Giang Nguyệt Lộc thoáng suy nghĩ, liền lấy cái răng quỷ đeo bên hông ra.
Cái răng này có vẻ thuộc về một loài thú nào đó, được mài dũa thành hình trăng lưỡi liềm cong cong. Bên dưới có một lỗ nhỏ chạm trổ, ở giữa còn có một cơ quan tinh xảo để xoay một viên ngọc nhỏ. Anh xoay nhẹ vài lần theo cách Quỷ Đầu Tiểu Ngũ chỉ, lập tức thấy cái răng phát sáng mờ mờ, hiện lên hàng chữ: "Chuyện gì vậy?"
Đây là bảo vật mà thiếu niên Quỷ Đầu đã trao cho anh trước khi chia tay. Hắn ta không nói rõ nguồn gốc, nhưng Giang Nguyệt Lộc có thể nhận ra món đồ này quý giá, hẳn là vật độc quyền của gia tộc họ Ô. Nhưng trong mắt anh, nó chẳng khác nào một chiếc điện thoại di động chỉ có chức năng gửi tin nhắn.
Không thấy hồi đáp, bên kia liền gửi ngay một loạt dấu hỏi. Giang Nguyệt Lộc vội nhắn lại: "Cậu thử xem chỗ nhà họ Triệu đang bàn bạc với nhà họ Miêu, có thấy Triệu Kiền Kiền ở đó không?"
"Triệu Kiền Kiền là ai? Nơi đó ở đâu?"
Giang Nguyệt Lộc vừa trả lời, còn chưa gõ được một nửa thì đối phương đã gửi liên tiếp mấy câu hỏi khác.
"Ngươi đi lâu thế rồi, bao giờ quay lại?"
"Mạc Tri Huyền vừa nói không muốn sống nữa. Rốt cuộc thì hắn bị bệnh gì vậy?"
Anh gõ một chữ, bên kia lại gửi mười chữ. Có lẽ Quỷ Đầu Tiểu Ngũ suốt ngày lẫn đêm đều nghịch chiếc điện thoại hình trăng lưỡi liềm này nên mới có thể nhắn nhanh và nhiều như thế.
Giang Nguyệt Lộc không ngờ rằng hắn ta lại có thể nói nhiều đến vậy.
"Nếu ta giúp ngươi làm xong chuyện này, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi quen Quỷ Đỏ kia thế nào không?"
Tay Giang Nguyệt Lộc khựng lại: "Quỷ Đỏ nào?"
"Chính là kẻ đã treo ta lên trong buổi thử thách trên núi lần đó. Hắn là ai? Lần này có đến không? Quan hệ giữa các ngươi thế nào, rất thân thiết phải không?"
Giang Nguyệt Lộc bật cười: "Cậu hỏi chuyện về ngài ấy làm gì?"
Lần này, bên kia phản hồi khá chậm, hình ảnh cái răng trăng lưỡi liềm nhấp nháy như dấu ba chấm rồi lại bị xóa đi. Giang Nguyệt Lộc dường như cảm nhận được sự lưỡng lự của thiếu niên này.
Một lúc lâu sau, bên kia mới đáp lại: "Hắn võ nghệ cao cường."
Phụt.
Giang Nguyệt Lộc đứng trước cửa viện mà bật cười, nụ cười này làm tan biến bớt không khí rùng rợn xung quanh. Anh không ngờ một chuyện từ rất lâu và một người ở nơi xa xôi lại có thể đem đến niềm vui cho mình như vậy. Trong lòng cảm thấy có chút động lòng, anh ngoái đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy bức tường thấp của nhà họ Triệu và vài cây trúc xanh tốt.
Xa xa là làn sương mù trên núi cuồn cuộn, họ đã đi cả trăm dặm, chẳng còn biết gia trang của nhà họ Giang nằm về hướng nào.
Còn người mà anh muốn tìm, giữa một nơi đầy bí ẩn như thế này, lại càng không biết phải tìm đâu ra.
Chỉ còn cách tự mình giải mã bí ẩn của mình trước thôi… Anh thở dài, nhắn Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đi nhanh về nhanh, còn mình thì từ từ bước vào trong viện.
So với những phòng được khóa chặt bằng xích sắt, bên ngoài sân viện lại sơ sài, chẳng có ai canh giữ, cũng không thấy bóng dáng người hầu kia đâu. Giang Nguyệt Lộc vừa tiến lại gần thì nghe thấy tiếng "cốc cốc" gõ cửa từ góc khuất.
