Đồng Miên ngẩn người rất lâu, cảm giác sợ hãi khiến cậu ta ngoảnh đầu lại, sau đó cất tiếng: "Mạc Tri Huyền, cậu muốn chết à, cậu biết mình đang nói gì không?!"

Mạc Tri Huyền lạnh nhạt đáp: "Tôi biết."

"Vậy mà cậu còn nói?! Nếu bị ai đó nghe thấy thì sao?"

Mạc Tri Huyền: "Thì kệ."

Đồng Miên nhìn nét mặt ương bướng của cậu ta mà tức đến nghiến răng: "Được, cậu gan lắm, cậu không sợ trở thành như Ô-" Đến đây, cậu ta ngừng lại, sắc mặt trở nên khó coi, xen lẫn giữa xanh và trắng.

Mạc Tri Huyền thấy cậu ta ngần ngại, bèn nói thay: "Giống như gì, giống Ô Dạ Minh à?"

Đồng Miên: "…"

"Xin lỗi, tôi không nên so sánh cậu với hắn, hắn là hắn, cậu là cậu, dù sao thì cậu cũng không đến mức như hắn…"

Mạc Tri Huyền lại hỏi: "Cậu cũng cho rằng hắn là kẻ phản bội sao?"

Đồng Miên giật mình: "Chẳng lẽ không phải sao? Đừng nói với tôi đây lại là một bí mật mà học viện che giấu đấy nhé, tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!"

Mạc Tri Huyền bật cười, lắc đầu: "Thôi bỏ đi, có phải hắn hay không cũng chẳng còn quan trọng. Dù sao… ở học viện này, mọi chuyện liên quan đến hắn đã được kết luận, gia tộc và hậu duệ của gia tộc hắn cũng bị mọi người xa lánh, không ngóc đầu lên được.."

Đúng vậy, những chuyện đó đã xảy ra rồi, hai đứa trẻ như họ có bàn thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Đồng Miên không kiềm được nhìn về phía Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, hắn ta vẫn nằm bất động trên mặt đất, cái đầu quỷ to lớn của hắn ta che khuất đôi vai nhỏ bé, lộ ra làn da đầy những vết thương cũ.

Cậu ta biết nhà họ Ô trong học viện không có cuộc sống dễ dàng, nhưng không ngờ lại khổ sở đến thế.

"Chuyện Ô Dạ Minh phản bội học viện rõ ràng đã là chuyện của rất nhiều năm trước." Cậu ta thở dài: "Lúc đó tôi còn chưa ra đời nữa, nếu số mệnh của tôi và Quỷ Đầu Tiểu Ngũ có thể đổi cho nhau, thì có lẽ hôm nay người chịu cảnh này sẽ là tôi."

"Một chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm trước…"

Mạc Tri Huyền cười: "Vừa rồi cậu hỏi tôi, tại sao lại là Giang Nguyệt Lộc. Nếu cậu biết nguyên nhân và hậu quả của việc Ô Dạ Minh phản bội học viện, cậu sẽ hiểu-"

Đang nói thì bên kia bàn đá bỗng truyền đến tiếng động lạ.

Tiếng ầm ầm vang lên, giống như âm thanh của một trận pháp đang đóng lại. Khi âm thanh dần yếu đi, bên kia bàn đá cuối cùng không còn là bức tường đá cứng rắn nữa, mà đã khôi phục lại diện mạo của một đại sảnh rộng rãi.

Đồng Miên ngạc nhiên: "Cậu của tôi đã tắt trận pháp… Họ nói xong rồi sao? Nhanh vậy?"

Hạ Dực là người ra đầu tiên, thấy hắn quay lưng lại, Đồng Miên có phần ngạc nhiên vì không thấy Giang Nguyệt Lộc đâu. Cậu ta đứng dậy định hỏi thì Hạ Dực bỗng nhiên xoay người lại: "Ngài đem Giang-"

Nhìn Giang Nguyệt Lộc đang được bế trong tư thế công chúa, ngủ say trong vòng tay Hạ Dực, Đồng Miên chỉ biết im lặng.

Hạ Dực: "Giang gì?"

"Không có gì, không có gì, anh ấy ổn chứ? Sao vẫn chưa tỉnh lại?"

Đồng Miên thấy Hạ Dực cứ nhìn chằm chằm vào mình mà không đáp, trong lòng cậu ta bắt đầu cảm thấy bất an. Cuối cùng, cậu ta nghe thấy hắn nói: "Ngươi là Đồng Miên?"

