Bầu không khí chìm vào im lặng trong chốc lát.

Giang Nguyệt Lộc vốn nhạy bén, sao có thể không nhận ra tâm trạng nặng nề của Lãnh Vấn Hàn và Tiểu Ngũ? Cả hai không hứng thú chào hỏi, mỗi người đều lo lắng cho người bạn của mình.

Đây là lần đầu tiên họ tham gia vào một trường thi lớn như vậy, tinh thần luôn căng thẳng, không dám lơi lỏng chút nào. Vất vả lắm mới hội tụ lại cùng đồng đội, thì lại lần lượt phải chứng kiến những người bạn lần lượt ngã bệnh... Giang Nguyệt Lộc thậm chí còn nghĩ, liệu có phải câu nói "tôi không muốn sống nữa" kia là một loại nguồn lây lan, khiến hy vọng của con người dần trở nên tàn lụi, suy sụp hay không.

Anh biết có một người phải đứng ra, làm điều gì đó, nói điều gì đó.

"Không thể trì hoãn, chúng ta cần làm rõ tình hình hiện tại."

Trong tình huống này, những lời an ủi và khích lệ đều thừa thãi. Còn những chỉ dẫn trực tiếp, rõ ràng thì lại có tác dụng hơn, giúp họ nhận ra hướng đi và cảm thấy an tâm. Anh vỗ vai Lãnh Vấn Hàn, bảo Tiểu Ngũ lại gần, cả ba tạo thành một vòng tròn chặt chẽ.

"Trước hết, đây là một thử thách."

"Cho dù quy mô lớn đến đâu, cho dù luật lệ và cốt truyện có chưa từng thấy, nó vẫn chỉ là một trường thi. Hai người thấy đấy, sau khi vào đây, mỗi người đều có thân phận riêng. Tôi vẫn là Giang Nguyệt Lộc."

Lãnh Vấn Hàn đáp: "Em là Miêu Hồng Nữ."

Tiểu Ngũ im lặng một lúc: "Ta cũng không biết mình tên gì... nhưng khi lang thang trên đường, có người gọi ta là tên điên nhà họ Trần."

Giang Nguyệt Lộc bổ sung: "Đồng Miên là con trai nhà họ Triệu, Triệu Kiền Kiền, còn Mạc Tri Huyền là một thành viên của nhà họ Dư – cũng là người đầu tiên mắc bệnh."

"Hai người có nhận ra gì không? Chúng ta bị phân tán vào các gia tộc khác nhau: Giang, Miêu, Trần, Dư, Triệu, đều là những dòng tộc lớn của Vu tộc nơi đây."

"Đồng Miên đã bị mang đi, còn nhà họ Giang cũng được mời đến nơi tổ chức nghi lễ. Năm gia tộc đã có hai gia tộc tham gia, có lẽ cuối cùng tất cả chúng ta đều sẽ phải đến đó."

"Giống như năm con suối, cuối cùng cũng sẽ hợp lại thành một. Nếu có lối thoát, lối thoát đó có lẽ sẽ nằm ở nơi tất cả manh mối hội tụ..."

"Chờ đã, Mạc Tri Huyền... liệu có phải cũng bị đưa đi rồi không?"

Giang Nguyệt Lộc đột nhiên quay sang Quỷ Đầu Tiểu Ngũ: "Cậu đã tìm thấy cậu ấy trong ngôi làng nào? Họ phổ biến nhất ở đó là gì?"

Tiểu Ngũ vốn không để ý những chuyện này, nhưng lúc sống trong nhà Mạc Tri Huyền, người qua lại thường xuyên nên hắn ta cũng nghe loáng thoáng. Hắn ta nhận ra thân phận mới của Mạc Tri Huyền dường như rất quan trọng với gia tộc đó. Hắn ta từng nghĩ rằng nếu họ trốn đi, có khi sẽ bị bắt lại, nhưng Mạc Tri Huyền là người trong cuộc mà không hề bận tâm, vì vậy hắn ta lại càng không để ý.

