Đêm đó, màn sương đen dày đặc bao trùm ngoại thành biến mất không dấu vết. Khi Giang Nguyệt Lộc đến nơi, trước mắt anh là một thành phố hoang tàn, được ánh trăng trắng bạc chiếu sáng.

Túy Tiên Lâu chỉ cách anh chưa đến mười mét, rất gần.

Anh quay đầu lại con phố dài vô tận giờ đã hiện rõ mồn một, nhưng những người giấy không thấy đâu nữa. Không hiểu vì lý do gì, chúng đã từ bỏ việc đuổi giết anh.

Điều này không đúng với quy tắc của bài thi, phải không?

Hơn nữa, khi anh rời đi, ánh mắt của người phụ nữ với mái tóc búi cao và lực sĩ tràn đầy thù hận, chúng thực sự rất muốn xé xác anh ra để ăn thịt.

Lý do chúng không tiếp tục truy đuổi có thể chỉ có một.

Nơi anh đang đến ẩn chứa một bí ẩn mà ngay cả những người giấy ở phiên bản khó cũng không dám đụng đến.

Anh quay đầu lại, nhìn lên tấm biển gỗ với chữ "Túy Tiên Lâu" viết bằng chữ vàng trên nền đỏ, thời gian đã phủ lên nó một lớp bụi dày, nhưng tòa nhà này từng được xây dựng công phu, ngay cả tấm biển cũng vô cùng hoành tráng.

Chu đại nhân đã nói rằng thi thể của Lưu Thạch Đầu được phát hiện ở Túy Tiên Lâu.

Trấn Uất Đấu đã tổ chức tiệc chiêu đãi các Vu sư tại Túy Tiên Lâu, và Lưu Thạch Đầu đã bị giết khi đến sớm để chuẩn bị cho màn múa rối bóng.

Có thể trong tòa nhà này vẫn còn lưu giữ những bằng chứng về lý do Lưu Thạch Đầu chết, ai đã giết ông ta, có lẽ kẻ thù tàn ác đã giết anh ta vẫn còn ở đây.

Giang Nguyệt Lộc bước tới-

Rất tiếc, anh không thể tiến xa hơn.

Anh chỉ biết bất lực nhìn xuống con búp bê giấy đang ôm chặt lấy chân mình. Hai con mắt đen được cắt từ giấy không có chút ánh sáng, nhưng anh có thể cảm nhận được sự khao khát vô cùng trong đó.

"Có thể thả ra trước không?"

"Em đói rồi."

Giang Nguyệt Lộc không nói gì, từ từ gỡ tay nó ra. Con búp bê giấy ban đầu định xé xác anh, nhưng khi nhận ra bàn tay anh ấm áp, nó chần chừ và để yên cho anh.

Sau khi bị đặt xuống đất, nó mới bừng tỉnh và không hề có cảm xúc gì trong đôi mắt vô hồn: "Anh lừa em?"

Nó hé ra hàm răng sắc nhọn, móng tay cũng dài ra gấp mấy lần, giận dữ quát tháo: "Mau đưa đồ ăn cho em!" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Ồ, tính tình nóng nảy nhỉ." Giang Nguyệt Lộc ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của nó: "Con cái nhà ai mà vô lễ thế? Cách cư xử tệ quá."

Nó rất muốn giết chết người lắm lời này, nhưng nghĩ đến hương vị tươi mới chưa bao giờ được nếm thử, nó phải cố gắng kiềm chế cơn giận.

"Không ai dạy em cả." Nó nói với vẻ tự hào.

"Anh đang dạy em đấy." Giang Nguyệt Lộc vỗ nhẹ vào tay nó, nó giật mình lùi lại khi bị bàn tay ấm áp của anh chạm vào.

"Thu lại móng tay và răng đã."

Nó gầm gừ đe dọa: "Đưa đồ ăn cho em!"

Trước khi nó lao tới, Giang Nguyệt Lộc kẹp tấm bùa vàng vào tay, giơ lên: "Anh đếm đến ba, nếu em không thu lại móng tay và răng, anh sẽ ăn đấy." Nói rồi, anh thực sự vo tròn tấm bùa lại định cho vào miệng.

Nó hoảng hốt nhảy lên, móng tay và răng cũng thu lại: "Đưa đây, đưa cho em!"

