Vừa dứt lời, Giang Nguyệt Lộc chợt nhận ra mình đã lầm.
Không, đây không phải là Kim Mộc Tê.
Người trước mặt anh chỉ đang cố gắng bắt chước Kim Mộc Tê, nhưng sự bắt chước này chỉ dừng lại ở việc mô phỏng trang phục, mang đến cảm giác quá phô trương và thiếu tự nhiên, chỉ tái hiện được khoảng ba bốn phần bề ngoài mà thôi.
Những ai từng gặp cả hai người đều có thể dễ dàng phân biệt, huống hồ Giang Nguyệt Lộc vốn có trí nhớ rất tốt.
Nhưng vì vừa bước ra khỏi con tàu Ouroboro nên võng mạc anh vẫn còn lưu lại những hình ảnh lóa mắt bị ánh sáng vàng chói lòa làm mờ, cộng thêm việc hình ảnh của người này chỉ xuất hiện qua màn hình, không thể so sánh với việc gặp trực tiếp. Đó là lý do khiến anh nhầm lẫn.
Ngay khi Giang Nguyệt Lộc thốt lên tên của Kim Mộc Tê, hội trưởng Liên minh Thi Hài cũng vô cùng kinh ngạc.
Cây quạt trong tay hắn ta bỗng khựng lại giữa không trung, giọng nói quyến rũ chưa kịp thốt ra được lời nào đã lập tức bị cắt ngang. Hắn ta nhìn Giang Nguyệt Lộc với ánh mắt khó tin.
"Ngươi vừa nói… gì cơ?"
"Kim Mộc Tê? Ngươi đang nói về vị đại nhân Kim Mộc Tê mà ta đang nghĩ đến sao?"
"Ngươi… ngươi nhận nhầm ta là Kim Mộc Tê đại nhân?"
Giang Nguyệt Lộc cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh: "À... thật không phải..."
Hội trưởng của Liên minh Thi Hài bỗng phá lên cười, tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp căn phòng.
"Ha ha ha ha! Ta thành công rồi, ta thực sự đã thành công rồi!! Không ngờ có ngày ta lại được nhận nhầm là Kim Mộc Tê đại nhân đấy. Ta nhất định phải báo ngay tin này cho anh trai…"
Nói đến đây, hắn ta đột ngột ngừng cười, dùng cây quạt vàng che mặt.
"Khụ khụ. Lần này ta đến đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với Thẩm phán."
"Trước tiên, để ta tự giới thiệu. Ta là Tích Mộc Tân. Người của Liên minh Thi Hài đều gọi ta là hội trưởng, ngươi không thuộc về hội nên cứ gọi tùy ý."
"Tôi không biết anh là ai… Chẳng lẽ tôi cứ gọi anh là Thẩm phán mãi sao?"
Đôi mắt của Tích Mộc Tân ẩn dưới cây quạt vàng liên tục liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc từ đầu đến chân, sự tò mò của hắn ta đối với người mới như Giang Nguyệt Lộc lộ rõ, không chút che đậy.
Nếu trước đây hắn ta chỉ đơn thuần thấy Giang Nguyệt Lộc có năng lực độc đáo và hữu dụng, thì bây giờ hắn ta còn thêm cả những nhãn mác như "hiểu biết sâu rộng", "khó lường" và "thẩm mỹ tuyệt vời". Không phải ai cũng từng gặp Kim Mộc Tê đại nhân, lại càng ít người có thể liên kết họ với những ký ức đã qua. Để đạt được điều này, Giang Nguyệt Lộc đã vượt qua tiêu chuẩn mà hội trưởng của Liên minh Thi Hài mong đợi.
"Ta đã xem qua những lần livestream của ngươi… Hóa ra khi không livestream thì ngươi không mặc giáp đen nhỉ? Hừm… Đây là dung mạo thật của ngươi sao? Đúng là ngoài dự liệu."
