Việc di chuyển trong đống đổ nát của Túy Tiên Lâu không quá khó khăn. Giang Nguyệt Lộc cúi người bò ra khỏi lầu một, không gian đột nhiên trở nên thoáng đãng hơn, cầu thang nhỏ dẫn lên lầu hai cũng còn nguyên vẹn.

Trên trụ tay vịn của cầu thang khắc một ký hiệu hướng lên trên, có vẻ là dấu hiệu mà Trần Xuyên và những người khác đã để lại.

Anh men theo cầu thang gỗ lên lầu hai, những tấm ván sàn gãy nát không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Lầu hai bị hư hại nghiêm trọng, đặc biệt là khu vực anh từng đứng sụp đổ nặng nề nhất. Cuộc tấn công dường như đã nhắm trực tiếp vào anh, phải chăng chúng nhận lệnh từ hệ thống?

Giang Nguyệt Lộc cho rằng một kỳ thi luôn liên quan đến sự cân bằng và khách quan như vậy sẽ không thể nào tùy ý săn lùng thí sinh chỉ vì hệ thống. Chắc chắn còn có bí mật mà anh chưa biết.

Nghĩ vậy, anh vội tiến lên lầu ba.

Theo ghi chép, lầu ba của Túy Tiên Lâu có một số phòng, nhưng đều là phòng "Thiên Tử", tương đương với các phòng cao cấp trong khách sạn hiện đại.

Trong hành lang tối tăm, anh có thể nhìn thấy dấu chân hỗn loạn dẫn đến căn phòng cuối cùng.

Trên tường, cứ vài mét lại có một bàn thờ nhỏ, trên đó thờ tượng Võ Thần Tài cầm kiếm, oai phong lẫm liệt. Có lẽ đã lâu rồi không ai lau dọn, cả tượng thần và bàn thờ đều phủ đầy bụi.

Khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cánh cửa của căn phòng cuối cùng hé ra một khe nhỏ.

Trần Xuyên đang lo lắng vì không biết tung tích của đồng đội, ló đầu ra nhìn thấy Giang Nguyệt Lộc thì vui mừng khôn xiết: "Tốt quá rồi, anh vẫn bình an!"

Giang Nguyệt Lộc gật đầu: "May mà cậu để lại ký hiệu."

"Ký hiệu?" Trần Xuyên ngơ ngác: "Ký hiệu gì chứ?"

Nghe cậu ấy nói vậy, Giang Nguyệt Lộc chậm rãi bước vào: "Dọc đường đều có ký hiệu dẫn đến đây."

"... Chúng tôi chỉ mải chạy trốn, nào có tâm trí nghĩ đến chuyện đó." Trần Xuyên giải thích, mặt hơi đỏ lên, bất an liếc nhìn hành lang: "Vào trong đi! Không thì bà ta sẽ lại đuổi theo đấy." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Giang Nguyệt Lộc vội vàng trấn an: "Đừng lo. Tạm thời an toàn rồi."

"Thật không?"

Trần Xuyên rất tin tưởng anh, không hỏi thêm gì mà đi ngay để chia sẻ tin tốt này với Triệu Tiểu Huyên.

Vừa bước vào, Giang Nguyệt Lộc đã thấy Lãnh Tĩnh. Tình trạng của anh ấy đã khá hơn một chút, ít nhất không còn nằm trên đống gạch vụn nữa. Trần Xuyên đã sắp xếp cho anh ấy nằm trên một chiếc giường gỗ và còn đắp thêm một tấm chăn.

Nơi này trông giống như một chỗ ở, nhưng nhìn vào bài trí thì không xứng với đẳng cấp của phòng "Thiên Tử", có lẽ là nơi nghỉ của chủ nhân Túy Tiên Lâu hoặc người thân của họ.

Ngày trước, khi giao thông đường thủy còn thuận lợi, thương khách từ Nam ra Bắc nườm nượp, việc kinh doanh của Túy Tiên lâu cũng nhờ đó mà phất lên, bận rộn đến tận đêm khuya, chủ nhân và gia đình đành phải nghỉ ngơi tại cửa tiệm.

