Ban đầu, anh không nhận ra đó là một cái cây bởi tán lá của nó che kín cả bầu trời, như những đám mây dày đặc kéo dài đến tận chân trời. Những đám mây đậm đặc ở xa chính là đỉnh tán của nó, lá cây đã biến thành một loại chất khác, hòa nhập với chất của mây, còn cành cây như những tia chớp phân nhánh trong mây.

Thân cây, giống như cột trụ vĩ đại Nữ Oa dùng để vá trời, đỡ lấy cả đất trời.

Giang Nguyệt Lộc ngước mắt lên nhìn trời, đỉnh tán cây vươn đến tận nơi anh đứng. Cả người anh choáng ngợp trước hình tượng khổng lồ thời tiền sử này, vào khoảnh khắc đó, anh không còn là con người với nhân cách riêng biệt nữa; trong tâm hồn chỉ còn lại sự kinh ngạc tuyệt đối.

Không biết đã bao lâu trôi qua, anh mới dần tỉnh lại, đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những gì trước mắt.

Tại sao những người này lại khóc?

Anh trầm tư hồi lâu, tiếng khóc vẫn chưa dứt. Cả một bộ tộc đang quỳ dưới đất, khóc vô cùng thương tâm. Chẳng lẽ họ đã trải qua chiến tranh và đồng tộc của họ đã tử vong?

Giang Nguyệt Lộc lại ngước nhìn trời, ánh mắt bị hút về phía tán cây khổng lồ.

"Không… không đúng…"

Những "đám mây" khổng lồ này dường như đang chuyển động!

Những đám mây xanh thẳm được tạo nên từ lá và dây leo kéo dài trong không trung, nhẹ nhàng tựa hồng hạc hoảng hốt, mềm mại tựa rồng bơi trong mây, tựa như đoàn xe dài được một con rồng gió kéo đi trên không, chậm rãi di chuyển với một nhịp điệu nhất định. Nhưng càng nhìn, anh càng thấy kỳ lạ. Những dây leo không hề vươn ra phía trước mà dường như đang thu về phía sau.

Điều này hoàn toàn ngược lại với quy luật phát triển của cây cối.

Tất cả lá cây đều không hướng ra ngoài mà lại rút về phía thân cây.

"Rào… rào…"

Một loạt âm thanh vọng xuống từ mây trời, tựa như cơn mưa lớn đổ ào xuống.

Những "giọt mưa" từ từ rơi xuống mặt đất, xuống lưng mọi người. Khi những thứ đó rơi xuống, tiếng khóc của họ càng thêm bi thương, bầu trời và mặt đất đều chìm trong cơn mưa của tiếng khóc ai oán.

Một chiếc lá rơi xuống trước mặt Giang Nguyệt Lộc, anh đưa tay đón lấy. Đó là một chiếc lá đỏ thẫm, với đường gân ánh lên sắc vàng, như thể một vật phẩm thiêng liêng không thể mạo phạm.

Mỗi đường gân vàng mang theo ánh sáng dịu nhẹ, như thể đang hô hấp, thì thầm điều gì đó với anh. Anh vô thức áp lá vào tai, nghe thấy tiếng gió nhẹ nhàng từ nơi xa xôi thổi đến, khiến anh cảm thấy xao xuyến buồn bã.

Dường như anh đã hiểu ra điều gì đó.

Lá rơi khắp nơi, là lời tạm biệt của nó.

Cây đại thụ vô danh này, đã đến hồi kết thúc.

Những người kia quỳ dưới chân cây, không muốn nó ra đi, vì thế họ khóc nức nở.

"Là Kiến Mộc sao?" Giang Nguyệt Lộc tiến về phía trước, càng lúc càng nhiều lá cây rơi xuống, khiến việc đi lại trở nên khó khăn, nhưng anh vẫn cố gắng bước qua, gào lên một cách đầy khổ sở: "Là Kiến Mộc sao? Có ai biết các em của tôi đã đi đâu không? Có ai biết không-"

Bước chân anh dần nặng nề, tầm nhìn bị che khuất bởi lớp lá rơi, cuối cùng chìm vào bóng tối lần nữa.

