Đồng Miên vén rèm lên, phát hiện hôm nay trong phòng dược không có nhiều người.

Cũng dễ hiểu thôi, kỳ thi tháng vừa kết thúc, kỳ thi tiếp theo còn khá xa, các học viên không cần phải đến hệ thống kiểm tra để rèn luyện, vì vậy họ cũng không bị thương.

Mỗi khi phòng dược đông nghẹt người đều là vào mùa thi đấu căng thẳng.

Đồng Miên chỉ từ đầu xuống chân, rồi khó khăn lết đến giường bệnh, ngã xuống. Người trực không dám chậm trễ, vội vàng điều trị cho cậu ta. Khi đặt tay lên, anh ta phát hiện quần áo của Đồng Miên đã ướt đẫm mồ hôi.

"Cậu như thế này mà còn cố gắng đến được phòng dược thì cũng thật là…"

Đồng Miên không nói gì, nằm im bất động.

Từ góc nhìn của cậu ta, có một mảng sáng vuông vắn vừa vặn trên sàn nhà, ánh sáng từ cửa sổ hình vuông chiếu xuống, rơi ngay gần tầm tay cậu ta có thể chạm tới.

Tiếc là lúc này cậu ta không thể với tay, chỉ có thể như một khối bùn nát bị người ta xoa nắn chữa trị, vừa đếm những con kiến trên sàn vừa nghe người phía sau lảm nhảm.

"Cái cơ thể này của cậu đúng là phiền phức." Người điều trị ấn lên xương khớp khắp cơ thể Đồng Miên, không hiểu tại sao câụ ta có thể chịu đựng được. Cũng như Đồng Miên đã quen với cơ thể của mình, họ cũng phải quen với cậu bệnh nhân thường xuyên bị thương này.

"Phiền phức hay không tôi tự biết…" Đồng Miên thì thầm, thỉnh thoảng nhíu mày.

Cậu ta từng mơ ước có thể chiến đấu đẹp mắt, nhưng qua nhiều năm tháng, cơ thể yếu ớt gục ngã đã làm mòn đi khao khát chinh phục. Lâu dần, cậu ta không còn mơ tưởng đến việc lao ra chiến đấu ở tuyến đầu nữa.

Chỉ là…

Cậu ta nhắm mắt lại, hít thở những ký ức của giấc mơ xa xăm.

Đồng Miên gọi người phía sau một tiếng.

"Sao thế? Tôi làm cậu đau à?"

"Anh có từng nghĩ rằng, tôi có thể bay từ đầu này sang đầu kia, với tốc độ cực nhanh chặn đứng một đòn của Mạc Tri Huyền không." Đồng Miên mô tả khoảng cách từ phòng dược ra tới cửa, khiến người ta bật cười.

"Cười gì chứ, tôi có thể làm được thật mà."

Tiếng cười ha hả không ngừng lại được, Đồng Miên cũng lười không tranh cãi nữa. Sau khi bôi thuốc xong, cậu ta bước vào một giấc ngủ dài, cuối cùng bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.

"Chết rồi - không lẽ mình đã ngủ quá giờ rồi sao!"

Các giáo viên đã dự đoán rằng Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn sẽ trở về vào chiều nay. Đồng Miên lo lắng rằng mình sẽ ngủ quên vì tác dụng của thuốc nên đã đặt nhiều báo thức.

Cậu ta nhìn vào đồng hồ, may quá.

Lúc này có lẽ Giang Nguyệt Lộc vừa trở về.

Đồng Miên chợt thấy bối rối.

Liệu Giang Nguyệt Lộc có liên lạc với cậu ta không… Trong lúc chiến đấu cùng nhau trên con tàu Ouroboro, cậu ta cảm thấy rất phấn khích, nhưng lần này khi Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn đi, họ lại không mang cậu ta theo.

So với Lạc Âm Quan, cậu ta vẫn còn quá kém.

