Mạc Tri Huyền nhìn chằm chằm, hết nhìn bức tượng đá lại quay sang nhìn Giang Nguyệt Lộc.

"Anh còn bảo mình không liên quan gì đến gia tộc Giang? Tổ tiên của anh và anh giống nhau y hệt!"

Tâm trạng Giang Nguyệt Lộc vô cùng phức tạp.

Đầu óc anh đang rối bời, Mạc Tri Huyền bên cạnh cứ hỏi không ngừng khiến anh không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng anh bực bội nhắm mắt lại: "Đừng nói nữa."

Mạc Tri Huyền im lặng.

Cậu ta có thể nhận ra hiện giờ Giang Nguyệt Lộc không dễ đối phó.

Khi xung quanh trở nên yên tĩnh, Giang Nguyệt Lộc mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh không còn nhìn vào bức tượng đá khiến lòng mình chấn động nữa, mà tiến tới phía trước, lau sạch bụi trên bia đá, muốn nhìn rõ câu chuyện từ lâu đã bị chôn vùi này.

Nhưng trên bia đá lại sạch sẽ, không chút bụi bẩn.

Là do Mạc Tri Huyền đã làm sao?

Giang Nguyệt Lộc lơ đễnh nghĩ.

Tấm bia đá ghi lại một phần câu chuyện về thời kỳ hưng thịnh của gia tộc Giang.

Thì ra từ rất lâu về trước, gia tộc Giang không phải lúc nào cũng thuận lợi mà đã từng trải qua giai đoạn suy yếu, khó khăn. Thời bấy giờ, các gia tộc Vu sư rất coi trọng nhân tài.

Khả năng giao cảm với trời đất và giao tiếp với thần linh khi ấy là điều vô cùng quan trọng.

Đáng tiếc, trong suốt một khoảng thời gian dài, gia tộc Giang không có ai xuất sắc nổi trội, hoặc có thì cũng chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn, còn trẻ đã qua đời, không đóng góp được nhiều cho gia tộc.

Tình trạng này kéo dài cho đến khi ba anh em nhà họ Giang xuất hiện.

Nghe cũng thật trùng hợp, ba người này ngay từ khi mới sinh đã được bố mẹ kỳ vọng, đặt tên là "Nhật, Nguyệt, Tinh". Lão Đại là Nhật, Lão Nhị là Nguyệt, Lão Tam là Tinh, cả ba cái tên đều mang ý nghĩa đặc biệt về các hiện tượng trên trời.

Thời bấy giờ, rất hiếm người dám đặt tên cho con như vậy, vì lo sợ mệnh cách của con cái không thể gánh nổi.

Trong giới Vu sư thì lại càng ít, bởi họ rất coi trọng điều này.

Nhưng cặp bố mẹ này dường như có niềm tin mù quáng vào con mình, ngay khi chưa nhìn thấy tài năng của chúng cũng đã chọn những cái tên vô cùng ý nghĩa như vậy. Về sau, đúng như mong đợi của bố mẹ, cả ba anh em đều có được khả năng cảm thông tuyệt vời, trở thành những nhân vật kiệt xuất trong thế hệ của họ.

Sau khi trưởng thành, ba anh em tiếp quản gia tộc Giang và nhanh chóng đưa gia tộc lên đỉnh cao, trở thành gia tộc Vu sư lớn nhất thời đó, có thế lực không thể xem thường.

Đó là thời kỳ thịnh vượng chưa từng có của gia tộc Giang kể từ khi thành lập.

Điều đặc biệt hơn nữa là tính cách của ba anh em khác nhau một trời một vực.

Người Lão Đại là người tài năng nhất, đúng như cái tên "Nhật", anh ấy chính là mặt trời tỏa sáng, đi đến đâu cũng rực rỡ, chói mắt.

Anh ấy có trách nhiệm gia tộc mà hai người em không có, nhiều việc lớn trong gia tộc đều do anh ấy thực hiện. Lão Đại còn là người đặc biệt ghét ác như cừu, trong những năm ấy, số lượng quỷ vật chết dưới tay anh ấy không dưới một nghìn, cửa quỷ và con đường u minh khi nghe đến tên anh ấy đều phải run sợ.

Quả thật, dưới ánh mặt trời rực rỡ, không có quỷ nào sống sót.

Còn người em thứ hai, vị tiền bối mang tên "Nguyệt", lại có tính cách hoàn toàn khác.

Đi đến đâu anh ta cũng cười tươi tắn, không bao giờ xử lý vấn đề một cách trực diện như Lão Đại.

Ví dụ, nếu cùng gặp một con lệ quỷ tàn ác chuyên hại người, cách làm của Lão Đại là dùng bùa phủ ánh sáng mặt trời giết chết quỷ bằng một nhát đao, gọn gàng và treo xác lên tường thành để cảnh báo bốn phương, rất có phong thái của gia chủ.