Lần này, không bao lâu sau, ánh sáng lại xuất hiện trước mắt anh.

"Câu hỏi của ngươi, ở đó sẽ không nhận được câu trả lời đâu."

Giang Nguyệt Lộc nhìn gương mặt xa lạ đột ngột xuất hiện. Đôi mắt anh ta phủ một lớp màng xám, cho thấy anh ta đã mù lòa. Nhưng anh ta vẫn mỉm cười bình thản, vui vẻ nhìn anh.

"Ngươi là ai?"

Người lạ mù lòa đáp: "Ngươi đã đến tế đàn, sao lại không biết ta là ai?"

"Ồ, ngươi chính là Viện trưởng của các Vu sư."

"Viện trưởng? Một cách gọi mới lạ. Các ngươi gọi người giữ tế đàn là Viện trưởng sao? Nơi đây mọi người thường gọi ta là thầy, còn ngươi, muốn gọi thế nào cũng được."

Giang Nguyệt Lộc không có ấn tượng tốt về những người như Viện trưởng, liếc nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng đá đơn sơ dưới lòng đất, không thấy ánh mặt trời, nhưng nhờ ánh nến nên vẫn có thể nhìn rõ bố cục. Căn phòng khá rộng rãi, anh đảo mắt quanh phòng mà không thấy Lãnh Vấn Hàn và những người khác. Đồng Miên và Mạc Tri Huyền, những người đã đưa anh đến tế đàn, cũng không có mặt.

Thầy vẫn cười mỉm nhìn anh - nếu một người mù có thể gọi là nhìn.

"Không cần lo lắng, hai người bạn của ngươi sẽ sớm đến thôi. Các ngươi đều sẽ thấy được vận mệnh của mình trong hành trình diện kiến thần linh, có người nhanh hơn, có người chậm hơn, nhưng cuối cùng ai cũng sẽ đến đây. Đây là đích đến của tất cả."

Giang Nguyệt Lộc không để tâm đến những lời thần bí của anh ta. Anh vốn không phải người vô lễ, nhưng những vu sư này đã khiến anh có ấn tượng rất tệ, hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của anh.

Nhưng anh ta vừa nhắc đến "diện kiến thần linh", xem ra mình không đoán sai.

Cảnh tượng "cây đại thụ" và "tiếng khóc của con người" vẫn khiến anh cảm thấy bàng hoàng. Sau khi đến đây, nỗi buồn trong lòng anh chưa thể nguôi ngoai.

Tuy nhiên, Giang Nguyệt Lộc không muốn hỏi thêm. Điều đó sẽ khiến anh rơi vào thế bị động. Anh quay lại, mỉm cười: "Thì ra gặp thần cũng giống như ngồi xe lửa, còn có người đến trước, người đến sau nữa sao?"

"Ngươi không cần thử ta xem có hiểu khái niệm của các ngươi hay không." Thầy như đã nhìn thấu, lời lẽ trực diện nhưng giọng điệu lại ôn hòa.

"Ta không biết tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây và còn thay thế thân phận của người khác, mà ta cũng không muốn biết lý do đó. Ta chỉ muốn giải quyết vấn đề đang xảy ra ở đây. Những vấn đề này, ta tin rằng các ngươi đã gặp phải. Có thể nói, mục đích của chúng ta là giống nhau."

Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát, quyết định tạm thời đáp lời anh ta.

"Ngươi nói vấn đề, ý là căn bệnh kỳ lạ của… Triệu Kiền Kiền?"

"Không phải còn một người nữa sao?" Anh ta đứng lên. "Hắn cũng đã được người trong tộc đưa tới tế đàn rồi."

"Nhưng mà…" Giang Nguyệt Lộc do dự quay lại, Lãnh Vấn Hàn và những người khác vẫn chưa đến.

"Mọi người sẽ đều được đưa đến đó, năm người các ngươi là không thể thiếu trong nghi thức này, những người giám sát sẽ đảm bảo an toàn cho họ ngay từ đầu."

Người giám sát, chẳng lẽ là những người mặc áo đen?

Thầy nói xong thì quay người rời đi, Giang Nguyệt Lộc không suy nghĩ nhiều, lập tức bước theo anh ta.

