Vùng đất Quỷ Đô.

Những ngọn núi đen thẳm như mực xếp chồng lên nhau, vách đá dựng đứng và hiểm trở. Cứ cách trăm bước, máu đỏ tươi lại trào ra, tựa như những đóa hoa Mạn Châu Sa bừng nở giữa núi rừng.

Chỉ có đỉnh núi là bằng phẳng, gió lạnh rít qua, tạo nên những âm thanh ai oán, khiến cho cung điện màu tối đứng trơ trọi trên đỉnh càng thêm phần u ám.

Giữa cung điện, một cỗ quan tài băng lạc lõng được đặt trang trọng.

Nằm bên trong quan tài là một ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt đầy những nếp nhăn khắc khổ. Điều kỳ lạ là, lồng ngực gầy gò của ông ấy vẫn đang phập phồng, chứng tỏ ông ấy vẫn còn hơi thở.

"Cạch, cạch, cạch..."

Tiếng bước chân dần dần tiến lại gần. Ông lão từ từ mở mắt, qua lớp băng trong suốt, ông ấy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc -

Không, không thể gọi đó là con người.

Đứa trẻ ấy ngay từ lần đầu xuất hiện đã mang dáng hình của quỷ, chưa bao giờ trải qua cái chết để trở thành người. Khi đó, ông ấy đã rất kinh ngạc trước sức mạnh của hắn, không ngờ rằng sau này, hắn còn ngồi lên ngai vị Quỷ Vương, ngự trị trên đỉnh cao của muôn vàn ác quỷ.

Chỉ có điều, trên đỉnh núi hoang vu và cô tịch này, ngồi lên ngai vị chắc hẳn không hề dễ chịu...

Ông lão ho khan.

"Ông tỉnh rồi à." Hạ Dực nhìn vào ông lão trong quan tài băng: "Lần này ông tỉnh sớm nhỉ."

"Quỷ Vương nói quá lời rồi, tuổi của tôi nếu là người thường thì đã sớm nằm dưới đất lạnh. Giờ còn sống được cũng chỉ nhờ vào sức mạnh của ngài mà gắng gượng... khụ khụ…"

Hạ Dực cau mày: "Tôi đã nói rồi, ông không cần giữ những xưng hô ấy."

"Lễ nghi chỉ dành cho người ngoài nhìn thôi, khi không có ai, chúng ta cứ như xưa."

Nghe hắn nói, ông lão bật cười: "Lễ nghi... lễ nghi à."

"Cậu còn nhớ không, Hạ Dực. Những lễ nghi, quy tắc của loàingười... đều do tôi dạy cậu đấy. Khi mới bắt đầu, cậu chẳng hiểu gì cả, rất khác so với các Đô Chủ khác."

Hạ Dực gật đầu: "Tôi nhớ. Vì thế tôi mới gọi ông là sư phụ." Cả danh xưng "sư phụ" này cũng là do ông lão trước mặt dạy hắn.

Qua lớp băng, gương mặt tuyệt mĩ nhưng vô cảm của chàng trai hiện lên một lớp sáng mỏng manh, như phủ lên làn sương giá, tạo nên cảm giác xa cách. Ông lão bỗng ngẩn ngơ, gương mặt này trong ký ức của ông ấy chưa từng thay đổi.

Hắn đã như vậy từ lần gặp đầu tiên, rất đẹp đẽ, cũng rất lạnh lùng...

Khi Hạ Dực tưởng rằng ông lão lại chìm vào giấc ngủ, ông ấy mới hỏi: "Cậu còn nhớ... tại sao cậu lại xuất hiện ở nơi đó không?"

Họ đã gặp nhau lần đầu từ hàng trăm năm trước.

Khi đó, ông ấy chỉ là một người dân miền núi sống bằng nghề săn bắn và đốn củi. Bên dòng suối dưới chân núi, ông ấy bắt gặp chàng trai trẻ đứng chân trần, tưởng rằng mình đã gặp linh hồn nơi rừng núi mà các cụ già vẫn thường kể.