Cậu ta không phải là một nhân vật "tầm thường". Trên con tàu Ouroboro, phần lớn thời gian cậu ta chỉ là gánh nặng cho họ… Đồng Miên cắn mạnh vào vết thương, cơn đau giúp cậu ta thoát khỏi cảm giác tự ti.

"Dù sao đi nữa thì với tư cách là bạn bè, tôi cũng nên ra đón họ." Đồng Miên lẩm bẩm, chuẩn bị những lời sẽ nói khi gặp: "Này, Giang Nguyệt Lộc, bây giờ anh đã đánh bại thêm một Đô Chủ nữa, là đại anh hùng, lần này bài tập còn sót lại phải làm thế nào đây? May mà tôi đã chạy sang lớp anh chép tay một bản."

Đồng Miên kéo chiếc xe lăn đối diện, định từ từ lăn đi đón Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn. Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cậu ta cũng ngồi vào được.

Vừa định lau mồ hôi trên trán, điện thoại lại nhấp nháy.

Mắt cậu ta sáng lên.

Là Giang Nguyệt Lộc!

Nhanh vậy đã liên lạc với mình rồi… anh ấy không hề quên mình!

"Tối nay, lúc 0 giờ, gặp nhau ở sau thư viện."

Người trực bên ngoài đang bận rộn, bỗng nghe thấy tiếng hét từ bên trong, người bên cạnh thắc mắc: "Bên trong là ai thế? Cậu cho cậu ta uống thuốc gì mà đau thế? Kêu lên rồi kìa."

Người trong phòng dược đáp: "Tôi cũng không biết nữa???"

Lãnh Vấn Hàn vừa trở về cổ trạch, quản gia già liền cung kính đưa tới một chồng danh sách: "Đây là danh sách những người cần Lạc Âm trong vài ngày tới, ngày tháng sinh đều đã ghi trên đó."

Lãnh Vấn Hàn trong cổ trạch luôn trong trang phục nữ. Đôi mắt trắng không tiếng động lặng lẽ nhận lấy danh sách, nhưng khi tay chạm tới, lại nắm hụt.

Cậu ngước lên nhìn quản gia, đầy vẻ bối rối.

Người quản gia già đã ở bên cậu nhiều năm, gương mặt nhăn nheo, nhưng so với những khuôn mặt tươi trẻ mà Lãnh Vấn Hàn từng gặp, thì nó ấm áp và dịu dàng hơn nhiều. Lúc này, ông ấy thu lại danh sách, nhìn chằm chằm vào Lạc Âm Quan.

"Mỗi lần trở về trông cô đều rất vui." Ông ấy thở dài nói.

Thực ra, từ khuôn mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm kia chẳng thể nhận ra sự thay đổi cảm xúc, nhưng những ai từng thấy "tiểu thư" thực sự vui vẻ sẽ biết rằng khi cậu nhận danh sách, cậu hoàn toàn không hề muốn.

"Có thể cô không tự nhận ra, nhưng điều mà cô thực sự muốn làm và điều mà cô phải làm vì trách nhiệm, hai điều này khác nhau rất nhiều." Ông ấy nói: "Trước kia không nhận ra, vì cô không có điều gì muốn làm, nên với cô mọi thứ đều không quan trọng. Nhưng giờ thì cô đã có."

Lãnh Vấn Hàn nhẹ giọng hỏi: "Là gì?"

Người quản gia mỉm cười: "Cô đã hỏi rất nhiều hồn ma về trái tim của chúng, có lẽ cũng nên tự hỏi trái tim mình."

Lãnh Vấn Hàn ngẩng đầu lên, vẫn nhìn vào danh sách: "... Có thể sao?"

"Tất nhiên là có thể." Người quản gia hiểu ý cậu: "Bao năm qua, cô đã làm việc chăm chỉ, chưa từng chậm trễ một lần nào trong việc hỏi hồn Lạc Âm. Những đứa trẻ cùng tuổi với cô giờ vẫn đang học trong học viện, tham gia vào cái gọi là… à, tôi nhất thời không nhớ ra tên."