Tích Mộc Tân thầm giấu đi một nụ cười: Hóa ra kỵ sĩ mặc áo giáp đen cao to lực lưỡng lại là một người có vẻ ngoài thanh nhã?
Giang Nguyệt Lộc suy nghĩ một lát. Anh không cần duy trì hình tượng của mình khi ở ngoài đời, hơn nữa, hiện tại anh cũng cần một vài tin tức mới. Hội trưởng của Liên minh Thi Hài có vẻ đang có việc muốn trao đổi, vậy thì anh nên tạo cơ hội để tiếp cận hắn ta.
"Chào Hội trưởng Tích, cứ gọi tôi là Ngôn Giang là được."
"Ừ..."
Tích Mộc Tân khẽ nhíu mày.
Thái độ đó rõ ràng cho thấy hắn ta đang ngầm chế giễu cái tên "Ngôn Giang" vì quá đỗi bình thường. Sở thích của hắn ta rất giống Kim Mộc Tê. Khoan đã... Tích Mộc Tân, chẳng phải cái tên này là đảo ngược của Kim Mộc Tê sao?
Liên tưởng đến tiếng cười đầy phấn khích khi bị nhận nhầm là Kim Mộc Tê, Giang Nguyệt Lộc không khỏi suy nghĩ: Phải chăng mình đã gặp một fan cuồng của Kim Mộc Tê?
"Ngươi từng gặp Kim Mộc Tê đại nhân sao?"
"Ừ, không lâu trước đây, tôi gặp ngài ấy ở Quỷ giới."
"Quỷ giới à, chẳng trách…" Tích Mộc Tân thở dài, nói tiếp: "Nếu không phải năm nào cũng phải ở lại đây tham gia thi đấu cùng anh trai thì ta cũng có thể đến Quỷ giới thăm thú. Đúng là tạo hóa trêu người."
Tích Mộc Tân liếc nhìn Giang Nguyệt Lộc.
"Vừa rồi... vừa rồi ấy mà..."
Hắn ta lắc lư cây quạt vàng trong tay, tỏ ra lúng túng khi phải mở lời. Nếu người của Liên minh Thi Hài nhìn thấy cảnh này, họ hẳn sẽ khiếp sợ đến mức hồn bay phách lạc.
"Vừa rồi ngươi đã nhận nhầm ta là…"
Giang Nguyệt Lộc cố gắng nói thay: "Kim Mộc Tê?"
"Hỗn xược! Ngươi dám gọi thẳng tên ngài ấy sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tích Mộc Tân hậm hực gập cây quạt lại.
"Một lần thì thôi đi, nhưng hai lần ngươi vẫn cả gan làm thế! Ngươi không biết ngài ấy là ai sao? Đó là Đô Chủ của con tàu Ouroboro và cũng là người điều hành Quỷ giới đấy!"
Giang Nguyệt Lộc có chút khó hiểu.
Chuyện con tàu Ouroboro đã bị phá hủy vẫn chưa truyền đến nơi này sao?
"Thôi bỏ đi… Xét thấy ngươi là lần đầu phạm lỗi và thẩm mỹ của ngươi cũng không tồi, ta sẽ không chấp nhặt. Nhưng mà… ngươi thấy ta giống Kim Mộc Tê thật sao?"
Giang Nguyệt Lộc ngẫm nghĩ một lúc: "Có lẽ khoảng hai, ba phần."
"Hai, ba phần?!"
Tích Mộc Tân sững sờ, cây quạt rơi xuống đất mà hắn ta cũng quên không nhặt.
"Vậy... vậy ngươi nói xem, ta và ngài ấy giống nhau ở điểm nào?"
"Ngài ấy cũng thích mặc những bộ y phục thêu chỉ vàng lộng lẫy như anh, nhưng trang phục của ngài ấy tinh tế hơn nhiều. Ngài ấy cũng có một cây quạt vàng giống như của anh, nhưng cây quạt của ngài ấy còn có thể dùng làm vũ khí. Ngoài ra, ngoại hình của anh và ngài ấy cũng khá tương đồng, vì vậy tôi mới nhận nhầm."
