Ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng Túy Tiên Lâu, chứng kiến những buồn vui và lời chúc phúc đẫm máu qua nhiều năm. Bóng dáng của những Vu sư bao quanh căn phòng hiện lên trên tường, như thể trong quá khứ cũng từng có ai đó đã làm điều tương tự ở đây.
"Vòng giải câu đố đầu tiên diễn ra quá thuận lợi, Trần Vũ Giai và những người khác đều rất thất vọng, cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ. Nhưng tôi nghĩ không hẳn là vậy. Nơi này không đơn giản như thế. Sự yên tĩnh hiện tại dường như là sự yên bình trước cơn bão, có lẽ cơn bão sẽ đến sớm thôi."
Những lời thì thầm vang vọng trong phòng.
Mười người này đều là những Vu sư giống như Lãnh Tĩnh, vừa có pháp khí bên mình, vừa có kinh nghiệm tiêu diệt ma quỷ.
Mọi chuyện sau khi vào thành phố đối với họ vô cùng đơn giản.
Họ dễ dàng vượt qua ngoại thành mà không gặp nguy hiểm, được ông Chu nhờ cậy để làm pháp sự vào ngày hôm sau, không bất ngờ khi nhìn thấy những người giấy bị xích trong từ đường, bình tĩnh vượt qua vòng giải đố đầu tiên, chứng kiến cái chết của Lưu Thạch Đầu.
Những gì mà Triệu Tiểu Huyên và những người khác đã trải qua, họ cũng trải qua một cách dễ dàng.
Đến khi phát hiện dân Trấn Uất Đấu biến mất, các Vu sư mới cảm nhận được một chút căng thẳng. Để vượt qua bài kiểm tra thứ hai, họ đã đến Túy Tiên Lâu.
Tiếng "xào xạc" đã giết chết hai người thường nhưng không gây ra tổn thương thực sự nào cho họ. Họ vẫn còn đủ sức lực và thời gian để ghi lại tất cả những gì đã xảy ra.
"Ôi trời! Chẳng lẽ Trần Vũ Giai nói đúng, lão già kia đã lừa tất cả chúng ta khi nói rằng đây chỉ là một trường thi bình thường? Không có câu hỏi khó, không có kẻ thù khó đối phó…"
"Không khó sao... Haha."
Triệu Tiểu Huyên thì thầm: "Thật là buồn cười, chúng ta bị đuổi giết đến mất hồn mất vía, chạy trốn khắp nơi, chết biết bao nhiêu người... Vậy mà trong mắt người khác lại chỉ là một kỳ thi đơn giản… Thế giới này thật không công bằng."
"Không phải như vậy."
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Hãy nhìn xuống phía dưới."
Ghi chép này bị cắt ngang đột ngột, dường như bị gián đoạn bởi điều gì đó.
Những dòng chữ lại xuất hiện trên giấy, nhưng không còn ngay ngắn như trước mà là những dòng chữ viết vội.
Có thể hình dung được cảnh tượng một nhóm Vu sư đang nói cười vui vẻ thì đột nhiên gặp phải biến cố lớn, bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến họ vứt bỏ mọi lễ nghi và danh dự, như những con chó mất chủ điên cuồng chạy trốn khỏi căn phòng - vì quá vội vàng, cây bút vừa dùng để than phiền về sự nhàm chán còn chưa kịp đóng nắp đã vẽ ra những đường nét hoang dại lộn xộn trên trang giấy trắng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Những dòng ghi chép tiếp theo chứa đầy sự hối tiếc và sợ hãi.
Như một tiếng chuông vang lên ngay trong đầu họ-
"... Sai rồi. Sai rồi. Sai rồi."
“Chúng ta đã sai rồi! Sau bài kiểm tra thứ hai… mối nguy hiểm thực sự, nỗi sợ hãi thực sự mới bắt đầu!!!"
"Mối nguy hiểm thực sự..."
Mắt Trần Xuyên sáng lên: "Có phải đang nói đến thứ mà cậu vừa nhìn thấy dưới lầu không? Cậu đã có thể rút lui an toàn thì chắc cũng không phải thứ gì quá ghê gớm đâu đúng không?"
Khương Tâm Tuệ nghi ngờ: "Dưới lầu?"
Giang Nguyệt Lộc kể lại một cách ngắn gọn về việc gặp phải "Chu phu nhân" hồi sinh dưới lầu, cũng không quên đề cập đến vị Thiếu gia Hạ đầy bí ẩn. Khi biết rằng hắn ta có thể dễ dàng chế ngự con ma nữ tàn bạo đó, Triệu Tiểu Huyên lần đầu tiên thấy tên Thế tử hay cáu kỉnh này thật đáng yêu: "Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
Trần Xuyên phấn khích nói: "Vậy chúng cứ đi theo hắn ta là được! Chúng ta là Vu sư của hắn ta, chắc hắn ta sẽ không bỏ mặc chúng ta đâu."
