Giang Nguyệt Lộc nở một nụ cười quỷ dị: "Ngươi không biết ta là ai sao?"
Hạ Dực không muốn phí lời, chỉ ném lại một ánh nhìn khinh miệt: "Tên trộm chiếm đoạt thân xác còn dám ở đây nói dối, được thôi, nếu ngươi đã không thừa nhận, vậy thì ta sẽ xé toạc ngươi ra ngay tại chỗ để xem ngươi còn mạnh miệng nữa không!"
Nói xong, hắn chụm ngón tay lại như móng vuốt, dồn hết sức lực, bất ngờ bóp mạnh vào cổ Giang Nguyệt Lộc. Ngọn lửa xanh đang bùng cháy như nhuốm thêm cơn giận dữ của hắn, phun trào từ cổ tay, khiến Giang Nguyệt Lộc bật lên một tiếng kêu đau đớn.
Lãnh Vấn Hàn nghe thấy liền vội vã lao tới. Dù không còn chắc chắn Giang Nguyệt Lộc là người thân quen hay xa lạ, cậu vẫn muốn gỡ tay Hạ Dực ra, nhưng không ngờ lại bị Hạ Dực hất mạnh va vào tường.
Đồng Miên hoảng hốt hét lên: "Cậu lao vào làm gì, lúc này anh ấy đang điên loạn, ai dám chọc vào chứ!"
Lãnh Vấn Hàn ngã gục xuống sàn, máu tuôn ra không ngừng.
Đồng Miên nhìn quanh một lượt, hết nhìn Giang Nguyệt Lộc bị Hạ Dực bóp chặt, rồi lại nhìn Lãnh Vấn Hàn nằm bất động ở góc tường, cuối cùng cậu ta quyết định chạy tới đỡ Lãnh Vấn Hàn dậy: "Này, cậu ổn không?"
Nhà ngục trở nên hỗn loạn, những tiếng ồn lấn át sự im lặng bao trùm trước đó.
Vị thần sứ trong ảo ảnh hiện lên, lần này hoàn toàn hiện rõ thân hình. Hạ Dực lạnh lùng liếc nhìn dung mạo tuyệt trần của cô ta, lớn tiếng quát: "Thì ra là ngươi, ngay từ đầu ngươi đã luôn bên cạnh cậu ấy, chẳng qua là chờ đợi ngày này mà thôi!"
Thần sứ định lên tiếng biện hộ: "Ta..."
Nhưng Hạ Dực vung tay, một luồng lửa xanh bùng cháy dữ dội, lan ra thiêu đốt cả ảo ảnh vô hình, khiến thân hình xinh đẹp ấy bị tan chảy trong ánh lửa.
Ngọn lửa xanh u uẩn chiếu sáng gương mặt của tất cả.
"Con người thì sợ hãi, thần linh thì im lặng…"
Giang Nguyệt Lộc cố gắng lên tiếng: "Điều thứ hai, là cơn giận của Quỷ Vương… Tương truyền thời thượng cổ, khi loài người còn tin vào thần linh và sợ hãi quỷ dữ, điều đáng sợ nhất là… hai điều này…"
"Ha ha… ngươi, tên nhóc này, cũng có một chút tính khí của Ngài ấy đấy…"
Lời nói của "Giang Nguyệt Lộc" dường như không lọt vào tai Hạ Dực.
Đôi mắt đỏ rực của hắn vẫn nhìn chăm chú, không chút do dự mà tăng thêm sức mạnh. Trong chớp mắt, móng tay hắn xé toạc da thịt, máu đỏ tươi chảy ra, Giang Nguyệt Lộc thở hắt ra, nhưng vẫn nở nụ cười, mắt nhìn thẳng vào hắn: "Ngươi… thực sự muốn giết ta… sao?"
"Đừng quên… nếu ta chết… hắn cũng sẽ chết…"
"Chết thì đã sao?" Hạ Dực nhìn chằm chằm vào "Giang Nguyệt Lộc": "Nếu cậu ấy còn sống, chắc chắn cũng không muốn bị ngươi chiếm lấy thân xác và làm những việc cậu ấy không muốn."