Anh nhẹ nhàng nghiêng người nhìn thì thấy "thị nữ" kia đang gõ vào cửa sổ.
"Ai đấy?"
Anh cười khổ: "Quả nhiên chẳng thể qua mắt được đôi tai của em, Vấn Hàn…" Chưa kịp nói hết câu, một thanh dao găm sắc bén đâm thẳng tới. May mà anh đã đề phòng, lùi lại vài bước, mãi đến khi vào hẳn trong sân mới dừng lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Giang Nguyệt Lộc cau mày: "Ngươi không phải Lãnh Vấn Hàn?"
Nhìn kỹ lại, đôi mắt đặc trưng của cậu, một mắt trắng, một mắt đen. Lúc này, con mắt trắng hơi run rẩy, Lãnh Vấn Hàn hỏi: "Đây là người ngươi quen biết?"
Cảnh tượng thật kỳ lạ, bởi vì rõ ràng cậu không nói với Giang Nguyệt Lộc.
Trong sân cũng chẳng có ai khác trả lời.
Nhưng Lãnh Vấn Hàn mang sát khí đầy người đã cất dao lại: "Nếu là người ngươi quen, thì tự ngươi giải thích đi." Nhanh chóng, mắt trái của cậu lại chuyển thành màu đen, nhìn vẫn là người đó, nhưng khí chất bao trùm kia khiến Giang Nguyệt Lộc biết, người trước mặt bây giờ mới chính là Lãnh Vấn Hàn thật sự.
"Vừa rồi là gì vậy?" ( truyện trên app T Y T )
Lãnh Vấn Hàn nhìn anh áy náy: "Nói ra dài lắm, nhưng chuyện cấp bách trước mắt là phải cứu Đồng Miên."
"Đồng Miên cũng ở đây sao?" Giang Nguyệt Lộc nhìn căn phòng bị khóa như thùng sắt: "... Có khi nào chính là Triệu Kiền Kiền?"
"Sau khi đến đây, nghe Miêu Thành Nhất nói rằng bạn của hắn, Triệu Kiền Kiền, dạo gần đây tính cách thay đổi hoàn toàn, tôi đã đoán là người quen. Sau khi tìm cách gặp hắn một lần thì mới dám chắc."
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy không ổn: "Tình hình của cậu ấy rất tệ sao?"
Đồng Miên chắc chắn không ngu ngốc đến mức để người nhà họ Triệu nhận ra con trai mình bị đánh tráo. Nhưng nếu nhà họ Triệu thương yêu con đến vậy, sao lại có thể tạo ra một chiếc lồng sắt để giam cầm con ruột của mình?
Lúc này, "điện thoại trăng lưỡi liềm" trong tay Giang Nguyệt Lộc truyền đến tin nhắn: "Có rồi."
Lãnh Vấn Hàn hỏi: "Có cái gì?"
"Triệu Kiền Kiền." Giang Nguyệt Lộc nhanh chóng giải thích sơ lược: "Bây giờ chúng ta có hai Triệu Kiền Kiền rồi."
Lãnh Vấn Hàn chỉ vào phía trong phòng: "Hắn là thật."
"Anh hoàn toàn tin em." Giang Nguyệt Lộc nói: "Vậy chẳng lẽ chính đôi vợ chồng nhà họ Triệu đã nhốt con trai ruột của mình trong ngày cưới, tạo ra một người giả để thực hiện lễ cưới? Nhưng vì sao lại phải làm vậy? Để kịp tiến hành cuộc hôn nhân và ngày lành được thần linh chỉ định sao?"
Cũng không phải là không thể hiểu. Ngày xưa người ta mê tín, Vu tộc lại càng như thế.
"Nhưng tại sao phải dùng người giả, rồi còn nhốt người thật lại?"
Lãnh Vấn Hàn ngập ngừng không biết phải nói sao: "Có vẻ hắn… đầu óc có chút vấn đề."
"... Vậy thì thật trùng hợp, chỗ anh cũng có một người như thế."
"Ai?"
Lãnh Vấn Hàn không biết chuyện của Mạc Tri Huyền, Giang Nguyệt Lộc định giải thích cho cậu, nhưng bỗng nhiên một nhóm người mặc đồ đen ùn ùn kéo vào từ cổng. Dẫn đầu là một người cầm gậy đen, mặc áo choàng dài đính dây xích bạc, trông chẳng khác nào một pháp sư ngoại quốc. Đám người đi theo hắn cũng mặc trang phục tương tự, nhưng hoa văn trên áo không hoa lệ bằng và vị trí cũng thấp kém hơn.