Còn cách làm của Lão Nhị thì vô cùng tàn nhẫn.

Anh ta sẽ thu thập đủ bằng chứng về tội ác của lệ quỷ này, dùng chính những thủ đoạn mà nó từng làm hại người để đáp trả lại nó. Rất kiên nhẫn, anh ta sẽ tra tấn lệ quỷ hàng trăm, hàng ngàn ngày, những hình phạt anh ta dùng có cái là đọc trong cổ thư, có cái thì chưa từng nghe tới, do anh ta tự sáng tạo ra.

Vị này dường như đã thành thạo cách hành hạ người khác một cách tự nhiên.

Giống như ánh trăng lạnh lẽo, soi rọi nhân gian trong băng giá.

Còn về người em út… có lẽ cách làm của cậu ta chính là không làm gì cả.

Dưới sự bảo vệ của hai người anh tài giỏi vang danh thiên hạ, cậu ta sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, chẳng bao giờ gặp phải phiền não. Giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, luôn sáng lấp lánh và lanh lợi, đến và đi như gió.

Ba anh em hòa thuận vô cùng, chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn hay tranh đấu, nhờ vậy mà dưới sự dẫn dắt của họ, gia tộc Giang tự nhiên trở thành ngôi sao sáng nhất trong giới Vu sư.

Lúc bấy giờ, có người từng thốt lên: "Cho dù sau này gia tộc Giang có suy tàn, họ chắc chắn vẫn sẽ ghi dấu trong sử sách Vu sư, bởi gia tộc Giang giờ đây đã mạnh mẽ hơn bất kỳ gia tộc Vu sư nào từng có."

"Khoan đã…"

Đang xem xét, bên cạnh, Mạc Tri Huyền đột nhiên lên tiếng.

"Gia chủ của gia tộc rõ ràng là Lão Đại, tại sao ba bức tượng này lại đặt Lão Nhị ở giữa?"

Giang Nguyệt Lộc nhìn tên khắc dưới các bức tượng. Ba anh em được sắp xếp theo thứ tự "Nhật", "Nguyệt", "Tinh", với anh cả và em út ở hai bên, còn người anh thứ hai lạnh lùng được đặt ở giữa.

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ là vì thứ tự Nhật Nguyệt Tinh chăng? Nghe Nhật Nguyệt Tinh thuận tai hơn Nguyệt Nhật Tinh mà."

Mạc Tri Huyền lắc đầu: "Anh không hiểu cách làm của chúng tôi trong giới Vu sư, dù có khó nghe cũng phải tuân theo quy tắc, đặc biệt là các gia tộc lớn ngày xưa. Ngay cả bốn gia tộc lớn ở học viện hiện nay tuy không coi trọng thứ bậc như xưa nhưng cũng không bao giờ đặt gia chủ ở bên cạnh và để em trai ở giữa."

Nếu dựng tượng kiểu này, chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

"Trừ khi…" Mạc Tri Huyền ngập ngừng nói: "Trừ khi gia chủ không phải là Lão Đại."

Hai người đoán tới đoán lui mà vẫn chưa có kết quả, đã xem hết tấm bia, câu chuyện kết thúc tại thời kỳ "gia tộc Giang hưng thịnh". Giang Nguyệt Lộc không tìm thấy câu trả lời nào, trong lòng không khỏi bâng khuâng.

Anh đứng lặng người tại chỗ, chăm chú nhìn vào tấm bia, còn tấm bia thì nhìn lại anh.

Bỗng nhiên, anh thốt lên một tiếng như có điều thắc mắc.

Mạc Tri Huyền đang quan sát ba bức tượng đá, nghe thấy âm thanh đó liền quay đầu lại. Giang Nguyệt Lộc ngẩn người một hồi lâu rồi bất chợt bước tới vài bước, vòng ra phía sau tấm bia, mắt sáng lên, gọi Mạc Tri Huyền: "Cậu lại đây xem."

"Sao vậy?"

"Tấm bia này có gì đó rất lạ."

Giang Nguyệt Lộc chỉ vào tấm bia đá. Khi nghiêng người, ánh sáng chiếu vào bề mặt tấm bia theo một góc đặc biệt, hiện lên những hàng chữ. Mạc Tri Huyền vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Vui mừng vì có thể tiếp tục điều tra sâu hơn, nhưng cũng ngạc nhiên vì đã vào ra khu này nhiều lần mà cậu ta không phát hiện ra điều này, vậy mà vừa khi Giang Nguyệt Lộc đến đã nhìn thấy ngay.

"Làm sao anh biết phải nghiêng người để xem?" Cậu ta hỏi.

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: "Tôi cũng không biết, chỉ là tự nhiên muốn làm vậy."