"Giang Nguyệt Lộc" nghe vậy, đôi mắt bỗng mở to, từ hàm răng nghiến chặt bật ra vài tiếng cười khan: "Ngươi… quả nhiên không có trái tim."
Tiếng cười vang lên như tiếng băng vỡ, khiến lồng ngực trống rỗng của Hạ Dực cũng chấn động.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí hắn khựng lại, sức lực trên tay cũng lơi lỏng.
"Bây giờ là cơ hội." Một giọng nói vang lên từ phía xa.
Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên không thể không quay đầu lại, nhưng ngay lập tức ngửi thấy một mùi hương lạ, khiến cả hai choáng váng.
Mùi hương đậm đặc lan ra khắp ngục tối, rồi một âm thanh của chuông vang lên, sắc bén, phá tan làn hương, nhắm thẳng vào hai người đang đối đầu.
"Ding-!!!"
Lãnh Vấn Hàn giật mình đứng dậy.
Âm thanh ấy từ vô hình trở nên hữu hình, mang theo sức mạnh của phù chú và nhắm thẳng vào Giang Nguyệt Lộc!
"Giang Nguyệt Lộc!"
"Anh Lộc!"
Trong ánh mắt lo lắng của Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên, âm thanh chuông mang theo sát ý lao thẳng vào Giang Nguyệt Lộc. Anh không thể cử động, đối diện với tiếng chuông tử hình này, đó chính là đường chết.
Ngay khi chuông sắp va vào thân xác của Giang Nguyệt Lộc, Hạ Dực xoay người, vung tay, một tia sáng đỏ rực từ tay áo hắn vút ra, trái ngược hoàn toàn với ngọn lửa xanh, chặn đứng tiếng chuông trong không trung!
Lưỡi kiếm đỏ và chuông vàng va chạm, vô số tia sáng lóe lên, nổ tung thành những đốm hoa lửa rực rỡ giữa không trung.
Chỉ sau vài giây, sắc vàng rực rỡ ấy vỡ tan.
"Quỷ Vương quả là cao tay, bao năm không gặp, thân pháp ngày càng linh hoạt."
Từ hành lang tối đen, hai bóng người chậm rãi bước ra, một cao một thấp, thi thoảng còn vang lên tiếng ho khan.
Khi hai bóng hình đó hiện rõ trong tầm mắt, Đồng Miên há hốc miệng: "Cậu... Cậu ơi?! Sao cậu lại ở đây?" Cậu ta quên mất rằng, việc họ đến đây giải cứu là chắc chắn sẽ bị các viện trưởng bắt gặp.
Phó viện trưởng Đồng ngồi trên chiếc xe lăn, không nhìn đến đứa cháu ngốc nghếch của mình. Ông ấy thu lại tay áo rộng, định nói điều gì đó nhưng lại ho.
Viện trưởng Khổng đứng bên cạnh Phó viện trưởng Đồng không nhịn được nói: "Vừa rồi đáng lẽ ra để tôi ra tay, cơ thể của ông vốn dĩ đã-"
Đồng Miên phản ứng lại: "Cậu ơi, vừa rồi tiếng chuông đó là do cậu phát ra sao? Không đúng... tại sao cậu lại muốn giết Giang Nguyệt Lộc chứ!"
Phó viện trưởng Đồng: "..."
Nếu không ngồi trên xe lăn, ông ấy thực sự muốn tát cho đứa cháu này một cái.
Phó viện trưởng Đồng ngẩng đầu lên, tuy như đang trả lời Viện trưởng Khổng nhưng ánh mắt lại hướng về thiếu niên Quỷ Vương với thần sắc lạnh lùng: "Nếu ông ra tay, e là sẽ không khống chế được. Còn tôi ra tay, vì biết rõ cậu ấy có người bảo vệ, chắc chắn sẽ không chết ở đây."
Trong tình cảnh này, người duy nhất không hiểu rõ tình hình chỉ có Viện trưởng Khổng.
Ông ta chào Hạ Dực, người đang đứng cách họ khoảng mười bước: "Kể từ lần đàm phán năm đó, đã lâu không gặp. Giờ đây tôi đã là một người đàn ông trung niên có vợ con, còn cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa."