Sau một lúc im lặng, hắn ta đáp: "Họ Dư."

Giang Nguyệt Lộc ngẫm lại: "... Khi trong rừng có kẻ bám theo chúng ta, họ đã đi theo đến khi chúng ta rời khỏi đó nhưng không hề ra tay. Có vẻ họ chỉ giám sát."

"Cậu có nghĩ rằng họ không phải theo dõi tôi mà là theo dõi Mạc Tri Huyền không?"

Điều này thực ra rất dễ kiểm chứng. Giờ đây Mạc Tri Huyền đã biến mất, chỉ cần xem có còn ai theo dõi không là hiểu ngay ý đồ của họ.

"Không cần tìm nữa." Quỷ Đầu Tiểu Ngũ nói: "Vừa rồi ta tìm quanh đây, đúng là không còn ai bám theo chúng ta."

"Không ngờ lại hóa giải được một bí ẩn." Giang Nguyệt Lộc cười: "Cũng là chuyện tốt, phải không?"

"Việc cần làm tiếp theo là tìm hiểu nghi lễ đó là gì, trận đại nạn trăm năm họ nhắc tới là gì? Và liệu họ có biết nguyên nhân khiến Đồng Miên và Mạc Tri Huyền mắc căn bệnh này không?"

Lãnh Vấn Hàn chần chừ: "Ý anh là…"

Giang Nguyệt Lộc hướng mắt ra ngoài: "Có lẽ, chúng ta nên đến tế đàn từ lâu rồi."

-

Họ đã mất một ít thời gian nên không thể lần theo dấu vết của nhóm người áo đen, nhưng vị trí của tế đàn thì đã rõ. Thôn Ngô Gia không lớn, chẳng mấy chốc họ đã đến được khu vực trung tâm, trước mắt là một quảng trường vuông vức.

Mảnh đất ở đây đen sẫm, màu sắc khác biệt rõ rệt với những vùng đất xung quanh. Giang Nguyệt Lộc chạm vào, cảm giác mát lạnh, chất liệu giống như đá.

"Thời xưa, tài nguyên rất khan hiếm. Để phân biệt cao thấp, các loại kim loại hoặc đá quý hiếm thường được dùng làm vật liệu xây dựng cho những khu vực đặc biệt. Dĩ nhiên, đôi khi còn có cả gỗ quý."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Nơi này mang ý nghĩa rất đặc biệt với thôn Ngô Gia."

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ khẽ hít hà: "Không có mùi gì cả, cũng chẳng có âm thanh."

Đúng vậy, trên nền đá đen trống trơn này, chẳng có thứ gì xuất hiện. Không vật chết, không vật sống, tầm nhìn cực kỳ rộng rãi, mặt đất thì bằng phẳng đến lạ.

Không thấy bóng dáng người áo đen nào, cũng không thấy Đồng Miên.

Ánh sáng xung quanh dường như bị mặt đất đen thăm thẳm hút cạn, tạo nên cảm giác kỳ dị khó tả.

"Dưới đất hoặc trên trời, nó chắc chắn phải có một lối vào nào đó." Giang Nguyệt Lộc bắt đầu suy đoán: "Hai người có cảm thấy chỗ này giống một thứ gì không?"

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ không trả lời, nhưng Lãnh Vấn Hàn chợt nảy ra suy nghĩ: "Giống quảng trường ở Học viện?"

Lần đầu đến báo danh ở Học viện, Giang Nguyệt Lộc cũng suýt nữa không tìm được lối vào.

"Đô Quảng Chi Dã, ở chỗ không có bóng giữa trưa, có thể tìm đến Vu, đó là lối đến gần thần. Đây là gợi ý để học viên mới của Học viện Vu thuật tìm lối vào. Câu này có nghĩa là, bất kể học viên đang ở đâu, chỉ cần tìm đến chỗ không có bóng giữa trưa thì sẽ có thể bước vào Học viện Vu thuật."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Hai người có thấy điều này giống một câu thần chú gọi hồn không? Đầu tiên là đúng phương hướng, sau đó là vật đặc trưng, cuối cùng là câu chú phù hợp. Tất cả kết hợp lại như một..."

