"Rầm -!!!"
Cửa bị đập mạnh mở toang, còn chưa kịp để Khổng Trục Ninh lên tiếng, Giang Nguyệt Lộc đã đập mạnh hai tay lên bàn: "Viện trưởng Khổng, tốt nhất là ông cho tôi một lời giải thích."
Khổng Trục Ninh thấy sát khí bao trùm khắp người anh mà không hiểu chuyện gì.
Giang Nguyệt Lộc và Lãnh Vấn Hàn không lâu trước đó đã được Tô Thiết mời đến Thành phố Mầm Đen, việc này sớm đã lan truyền khắp học viện. Nhưng thông tin từ Cuộc thi Tiền Âm Phủ mà ông ta nhận được chỉ vừa được hệ thống thông báo sáng nay.
Tuy nhiên, thông báo này không phải là thông báo công khai, chỉ có viện trưởng và vài phó viện trưởng biết.
Thấy Giang Nguyệt Lộc trở về an toàn, Khổng Trục Ninh vô cùng vui mừng. Đây là thí sinh đi xa nhất của học viện trong suốt trăm năm qua.
"Cậu trở về rồi à? Tôi vừa mới biết tin từ hệ thống Thần Âm..." Dù thường ngày là người khá vô tâm nhưng Khổng Trục Ninh cũng cảm nhận được bầu không khí áp lực từ việc Giang Nguyệt Lộc đang dần mất kiểm soát. Ông ta trở nên nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện gì à? Ông hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Giang Nguyệt Lộc giận dữ.
Khó có thể diễn tả được cảm giác của anh khi nhìn thấy ký hiệu “Khổng” mà Tô Thiết để lại. Anh thậm chí không kịp gặp mặt Lãnh Vấn Hàn vừa đuổi tới, chỉ kịp nói lời tạm biệt với Hạ Dực rồi tức tốc trở lại học viện.
"Em trai và em gái tôi rốt cuộc đang ở đâu?"
Trên đường về, anh đã thề rằng nếu Viện trưởng Khổng không cho anh một lời giải thích, anh nhất định sẽ khiến học viện này náo loạn lên - Đừng nói rằng anh không có khả năng làm được việc này, dù không thể, anh vẫn có thể gọi Hạ Dực đến!
Với thân phận Quỷ Vương của hắn, thử hỏi ai không dám nể nang?
Có hắn ở đây, các người còn dám lừa gạt tôi không?
"Tôi nói cho ông biết, Viện trưởng Khổng. Không phải tôi khó khăn lắm mới thi đỗ vào học viện của các người. Việc tôi dám đắm mình trong lửa chứng tỏ tôi đã quyết tâm tìm đến cái chết."
Anh cúi người xuống, giọng nói trầm thấp, Khổng Trục Ninh thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu nổi lên trên cổ anh.
Giang Nguyệt Lộc luôn là người bình tĩnh, lý trí, nhưng chỉ cần liên quan đến các em của mình, anh sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Anh có thể phá cửa phòng viện trưởng, thẳng thừng đập bàn trước mặt Khổng Trục Ninh - người được mọi người tôn trọng, có địa vị cao.
Lạnh lùng ném ra những lời cay nghiệt.
"Tôi không phải học viên của học viện này, tôi chưa từng là học viên của các người. Tôi đã đồng ý đến Quỷ Đô chiến đấu vì ông nói với tôi rằng Ngôn Phi và những đứa em của tôi đang ở đó, nhưng hóa ra ông lại lừa dối tôi!"
Khổng Trục Ninh không muốn chọc giận kẻ điên đang mất kiểm soát này. Trời mới biết Phó viện trưởng Đồng đã lắp vào đầu anh cái gì.
Ông ta hơi ngả người ra sau, nhìn vào đôi mắt đang sục sôi lửa giận: "Tại sao lại nói tôi lừa cậu?"
"Cậu đã gặp chuyện gì ở Thành phố Mầm Đen?"
Giang Nguyệt Lộc không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Khổng Trục Ninh đành phải lên tiếng.
"Trước tiên phải nói rõ, tôi không hề lừa cậu. Em trai và em gái cậu thực sự không ở học viện, các vu sư mà chúng tôi liên hệ đều nói rằng không tìm thấy tung tích của họ ở bất cứ nơi nào."