Lời nói của anh vang lên trong không gian tĩnh lặng của nghĩa địa, ngoài tiếng lá vàng vỡ vụn, bốn bề im ắng, yên tĩnh đến kỳ lạ. Sự tĩnh lặng ấy khiến cả hai cảm nhận được một điều gì đó huyền bí, như thể có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi diễn tiến và họ chẳng thể ngăn cản.

Giang Nguyệt Lộc không nghĩ thêm nữa: "Xem thử đã."

Những dòng chữ mới xuất hiện này dường như bổ sung cho phần kết của câu chuyện vừa rồi.

Nhưng càng đọc, Giang Nguyệt Lộc càng cảm thấy bồi hồi.

Thì ra, sau khi gia tộc Giang đạt đến đỉnh cao, họ đã chuyển từ vùng xa xôi hẻo lánh đến miền trung nguyên đông đúc người qua lại.

Trước đó, gia tộc Giang luôn sống ẩn dật trong núi sâu, rất ít khi xuất hiện.

Người ta đồn rằng đây là truyền thống từ thời thượng cổ. Khi đó, thần linh đã chỉ định bốn gia tộc, ba gia tộc còn lại ở lại trung nguyên, còn gia tộc Giang theo thánh chỉ đi vào vùng núi xa xôi, định cư suốt hàng trăm năm.

Trung nguyên là đất lành, ba gia tộc kia nhanh chóng phồn thịnh.

Nhưng gia tộc Giang lại im hơi lặng tiếng, không ai biết trong suốt những năm ấy họ làm gì.

Vì vậy, khi tin tức gia tộc Giang di chuyển đến trung nguyên đã khiến các gia tộc khác hết sức ngạc nhiên.

Dù sao đi nữa, gia tộc Giang cũng là một gia tộc cổ từ thời thượng cổ, hơn nữa ba anh em họ đều có thực lực nên các gia tộc trung nguyên vẫn rất mong muốn xây dựng mối quan hệ trăm năm tốt đẹp với họ.

Họ rất coi trọng lần giao lưu đầu tiên này, nhiều gia tộc đã đích thân để gia chủ đến gặp mặt.

Những gia chủ có việc không thể đến thì cũng cử Vu sư tài năng nhất trong gia tộc thay mặt hỏi thăm.

Đáng lý ra đó phải là một sự kiện tốt đẹp, nhưng những diễn biến sau đó lại vượt ngoài dự tính.

Các gia chủ sống lâu ở trung nguyên đã quen được tôn sùng, lúc đầu còn muốn thể hiện phong thái cao ngạo, nhưng ai ngờ lại gặp phải Lão Đại của gia tộc Giang, người không hề dễ đối phó.

Có lẽ vì sống trong núi sâu quá lâu, không quen với cách ứng xử xã hội, Lão Đại của gia tộc Giang có cách xử lý công việc rất kém, thường thẳng thắn, đôi khi làm mất lòng người khác mà không hề hay biết.

Thêm vào đó, ba anh em họ chưa bao giờ né tránh hay che giấu năng lực, sống theo ý mình một cách cực đoan, khiến người xung quanh dần dần sinh lòng đố kỵ với họ.

Phải biết rằng trong các gia tộc ở trung nguyên lúc đó, rất hiếm khi có một gia đình nào có đến ba người tài năng như vậy, có một người đã là đáng quý lắm rồi, vậy mà gia tộc Giang lại có đến ba người.

Khi nghĩ đến việc ba anh em họ Giang chỉ sau vài năm nắm quyền đã khiến gia tộc mình trở nên nổi bật, các gia chủ của các gia tộc khác bắt đầu cảm thấy nguy cơ đang đến gần.

Tuy nhiên, chỉ từng ấy thôi thì vẫn chưa đủ để khiến tất cả các gia tộc cô lập gia tộc Giang.

Tai họa bắt nguồn từ một tin đồn.

"Quỷ Môn Quan?"

Giang Nguyệt Lộc đang chìm đắm trong câu chuyện xưa cũ trăm năm trước thì bị Mạc Tri Huyền bất ngờ lên tiếng làm giật mình.

Mạc Tri Huyền cũng đang lặng lẽ đọc những dòng chữ này, cậu ta im lặng cho đến khi nhìn thấy một từ quen thuộc: Quỷ Môn Quan.

Người ta nói rằng trong lễ hội Quỷ Tiết hàng năm, Quỷ Môn Quan mở rộng cửa, là ngày mà ma quỷ có thể ra ngoài tự do trong suốt năm.

"Từ trước đến nay tôi đã luôn suy nghĩ về một điều. Liệu Quỷ Môn Quan có chia thành bên trong và bên ngoài không, bên trong là lãnh địa của con người, còn bên ngoài là của quỷ."