Nửa người của chàng trai nhuốm đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo và vô hồn.

Hắn nói với ông ấy rằng hắn là ác quỷ, không phải con người.

Có lẽ vì dáng vẻ của hắn quá giống con người nên lời giới thiệu này không hề khiến ông ấy sợ hãi. Vốn đã yêu thích những chuyện kỳ bí từ lâu, ông ấy bèn hỏi về thân thế và nơi hắn sẽ đến, nhưng hắn chỉ đứng yên một lúc lâu rồi lắc đầu: "Tôi không biết."

Chàng trai miền núi trẻ tuổi khi ấy cảm thấy kỳ lạ: "Cậu biết mình là ác quỷ, nhưng không biết mình từ đâu đến, sẽ đi đâu? Hừm... vậy cậu có biết mình tên là gì không?"

Chàng trai với vẻ ngoài mĩ miều ấy vẫn không nói gì.

Người thợ săn cứ thế tiếp tục đi xuống núi, khi đã đi được vài bước, ông ấy nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Hạ Dực."

"... Hả?"

"Tên của tôi là Hạ Dực."

...

Những ký ức từ trăm năm trước lướt qua, chỉ khác là một người đã già đi, tóc đã bạc trắng, nhưng khoảng cách giữa người và quỷ, so với khoảng cách giữa thần và quỷ, thực ra không xa như vậy.

Khoảng cách giữa cái xa và cái gần, đôi khi không thực sự quá xa.

Hơi thở của ông lão làm mờ lớp băng: "Sau này, cậu dần dần nhớ lại quá khứ."

Hắn nhớ rằng có một cậu bé vu sư tên là Giang Nguyệt Lộc đã đặt cho hắn cái tên "Hạ Dực." Hắn cũng nhớ rằng Giang Nguyệt Lộc đã chết trong thảm họa của giới vu sư năm đó, chết ngay trước mặt hắn.

"Nhưng lúc ấy tại sao cậu lại xuất hiện ở đó, cậu đã nhớ ra chưa?"

Hạ Dực lắc đầu: "Chưa."

"Nhưng mà..."

Hạ Dực mở lời, nhưng rồi lại chìm vào im lặng rất lâu trước khi cất tiếng: "Nhưng gần đây, dường như tôi đã nhớ ra một chút. Tôi đến nơi đó là sau khi cậu ấy chết."

"Là Giang Nguyệt Lộc sao?" Ông lão hỏi.

"Ngoài cậu ấy ra thì còn ai vào đây nữa?" Hạ Dực cười khẩy: "Bao năm qua, ngoài cậu ấy, tôi có bao giờ nhắc đến ai khác không?"

Ông lão cười: "Thật lòng mà nói, thái độ của cậu luôn khiến tôi có chút ảo tưởng rằng cậu và Giang Nguyệt Lộc có mối quan hệ không hề đơn giản, nhưng tôi lại không dám chắc."

Hạ Dực nhàn nhạt: "Tại sao lại không chắc? Trong số bao nhiêu con người, tôi chỉ thân thiết với cậu ấy. Các người gọi mối quan hệ này là bạn bè, tôi đã cùng cậu ấy ăn ngủ, chiến đấu kề vai sát cánh, sống chết có nhau, gọi là bạn thân cũng chẳng sai."

Ông lão vẫn giữ nụ cười hiền hòa: "Đúng vậy, đúng vậy. Tôi không dám chắc chỉ vì cái cách cậu nói."

"Cách nói gì?"

"Những lời này, ai nghe qua cũng sẽ thấy chân thành, nhưng khi cậu nói ra, lại không cảm thấy được sự chân thành."

Hạ Dực nhíu mày: "Tôi nói những lời này xuất phát từ lòng mình, tôi thực sự thấy cậu ấy khác biệt so với bất kỳ ai."

"Tôi không nói cậu đang nói dối, Hạ Dực." Ông lão kiên nhẫn nói: "Tôi chỉ cảm thấy, dường như cậu đang nói những lời đó từ vị trí của một người đứng ngoài cuộc, tôi không cảm nhận được bất kỳ dấu vết của sự chân thành nào từ cậu."

