Vừa xuống đến chân núi, tầm nhìn thoáng đãng rộng mở, Giang Nguyệt Lộc liền gọi với theo Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, người vẫn cắm đầu cắm cổ đi về hướng làng mà không hề ngoái lại. 

"Chờ chút, đừng vội vào. Chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng đã."

Khi Quỷ Đầu Tiểu Ngũ quay lại, Giang Nguyệt Lộc lại rơi vào thế khó xử.

Bàn bạc kỹ lưỡng - nhưng bàn bạc với ai đây?

Bọn họ chỉ có ba người, mà trong ba người thì chỉ có anh là còn chút sức lực để tính toán sự việc. Anh thở dài: "Thôi vậy, rút quẻ thử xem sao." Vừa rút que xăm có hình mắt rắn ra, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ phía trước.

Giang Nguyệt Lộc căng cổ nhìn: "Đằng kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ đáp gọn: "Đang đánh nhau!"

Giang Nguyệt Lộc nhướn mày: "Cậu hứng thú lắm sao mà phấn khích thế? Chúng ta đến đây không phải để đánh nhau."

"Ồ…"

Giang Nguyệt Lộc bảo Quỷ Đầu Tiểu Ngũ trông chừng Mạc Tri Huyền, còn anh tự đi một lát rồi quay lại. Nơi phát ra tiếng động là một ngôi nhà lớn, so với các căn nhà xung quanh có phần bề thế hơn. Trước cửa dán chữ "hỉ", treo đèn lồng đỏ rực, dường như đang tổ chức lễ cưới.

Trong nhà có tin vui, chủ nhà đương nhiên hớn hở, một đôi vợ chồng đang đứng trước cửa, phục trang toàn sắc đỏ tượng trưng cho niềm vui trọn vẹn, nhưng nét mặt lại đầy âu lo, bộn bề như không biết phải giải quyết thế nào.

Trước cửa nhà đang có một trận ẩu đả, đám đông vây quanh xem náo nhiệt.

Giang Nguyệt Lộc đứng ở vòng ngoài cùng, bên cạnh là một người đàn ông đang nhởn nhơ cắn hạt dưa, thấy anh đến, hắn không hề ngẩng đầu mà tiện tay nhét vào tay anh một nắm hạt dưa: "Nào nào, cùng xem náo nhiệt nhé."

Giang Nguyệt Lộc đón nhận sự nhiệt tình này với chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhập bọn cùng cắn hạt dưa: "Đại ca, có chuyện gì thế?"

"Không thấy sao còn hỏi?" Người đàn ông khéo léo nhả vỏ hạt dưa, hất cằm về phía vòng trong: "Ngày vui song hỉ lâm môn, nhưng ai ngờ lại bị dính nợ tình ngay trước cửa!"

Thì ra, đây là nhà họ Triệu.

Gia tộc họ Triệu rất có tiếng tăm ở thôn Ngô Gia, là một trong những dòng họ lớn nhất ở đây. Vợ chồng nhà họ Triệu có được đứa con trai độc nhất khi đã lớn tuổi nên hết mực cưng chiều bảo bọc. Nghe nói, vào ngày cậu ta chào đời, gia đình còn mời người từ Tế đàn đến đặt tên cho.

"Ở làng này, đâu phải ai cũng có được phúc phần như thế. Tên được đặt bởi Tế đàn chẳng khác nào được thần linh ban phước." Người đàn ông làm động tác cung kính, sợ rằng nhắc đến tên thần sẽ khiến ngài phật ý.

Tên được thần linh ban cho là "Kiền".

Tên này chẳng phải tầm thường, xưa nay chỉ có bậc vua chúa mới dám đặt cho con cháu.

Dù thần dám ban tên, nhà họ Triệu cũng chẳng dám dùng ngay, sợ rằng sẽ tổn thọ cho con trai, vì vậy mà lo lắng mấy ngày. Đột nhiên mẹ của Triệu Kiền nảy ra một ý: "Hay là, ta gọi tên Kiền Kiền đi?"

Một chữ đã là tốt, hai chữ càng thêm tốt, cũng không phải trái ý thần.

Thế là, Triệu Kiền được đổi thành Triệu Kiền Kiền.