Giang Nguyệt Lộc giải thích chi tiết, mỗi một câu anh nói, Tích Mộc Tân lại lẩm bẩm: "Đúng rồi, ngài ấy đúng là như thế."
Đến cuối cùng, Tích Mộc Tân đã rút giấy ra lau nước mắt.
"Học được một, hai phần đã là tốt lắm rồi, mà ngươi còn cho rằng ta giống đến ba phần, những năm qua của ta coi như không phí hoài… Còn bảy phần chưa đạt được, ta phải cố gắng thêm trong tương lai."
Giang Nguyệt Lộc tiện miệng hỏi: "Anh mô phỏng ngài ấy vì anh thích ngài ấy sao?"
Tích Mộc Tân lắc đầu.
"Thích? Ngươi đúng là người mới. Ở Quỷ Đô không có khái niệm thích, bọn ta chỉ có mô phỏng họ để thay thế họ."
"Thay thế? Anh nói ai?"
"À, ta chưa kể ngươi nghe nhỉ. Thật ra ta có một người anh em song sinh. Cả hai bọn ta đều chết khi còn trong bụng mẹ. Cách chết này ở Quỷ Đô chẳng giúp bọn ta có chút địa vị nào, có những hồn ma tự tử như Tiểu Đường Trạch còn quý giá hơn bọn ta nhiều. Bọn ta chỉ là những thai nhi chết yểu, không có gì nổi bật cả."
Giang Nguyệt Lộc thầm kinh ngạc: Đến cả cách chết ở Quỷ Đô cũng cần phải ganh đua sao?
"Không đúng à?"
Tích Mộc Tân ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt Lộc.
Giang Nguyệt Lộc nói: "Tôi từng nghe rằng, những thai chết mới thực sự tiềm năng. Vì đứa trẻ đã chết ngay trong bụng mẹ không có bất kỳ quan hệ xã hội nào, chưa bao giờ tiếp xúc với thiện ác, nên tiềm năng sát thương không thể đo đếm được."
"Những điều đó chỉ bắt đầu lan truyền sau khi cặp song sinh Kim Mộc Tê xuất hiện thôi. Trước đó, Quỷ Đô khinh thường bọn ta lắm. Ngay cả những hồn ma trẻ con cũng có thể giẫm đạp bọn ta. Nhưng khi anh em Kim Mộc Tê trở nên quyền lực, mọi người mới dần nhận ra tiềm năng ẩn chứa bên trong bọn ta. Từ đó, bọn ta còn lập ra giáo phái Anh Linh, đa phần thành viên đều là những hồn ma mới chết như ta, khát khao học hỏi và mô phỏng theo Kim Mộc Tê đại nhân thông qua những truyền thuyết xa xưa."
"Nếu như xem việc coi ngài ấy là mục tiêu xa vời mà cố gắng, nỗ lực, đặt ngài ấy trong tâm trí ngày đêm học hỏi, chỉ cần nghĩ đến việc có thể bước lên vị trí của ngài ấy và có cơ hội đánh bại ngài ấy đã khiến ta run rẩy vì phấn khích... Nếu đó được tính là 'thích', thì đúng vậy, bọn ta rất thích ngài ấy."
Giang Nguyệt Lộc trầm mặc.
Sự "thích" này quá đỗi vặn vẹo, nhưng lại rất phù hợp với hình dung về tình yêu trong Quỷ Đô...
"Ta và anh trai, một người mô phỏng Kim Mộc Tê, một người mô phỏng em trai ngài ấy, hoàn toàn đảo ngược, chỉ để trong sự giống nhau có một vài khác biệt. Sự khác biệt này sẽ trở thành đặc trưng lớn nhất của bọn ta. Sau này nếu trở thành Đô Chủ, mọi người cũng sẽ phân biệt được hai anh em ta với hai anh em ngài ấy…"
Tích Mộc Tân nói say sưa, đôi mắt hắn ta ánh lên tia sáng khao khát.