"Vậy chắc chắn là ở Quỷ Đô?" Giang Nguyệt Lộc ngừng lại: "Chẳng phải vì chỉ có tôi có thể đến Quỷ Đô, chỉ có tôi thu hút sự chú ý của những Đô Chủ đó, ông mới bịa ra một lời nói dối như vậy để tôi phải đi đấu tranh cho các vu sư của các người trong cuộc chiến với quỷ sao? Tôi không hứng thú!"
"Là một giáo viên, tôi phải khen ngợi rằng trí tưởng tượng của cậu rất phong phú."
Khổng Trục Ninh cười: "Nhưng cậu có bao giờ nghĩ đến, học viện là gì và vu sư là gì chưa? Chúng tôi tồn tại đến ngày hôm nay và vẫn còn phải đối đầu với những ác quỷ mà cậu khinh miệt, tất cả đều chỉ để bảo vệ sự bình yên cho thế gian."
Giang Nguyệt Lộc cảm thấy rất buồn cười.
"Vậy nên các người là chính nghĩa, là ánh sáng, còn họ thì không sao?"
Phớt lờ sự mỉa mai trong giọng nói của anh, Khổng Trục Ninh gật đầu: "Đúng vậy, cậu có thể hỏi bất kỳ học viên nào, chúng tôi chưa từng làm hại ai."
"Chúng tôi đào tạo ra những học viên luôn chống lại ác quỷ, tuyệt đối không vi phạm quy tắc gây nguy hiểm cho con người. Những gì cậu nói về việc bịa đặt lời dối trá, lừa cậu đi chiến đấu… những điều đó không bao giờ xảy ra trong học viện" Khổng Trục Ninh trầm giọng: "Tôi dám đảm bảo."
"Ông lấy gì để đảm bảo, dùng cái chức danh tạm thời của ông sao?"
"Tôi lấy tính mạng của cả gia đình mình ra đảm bảo." Khổng Trục Ninh nói: "Nếu những gì tôi nói có một chút nào là giả dối, tôi và gia đình tôi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không thể siêu sinh."
Giang Nguyệt Lộc lặng lẽ nhìn vào khung ảnh trên bàn. Người phụ nữ trong ảnh mỉm cười xinh đẹp, bế trên tay một đứa trẻ sơ sinh, Viện trưởng Khổng đứng phía sau họ, đôi tay rắn chắc ôm lấy hai mẹ con, khuôn mặt kiên nghị như muốn nói rằng ông ta sẽ không để một giọt mưa nào chạm vào họ.
Lần đầu tiên đến căn phòng này, anh đã bị sốc bởi cách trang trí giống như phòng trẻ em. Nhìn kiểu gì cũng không giống phòng của một viện trưởng.
Nhưng lại giống như một căn phòng của người bố.
Thấy sắc mặt Giang Nguyệt Lộc có phần dịu lại, Khổng Trục Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Cậu đã gặp chuyện gì ở Thành phố Mầm Đen? Tại sao lại nghi ngờ tôi?"
Còn chưa kịp hỏi hết, Giang Nguyệt Lộc đã quay lưng: "Tôi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi trước."
Khổng Trục Ninh vẫn còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng vừa định mở miệng thì chợt nhớ đến lời cảnh báo của Phó viện trưởng Đồng trước đó - "Tính cách ngay thẳng của anh quá mức bộc trực, tuyệt đối đừng vì muốn biết mà ép buộc học viên ở lại, việc này sẽ khiến họ phản kháng và nổi loạn."
Khổng Trục Ninh tuy không hiểu rõ những lời này, nhưng Phó viện trưởng Đồng luôn giỏi làm viện trưởng hơn ông ta. Hơn nữa, ông ta nhận ra rằng Giang Nguyệt Lộc đang rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi.
Vì thế, ông ta không giữ anh lại nữa, còn chu đáo cho anh nghỉ dài ngày, để anh nghỉ ngơi cho đến khi sẵn sàng trở lại học viện học tập.
"Bạn định khi nào đi học lại?" Vừa bước ra khỏi cửa, tiếng hệ thống lại vang lên.
Giang Nguyệt Lộc có chút ngơ ngác.
Dường như đã lâu rồi anh không nghe thấy giọng của hệ thống, rõ ràng chỉ mới ở Thành phố Mầm Đen vài ngày, nhưng lượng thông tin nhận được và sự căng thẳng tinh thần khiến vài ngày này dài như cả năm.