Trong lòng Đồng Miên bỗng dâng lên một cảm giác xúc động vô bờ. Đại loại như: Vĩ đại quá, Quỷ Vương nhớ tên mình.

Cậu ta gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Hạ Dực: "Ngươi đi theo ta."

Đồng Miên: "Hả?"

Quỷ Vương nói rất dứt khoát, bước đi cũng nhanh, dường như không muốn ở lại thêm, như một đám mây đỏ nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa, bóng dáng biến mất trong màn đêm.

Chỉ có giọng nói của hắn vang lên giữa tiếng gió, truyền đến tai Đồng Miên: "Mang tất cả những người liên quan đến cậu ấy đi."

"Người liên quan đến cậu ấy?" Đồng Miên gãi đầu, nhìn Lãnh Vấn Hàn, người này chắc chắn là một trong số đó: "Còn những người khác thì sao? Quỷ Đầu Tiểu Ngũ? Còn Mạc Tri Huyền… tất cả đều đi cùng tôi sao? Đúng rồi, còn cậu tôi nữa! Tôi phải báo với ông ấy một tiếng chứ?"

Mạc Tri Huyền chống tay đứng dậy: "Cậu đi báo với Phó viện trưởng Đồng một tiếng, tôi sẽ dẫn họ theo Giang Nguyệt Lộc."

Đồng Miên: "Không, người anh em, cậu thực sự muốn đi à? Đó là Quỷ Vương đấy, cậu không sợ sao?"

Mạc Tri Huyền: "Tôi còn có chuyện muốn nói với Giang Nguyệt Lộc, không phải tìm Quỷ Vương."

Như vậy càng nguy hiểm hơn. Đồng Miên nhìn cậu ta với ánh mắt đầy cảm thông, cảm thấy chàng trai trẻ đơn thuần này vẫn chưa hiểu rõ bản chất của cả hai người kia.

"Thế tôi đi tìm cậu tôi trước, chúng ta sẽ giữ liên lạc!" Nói xong, Đồng Miên vội vã chạy về phía bên kia bàn đá.

Khi họ gặp lại nhau, trời đã gần sáng.

-

Ánh sáng ban mai chưa kịp rạng, màn đêm vẫn phủ một lớp mỏng và sắc bén lên mọi thứ.

Hạ Dực đứng trước tòa cao ốc vạn trượng, bóng dáng của hắn trở nên nhỏ bé so với những tòa kiến trúc hùng vĩ, nhưng khí thế ngạo nghễ vô hình lại áp đảo cả công trình khổng lồ cao vút đến mây.

Hắn nghiêng đầu hỏi Đồng Miên: "Thế nào rồi?"

Đồng Miên gắng gượng trả lời: "Lãnh Vấn Hàn chỉ bị thương nhẹ, trên đường đi đã tỉnh lại rồi. Tiểu Ngũ cũng vừa tỉnh lại, bây giờ chỉ còn..."

Hạ Dực nhìn về phía bệ đá sau lưng cậu ta, nơi Giang Nguyệt Lộc đang nằm, sắc mặt bình yên, trông như đang say ngủ.

Một lúc lâu sau, Hạ Dực mới quay đầu lại: "Các ngươi vào trước đi."

"À? Ừ... Ừ, được." Đồng Miên xoay người, kéo Lãnh Vấn Hàn đang ngồi bần thần trước bệ đá đứng dậy: "Đi thôi, sẽ có người chăm sóc cho Giang Nguyệt Lộc."

Ở phía bên kia, Mạc Tri Huyền cũng lặng lẽ đứng dậy, quan sát xung quanh.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ sau khi tỉnh lại đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người, nhưng Mạc Tri Huyền biết hắn ta vẫn còn ở đâu đây. Gia tộc Mạc và gia tộc Ô có mối liên hệ sâu sắc, tổ tiên của họ đã để lại thuật pháp để nhận biết mùi và dấu vết của nhau. Từ đó trở đi, chỉ có người trong hai gia tộc này mới có thể tìm thấy nhau giữa đám đông.

Khi cậu ta cảm nhận được Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, đối phương cũng sẽ cảm nhận được cậu ta.

Đồng Miên từ xa gọi to: "Đi thôi, vào trong tòa nhà nào."

Cậu ta đáp lại một tiếng rồi nhập đoàn tiến vào, Đồng Miên hỏi: "Chúng ta không chờ Tiểu Ngũ sao?"