Lãnh Vấn Hàn trả lời: "Hệ thống thi đấu."

"À, đúng rồi, cái tên đó." Người quản gia cảm thán: "Già rồi, vẫn không theo kịp bọn trẻ. Khi Phó viện trưởng Đồng đề xuất ý tưởng này lần đầu tiên đã bị nhóm viện trưởng cũ phê bình đến mức không biết giấu mặt mũi đi đâu, thậm chí còn làm náo loạn cả đám ông già trong thư viện khi ấy…"

Ông ấy ngưng lại, hơi cúi đầu tỏ vẻ áy náy: "Tôi nói nhiều quá rồi."

Lãnh Vấn Hàn nói: "Vì ông vui nên mới nói nhiều."

Người quản gia gật đầu: "Đúng vậy, tôi vui vì tiểu thư."

Khi người quản gia rời đi, trong căn nhà cổ kính chỉ còn lại một mình Lãnh Vấn Hàn. Cậu ngồi yên suy ngẫm về lời nói của ông ấy, chìm đắm trong dòng suy tư mà không hề bị ngoại cảnh quấy rầy. Cậu ngồi đó rất lâu, những cánh hoa trắng hồng từ hành lang bay vào, phủ lên một nửa cơ thể.

Bỗng nhiên, những cánh hoa khẽ rơi xuống sàn gỗ.

Con rối mỹ nhân bất động khẽ nghiêng mình, nhặt lên thiết bị truyền tin đang rung liên tục.

Quản gia già đã lớn tuổi, không sử dụng những công cụ này. Lãnh Vấn Hàn chỉ lưu một liên hệ duy nhất, tên quen thuộc đang nhấp nháy trên màn hình, tựa như ngôi sao dẫn lối sáng rực.

"Tối nay, lúc 0 giờ, gặp nhau ở phía sau thư viện."

-

Nửa đêm, tại thư viện.

Đứng trước cửa thư viện, có thể nhìn thấy tòa nhà ký túc xá đối diện, ánh sáng từ mỗi phòng kéo dài thành từng ô vuông bởi khoảng cách xa xôi. Khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên, các ô sáng tắt dần từng tầng, thỉnh thoảng có vài tiếng reo lên vang vọng.

Thư viện quá yên tĩnh, đối lập hoàn toàn với cảnh bên kia, chia tách thành hai thế giới.

Mạc Tri Huyền lặng lẽ quan sát học viện đang dần chìm vào bóng tối. Nếu có ai ở đây, hẳn sẽ kinh ngạc trước cảnh tượng mà mình chứng kiến - vị Hội trưởng hội học sinh nghiêm khắc trước nay lại vi phạm quy định giờ giới nghiêm, nửa đêm tự ý rời khỏi ký túc xá, đến một nơi hẻo lánh như thư viện để gặp riêng ai đó.

Đối diện cậu ta, chính là người mà cậu ta "gặp riêng" đêm nay - Giang Nguyệt Lộc.

Hai bên cậu ta là hai học viên với vẻ mặt và khí chất khác biệt hoàn toàn.

Về ngoại hình và năng lực cảm nhận, Lãnh Vấn Hàn và Đồng Miên đều là những người nổi bật trong số các học viên, nhưng đây là lần đầu tiên Mạc Tri Huyền nhìn hai người họ với ánh mắt ngoài tư cách Hội trưởng hội học sinh.

Người trước lạnh lùng, xa cách, trên người toát ra khí chất của cõi âm, khiến kẻ sống không dám lại gần.

Người sau ngồi trên xe lăn, cơ thể ốm yếu, chỉ có đôi mắt là sáng rực.

Nếu phải tìm điểm chung giữa hai người họ, thì có lẽ là… họ dường như đều rất quan tâm và tin tưởng Giang Nguyệt Lộc… Mạc Tri Huyền không bộc lộ suy nghĩ, nhưng cậu ta thầm nghĩ rằng có lẽ lần này mình đã tìm đúng người rồi.

