Một vị phu nhân xinh đẹp như vậy nhưng lại không có khuôn mặt.
Khuôn mặt của bà ta đã tan biến, không còn ngũ quan, không có đôi mắt, không có mũi và môi, giống như một tờ giấy trắng không có gì bên trên. Giang Nguyệt Lộc không biết bà ta đã nhìn thấy anh bằng cách nào.
Bỗng nhiên, một cảm giác kỳ lạ ập đến, anh quay đầu nói nhỏ: "Chạy đi!"
Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên đã cảm thấy điều gì đó không ổn từ trước, họ lập tức đứng dậy, đỡ lấy Lãnh Tĩnh đang bất tỉnh rồi bắt đầu chạy.
"Nhận lấy!"
Một chiếc túi vàng lăn đến chân anh, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ chiếu rọi rõ ràng, đó là một túi pháp khí mà Lãnh Tĩnh coi như báu vật, nghe nói có thể khiến các hồn ma cấp thấp phải cúi đầu cầu xin.
Nhưng bây giờ vị "phu nhân" này thậm chí không thèm nhìn đến.
Bà ta cũng không để ý đến ba người đang chạy trốn dưới tầm mắt của mình, chỉ đứng lặng yên bên cửa sổ nhìn họ rất lâu, rồi đột nhiên mở miệng cười, lịch sự hỏi: "Xin hỏi, có ai thấy con của tôi không?"
Con ư?
Trong bức tranh đó không có đứa trẻ nào.
Sau khi Chu phu nhân qua đời, Chu đại nhân đã sống một mình cho đến giờ.
Thực tế là như vậy, và câu chuyện được truyền lại ở đây cũng ghi chép như vậy.
Nhưng trên đề thi có một dòng chữ cho biết Chu phu nhân đã mất đứa con khi mang thai ba tháng vì lo lắng. Bà ta tin chắc đó là một cô con gái đáng yêu, trước khi đứa trẻ chào đời, bà ta đã tự tay may nhiều bộ quần áo cho con. Nghĩ kỹ lại, bụng của Chu phu nhân trong bức tranh thực sự nhô lên hơn so với những người phụ nữ bình thường.
"Con gái phải không?" Giang Nguyệt Lộc giữ bình tĩnh, dù mồ hôi lạnh đã rịn ra trên lưng: "Cô bé đã đi về phía đông rồi."
"Ngươi đã thấy con ta? Tốt quá." Chu phu nhân thở phào. Nhưng ngay sau đó, bà ta bất ngờ lao vào trong cửa sổ, những chiếc trâm vàng và ngọc lắc lư, khuôn mặt không có ngũ quan và không có thần sắc của bà ta trông rất đáng sợ: "Ngươi không lừa ta được đâu. Bọn đàn ông các ngươi giỏi nhất là nói dối. Con ta trông thế nào, ngươi nói nghe thử xem." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát rồi nói: "Rất giống mẹ, nhưng không giống cha."
Chu phu nhân thở dài.
Bà ta lấy ra từ đâu đó một chiếc lược trắng, chậm rãi chải mái tóc đen nhánh của mình, giọng điệu vô cùng thê lương: "Ngươi biết cả điều này sao, có vẻ như ngươi thực sự đã gặp con ta, khác hẳn với gã đàn ông đã lừa ta."
Giang Nguyệt Lộc nhíu mày: "Gã đàn ông lừa bà?"
Chu phu nhân che miệng: "Ngươi không biết quy tắc của ta sao? Ai lừa ta, ta sẽ bắt họ phải trả giá."
Không phải thế.
Đó không phải là lừa dối.
Câu hỏi mà bà ta hỏi hầu như không ai có thể trả lời được.
Nếu không phải vì đã xem trước đề thi và nhớ rõ dòng chữ đó, hẳn là chẳng ai biết rằng bà ta từng có một đứa con. Bà ta đã đặt một câu hỏi mà không ai có thể trả lời, mục đích chỉ là muốn giết người!
Giang Nguyệt Lộc nhìn chiếc lược nhỏ màu trắng trên tay bà ta. Một đầu lược bị cuốn vào tóc, đầu kia được gọt nhọn, rất thích hợp để làm vũ khí cắt đầu.
Ánh sáng phản chiếu từ mặt lược giống như đang hòa với vết máu còn sót lại trên cổ của Lưu Thạch Đầu.
Giang Nguyệt Lộc đưa tay lên ống tay áo, cố gắng che giấu: "Hôm nay ngoài tôi ra, bà còn gặp ai khác không?"
"Có gặp qua, nhưng chỉ có ngươi là người đàn ông đẹp trai nhất."
Lá bùa giấy bay thẳng vào mặt bà ta, khiến từ "nhất" bị chặn lại, bà ta im lặng, để cho khuôn mặt không ngũ quan của mình bị đốt cháy thành một lỗ đen bởi lá bùa, không kêu đau, cũng không nổi giận.
