không phải là điều dễ dàng.
Muốn đám người đó thật sự tin, cậu ta phải trở thành một kẻ vô dụng thực sự.
"Hàng chục năm phải sống luồn cúi… ta đóng vai một kẻ khờ dại đi quỳ lại khắp nơi, đến nỗi quên mất mình cũng từng lớn lên dưới sự che chở của các anh… Chúng coi thường ta, hành hạ ta, nhưng không sao cả. Ta phải sống tiếp, sống thật tốt, nếu không sẽ phụ lòng những gì mà anh Hai đã dày công bày mưu tính kế."
Ngày tháng trôi qua, ông ta đã già.
Giờ đây, ông ta cô đơn, thế lực yếu ớt, chuyện báo thù lớn lao chắc chắn không thể hoàn thành trong tay ông ta.
Ông ta buộc phải có hậu duệ.
Vì vậy, ông ta kết hôn với một người phụ nữ hiền lành, sinh ra con cái.
Ban đầu, đứa con của ông ta nghĩ rằng ông ta là một vu sư tài giỏi nên rất ngưỡng mộ ông ta. Nhưng rồi giấc mơ tan vỡ khi nó nhìn thấy ông ta quỳ xuống cầu xin.
Hậu duệ của ông ta không trải qua cuộc chiến khốc liệt ấy, không hiểu thế nào là nằm gai nếm mật.
Trong mắt họ, người ông này chỉ là một kẻ lười biếng vô dụng, năm xưa may mắn lắm mới lừa được bà nội của họ.
Họ thậm chí không tin vào sự thịnh vượng mà ông ta nói về gia tộc Giang.
Nghe câu chuyện này, Giang Nguyệt Lộc lờ mờ hiểu được tại sao Giang Nhật Hổ lại có thái độ ghét bỏ như vậy đối với tổ tiên gia tộc Giang. Tại sao anh ấy lại để thần tộc của gia tộc bị bỏ quên trong căn gác phủ đầy bụi.
Và tại sao anh ấy lại muốn Giang Nguyệt Lộc vượt qua kỳ thi vu sư, để có một chỗ đứng trong học viện.
Gia tộc Giang… thật sự rất đáng thương.
"Hừ…" Chấp niệm còn sót lại đau đớn thốt lên, ông ta sắp tan biến.
Nhưng sự thù hận ngập trời như một lá cờ chiêu hồn, triệu tập tất cả oán niệm của gia tộc Giang trong bán kính trăm dặm về đây. Thông qua linh đồng, vạn ngàn tộc nhân hôm nay kể lại nỗi oan khuất của mình.
Họ vẫn còn nhớ khoảnh khắc ấy, khi tất cả vu sư trong gia tộc, không phân biệt nam nữ, đều cất lên lời thề trong máu và nước mắt.
"Trăm năm sau, Quỷ Vương sẽ quay về."
"Nếu thần linh bỏ rơi ta, ta sẽ giết thần!"
"Nếu con người hại ta, ta sẽ giết người!"
Những lời thế chồng chéo lên nhau như tiếng chuông chiều tàn, vang vọng bên tai Giang Nguyệt Lộc và Mạc Tri Huyền.
Những người này đã quên đi tên của mình, thậm chí quên cả khái niệm gia tộc là gì. Nhưng họ vẫn còn nhớ mối hận ngút trời, sâu đậm như dòng nước khó mà tan chảy.
Những chiếc lá khô trên mặt đất bị tiếng thét làm vỡ vụn, bụi mù từ những mảnh vụn bao phủ cả rừng bia mộ.
Những tấm bia như những cái bóng lặng lẽ, xoay tròn trước mặt họ.
Mạc Tri Huyền hét lên: "Không ổn rồi!"
"Chấp niệm còn sót lại khiến nghĩa trang này sắp sụp đổ!" Mạc Tri Huyền chăm chú nhìn những làn khói bụi vàng và những chiếc lá bay lên từ xa, Giang Nguyệt Lộc chưa bao giờ thấy biểu cảm kinh hoàng như vậy trên khuôn mặt cậu ta.