"Này, cậu có thể đừng nhìn tôi như vậy được không." Đồng Miên không chịu nổi nữa, cậu ta đã bị Mạc Tri Huyền trừ điểm nhiều lần đến mức ám ảnh tâm lý: "Lần này cậu đừng nghĩ đến chuyện trừ điểm tôi, chính cậu mới là người vi phạm trước đấy."

Thật lòng mà nói, có đánh chết cậu ta cũng không ngờ người xuất hiện đêm nay lại là Mạc Tri Huyền.

Trời biết khi thấy Hội trưởng hội học sinh chậm rãi bước lên ngọn đồi, cậu ta đã cảm thấy choáng váng đến mức nào, quay đầu muốn chạy nhưng lại lật cả xe lăn… Những chuyện xấu hổ như thế này trong đời không muốn nghĩ lại thêm lần nào nữa.

Lúc này, Đồng Miên rất muốn lấy lại thể diện.

"Cậu muốn tìm anh Lộc của chúng tôi để nói chuyện gì?" Đồng Miên nói xong, nhận lại hai ánh mắt đầy nghi ngờ, một trong số đó đến từ chính "anh Lộc".

Cậu ta dùng ánh mắt trấn an Giang Nguyệt Lộc, tiếp tục nói khéo với Mạc Tri Huyền: "Cậu cũng biết mà, ba chúng tôi đã cùng lên con tàu Ouroboro. Lần đó thực sự nguy hiểm, nếu không có anh Lộc chăm sóc chúng tôi, thì dù tôi có tài năng đến mấy cũng khó mà sống sót trên con tàu đó… Đương nhiên, cả vị Lạc Âm Quan vĩ đại cũng vậy."

Lãnh Vấn Hàn hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của cậu ta.

"Tôi nghe anh Lộc nói rằng cậu muốn trao đổi thông tin với anh ấy à?"

Đồng Miên nói quá nhiều, mãi đến lúc này Mạc Tri Huyền mới có thể gật đầu. Đồng Miên ồ lên một tiếng, tiếp tục làm "phát ngôn viên toàn năng của anh Lộc".

"Thông tin của chúng tôi… cũng chính là thông tin của anh Lộc, đều là những thứ giành được từ Quỷ Đô bằng cách đối đầu thực sự. Cậu muốn trao đổi thì lấy gì ra trao đổi đây? Nói trước, thông tin thông thường về các học viên thì không được đâu."

Mạc Tri Huyền lắc đầu: "Không phải những thứ đó."

Đồng Miên suy nghĩ rất nhanh: "Chúng tôi có thể cho cậu biết về Quỷ Đô-"

"Quỷ Đô có bao nhiêu cái, Đô Chủ đến từ đâu, Quỷ Vương ra đời như thế nào. Những điều này không cần cậu nói, tôi cũng biết." Mạc Tri Huyền bất ngờ nói ra những lời làm Giang Nguyệt Lộc, người đang cân nhắc khả năng này, phải giật mình ngẩng đầu lên: "Tôi đã ở học viện nhiều năm, trách nhiệm của tôi giúp tôi tiếp cận thông tin rất dễ dàng."

"Có rất nhiều thông tin bí mật mà tôi chắc rằng các cậu chưa từng nghe, nhưng hôm nay tôi sẽ mang ra trao đổi, đó là thành ý của tôi khi nói chuyện với cậu."

Giang Nguyệt Lộc cảm thấy như có một từ trong lời nói của cậu ta chạm đến trái tim mình, khiến chuỗi hạt đeo trên cổ anh cũng nóng lên.

Anh mỉm cười: "Thành ý rất lớn khi cậu sẵn sàng chia sẻ tất cả. Nhưng tôi không biết để nghe được những thông tin quý giá mà cậu tích lũy qua nhiều năm, tôi phải trả cái giá gì?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Tôi muốn anh giúp tôi cứu một người."

Lời của Mạc Tri Huyền khiến Giang Nguyệt Lộc hơi sững sờ: "Cứu người?"