Mạc Tri Huyền lắc đầu: "Không cần đâu, nếu hắn muốn thì sẽ tự đi theo. Vả lại, bây giờ hắn cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi."

Đồng Miên thở dài thương cảm: "Tiểu Ngũ đáng thương thật."

Mạc Tri Huyền nhìn cậu ta bằng ánh mắt kỳ lạ, Đồng Miên thắc mắc: "Sao cậu nhìn tôi như thế, trên mặt tôi có gì à?"

Mạc Tri Huyền không nói gì. Chỉ trong một đêm, Đồng Miên đã gọi Quỷ Đầu Tiểu Ngũ một cách thân mật như thế, nên nói là cậu ta ngây thơ đơn giản hay là không biết nhìn nhận tình hình đây?

Cả nhóm bước vào ngưỡng cửa lớn, mỗi người mang theo những tâm sự riêng. Qua cánh cửa, bầu không khí bên trong và bên ngoài tách biệt hoàn toàn, tựa như hai thế giới khác nhau. Tất cả cảm nhận được những luồng gió lạnh lướt qua, mang theo một mùi gỗ hương kỳ lạ.

Bên trong đại điện có một bức tượng, thần linh nhắm mắt tĩnh lặng. Khi nhìn vào bức tượng đó, dù tâm trạng có phức tạp hay rối loạn đến đâu cũng sẽ cảm thấy bình yên. Chỉ cần đứng yên trong chốc lát, ai nấy đều cảm thấy nhẹ nhàng như được gỡ bỏ những muộn phiền.

Đồng Miên thì thầm: "Đây là vị thần linh mà học viện chúng ta thờ phụng đúng không?"

Lãnh Vấn Hàn trầm ngâm nhìn bức tượng, ánh mắt phức tạp.

Mạc Tri Huyền nói: "Nghe nói học viện chỉ còn lại hai bức tượng, những bức khác đã bị phá hủy trong trận chiến giữa vu sư và quỷ nhiều năm về trước. Giờ đây, một bức chỉ có các viện trưởng biết vị trí, còn bức còn lại chính là bức chúng ta thấy trước mắt, được đặt tại nơi bí mật này."

Đồng Miên: "Tôi nói này, nếu đây là một nơi bí mật như vậy, chúng ta cứ thế vào có ổn không?"

Lãnh Vấn Hàn: "Chúng ta gây rắc rối chưa đủ sao?"

Mọi người đều im lặng.

Bỗng nhiên, Đồng Miên cười phá lên, những người khác không hiểu sao cậu ta lại cười, chỉ biết ngơ ngác nhìn. Khi dừng lại, cậu ta nói: "Tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng chỉ là một đứa học dốt không thể ngóc đầu lên được. Còn cậu và Lãnh Vấn Hàn đều là những người được thầy cô và gia đình kỳ vọng, trong lúc gây ra sai lầm lớn thế này… lại còn bình thản hơn cả tôi."

Nói một hơi, Đồng Miên mới ngừng lại.

"Thực ra được cùng các cậu trải qua những chuyện như vậy vui hơn nhiều so với việc làm một đứa mọt sách suốt ngày chỉ biết học hành."

Mạc Tri Huyền cắt ngang: "Chúng ta đến đây không phải để chơi, nơi này lưu trữ nhiều bí mật của học viện,  trong hoàn cảnh bình thường chúng ta không thể vào được."

Cậu ta nhìn Đồng Miên bằng ánh mắt như muốn nhắc nhở: Cậu nên trân trọng cơ hội hiếm có này.

Đồng Miên: "Tôi biết, tôi biết, tôi chỉ đang thể hiện sự vui mừng thôi mà, đừng làm mặt nghiêm nghị như thế, đúng là mất hứng."

Mạc Tri Huyền không đáp lại, chỉ tăng tốc bước chân.

Đồng Miên: "Này này, cậu đi nhanh vậy làm gì! Gấp cái gì chứ!"

Thực sự thì Mạc Tri Huyền đang rất sốt ruột, cậu ta đã muốn đến nơi này từ rất lâu.

Cậu ta không thể cưỡng lại sự cám dỗ của những địa điểm chứa nhiều bí mật như thế này, nơi mà một lần ghé qua có thể tìm thấy rất nhiều thông tin.

Giang Nguyệt Lộc từng hỏi cậu ta tại sao biết nhiều như vậy, thật ra tất cả đều là kết quả từ những năm tháng tìm hiểu khắp nơi.