Hạ Dực khựng lại: "Chân thành?"

"Đúng vậy. Thực ra, rất nhiều lần tôi đã có cảm giác này... Tôi đã dạy cậu rất nhiều thứ, lễ nghi và quy tắc của loài người, cậu đều nắm vững. Giờ đây, khi cậu đến những thị trấn náo nhiệt của loài người, chắc chắn sẽ không còn gây náo động như trước. Theo một nghĩa nào đó, cậu đã trở thành một người hoàn chỉnh." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đôi mắt đỏ thẫm của Hạ Dực nhìn chăm chú vào lớp hơi nước đọng trên mặt băng của quan tài.

"Nhưng con người không chỉ cần biết lễ nghi và quy tắc, mà còn có những cảm xúc hỉ nộ ái ố. Tôi có thể dạy cậu về chúng, nhưng không thể khiến cậu thực sự cảm nhận được."

"Cậu nói cậu ấy là bạn thân nhất của mình, là người không giống bất kỳ ai khác, nhưng khi nhắc đến cái chết của cậu ấy, cậu chưa bao giờ tỏ ra buồn bã. Cậu thấy như vậy có bình thường không?"

Hạ Dực bình thản đáp: "Đừng nói với tôi là, sau ngần ấy năm, giờ ông mới nhận ra tôi không phải người bình thường."

Ông lão lắc đầu, bất lực nói: "Tôi không có ý đó... khụ khụ..."

Nhìn ông lão ho sặc sụa, Hạ Dực dùng thuật pháp gia cố sức mạnh của quan tài băng: "Ông nói nhiều quá rồi, nghỉ ngơi đi."

"Khụ khụ... Hạ Dực, không ích gì đâu." Ông lão thở dốc: "Cậu nghĩ rằng gia cố lớp băng thì Tử Thần sẽ không thấy tôi sao? Sinh mệnh của tôi đã hết từ lâu rồi, cậu không thể chống lại ý trời."

Hạ Dực nhướn mày: "Ý trời, Tử Thần, dù là gì đi nữa thì tôi cũng có thể chống lại."

Ông lão lắc đầu một cách yếu ớt, định nói thêm gì đó nhưng rồi lại im lặng khi thấy Hạ Dực đột nhiên biến sắc. Đó là lần đầu tiên ông ấy thấy hắn biểu lộ cảm xúc khác thường.

"Bên đó có chuyện thay đổi, tôi phải đi trước." Hạ Dực không giải thích thêm, hắn lập tức biến mất trong ngọn lửa xanh bùng cháy rực rỡ.

Ông lão lẩm bẩm: "Tức giận như vậy sao..."

Cung điện chỉ còn lại một mình ông ấy, cỗ quan tài băng phản chiếu chút ít sinh mệnh còn lại của ông ấy.

Quỷ Địa không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời, rất nhanh, đại điện chìm vào màn đêm đen kịt.

-

Học viện Vu sư, Nhà Ngục Diệt Quỷ.

Dưới sự trợ giúp của Lạc Âm Quan, suốt đoạn đường không hề gặp chướng ngại vật nào. Giang Nguyệt Lộc và những người đi cùng nhanh chóng tiến đến tầng sâu nhất của nhà ngục.

Vừa đặt chân lên nền gạch, một tia sáng phù chú lóe lên dưới chân, ánh sáng chỉ hiện ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Giang Nguyệt Lộc thoáng thấy vệt máu đỏ loang trên con đường phía trước.

"Ha... ha..."

Từ sâu trong bóng tối vang lên tiếng thở dốc, mang theo âm thanh nặng nề và không lành.

Khi Giang Nguyệt Lộc chuẩn bị bước tiếp, Lãnh Vấn Hàn đột nhiên ngăn anh lại.