Hắn ta hoàn toàn không nhận ra mình đã vô tình tiết lộ mọi thân phận của mình mà vẫn chỉ hiểu biết rất ít về Giang Nguyệt Lộc, người đang ngồi trước mặt hắn ta.
"Ta và anh trai lang thang qua các Quỷ vực, tìm cách trở nên mạnh mẽ hơn… Một ngày nọ, anh trai nghe nói về Cuộc thi Tiền Âm Phủ. Khi đó, anh ấy vẫn còn quá trẻ, cũng vì em trai của Kim Mộc Tê khó bắt chước hơn nên anh trai của ta nhanh chóng để lộ bản chất thật, tham vọng đã chiếm lĩnh trái tim anh ấy. Không do dự, anh ấy quyết định tham gia cuộc thi, vượt qua mọi thử thách và giành lấy chiến thắng."
"Nhưng sau đó, anh ấy lại không mang tiền đến gặp ta như đã hứa."
"Kể từ đó, ta không bao giờ tìm thấy anh ấy nữa."
Giọng Tích Mộc Tân trở nên trầm buồn: "Sợi dây liên kết bền chặt không thể phá vỡ giữa hai anh em song sinh của ta đã bị cắt đứt từ ngày anh ấy biến mất."
"Lần cuối cùng anh ấy xuất hiện là tại Cuộc thi Tiền Âm Phủ, vì vậy…"
"Vì vậy anh mới đến đây tham gia?" Giang Nguyệt Lộc đã hiểu ra, nhưng anh cũng nghĩ đến một khả năng khác: "Có khi nào anh ấy đã rời đi và đến một nơi khác không?"
"Ngay cả khi tôi là người mới, tôi cũng biết Quỷ Đô không đáng tin cậy. Anh không bao giờ biết sẽ gặp phải điều gì ở đó - mất trí nhớ, mất đi năng lực, tất cả đều có thể xảy ra."
"Không thể nào."
Tích Mộc Tân đáp lại dứt khoát.
"Cho dù anh ấy mất đi sự liên kết với ta, cho dù anh ấy mất trí nhớ, anh ấy vẫn sẽ tiến về mục tiêu của bọn ta. Ta sẽ đánh bại Kim Mộc Tê, còn anh trai của ta sẽ thay thế em trai của ngài ấy. Đích đến của bọn ta là một, vì vậy sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ gặp lại nhau trên con đường đó."
"Tôi hiểu rồi."
Giang Nguyệt Lộc ngồi lui lại, thư thái hơn, liếc nhìn đồng hồ.
"Nghe những câu chuyện này, tôi chắc chắn anh không đến đây để báo thù cho Đường Trạch. Vậy thì tôi càng tò mò về lí do thực sự mà anh đến đây là gì đấy."
"Báo thù?"
Tích Mộc Tân bật cười: "Nếu ta đến để trả thù thì ta đã không chọn chế độ trò chuyện riêng. Ngươi không nghĩ rằng việc hội trưởng của Liên minh Thi Hài đến thách đấu với một tân binh vì Đường Trạch thua trận sẽ thu hút sự chú ý hơn sao?"
Giang Nguyệt Lộc cũng cười: "Anh rất hiểu cách làm truyền thông nhỉ."
"Ta đã tham gia Cuộc thi Tiền Âm Phủ mười lần, không ai hiểu rõ nó hơn ta."
"Mười lần? Nghĩa là mười năm sao?"
"Không chỉ thế. Cuộc thi Tiền Âm Phủ không phải diễn ra hàng năm, có khi hai năm, có khi năm năm, lần lâu nhất còn kéo dài đến bảy năm. Nhưng trước mỗi lần tổ chức luôn có tin đồn phát ra, thông báo cho tất cả các hồn ma biết cuộc thi sắp diễn ra."