Tuy nhiên, thông tin cậu muốn tìm hiểu thường là những thông tin không công khai, không thể truy xuất từ thư viện. Và nếu có dấu vết tra cứu những từ khóa nguy hiểm bị phát hiện, rất có thể hệ thống sẽ báo cáo lên viện trưởng và các trưởng lão.

Ban đầu, cậu ta nghĩ rằng các viện trưởng cố tình che giấu phần lịch sử này, và vì điều đó, cậu ta đã đau khổ trong một thời gian dài.

Một mặt, sự giáo dục mà cậu ta nhận được lâu nay khiến cậu ta khó có thể thẳng thắn phê phán hành động thiếu minh bạch của các bậc tiền bối, nhưng mặt khác, cậu ta lại rất khao khát hiểu rõ sự thật bị che giấu.

Khoảng thời gian đó, cậu ta sống trong sự đau khổ.

Nhưng sau này, khi một lá thư bí ẩn đến, hoàn cảnh ngột ngạt của cậu ta đã thay đổi hoàn toàn.

Cậu ta sẽ không bao giờ quên đêm mà lá thư đó đến.

Đó là một ngày học bình thường, cậu ta kết thúc ca tuần tra của mình, mệt mỏi trở về phòng, ôn bài cho ngày mai xong vừa định ngả lưng ngủ thì một tiếng hát xa xưa vang vọng từ ngoài cửa sổ. Cậu ta mơ hồ ngồi dậy, lần theo âm thanh ấy đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy ánh trăng trong trẻo chiếu sáng một bức thư màu đen.

Ban đầu, cậu ta nhầm tưởng đó là thư trúng tuyển của học viện.

Sau mới phát hiện, chất liệu thư khá giống, đều có mùi gỗ thơm như nhau, nhưng kích thước phong bì hoàn toàn khác, đặc biệt là trên đó không có phù chú của học viện.

Khi mở ra xem, trên tờ giấy đen là những dòng chữ đơn giản, càng đọc, cậu ta càng tỉnh táo. Những gì được ghi trong đó giải đáp những mâu thuẫn mà cậu ta đã băn khoăn từ nhỏ đến giờ, như thể người viết đã trải qua hết thảy và giải thích từng bí mật lịch sử một cách rõ ràng.

Sau khi đọc xong thư, cậu ta cẩn thận đốt nó đi.

Một đêm không chợp mắt, đến sáng hôm sau, các giáo viên vẫn lên lớp như thường, hệ thống cũng không hỏi tên cậu ta, cậu ta dần dần chắc chắn rằng trực giác của người gửi thư là đúng.

Người đó không nói rằng cậu ta phải đốt thư sau khi đọc, nhưng cậu ta lo học viện phát hiện nên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Không ngờ, điều đó hoàn toàn không cần thiết. Một lá thư từ bên ngoài đến kèm theo tiếng hát bí ẩn rơi xuống bên cửa sổ của một học viên… 

Học viện hoàn toàn không phát hiện ra, hệ thống cũng vậy.

Người gửi thư biết điều này nên mới tự tin như vậy sao?

Từ đó trở đi, từng lá thư bí ẩn tiếp tục đến dưới ánh trăng, giải đáp nhiều bí ẩn về học viện cho cậu ta. Người đó không bao giờ để lại tên, cũng không viết tên cậu ta trong thư, dường như chỉ vì sở thích mà tiện tay để lại, những bí mật rơi rớt khắp nơi, không quan tâm đến việc chúng có thể gây ra bao nhiêu sóng gió cho học viện.

Người đó chắc hẳn rất mạnh, hoặc là một thế lực vô cùng đáng sợ. Mạc Tri Huyền khẳng định như vậy.

Khi cậu ta bắt đầu nghi ngờ liệu người đó có âm mưu gì với học viện, người đó lại gửi đến một lá thư, nói rằng cậu ta không nên trách các bậc trưởng bối của học viện, họ còn đáng thương hơn cậu ta.

"Họ không cố ý che giấu sự thật này, mà vì đôi mắt họ dần bị che mờ, không thể phân biệt được đâu là thực. Dưới sự kiểm soát có chủ đích, họ dần dần chỉ nhìn thấy những gì người khác muốn họ thấy."

"Người đó" đã tiết lộ một bí mật lớn hơn.

"Và tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ thần linh."

Từ đó trở đi, Mạc Tri Huyền không còn căm ghét các viện trưởng nữa, ngược lại cậu ra cảm thấy họ vô cùng đáng thương.