Bên ngoài Quỷ Môn Quan, giống như những nơi quen thuộc mà Giang Nguyệt Lộc từng biết như Quỷ Vực, đó là lãnh địa của quỷ.

Ngay cả vu sư muốn vào để trừ ma diệt yêu cũng phải cân nhắc xem bản thân có đủ sức để xâm nhập vào lãnh địa của dị loại hay không.

Giang Nguyệt Lộc từng nghe Viện trưởng Khổng kể rằng, trong lịch sử, thế lực của quỷ và Vu sư có sự thay đổi luân phiên, nhưng Vu sư vẫn luôn áp chế quỷ. Thế nhưng, từ sau biến cố trong lễ Trung Nguyên năm đó, sự sống và cái chết bị đảo ngược, dương khí của nhân gian không thể áp chế âm khí và phạm vi của học viện cũng liên tục bị thu hẹp.

Giờ đây, trên tấm bia của gia tộc Giang lại đề cập đến Quỷ Môn Quan.

Liệu hai điều này có liên quan đến nhau không?

"Người của gia tộc Giang là những người canh giữ Quỷ Môn Quan?" Đọc đến đoạn này, sắc mặt Mạc Tri Huyền lập tức thay đổi.

Thái độ của các gia tộc trung nguyên đối với gia tộc Giang hoàn toàn thay đổi là vì họ đã nghe được tin đồn này.

Nghĩ kỹ thì quả thật có lý.

Nếu không thì tại sao gia tộc Giang lại cam lòng ở trong núi sâu suốt mấy trăm năm mà không chút oán than?

Con người không thể nào lại làm những việc hoàn toàn bất lợi cho mình. Khi các gia tộc ở trung nguyên ngày càng phát triển, chẳng lẽ gia tộc Giang lại không hề thèm muốn?

Trước đây, họ từng thắc mắc tại sao gia tộc Giang có thể ngồi yên như vậy, nhưng giờ đây, sự thật có lẽ là do thần linh đã ban cho họ quyền hạn cao hơn - chìa khóa của Quỷ Môn Quan đã được giao vào tay họ.

"Nếu thực sự có chìa khóa đó thì Quỷ Môn Quan sẽ không chỉ mở một lần trong năm mà sẽ tùy thuộc vào quyết định của gia tộc Giang." Sắc mặt của Mạc Tri Huyền dần trở nên nghiêm trọng.

"Đối với các gia tộc khác, điều này chẳng khác nào sinh mạng của họ bị nắm chặt trong tay gia tộc Giang, họ làm sao cam lòng?"

Câu chuyện tiếp theo trên tấm bia trùng khớp với suy đoán của Mạc Tri Huyền.

Các gia tộc thi nhau lên tiếng đòi gia tộc Giang giao ra Quỷ Môn Quan.

Một gia tộc nói rằng, Quỷ Môn Quan quan trọng như vậy, sao có thể để một gia tộc duy nhất quản lý? Nếu gia tộc Giang có lòng dạ xấu xa hoặc không đủ năng lực, chỉ cần lơ là một chút, Quỷ Môn Quan mở rộng, ma quỷ ùa ra, thì đó sẽ là lúc thiên hạ chìm trong thảm họa.

Một gia tộc khác cho rằng, Quỷ Môn Quan nên do bốn gia tộc thay phiên nhau canh giữ, chỉ khi kết hợp sức mạnh của Vu sư từ bốn gia tộc thì mới có thể khiến mọi người yên tâm.

Họ dường như hoàn toàn quên mất rằng, suốt hàng trăm năm qua, Quỷ Môn Quan vẫn luôn bình yên vô sự, không hề có cảnh tượng ma quỷ tràn ra gây tai họa như họ lo lắng.

Ánh mắt của Giang Nguyệt Lộc lộ ra một tia châm biếm.

Họ thực sự vì cứu rỗi chúng sinh sao?

Thật khó tin.

Cái sự náo động của họ e rằng không phải vì sợ hãi gia tộc Giang nắm giữ quyền kiểm soát Quỷ Môn Quan, mà chỉ đơn giản vì chìa khóa ấy không nằm trong tay họ.

Hoặc là không có ai nắm giữ, hoặc là tất cả đều có.

Nếu chỉ một người sở hữu, trong khi những người khác thì không, chắc chắn sẽ nảy sinh lòng đố kỵ.

Bản tính con người là vậy.

Gia tộc Giang đã bị người khác ghen ghét, loại tin đồn này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, Giang Nguyệt Lộc không cần phải xem tiếp cũng có thể đoán được rằng kết cục cuối cùng sẽ không tốt.

Nhưng anh không ngờ rằng lòng người lại có thể dơ bẩn và đáng sợ đến mức ấy, và kết cục của gia tộc Giang lại có thể bi thảm đến như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play