Trong phòng đá, những ngọn nến được đặt ở khắp nơi, lặng lẽ cháy sáng. Không có gió thổi nên ánh nến không lung lay, nhưng do ánh sáng phân tán và đây là nguồn sáng duy nhất nên không gian vẫn chìm trong sự u tối.

Giang Nguyệt Lộc để ý, người đàn ông tự xưng là thầy mặc dù đã mù nhưng bước đi vẫn nhẹ nhàng, dễ dàng như trên đất phẳng. Anh phải nhanh chóng theo sát để không bị bỏ lại quá xa.

Anh quan sát dáng đi của thầy.

Không giống như một người luyện võ, khác với Lãnh Vấn Hàn - người đã tu luyện khắc khổ nhiều năm, kiểm soát cơ bắp vô cùng chính xác, tốc độ đi lại cũng không giống người thường.

Nhưng Hạ Dực là một ngoại lệ…

Cậu ta là người mạnh nhất về võ thuật trong số những người và quỷ mà Giang Nguyệt Lộc từng gặp, nhưng cách đi lại của cậu ta lại lười biếng, thường nghiêng người dựa vào người khác, như một con mèo đen lười nhác không chút đề phòng.

Nếu lát nữa có xảy ra đánh nhau, cậu ta có thể sẽ ngang sức với người mù này… nhưng nếu anh ta dùng vu thuật, thì Giang Nguyệt Lộc sẽ không còn cách nào đối phó.

"Đến nơi rồi." Người trước mặt đột ngột quay lại khiến anh giật mình, nhưng an vẫn giữ bình tĩnh, gật đầu theo anh ta vào một căn phòng tối.

Gọi là phòng tối, thực ra là một căn phòng không cửa sổ được xây dựng từ đá đen.

Cánh cửa duy nhất từ từ khép lại sau khi họ bước vào.

Giang Nguyệt Lộc nhìn qua một lượt và nhận ra những tảng đá đen ở đây giống hệt như ở quảng trường… không, giống như tảng đá cuối cùng mà Lãnh Vấn Hàn đã tìm được, với viền xanh thẫm không thể tẩy sạch, các hoa văn trên đó rõ nét hơn.

"Người ta truyền rằng đây là những tảng đá quanh rễ của Kiến Mộc, là những người canh gác thầm lặng dưới lòng đất. Dù cho Kiến Mộc đã sụp đổ, những tảng đá này vẫn bảo vệ rễ cây đến tận cùng, vì thế chúng xứng đáng được ban phúc từ Thần Cây. Nhà cửa được xây từ đá này có thể ngăn cản sự tấn công của ác thú và lệ quỷ, người sống trong đó thậm chí còn được trường thọ."

Giang Nguyệt Lộc nhìn vào các hoa văn khắc trên đá: "Không ngờ một tảng đá cũng có thể sâu sắc đến vậy."

Thầy khẽ cười: "Cỏ cây còn có linh hồn, huống chi đá tảng lại vô tri?"

"Nghe như một câu chuyện vậy." Giang Nguyệt Lộc rút tay lại, nhìn anh ta, anh cũng bắt chước cười: "Theo cách của chúng tôi mà nói, mọi thứ cần có cơ sở khoa học. Những hoa văn này có lẽ là hình dạng tự nhiên của đá, vì trông đặc biệt nên mới được mọi người phân biệt với đá thường, rồi được ban cho một câu chuyện thần thoại như vậy." ( truyện trên app tyt )

Thầy không tỏ vẻ giận, chỉ hỏi lại: "Ngươi không tin có thần sao?"

Giang Nguyệt Lộc ngừng lại một chút: "Ta ghét thần."

"Có vẻ như các ngươi đã gặp phải chuyện không hay, nhưng không sao." Thầy đăm chiêu, lớp màng xám trên mắt dãn ra khi anh ta mỉm cười: "Thần của ta khác biệt, ngài yêu thương tất cả mọi người, kể cả các vị khách từ phương xa như các ngươi."

Giang Nguyệt Lộc cười, thầy cũng nhìn ra là anh không tin, nhưng vẫn hiền hòa: "Rồi cậu sẽ tin thôi."