Nhìn thấy anh nghiêng đầu, nở nụ cười đầy vẻ xa lạ, Lãnh Vấn Hàn cảm thấy ớn lạnh, không dám nhìn thẳng, cúi đầu giải thích: "Trận pháp phù chú ở đây do viện trưởng thiết lập."

Giang Nguyệt Lộc cười khẩy: "Thì sao? Em cứ phá hủy nó như vừa nãy là được."

Lãnh Vấn Hàn sững sờ: "Nhưng nếu làm vậy..."

Đồng Miên cũng lo lắng nói: "Nếu phá hủy trận pháp, chắc chắn sẽ bị phát hiện, e là sẽ thu hút tất cả các viện trưởng đến."

Giang Nguyệt Lộc không mảy may quan tâm: "Vậy chẳng phải càng tốt sao?"

Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đều im lặng.

"Tôi cũng định gặp họ, như vậy lại đỡ mất công đi thêm một chuyến." Nghe Giang Nguyệt Lộc nói vậy, Đồng Miên cảm thấy anh quá lạc quan, thế này thì không ổn chút nào.

Đồng Miên cố gắng giải thích: "Chúng ta chỉ có ba người, thêm vào đó là Mạc Tri Huyền bên trong có thể đã bị thương, chắc chắn không thể đối đầu với các viện trưởng, dù chỉ là một ngón tay. Đến lúc đó, người chưa cứu được, chúng ta lại bị giam vào ngục, đáng không?"

Giang Nguyệt Lộc vẫn vô cùng tự tin: "Họ sẽ không đối đầu với chúng ta đâu."

Đồng Miên không biết phải nói gì thêm.

Cậu ta gãi đầu, lòng đầy lo lắng. Đột nhiên nhận ra hôm nay Giang Nguyệt Lộc có vẻ quá tự tin... Trên con tàu Ouroboro, anh ấy không như vậy.

"Vấn Hàn, tiếp tục đi."

Lãnh Vấn Hàn không chút do dự, như một chiến binh quả cảm đứng lên phía trước, cây quyền trượng đen trong tay giáng xuống, một luồng sáng đen cuồn cuộn bắn ra, nhanh chóng đánh thức trận pháp ẩn sâu dưới mặt đất, khiến sàn nhà rung lên ầm ầm.

Ngay khi tiếng động vang lên, Đồng Miên đã thấy tuyệt vọng.

Tiêu rồi.

Chắc chắn, chắc chắn mình sẽ bị cậu mắng một trận!

"Bị mắng một ngày hay bị mắng mấy tháng thì cũng chẳng khác gì..." Đồng Miên nghiến răng, lao về phía trước: "Dù sao cũng chết, thà tự chọn cách chết còn hơn. Lãnh Vấn Hàn, để tôi giúp cậu phá trận!"

Phía sau cậu ta, Giang Nguyệt Lộc đã sớm lấy ra chiếc cân gỉ sét.

Vừa rút chiếc cân ra, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bày ra vẻ mặt xa lánh.

Anh xoay chiếc cân gỉ sét một cách khéo léo trong tay rồi đặt lên lưng Đồng Miên, cả hai phối hợp với nhau, tái hiện lại chiêu thức hoàn hảo mà họ từng sử dụng trên con tàu Ouroboro.

Sức mạnh... cảm giác sức mạnh đã lâu lại tràn ngập trong cơ thể.

Đồng Miên một lần nữa cảm nhận được sự kiểm soát trọn vẹn của mình, đôi tay cầm chiếc kéo giơ cao trong không trung, phối hợp với ánh sáng quyền trượng của Lãnh Vấn Hàn, khiến mặt đất sáng bừng lên.

"Ầm-"

Mặt đất bị đánh thức sôi động vô cùng, những viên đá lạnh lẽo trong khoảnh khắc hiện rõ nguyên hình, làm lộ ra trận pháp phù chú do các trưởng lão của học viện đặt tại nơi này.

Cả hành lang phút chốc trở thành dòng sông phù chú sáng rực.

Vô số hoa văn hiện ra trên mặt đất, tỏa ra khí thế áp đảo khiến Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên không thể chống đỡ. Họ lảo đảo lùi lại vài bước thì bất ngờ được một bàn tay vững chắc giữ lấy.