"Với anh, việc này không tốn quá nhiều sức lực." Mạc Tri Huyền ngừng lại: "Người đó vì phạm tội cấm kỵ mà bị giam vào nhà ngục của học viện, có rất nhiều người không muốn giữ mạng anh ta."

"Nhà ngục học viện…" Đồng Miên chợt nhớ ra: "Người bị giam gần đây… là Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, chẳng phải cậu muốn cứu hắn ta ta sao? Hai người không phải như nước với lửa à?"

Mạc Tri Huyền không giải thích, với tư thế kiên quyết yêu cầu Giang Nguyệt Lộc một lời hứa.

Quỷ Đầu Tiểu Ngũ… cái tên này nghe quen thật.

Hạ Dực từng treo hắn ta lên trên núi, nhìn như trò đùa, nhưng nếu thật sự không có cảm tình với Quỷ Đầu Tiểu Ngũ, chắc chắn hắn đã vung tay giết hắn ta ngay khi bị xúc phạm.

Giang Nguyệt Lộc quyết định: "Cái này đưa cho cậu."

Anh đưa cho Mạc Tri Huyền một lá bùa. Đồng Miên nhìn thấy thì mắt ghen tị đến đỏ lên: "Cậu… cậu cũng có rồi sao, không thể nào!"

"Cái gì đây?" Mạc Tri Huyền ngạc nhiên.

Đồng Miên nói: "Cậu không hiểu đâu, đây là thứ rất tốt!"

Giang Nguyệt Lộc quay người, niệm chú: "Đã là thông tin bí mật, tất nhiên phải tìm một nơi thật kín đáo. Được rồi, chào mừng cậu đến với thần điện của tôi. Mạc Tri Huyền, cậu là người thứ ba."

Trong nháy mắt, xung quanh đã biến đổi hoàn toàn.

Mạc Tri Huyền bối rối ngồi giữa phòng khách ấm áp, con thú bông mà Ngôn Lộ yêu thích đang tựa sát vào người cậu ta. Cậu ta nhìn xung quanh một lúc, nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng Giang Nguyệt Lộc có thần cách và sở hữu một thần điện.

"Cậu chấp nhận nhanh hơn họ nhiều." Giang Nguyệt Lộc quan sát kỹ.

Mạc Tri Huyền gật đầu: "Điều này cũng nằm trong thông tin tôi sẽ tiết lộ đêm nay."

"Tôi càng ngày càng mong đợi những gì anh sẽ nói với tôi." Một học viên có vẻ ngoài nghiêm túc, thực ra lại bí mật thu thập rất nhiều thông tin, điều này khiến Giang Nguyệt Lộc rất tò mò về động cơ và lý do của Mạc Tri Huyền khi làm những việc này.

Anh mơ hồ cảm nhận rằng, Mạc Tri Huyền chính vì điều này mà đã đặc biệt tìm đến mình.

Không chừng, cuộc gặp gỡ của họ tại thần điện này không phải là ngẫu nhiên.

Anh vung tay, biến phòng khách thành một phòng họp kín. Dù hệ thống có giữ lời hứa, hiện không hiện diện trong thần điện, nhưng anh vẫn muốn chắc chắn.

Bên trong thần điện, mọi thứ đều như anh mong muốn.

Tường của phòng họp phát ra ánh sáng lạnh màu tím nhạt, khiến những người ngồi đối diện nhau trông càng thêm nghiêm túc và trầm mặc.

"Tần Tuyết, Kỷ Hồng Trà, Kim Mộc Tê, Tô Thiết." Mạc Tri Huyền đọc tên của vài Đô Chủ: "Khi các người đối đầu với họ… và đi qua các Quỷ Đô của họ, liệu có phát hiện ra điều gì không?"

Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Điều gì?"

"Thần Cây."

Ánh mắt giao nhau, lặng yên không tiếng động.

Mạc Tri Huyền nói: "Tất cả các Đô Chủ đều liên quan đến Thần Cây. Đó là bí mật đầu tiên của đêm nay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play