Người này đến nhanh như cơn gió đen tràn vào trong sân, khiến người ta trở tay không kịp.
May mà có người kéo vai pháp sư gậy đen kia lại, khiến hắn khựng lại, tạo cơ hội để Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn kịp lánh mình. Khi cả hai đã ẩn nấp xong thì người cản đám áo đen lại không ai khác chính là đôi vợ chồng nhà họ Triệu, sau lưng họ còn có nhóm người nhà họ Miêu đang tức giận đứng nhìn.
Giang Nguyệt Lộc ngơ ngác: "Chuyện gì đây? Mọi người đột nhiên kéo đến hết là sao?"
Chiếc "điện thoại trăng lưỡi liềm" sáng lên ngay lúc cần thiết. Anh lướt qua một loạt tin nhắn, nhưng còn chưa kịp đọc hết thì đã thấy vô số tin nhắn mới bật lên. Lãnh Vấn Hàn nhìn qua món đồ nhà họ Ô: "Là Quỷ Đầu Tiểu Ngũ à?"
Anh cười cười: "Em cũng thấy lạ phải không? Cậu ta dùng đồ của nhà mình một cách thành thạo, thậm chí còn nói nhiều hơn hẳn. Như thể đã thành một người khác vậy."
Không rõ vì sao, Lãnh Vấn Hàn cảm thấy rất khó chịu, định nói gì đó nhưng bị Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Hiểu rồi, anh biết vừa có chuyện gì xảy ra."
"Sao vậy?"
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Nhà họ Triệu này đúng là điên thật."
Thì ra, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đã hoàn thành nhiệm vụ Giang Nguyệt Lộc giao, định rời đi, nhưng rồi lại thấy một nhóm người mặc đồ đen với sắc mặt lạnh tanh bước vào nhà họ Triệu.
Khi đám người này chưa đến, nhà họ Triệu còn tỏ ra cứng rắn, ép buộc "tân lang giả" phải xin lỗi nhà họ Miêu, nhằm dàn xếp mọi chuyện cho êm đẹp.
Nhưng khi nhóm áo đen vào đến nơi, nhà họ Triệu lập tức quỳ rạp xuống, vừa khóc vừa than vãn rằng con mình đang bệnh, tuyệt đối không thể tham gia nghi thức tế thần…
Giang Nguyệt Lộc nhìn ra phía ngoài: "Gần đây khắp nơi xảy ra tai ương, nghe nói là trận đại nạn trăm năm khó gặp, chỉ có thể hóa giải nếu các gia tộc Vu tộc chủ trì nghi lễ cổ xưa. Anh chỉ biết nhà họ Giang không muốn đi, chẳng ngờ cả các gia tộc khác cũng không muốn."
Lãnh Vấn Hàn thoáng suy tư, nhìn xung quanh.
"Sao vậy?" Giang Nguyệt Lộc hỏi.
"Không giống người Vu tộc."
Đúng vậy… Nhà họ Triệu có vài nét bố trí phong thủy, nhưng lại không toát lên khí chất của một gia tộc Vu tộc lâu đời. Nhìn họ giống như một gia đình giàu có hơn.
"Gia tộc lớn như gia tộc Lãnh cũng có những đặc điểm đặc biệt, nhưng người ngoài như anh nhìn không hiểu, có lẽ cũng chẳng thấy được."
Lãnh Vấn Hàn gật đầu.
"Đại nhân, đại nhân!" Hai vợ chồng nhà họ Triệu chặn ở cổng sân, kiên quyết không cho người áo đen vào trong: "Xin các ngài hãy cầu xin cho chúng tôi! Bao năm qua chúng tôi không công cũng có khổ, năm nào cũng thành tâm hiến tế cho thần linh, còn đưa nhiều đứa trẻ tới tế đàn hơn cả nhà họ Miêu!"
Miêu Thành Nhất phẫn nộ quát: "Đừng nói dối! Những đứa trẻ đó đâu phải con ruột các ngươi, tất nhiên các ngươi sẽ không tiếc mà đưa đi!"
"Đại nhân, tôi xin ngài…" Triệu phu nhân òa khóc: "Tôi chỉ có một đứa con này, các ngài như muốn xé nát tim gan tôi… Nếu không… xin hãy để nó đi, hãy để nó đi mà!"
Triệu lão gia lập tức gật đầu lia lịa: "Phải phải phải! Xin ngài bẩm báo lại với các vị tế sư, rằng hãy để tôi thay thế cho con trai, có được không?"