Anh không muốn dây dưa lâu về chủ đề này, nhìn quanh một lượt: "Ngươi đưa ta vào phòng tắm làm gì?"

"Phòng tắm?" Thầy lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

Giang Nguyệt Lộc chỉ vào mấy cái thùng gỗ, từ trong đó bốc lên hơi nóng: "Nước đều nóng, căn phòng bị hơi nước bốc lên mờ mịt, đừng nói với ta là để uống nhé."

Anh nói đùa, nhưng thực tế đã bước đến gần thùng gỗ. Vừa nhìn thoáng qua bên trong, sắc mặt anh thay đổi: "Ngươi định nấu chín người ta sao?!"

Trong thùng, người ngâm bên trong lại chính là Đồng Miên!

"Đồng Miên, tỉnh lại đi." Giang Nguyệt Lộc gọi mà không thấy cậu ta tỉnh, anh lại vội vã bước sang thùng gỗ bên cạnh, quả nhiên thấy Mạc Tri Huyền cũng đang nhắm mắt. Cả hai đều bị cởi áo ngoài, ngâm mình trong nước nóng tẩm đầy thảo dược, làn da bị hơi nóng làm đỏ bừng, thậm chí đỉnh đầu cũng bốc hơi.

Giang Nguyệt Lộc không đoán được dụng ý của việc này, nhưng nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái. Dù lòng sốt ruột, nhưng anh không để lộ ra ngoài, quay đầu lại cười xã giao: "Đây là gì vậy?"

Thầy đáp: "Không nhìn ra sao, ta đang cứu người."

"Đúng là không nhìn ra thật." Anh ngán ngẩm vì những câu nói bóng gió: "Nếu có gì cần nói thì ngươi cứ nói thẳng, ta không hiểu mấy loại vu thuật đâu."

"Trên đường đến đây, ngươi hẳn đã nghe qua về căn bệnh kỳ lạ đã lan ra khắp các thị trấn. Những người mắc bệnh không có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể, nhưng họ sẽ ngày càng tiều tụy, kiệt sức và chìm vào giấc ngủ mê mệt ngày qua ngày, cuối cùng là lặng lẽ chết đi trong giấc ngủ."

"Vì các triệu chứng của căn bệnh này không quá khác biệt với người bình thường nên khó nhận biết, rất khó đề phòng. Khi ta nhận ra thì căn bệnh đã lan rộng, giờ thì…" Thầy im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: "Gần đây, đã có hơn ba mươi ngôi làng bị lây nhiễm."

Giang Nguyệt Lộc đăm chiêu: "Nhiều vậy sao?"

"Không chỉ các làng lân cận mà còn cả những làng ở xa, các vu sư địa phương đã cử người báo tin về." Thầy thở dài: "Nếu tiếp tục thế này, không bao lâu nữa, căn bệnh sẽ tràn lan khắp nơi."

Giang Nguyệt Lộc nhận ra: "Các ngươi biết đây là căn bệnh gì."

Thầy gật đầu: "Sau khi nhận được tin, ta đã tra cứu các tài liệu cổ và tìm thấy một loại bệnh trong một cuốn sách cũ, được gọi là Vô Táng Hoa."

Giang Nguyệt Lộc nói: "Vô Táng Hoa, tên khó nghe nhỉ."

Thầy tiến lại gần, nheo đôi mắt mù nhìn về phía thùng gỗ, ra hiệu cho anh: "Hãy xem cổ của nó."

Giang Nguyệt Lộc lật cổ của Đồng Miên lên và nhìn thấy một vết trắng sau tai cậu ta. Thầy nói tiếp: "Ngươi xem, vết trắng này trông có giống hình dạng của một bông hoa không?"

"… Không giống."

Chỉ là một hình tròn kỳ lạ, nói là giống nhụy hoa thì còn tạm chấp nhận.

Thầy lại gật đầu: "Không giống là đúng. Bông hoa này vẫn chưa nở, giờ mới chỉ mọc ra cánh đầu tiên. Nếu nó nở đến hai, ba, bốn, hay năm cánh, thì ngay cả thần tiên cũng không cứu nổi nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play