"Đừng nhìn nữa." Nghe lời Mạc Tri Huyền, Đồng Miên cuối cùng cũng quay đầu lại, bước nhanh vài bước đến gần: "Nhìn thấy tượng thần trong truyền thuyết, làm gì có chuyện không nhìn. Nếu Giang Nguyệt Lộc ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ nói việc này giống như đi check-in các điểm tham quan ở nhân gian." ( truyện trên app tyt )

Nghĩ đến Giang Nguyệt Lộc với tình trạng chưa rõ, Đồng Miên bỗng trầm ngâm.

Lúc này, cậu ta nghe thấy Mạc Tri Huyền đang đi phía trước nói: "Cậu không biết lúc nào mình bị thần linh cướp mất thần trí, vậy nên tốt hơn hết là đừng nhìn nhiều."

Đồng Miên: "Cậu nói đùa chứ, chỉ nhìn một chút thì có sao đâu, đó chỉ là tượng thần thôi mà."

Mạc Tri Huyền: "Cậu làm sao biết được mình có đang tỉnh táo không? Có thể cái suy nghĩ rằng mọi thứ đều bình thường cũng không phải là của cậu. Có khi thật sự trong lòng cậu rất sợ hãi, không muốn nhìn tượng thần đó chút nào."

Đồng Miên bật cười: "Tôi còn không biết được suy nghĩ của mình sao?"

"Thực tế là như vậy, có lẽ cậu thật sự không biết." Mạc Tri Huyền dừng lại: "Có lẽ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị thần linh kiểm soát suy nghĩ, nên hãy trân trọng những khoảnh khắc tỉnh táo này. Ít nhất thì tôi không muốn tranh cãi với cậu lúc này."

Khi hai người họ đang nói chuyện, Lãnh Vấn Hàn vẫn im lặng, lặng lẽ theo sau, ẩn mình trong bóng tối.

Không biết họ đã đi bao lâu và đã đi sâu xuống bao nhiêu, cuối cùng trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa nhỏ.

Cánh cửa ấy rất nhỏ, so với bức tường đen khổng lồ xung quanh, nó giống như một hạt cát trắng.

Nó tựa như chiếc thuyền trắng trôi nổi giữa biển đen, hay căn nhà trắng tĩnh lặng giữa núi đen.

Cảm giác nhìn từ xa và khi tiến đến gần hoàn toàn khác nhau. Khi bước tới gần cánh cửa nhỏ, một ý nghĩ bỗng nảy ra trong đầu Đồng Miên.

Có lẽ cánh cửa đó đang sống.

Nó di chuyển theo từng bước chân của họ.

Mang theo suy nghĩ kỳ lạ đó, họ chầm chậm tiến đến cánh cửa màu trắng sữa, đột nhiên ba thước bên cạnh phát ra ánh sáng lạnh lẽo từ ngọn lửa xanh. Khi lửa tắt đi, Hạ Dực xuất hiện.

Lãnh Vấn Hàn: "Không có âm thanh."

Đồng Miên: "Ý cậu là sao?"

Lãnh Vấn Hàn nhìn vào ngọn lửa xanh còn chưa tắt hết: "Cậu không nhớ à, khi ngọn lửa này xuất hiện, luôn có âm thanh đi kèm, nhưng vừa rồi tôi không nghe thấy gì cả."

Đồng Miên ngạc nhiên: "Tôi cũng không nghe thấy."

Mạc Tri Huyền tiến đến trước cửa, gõ nhẹ vài tiếng, nhưng tiếng gõ đáng lẽ ra phải có lại không vang lên.

Mọi âm thanh dường như bị hút vào một nơi khác, nơi đây như một vùng chân không, chỉ còn lại mắt thần trắng và cánh cửa trắng sữa.

"Vậy tại sao chúng ta vẫn có thể nói chuyện?" Đồng Miên không hiểu.

Giọng của Hạ Dực vang lên: "Các ngươi không hề nói chuyện. Khi ta vào đây, các ngươi như ba người câm đang diễn kịch câm."

Đồng Miên: "Nơi này kỳ lạ quá…"

Hạ Dực cười nhạt: "Kỳ lạ sao? Nếu nói thật, đây là thứ mà người của gia tộc Đồng các ngươi đã tạo ra."

Không để Đồng Miên đáp lại, hắn ôm chặt Giang Nguyệt Lộc, không ngần ngại đá tung cánh cửa nhỏ, trang trọng, phủ đầy khí tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play