Cậu ta dường như vừa mới nhận ra: "Những chiếc lá này… những chiếc lá này thực sự là một trận pháp!"
Trận pháp này đã phong ấn nghĩa địa gia tộc Giang bên trong.
Người ngoài không thể tùy tiện vào, vào được rồi cũng không dễ dàng thoát ra.
Có lẽ đây là trận pháp cuối cùng mà gia tộc Giang để lại để bảo vệ sự yên bình cho các linh hồn đã khuất.
Nhưng giờ đây, nó đã tan vỡ.
Như một chiếc ly sứ bị nứt một góc khiến nước tràn ra ngoài. Giang Nguyệt Lộc và Mạc Tri Huyền như hai hạt bụi trong dòng lũ màu vàng cuốn phăng, nhanh chóng bị đẩy xa khỏi nơi đó.
"Mạc Tri Huyền-!!"
Giang Nguyệt Lộc gầm lên một tiếng, nhưng vô số bụi mù đã xộc vào mũi và miệng anh. Sau đó, đầu của anh va đập vào một tấm bia đá, mọi thứ trước mắt chợt lóe lên rồi dần dần mất đi ý thức.
...
"Ư… a…" Không rõ đã bao lâu trôi qua, anh mới ôm đầu tỉnh dậy.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có phía bên trái là le lói chút ánh sáng yếu ớt.
iang Nguyệt Lộc theo bản năng lần theo ánh sáng mà đi. Anh nghiêng đầu một chút và nhìn thấy một đống cành khô và dây leo cùng các giá đồng cũ kỹ, rối rắm xoắn chặt vào nhau, tạo thành một bức tường cao vút.
Những thanh gỗ và giá đồng ấy trông rất cũ nát, nhìn từ xa chẳng khác gì một đống phế liệu.
Cứ cách khoảng mười mấy mét lại có một thanh đồng dài nhô ra, phía trước treo một mảnh vải đỏ đẫm máu.
Những mảnh vải ấy phấp phới trong gió.
Giang Nguyệt Lộc khó khăn bước tới, cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ những vết máu được vẽ lên đó là gì.
Rất nhanh, anh phát hiện ra rằng những vết máu đó tạo thành những dòng chú văn phức tạp trên mỗi mảnh vải, mà mỗi mảnh đều dường như có mối liên kết nào đó với nhau.
Đầu anh vẫn còn choáng váng, nhìn lâu một chút đã thấy những vòng tròn lấp lánh hiện lên.
Giang Nguyệt Lộc thu lại ánh nhìn, muốn nghỉ ngơi một lúc trước khi đi tìm Mạc Tri Huyền. Nhưng khi vô tình liếc qua, anh nhận ra những giá đồng như đang bao quanh một thứ gì đó.
Anh sững người tại chỗ.
Những thanh đồng ấy quấn quanh những tấm vải trắng có bùa chú, từng vòng từng vòng như các vân gỗ. Không gian để trống ở giữa lại cực kỳ rộng lớn.
Khoảng không trống trải ấy lớn bằng một sân bóng rổ, giữa nơi rộng lớn đó chỉ có một "người" đang nằm yên, nhỏ bé như một hạt bụi.
Hốc mắt của Giang Nguyệt Lộc dần dần nóng lên, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Ngay khi nhìn thấy "người" ấy, anh đã biết mình được đưa đến nơi nào.
Đây chính là hiện trường tạo thần từ nhiều năm trước.
Vị thần đã được thai nghén và sinh ra.
Nhưng không ai biết rằng, vị thần mà gia tộc Giang tạo ra, chỉ bé bằng một hạt bụi.
Vị thần mà người ta hy vọng sẽ cứu vớt họ khỏi khổ đau, thật ra chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.