Giang Nguyệt Lộc định kiểm tra vết thương của Lãnh Tĩnh, nhưng vừa đi được vài bước thì anh thoáng thấy vài cái bóng đen bên cửa sổ. Sau khi trải qua cuộc chiến kinh hoàng với Chu phu nhân, các giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết: "Ai đó?"

Trần Xuyên vội nói: "Là người mình!"

Ánh trăng bị mây che phủ vừa ló dạng, chiếu sáng hai người bên cửa sổ, đó chính là Khương Tâm Tuệ và Lâm Thần Âm, những người đã lâu không gặp.

Cả hai người họ đều dính đầy máu, tóc tai rối bù, tinh thần có vẻ cũng không ổn lắm.

Khương Tâm Tuệ là một cô gái nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực tế lại kiên cường hơn cả Vu Hùng. Tuy nhiên, cái chết liên tiếp của đồng đội vẫn khiến cô ta chịu đựng một cú sốc lớn, giờ đây cô ta đã không còn gắng gượng nổi.

Cô ta ôm lấy đầu gối, đờ đẫn nhìn bàn tay mình.

Dải vải rách từ áo choàng Vu sư được quấn chặt quanh cổ tay cô ta, cô ta như vẫn nghe thấy lời an ủi của Viên Hưởng khi băng bó cho mình: "Cô phải nghĩ đến điều tốt đẹp, dù bị thương nhưng chúng ta vẫn còn sống, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng..."

Nhưng Viên Hưởng đã chết.

Anh ta bị tiếng "xào xạc" kéo vào màn đêm tăm tối, chỉ cách một bức tường, tiếng thét đau đớn của anh ta liên tục vang lên.

Giọt nước mắt rơi xuống nút thắt của dải băng đỏ trên cổ tay cô ta. ( truyện trên app T Y T )

"Tôi đã hại chết anh ấy." Khương Tâm Tuệ ngước lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Giang Nguyệt Lộc: "Anh ấy đã giúp tôi, nhưng tôi lại chẳng làm được gì. Là tôi đã hại chết anh ấy."

Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Không phải lỗi của cô."

Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên im lặng nhìn xuống đất. Giọng nói vô tình của Giang Nguyệt Lộc vang vọng trong căn phòng nhỏ.

"Chúng ta đã bị kéo vào đây, bị buộc phải chấp nhận tất cả những điều này đã là quá đủ khổ sở với bản thân rồi, bây giờ còn tự trách mình nữa sao?"

"Mọi người đã chết nhưng tôi còn sống, xin lỗi vì đã không cứu được mọi người."

"Ai cũng sẽ có suy nghĩ như vậy, nhưng rồi thì sao?"

Khương Tâm Tuệ lẩm bẩm: "Rồi thì sao?"

"Sự tự trách dừng lại ở lời xin lỗi thì chẳng có ý nghĩa gì cả, nên tôi sẽ không dừng lại ở đó." Giọng điệu của Giang Nguyệt Lộc vẫn như trước, không nhanh không chậm, không có vẻ gì là gấp gáp: "Tôi sẽ tìm ra kẻ đã giết họ và dùng chính cách đó để hành hạ chúng mười lần, trăm lần. Tôi sẽ dùng tiếng hét và nỗi đau của chúng để cúng tế cho linh hồn đã khuất và để chuộc tội với những đồng đội đã bỏ mạng của chúng ta."

Triệu Tiểu Huyên rùng mình vì những lời tuyên bố rợn người của Giang Nguyệt Lộc.

Nói xong, Giang Nguyệt Lộc nhún vai rồi cười nhạt: "Nếu điều đó khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ làm."

Nói gì thì nói, Khương Tâm Tuệ đã cảm thấy khá hơn trước một chút.

Cô ta nói nhỏ: "Cảm ơn."

"Chúng ta không giết anh ấy, nhưng ở đây có người đã giết anh ấy..." Triệu Tiểu Huyên không dám ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn cố nói hết câu.

"Tiểu Huyên!"