Lỗ đen do bùa giấy thiêu đốt hiện ra trên khuôn mặt trắng xóa, sâu thẳm, như muốn hút người ta vào một thế giới khác.
Không biết đã bao lâu, bà ta mới lại mở miệng.
"Động một chút là đánh giết, ta không thích thế này."
"Nếu muốn hại người khác, ta có cả ngàn cách." Mỗi khi bà ta nói một từ, một ngọn lửa tinh khiết lại xuất hiện trên khuôn mặt, chẳng mấy chốc khuôn mặt trắng như tuyết đó đã đầy những lỗ trống, nhưng giọng điệu của bà ta không hề mang chút đau đớn nào.
Thậm chí, nghe có chút tiếc nuối.
"Lưu Thạch Đầu, phải không?"
Bà ta bật cười.
"Hắn yêu những con rối bóng đó lắm. Khi hắn luyện tập, ta luôn đứng sau nhìn… Ta nhìn hắn, hắn nhìn những con rối, mỗi người đều có sự say mê và tình yêu của riêng mình, không phải rất tốt sao?"
"Nhưng hắn lại quay đầu nhìn thấy ta."
"Rồi hắn lộ vẻ hoảng sợ, van xin tha thứ, sao lại thế nhỉ? Ta chỉ muốn trò chuyện với hắn thôi."
"Ta nghĩ hắn yêu những con rối đó lắm, nhưng đột nhiên, hắn lại không yêu nữa. Hắn quỳ xuống đất, cúi đầu trước ta và cầu xin tha thứ."
"… Đó đâu phải là yêu."
Chu phu nhân nói với vẻ tiếc nuối: "Thà chết sớm còn hơn sống giả tạo."
Giang Nguyệt Lộc hỏi: "Vậy nên bà đã giết ông ấy sao?"
"Đó không phải là giết." Chu phu nhân ngạc nhiên: "Chỉ là một cái giá phải trả."
Cái giá phải trả.
Giang Nguyệt Lộc cười nhạt: "Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa."
Anh ném ba lá bùa giấy trong ống tay áo ra ngoài cửa sổ, đồng thời vỗ nhẹ vai cô bé người giấy và cảnh báo: "Chạy đi." Con búp bê này vừa mới bỏ rơi anh trên lầu, lúc này không biết tại sao nó lại không hề sợ hãi khi đối diện với Chu phu nhân, hơn nữa còn bình tĩnh ngồi trên vai anh quan sát trận đấu.
Sau khi anh vỗ nhẹ nó bay ra khỏi vai, nó rơi xuống đất cách đó không xa nhưng vẫn không rời đi.
Giang Nguyệt Lộc không có thời gian lo lắng cho nó. Lá bùa của anh bùng lên ngọn lửa trên khuôn mặt của Chu phu nhân, nhưng bà ta không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thở dài: "Ta đã nói rồi, ta ghét đánh giết, tại sao các ngươi lại ép ta?"
Bà ta giơ tay lên.
"Xào xạc… xào xạc…"
Giữa mùa hè, tuyết trắng lại bay vào từ cửa sổ, từ từ rơi xuống đất giống như một đàn châu chấu trắng nhỏ lao về phía Giang Nguyệt Lộc.
Những bóng ma vô hình mà không thể nhìn thấy hay chạm vào.
Hóa ra chúng là những người giấy nhỏ bé, khi người ta đi trên các con phố và cửa hàng bên ngoài, chúng ẩn mình dưới đất. Người ta liên tục tìm kiếm kẻ thù xung quanh nhưng không thể ngờ rằng kẻ thù của họ đang âm thầm di chuyển trên mặt đất.
Đó chính là những bóng ma vô hình!
"Bà hận chồng mình nhưng lại kéo những người vô tội vào cuộc, sự hận thù của bà cũng chẳng trong sạch gì." Giang Nguyệt Lộc nói với giọng mỉa mai: "Lại còn cười nhạo tình yêu của người khác?"
"Hận chồng ta?"
Chu phu nhân ngẩn ra một lúc sau khi nghe thấy câu nói đó rồi nở nụ cười điên cuồng chưa từng có, một vết nứt dài xuất hiện trên khuôn mặt của bà ta: "Hắn chẳng là ai cả! Ta đâu có hận hắn." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Bà trả thù ông ấy vì đã khiến bà thất vọng sau khi lấy nhau, sự vô tâm của ông ấy cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bà, không phải sao?"
"Tất nhiên là không!"
Chu phu nhân nói với vẻ không thể hiểu nổi: "Đây là việc ta muốn làm, liên quan gì đến hắn, ta và hắn đã trở thành kẻ xa lạ kể từ khi không còn chung chí hướng."
