Giang Nguyệt Lộc dừng lại: "… Thiếu gia Hạ?"
Anh hơi nghiêng đầu, nhưng vừa mới cử động thì đối phương đã nắm chặt cổ tay anh.
Bàn tay đó thon dài, khớp xương mạnh mẽ, nhưng cảm giác lại vô cùng lạnh lẽo, ngay cả đá lát đường ngấm sương sớm, mọc đầy rêu cũng không lạnh như vậy.
"Cậu làm gì vậy?"
Dường như Thiếu gia Hạ rất không hài lòng khi có người dám cử động trong lúc bị hắn ta khống chế.
Hắn ta mất kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng. Vị thiếu gia vô pháp vô thiên này thô bạo che mắt Giang Nguyệt Lộc lại. Lúc này, Giang Nguyệt Lộc không thể nhìn thấy, không thể nói, cơ thể chưa hết đau đớn, trông giống như một kẻ vô dụng.
Nghĩ rằng mình đã sống hơn hai mươi năm lại bị một tên chưa mọc đủ râu đẩy vào tình cảnh thê thảm... Thế nhưng trong lòng anh lại không cảm thấy nhục nhã, cũng chẳng bị tổn thương lòng tự trọng.
Giang Nguyệt Lộc: "..."
Thậm chí anh còn nghĩ rằng tư thế hiện tại giúp cơ thể anh phục hồi chức năng một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, những người khác thì không thoải mái như thế.
Từ xa bỗng truyền tới những tiếng rên rỉ đứt quãng, nghe rất quen tai. Giang Nguyệt Lộc bán tín bán nghi gọi một tiếng: "Trần Xuyên?" Tiếng gọi như kéo bễ lập tức dừng lại, sau đó lại có một giọng nói đầy kích động: "Giang Nguyệt Lộc - anh vẫn còn sống à?! Tôi… á!"
Một tiếng "ầm" vang lên, chấm dứt niềm vui tái ngộ của Trần Xuyên.
Theo sau đó là giọng nói của Triệu Tiểu Huyên, dường như cô ta ở gần hơn một chút: "Đừng nói nữa, chúng tôi sắp cầm cự không nổi rồi…"
"Hai người đang ở đâu?"
Giang Nguyệt Lộc ra hiệu cho Thiếu gia Hạ buông tay, đối phương hừ một tiếng, vẻ mặt không vui nhưng vẫn làm theo. Anh cố gắng bò đến nơi phát ra âm thanh trong không gian không quá lớn này, nhưng lại chạm phải một bức tường dày.
"Tòa nhà sập rồi, chúng tôi đang bị chôn vùi dưới đống đổ nát." Giọng của Triệu Tiểu Huyên nghe rất yếu ớt: "Lãnh Tĩnh vì bảo vệ chúng tôi nên đã rơi xuống nơi sâu hơn, chúng tôi không còn nghe thấy tiếng của anh ấy nữa."
"Giang Nguyệt Lộc!"
Trần Xuyên vẫn không màng đến tính mạng mà hét lên.
Cậu ấy cách quá xa, chỉ có hét lên mới có thể thì người bên ngoài mới nghe thấy, vì vậy cậu ấy cũng không quan tâm đến việc có nguy hiểm hay không: "Xin anh… anh có thể giúp tôi cứu Tiểu Huyên ra ngoài không?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Triệu Tiểu Huyên bật khóc.
Giang Nguyệt Lộc lần mò trên tường, tìm thấy một lỗ nhỏ hình tam giác bị đá đập thủng ở trên cùng, anh ghé mắt nhìn qua, thấy bên kia là đống đổ nát đầy vết nứt, vô số gỗ và đá vụn chất đống trên mặt đất vốn dĩ bằng phẳng, ở giữa có một cái hố sâu, giọng của Trần Xuyên liên tục vọng ra từ bên trong.
Anh tiếp tục tìm kiếm trên tường thì nhìn thấy một viên gạch đã bị lung lay.
"Tiểu Huyên, nếu em có thể ra ngoài, hãy quay về nhà của chúng ta. Trên cùng của tủ quần áo trong phòng ngủ có để tiền riêng của anh, đừng tiết kiệm… chúng ta đã tiết kiệm cả đời rồi, em phải nhớ dùng đến nó…" Giọng của Trần Xuyên yếu ớt: "Cũng đừng quên nghĩ đến anh."