"Chẳng phải vậy sao?" Triệu Tiểu Huyên bắt đầu lớn tiếng: "Lãnh Tĩnh đã nói đừng chọn nhưng anh ta vẫn chọn. Chính vì Lâm Thần Âm cố chấp nên chúng ta mới bị trừng phạt!"

"Nếu nghe lời Lãnh Tĩnh thì Viên Hưởng đâu phải bỏ mạng? Tay của anh cũng đâu bị gãy?" Triệu Tiểu Huyên nhìn cánh tay phải của Trần Xuyên, mắt ngấn lệ rồi bật khóc nức nở.

"Đừng như vậy."

Giọng nói yếu ớt của Lãnh Tĩnh vang lên từ trên giường.

"Nói như vậy thì nếu tôi không chọn phiên bản dễ, mọi người đã không chết hoặc bị thương. Giang Nguyệt Lộc nói đúng, chúng ta đã chịu đựng rất nhiều, đừng tự trách mình nữa."

"Kẻ đáng trách chính là những kẻ giết người, là những hồn ma ác độc kia."

Nói xong những lời này, Lãnh Tĩnh bắt đầu thở dốc, Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên thấy vậy vội vàng chạy tới xoa dịu.

"Không thể nào."

Lâm Thần Âm bỗng nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Triệu Tiểu Huyên không kiên nhẫn hỏi: "Không thể nào cái gì?"

"Lựa chọn của tôi không thể nào sai được."

"Hả?" Trần Xuyên cũng không thể chịu nổi nữa: "Anh đang nói gì vậy? Không sai thì sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này?"

"Lựa chọn của tôi không thể nào sai, không thể nào sai được..." Lâm Thần Âm lẩm bẩm, Trần Xuyên lắc đầu bất lực: "Anh ta điên rồi, lại thêm một người phát điên nữa rồi."

Sau một lúc lẩm bẩm, Lâm Thần Âm đột nhiên chộp lấy cánh tay của Giang Nguyệt Lộc khi nhìn thấy anh, đôi mắt rực lên sự cuồng nhiệt: "Anh biết mà, đúng không? Anh biết tôi không thể nào sai được!"

Giang Nguyệt Lộc vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Tại sao?"

Lâm Thần Âm đã lặp lại những lời tương tự như vậy không biết bao nhiêu lần rồi.

Con người này vô cùng mâu thuẫn, anh ta tin chắc vào khả năng tiên đoán của mình về các nhiệm vụ nhưng lại liên tục đoán sai. Tuy nhiên, vẫn có một nửa những lần anh ta đoán đúng.

Trong một số vấn đề, anh ta dường như biết mọi thứ, mạnh mẽ như một vị thần. Nhưng trong một số vấn đề khác, anh ta lại hoàn toàn tránh né đáp án đúng, như thể có một vị thần cố ý không cho anh ta biết.

"Bởi vì tôi có thể nghe thấy giọng nói của thần!"

Không ai để ý đến lời nói điên rồ của anh ta.

Lâm Thần Âm bất ngờ đẩy mạnh Giang Nguyệt Lộc ra, làm va đổ không biết bao nhiêu đồ đạc, anh ta đi đi lại lại trong phòng như một kẻ điên, miệng liên tục lẩm bẩm câu "Tôi biết mà, tôi biết mà" và không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên, anh ta dừng lại trước chiếc giường gỗ, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tĩnh.

"Anh lại định làm gì nữa đây!" Triệu Tiểu Huyên sắp không chịu nổi nữa.

Anh ta lạnh lùng nói: "Đứng dậy."

Lãnh Tĩnh ra dấu dừng lại rồi bước xuống giường, không muốn tranh cãi với một kẻ điên. Lâm Thần Âm dùng sức đẩy giường sang một bên, để lộ một mảng tường trắng. Anh ta nhìn chằm chằm vào cái lỗ chuột ở góc tường, lẩm bẩm: "Tôi biết nó ở đây, tôi biết mà."

Anh ta quỳ xuống, như thể biết rõ có gì đó bên trong, cố với vào trong một lúc lâu rồi lấy ra một gói giấy khô cứng.

Vừa mới mở lớp ngoài thì có một thứ gì đó rơi ra.

