Bên trong cánh cửa là một không gian hoàn toàn trắng xóa. Không gian ấy dường như không có giới hạn nào cả, phóng tầm mắt ra chỉ thấy một màu trắng nhạt nhẹ nhàng, không chói mắt. Nhìn lâu sẽ có cảm giác như những đám mây đang trôi lững lờ trên bề mặt.
Không có khái niệm về tường hay trần nhà.
Ba người họ đứng giữa không gian ấy, như ba hạt gạo đen lạc giữa biển trắng. Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn cảm nhận được một sự liên kết quen thuộc, ăn sâu vào huyết mạch của họ, như thể chỉ đến giờ phút này mới được đánh thức.
"Đây là… sức mạnh mà chúng ta cảm nhận được khi thi vào học viện." Đồng Miên giơ tay lên, dường như muốn nhìn thấy những đường gân máu, làn da và sâu hơn nữa dưới lớp da thịt.
Đôi mắt cậu ta phát ra ánh sáng vàng nhạt, viền ngoài là một màu xanh rêu phủ đầy vết rỉ sét.
"Cậu có nhớ bài ca chúng ta hát khi vào học viện không?" Cậu ta hỏi Lãnh Vấn Hàn: "Bài ca ấy là một câu chuyện hoàn chỉnh, kể về nguồn gốc của vu sư chúng ta. Chúng ta đã đến từ đâu, đã thay đổi như thế nào qua hàng ngàn năm… và làm sao chúng ta hòa hợp với nhân gian."
Đôi mắt của Lãnh Vấn Hàn cũng tỏa ra ánh sáng, nhưng không phải màu vàng hay xanh, mà là một màu trắng lạnh như băng tuyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play