Tưởng rằng bà ta là một con ma nữ mù quáng vì tình yêu, hóa ra lại là một con ma nữ độc lập của thời đại mới.
Giang Nguyệt Lộc đột nhiên có chút kính trọng, nhưng khi nghĩ đến việc người phụ nữ này vô cớ giết chết Lưu Thạch Đầu, sự kính trọng đó ngay lập tức tiêu tan và nhanh chóng biến thành sự ghê tởm.
Chu phu nhân cảnh giác: "Ngươi đang cố câu giờ sao? Ngươi định làm gì?"
"Tôi không câu giờ." Giang Nguyệt Lộc nói nhỏ: "Tôi chỉ đang đánh cược."
Chu phu nhân không muốn nghe lời của kẻ sắp chết, bà ta vẫy tay, đoàn quân người giấy bò trên mặt đất lập tức biến thành những chiếc phi tiêu sắc nhọn lao về phía Giang Nguyệt Lộc.
Đêm nay, bà ta đã dừng lại ở đây quá lâu.
Nếu không quay về sớm, chắc chắn sẽ bị chủ nhân trừng phạt... Bà ta phải nhanh chóng quay về.
Nhưng vừa mới quay người, toàn thân bà ta đột nhiên run lên, như thể bị một lực lượng từ bên trong đánh tan.
Cơ thể bà ta được làm từ thần giấy, không bị bất kỳ loại độc nào làm tổn thương, cũng không bị bất kỳ vũ khí nào đâm xuyên qua, không có gì có thể giết chết bà ta. Nhưng lúc này bà ta đau đớn vì những người giấy mà bà ta điều khiển - những phi tiêu trắng sắc nhọn đang lao về phía Giang Nguyệt Lộc, chúng đồng nhất với bà ta, bà ta bị thương, chúng chết.
Mà nếu chúng chết, bà ta cũng sẽ bị thương.
Không thể tin nổi, bà ta quay đầu lại, từ cửa sổ bà ta nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Những đứa đứa con người giấy của bà ta đang đau đớn gọi mẹ trong ngọn lửa đang cháy, từ từ bị thiêu rụi thành tro tàn rồi tan biến. Bà ta kinh hãi mở to mắt, nhìn giống như một con cáo trắng mắt treo, hét lớn: "Không thể nào, không ai có thể dùng lửa thiêu cháy người giấy của ta!"
Câu này thì đúng.
Giang Nguyệt Lộc cũng đã xác nhận rằng lớp da người giấy mà dân trấn đang mặc không bị lửa đốt cháy, trực giác cũng mách bảo anh rằng tất cả chúng đều là cùng một loại.
Nhưng vừa rồi, vào khoảnh khắc anh sắp bị giết, thực sự có một ngọn lửa xanh không nóng bùng cháy, chỉ trong nháy mắt đã thiêu rụi những người giấy hung ác này.
Những ngọn lửa xanh lan ra khắp mặt đất, xa xa là một thiếu niên mặc áo đỏ đang đứng.
Nhìn hắn ta, Giang Nguyệt Lộc biết rằng mình đã thắng.
Vừa rồi không chạy theo Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên, một phần vì anh ở quá gần, chạy đi e rằng cũng không thoát; một phần khác là anh còn băn khoăn về đáp án cho câu hỏi cuối cùng, kẻ giết Lưu Thạch Đầu có thể gần ngay trước mắt, vũ khí giết người là gì cũng có thể tìm ra, nếu bỏ qua thì đúng là đáng tiếc.
Người khác có lẽ không cần mạo hiểm, nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
Một khi đã quyết định đi con đường nguy hiểm hơn thì phải có dũng khí chinh phục.
Giang Nguyệt Lộc quyết định đánh cược.
Anh đoán rằng Thiếu gia Hạ đang chờ ai đó, khi thấy năng lực siêu phàm của hắn ta, anh quyết định lợi dụng hắn ta để đánh cược một ván - cược rằng người mà Thiếu gia Hạ đang chờ chính là Chu phu nhân, giữa họ nhất định sẽ có một trận chiến sinh tử, và anh có thể nhân cơ hội rút lui.
Đến giờ này, mọi thứ đã chứng minh phán đoán của anh thực sự không sai.
Anh đã thắng.
Nhưng tại sao hắn ta chưa thực hiện bước tiếp theo?
Tại sao hắn ta chưa đi?
Tại sao hắn ta chưa bỏ anh lại mà trốn thoát?
Đôi mắt nhạt màu của anh phản chiếu ngọn lửa xanh, trùng khớp với ký ức không thể phai mờ về một đám cháy khác. Những hình ảnh trong ngọn lửa dường như trùng khớp với ba đứa trẻ khác.
"Không thể nào. Không thể!"
Tiếng kêu của Chu phu nhân đánh thức anh.