Hạ Dực đứng ở phía xa, đôi mắt lạnh lùng như kéo dài khoảng cách, khiến không gian giữa họ trở nên xa xôi và bi thương đến lạ.
Hắn không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Trong lồng ngực trống rỗng ấy, có thứ gì đó kỳ lạ đang bùng lên.
Đó không phải là Giang Nguyệt Lộc.
Sao có thể là Giang Nguyệt Lộc được?
Tay hắn vẫn nắm chặt cổ của kẻ trước mặt, nhưng không muốn nhìn thêm lần nào nữa. Nếu hắn hiểu rõ thế gian hơn một chút, hắn sẽ nhận ra cảm giác khiến hắn không muốn đối diện với ánh mắt kia, chính là sự sợ hãi.
"Khi cậu ấy chết ngay trước mắt cậu, cậu không cảm thấy buồn sao, Hạ Dực?"
Hạ Dực từ từ thả lỏng tay.
Đôi mắt đỏ của hắn di chuyển chậm rãi, như ánh chiều tà cuối ngày, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt của Giang Nguyệt Lộc.
Cảm ơn trời đất, Giang Nguyệt Lộc không dùng ánh mắt lạ lẫm để nhìn mình.
Có lẽ vì mất quá nhiều máu, hoặc vì lý do nào đó, anh đã nhắm mắt lại, trông có vẻ rất mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ.
Hạ Dực bần thần để anh tựa lên vai mình, ngẩng đầu lên, gương mặt trở lại vẻ lạnh lùng, bình thản.
"Hắn là ai?"
Chắc chắn đó không phải là Giang Nguyệt Lộc, vậy hắn là ai?
Phó viện trưởng Đồng lăn xe tới bên cạnh Giang Nguyệt Lộc đang ngủ, nhìn anh một lúc lâu với ánh mắt phức tạp rồi quay đi: "Chuyện này dài lắm."
Ông ấy ngẩng đầu lên, như muốn xuyên qua tầng tầng lớp lớp của nhà ngục mà nhìn thấy bầu trời sáng rực bên ngoài, những cây cao chót vót và các thần sứ đang thảnh thơi dạo bước trên mây.
Và rồi, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ và Mạc Tri Huyền vừa ngất đi, Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đang sững sờ, tất cả những ai có mặt trong ngục đều trở thành nhân chứng của sự thật này. ( truyện trên app tyt )
Tất cả họ đều nghe thấy lời tuyên bố chấn động của Phó viện trưởng Đồng.
"Thần linh của chúng ta đã chìm vào giấc ngủ nhiều năm trước... nhưng vừa rồi, tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Ngài đã tỉnh lại trong cơ thể của Giang Nguyệt Lộc."
-
Phòng khách của học viện mang vẻ nghiêm trang và u ám, vốn được cải tạo từ một tế đàn cổ xưa thời thượng cổ. Dù đang giữa mùa hè, nơi này vẫn lạnh lẽo như một đường hầm dưới lòng đất, mang lại cảm giác lạnh buốt. Đây cũng là lí do mà các học viên thường gọi nó là "Phòng Băng".
Lúc này, "Phòng Băng" có thêm vài vị khách lạ, nhưng gương mặt của họ đều thể hiện sự bất định, khiến bầu không khí càng thêm lạnh lẽo.
Đồng Miên không kiềm được mà hắt hơi một cái, lo lắng nhìn về phía chiếc bàn đá ở không xa.
Khoảng một tiếng trước, cậu của cậu ta đã đưa mọi người trong nhà ngục đến phòng khách. Ông ấy bảo cậu ta chăm sóc cho Mạc Tri Huyền, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ và Lãnh Vấn Hàn đang bất tỉnh, còn ông ấy cùng Viện trưởng Khổng đi qua phía bên kia bàn đá để thảo luận với Quỷ Vương trẻ tuổi.
Giang Nguyệt Lộc thật ra cũng bất tỉnh, nhưng khi cậu ta vừa định bước tới giúp đỡ, ánh nhìn dò xét pha chút dữ dằn của Hạ Dực khiến cậu ta sợ đến mức lùi lại.