Triệu Tiểu Huyên khóc nức nở: "Em không muốn được cứu, em muốn ở bên anh!"
"Đợi một chút đã."
Triệu Tiểu Huyên hét lên với người không hiểu chuyện này: "Giang Nguyệt Lộc, cậu làm gì vậy?!"
Giang Nguyệt Lộc ngồi xổm bên mép hố, chạm vào mũi: "Hình như tôi đã thấy giọng của các cậu rồi, tôi có thể cứu các cậu ra ngoài. Có điều, tôi vẫn cần xác nhận lại."
Anh thắc mắc hỏi: "Bây giờ cậu có muốn chết chung với Trần Xuyên không?"
Triệu Tiểu Huyên hét lên: "Không muốn, mau cứu tôi ra ngoài!"
Trần Xuyên đang xúc động rơi lệ: "..."
"Tôi biết ngay mà, cô là đồ vô ơn! Cô mong tôi chết để có thể đi tìm mối tình đầu thời tiểu học của mình đúng không? Được thôi, Trần Xuyên tôi có chết một vạn lần cũng sẽ không ngồi chung với Triệu Tiểu Huyên cô nữa-"
Nửa giờ sau.
Trần Xuyên và Triệu Tiểu Huyên ngồi bên mép hố, cả hai đều im lặng.
Bên cạnh họ là Lãnh Tĩnh, anh ấy đã bị thương khắp người, đang nằm bất động. Giang Nguyệt Lộc đã cứu ba người họ ra ngoài.
Dưới đáy hố đầy những tảng đá lởm chởm, các khúc gỗ gãy nằm vắt ngang, có thể men theo để leo lên, đó là lý do tại sao một mình anh có thể cứu Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên ra ngoài. Sau khi giúp họ dọn sạch những vật cản xung quanh, họ tự leo theo Giang Nguyệt Lộc lên mặt đất.
Nhưng đối với Lãnh Tĩnh thì phức tạp hơn một chút.
Đầu tiên, anh ấy đã bất tỉnh, Giang Nguyệt Lộc phải cõng anh ấy lên. Thứ hai, một số xà gỗ không thể chịu được trọng lượng của hai người, cộng với việc Lãnh Tĩnh rơi xuống sâu hơn… Cuối cùng nhờ có Thiếu gia Hạ mà anh ấy mới được kéo lên.
"Rốt cuộc hắn ta là người thế nào?"
"Có phải người không? Em thấy không giống…"
Triệu Tiểu Huyên và Trần Xuyên thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thiếu gia Hạ.
Thiếu gia Hạ đến bên đống đổ nát theo sự cầu cứu của Giang Nguyệt Lộc, hắn thi triển một loại phép thuật kỳ dị - chỉ thấy hắn ta nhẹ nhàng giơ tay, rồi làm cho tảng đá đang giữ Lãnh Tĩnh nổi lên khỏi miệng hố, tảng đá to như hai cái bàn, dưới sự điều khiển của ngón tay hắn ta, chúng trông như một đám mây bồng bềnh.
"Thiếu gia Hạ."
Thiếu niên áo đỏ dựa vào cửa sổ khẽ nhướng mày, từ lúc nãy đến giờ vẫn là tư thế đang chờ ai đó.
Nửa phần khác của tửu lâu mà hắn ta đang ngồi vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có phần phía Lãnh Tĩnh mới bị phá hủy thành đống đổ nát, có lẽ cũng vì hắn ta muốn chờ người nên không mong bối cảnh xung quanh quá tồi tệ.
Có thể làm được những điều này, chắc chắn không phải người thường.
Giang Nguyệt Lộc chỉ vào tảng đá: "Sao anh làm được?"
Anh không hỏi Thiếu gia Hạ là ai. Một phần vì có hỏi cũng chưa chắc nhận được câu trả lời, một phần khác anh không thể xác định câu trả lời của đối phương có thật hay không.
Nếu vòng thi này là căn cứ của kỳ thi thì anh có thể nhanh chóng tìm ra ký ức tương ứng trong đầu về "Từ bà bà tên là Từ Phinh Đình", nhưng vấn đề là đề thi không ghi chép lại thông tin liên quan vị thiếu gia này. Anh, người hầu của hắn ta, thậm chí mối quan hệ giữa họ và Giang Nguyệt Lộc, tất cả mối quan hệ xoay quanh Thiếu gia Hạ đều không thể kiểm chứng.
