Triệu Tiểu Huyên tưởng tượng ra hình ảnh Quỷ Vương mặt xanh nanh dài, đột nhiên cảm thấy rùng mình. Thấy vậy, Lãnh Tĩnh vội vàng trấn an: "Dù nói vậy nhưng chưa ai từng gặp Quỷ Vương, cô cũng không cần quá lo lắng." Lời này khiến sắc mặt của Triệu Tiểu Huyên dịu đi đôi chút.
Sau khi giải thích về Mười Hai Loạn Quỷ Vu, Lãnh Tĩnh đưa lại những ghi chép cho Giang Nguyệt Lộc: "Ngoài ra còn gì nữa không?"
"Những thứ còn lại cũng không có gì đặc biệt."
Giang Nguyệt Lộc lật qua một lượt, văn thư là giấy bổ nhiệm của Chu đại nhân, trên đó có ghi tên ông ấy.
"Thời gian..." Giang Nguyệt Lộc cau mày: "Thời gian có vẻ không phải là mười năm trước."
Nghĩ kỹ lại, đề thi cũng không nói rõ Chu Tu Viễn đến Trấn Uất Đấu làm quan từ khi nào.
Lãnh Tĩnh hỏi: "Anh có nhớ họ đến đây khi nào không?"
Giang Nguyệt Lộc không do dự: "Mười hai năm trước."
"Mười hai năm trước..."
Lãnh Tĩnh khó hiểu: "Nhưng giấy bổ nhiệm này lại là từ chín năm trước."
Đúng vào thời điểm sau khi bọn cướp hoành hành đi qua. Liệu có phải triều đình vì cảm động trước cái chết của nhiều người nên thăng chức cho Chu Tu Viễn làm quan ở đây? Nhưng vợ ông ấy cũng đã mất, lẽ ra một người bình thường sẽ muốn rời khỏi nơi đáng nguyền rủa này. Dù có tham vọng tiến thân thì một một nơi hẻo lánh như thế này có thể lập được công trạng gì?
Không hiểu sao, Giang Nguyệt Lộc lại nhớ đến ngôi nhà của Chu gia, nó trông hoàn toàn lạc lõng so với xung quanh.
"Đây là gì vậy?"
Triệu Tiểu Huyên lại gần đống xương đen, ngửi ngửi rồi nhăn mặt: "Khó chịu quá."
"Đương nhiên là khó chịu rồi." Giang Nguyệt Lộc nói: "Đó là phần còn lại của xương người sau khi bị thiêu chết."
"Cái gì?! Ôi..."
Trần Xuyên vội dìu Triệu Tiểu Huyên ra một góc để nôn.
Giang Nguyệt Lộc chỉ vào đống xương đen rồi nói với Lãnh Tĩnh: "Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là hài cốt của nhóm Vu sư năm xưa. Tên của họ là..." Ánh mắt anh lướt qua danh sách bảy tám cái tên, nhưng lại dừng ở trang giấy bị rách khúc cuối: "Bị xé rồi à?"
Lãnh Tĩnh nhìn đống xương hồi lâu, cúi người định nhặt lên nửa chiếc tai người nhưng lại bị người khác nhanh tay lấy trước.
Lâm Thần Âm nhìn anh từ trên cao: "Là của tôi."
"Của anh?"
"Đúng."
"Sao anh biết là của anh?"
"Bởi vì tôi..." Lâm Thần Âm định nói hết câu nhưng đầu óc lại trống rỗng, giống hệt như lúc anh ta tìm thấy gói giấy này trong vô thức. Đã bao lâu rồi anh ta không nghe thấy chỉ dẫn từ nữ thần?
Lâm Thần Âm mơ màng suy nghĩ, tay nắm chặt nửa mảnh tai người lạnh ngắt, bất giác sờ vào vết khuyết trên tai mình.
Có lẽ… chắc là… có thể... đó là của mình...
Nhưng tại sao anh ta lại không dám chắc chắn?