Hệ thống nói rằng cô ta sẽ tuân theo lệnh của anh như tuân theo lệnh của thần linh. Trước đây nghe những lời này anh cảm thấy ấm lòng, nhưng giờ thì không.
Giống như việc anh không thể tin tưởng Viện trưởng Khổng nữa, khi đối diện với mọi thứ trong học viện, anh luôn đặt một dấu hỏi lớn.
Giang Nguyệt Lộc im lặng một lúc, giọng nữ không cảm xúc như thể nhìn ra suy nghĩ của anh, rất tinh ý để lại một lối thoát: "Dạo này học viện bận rộn, có thể tôi không phản hồi ngay khi bạn gọi. Nếu bạn muốn kết thúc thời gian ở một mình, tôi rất sẵn lòng trò chuyện cùng bạn."
Nói xong liền biến mất.
Cô ta vốn chỉ là một giọng nói, luôn vang lên trên bầu trời học viện, bên tai các học viên. Giờ phút này dù cô ta biến mất, anh không biết liệu cô ta có còn ở đâu đó giám sát mình hay không…
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu, cố gắng xua đi những ý nghĩ u ám ra khỏi đầu.
Anh không thể nghi ngờ quá nhiều người, điều đó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán tiếp theo. Hít một hơi thật sâu, Giang Nguyệt Lộc lấy ra chiếc điện thoại do học viện phát. Khi không ở trong học viện, điện thoại sẽ thu gọn thành một thẻ điện tử mỏng. Vừa rồi khi đối đầu với Khổng Trục Ninh trong văn phòng, thẻ điện tử này đã nhận được một tin nhắn vô cùng quan trọng.
Cũng chính vì tin nhắn đó mà anh đã không còn giận dữ nữa.
Khổng Trục Ninh hiểu lầm rằng lời thề của ông ta đã khiến anh tin tưởng, nhưng thực ra anh còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Anh liên lạc ngay với người đã gửi tin nhắn cho mình, người đó như thể đã chờ đợi trước điện thoại từ lâu, chỉ một giây đã kết nối. Không đợi người kia nói gì, Giang Nguyệt Lộc ngay lập tức ném ra một loạt câu hỏi: "Cậu biết được bao nhiêu về chuyện ở Thành phố Mầm Đen và thân phận của Tô Thiết, tại sao cậu lại khuyên tôi đừng xung đột với Viện trưởng Khổng?"
"Cậu cũng biết tung tích của em trai và em gái tôi phải không, Mạc Tri Huyền?"
Đầu dây bên kia ngập ngừng.
Một lúc lâu sau, giọng nói nghiêm túc mới cất lên: "Anh nói sai rồi."
"Thứ nhất, tôi chưa từng nói rằng tôi biết chuyện ở Thành phố Mầm Đen và thân phận của Tô Thiết, tôi cũng không biết về tung tích các em anh. Tin nhắn của tôi chỉ đề cập rằng anh đừng xung đột với Viện trưởng Khổng lúc này."
Đối phương trình bày rành rọt như viết luận văn, giọng điệu xa cách, rõ ràng là không liên quan đến mình. Giang Nguyệt Lộc cười thầm trong lòng: "Cậu biết tôi sẽ đối đầu với ông ta à? Tại sao? Chẳng lẽ cậu có khả năng tiên đoán?"
"Đó là một vấn đề khác, nói chính xác hơn, khả năng tiên đoán của vu sư được chia thành nhiều loại, cậu..."
Giang Nguyệt Lộc nghe đến đau đầu: "Cậu tìm tôi là vì chuyện gì, nói thẳng ra đi."
Bị người khác ngắt lời giữa chừng, Mạc Tri Huyền im lặng một lúc: "Tôi... có nhiều thắc mắc cần tìm người giải đáp."
Giang Nguyệt Lộc thấy buồn cười. Nhìn thế nào thì Mạc Tri Huyền cũng biết nhiều hơn mình mới đúng chứ, cậu ta là Hội trưởng hội học sinh cơ mà. Một vu sư nửa mùa như mình thì có thể giúp gì được đây?
Nhưng mà… có lẽ anh có thể lợi dụng thân phận của cậu ta để biết thêm nhiều thông tin về học viện. Thông tin càng nhiều thì càng có thể gỡ rối, tìm ra kết luận chính xác nhất.