Pháp sư gậy đen đứng nghe, lạnh lùng không thèm nhìn lấy một cái, chỉ nói: "Các ngươi nghĩ rằng nghi lễ của thần là trò trẻ con sao? Ai cũng có thể thay thế à?"
"Thần đã chọn con trai nhà họ Triệu, vậy thì chỉ có thể là hắn. Còn sống là hắn, mà chết cũng là hắn."
Người pháp sư lạnh lùng, cứng rắn từ chối, hai vợ chồng nhà họ Triệu ngã khuỵu xuống đất, tuyệt vọng thốt lên: "Nhưng con tôi đang bệnh, đến lễ cưới còn không tham gia nổi, sao có thể tham gia nghi lễ…"
Nghe đến đây, Miêu Thành Nhất chỉ hừ một tiếng khinh miệt.
Nếu không có người từ tế đàn đến, e rằng cả nhà họ Miêu vẫn bị "tân lang giả" lừa dối, chơi xỏ vòng vòng trong tay!
Pháp sư áo đen ra lệnh, đám thuộc hạ của hắn lập tức hành động. Lúc này Giang Nguyệt Lộc mới hiểu, cái lồng sắt kia không phải để giam giữ con trai họ Triệu, mà là để bảo vệ hắn.
Những sợi xích sắt vững chãi bị phá hủy dễ dàng như bó rơm, đám áo đen nhấc từ bên trong ra một người, đầu nghiêng qua một bên. Giang Nguyệt Lộc nhìn kỹ, không ai khác chính là Đồng Miên với đôi mắt lờ đờ.
Cậu ta trông tiều tụy, suy kiệt chẳng khác gì Mạc Tri Huyền, rõ ràng còn tỉnh táo nhưng lại không nói năng gì, dường như cũng rơi vào trạng thái "chán sống".
Rốt cuộc đây là loại bệnh gì?
Pháp sư áo đen liếc nhìn cậu ta, chẳng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó quay sang cặp vợ chồng họ Triệu đã rã rời, nói: "Sống là hắn, chết cũng là hắn. Chỉ là bệnh tật nhỏ nhặt, có gì mà không thể thông thần. Đừng quên tổ tiên các ngươi đã thề trước mặt thần linh rằng từ thân thể đến linh hồn, tất cả đều phải hiến dâng cho thần."
Người pháp sư áo đen liếc qua những người nhà họ Miêu đang run rẩy, Miêu Thành Nhất lập tức nói: "Tôi biết, tôi biết, khi đến lượt gia đình tôi, tôi sẽ lập tức đưa em gái mình đến..."
Nghe vậy, người pháp sư mới dẫn theo nhóm người rời đi, chỉ trong chốc lát, sân viện lại trở về vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch.
Lãnh Vấn Hàn lên tiếng: "Giờ phải làm gì đây?"
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lúc: "Trước tiên, chúng ta nên gặp lại Tiểu Ngũ."
Lúc vào thì chỉ có một mình, nhưng khi ra thì thành hai người. Chưa kịp nghĩ cách giải thích với thiếu niên, anh đã phát hiện Tiểu Ngũ không còn đứng ở vị trí cũ nữa. Hắn ta chắc chắn không đi đến nơi đông người, cũng không thể tự ý bỏ đi mà không nói gì. Giang Nguyệt Lộc đoán có lẽ có chuyện khác bất ngờ xảy ra.
Chiếc "điện thoại trăng lưỡi liềm" cũng không có hồi đáp.
Giang Nguyệt Lộc bất chợt hỏi: "Thân phận hiện tại của em, nếu không về nhà họ Miêu thì có vấn đề gì không?"
Lãnh Vấn Hàn không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vậy, sững người một lát rồi lắc đầu đáp: "Em chỉ là thị nữ, hơn nữa… tiểu thư sẽ không tiết lộ chuyện này."
Xem ra quan hệ giữa chủ và tớ rất thân thiết, Giang Nguyệt Lộc gật đầu. Đang định bảo sẽ đi dọc theo những nơi vắng vẻ để tìm kiếm thì bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo vang lên từ trên đầu.
Một bóng đen từ trên cao đáp xuống, mang theo khí lạnh ngút ngàn cùng vẻ bất an hiện rõ.
Giang Nguyệt Lộc chưa từng ngửi thấy sự hỗn loạn và bất ổn như thế từ người Quỷ Đầu Tiểu Ngũ. Nếu có thể gỡ bỏ chiếc mặt nạ, anh sẽ thấy vẻ mặt trầm trọng của thiếu niên lúc này.
"Mạc Tri Huyền đã mất tích." Hắn ta nói.