Lâm Thần Âm lại trở về trạng thái mơ màng, tự đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chẳng buồn nghe lời cảm ơn từ người khác: "Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã tìm thấy gói giấy này." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lâm Thần Âm hoàn toàn không nghe thấy gì. Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, anh đã không còn nhớ được dáng vẻ tự tin, hùng hồn của chàng Vu sư trẻ tuổi khi mới vào thành nữa.
Anh gọi Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên lại gần.
"Tôi sẽ nói cho các cậu biết đáp án của hai câu hỏi còn lại."
"!!!"
Trần Xuyên: "Huhu..."
Triệu Tiểu Huyên: "Tôi yêu việc chép đáp án, tôi yêu học bá, huhu..."
Trong tiếng khóc của hai người, Giang Nguyệt Lộc bất lực đọc đáp án: "Câu thứ tư chọn D, tất cả các đáp án đều sai. Kẻ giết Lưu Thạch Đầu không phải là người mà là Chu phu nhân, hồn ma đã xuất hiện đêm qua."
"Bà ta vốn định giết tôi, nhưng mà..." Giang Nguyệt Lộc thoáng chút bối rối, nhưng nhanh chóng trở lại vấn đề chính: "Câu thứ năm... đáp án là chiếc lược của Chu phu nhân."
"Nhưng chúng tôi còn không biết câu hỏi là gì mà?"
Lãnh Tĩnh ngắt lời họ: "Cứ theo lời Giang Nguyệt Lộc mà làm, trời sắp sáng rồi."
Một tia sáng ban mai len lỏi qua khung cửa gỗ, giọng nữ hệ thống lại vang lên.
Có vẻ như cô ta không ngờ có nhiều người sống sót đến vậy, giọng điệu cứng nhắc tuân thủ theo các bước trả lời câu hỏi, khi thấy tất cả đều đưa ra đáp án đúng, cô ta im lặng một lúc lâu rồi mới tiếp tục, giọng nói như đay nghiến: "Rất tốt, rất tốt. Tôi rất vui vì sáu người các bạn đã vượt qua vòng trả lời câu hỏi thứ hai..."
"Hãy đón chờ vòng thứ ba nhé!"
Như thể có một cánh cửa vô hình vừa đóng sầm lại trước mặt họ, khi giọng nói tức tối đó biến mất sau một hồi lâu, Triệu Tiểu Huyên mới rụt rè lên tiếng: "Xong chưa?"
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Xong rồi."
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng khi thấy Khương Tâm Tuệ cúi đầu im lặng, hai người họ đang giơ tay hô vang giữa chừng thì dừng lại, không khỏi cảm thấy lúng túng.
Triệu Tiểu Huyên nói: "Tâm Tuệ, chúng ta đi tìm Viên Hưởng đi, biết đâu anh ấy vẫn còn sống. Hôm qua cô cũng không tận mắt chứng kiến cảnh anh ấy chết mà..."
Khương Tâm Tuệ gật đầu, trong lòng không kỳ vọng nhiều nhưng dù sao cũng là đồng đội, tìm thấy thi thể để chôn cất cũng là điều nên làm.
Lãnh Tĩnh và Giang Nguyệt Lộc rời khỏi Túy Tiên Lâu, Lâm Thần Âm ngồi lì dưới đất không chịu đi nhưng bị Giang Nguyệt Lộc túm cổ áo kéo ra ngoài.
Ánh nắng chiếu xuống khoảng đất trống trước Túy Tiên Lâu, ấm áp tràn ngập khắp cơ thể, nhưng chủ đề câu chuyện của họ lại lạnh lẽo đến thấu xương.
Giang Nguyệt Lộc: "Anh cũng nhận ra rồi à?"
Lãnh Tĩnh gật đầu.
Giang Nguyệt Lộc thở dài: "Hệ thống..."
Giờ không thể gọi cô ta là hệ thống được nữa.