Đứa trẻ này thông minh sáng dạ, học gì cũng nhanh, chẳng mấy chốc trở thành niềm tự hào của gia đình. Nhưng trên đời nào ai hoàn hảo, Triệu Kiền Kiền - một tấm gương mẫu mực trong mọi việc - lại mắc tật trăng hoa, giao hảo với bất cứ cô gái nào, chẳng khác gì máy điều hòa trung tâm thời cổ đại.

Người đàn ông nhả hạt dưa, giọng điệu hào hứng: "Năm nay, cha của Triệu Kiền Kiền hỏi Tế đàn, được báo rằng duyên phận của con trai sẽ đến trong vài ngày tới, thế là ông ta liền sốt sắng tìm bà mối để xem bát tự. Cuối cùng, nửa tháng trước cũng tìm được một cô nương hoàn toàn xứng đôi vừa lứa với con trai. Ngày cưới chính là hôm nay đấy."

"Mọi chuyện đều suôn sẻ, ai ngờ…! Ài! Thằng ranh này đâm đầu vào rắc rối, bị nhà họ Miêu đến tận cửa nói rằng đã sớm thề non hẹn biển với em gái của họ rồi. Chà… chuyện này làm rối tung cả lên, đúng là quá xui xẻo!"

Xui xẻo thật sao? Ngươi nhấm nháp hạt dưa có vẻ vui vẻ lắm…

Giang Nguyệt Lộc nghe vậy cũng không thấy hứng thú lắm, bởi chuyện này chẳng liên quan gì đến nghi lễ Tế đàn mà anh đang quan tâm.

Định quay về, thì người đàn ông lại nói bâng quơ: "Nhưng mà, Tế đàn từ lâu đã nói với nhà họ Triệu rồi, rằng chuyện vui này không cần vội vã. Bây giờ khắp nơi đều xảy ra chuyện, mọi người đều đợi các gia tộc lớn đứng ra xử lý. Nhà họ Miêu và nhà họ Triệu đều là những gia tộc thuộc Vu tộc, nếu lúc này lại làm to chuyện…"

Giang Nguyệt Lộc nhạy bén hỏi: "Khắp nơi xảy ra chuyện?"

"Chứ sao, bên ngoài dịch bệnh đang hoành hành… à mà, khoan, trông ngươi có vẻ lạ mặt nhỉ." Người đàn ông cuối cùng cũng ngừng cắn hạt dưa: "Ngươi là người nhà ai, sao ta chưa gặp qua bao giờ?"

Giang Nguyệt Lộc cười: "Ta ấy mà, chính là…"

Đang tính kế rút lui thì trong vòng trong lại ầm ĩ lên, tiếng khóc tiếng chửi nhau vang dội. Người đàn ông lập tức chen vào để xem náo nhiệt, chẳng còn tâm trí mà thắc mắc thân phận của anh nữa.

Giang Nguyệt Lộc lau mồ hôi, thầm nghĩ, hy vọng cô em họ Miêu đánh thắng "trận chiến tình ái" này, nếu không nhờ cô ấy giải vây kịp lúc, không biết mình sẽ phải giải thích thế nào…

Nghĩ vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn thử xem cô nàng nhà họ Miêu kia trông thế nào.

Đám đông vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, nhưng nhờ chiều cao nổi bật, anh cũng nhìn thấy được chút ít.

Chỉ thấy bên ngoài cửa nhà họ Triệu có khoảng chục người đứng đó, hẳn là nhà họ Miêu - những nhân vật chính trong món "nợ tình" này.

Những người này cầm các loại "vũ khí" khác nhau, nhưng không phải là gậy gộc hay dao búa thường thấy, mà là mai rùa, ống xăm, kim bạc và cả những con búp bê bông cũ kỹ rách nát.

Trong đám người nhà họ Miêu đang thề nguyền và chửi bới, nổi bật lên một bà lão chống gậy, trong tay ôm một cái bình lớn hơn cả đầu mình, miệng lẩm bẩm liên hồi, chắc chắn chẳng phải lời gì tốt đẹp.

"Nhà họ Triệu kia, ta nguyền rủa ba đời nhà ngươi tuyệt tự!"

"Hôm nay mà các ngươi không cho tiểu thư nhà ta một lời giải thích, đừng trách nửa đêm ta sang nhà niệm bùa chú Đồng Tâm!"