Lãnh Vấn Hàn khó nhọc quay đầu lại: "..."

Trong cơn đau tê liệt, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là-

Giang Nguyệt Lộc từ bao giờ đã có sức mạnh lớn đến vậy, có thể cứu được cậu và Đồng Miên khỏi một trận pháp cấp độ như thế này?

Giang Nguyệt Lộc giữ lấy cả hai, nét mặt vẫn bình thản, hướng lên không trung ra lệnh: "Họ không ổn rồi, cô làm đi."

Giọng nữ điện tử đã luôn theo sau họ và không dám hành động bừa bãi, ngay lập tức đáp lại: "Mọi thứ sẽ theo ý bạn."

"Đó là... hệ thống sao?" Đồng Miên không thể tin nổi.

Lãnh Vấn Hàn cũng gần như không thở nổi.

Giọng nữ hệ thống - giọng nói đã đảm nhận vai trò dẫn đường trong các bài kiểm tra suốt bao nhiêu năm qua, chỉ là một giọng nói.

Cô ta đã vào vai hệ thống, hỗ trợ họ, thông báo kết quả, cập nhật tiến độ kiểm tra... Dần dần, họ quên mất rằng, cô ta thực ra là một thần sứ.

Và hơn nữa, là vị thần sứ duy nhất còn tồn tại đến ngày nay.

Rất lâu trước đây, sau khi thần linh chìm vào giấc ngủ, các thần sứ khác đã rời khỏi vị trí của mình vì nhiều lý do khác nhau. Họ xây dựng gia tộc, kéo dài dòng dõi, đóng góp nhân tài cho Học viện Vu sư.

Trải qua hàng trăm năm, có người vẫn giữ lòng trung thành, có người phản bội lời thề mà rời bỏ, có người tìm kiếm những lối đi khác, không còn chờ đợi thần linh thức giấc.

Chỉ có cô ta, ngay từ khoảnh khắc thần linh chìm vào giấc ngủ, đã thề nguyện từ bỏ thân xác, để giữ lại trí tuệ và linh hồn vĩnh viễn bên cạnh thần linh.

Hết thế hệ này đến thế hệ khác, học viên đã trưởng thành dưới sự dẫn dắt của cô ta.

Và giờ đây, chỉ còn Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên, lần đầu tiên nhìn thấy thân thể con người của vị thần sứ trung thành này.

"Suỵt..."

Bóng hình trong suốt bay lượn giữa không trung, ánh sáng phù chú trên mặt đất chiếu rọi thân hình mảnh mai của cô ta thành một bóng đen khổng lồ, in lên trần nhà của ngục tối.

Cô ta như một làn sương mờ, khoác trên mình bộ y phục trắng của thần sứ, dường như vẫn còn lưu lạc từ thời xa xưa.

Hình ảnh xinh đẹp ấy nhìn về phía Giang Nguyệt Lộc đầy mê hoặc, rồi quay đầu nhìn về phía hai học viên trẻ: "Đến đây là đủ rồi, phần còn lại để tôi lo."

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn bất giác buông tay, tuân theo chỉ dẫn của hệ thống trong các bài kiểm tra như mọi lần.

Bàn chân trần của cô ta chạm vào dòng sông phù chú, không vội vàng hành động, mà quay đầu lại.

Khi Giang Nguyệt Lộc khẽ gật đầu mỉm cười với cô ta, cô ta mới nén lại những giọt nước mắt đang dâng trào, không ngoảnh đầu lại mà xé tan trận pháp mạnh mẽ do các viện trưởng qua nhiều thế hệ thiết lập.

"Á... đau quá…"

Ánh sáng bùng lên từ phía trước quá chói lóa khiến Đồng Miên buộc phải nhắm mắt lại.

Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, các ký tự phù chú đã biến mất, mặt đất trở lại như cũ, không khác gì những hành lang khác mà họ từng đi qua, nơi này giờ đã mất đi chức năng của một "nhà ngục".