"Cách nói chuyện cũng cần phải thay đổi." Giang Nguyệt Lộc tiếp tục dạy dỗ.

"Anh lắm lời quá!"

Thấy Giang Nguyệt Lộc không nói gì mà chỉ há miệng ra, nó bĩu môi: "… Anh lắm lời quá." Nhìn thấy biểu cảm của nó, Giang Nguyệt Lộc khựng lại một chút, đột nhiên nhớ đến em gái mình.

Anh thở dài, đưa tấm bùa vàng vào miệng con búp bê giấy, mặc dù không phải là một viên kẹo nhưng khuôn mặt của nó lộ ra biểu cảm hạnh phúc như vừa được nếm vị ngọt ngào. Chỉ trong những lúc như thế này, nó mới thực sự giống một đứa trẻ.

"Đừng nghịch nữa, lát nữa anh sẽ cho em ăn thêm. Càng ngoan càng có nhiều đồ ăn."

Con búp bê giấy đột nhiên trở nên dễ bảo, nó "ừm!" một tiếng rồi nhanh chóng trèo lên vai Giang Nguyệt Lộc và ngồi yên ổn trên đó.

-

Túy Tiên Lâu cao ba tầng, so với khách sạn, nó giống như một quán trọ. Tầng một phục vụ những thương khách qua đường, chỉ cần gọi một đĩa đậu phộng là có thể ngồi cả buổi chiều. Nếu là khách quý, họ có thể lên tầng hai và vào phòng riêng.

Mỗi phòng riêng đều có dán một tấm thiệp hoa, ghi những tên gọi khác nhau nhưng có liên kết với nhau.

Điểm này giống với những phòng riêng trong nhà hàng hiện đại mà Giang Nguyệt Lộc đã từng vào, thường có những tên như "Tĩnh Nguyệt Hiên" hay "Phù Dung Hiên".

Tên phòng riêng của Túy Tiên Lâu lại độc đáo hơn một chút, không phải là tên hoa hay thơ, mà là một loạt những từ như -

"Ngâm một ngâm", "Nấu một nấu", "Rửa một rửa", "Phơi một phơi".

Đó là bốn phòng bên trái.

Bốn phòng bên phải cũng tương tự-

"Đập một đập", "Vớt một vớt", "Ép một ép", "Hấp một hấp".

Thoạt nhìn, nó không giống một tửu lầu, mà giống một bài hát ru dành cho trẻ con.

Giang Nguyệt Lộc lẩm bẩm: "Làm giấy à?"

Đây đúng là quá trình tạo ra giấy, anh tiến lại gần để nhìn qua cửa sổ nhỏ dán trên cửa gỗ, dưới tấm thiệp "Ngâm" là hình ảnh một chiếc vạc lớn, một bộ xương đang ngâm trong đó, nước ngập đến cổ "nó" trông như đang nghẹt thở và rất đau đớn.

Nhìn sang hình vẽ tiếp theo, "Nấu" vẫn là bộ xương đó, lần này nó bị nung trên lửa lớn… Giang Nguyệt Lộc đi quanh một vòng, nhận ra tám bức tranh này không thể xem riêng lẻ.

Kết nối lại với nhau, sẽ hiện ra một hành động huyền bí và đầy bạo lực, như một nghi thức tế lễ.

Không phải là làm giấy, mà là làm "người".

Ban đầu nằm trong vạc nước vẫn là một bộ xương, nhưng đến cuối cùng, nó đã trở thành một con người có da có thịt. Một nhóm người tay trong tay đứng dưới ánh mặt trời, cười đùa và nhảy múa, dù ai nhìn thấy cũng không cho đó là ánh sáng mặt trời chữa lành, mà chỉ thấy rùng mình khi nghĩ đến, lạnh cả người.

Nếu sự sống có thể dễ dàng tạo ra như vậy, thì cái chết và nỗi mất mát đau đớn mà anh từng chứng kiến có ý nghĩa gì?

"Đập một đập".

Con búp bê giấy trên vai thở dài, Giang Nguyệt Lộc liếc nhìn cánh cửa gỗ mà nó đang chỉ - đó cũng là nơi anh định đến: "Phòng đánh giấy"

Buổi tiệc tiễn biệt bị gián đoạn đã diễn ra trong căn phòng này, vài giờ trước, Lưu Thạch Đầu đã chết ở bên trong, chắc chắn nơi này vẫn còn lưu giữ dấu vết của cái chết.