"Khí vận của nhà các ngươi hôm nay là phải tận số rồi!"

Những lời nguyền rủa như vậy bủa ra không ngớt, khiến Giang Nguyệt Lộc nhìn mà không khỏi ngạc nhiên. Vu tộc đúng là có cách làm loạn đặc biệt của riêng mình!

Trong đám người nhà họ Miêu đang mắng chửi ầm ĩ, có hai người đứng ở hàng đầu. Một người đứng, một người ngồi, cả hai đều mặc áo xanh, hoa văn trang trí phức tạp hơn hẳn. Người đứng là một thanh niên trạc tuổi trưởng thành, lúc này đang đối diện cặp vợ chồng nhà họ Triệu mà lớn tiếng mắng mỏ.

"Tôi coi Triệu Kiền Kiền là bạn tốt, coi hai vị là cha mẹ của Miêu Thành Nhất tôi! Bình thường tôi đối với hai vị thế nào, với hắn thế nào? Tôi luôn biết thói xấu của hắn, nhưng hắn cũng đã thề trước mặt tôi rằng ở làng này, hắn có thể phụ ai thì phụ, nhưng không thể phụ bạc em gái tôi!"

Miêu Thành Nhất giận tím mặt: "Hắn cố tình giấu chuyện hôn nhân lần này với tôi và em gái, nếu không có người khác nói cho tôi biết, chẳng biết chúng tôi sẽ bị lừa đến bao giờ? Các người mời mọi người trong vòng hai trăm dặm đến đây nhưng lại không mời nhà họ Miêu chúng tôi. Có phải vì biết con trai các người phụ bạc em gái tôi nên không dám gặp mặt?"

"Nếu quả thật là như vậy, thì nhà họ Triệu đúng là thối nát đến tận gốc!"

Hai vợ chồng nhà họ Triệu ôm đầu kêu khổ: "Ôi con ơi, chuyện này không phải như con nói đâu..."

"Không phải thế thì là thế nào? Em gái tôi đã bị lừa thành ra thế này rồi, nhìn xem, mấy ngày nay nó chẳng ăn uống được gì…"

Cô gái nhà họ Miêu ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt thẫn thờ. Nghe đến đây, bờ vai cô ấy run lên, càng run càng mạnh, cuối cùng không thể kiềm chế mà òa khóc thành tiếng, khiến anh trai quay lại giận dữ: "Khóc khóc khóc, còn có mặt mũi mà khóc à!"

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu thở dài.

Hai nhà cứ đấu đá qua lại chẳng nể nang, nhưng chẳng ai quan tâm đến tâm trạng của cô gái. Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ đến em gái mình là Ngôn Lộ. Nếu xảy ra chuyện tương tự, anh chắc chắn sẽ bảo vệ Lộ Lộ đầu tiên, che chở cho con bé về nhà để dưỡng thương rồi dẫn theo Ngôn Phi đi tìm kẻ phụ tình mà tính sổ…

Nghĩ tới đây, anh càng thấy thương xót cho cô gái nhà họ Miêu.

Nhưng trong lúc chăm chú quan sát, ánh mắt anh lại dừng lại ở người đứng bên cạnh cô tiểu thư nhà họ Miêu.

Đó cũng là một cô gái dáng vẻ mảnh mai, mặc áo xanh, hoa văn không phức tạp như của tiểu thư nhà họ Miêu, nhưng vẫn khác biệt hẳn so với những người đứng phía sau, có lẽ là thị nữ thân cận của cô tiểu thư.

Khi tiểu thư khóc, cô gái này ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa khăn tay cho cô ấy.

Động tác đó khiến thị nữ lộ ra một đoạn tóc đen mảnh dưới lớp áo, Giang Nguyệt Lộc giật mình thầm thốt lên một tiếng. Anh còn đang muốn nhìn kỹ hơn thì cô gái đã nhanh chóng đứng dậy, che lại phần tóc vừa để lộ.

"Ai đẩy ai đẩy đó, có mắt mũi không đấy hả!"

"Đi đi, lùi ra sau đi, chen chúc cái gì mà chen chúc!"

Giang Nguyệt Lộc vội vàng nói lời xin lỗi.