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Hắn ta đến đây vì mục đích khác, chúng ta mới chỉ quen biết hai ngày, liệu hắn ta có từ bỏ kế hoạch của mình để cứu chúng ta không? Chưa chắc đâu."
Triệu Tiểu Huyên lẩm bẩm: "Nhưng hắn ta đã cứu anh."
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Anh cũng không rõ lý do đằng sau.
Anh hắng giọng vài lần rồi kéo mọi người trở lại chủ đề chính: "Nhưng dựa trên những ghi chép phía sau, có vẻ họ cũng đã đối đầu với Chu phu nhân và dường như còn chiếm thế thượng phong, không thể nào họ lại sợ bà ta đến vậy."
"Ý anh là..."
Giang Nguyệt Lộc giải thích ngắn gọn: "Người mà họ sợ là kẻ khác."
Lãnh Tĩnh chăm chú: "Đưa tôi xem những ghi chép đó."
Giang Nguyệt Lộc đưa cho anh ấy, khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Tĩnh đột nhiên bừng sáng, anh ấy đọc thầm những dòng chữ mà ai đó đã viết từ trước.
"Tối qua sư huynh đã hy sinh để đổi lấy tin tức này. Chúng tôi chỉ còn lại sáu người. Trong những kỳ thi tôi đã tham gia, chưa từng có kỳ thi nào có tỷ lệ tử vong cao như vậy... Nhưng, nhưng tôi phải nói ra, ngay cả khi điều đó bị coi là cái cớ cho sự yếu kém của gia tộc, tôi vẫn phải nói ra."
"Nơi này không phải là một trường thi bình thường."
"Các người có biết những con quỷ ở đây là gì không? Thầy ơi, các thầy có biết không? Các thầy biết rõ nơi này có những ác quỷ không thể đối phó được nhưng vẫn đưa chúng em đến đây sao? Em thà tin rằng các thầy không biết gì cả. Em thà rằng con ác quỷ đó mạnh đến nỗi lừa được các thầy, nó lẩn tránh được cảm nhận của thần thánh và ẩn mình ở đây, biến thị trấn hạnh phúc này trở nên hoang tàn và đáng sợ, biến tất cả mọi người thành nô lệ của nó."
"Nhưng nếu ngay cả các thầy cũng không biết thì tình hình sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào?"
"Ngày mai chúng em sẽ bắt đầu hành động, con ác quỷ đó đang ẩn náu dưới tấm bảng đỏ trong từ đường."
"Bất kể kết quả thế nào, chúng em cũng sẽ chiến đấu đến chết để gửi đi lời cảnh báo cuối cùng, mong rằng Học viện sau khi biết tin này sẽ đến đây thu thập hài cốt của ác quỷ... hoặc là hài cốt của chúng em."
"Hãy nói với những người đến sau, đừng, đừng đến [Thành Phố Người Giấy]."
"Vì con ác quỷ ở đây đến từ Địa Ngục Quỷ Đô-"
Giọng nói của Lãnh Tĩnh nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt anh ấy lập tức trở nên méo mó, nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi đọc lên dòng chữ cuối cùng trong bản ghi chép-
"Vì con ác quỷ ở đây - đến từ Địa Ngục Quỷ Đô, nó là một trong Mười Hai Loạn Quỷ Vu!"
Những dòng chữ đầy máu và nước mắt kết thúc một cách đột ngột sau khi đã dốc hết sức lực.
Bầu không khí im lặng kỳ quái bao trùm, Lãnh Tĩnh tái mặt như bị đòn nặng. Ngay cả Lâm Thần Âm đang thất thần cũng ngẩng lên nhìn: "Mười Hai Loạn Quỷ Vu?"
"Mười Hai Loạn Quỷ Vu." Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Đó là gì?"
Cái tên này họ chưa từng nghe đến, nhưng lại gây ra một cú sốc giữa hai Vu sư của Học viện. Hai con người vốn đối nghịch của trước đây bất chợt nhìn nhau, trong ánh mắt họ đều ánh lên sự dè chừng. Một lúc sau, Lãnh Tĩnh mới hít một hơi thật sâu, tìm từ ngữ phù hợp để giải thích cho họ.