"Xem ra em còn thông minh hơn anh nghĩ đấy."

Vì được khen ngợi, con búp bê giấy lắc lư một cách đắc chí.

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, một làn sương đen u ám tràn ra, chúng như có sự sống, tụ lại dưới chân Giang Nguyệt Lộc.

Dù không được huấn luyện hệ thống pháp thuật như Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm nhưng Giang Nguyệt Lộc cũng biết rằng không nên mạo hiểm bước vào nơi không có ánh sáng, anh quay lại lấy vài cây nến từ các phòng khác và châm lửa.

Ngọn nến đang cháy trông có vẻ yếu ớt dưới ánh trăng, nhưng khi bước vào căn phòng tối tăm, chỉ có nó mới chiếu sáng được con đường phía trước.

Giang Nguyệt Lộc đi một vòng, nhận thấy đồ đạc trong căn phòng này không khác gì so với các phòng khác mà anh đã đi qua, chỉ có điều bàn ghế ở đây sạch sẽ hơn, rõ ràng có người đã lau chùi trước khi bày tiệc.

Khi tiến đến gần cửa sổ, anh nhìn thấy một vũng máu khô dưới đất, xung quanh là những mảnh vụn nhỏ như tuyết rơi.

Xa hơn một chút, có một chiếc chìa khóa bằng đồng, khi ánh nến chiếu vào, nó làm sáng lên dòng chữ khắc trên chìa khóa, đó là chữ "Chu".

Chu đại nhân?

Ông ấy đã đánh rơi chiếc chìa khóa này khi phát hiện ra thi thể sao?

"Vù… vù…"

Ngoài kia, từng cơn gió lạnh thổi qua, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu rít lên, cửa sổ gỗ bị va đập và phát ra những tiếng rên rỉ không ngừng, mọi âm thanh trong căn phòng kín mít, tối tăm và đã có người chết này đều trở nên quái dị vô cùng.

Anh luôn có cảm giác có gì đó đang ở phía sau mình, quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì cả.

"Khịt…"

Con búp bê giấy ngồi trên vai hít hít mũi. Giang Nguyệt Lộc hỏi nó: "Sao vậy?"

Nó hắt hơi một cái, nhìn tủ đồ ở góc phòng với vẻ ghê tởm: "Hôi quá, hôi quá!"

"Có mùi sao?" Anh không ngửi thấy gì cả.

Người và ma cách biệt âm dương, những gì người nhìn thấy chỉ là căn phòng trống rỗng, bàn ghế sạch sẽ, nhưng những hồn ma có thể nhìn thấy điều gì?

Càng tiến lại gần tủ, con búp bê giấy càng bất an, cánh cửa tủ hoa văn khẽ kêu "cót két" rồi mở ra, một con dao giấy dính máu nằm im lìm bên trong.

"Vũ khí giết người?"

Thật sự giống như phán đoán của anh.

Giang Nguyệt Lộc cầm lấy con dao giấy và lật qua lật lại để xem, phát hiện rằng độ dài, hình dạng… tất cả đều giống hệt những gì anh tưởng tượng.

Con búp bê giấy dường như càng bất an hơn, muốn nhảy xuống khỏi vai anh.

"Thí sinh Giang Nguyệt Lộc, bạn đã thu thập được vết máu của nạn nhân và hung khí liên quan, bạn cần hệ thống đưa ra gợi ý tương ứng không?"

Anh gật đầu.

Thẻ thí sinh chiếu một màn hình nhỏ trước mặt anh, anh thấy Lưu Thạch Đầu cầm một con rối và đang luyện tập biểu diễn cho buổi tiệc, Chu đại nhân bước vào và trò chuyện vài câu. Đột nhiên, ánh mắt của Chu Tu Viễn đầy sát khí, ông ấy giơ tay và đâm Lưu Thạch Đầu bằng con dao giấy sắc nhọn.

Máu liên tục tuôn ra, làm đỏ thẫm chiếc áo giấy trắng, tạo nên những bông hoa rực rỡ.

Đến khi chết, Lưu Thạch Đầu vẫn mở to mắt, không thể tin được Chu đại nhân đã ra tay giết mình.

Màn hình tắt đi, giọng nữ điện tử lại vang lên.