So với việc đó, hỏi một câu hỏi ngắn gọn đúng trọng tâm sẽ thiết thực hơn nhiều.
Thiếu gia Hạ vô cảm đáp lại: "Các cậu vẫn chưa nhận ra sao?"
Hắn ta rất thư thái, ngay cả trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy cũng không hề hoang mang, thoải mái và tràn đầy sự tự tin - mặc dù Giang Nguyệt Lộc không biết hắn ta lấy đâu ra sự tin đó.
Thiếu gia Hạ nhẹ nhàng vung ngón tay trong không trung: "Thế giới này chẳng có gì gọi là vu thuật, cũng chẳng có thần linh nào mà các vu sư như cậu thờ phụng. Tất cả chỉ như những trò ma thuật lừa phỉnh, mọi thứ trở nên vô cùng giản đơn khi bị vạch trần.”
Viên đá dưới miệng hố lại một lần nữa nổi lên như đám mây xám, từ từ vươn cao quá đỉnh đầu. Giang Nguyệt Lộc ngẩng đầu lên, như thể nhìn thấy những điều bí ẩn đằng sau lớp màn ảo diệu.
“Á!” Triệu Tiểu Huyên kinh ngạc thốt lên: "Dưới viên đá đó là gì vậy?”
Mặt dưới của viên đá tối sẫm, chỉ có những vết tích mờ mịt, trông như màu nâu thẫm. Tuy nhiên, đáy của viên đá mà cả ba đang nhìn thấy lại như được phủ một lớp tuyết trắng. Khi nhìn kỹ, lớp tuyết ấy không hề bong tróc, thậm chí còn khẽ rung rinh như một sinh vật sống.
Thiếu gia Hạ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, điều khiển đám mây xám trên đầu hạ xuống một chút, và bất ngờ, một mảnh “tuyết” từ từ rơi ra khỏi lớp “tuyết” đang chuyển động ấy.
Giang Nguyệt Lộc vô thức giơ tay ra đón lấy.
Nằm gọn trong lòng bàn tay anh không phải là một bông tuyết, mà là một người giấy nhỏ bé.
Vừa mới đây thôi, nó như một bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn, giờ đây lại nằm bất động, có lẽ vì đã rời khỏi sự điều khiển của chủ nhân. Giang Nguyệt Lộc chợt trở nên bất an khi cảm nhận được sự hiện diện của một thứ gì đó trên vai mình.
Từ phía xa, Triệu Tiểu Huyên thét lên trong sợ hãi: “Trên… trên… trên… trên vai anh có thứ gì vậy?!”
Giang Nguyệt Lộc quay đầu lại phát hiện trên vai mình có một con búp bê giấy búi tóc hai bên.
Vì sợ anh trả lời sai câu hỏi, búp bê giấy vốn biến mất trên lầu giờ đây lại xuất hiện, không biết từ lúc nào đã trèo lên vai anh. Nó đang chăm chú nhìn người giấy nhỏ trong lòng bàn tay anh, vừa định đưa tay ra bắt lấy thì người giấy nhỏ bỗng dưng bật dậy và cắn mạnh vào nó.
Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là tác phẩm của Thiếu gia Hạ.
Hắn ta cười một cách nham hiểm, điều khiển người giấy nhỏ đánh vào mặt búp bê giấy. Sau một hồi đấm đá không ngừng, búp bê giấy nổi giận, cả hai lao vào một cuộc hỗn chiến, lăn lộn trên mặt đất.
Giang Nguyệt Lộc hỏi Thiếu gia Hạ: "Những người giấy này là do anh điều khiển sao?”
Thiếu gia Hạ nhìn anh với vẻ khinh thường: "Cậu vẫn chưa nhận ra sao?”
Nhận ra gì chứ? Nhận ra sự ngông cuồng của hắn ta à?
Thật ra thì anh đã nhận ra rồi.
Giang Nguyệt Lộc lắc đầu: "Chưa.”
“Tôi chỉ mượn tạm thôi.” Thiếu gia Hạ nở một nụ cười khinh miệt, như thể việc sử dụng những thứ này khiến hắn ta mất đi sự tôn quý: "Chủ nhân của chúng là người khác.” ( truyện trên app T Y T )
Hắn ta nhìn vào Giang Nguyệt Lộc, rồi dường như nhớ lại cảm giác khi chạm vào vai anh. Suy tư một lát, hắn ta hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?”
Giang Nguyệt Lộc không hiểu hỏi lại: "Hai mươi bảy.”