Chỉ còn những vệt máu loang trên sàn là dấu vết duy nhất gợi nhắc về sự khốc liệt từng có ở đây.

"Đó là…" Đồng Miên kinh ngạc kêu lên: "Đó là…"

Họ đều đã nhìn thấy.

Ở cuối hành lang, nơi vệt máu chảy dài, Mạc Tri Huyền bị vô số lưỡi kiếm đâm xuyên và treo lơ lửng trên không, không thể cử động. Chính cậu ta là người đã dẫn họ đến đây.

Cậu ta đã ngất từ lâu, bất kể Đồng Miên có gọi thế nào, cậu ta cũng không mở mắt.

Giang Nguyệt Lộc ung dung bước đến, Đồng Miên vừa định đi theo thì nhận ra Lãnh Vấn Hàn vẫn đứng yên tại chỗ.

Thông thường, Lãnh Vấn Hàn lúc nào cũng như cái bóng của Giang Nguyệt Lộc.

Đồng Miên thắc mắc: "Sao cậu không đi?… À, đúng rồi, từ nãy cậu đã có vẻ lạ lắm."

Lãnh Vấn Hàn không nói gì, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng lưng của Giang Nguyệt Lộc, cậu cũng biết bóng dáng của thần sứ ẩn hiện đằng sau, dù cả hai đều không thể nhìn thấy.

Làm sao để nói với Đồng Miên rằng cậu ngày càng cảm thấy Giang Nguyệt Lộc trở nên xa lạ… xa lạ đến mức không thể đứng cùng mình nữa?

Khi đến bên cạnh Mạc Tri Huyền, Giang Nguyệt Lộc vẫn không vội giải cứu.

"Đứa trẻ nhà họ Mạc." Giang Nguyệt Lộc mỉm cười, gật đầu: "Rất giống với tổ tiên của cậu ấy."

Giọng nữ của hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở bên cạnh: "Bên trái nhà ngục còn một hậu duệ của nhà họ Ô, chỉ còn lại duy nhất người này. Trong lúc bạn còn ngủ say... nhà họ Ô đã xảy ra biến cố, Ô Dạ Minh-"

Giang Nguyệt Lộc ngắt lời: "Tôi biết."

"Mặc dù tôi luôn trong trạng thái ngủ, nhưng tôi biết tất cả, chỉ là rất khó để giao tiếp với các người mà thôi." Giang Nguyệt Lộc mỉm cười: "May mắn thay, đứa trẻ nhà họ Đồng đã giúp tôi tỉnh dậy sớm."

"Là tôi đã mạo phạm."

"Ồ… Xem ra." Giang Nguyệt Lộc giơ tay lên: "Cơ thể này có vẻ yếu đuối quá rồi."

"Bạn muốn đổi sang cơ thể khác sao? Nhưng mà-" Giọng nói nữ đột nhiên thay đổi: "-Ai đó?!"

Tiếng thét của cô ta thu hút sự chú ý của Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn cách đó không xa. Họ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

"Gì thế?" Đồng Miên dụi mắt: "Có phải có con rắn dưới sàn không?"

"Rắn sao?"

Một luồng sáng xanh chuyển động trên mặt đất, nhanh chóng kết thành một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Đồng Miên và Lãnh Vấn Hàn đã từng chứng kiến sức mạnh của ngọn lửa xanh này, cả hai đồng thanh kêu lên: "Là ngài ấy!"

"Nếu không phải người của học viện, thì không lý nào cô lại cảnh giác đến vậy…"

Giang Nguyệt Lộc chăm chú quan sát ngọn lửa xanh bùng cháy: "Ồ, ngọn lửa màu xanh... hóa ra là-"

Trước khi anh kịp nói hết, một bàn tay đã chộp lấy cổ anh. Hạ Dực xuất hiện từ trong ngọn lửa xanh, đôi mắt đỏ rực của hắn lóe lên, giọng điệu vẫn cô cảm như những lần xuất hiện trước đó.

"Ngươi là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play