Bà ta không còn giữ được vẻ điềm tĩnh trước đó, càng mất kiểm soát càng kích động, các vết nứt trên da cũng ngày càng nhiều, lúc này bà ta giống như một con quái vật với hàng trăm cái miệng đang gầm thét trong cơn giận dữ.
"Không thể nào! Không ai có thể giết con của ta - đó là món quà của chủ nhân!"
Thiếu gia Hạ cười khẩy: "Không ai nói với bà rằng đây không phải là ngọn lửa bình thường sao?"
Nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của bà ta, Thiếu gia Hạ như nhận ra điều gì, nói một cách châm chọc: "Bà không biết à. Có vẻ như chủ nhân của bà đã quyết định bỏ rơi bà rồi."
Chu phu nhân bừng tỉnh.
Bà ta dường như nhớ ra điều gì đó từ ký ức xa xưa.
… Đừng lại gần "ngọn lửa xanh".
"Ngọn lửa xanh là thuần khiết nhất, có thể thiêu rụi mọi hồn ma mà không để lại linh hồn." Chủ nhân vuốt ve đầu bà ta: "Gặp phải ngọn lửa này, hãy nhớ một chữ."
"Là gì thưa chủ nhân?" Bà ta ngây ngô ngước nhìn.
"Chạy."
Ký ức mờ dần, Chu phu nhân bắt đầu run rẩy, hàng trăm vết nứt trên khắp cơ thể bà ta đều thấy được ngọn lửa xanh đang bùng lên từ cửa sổ, ánh lửa lấp lánh như pháo hoa nổ tung.
Ánh sáng. Ánh sáng mà ma quỷ ghét nhất!
Nỗi sợ hãi bao trùm lấy bà ta, dù vậy, bà ta vẫn thử đưa tay chạm vào ngọn lửa xanh trước mặt.
Ánh sáng xanh như một viên đá nhỏ rơi xuống hồ băng, nhanh chóng biến mất trong tay của bà ta.
"Haha…"
Không phải an toàn rồi sao!
Tuy nhiên, nụ cười của bà ta nhanh chóng đông cứng, chưa đầy một giây, bà ta há to miệng, run rẩy không thành tiếng, một tiếng thét kinh hoàng gần như xé toạc màng nhĩ của Giang Nguyệt Lộc.
"Á!"
Tiếng thét vang vọng khắp các bức tường đá, toàn bộ căn phòng tràn ngập tiếng la hét thảm thiết của ma nữ: "Đau quá! Đau quá!! Đau quá!!!"
Bà ta điên cuồng bò khắp nơi, giống như bị một con quái vật nào đó bay vào cơ thể cắn xé… Trong cơn hoảng loạn cực độ, bà ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo đỏ, kẻ đã khiến bà ta đau đớn khôn cùng.
"Chạy!"
Ý nghĩ đó bùng lên trong đầu bà ta.
"Không chạy chắc chắn sẽ chết!"
Như vậy thì sẽ không bao giờ gặp lại chủ nhân nữa…
Một tiếng còi chói tai và cấp bách vang lên, một tia sáng bạc ánh lên trên mái nhà gần đó, như thể một trận bão tuyết xuất hiện từ hư không. Chẳng mấy chốc, những bông tuyết từ đâu đó rơi xuống đầy trấn, từ tửu lâu nhìn ra, mái nhà của những ngôi nhà xung quanh đều bị bao phủ bởi màu trắng.
Cả thế giới được trải thảm bằng tuyết, nhưng không cảm thấy lạnh.
Cùng với tiếng rít phát ra từ cổ họng, Giang Nguyệt Lộc nhìn thấy một dải tuyết trắng di chuyển, chúng vượt qua mái nhà, vượt qua không trung, không do dự lao tới mẹ của chúng, người phụ nữ đang bị treo lơ lửng trước ánh trăng, cuối cùng trở thành một tấm chăn trắng rộng như biển khơi vô tận.
"Cản hắn lại!"
Sau khi triệu hồi đàn người giấy, Chu phu nhân nhẹ nhàng hạ cánh và nhanh chóng bay đi.
"Muốn chạy?"
Thiếu gia Hạ cười khẩy, so với kẻ địch đang chạy trốn, sự truy đuổi của hắn ta quá nhàn nhã, nhưng khi leo lên cửa sổ, hắn ta như nhớ ra điều gì đó, vội quay đầu nhìn Giang Nguyệt Lộc.
Có vẻ như hắn ta rất ngạc nhiên tại sao Giang Nguyệt Lộc vẫn còn ở đây.
Giang Nguyệt Lộc cũng ngạc nhiên tại sao hắn ta chưa đi.
Khoảnh khắc đó lóe lên trong ánh mắt hai người rồi biến mất, họ nhanh chóng đứng dậy, mỗi người chạy về một hướng khác nhau.