Vòng trả lời câu hỏi thứ hai bắt đầu đột ngột, cạm bẫy xuất hiện bất ngờ, có hệ thống nào lại dẫn dụ thí sinh trả lời sai cơ chứ?
Cách làm này khiến người ta liên tưởng đến Chu phu nhân, đặt ra một câu hỏi không ai biết đáp án, rõ ràng mục đích là để hại người. Một cái bẫy tinh vi mang vỏ bọc công bằng và nhân đạo, nhưng ẩn sâu bên trong lại là những cái chết...
May thay, dường như hệ thống vẫn chưa thể hành động tùy tiện.
Cô ta có thể xóa câu hỏi và dẫn dụ trong suốt quá trình đó, nhưng không thể phớt lờ cơ chế vận hành của hệ thống.
Trả lời đúng thì được điểm, trả lời sai mới bị trừng phạt.
Thực tế, đáp án của câu hỏi thứ năm có thể có nhiều lựa chọn khác nhau, một câu hỏi bị xóa bỏ thông tin quan trọng có thể dẫn đến nhiều hướng. "Chiếc lược là hung khí" chỉ là một trong số ít những đáp án có khả năng đúng. Giang Nguyệt Lộc đã đặt cược vào một tia hy vọng mong manh để chiến thắng - hệ thống đã bị chiếm đoạt, nhưng cô ta cũng không dám tự ý hành động trên danh nghĩa hệ thống, việc bắt đầu vòng thi một cách đột ngột rồi giết chết bốn người tối qua đã thách thức giới hạn của hệ thống, cô ta sẽ không dám tiếp tục giết người vào sáng nay.
Dù vậy, họ cũng chỉ có được một khoảng thời gian tạm thời yên ổn.
Còn về câu hỏi tiếp theo sẽ là gì...
Những câu hỏi tiếp nối trở thành vòng xoắn chết chóc, cái chết cũng lần lượt ập đến. Họ đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại cảm thấy buốt tận xương tủy vì không biết điều gì đang chờ đợi phía trước.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt Lộc mới lên tiếng: "Đợi Trần Xuyên và những người khác quay lại, chúng ta sẽ đi đến từ đường, tìm tấm thẻ đỏ mà các Vu sư năm xưa nhắc đến trong quyển ghi chép."
-
Một lần nữa trở lại từ đường, từ xa đã thấy cây cổ thụ cao chót vót, tán cây như chiếc ô khổng lồ màu xanh thẫm che phủ cả bầu trời.
Trong lòng Giang Nguyệt Lộc bỗng dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ, cây còn đây, vậy người đâu, quỷ đâu? Nơi này có một con quỷ hung ác đang ẩn nấp sau cây cổ thụ, dùng những người giấy được làm từ cây để tàn sát những người vô tội.
Anh nheo mắt: "Tấm thẻ đỏ mà họ nói có phải là thứ treo trên cây không?"
"Ở đâu? Trên cây có treo thứ gì sao?"
Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên rướn cổ lên nhìn, cuối cùng cũng thấy một chút sắc đỏ giữa tán lá xanh.
"Có thật kìa!" Triệu Tiểu Huyên mừng rỡ: "Tôi trèo cây giỏi lắm, việc này để tôi lo, đừng ai giành với tôi, tôi chắc chắn sẽ lấy được nó xuống!" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô ta và Trần Xuyên luôn được người khác chăm sóc, cuối cùng cũng "có đất dụng võ" nên không giấu nổi sự vui sướng.
Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "Vậy thì nhờ cả vào cô nhé."
Ba người nhanh chóng phân công công việc, Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn Lâm Thần Âm đang ngồi dưới đất lẩm bẩm một mình rồi quay sang nói với Lãnh Tĩnh: "Vậy chúng ta vào từ đường xem trước đi."