Anh trông thấy đôi vợ chồng nhà họ Triệu nài nỉ được một lúc rồi cũng mời được nhà họ Miêu vào trong, có lẽ là muốn đóng cửa lại để bàn bạc kỹ lưỡng. Đám khách khứa lúc này mới giải tán dần.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc cúi đầu trở lại: "Chúng ta đi không?"

"Không đi, tôi muốn vào xem chút."

"Xem gì cơ?" Tiểu Ngũ khó hiểu.

Giang Nguyệt Lộc nhìn bức tường cao của nhà họ Triệu, cười nói: "Cậu đã từng uống rượu cưới nghìn năm chưa? Tôi thì chưa, không vào xem một chút thì sao được?"

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ cảm thấy điều này chán ngắt, nhưng hắn ta không muốn nghĩ nhiều.

Hơn nữa, hắn ta cũng có phần thiện cảm với người này.

Thứ nhất, vì người hắn ta ngưỡng mộ từng gặp anh, theo cách nghĩ của hắn ta, những người lợi hại thì chắc chắn sẽ hay đi chung với nhau.

Chỉ cần hắn ta đi theo Giang Nguyệt Lộc, sớm muộn cũng sẽ gặp lại người đã treo hắn lên cây kia, đến lúc đó, dù bái sư hay thử sức với nhau cũng đều là những chuyện đáng hứng thú.

Thứ hai, Giang Nguyệt Lộc không giống như người khác, không dài dòng.

Anh hỏi rất ít, cũng không bắt buộc phải trò chuyện với hắn ta.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ không biết đây là cách Giang Nguyệt Lộc đã rèn luyện khi sống cùng cậu em trai cứng đầu, nhưng hắn ta lại rất quen với cách này.

Vì Giang Nguyệt Lộc đã nói muốn vào xem, lại không bảo là phải làm gì, chắc chắn sẽ không dẫn hắn ta theo.

Uống rượu cưới chẳng thú vị bằng đánh nhau, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ lắc đầu ngán ngẩm, trông theo Giang Nguyệt Lộc trèo tường vào nhà họ Triệu, rồi quay đầu nhìn Mạc Tri Huyền, người vẫn đang sống dở chết dở, sau đó lại nhìn chăm chú vào một căn phòng tối mịt phía xa.

Trời đã về chiều, khách khứa đến chúc mừng hôn lễ của nhà họ Triệu dần tản bớt, cả thôn Ngô Gia bắt đầu lên đèn, sáng rực mọi nơi, chỉ riêng căn phòng tối om kia là chìm trong bóng tối, trở nên lạc lõng vô cùng.

Một ngôi nhà không đèn không lửa, cũng chẳng thu hút được sự chú ý của Quỷ Đầu Tiểu Ngũ.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm căn nhà tối đen đó một lúc, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nhìn thêm một lát, hắn ta chợt rùng mình.

- Chính là vị trí!

Một căn nhà tối tăm và u ám như vậy, lại được xây ngay tại trung tâm của cả ngôi làng.

-

Giang Nguyệt Lộc len lỏi vào trong nhà họ Triệu một cách suôn sẻ, chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Khách khứa đã tản đi gần hết, người nhà họ Triệu cũng đã vào bên trong để bàn bạc với người nhà họ Miêu, cả khuôn viên rộng lớn chỉ còn lại những mảnh giấy đỏ vương vãi trên mặt đất. Đèn lồng đỏ hắt ánh sáng u ám khắp nơi, tạo thành bầu không gian đỏ rực, mơ hồ như một làn sương đỏ lởn vởn, làm cả không gian giống hệt một hang động yêu quái mà anh lỡ bước vào.

Anh dừng chân, suy nghĩ một chút, rồi chuyển hướng đi về phía khác.

Người anh muốn tìm chắc hẳn đang trà trộn trong đám người của nhà họ Miêu. Không rõ đối phương đang có việc gấp gì cần làm, nên anh quyết định không gây động tĩnh, chỉ âm thầm theo dõi từ xa.

Đi được một đoạn, anh nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ một căn phòng. Giang Nguyệt Lộc đoán đây hẳn là nơi nhà họ Triệu và nhà họ Miêu đang bàn bạc. Anh vừa định bước đến thì nghe tiếng cửa kêu kẽo kẹt mở ra.