"Khi các cậu vào học, bài học đầu tiên là phân biệt thiện và ác. Vu sư không chỉ cầm la bàn âm dương trong tay mà trong tâm cũng phải có một chiếc gương sáng để phân biệt trắng đen. Không tha cho một linh hồn oan ức, cũng không bỏ sót nửa con ác quỷ nào."
"Rất lâu trước đây, khi thế giới còn đầy rẫy những yêu ma quỷ quái, quỷ có nhiều loại, ví dụ như Quỷ Ăn Trẻ Con, Quỷ Sắc Dục, Quỷ Châm Khẩu... Những con quỷ này thường được đặt tên theo đối tượng mà chúng săn mồi, đặc điểm ngoại hình hoặc vũ khí mà chúng cầm. Dù vậy vẫn không thể phân loại hết tất cả các loại quỷ, số lượng của chúng quá nhiều, nhưng cũng không có con ác quỷ nào thực sự mạnh mẽ xuất hiện..."
Lâm Thần Âm cắt ngang: "Anh lạc đề rồi."
Lãnh Tĩnh ngớ người: "Phần này các cậu có thể tìm hiểu thêm ở thư viện của Học viện sau khi ra ngoài."
"Để tôi nói thì hơn!" Lâm Thần Âm bị sự việc trước mắt thu hút, sắc mặt cũng không còn tệ như trước.
"Sau đó, Quỷ Giới trải qua một giai đoạn suy tàn. Sự suy tàn này không phải do Vu sư săn lùng mà là do sự phát triển của thế hệ sau. Kể từ đó, con người không còn sợ thiên nhiên, cũng không còn sợ sức mạnh của quỷ thần. Ngay cả Vu sư như chúng ta, những người nắm giữ quyền lực tối cao trong thời cổ đại, giờ đây cũng chỉ được thuê để làm những việc nhỏ nhặt như xem phong thủy nhà cửa."
"Những Vu sư yếu dần tụ họp lại với nhau, quyết định thích nghi với thời đại mới chết tiệt này để sống sót, đó là nguồn gốc của Học viện Vu sư-"
Lãnh Tĩnh cười khẩy: "Anh cũng lạc đề rồi."
Giang Nguyệt Lộc thấy hai người họ chuẩn bị đấu khẩu lập tức chen ngang: "Vậy Mười Hai Loạn Quỷ Vu xuất hiện sau đó sao?"
Lãnh Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy. Quỷ tuy nằm ngoài Tam Giới, là kết tinh của oán khí, nhưng chúng thực sự rất thông minh và đặc biệt nhạy cảm với ác ý. Không biết vì sao, chúng dường như nghĩ rằng việc các Vu sư tụ họp lại với nhau không phải là chuyện tốt, vì vậy chúng cũng bắt chước chúng ta chiếm núi làm vua, tạo ra các Quỷ Đô để đối đầu với Học viện Vu sư."
"Những con ác quỷ này không dễ đối phó như trước, để phân biệt chúng, Học viện đã cử người thâm nhập vào Quỷ Đô để điều tra trong nhiều năm, đánh đổi bằng sinh mạng để có được những ghi chép quý giá."
"Những con ác quỷ này được phân thành bốn loại."
"Tứ Đẳng Hôi Quỷ. Ngoại hình trông xám xịt, không bắt mắt, không có gì nổi bật và không có khả năng gây hại cho con người. Nếu gặp phải cũng không cần sợ, chỉ cần giáo hóa là có thể thu phục."
"Tam Đẳng Bạch Quỷ. Chúng dễ dàng bị những người có mắt âm dương phát hiện, sau khi bị nhìn thấy và được truyền miệng, chúng được biết đến rộng rãi với hình ảnh của những con ma nữ mặc đồ trắng, oán khí khá nặng."
"Nhị Đẳng Hoàng Quỷ. Màu vàng ở đây không phải là hình dạng của chúng, mà là nguyên nhân cái chết của chúng thường liên quan đến vàng bạc và tài sản. Ác quỷ thuộc loại này đặc biệt gian xảo, rất dễ kết bè kết phái, tạo thành tổ chức, chúng cũng là những con ác quỷ đầu tiên thành lập Quỷ Đô."
"Nhất Đẳng Hồng Quỷ. Những con quỷ trước đó chết vì lợi ích, còn loại này chủ yếu chết vì tình. Hồng Quỷ đa phần là nữ, tổ tiên của chúng ta nói rằng phụ nữ có một trái tim thông minh hơn đàn ông, dễ bị tổn thương, chỉ cần một chút bất cẩn là có thể điên cuồng, từ đó sinh ra oán hận. Ác quỷ sinh ra từ tình cảm thì oán khí rất nặng, nếu nói Hoàng Quỷ còn có thể ngồi xuống thảo luận về vấn đề sống chết dưới góc độ lợi ích thì với Hồng Quỷ hoàn toàn không thể nói lý, chúng giết người không cần lý do."