"Một nghi lễ hoàn chỉnh?" Lãnh Vấn Hàn nói.

"Đúng vậy! Một nghi lễ hoàn chỉnh. Có lẽ ban đầu nó không giống thế này, và cũng không làm thế này. Có thể trong suốt hàng nghìn năm, nghi lễ đã trải qua bao lần thay đổi, đến nỗi đã mất đi hình dáng nguyên bản của nó."

Mỗi thời đại lại khác nhau, ngôn ngữ cũng thay đổi liên tục. Các Vu sư phải biến đổi nghi lễ gốc, từ nghi lễ thô sơ thành nghi lễ thích hợp với thời đại, để cuối cùng trở thành phiên bản mà bây giờ họ được chứng kiến.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ lắc đầu: "Thời đó chưa có Học viện."

Giang Nguyệt Lộc hiểu ngay: "Ý cậu là, không có Học viện thì đâu cần phải dùng đến một nghi thức phức tạp như vậy để vào Học viện, phải không? Nhưng đừng quên câu cuối, cậu thử đọc lại một lần nữa xem?"

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ và Lãnh Vấn Hàn cùng lẩm bẩm, giọng cả hai vang vọng, nhẹ nhàng lan xa trong không gian tĩnh lặng, tựa như có tiếng vọng lại từ lớp sương mù xa xôi trên núi.

"Có thể tìm đến Vu… để… đến gần thần linh."

Cả hai khẽ run lên, không tin nổi vào những gì mình vừa đọc: "Đến gần… thần linh."

"Đúng vậy. Có lẽ nghi lễ nguyên thủy vốn không phải dành cho Học viện, ít nhất là khi ấy chưa có Học viện. Trong một giai đoạn xa xưa nào đó, khi thần linh còn chưa chìm vào giấc ngủ và quỷ vật chưa hoành hành khắp nơi, cõi trời và nhân gian chưa xa cách như bây giờ." Giang Nguyệt Lộc nói như đang ngâm một bài thơ cổ.

Anh ngước nhìn bầu trời.

"Khi đó, câu chú này mang ý nghĩa nguyên thủy nhất của nó."

Từng chữ một, anh nói: "Giữa trưa không bóng - là lúc có thể gặp thần!"

Không thể chậm trễ hơn, cả ba lập tức đi vào trung tâm quảng trường, tìm kiếm một nơi không có bóng dưới ánh sáng.

Thật kỳ lạ, nơi này có vẻ bằng phẳng, nhưng trên mặt đất lại có vô số bóng đen lẫn lộn, dường như là bóng của các ngôi nhà xung quanh, cây cối và vách đá dựng đứng phía sau núi. Có lẽ đó là một hiệu ứng ánh sáng độc đáo, khiến khu vực lát đá trống trải này trở nên phức tạp với đủ loại bóng tối lẩn khuất.

Lãnh Vấn Hàn rất am hiểu những việc liên quan đến Học viện.

Sau một lúc quan sát, cậu dừng lại trên một phiến đá: "Tìm thấy rồi."

Phiến đá đen, bóng cũng đen, nhìn không khác biệt là bao, nhưng ngay trên nền đá đen lại có một thứ ánh sáng bất thường.

Quanh nó là những vết loang lổ xanh sẫm như rêu non mới mọc, nhìn kỹ còn thấy cả những vân nhỏ như rễ cây. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nhìn phiến đá đó, trong đầu Giang Nguyệt Lộc vang lên một giọng nói.

Đúng rồi.

Chính là nơi này.

Trước khi nhắm mắt lại, anh dặn dò hai người còn lại: "Nghi lễ lần này khác với nghi thức vào Học viện, hãy cẩn thận." Dứt lời, anh đứng ở trung tâm, Lãnh Vấn Hàn và Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đứng hai bên.