Khi chăm sóc cho những người bị thương, Đồng Miên dần dần hiểu ra một số chuyện.
Ví dụ như tại sao trước đó trong nhà ngục, Hạ Dực lại tấn công Giang Nguyệt Lộc mà không màng đến lý lẽ; hay tại sao Lãnh Vấn Hàn hôm nay lại nói những điều kỳ lạ. Những thắc mắc này đều được giải đáp qua một câu nói của Phó viện trưởng Đồng.
- Thì ra đó không còn là Giang Nguyệt Lộc nữa.
"Chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy? Chúng ta luôn ở bên anh ấy mà..." Đồng Miên vừa bôi thuốc cho Mạc Tri Huyền vừa lẩm bẩm. Khi bôi đến mặt, Mạc Tri Huyền đột nhiên mở mắt ra, khiến cậu ta hoảng hốt hét lên: "Á..."
Mạc Tri Huyền nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại: "Im lặng."
Đồng Miên lắc đầu liên tục, ra hiệu rằng cậu ta sẽ không kêu nữa. Mạc Tri Huyền lúc này mới thả tay ra.
"Cậu tỉnh rồi à." Đồng Miên nhìn Mạc Tri Huyền, trong lòng vẫn bực bội: "Nếu không phải tại cậu bảo chúng tôi đi giải cứu, sao lại xảy ra rắc rối lớn như thế này chứ? Giang Nguyệt Lộc cũng gặp chuyện rồi, cậu có biết không? Này, này, cậu có đang nghe tôi nói không vậy?"
Mạc Tri Huyền làm như không nghe thấy, cậu ta dựng tai lên như đang cố gắng lắng nghe điều gì.
Đồng Miên thở dài: "Đừng phí công nữa, khi cậu tôi nói chuyện chắc chắn đã mở trận pháp, cậu sẽ không nghe được gì đâu."
Lúc này Mạc Tri Huyền mới liếc nhìn cậu ta một cái.
Đồng Miên nói: "Như vậy mới được, để tôi nói cho cậu nghe..." Nhưng cậu ta chưa kịp nói hết câu thì Mạc Tri Huyền đã nhắm mắt lại, trông như không muốn nói chuyện.
Đồng Miên tức giận đến cực độ: "Cậu nói gì cũng phải có lý lẽ chứ? Đêm nay chúng tôi vất vả lắm mới đến được đây, cuối cùng lại thành ra như vậy, tất cả là vì ai chứ? Vậy mà cậu lại tỏ vẻ như kẻ đứng ngoài cuộc, không chịu nói gì hết!"
Mạc Tri Huyền ngồi dậy: "Cậu muốn nghe gì?"
Đồng Miên giật mình: "..."
Mạc Tri Huyền nói: "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng nói nhiều quá, cứ lải nhải mãi, ồn ào lắm."
Đồng Miên không ngờ rằng Mạc Tri Huyền lại dễ nói chuyện đến vậy, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tôi hỏi gì cậu cũng sẽ trả lời sao?"
Mạc Tri Huyền trả lời: "Tất nhiên. Nếu không có các cậu, Quỷ Đầu Tiểu Ngũ chưa chắc đã qua nổi đêm nay. Các cậu đã giúp hắn, tức là đã giúp tôi. Tôi sẽ giữ lời hứa trước đây."
Đồng Miên cảm thán: "Cậu và Quỷ Đầu Tiểu Ngũ thân nhau thật đấy."
Mạc Tri Huyền khựng lại một chút, rồi lắc đầu: "Không phải như cậu nghĩ đâu, chuyện của chúng tôi... phức tạp lắm. Không nói cũng được."
Đồng Miên cũng từng nghe về mối quan hệ phức tạp giữa hai gia tộc của họ, nhưng lúc này rõ ràng cậu ta đang quan tâm đến chuyện khác hơn. Cậu ta vội đặt bát thuốc xuống: "Cậu tôi nói... người đó... người đó đã tỉnh dậy trong cơ thể của Giang Nguyệt Lộc, chuyện này là thật hay giả?"
Mạc Tri Huyền đáp: "Là thật."
Đồng Miên phản xạ: "Sao có thể như vậy được?"