Giang Nguyệt Lộc nghĩ đến Chu phu nhân, liệu bà ta có phải là Nhất Đẳng Hồng Quỷ?
Lãnh Tĩnh cười khổ: "Những loại quỷ này tuy mang nhiều oán hận nhưng vẫn có cách để đối phó. Còn một loại quỷ mà chúng ta không thể phân loại, ngay cả tổ tiên của chúng ta khi gặp chúng cũng phải tránh xa, đó là Thanh Quỷ."
"Sách Vu sư có ghi lại rằng, có người vì trả thù đã ném một đứa trẻ đang hấp hối vào bãi tha ma, đứa trẻ đó sống dở chết dở trong đống xác chết ngập tràn oán khí, phải chịu đựng trong suốt chín chín tám mốt ngày rồi mới ra đi, đứa trẻ đó chết trong oán hận, hận trời đất, hận bố mẹ, thậm chí cả con kiến nhỏ bò qua cũng khiến nó hận đỏ mắt, oán khí ngút trời, không thể tiêu tan. Sau khi chết, việc đầu tiên nó làm là giết sạch những linh hồn và quái vật trong bãi tha ma, sau đó xuống núi hành hạ gia đình đã ném nó đi, cả nhà bị giết chết trong một đêm, máu chảy thành sông, ngay cả đứa trẻ mới sáu tháng tuổi cũng không thoát." Lãnh Tĩnh lắc đầu.
"Quỷ chết trong oán khí ngập trời rất đáng sợ. Nhưng Thanh Quỷ thường là những con quỷ hung ác đã tích tụ thù hận và đau đớn trong nhiều năm, lòng thù hận của chúng không thua gì những ác quỷ nơi địa ngục."
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Mười Hai Loạn Quỷ Vu đều là Thanh Quỷ sao?"
"Người ta nói vậy. Nhưng không ai từng gặp chúng, những ai gặp chúng đều đã chết."
Triệu Tiểu Huyên chen vào: "Vậy Mười Hai Loạn Quỷ Vu rốt cuộc là gì? Mười hai con quỷ? Còn Vu nữa?"
"Năm chữ này..."
Lâm Thần Âm cướp lời: "Năm chữ này là một bí mật được truyền lại từ thời xưa, phải tách ra để hiểu."
"Mười Hai, chỉ mười hai Quỷ Đô. Chủ nhân của Quỷ Đô đều là những con ác quỷ mạnh hơn Hồng Quỷ gấp trăm lần, một khi xuất hiện, chắc chắn sẽ gây hỗn loạn khắp nơi. Đó là ý nghĩa của chữ Loạn."
"Về phần quỷ, tôi nghĩ không cần giải thích thêm."
"Thế còn Vu thì sao?"
Lâm Thần Âm không nói nữa, anh ta lại rơi vào trạng thái thất thần.
Trần Xuyên nói: "Không thể nào, anh ta lại mất hồn rồi sao?"
Lãnh Tĩnh đành phải tiếp tục: "Người ta nói rằng chữ Vu được đưa vào để tưởng nhớ vị Vu sư dũng cảm đã mang thông tin ra ngoài, cũng như để khuyến khích lòng dũng cảm của các Vu sư chống lại ác quỷ, nhưng chúng tôi đã thảo luận riêng với nhau, chắc chắn không phải như vậy. Còn lý do chính xác là gì, đến nay vẫn còn nhiều suy đoán nhưng chưa có kết luận."
"Nếu một ngày nào đó có thể đến Quỷ Đô, có lẽ chúng ta sẽ hiểu. Dù sao thì bí mật này cũng được truyền lại bởi một Vu sư đã đơn độc thâm nhập vào Quỷ Đô."
"Nhưng có một điều chắc chắn."
Lãnh Tĩnh dường như có chút do dự, không biết có nên nói ra cho họ biết không.
"Thôi được rồi, nơi này cách Quỷ Đô xa lắm..." Lãnh Tĩnh quyết định nói, nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Trên mười hai chủ nhân của Quỷ Đô, còn có một vị Quỷ Vương của muôn ngàn quỷ."
"Quỷ Vương hành tung bí ẩn, danh tính không rõ, dung mạo không rõ."
"Chúng tôi đã tìm hiểu suốt hàng trăm năm nhưng chỉ nghe được một thông tin duy nhất."
"Là gì?"
Lãnh Tĩnh hạ thấp giọng.
"Quỷ Vương thích máu, mắt đỏ rực."