Ba người cùng nhắm mắt.

Thực ra trong lòng anh cũng không chắc chắn.

Đến giờ, tất cả đều chỉ là suy đoán của anh, chẳng ai dám chắc câu chú này có thực sự có tác dụng vượt thời gian hay không. Lỡ sau cả nghìn năm, ý nghĩa của nó đã khác đi thì sao?

Nhưng… anh tin vào "Kiến Mộc".

Nghe thật kỳ lạ, nhưng anh tin vào một khái niệm có từ thời cổ đại. Không ai có thể chứng minh "Kiến Mộc" có thật hay không, mà người có thể chứng minh điều đó thì cũng đã qua đời từ lâu. Tuy là người của thời hiện đại, nhưng bây giờ anh rất tin vào "Kiến Mộc" và tin rằng nó sẽ mang lại câu trả lời.

Trong mọi sự việc diễn ra cho đến nay, dấu vết của Kiến Mộc đều có thể nhìn thấy. Tộc Thụ Nhân của Kỷ Hồng Trà dường như cổ xưa như Vu tộc, nhưng họ đã phải ẩn mình, suýt chút nữa đã tuyệt diệt.

Là vị "thần linh" duy nhất mà tộc Thụ Nhân thờ phụng, anh có cảm giác rằng mình có một mối liên hệ kỳ diệu với họ.

Tất cả những điều này nhắc nhở anh rằng, chỉ cần nhắm mắt ở đây, cho dù không tìm thấy lối vào, chắc chắn vẫn sẽ phát hiện được điều gì đó.

Lúc đầu, anh vẫn còn cảm giác được sự hiện diện của những người xung quanh, nhưng dần dần, cảm giác đó mờ nhạt đi.

Dường như mọi tri giác đều biến mất.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Giang Nguyệt Lộc thử vươn tay ra trong bóng tối, anh nhớ Lãnh Vấn Hàn và Tiểu Ngũ đứng ngay bên cạnh, chỉ cần duỗi tay là sẽ chạm tới.

Nhưng giờ đây, bàn tay anh chỉ chạm vào khoảng không.

Bị vây trong bóng tối, con người khó tránh khỏi lo lắng, anh hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng thì bỗng nghe thấy một giọng nói không ngờ vọng đến bên tai.

"Anh ơi…"

Trong khoảnh khắc đó, máu trong người anh như đông cứng lại.

"Anh ơi!"

"Anh ơi! Quay lại nhìn bọn em đi!"

Hai giọng nói của những đứa trẻ khác vang lên vui vẻ, ba đứa trẻ như đang chạy nhanh về phía anh. Cả người Giang Nguyệt Lộc lạnh toát, tay run lên: "Tôi sẽ không bị mắc lừa lần nữa."

Lần đầu tiên bước vào thử thách này, anh đã từng thấy ảo ảnh của họ.

Nhưng lần này, anh sẽ không để bị đánh lừa nữa.

Âm thanh vui vẻ đó từ từ tan biến, một chút ánh sáng nhẹ len qua mi mắt, chiếu vào khóe mắt. Nhiệt độ xung quanh cũng dần ấm lên, cảm giác của anh báo cho anh biết rằng đây là một nơi an toàn. 

Anh từ từ mở mắt.

Người. Khắp mọi nơi đều là ngươi.

Người nhiều hơn bất kỳ lễ hội nào mà anh từng tham gia, mọi người tụ tập lại, quỳ xuống đất, vai rung lên và cùng nhau gào khóc. Những bờ vai cúi xuống giống như lớp vảy của rồng đất, trải dài vô tận về phía chân trời. Phía trước nơi họ quỳ lạy, dường như có thứ gì đó đang hiện diện.

"Cái gì…" Anh vội bước nhanh vài bước, che ánh sáng để nhìn rõ hơn.

Đó là một cây cột, một cột trụ của trời, cao chót vót xuyên qua mây xanh.

Anh sững người tại chỗ.

- Đó là một cái cây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play