"Bạn đã xem toàn bộ gợi ý, bạn có muốn đưa ra lựa chọn ngay bây giờ không?"

Anh không do dự: "Có."

Giọng nữ điện tử khẽ cười: "Rất tốt. Vậy xin hỏi, lựa chọn của bạn cho câu hỏi này là gì?"

Giang Nguyệt không vội trả lời, anh bắt đầu đi lại trong phòng, bước đến vết máu đỏ tươi.

"Tôi nghĩ sự thật đã phơi bày trước mặt tôi."

"Vết máu ở đây, chứng tỏ Lưu Thạch Đầu đã chết ở đây. Hung khí ở đây, chứng tỏ nghi ngờ của tôi là hoàn toàn đúng. Hơn nữa còn có gợi ý đặc biệt chứng minh, kẻ giết người chính là Chu Tu Viễn, tức Chu đại nhân."

"Vậy thì…" Giọng nữ cười nhẹ: "Lựa chọn của bạn là Chu Tu Viễn, tức là A, phải không?" ( truyện trên app tyt )

"Không."

Giọng nữ: "…"

Giang Nguyệt Lộc trả lời trong sự im lặng đột ngột của hệ thống: "Tôi chọn D, tất cả các câu trả lời đều sai."

"Chu đại nhân, Từ bà bà và đồ tể Trương đều không phải là hung thủ đã giết chết Lưu Thạch Đầu."

Phải mất một lúc lâu sau hệ thống mới phản ứng lại, giọng nói của cô ta trở nên vội vàng: "Bạn chọn D? Nhưng chẳng phải bạn vừa nói -"

"Chẳng phải tôi đã nói là vết máu và hung khí đều ở đây sao? Hơn nữa còn có một đoạn video rất thuyết phục cũng được trình chiếu trước mắt tôi. Hầu như tất cả các bằng chứng đều chỉ ra Chu đại nhân, nhưng tôi không chọn ông ấy, bạn rất ngạc nhiên phải không?"

Giang Nguyệt Lộc chậm rãi nói: "Tôi còn muốn hỏi bạn nữa đấy."

"Bạn đã cố ý gài bẫy tôi, đây là sự khách quan trung lập của một hệ thống à?"

"Vết máu hay hung khí đều do bạn đặt trước mặt tôi, sợ rằng tôi không tin tưởng, cuối cùng còn tặng thêm một gợi ý quan trọng."

"Tôi trông giống kẻ ngốc lắm sao?"

Giọng nữ điện tử cất lên những tiếng cười thầm đầy kìm nén, nghe như đang cố nén giận và đau đớn. Nhưng ngay sau đó, cô ta lại phá lên cười chua chát: "Hahaha - kẻ ngốc? Kẻ ngốc!"

"Trước khi bạn vạch trần, đã có hai kẻ ngốc mắc bẫy đấy!"

Trong đầu Giang Nguyệt Lộc bất chợt hiện lên hình ảnh của Lãnh Tĩnh và Triệu Tiểu Huyên. Cuối cùng, anh hình dung ra họ nắm tay nhau, cùng với tiếng cổ vũ của Trần Xuyên: "Nhóm Tiểu Lộc Thành Tinh, tiến lên phía trước!"

Anh không cử động, đứng yên tại chỗ lắng nghe hệ thống đang dần mất bình tĩnh.

Sau một trận cười, cô ta hét lên: "Nhìn đi!"

Thẻ thí sinh lại chiếu ra một màn hình nhỏ, vẫn là căn phòng này, nhưng lần này anh không thể không tin rằng nó là thật - chẳng bao lâu trước đây, những Vu sư không chọn phiên bản khó đã không bị những người giấy dọc đường cản trở, họ được Lãnh Tĩnh và Lâm Thần Âm hướng dẫn, đưa ra quyết định tương tự, đến tìm manh mối tại nơi Lưu Thạch Đầu chết, và đã đến Túy Tiên Lâu trước.

Anh thấy cả nhóm người bước vào căn phòng, họ tìm thấy vết máu, con dao giấy, ngay khi chọn phương án sai là Chu Tu Viễn, hình phạt lập tức ập xuống.

Nhưng lần này, hình phạt đáng sợ hơn nhiều so với lần trước.