Mạc Tri Huyền nhìn cậu ta: "Cậu đã ở bên anh ấy nhiều hơn tôi, cậu nghĩ người cậu thấy tối nay và người thường ngày mà cậu biết có phải là cùng một người không?"
"Tôi thấy anh ấy có hơi lạ, nhưng mà..." Đồng Miên ngập ngừng: "Nhưng thần linh với con người, hơn nữa lại là vị thần đã ngủ rất lâu... Sao có thể liên quan được chứ? Chuyện này không hợp lý chút nào."
"Nếu như không phải mới đây mới có mối liên hệ thì sao?"
Đồng Miên sững người: "..."
Mạc Tri Huyền ho khan: "Trước đây tôi đã từng đoán, không biết từ khi nào anh ấy bắt đầu liên hệ với vị thần đó. Nghe lời của Phó viện trưởng Đồng tối nay, có vẻ như dự đoán của tôi là đúng."
Đồng Miên ngạc nhiên: "Dự đoán gì?"
"Là ca phẫu thuật mà cậu Phó viên trưởng đã thực hiện." Mạc Tri Huyền nói: "Chính từ lúc đó, cơ thể của Giang Nguyệt Lộc đã trở thành nơi nghỉ ngơi cho Ngài."
Đồng Miên ngẩn ngơ rất lâu, lời nói của Mạc Tri Huyền như một cú đả kích nặng nề.
Việc chiếm đoạt cơ thể người sống, còn gọi là ma nhập, nghe đã không phải chuyện tốt lành, huống chi chuyện này lại xảy ra với một vị thần... Hơn nữa, đây là vị thần duy nhất mà giới vu sư bọn họ đã tôn thờ từ trước đến nay.
Quá khó tin...
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng cậu ta vẫn nhớ rõ từng lời nói, từng cử chỉ của "Giang Nguyệt Lộc". Dù nhìn theo cách nào, "Giang Nguyệt Lộc" cũng hoàn toàn khác xa với hình ảnh của một vị thần trong nhận thức của cậu ta.
Những suy nghĩ rối loạn tràn ngập trong đầu, Đồng Miên ngẩn ngơ một lúc lâu, cuối cùng cậu ta mới thốt ra được những lời muốn nói: "Nhưng tại sao lại là Giang Nguyệt Lộc?"
Mạc Tri Huyền nghe câu hỏi của cậu ta, đột nhiên bật cười: "Cậu vẫn chưa nhận ra sao?"
"Trên suốt hành trình này, anh ấy luôn có điều gì đó rất đặc biệt."
Phải rồi.
Trong kỳ kiểm tra đầu vào, anh đã vượt qua rất nhiều học viên vu thuật và giành vị trí dẫn đầu.
Rồi trong những nhiệm vụ tiếp theo, không hiểu sao mà anh lại có liên hệ với các Đô Chủ lang thang bên ngoài.
Thậm chí sau đó, một số Đô Chủ còn trực tiếp gửi cho anh thư mời đến Quỷ Đô.
Và điều khó hiểu nhất là, mối quan hệ không rõ ràng giữa Giang Nguyệt Lộc và Quỷ Vương.
"Quả thực... rất đặc biệt." Đồng Miên lẩm bẩm.
Mạc Tri Huyền lắc đầu: "Tôi biết trong đầu cậu đang suy nghĩ gì, nhưng những điều đó không phải là điều đặc biệt nhất. Cậu không nhận ra rằng, trong tất cả các học viên của học viện, chỉ có Giang Nguyệt Lộc là có độ tuổi khác biệt sao?"
Đồng Miên đáp: "Anh ấy lớn tuổi hơn một chút, nhưng điều đó thì có gì?"
Mạc Tri Huyền nói: "Đó không phải là sự phân biệt."
Cậu ta dừng lại một chút, dời tầm mắt về phía chiếc bàn đá được chiếu sáng bởi ánh đèn, rồi lại thu ánh mắt về: "Tôi không biết cậu có nhận ra điều này không, nhưng tuổi thọ của chúng ta, những vu sư, không bao giờ dài."
Đồng Miên gật đầu: "Tôi biết mà, tôi xuất thân từ dòng vu sư trị liệu, rõ ràng nhất là như vậy."