Cửa từ đường mở ra, gió lạnh ùa vào, tầm nhìn cũng tối dần. Giang Nguyệt Lộc nhìn quanh một vòng, có lẽ vì chỉ có hai người họ nên không gian bên trong từ đường rộng rãi hơn, nhưng so với ngày lễ Trung Nguyên hôm ấy thì đặc biệt lạnh lẽo và yên tĩnh.
Có lẽ những thứ lấp đầy nơi này không phải là con người, mà là những oán hận chất chồng suốt mười năm qua.
"Chuyện gì vậy?" Lãnh Tĩnh đột nhiên hỏi.
"Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ..."
Anh hồi tưởng: "Ghi chép viết rằng 'Quỷ ở dưới tấm thẻ đỏ'. Nhưng tấm thẻ lại treo trên cây. 'Dưới' là không khí, là gốc cây..."
Lãnh Tĩnh nói: "Có lẽ ý của người đó là thứ khác, không cần để ý đến những chi tiết này."
Giang Nguyệt Lộc gật đầu, tạm thời gác lại chuyện này, hai người bắt đầu tìm kiếm trong từ đường rộng lớn.
Anh bước đến trước bàn thờ bày các bài vị. Gọi là bàn thờ nhưng thực chất nó giống như một bức tường cao. Ngày đó có quá nhiều người chết, bài vị của hơn một trăm người xếp cao như núi, mỗi một mặt đều được lau chùi sạch sẽ. Anh đứng trước bức tường cao được tạo nên từ cái chết này nhưng không thấy ngột ngạt, thay vào đó là một nỗi buồn man mác.
Những hơi thở của quá khứ như những tia sáng mỏng manh len lỏi qua các kẽ gạch, từng chút một chạm đến trái tim.
Những hạt bụi bay lên như khói mờ của ký ức, khẽ thì thầm điều gì đó.
Là oán hận sao? Hay là nỗi cô đơn và nhớ nhung khôn nguôi?
Giang Nguyệt Lộc đi vòng ra phía sau bức tường nhưng không phát hiện ra lối đi nào, có lẽ ngày đó những người giấy bị xích sắt có thể đi ra từ phía sau bài vị là do Chu đại nhân hoặc ai đó đã kích hoạt cơ quan trước.
Có vẻ như từ đường này có gì đó bí ẩn.
Không tìm thấy gì, anh lại vòng trở lại, đứng trước chiếc bàn thờ trang nghiêm, cẩn thận quan sát lại một lần nữa từng cái tên trên bài vị rồi nhắm mắt đứng yên.
Lãnh Tĩnh cũng không tìm thấy gì hữu ích, vừa quay lại thì thấy Giang Nguyệt Lộc như đang nhập thiền, không khỏi thắc mắc: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đừng nói chuyện." Anh nhắm mắt trả lời.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt Lộc mới mở mắt ra, lắc đầu nói: "Thừa ra một cái."
"Cái gì?"
"Số lượng bài vị không đúng, thừa ra một cái."
"Sao anh biết?" Lãnh Tĩnh chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ anh nhớ được tên của từng người?"
Trong đề thi có một trang là danh sách nhân khẩu của Trấn Uất Đấu, mỗi nhà có bao nhiêu người, tên tuổi đều được liệt kê đầy đủ. Người bình thường nhìn vào thứ này còn chẳng buồn xem, nói gì đến việc ghi nhớ hết tất cả.
Giang Nguyệt Lộc vẫn suy nghĩ, thuận miệng đáp: "Tôi chỉ nhìn qua một lần."
Ngụ ý là, chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ, tôi cũng không còn cách nào khác. Lãnh Tĩnh nghe xong tức nghẹn.
Về tấm bài vị thừa ra, thực ra cũng rất dễ tìm vì nó được đặt ở vị trí cao nhất. Vì quá cao nên hai người chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng vẫn có thể thấy được chữ viết trên bài vị. Chữ viết giống hệt những bài vị khác, chỉ thiếu một cái tên.
Bài vị thừa này là để cúng tế một người vô danh.