Nghe vậy, khuôn mặt Thiếu gia Hạ hiện lên vẻ đắc thắng mà không thể che giấu: "Hai mươi bảy tuổi nhưng không cao bằng tôi, sức khỏe cũng chẳng tốt hơn tôi.”
Giang Nguyệt Lộc: “…”
Thật sự không biết nói gì. Hắn ta đang đắc ý cái gì vậy?
Sau một hồi trò chuyện không đâu vào đâu, Giang Nguyệt Lộc định quay người rời đi thì bỗng cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt anh thay đổi, quay đầu lại thấy trên mặt Thiếu gia Hạ hiện rõ sự đồng tình trước biến cố sắp xảy ra.
“Suỵt.”
Thiếu gia Hạ giơ ngón trỏ lên trước môi, thì thầm: "Chủ nhân của chúng đến rồi.”
“Xào xạc… xào xạc…”
Trong đêm khuya yên tĩnh, thứ âm thanh kỳ lạ đầy điềm gở này không thể phân biệt rõ, từ xa dần tiến lại gần, như thể có thứ gì đó đang cào xước mặt đất, kéo đến với một thế lực đông nghịt.
Hai người giấy vừa đánh nhau cũng lập tức dừng lại, kinh hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Nguyệt Lộc từ từ tiến đến gần Thiếu gia Hạ rồi chắn hắn ta lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.
Cửa sổ gỗ, trăng khuyết, mây đen quấn quýt xung quanh.
Từ góc nhìn của anh, khung cảnh bên ngoài cửa sổ đẹp như một bức tranh cổ. Nếu không phải đang trong hoàn cảnh tĩnh lặng đầy u ám thế này, có lẽ anh sẽ có hứng thú ngắm nhìn.
“Leng keng… leng keng…”
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên từ phía cửa sổ, vọng vào giữa những bức tường đá, khi đến gần hai người, âm thanh trở nên trong trẻo, sáng lòa như đang đập thẳng vào tâm trí.
Cùng với tiếng chuông dai dẳng, từ góc dưới bên phải của bức tranh đẹp ngoài cửa sổ, một bóng đen chậm rãi xuất hiện.
Bóng đen mờ mịt không rõ hình dáng trông như một bóng ma, liệu đêm nay sẽ lộ rõ hình hài?
Bóng đen không lớn, cũng không rộng, chỉ chiếm một góc nhỏ phía dưới bên phải của cửa sổ gỗ, cao chừng một phần ba khung cửa.
Chiều cao này…
Giang Nguyệt Lộc cau mày.
Chiều cao này… giống như có người đang đứng đó.
Khi anh còn đang suy nghĩ, bóng đen ấy từ từ di chuyển, tiếng chuông bị gián đoạn cũng bắt đầu vang lên trở lại, leng keng leng keng đánh vào tâm trí anh.
Bóng đen là người.
Nhìn dáng con người, dường như là một phụ nữ.
Chỉ có phụ nữ mới có thể đeo chuông và các đồ trang sức như trâm ngọc.
Ánh mắt Giang Nguyệt Lộc từ từ mở to - anh chợt nhớ ra một người!
“Bóng đen” bước vài bước, trâm ngọc bị che khuất một nửa bỗng hiện rõ dưới ánh trăng, con bướm vàng lấp lánh làm anh nhớ đến đôi cánh bướm tắm nắng rực rỡ.
Giang Nguyệt Lộc thì thầm: "Tóc búi cao…”
Phụ nữ bình thường không thể cao như vậy, nhưng những phu nhân thích làm đẹp thường búi tóc cao.
Thiếu gia Hạ nhàn nhạt: "Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à?”
Anh không để ý đến thái độ của Thiếu gia Hạ, ánh mắt tập trung vào bóng đen bên ngoài cửa sổ với búi tóc cao. Vị phu nhân này rõ ràng xuất thân từ gia đình cao quý, cử chỉ khoan thai, chậm rãi bước đi. Khi gần ra khỏi tầm mắt, bà ta dừng lại, quay đầu nhìn vào trong, như nhận thấy có người trong phòng.
Vừa thấy gương mặt ấy, Giang Nguyệt Lộc lập tức đứng sững.
“Chu phu nhân…”
Chu phu nhân đã chết hơn mười năm trước.
Dẫu mỹ nhân nay đã thành xương khô, nhưng bà ta vẫn còn đẹp như trong tranh.