"Cậu chỉ biết được hiện tượng, nhưng cậu có bao giờ nhìn thấu bản chất của nó chưa?" Giọng của Mạc Tri Huyền khiến Đồng Miên cảm thấy khó chịu, bởi cậu ta lại tỏ ra như một người nắm quyền quyết định điểm số của học viên như mọi khi. Nhưng những điều cậu ta nói lúc này rất quan trọng nên Đồng Miên đành kiên nhẫn lắng nghe.
"Tại sao học viên của học viện hầu hết đều là thiếu niên? Rất hiếm người có độ tuổi như Giang Nguyệt Lộc?"
"Các lính gác trong Nhà Ngục Diệt Quỷ, họ được coi là những vu sư lớn tuổi nhất của học viện, nhưng cũng chưa đến năm mươi tuổi. Cậu đã bao giờ thắc mắc tại sao chưa?"
Đồng Miên đáp lại trong vô thức: "Bởi vì vu sư thường yểu mệnh."
Mạc Tri Huyền nhìn thẳng vào cậu ta: "Nói tiếp đi."
Đồng Miên: "Tiêu diệt quỷ và trừ tà vốn dĩ là công việc rất nguy hiểm-"
Mạc Tri Huyền lạnh lùng ngắt lời: "Nói dối."
"Cậu biết rõ tại sao, nhưng vẫn tự lừa dối mình. Không ai hiểu rõ hơn cậu đâu Đồng Miên. Vu sư đã đánh đổi điều gì để có thể thông thần, và thông thần đã tiêu hao những gì, cậu có dám nói thẳng với tôi không?"
Đồng Miên ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ tôi phải nói ra ngay tại đây sao?"
Mạc Tri Huyền hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Đồng Miên nói: "Cậu điên rồi... Đó là phạm thượng!"
Mạc Tri Huyền vẫn thản nhiên: "Thần đang ngủ say."
"Nhưng cậu cũng nghe rồi, Ngài ấy đã nói gì với hệ thống, dù Ngài đang ngủ nhưng vẫn biết hết mọi chuyện! Nếu những gì chúng ta nói bị Ngài nghe thấy, chẳng phải là-"
"Thì sao?" Mạc Tri Huyền lạnh lùng đáp: "Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết à?"
"Chẳng phải chúng ta sẽ chết sao?"
"Chúng ta chắc chắn sẽ chết, đó chẳng phải điều mà chúng ta đã biết từ khi quyết định trở thành vu sư sao? Tất cả vu sư đều chết sớm. Đó là lý do trong học viện của chúng ta không có học viên nào quá mười tám tuổi, và cũng không có một vu sư nào già cả, vì thông thần nghĩa là kết nối với thế giới của thần linh - thế giới đó không phải là thế giới của con người!"
"Nó là một lĩnh vực xa lạ, đủ để khiến một con người trở nên điên loạn và mất trí, tràn ngập những âm thanh và lời niệm mà chúng ta không thể chịu đựng nổi. Thông thần và mượn sức mạnh của Ngài, căn bản không phải là điều may mắn gì cả!"
Đồng Miên sững sờ: "... Cậu điên rồi, Mạc Tri Huyền... cậu điên thật rồi!"
Mạc Tri Huyền nắm chặt lấy cổ áo của cậu ta, như muốn nhét từng lời nói vào tận sâu thẳm trong tâm can của Đồng Miên: "Cậu nghĩ tôi giờ mới điên sao? Tôi đã điên từ lâu rồi! Không chỉ mình tôi, Viện trưởng Khổng cũng điên, Phó viện trưởng Đồng cũng vậy, Lãnh Vấn Hàn cũng thế, tất cả chúng tôi đều điên cả rồi! Trong học viện này, có ai là không điên?"
"Nhảy cầu thần, niệm chú, làm phép, tại sao tất cả đều rối rắm, mời thần nhập thân, tại sao cơ thể chúng ta lại mềm nhũn, nói ra những lời điên rồ - tất cả đều là vì chúng ta đang tiến gần hơn, gần hơn tới thế giới đó!"
"-Thế giới chỉ có thần linh tồn tại!"