Mặc dù không nghe thấy âm thanh, nhưng căn phòng chắc chắn đã bị lấp đầy bởi tiếng xào xạc, mọi người loạng choạng chạy ra khỏi phòng, Vu Hùng và Viên Hưởng bị nhốt bên trong, họ bất lực đập cửa nhưng không ai đáp lại, cuối cùng bị bóng ma vô hình giết chết - diễn biến trông giống như một người nguyên vẹn bị một cục tẩy khổng lồ vô hình từ từ xóa đi, cuối cùng chỉ còn lại đống xương vụn rơi xuống đất.

Nếu trả lời sai, anh cũng sẽ gặp kết cục tương tự.

"Không thể nào."

Giang Nguyệt Lộc hạ giọng: "Lãnh Tĩnh không thể nào đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy." Huống chi còn có Lâm Thần Âm.

Giọng nữ điện tử lạnh lùng nói: "Bạn nói về thí sinh đó à, anh ta có vẻ tỉnh táo hơn khi cho rằng mọi thứ quá trùng hợp. Nhưng có người kiên quyết bảo vệ lựa chọn này, lấy tên mình đảm bảo tuyệt đối không sai, hahaha!"

"Bạn đoán xem người đó là ai?"

Trong lòng Giang Nguyệt Lộc hiện lên một cái tên.

Mặc dù không thể tin nổi, nhưng nếu phải đối đầu với Lãnh Tĩnh, dường như chỉ có người đó…

"Lâm Thần Âm!" Giọng nữ cười chua chát: "Chính là anh ta đấy!"

"Nhưng tôi ở đây nói với bạn những điều này để làm gì?"

Cảm xúc của giọng nữ thay đổi, cô ta đột ngột im lặng rồi thở dài một tiếng. Nếu cô ta là người thật, lúc này chắc chắn là đang nhìn Giang Nguyệt Lộc với vẻ tiếc nuối.

"Mặc dù bạn đã trả lời đúng câu hỏi này, nhưng con đường phía trước sẽ càng ngày càng khó khăn, chậc chậc, tại sao bạn không chết sớm hơn? Tại sao phải cố gắng đến vậy?"

Giọng cô ta dần dần tan biến, nhưng âm thanh ầm ầm dưới chân anh lại vang lên.

Toàn bộ Túy Tiên Lâu dường như có một sự biến đổi nào đó.

"Nếu bạn phủ nhận hung khí tôi đưa ra, thì hung khí thực sự sẽ nằm ở đâu?"

Giọng cô ta gần như không còn nghe thấy nữa.

"Thí sinh Giang Nguyệt Lộc… bây giờ hãy tìm ra câu trả lời đó."

Khi lời nói dứt, tất cả trở nên im ắng, sau đó là âm thanh xào xạc kỳ quái và dày đặc vang lên như một đợt sóng lớn. Trong chớp mắt, toàn bộ thành phố chết chóc không người sống đã bừng tỉnh, âm thanh xào xạc như cơn bão bao phủ khắp nơi.

Giang Nguyệt Lộc quay người đá tung cửa phòng, chưa đi được mấy bước, sự sụp đổ phía sau đã đuổi kịp anh.

"Bùm!"

Một bước trượt chân, cả người anh ngã nhào xuống, toàn thân đau đớn vì bị va đập, khi dừng lại, anh cũng không biết mình đã ở đâu.

Nơi đây, mùi hôi nồng nặc đã biến mất, thay vào đó là một mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng.

Như hương bạc hà, nhưng không có vị ngọt. Không hiểu vì sao, anh lại nhớ đến bầu trời tràn ngập tuyết trắng khi ngửi thấy mùi hương này.

"Xào xạc… xào xạc…"

Lại nữa rồi!

Giang Nguyệt Lộc cố gắng đứng lên nhưng mỗi cử động đều khiến anh đau đến mức hoa mắt, anh cắn môi đến chảy máu để không bật ra tiếng kêu.

Có ai đó khẽ "chậc" trong bóng tối tĩnh lặng.

Một bàn tay vòng qua eo anh, nhẹ nhàng và dễ dàng đưa anh vào góc tối hơn.

Anh không biết người đó là địch hay bạn, nhưng đau đớn đến mức không thể né tránh, chưa kịp cử động thì đã nghe người đó thì thầm bên tai.

Thiếu gia Hạ nói ngắn gọn, giọng đầy bất mãn: "Đừng cử động."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play