Bước ra từ trong phòng không ai khác chính là cô gái vừa đưa khăn tay cho tiểu thư nhà họ Miêu. Cô ta bước ra vô cùng nhẹ nhàng, không gây ra chút tiếng động nào. Bên trong căn phòng chẳng ai phát hiện ra, chỉ có Giang Nguyệt Lộc đang dán mắt vào cánh cửa là nhìn thấy.

Cô gái mặc áo xanh khép cửa thật nhẹ, chỉnh lại mái tóc của mình, sau khi chắc chắn không có gì bất thường mới quay người đi về phía không có ai. Giang Nguyệt Lộc thấy bóng cô ta sắp khuất thì lập tức bám theo. May mắn là hôm nay bước chân của anh nhẹ bẫng, dù cô gái cẩn thận đi hết sức lặng lẽ, anh vẫn bám sát được.

Đi được một đoạn, khi băng qua khu vườn, cô gái bất ngờ chạm mặt một tên tiểu đồng của nhà họ Triệu.

Tên tiểu đồng quát: "Ngươi là ai? Đi đâu vậy?"

Giang Nguyệt Lộc nấp sau gốc cây trong khu vườn, nghe cô gái đáp: "Ta là người mới đến hôm nay. Tiểu thư nhà tôi sai tôi đi thăm cô gia."

Tiểu đồng gật gù: "Ngươi là người của tân nương mang đến à? Cô gia uống nhiều quá, người không khỏe, vẫn đang ngủ trong phòng đó. Ngươi đừng làm phiền ngài ấy."

"Ngay cả tiểu thư nhà tôi cũng không thể làm phiền sao?"

"À… thì…"

"Phòng nào vậy?" Cô gái hỏi: "Ngươi cứ yên tâm, nếu có ai trách, cứ nói là do tiểu thư nhà ta đã hỏi qua ý ngài ấy trước rồi."

Tên tiểu đồng nghĩ cũng phải, đôi trẻ sau hôm nay là vợ chồng, còn chuyện gì là không thể nói chứ? Sau này e rằng hắn còn phải nương nhờ cô gái này nữa.

Thế là hắn chỉ vào một hướng, nhận lời cảm ơn rồi vui vẻ đi tiếp, lòng vẫn lâng lâng như trên mây, vừa rời khỏi khu vườn vừa nghĩ ngợi bâng quơ: "Mình phải khoe với Triệu Vũ thôi, mình vừa quen một cô gái xinh đẹp cực kỳ!"

Chậc.

Giang Nguyệt Lộc thở dài trong lòng.

Đứa trẻ này học thói xấu rồi, lừa người mà chẳng lộ chút sơ hở.

Tên tiểu đồng nào hay biết, tiểu thư này đâu phải tiểu thư nọ, Triệu Kiền Kiền có khi đang làm con rùa rụt đầu trong căn phòng nào đó. Nếu hắn biết mình vô tình tiết lộ thông tin cho người nhà họ Miêu… Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, lại tiếp tục bám theo cô gái, càng lúc càng thấy khó hiểu với hành tung của "cô gái" này.

Tại sao "cô gái" lại muốn tìm Triệu Kiền Kiền?

Men theo hướng mà tên tiểu đồng chỉ dẫn, một lát sau, anh bước đến một khu sân riêng cực kỳ tinh xảo, có đình đài, non bộ, giả sơn lẫn hồ nước, tinh tế hơn bất kỳ khu nào trong nhà họ Triệu.

Nhưng vừa bước vào trong, anh đã cảm nhận được sự lạnh lẽo rợn người bao trùm khuôn viên.

Tất cả các khung cửa sổ, khung cửa chính đều bị khóa chặt bằng những dây xích sắt. Phòng chính giữa lại càng kiên cố, với một hàng rào sắt nhọn tua tủa bao quanh. Những dây xích và thanh sắt này khiến cho sân vườn tinh tế kia chẳng khác nào một chiếc thùng sắt kín mít. Giang Nguyệt Lộc thầm kinh ngạc, rõ ràng đây không phải để ngăn cản những kẻ đến đòi nợ tình, mà là…

Giống như họ muốn khiến con trai mình có kêu trời cũng không thấu, kêu đất cũng chẳng hay vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play