Giang Nguyệt Lộc ngẫm nghĩ: "Vậy anh đã tìm anh trai của mình rất nhiều năm rồi…"
Tích Mộc Tân gật đầu, không hiểu vì sao Giang Nguyệt Lộc lại mang vẻ mặt như vậy.
"Sao thế?"
"Tôi cũng đã thất lạc em trai và em gái mình. Tôi đang tìm kiếm họ."
Nghe câu trả lời này, Tích Mộc Tân có phần kinh ngạc: "Cũng mất tích vì cuộc thi sao?"
Chưa kịp để Giang Nguyệt Lộc trả lời, hắn ta đã lắc đầu phủ nhận.
"Không, không thể. Ta nhớ rõ từng nhà vô địch của mỗi cuộc thi, ta đã điều tra kỹ lưỡng về họ, nhưng ta không có ấn tượng với bất kỳ hồn ma nào mang họ Ngôn."
"Họ không ở đây. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh, anh đã giúp tôi loại bỏ một lựa chọn."
"Không có gì."
Nhận ra họ có hoàn cảnh tương tự, cảm giác thân thiết của Tích Mộc Tân với Giang Nguyệt Lộc - vốn bắt đầu từ sự liên hệ với Kim Mộc Tê - lại càng sâu sắc hơn, trở thành mối đồng cảm lẫn nhau. Hắn ta không còn vòng vo nữa.
"Nói thẳng nhé, Ngôn Giang. Ta rất hứng thú với năng lực của ngươi và muốn hợp tác."
Cuối cùng, lời đề nghị này cũng được đưa ra.
Giang Nguyệt Lộc không ngạc nhiên, nhưng anh cũng không vội vàng đáp ứng.
Thay vào đó, một suy nghĩ nguy hiểm lóe lên trong đầu anh: Liên minh Thi Hài… có thể nuốt bao nhiêu Tiền Âm Phủ nhỉ?
Tích Mộc Tân không biết suy nghĩ nguy hiểm đang hình thành trong đầu Giang Nguyệt Lộc, chỉ tưởng rằng anh đang lưỡng lự.
"Ta biết ngươi có thể đang chờ đợi những người khác đến chiêu mộ ngươi. Ngươi đã giành chiến thắng trong trận đấu PK hôm qua, có quyền kiêu ngạo như thế. Vậy ta sẽ thể hiện một chút thành ý."
"Anh muốn trả tiền cho tôi sao?" Đôi mắt Giang Nguyệt Lộc sáng lên.
"Không."
Tích Mộc Tân mỉm cười: "Là vài thông tin. Ngươi cũng biết đấy, khi ở một nơi xa lạ, hiểu rõ quy tắc sẽ giúp chúng ta chơi tốt hơn."
Và tiền cũng sẽ đến nhanh hơn...
Nhưng điều hắn ta nói tiếp theo khiến Giang Nguyệt Lộc cảm thấy như mình đang sống lại một lần nữa trong cuộc trò chuyện ngày hôm qua với Hạ Dực.
"Thời gian đang quay ngược."
Nếu không phải vì anh vẫn còn ở đây, với con số trên màn hình phía dưới nhảy liên tục để nhắc nhở, Giang Nguyệt Lộc đã tưởng rằng mình quay trở lại cuộc đối thoại với Hạ Dực, nơi hắn nói rằng thời gian tại Thành phố Mầm Đen đang quay ngược.
Cảm giác như mình đang bị giam cầm trong xiềng xích thời gian, Giang Nguyệt Lộc bất giác thốt lên:
"Thời gian… quay ngược?"
"Chính xác mà nói, Thành phố Mầm Đen này có một bẫy đếm ngược thời gian." Tích Mộc Tân giải thích.