Anh không thể chần chừ thêm nữa, Ngôn Phi và Ngôn Lộ vẫn đang đợi anh…
"Tối nay chúng ta hẹn gặp nhau." Giang Nguyệt Lộc nói thêm khi cậu ta kịp đồng ý: "Nhưng tôi sẽ dẫn theo hai người đi cùng."
Bản thân Mạc Tri Huyền cũng đang có việc cần nhờ anh nên không từ chối: "Không vấn đề gì."
Nhưng cậu ta cũng có suy tính riêng chưa nói ra.
Nếu có thể, cậu ta muốn nhờ Giang Nguyệt Lộc giúp đỡ cứu một người… Nếu là học viên mới đầy triển vọng này, có thể học viện sẽ rút lại quyết định.
Chỉ có Giang Nguyệt Lộc mới có thể mang lại một tia hy vọng cho người đó.
Học viện, Nhà Ngục Diệt Quỷ.
Bên ngoài ấm áp như mùa xuân, nhưng tầng hầm nơi nhà ngục tọa lạc lại lạnh lẽo như mùa đông. Từng thanh sắt lạnh buốt đọng băng giá, tỏa ra ánh sáng le lói từ những lá bùa, là nguồn sáng duy nhất trong hành lang tối tăm này.
Người lính gác mới đến hít một hơi: "Mẹ kiếp, lạnh thật. Nếu không phải vì tôi thua cược, làm sao đến lượt tôi phải đứng gác ở đây chứ…"
Người lính gác lớn tuổi bên cạnh an ủi anh ta: "Chờ đến ngày mai sẽ đỡ hơn thôi, tối nay có tân binh mới đến, chúng ta cũng bị vạ lây, phải chịu khổ chung với cậu ta."
"Có tân binh mới mà lại lạnh hơn sao? Còn có chuyện như vậy à?"
"Xem ra cậu chẳng biết gì cả… trước đây chưa từng đến Nhà Ngục Diệt Quỷ này à?"
Người lính gác mới sờ đầu: "Tôi là đệ tử của Dược Vương Cốc, nếu không phải thua cược với người ta, năm nay tôi đã được đến làm việc ở phòng dược dưới quyền của Phó viện trưởng Đồng rồi."
"Thảo nào. Vậy cậu đã bỏ lỡ một nơi làm việc lý tưởng…" Người lính gác lớn tuổi thở dài tiếc nuối: "Tôi thì không may mắn như cậu, xuất thân từ một nhánh nhỏ của tộc Vu Dã không tên tuổi, ngày đầu tiên vào học viện đã bị điều đến nhà ngục này… Tính ra cũng phải bốn, năm năm rồi."
"Chỉ mới bốn, năm năm thôi sao?"
"Này, nhóc. Cậu không nhận ra vu sư ai nấy đều rất trẻ sao, trong học viện rộng lớn này, khó mà tìm được ai cùng tuổi với tôi… À, cậu tân binh nổi tiếng năm nay cũng khá đấy. Nhưng cậu ta có thể sống yên ổn được mấy năm chứ, nghề vu sư này…"
Tiếng xích sắt leng keng vang lên, khiến người lính gác lớn tuổi giật mình tỉnh táo. Nghĩ đến hệ thống luôn hiện diện trên bầu trời học viện, ông ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Tân binh sẽ đến tối nay phạm tội không nhỏ đâu, cậu biết không?"
Người lính gác mới lắc đầu, thật thà thừa nhận không biết.
Người lính gác lớn tuổi giơ tay chỉ, nửa ngón tay biến mất trong làn sương đen dày đặc của hành lang: "Những phòng giam này đều được viện trưởng trước đây đặt bùa chú đặc biệt, không để đối phó với quỷ, chỉ đối phó với con người."
"Con người?" Người lính gác mới giật mình.
"Đúng vậy, là người, là những kẻ phạm tội cấm kỵ, những vu sư phản bội…" Giọng nói u ám vang lên theo làn sương đen lan tỏa khắp hành lang, nhanh chóng trôi đến tận cùng của lối đi, nơi có căn phòng ngập tràn băng giá, lạnh buốt thấu xương.
Bên trong, một thiếu niên bị trói trên giàn cao, toàn thân đẫm máu, yếu ớt bất động.
Trên đầu cậu ta là một chiếc đầu quỷ xấu xí, đầy vết thương.