Đó là một mảnh nhỏ màu da thịt có vết máu loang lổ.

Đầu óc luôn thông suốt của anh ta bỗng chốc khựng lại. Anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống tương tự. Từ trước đến giờ, chỉ cần nhìn thấy một cái đình, trong đầu anh ta sẽ có tiếng nói vang lên rằng trong đình có bao nhiêu người; anh ta nhìn thấy thị trấn từ xa, biết rằng cổng thành không thể vào, phải tìm thang trước; ở từ đường chưa thấy người giấy, sẽ có một giọng nói cho biết rằng - đó là cái cây, thứ sắp xuất hiện liên quan đến cây...

Đó là giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ trẻ.

Liên tục chỉ dẫn anh ta đến con đường ngắn nhất, không ngừng vẽ ra một con đường thẳng tắp để anh ta đi qua.

Ngay cả khi đưa ra lựa chọn sai lầm, anh ta vẫn không gặp trở ngại gì khi nghe giọng nói ngọt ngào của nữ thần.

Nhưng khi nhìn thấy thứ này rơi ra, đầu óc anh ta lại trở nên trống rỗng.

Lâm Thần Âm há hốc miệng, nghe thấy câu trả lời từ người khác: "Đó là... một cái tai người, đúng không?!"

Triệu Tiểu Huyên hét lên: "Đây là tai người mà!"

Lâm Thần Âm lại đẩy gói giấy đến trước mặt cô ta, khiến cô ta sợ hãi la hét.

"Cái gì đây!" Giọng điệu lạnh lùng của anh ta đối lập hoàn toàn với ánh mắt cuồng nhiệt.

"..."

"Đây là thứ anh lấy ra, sao tôi biết được là gì?" Triệu Tiểu Huyên tuyệt vọng lắc đầu: "Anh thật sự điên rồi..."

Như thể không nghe thấy gì, anh ta đưa gói giấy nhàu nát đến từng người một: "Cái này là gì, cái này là gì! Anh nói cho tôi biết, cái này là gì!"

Giang Nguyệt Lộc lấy gói giấy từ tay anh ta, cẩn thận mở từng lớp giấy ra, để lộ ra một vài món đồ đã cũ kỹ.

Một cuốn sổ giấy mỏng manh được buộc lại với nhau bằng dây cỏ, trên đó chi chít những dòng chữ. Một bức thư bổ nhiệm được đóng gói đơn sơ. Ngoài hai thứ này, còn có một đống vụn xương cháy đen.

Sau khi những thứ này xuất hiện, một bầu không khí xa xăm, u buồn và nặng nề bao trùm tất cả. Giang Nguyệt Lộc im lặng lật cuốn sổ giấy buộc bằng dây cỏ chứa đầy chữ.

"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi bước vào trường thi, vẫn chưa bắt đầu làm bài nhưng tất cả các Vu sư đều vô cùng háo hức. Đây là phòng thi đầu tiên được mở, là [Thành Phố Người Giấy], phải không? Haha! Cuối cùng, mày cũng sẽ lộ diện..."

Đọc xong dòng chữ đen trên tờ giấy trắng, Giang Nguyệt Lộc dừng lại một chút.

Anh ra hiệu cho mọi người ngồi thành vòng tròn. Lâm Thần Âm vẫn đứng yên lặng như một cái xác không hồn.

"Đoạn ghi chép này tiết lộ một số thông tin."

"Thứ nhất, người ghi chép giống như chúng ta, là một nhóm Vu sư đến tham gia kỳ thi. Nhưng họ tự xưng mình là Vu sư và nói rằng tất cả mọi người đều háo hức, điều này khác với tình hình của chúng ta."

Giang Nguyệt Lộc nói tiếp: "Tôi nghi ngờ rằng tất cả bọn họ đều là những học viên đến từ Học viện giống như Lãnh Tĩnh."

Lãnh Tĩnh gật đầu đồng ý và ra hiệu cho anh tiếp tục.

"Thứ hai, dường như kỳ thi này đối với họ không chỉ đơn thuần là bài kiểm tra đầu vào."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play