Ban đầu, anh không nhận ra đó là một cái cây bởi tán lá của nó che kín cả bầu trời, như những đám mây dày đặc kéo dài đến tận chân trời. Những đám mây đậm đặc ở xa chính là đỉnh tán của nó, lá cây đã biến thành một loại chất khác, hòa nhập với chất của mây, còn cành cây như những tia chớp phân nhánh trong mây.
Thân cây, giống như cột trụ vĩ đại Nữ Oa dùng để vá trời, đỡ lấy cả đất trời.
Giang Nguyệt Lộc ngước mắt lên nhìn trời, đỉnh tán cây vươn đến tận nơi anh đứng. Cả người anh choáng ngợp trước hình tượng khổng lồ thời tiền sử này, vào khoảnh khắc đó, anh không còn là con người với nhân cách riêng biệt nữa; trong tâm hồn chỉ còn lại sự kinh ngạc tuyệt đối.
Không biết đã bao lâu trôi qua, anh mới dần tỉnh lại, đầu óc bắt đầu suy nghĩ về những gì trước mắt.
Tại sao những người này lại khóc?
Anh trầm tư hồi lâu, tiếng khóc vẫn chưa dứt. Cả một bộ tộc đang quỳ dưới đất, khóc vô cùng thương tâm. Chẳng lẽ họ đã trải qua chiến tranh và đồng tộc của họ đã tử vong?
Giang Nguyệt Lộc lại ngước nhìn trời, ánh mắt bị hút về phía tán cây khổng lồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT